Hợp Đồng Hôn Nhân, Anh Xé Rồi
Chương 33
Ông nội tò mò nhìn anh và cô, bỗng hỏi:
-Hai đứa chừng nào mới cho ông bế cháu nội đây hả?
Linh Đan vừa mới uống xong muỗng soup còn chưa kịp nuốt xuống, suýt chút nữa đã phun hết ngược trở ra. Mà nghe vậy thì ánh mắt lấp lánh của tất cả những người còn lại đều tập trung trên bụng cô, nhìn đến mức cô muốn nổi da gà. Mạnh Quân cũng bối rối gãi đầu, không được tự nhiên nói:
-Kìa ông. Linh Đan còn nhỏ. Đợi vài năm nữa hẳn tính.
-Vài năm nữa là khi nào? Nói thử ông xem?
-Thì ít nhất để Linh Đan học xong đã... Bây giờ mang thai việc học sẽ bị cắt ngang giữa chừng.
Linh Đan im lặng nhai cơm, nhớ lúc trước ông nội của cô cũng đã có lần nhắc đến chủ đề này. Xem ra người già rồi đối với chuyện con cháu luôn gấp gáp như vậy.
Nếu mọi người biết được cô và Mạnh Quân chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, họ không bị tức chết mới lạ.
-Linh Đan, ý con thế nào?-ông quay sang nhìn cô.
-Dạ, con nghĩ hiện tại nên tập trung học trước, đợi mấy năm nữa ra trường rồi tính chuyện có con cũng chưa muộn. Hơn nữa, con vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để làm mẹ ở tuổi này.-Linh Đan nhỏ giọng trả lời.
Bà Huỳnh vốn là người khá tâm lý, nghĩ nghĩ rồi lên tiếng:
-Đúng đó ba. Con bé còn nhỏ lắm. Tạm thời chúng ta đừng nhắc tới vấn đề này nữa.
Ông cụ thở dài:
-Không nhắc thì không nhắc. Ông đâu phải muốn ép uổng mấy đứa. Nhưng ông già rồi, chả biết sống thêm bao lâu nữa. Liệu chờ được đến ngày bế cháu không?
Mạnh Quân cười hề hề, gắp thức ăn cho ông:
-Ông nội đừng lo. Ông khoẻ vầy, ít nhất phải sống với tụi con hơn vài chục năm nữa.
-Phải phải. Ông mỗi ngày cứ uống nhân sâm với trà của con mang qua đi. Đảm bảo ông sẽ khoẻ mạnh hệt như thanh niên mười tám.-Diễm Phương hỉ hả chen vào.
Bữa tối bình yên tốt đẹp trôi qua. Diễm Phương vừa ăn xong đã bị ba mẹ cô ấy gọi về. Ông nội thấy hơi mệt liền vào trong phòng nghỉ sớm, vẫn không quên dặn dò cô vài câu, còn Mạnh Quân ngồi lại phòng khách với ba bàn chuyện công việc.
Linh Đan mang vẻ mặt thất thần chậm chạp rửa đống bát đĩa, suy nghĩ đã bay đến tận phương nào. Không biết cái hộp lúc nãy Diễm Phương đưa cho Mạnh Quân là gì nhỉ? Quà sao? Anh tính tặng cho ai chứ? Có phải cô không? Hay tặng người khác?
Chẳng lẽ là tặng cho người khác thật sao?
Mạnh Quân chờ mãi không thấy cô liền xuống bếp tìm. Linh Đan vẫn đang ngẩn người đứng bên bồn rửa, chén bát đều đã rửa sạch sẽ úp lên kệ. Không biết cô đang suy tư điều gì mà nhập tâm đến vậy? Mạnh Quân chần chừ một lát, sau đó tiến đến gần, kề sát bên tai cô hỏi nhỏ:
-Đang nghĩ gì thế?
Linh Đan giật nảy mình, nhìn thấy anh mới thở phào, ủ rũ nói:
-Ra là anh. Làm em sợ hết hồn.
-Anh đợi hoài không thấy em lên nhà nên đi tìm. Xong xuôi rồi phải không? Về thôi.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, không khống chế được tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ. Bây giờ mới hơn 7 giờ, anh về sớm như thế, chỉ đơn thuần vì muốn nghỉ ngơi hay do anh còn hẹn với ai khác? Liệu anh có đi hẹn hò cùng một cô gái nào đó không? Chiếc hộp lúc nãy chẳng lẽ để tặng cho cô ta?
Nhưng cô chưa từng nghe Mạnh Quân nói gì về việc này cả. Dù không phải vợ chồng thật sự, nhưng dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa hai người, ít nhất anh cũng phải báo trước với cô một tiếng, ít nhất cũng phải cho cô biết đối tượng của anh là ai, nghề nghiệp tuổi tác thế nào chứ?
Cơ mà...
Nghĩ kĩ lại thì hình như anh vốn chẳng có cái nghĩa vụ đấy. Anh muốn yêu ai là quyền của anh. Cô không có quyền ngăn cản.
Chỉ là... sao cô lại thấy lòng nặng nề như vậy?
-Xem em kìa, thất thần nữa rồi. Em bị gì thế? Lúc chiều vẫn còn bình thường lắm mà.
Cô cúi đầu lí nhí:
-Xin lỗi.
-Không cần xin lỗi. Nói anh nghe, chuyện gì xảy ra?
Cô lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nói. Mạnh Quân không còn cách nào, chào tạm biệt ba mẹ rồi dẫn cô về. Bà Huỳnh gói một ít món ăn còn thừa lại lúc nãy đưa cho hai người, bảo tối khuya có đói thì ăn.
-Thường thường vào Giáng Sinh em hay đi đâu?-anh bỗng nhiên hỏi cô.
-Không đi đâu hết. Em ở nhà ăn cơm với ba mẹ. Gia đình em không có Đạo nên chỉ qua bên nhà thờ xem một chút rồi về, không cần dự lễ.
-Bây giờ muốn đi chơi không? Anh chở em đi.
-Đi với ai ạ?-Linh Đan nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ anh muốn giới thiệu với cô "người ấy" của anh? Không được! Cô còn chưa chẩn bị tâm lý.
Mạnh Quân không thể nào biết được những rối rắm trong lòng cô, thản nhiên trả lời:
-Thì chỉ hai chúng ta thôi. Làm gì còn ai nữa?
Linh Đan thoáng cái tươi cười như hoa, liên tục gật đầu, mới nhớ ra cô ngồi phía sau anh sẽ không nhìn thấy được. Cô ôm chặt hông của anh rướn người lên:
-Đi chứ. Nhưng mình đi đâu bây giờ?
Mạnh Quân không trả lời, chỉ tập trung chạy xe, bảo cô ngồi đàng hoàng. Cô bĩu môi, nhưng trong lòng lại vui như mở hội. Anh muốn chở cô đi chơi, tức là lát nữa anh không có hẹn với ai nữa đúng không?
Trên đường giăng đèn điện lấp lánh đủ màu, nhìn hoa cả mắt. Những bản nhạc Giáng Sinh bất hủ vang lên khắp nơi nơi. Người đi đường thật sự rất đông, đông hơn mấy ngày trước nhiều lắm, khó mà chen lọt. Mạnh Quân dứt khoát đem xe đi gửi, sau đó nắm tay cô chầm chậm tản bộ.
Linh Đan nhìn túi áo khoác hơi phồng lên của Mạnh Quân, phân vân không biết có nên hỏi hay không. Nếu không phải quà anh ấy cố ý muốn tặng cho mình thì ngượng lắm. Nhưng cứ chờ đợi như vậy thì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị sự tò mò hại chết mất.
-Em sao thế Linh Đan? Từ chiều tới giờ anh thấy em không được bình thường, cứ thấp thỏm mãi. Bây giờ chỉ có hai chúng ta, kể anh nghe được không? Chẳng lẽ ba mẹ anh đã nói gì khiến em buồn?
-Không phải đâu. Anh đừng nghĩ nhiều. Em chỉ là có chuyện cần suy nghĩ thôi.
Mạnh Quân khẽ sờ túi, tay chạm đến chiếc hộp, bắt đầu lưỡng lự. Linh Đan đang mất tập trung. Nếu như lúc này lấy ra không được ổn lắm thì phải?
Linh Đan vừa đi vừa mải mê suy nghĩ, nhất thời không chú ý, cho đến khi bị anh kéo mạnh vào trong lòng ôm chặt lấy cô mới hồi hồn. Một chiếc xe máy xẹt ngang qua hai người, chỉ để lại làn khói đen vương vấn quẩn quanh. Khóe miệng cô run rẩy, may mắn anh phản ứng nhanh, nếu không chắc hẳn cô đã tiêu rồi.
-Chạy kiểu gì vậy chứ? Đường đã đông rồi mà còn phóng xe y như bị ma đuổi...-Mạnh Quân nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, suýt chút nữa Linh Đan của anh đã bị tên đó tông rồi. Tốc độ nhanh thế, nếu thật sự tông vào cô, anh nghĩ cũng không dám nghĩ...
Linh Đan ngược lại chả có tí sợ hãi nào, yên ổn tựa trong ngực anh, cảm thấy thật thỏa mãn. Mạnh Quân cũng không buông tay ra. Anh để cô đi bộ phía trong lề đường, còn anh đi bên ngoài, tay phải nắm chặt vai cô, tựa như một động tác bảo vệ "ngầm".
Đi bộ đã mệt, Linh Đan bắt đầu mè nheo đòi tìm chỗ nghỉ chân. Mạnh Quân suy nghĩ một chút, rồi dắt cô đi tìm quán uống nước.
-Hay là đi quán này đi? Anh từng đến vài lần rồi, thấy cũng hay hay.-Mạnh Quân hồ hởi đề nghị.
Quán cà phê mà anh chọn nằm ở một góc phố thoạt nhìn khá cổ xưa với những bức tường rêu và dây leo chằng chịt rũ xuống đường. Tuy là ngày Giáng Sinh nhưng không khí ở đây tương đối yên tĩnh hơn những nơi khác. Những ngôi nhà cổ kính xung quanh hầu hết đều đóng chặt cửa, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ le lói bên trong, có lẽ họ đã ra ngoài dạo phố, hoặc đi tụ họp với người thân bạn bè.
Kiểu cấu trúc cổ xưa khiến người ta cảm giác như đang chạm đến một thế giới khác vậy. Máy hát đĩa loại cũ vang lên từng bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu, có tác dụng giúp thả lỏng tâm trạng và cơ thể vô cùng hiệu quả. Ánh sáng vàng nhạt rải khắp nơi, có chút âm u, có chút u ám tựa như ảo giác. Ở chính giữa là một sân khấu lớn, đặt một cây đàn dương cầm dành cho nghệ sĩ biểu diễn.
Bàn ghế đều làm bằng gỗ, nhìn có vẻ cũ kĩ nhưng kì thật rất chắc chắn. Linh Đan tò mò ngồi xuống, đôi mắt lấp lánh ngó nghiêng ngó dọc khắp nơi đánh giá. Khi đã nhìn đủ, cô quay sang cười tủm tỉm với Mạnh Quân:
-Chỗ này đẹp thật. Anh hay đến đây lắm hả?
-Cũng thỉnh thoảng thôi.
Mùi cà phê thơm nồng quyến rũ lan tỏa mọi ngóc ngách, kích thích cả vị giác lẫn khứu giác của con người. Linh Đan hít hít mũi, cảm thán:
-Thơm thật...
-Đợi lát nữa em sẽ được uống thử thôi. Bảo đảm ngon hơn nhiều mấy quán gần nhà.
Không lâu sau phục vụ dọn ra hai tách cà phê sữa thơm lừng, Linh Đan nhanh chóng cầm lấy nếm thử, hương vị đậm đà khiến cô thỏa mãn nhắm tịt hai mắt lại. Mạnh Quân thấy tâm trạng Linh Đan dường như đã ổn hơn, xoa đầu cô bảo:
-Bây giờ có thể kể anh nghe được chưa?
-Gì ạ?-cô nhất thời chưa phản ứng kịp.
Mạnh Quân cố tình ngồi sát vào Linh Đan, vươn tay vuốt tóc mái của cô:
-Kể anh nghe. Tại sao lúc nãy em không vui?
Chần chừ mãi cô mới nhỏ giọng lên tiếng:
-Thật ra cũng chẳng có gì hết. Em chỉ đang tò mò. Anh Quân, em hỏi cái này, anh đừng chê em nhiều chuyện nha.
-Thì em cứ nói ra đi. Có gì phải lo lắng?
Ánh mắt Linh Đan đảo loạn một hồi, có chút giống như đang làm việc xấu:
-Lúc chiều, em đi gọi anh ăn cơm. Ở phòng khách không thấy anh em mới chạy lên phòng tìm. Trùng hợp thấy được anh với Diễm Phương đang nói chuyện...
Mạnh Quân nghĩ tới điều gì, bật cười vỗ trán:
-Này, không phải em đã thấy cái hộp đó rồi chứ?
-Hình như là vậy ạ.-cô trả lời lấp lửng.
Anh nhẹ nhàng thở ra, nghĩ dù sao cô cũng đã thấy rồi, chẳng cần giấu giếm làm chi nữa. Đem cái hộp thả trên bàn, làm ra vẻ thần bí:
-Thế em thử đoán xem trong đây là gì?
-Đựng trong hộp như này, chắc chắn là đồ trang sức rồi.-cô bĩu môi đáp, khuôn mặt thoáng qua sự khó chịu.
-Không sai. Là đồ trang sức.-Mạnh Quân mỉm cười, thầm nghĩ nét mặt của cô bé này thật thú vị.
-Anh định tặng cho ai thế?-Linh Đan rốt cuộc hỏi ra điều mình băn khoăn từ chiều tới giờ.
-Dĩ nhiên mua tặng cho người yêu.-Mạnh Quân nhấc cà phê lên uống một ngụm để lấy tinh thần. Quả nhiên hương vị rất ngon.
Trong bụng Linh Đan bắt đầu lên men, tuy đã nghĩ đến nhưng nghe anh nói ra vẫn cảm thấy vô cùng bức bối. Tại sao anh chưa từng nói gì với cô chứ?
-Người yêu của anh? Ai thế?
-Là người mà anh rất thích.-Mạnh Quân chậm rãi trả lời, mặt hơi ửng đỏ nhưng vì đang ở trạng thái tức giận nên cô hoàn toàn không để ý tới.
-Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nghề nghiệp? Nhà ở đâu? Ba mẹ thế nào?-cô lập tức tuôn ra một tràng.
Mạnh Quân đổ mồ hôi. Anh biết, Linh Đan rõ ràng cũng có tình cảm với anh. Nhưng cô nhóc này phản ứng có phần dữ dội thì phải? Y hệt cảnh sát đang hỏi cung... Mà anh là tội phạm đặc biệt.
-Dừng được rồi. Em bình tĩnh đi. Người này em biết đấy. Hơn nữa còn hiểu rõ hơn cả anh.
-Em biết à? Không lẽ...
Linh Đan lại bắt đầu nhớ đến mấy bộ phim thần tượng mình từng xem. Chẳng phải những lúc thế này, nữ chính hỏi nam chính người mà anh ta yêu là ai, nam chính sẽ vòng vo khen tới khen lui một hồi. Nào là người tôi yêu rất xinh đẹp, rất ngây thơ, rất ngốc nghếch,... gì gì đó, chọc đến khi nữ chính ghen tới đỏ mắt mới cất giọng thâm tình: "Ngốc. Người mà anh đang nói chính là em", và theo sau đó một nụ hôn kiểu Pháp mãnh liệt, hoa đào cùng tim hồng bay phấp phới, pháo hoa nổ đùng đùng trên đầu...
-Linh Đan, Linh Đan... Sao lại ngồi thừ ra?
-Em không sao... Chúng ta nói tới đâu rồi?-Linh Đan bất giác đỏ mặt, cư nhiên vì bản thân ảo tưởng mà ngồi thất thần.
Nghe câu nói của Linh Đan, Mạnh Quân phút chốc đen mặt. Rốt cuộc cô vừa thả hồn đi đâu vậy? Nãy giờ anh nói cả buổi, cái gì cần cũng đã nói rồi, ngay cả một câu cô cũng không lọt tai à? Mất bao nhiêu dũng khí mới có thể tỏ tình... giờ đều uổng phí. Hỏi sao anh không giận cho được?
Linh Đan thấy Mạnh Quân không chịu để ý tới mình nữa, vô cùng mờ mịt, không ngại mất mặt kéo tay anh năn nỉ:
-Anh đừng giận... Em hứa lần này sẽ chú ý lắng nghe mà.
Mạnh Quân vẫn mặt lạnh không nói gì, đẩy cái hộp đến trước mặt cô. Linh Đan chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn:
-Em cũng đâu phải người yêu của anh. Đưa em làm gì?
Cô bé ngồi bàn bên cạnh đột nhiên bật cười:
-Chị gái à! Anh ấy vừa mới tỏ tình với chị đó. Chị còn có thể ngớ ngẩn hơn nữa được không? Người ta đang tỏ tình mà chị cũng có thể thất thần được. Bị giận là đúng...
Linh Đan há hốc mồm kinh ngạc, còn Mạnh Quân hờ hững quay sang nhìn cô bé kia, hơi híp mắt, không có vẻ gì gọi là cảm kích. Cô bé chớp đôi mi cong vút của mình, tự cho là đúng nói:
-Không cần cảm ơn em đâu.
Mạnh Quân khóe miệng cứng đờ. Anh khi nào thì muốn cảm ơn chứ? Anh còn chưa tính sổ việc nghe lén người khác nói chuyện đâu?
-Anh Quân, anh vừa tỏ tình với em thật hả?-Linh Đan sau khi tiêu hóa xong liền gấp rút hỏi.
Anh "hừ" một tiếng, cố tình không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:
-Vậy cuối cùng em có chịu nhận quà không?-anh đưa tay muốn lấy cái hộp lại.
-Nhận, nhận. Dĩ nhiên là nhận rồi.
Linh Đan vội vàng cầm lấy, mở ra xem. Là một sợi dây chuyền a! Cô cẩn thận cầm lên, trong bụng đã vui như nở hoa, bất quá ngoài miệng vẫn xét nét:
-Mà này, em đồng ý làm người yêu của anh từ khi nào thế?
-Không chịu? Vậy xem ra em không thể nhận quà rồi...-anh còn cố tình chắc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối.
-Đừng có mơ. Đã vào tay em thì đừng hòng đòi lại được.
Mạnh Quân nhéo má cô, tâm trạng dường như rất tốt:
-Nếu đã vậy thì cứ ngoan ngoãn làm người yêu bé nhỏ của anh đi. Đại gia anh sẽ không bạc đãi em đâu. Em ngồi ở đây, anh ra quầy tính tiền rồi về.
Bình thường nhân viên phục vụ luôn đến tận nơi đưa hóa đơn. Nhưng vì ngày lễ quán đông hơn, phục vụ còn bận rộn chạy qua chạy lại, anh cảm thấy tự đi thanh toán sẽ nhanh hơn, cũng đỡ việc cho mọi người. Linh Đan nhân cơ hội đó lôi kéo cô bé lúc nãy hỏi:
-Anh ấy thật sự đã tỏ tình với chị sao?
Cô bé kia chỉ khoảng 14, 15 tuổi, hẳn còn là học sinh, đối với mấy chuyện tình yêu lãng mạn như thế này rất ngưỡng mộ, ngây thơ trả lời:
-Chị hoàn toàn không để ý gì hết à? Anh ấy nói nhiều lắm, em không nhớ hết. Hình như có nói anh ấy thích chị từ lâu lắm rồi, còn hỏi chị có đồng ý làm người yêu của ảnh không... Em ngồi nghe mà còn cảm động nữa đây này.
Linh Đan không thể giấu được tươi cười trên mặt, vui vẻ tám chuyện tiếp. Mạnh Quân quay lại bàn thấy Linh Đan cùng cô bé ngồi to nhỏ thì thầm, liền biết ngay bọn họ đang nói cái gì, nhất thời thẹn quá hóa giận:
-Linh Đan...
Cô bé vỗ vai cô:
-Được rồi. Anh ấy gọi chị kìa. Mau đi đi không thì người ta lột da em mất.
Linh Đan thân mật chạy tới ôm cánh tay Mạnh Quân, không quên vẫy tay:
-Tạm biệt em, cám ơn nhiều.
"Con gái thân nhau nhanh thật!"-Mạnh Quân khẽ than thở.
-Hai đứa chừng nào mới cho ông bế cháu nội đây hả?
Linh Đan vừa mới uống xong muỗng soup còn chưa kịp nuốt xuống, suýt chút nữa đã phun hết ngược trở ra. Mà nghe vậy thì ánh mắt lấp lánh của tất cả những người còn lại đều tập trung trên bụng cô, nhìn đến mức cô muốn nổi da gà. Mạnh Quân cũng bối rối gãi đầu, không được tự nhiên nói:
-Kìa ông. Linh Đan còn nhỏ. Đợi vài năm nữa hẳn tính.
-Vài năm nữa là khi nào? Nói thử ông xem?
-Thì ít nhất để Linh Đan học xong đã... Bây giờ mang thai việc học sẽ bị cắt ngang giữa chừng.
Linh Đan im lặng nhai cơm, nhớ lúc trước ông nội của cô cũng đã có lần nhắc đến chủ đề này. Xem ra người già rồi đối với chuyện con cháu luôn gấp gáp như vậy.
Nếu mọi người biết được cô và Mạnh Quân chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, họ không bị tức chết mới lạ.
-Linh Đan, ý con thế nào?-ông quay sang nhìn cô.
-Dạ, con nghĩ hiện tại nên tập trung học trước, đợi mấy năm nữa ra trường rồi tính chuyện có con cũng chưa muộn. Hơn nữa, con vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để làm mẹ ở tuổi này.-Linh Đan nhỏ giọng trả lời.
Bà Huỳnh vốn là người khá tâm lý, nghĩ nghĩ rồi lên tiếng:
-Đúng đó ba. Con bé còn nhỏ lắm. Tạm thời chúng ta đừng nhắc tới vấn đề này nữa.
Ông cụ thở dài:
-Không nhắc thì không nhắc. Ông đâu phải muốn ép uổng mấy đứa. Nhưng ông già rồi, chả biết sống thêm bao lâu nữa. Liệu chờ được đến ngày bế cháu không?
Mạnh Quân cười hề hề, gắp thức ăn cho ông:
-Ông nội đừng lo. Ông khoẻ vầy, ít nhất phải sống với tụi con hơn vài chục năm nữa.
-Phải phải. Ông mỗi ngày cứ uống nhân sâm với trà của con mang qua đi. Đảm bảo ông sẽ khoẻ mạnh hệt như thanh niên mười tám.-Diễm Phương hỉ hả chen vào.
Bữa tối bình yên tốt đẹp trôi qua. Diễm Phương vừa ăn xong đã bị ba mẹ cô ấy gọi về. Ông nội thấy hơi mệt liền vào trong phòng nghỉ sớm, vẫn không quên dặn dò cô vài câu, còn Mạnh Quân ngồi lại phòng khách với ba bàn chuyện công việc.
Linh Đan mang vẻ mặt thất thần chậm chạp rửa đống bát đĩa, suy nghĩ đã bay đến tận phương nào. Không biết cái hộp lúc nãy Diễm Phương đưa cho Mạnh Quân là gì nhỉ? Quà sao? Anh tính tặng cho ai chứ? Có phải cô không? Hay tặng người khác?
Chẳng lẽ là tặng cho người khác thật sao?
Mạnh Quân chờ mãi không thấy cô liền xuống bếp tìm. Linh Đan vẫn đang ngẩn người đứng bên bồn rửa, chén bát đều đã rửa sạch sẽ úp lên kệ. Không biết cô đang suy tư điều gì mà nhập tâm đến vậy? Mạnh Quân chần chừ một lát, sau đó tiến đến gần, kề sát bên tai cô hỏi nhỏ:
-Đang nghĩ gì thế?
Linh Đan giật nảy mình, nhìn thấy anh mới thở phào, ủ rũ nói:
-Ra là anh. Làm em sợ hết hồn.
-Anh đợi hoài không thấy em lên nhà nên đi tìm. Xong xuôi rồi phải không? Về thôi.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, không khống chế được tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ. Bây giờ mới hơn 7 giờ, anh về sớm như thế, chỉ đơn thuần vì muốn nghỉ ngơi hay do anh còn hẹn với ai khác? Liệu anh có đi hẹn hò cùng một cô gái nào đó không? Chiếc hộp lúc nãy chẳng lẽ để tặng cho cô ta?
Nhưng cô chưa từng nghe Mạnh Quân nói gì về việc này cả. Dù không phải vợ chồng thật sự, nhưng dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa hai người, ít nhất anh cũng phải báo trước với cô một tiếng, ít nhất cũng phải cho cô biết đối tượng của anh là ai, nghề nghiệp tuổi tác thế nào chứ?
Cơ mà...
Nghĩ kĩ lại thì hình như anh vốn chẳng có cái nghĩa vụ đấy. Anh muốn yêu ai là quyền của anh. Cô không có quyền ngăn cản.
Chỉ là... sao cô lại thấy lòng nặng nề như vậy?
-Xem em kìa, thất thần nữa rồi. Em bị gì thế? Lúc chiều vẫn còn bình thường lắm mà.
Cô cúi đầu lí nhí:
-Xin lỗi.
-Không cần xin lỗi. Nói anh nghe, chuyện gì xảy ra?
Cô lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nói. Mạnh Quân không còn cách nào, chào tạm biệt ba mẹ rồi dẫn cô về. Bà Huỳnh gói một ít món ăn còn thừa lại lúc nãy đưa cho hai người, bảo tối khuya có đói thì ăn.
-Thường thường vào Giáng Sinh em hay đi đâu?-anh bỗng nhiên hỏi cô.
-Không đi đâu hết. Em ở nhà ăn cơm với ba mẹ. Gia đình em không có Đạo nên chỉ qua bên nhà thờ xem một chút rồi về, không cần dự lễ.
-Bây giờ muốn đi chơi không? Anh chở em đi.
-Đi với ai ạ?-Linh Đan nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ anh muốn giới thiệu với cô "người ấy" của anh? Không được! Cô còn chưa chẩn bị tâm lý.
Mạnh Quân không thể nào biết được những rối rắm trong lòng cô, thản nhiên trả lời:
-Thì chỉ hai chúng ta thôi. Làm gì còn ai nữa?
Linh Đan thoáng cái tươi cười như hoa, liên tục gật đầu, mới nhớ ra cô ngồi phía sau anh sẽ không nhìn thấy được. Cô ôm chặt hông của anh rướn người lên:
-Đi chứ. Nhưng mình đi đâu bây giờ?
Mạnh Quân không trả lời, chỉ tập trung chạy xe, bảo cô ngồi đàng hoàng. Cô bĩu môi, nhưng trong lòng lại vui như mở hội. Anh muốn chở cô đi chơi, tức là lát nữa anh không có hẹn với ai nữa đúng không?
Trên đường giăng đèn điện lấp lánh đủ màu, nhìn hoa cả mắt. Những bản nhạc Giáng Sinh bất hủ vang lên khắp nơi nơi. Người đi đường thật sự rất đông, đông hơn mấy ngày trước nhiều lắm, khó mà chen lọt. Mạnh Quân dứt khoát đem xe đi gửi, sau đó nắm tay cô chầm chậm tản bộ.
Linh Đan nhìn túi áo khoác hơi phồng lên của Mạnh Quân, phân vân không biết có nên hỏi hay không. Nếu không phải quà anh ấy cố ý muốn tặng cho mình thì ngượng lắm. Nhưng cứ chờ đợi như vậy thì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị sự tò mò hại chết mất.
-Em sao thế Linh Đan? Từ chiều tới giờ anh thấy em không được bình thường, cứ thấp thỏm mãi. Bây giờ chỉ có hai chúng ta, kể anh nghe được không? Chẳng lẽ ba mẹ anh đã nói gì khiến em buồn?
-Không phải đâu. Anh đừng nghĩ nhiều. Em chỉ là có chuyện cần suy nghĩ thôi.
Mạnh Quân khẽ sờ túi, tay chạm đến chiếc hộp, bắt đầu lưỡng lự. Linh Đan đang mất tập trung. Nếu như lúc này lấy ra không được ổn lắm thì phải?
Linh Đan vừa đi vừa mải mê suy nghĩ, nhất thời không chú ý, cho đến khi bị anh kéo mạnh vào trong lòng ôm chặt lấy cô mới hồi hồn. Một chiếc xe máy xẹt ngang qua hai người, chỉ để lại làn khói đen vương vấn quẩn quanh. Khóe miệng cô run rẩy, may mắn anh phản ứng nhanh, nếu không chắc hẳn cô đã tiêu rồi.
-Chạy kiểu gì vậy chứ? Đường đã đông rồi mà còn phóng xe y như bị ma đuổi...-Mạnh Quân nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, suýt chút nữa Linh Đan của anh đã bị tên đó tông rồi. Tốc độ nhanh thế, nếu thật sự tông vào cô, anh nghĩ cũng không dám nghĩ...
Linh Đan ngược lại chả có tí sợ hãi nào, yên ổn tựa trong ngực anh, cảm thấy thật thỏa mãn. Mạnh Quân cũng không buông tay ra. Anh để cô đi bộ phía trong lề đường, còn anh đi bên ngoài, tay phải nắm chặt vai cô, tựa như một động tác bảo vệ "ngầm".
Đi bộ đã mệt, Linh Đan bắt đầu mè nheo đòi tìm chỗ nghỉ chân. Mạnh Quân suy nghĩ một chút, rồi dắt cô đi tìm quán uống nước.
-Hay là đi quán này đi? Anh từng đến vài lần rồi, thấy cũng hay hay.-Mạnh Quân hồ hởi đề nghị.
Quán cà phê mà anh chọn nằm ở một góc phố thoạt nhìn khá cổ xưa với những bức tường rêu và dây leo chằng chịt rũ xuống đường. Tuy là ngày Giáng Sinh nhưng không khí ở đây tương đối yên tĩnh hơn những nơi khác. Những ngôi nhà cổ kính xung quanh hầu hết đều đóng chặt cửa, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ le lói bên trong, có lẽ họ đã ra ngoài dạo phố, hoặc đi tụ họp với người thân bạn bè.
Kiểu cấu trúc cổ xưa khiến người ta cảm giác như đang chạm đến một thế giới khác vậy. Máy hát đĩa loại cũ vang lên từng bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu, có tác dụng giúp thả lỏng tâm trạng và cơ thể vô cùng hiệu quả. Ánh sáng vàng nhạt rải khắp nơi, có chút âm u, có chút u ám tựa như ảo giác. Ở chính giữa là một sân khấu lớn, đặt một cây đàn dương cầm dành cho nghệ sĩ biểu diễn.
Bàn ghế đều làm bằng gỗ, nhìn có vẻ cũ kĩ nhưng kì thật rất chắc chắn. Linh Đan tò mò ngồi xuống, đôi mắt lấp lánh ngó nghiêng ngó dọc khắp nơi đánh giá. Khi đã nhìn đủ, cô quay sang cười tủm tỉm với Mạnh Quân:
-Chỗ này đẹp thật. Anh hay đến đây lắm hả?
-Cũng thỉnh thoảng thôi.
Mùi cà phê thơm nồng quyến rũ lan tỏa mọi ngóc ngách, kích thích cả vị giác lẫn khứu giác của con người. Linh Đan hít hít mũi, cảm thán:
-Thơm thật...
-Đợi lát nữa em sẽ được uống thử thôi. Bảo đảm ngon hơn nhiều mấy quán gần nhà.
Không lâu sau phục vụ dọn ra hai tách cà phê sữa thơm lừng, Linh Đan nhanh chóng cầm lấy nếm thử, hương vị đậm đà khiến cô thỏa mãn nhắm tịt hai mắt lại. Mạnh Quân thấy tâm trạng Linh Đan dường như đã ổn hơn, xoa đầu cô bảo:
-Bây giờ có thể kể anh nghe được chưa?
-Gì ạ?-cô nhất thời chưa phản ứng kịp.
Mạnh Quân cố tình ngồi sát vào Linh Đan, vươn tay vuốt tóc mái của cô:
-Kể anh nghe. Tại sao lúc nãy em không vui?
Chần chừ mãi cô mới nhỏ giọng lên tiếng:
-Thật ra cũng chẳng có gì hết. Em chỉ đang tò mò. Anh Quân, em hỏi cái này, anh đừng chê em nhiều chuyện nha.
-Thì em cứ nói ra đi. Có gì phải lo lắng?
Ánh mắt Linh Đan đảo loạn một hồi, có chút giống như đang làm việc xấu:
-Lúc chiều, em đi gọi anh ăn cơm. Ở phòng khách không thấy anh em mới chạy lên phòng tìm. Trùng hợp thấy được anh với Diễm Phương đang nói chuyện...
Mạnh Quân nghĩ tới điều gì, bật cười vỗ trán:
-Này, không phải em đã thấy cái hộp đó rồi chứ?
-Hình như là vậy ạ.-cô trả lời lấp lửng.
Anh nhẹ nhàng thở ra, nghĩ dù sao cô cũng đã thấy rồi, chẳng cần giấu giếm làm chi nữa. Đem cái hộp thả trên bàn, làm ra vẻ thần bí:
-Thế em thử đoán xem trong đây là gì?
-Đựng trong hộp như này, chắc chắn là đồ trang sức rồi.-cô bĩu môi đáp, khuôn mặt thoáng qua sự khó chịu.
-Không sai. Là đồ trang sức.-Mạnh Quân mỉm cười, thầm nghĩ nét mặt của cô bé này thật thú vị.
-Anh định tặng cho ai thế?-Linh Đan rốt cuộc hỏi ra điều mình băn khoăn từ chiều tới giờ.
-Dĩ nhiên mua tặng cho người yêu.-Mạnh Quân nhấc cà phê lên uống một ngụm để lấy tinh thần. Quả nhiên hương vị rất ngon.
Trong bụng Linh Đan bắt đầu lên men, tuy đã nghĩ đến nhưng nghe anh nói ra vẫn cảm thấy vô cùng bức bối. Tại sao anh chưa từng nói gì với cô chứ?
-Người yêu của anh? Ai thế?
-Là người mà anh rất thích.-Mạnh Quân chậm rãi trả lời, mặt hơi ửng đỏ nhưng vì đang ở trạng thái tức giận nên cô hoàn toàn không để ý tới.
-Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nghề nghiệp? Nhà ở đâu? Ba mẹ thế nào?-cô lập tức tuôn ra một tràng.
Mạnh Quân đổ mồ hôi. Anh biết, Linh Đan rõ ràng cũng có tình cảm với anh. Nhưng cô nhóc này phản ứng có phần dữ dội thì phải? Y hệt cảnh sát đang hỏi cung... Mà anh là tội phạm đặc biệt.
-Dừng được rồi. Em bình tĩnh đi. Người này em biết đấy. Hơn nữa còn hiểu rõ hơn cả anh.
-Em biết à? Không lẽ...
Linh Đan lại bắt đầu nhớ đến mấy bộ phim thần tượng mình từng xem. Chẳng phải những lúc thế này, nữ chính hỏi nam chính người mà anh ta yêu là ai, nam chính sẽ vòng vo khen tới khen lui một hồi. Nào là người tôi yêu rất xinh đẹp, rất ngây thơ, rất ngốc nghếch,... gì gì đó, chọc đến khi nữ chính ghen tới đỏ mắt mới cất giọng thâm tình: "Ngốc. Người mà anh đang nói chính là em", và theo sau đó một nụ hôn kiểu Pháp mãnh liệt, hoa đào cùng tim hồng bay phấp phới, pháo hoa nổ đùng đùng trên đầu...
-Linh Đan, Linh Đan... Sao lại ngồi thừ ra?
-Em không sao... Chúng ta nói tới đâu rồi?-Linh Đan bất giác đỏ mặt, cư nhiên vì bản thân ảo tưởng mà ngồi thất thần.
Nghe câu nói của Linh Đan, Mạnh Quân phút chốc đen mặt. Rốt cuộc cô vừa thả hồn đi đâu vậy? Nãy giờ anh nói cả buổi, cái gì cần cũng đã nói rồi, ngay cả một câu cô cũng không lọt tai à? Mất bao nhiêu dũng khí mới có thể tỏ tình... giờ đều uổng phí. Hỏi sao anh không giận cho được?
Linh Đan thấy Mạnh Quân không chịu để ý tới mình nữa, vô cùng mờ mịt, không ngại mất mặt kéo tay anh năn nỉ:
-Anh đừng giận... Em hứa lần này sẽ chú ý lắng nghe mà.
Mạnh Quân vẫn mặt lạnh không nói gì, đẩy cái hộp đến trước mặt cô. Linh Đan chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn:
-Em cũng đâu phải người yêu của anh. Đưa em làm gì?
Cô bé ngồi bàn bên cạnh đột nhiên bật cười:
-Chị gái à! Anh ấy vừa mới tỏ tình với chị đó. Chị còn có thể ngớ ngẩn hơn nữa được không? Người ta đang tỏ tình mà chị cũng có thể thất thần được. Bị giận là đúng...
Linh Đan há hốc mồm kinh ngạc, còn Mạnh Quân hờ hững quay sang nhìn cô bé kia, hơi híp mắt, không có vẻ gì gọi là cảm kích. Cô bé chớp đôi mi cong vút của mình, tự cho là đúng nói:
-Không cần cảm ơn em đâu.
Mạnh Quân khóe miệng cứng đờ. Anh khi nào thì muốn cảm ơn chứ? Anh còn chưa tính sổ việc nghe lén người khác nói chuyện đâu?
-Anh Quân, anh vừa tỏ tình với em thật hả?-Linh Đan sau khi tiêu hóa xong liền gấp rút hỏi.
Anh "hừ" một tiếng, cố tình không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:
-Vậy cuối cùng em có chịu nhận quà không?-anh đưa tay muốn lấy cái hộp lại.
-Nhận, nhận. Dĩ nhiên là nhận rồi.
Linh Đan vội vàng cầm lấy, mở ra xem. Là một sợi dây chuyền a! Cô cẩn thận cầm lên, trong bụng đã vui như nở hoa, bất quá ngoài miệng vẫn xét nét:
-Mà này, em đồng ý làm người yêu của anh từ khi nào thế?
-Không chịu? Vậy xem ra em không thể nhận quà rồi...-anh còn cố tình chắc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối.
-Đừng có mơ. Đã vào tay em thì đừng hòng đòi lại được.
Mạnh Quân nhéo má cô, tâm trạng dường như rất tốt:
-Nếu đã vậy thì cứ ngoan ngoãn làm người yêu bé nhỏ của anh đi. Đại gia anh sẽ không bạc đãi em đâu. Em ngồi ở đây, anh ra quầy tính tiền rồi về.
Bình thường nhân viên phục vụ luôn đến tận nơi đưa hóa đơn. Nhưng vì ngày lễ quán đông hơn, phục vụ còn bận rộn chạy qua chạy lại, anh cảm thấy tự đi thanh toán sẽ nhanh hơn, cũng đỡ việc cho mọi người. Linh Đan nhân cơ hội đó lôi kéo cô bé lúc nãy hỏi:
-Anh ấy thật sự đã tỏ tình với chị sao?
Cô bé kia chỉ khoảng 14, 15 tuổi, hẳn còn là học sinh, đối với mấy chuyện tình yêu lãng mạn như thế này rất ngưỡng mộ, ngây thơ trả lời:
-Chị hoàn toàn không để ý gì hết à? Anh ấy nói nhiều lắm, em không nhớ hết. Hình như có nói anh ấy thích chị từ lâu lắm rồi, còn hỏi chị có đồng ý làm người yêu của ảnh không... Em ngồi nghe mà còn cảm động nữa đây này.
Linh Đan không thể giấu được tươi cười trên mặt, vui vẻ tám chuyện tiếp. Mạnh Quân quay lại bàn thấy Linh Đan cùng cô bé ngồi to nhỏ thì thầm, liền biết ngay bọn họ đang nói cái gì, nhất thời thẹn quá hóa giận:
-Linh Đan...
Cô bé vỗ vai cô:
-Được rồi. Anh ấy gọi chị kìa. Mau đi đi không thì người ta lột da em mất.
Linh Đan thân mật chạy tới ôm cánh tay Mạnh Quân, không quên vẫy tay:
-Tạm biệt em, cám ơn nhiều.
"Con gái thân nhau nhanh thật!"-Mạnh Quân khẽ than thở.
Tác giả :
JuneHoang98