Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền
Chương 147 Trả lời thật lòng đi
Ngày hôm sau, Daniel làm việc xong đã đến Cung Điện tìm Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh là muốn thay em gái giành lấy tình yêu. Nếu như anh không thể lấy danh nghĩa người yêu mang lại hạnh phúc cho cô, vậy thì anh sẽ tìm người giúp cô có thể hạnh phúc.
"Thủ tướng Daniel, Bệ hạ đang bận một chút, phiền ngài chờ ở đây trước!" Ân Vệ đích thân đưa anh vào trong ngồi.
Nhìn thấy sự việc trước mặt, anh mới biết rằng lời của Từ Thiên Phương nói hoàn toàn đúng, Hoàng Phủ Thiên Kỳ nếu ở đây đảm nhiệm trọng trách này, thì anh căn bản sẽ không có nhiều thời gian cho cô và con.
"Được rồi, tôi chờ được, cậu cứ đi làm việc của mình đi!" Daniel gật đầu nhìn Ân Vệ đáp.
"Vâng, vậy tôi xin phép!"
Mặc dù thời gian của Thủ Tướng cũng không có rảnh rỗi cho lắm, nhưng anh vẫn dành ra ngày hôm nay để tìm Hoàng Phủ Thiên Kỳ nói chuyện. Ngồi chờ gần một giờ đồng hồ, cuối cùng người cũng đã xuất hiện.
"Xin lỗi để ngài chờ lâu rồi! Do có chút chuyện cần xử lý, nên bây giờ mới có thể tiếp chuyện ngài!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ có lẽ cả đêm cũng không có thời gian chợp mắt, cho nên hôm nay gương mặt của anh bơ phờ không có sức sống.
"Không sao, tôi hiểu mà! Bệ hạ ngồi đi, tôi sẽ nói vấn đề nhanh thôi, để không làm lỡ thời gian của anh!" Daniel đứng lên điềm đạm đáp.
"Vậy tôi cũng không khách khí nữa, ngài hôm nay đến đây là có việc gì vậy?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ tay xoa xoa trán hỏi.
"Hôm nay tôi đến đây với tư cách là anh trai của Phương Phương, muốn hỏi anh một chuyện, xin phép thất lễ một chút nhé! Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh thật sự yêu em gái tôi và hai đứa con của mình chứ?" Daniel không dông dài mất thời gian, anh trực tiếp đặt câu hỏi.
"Câu hỏi này có phải hơi thừa rồi hay không? Tôi dĩ nhiên là yêu mẹ con cô ấy rất nhiều, còn hơn cả sinh mạng của tôi nữa!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đầu tiên là bất ngờ, sau đó anh cười khổ đáp lời.
"Tốt! Còn một câu tôi muốn hỏi nữa, anh có đồng ý từ bỏ vương vị vì ba mẹ con Phương Phương không? Trả lời thật lòng đi!" Daniel gật gù, anh lại hỏi thêm một lần nữa.
"Con bé nói với tôi rằng, nó không muốn làm Vương Hậu, càng không muốn phải chịu cảnh đấu đá nhau vì Vương quyền! Cái con bé cần là một cuộc sống yên bình, nơi nó có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình! Cậu có nguyện ý buông bỏ tất cả, để theo con bé không?"
Nhưng giờ phút này Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại có chút lưỡng lự, trong lòng anh thật sự muốn nói với Daniel là có, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra. Không phải anh không muốn từ bỏ, nhưng bây giờ người dân ở đây cần anh, bọn họ cần một người lãnh đạo.
Sau khi sự việc của Đông Phương gia bại lộ, tình hình ở nước Y đang trở nên căng thẳng, ngay lúc này anh thật sự không thể bỏ lại họ mà không quan tâm được. Hoàng Phủ Gia Khang cũng vừa mới quay về, vả lại còn đang bị thương, anh trai anh cơ bản là chưa thể thay anh gánh vác trách nhiệm này.
"Cậu không làm được sao? Hừm, xem ra là tôi đánh giá quá cao về cậu rồi, coi như hôm nay tôi vẫn chưa nói gì đi!" Daniel trong mắt không giấu nổi sự thất vọng, anh thở dài lên tiếng, đánh tan sự im lặng trong phòng.
"Tôi xin lỗi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ chỉ đành cúi thấp đầu nói câu xin lỗi, trái tim anh lúc này giống như vỡ thành từng mảnh.
"Tôi không làm phiền cậu nữa, tạm biệt!" Daniel tính toán đứng lên rời đi, trước khi bước ra khỏi phòng, động tác của anh dừng lại. "Ba ngày nữa con bé sẽ đưa hai đứa trẻ trở về nước A, tôi nghĩ đây là cơ hội cuối cùng của cậu rồi, tùy ý cậu lựa chọn đi! Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu, làm gì thì cũng đừng để sau này phải hối hận!"
Cảnh cửa đóng lại rồi, Hoàng Phủ Thiên Kỳ cô đơn ngồi trong phòng gục đầu xuống thấp, quả nhiên anh không thể lựa chọn được. Ba ngày sau Từ Thiên Phương và hai đứa nhỏ sẽ rời khỏi nơi này, nhưng ngày hôm đó anh cũng có một việc quan trọng cần phải làm.
"Anh nên làm thế nào bây giờ!"
Sau khi gặp mặt Daniel, anh cả ngày đều không làm nổi việc gì ra hồn, tâm trí lúc nào cũng rơi vào trầm mặc.
...
Ba ngày sau.
Vết thương của Từ Thiên Phương cũng không còn đau như trước, cô đã có thể xuất viện, nhưng cô không muốn nghỉ ngơi, mà nhanh chóng thu xếp hành lý trở về nước A.
"Mami, hôm nay chúng ta phải đi sao?" Thiên Bảo có chút không nỡ hỏi cô.
"Ừm, chúng ta phải đi rồi!" Từ Thiên Phương nhẹ cười trả lời.
"Papa có đi cùng chúng ta không?" Cậu nhóc lại hỏi.
Lần này Từ Thiên Phương im lặng, cô biết câu trả lời của mình sẽ khiến bọn trẻ thất vọng, cho nên cô không dám mở lời.
"Mami, bọn con đến thăm papa một chút được chứ? Con muốn nói lời tạm biệt với papa!" Thiên Long ngồi yên nãy giờ cũng lên tiếng.
"Dĩ nhiên là được rồi, mami sẽ nói chú Aron đưa hai đứa đi! Giúp mami tạm biệt papa nữa nhé!" Từ Thiên Phương gật đầu đồng ý, để hai đứa tạm biệt papa của chúng cũng không có gì là to tát cả.
"Cảm ơn mami, bọn con sẽ về sớm thôi!" Hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy ra ngoài, ở dưới Aron đã chờ sẵn.
"Thiên Long, Thiên Bảo, mami xin lỗi vì không thể cho các con một gia đình trọn vẹn!" Nhìn hai đứa trẻ cô đau lòng nói.