Hợp Đồng Bao Dưỡng
Chương 72: Thời buổi rối loạn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn đã không còn là một cậu ấm mờ mắt như tám năm trước, lần này hắn đã cẩn thận vậy rồi, hẳn là… sẽ không tái phạm sai lầm như thế nữa.
—
Gần đến tiết thu phân, trời tối càng lúc càng sớm. Một phút trước vẫn còn là ánh nắng chiều sắp tắt, chỉ một chớp mắt sau đèn đường vàng mờ nhạt đã sáng lên, pha vào sắc trời tối đen một chút ánh sáng vô hồn.
Lúc Lục Nghiễn Chi quay lại tổng bộ Thần Hải đã sớm qua giờ tan sở, trên tầng còn một vài phòng tập sáng đèn, hình như là những người mới vừa ký hợp đồng ở lại tập luyện.
Màn đêm rất sâu, hắn bước vào tòa nhà, đi thẳng đến thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất, sau đó vừa chờ thang máy chạy xuống vừa ghét bỏ nhấc cánh tay lên ngửi ngửi mùi dính trên ống tay áo.
Bên trên nhiễm một ít mùi rượu, là từ người Lệ Vinh dính sang. Bởi vì Lục Nghiễn Chi cố tình muốn lái xe cho nên mặc đối phương mời rượu ra sao đều không đụng đến một giọt.
Cuối cùng Lệ Vinh cũng say, y vẫn giống như ngày trước, uống say rồi không hề nói lung tung mê sảng nhưng lại dán lấy Lục Nghiễn Chi không tha, giống như mất hết xương cốt. Lúc Lục Nghiễn Chi tha hắn về tới Lệ gia, quản gia nhà họ còn không thèm kinh ngạc vì thấy Đại thiếu gia nhà mình từ trên trời rớt xuống, chỉ thận trọng đến gần gỡ y xuống khỏi người Lục Nghiễn Chi.
Lục Nghiễn Chi cảm thấy cái áo sơ mi vừa có bao nhiêu nếp nhăn vừa đầy mùi rượu này không còn cách nào mặc nữa rồi.
Bây giờ cả người hắn đều không hề dễ chịu, lúc tiếng nhắc nhở thang máy xuống tới nơi vang lên, hắn kéo kéo cổ áo rồi cất bước tiến vào trong.
Phương Hàm quả nhiên vẫn chưa về, luôn chờ hắn trong phòng làm việc.
Sau khi vào cửa Lục Nghiễn Chi lập tức thẳng tay cởi áo sơ mi trên người ra, để trần ngồi xuống sopha trong phòng Phương Hàm.
Thế là Phương Hàm không vội nói chính sự, mà trước tiên đến phòng nghỉ của Lục Nghiễn Chi lấy một cái áo sơ mi mới đến, sau đó pha một ly cà phê cho đối phương.
“Thiếu gia, những bức hình kia được gởi nặc danh đến hòm thư của tôi. Sau khi chuyển tiếp cho anh tôi đã tra xét địa chỉ IP người gửi.”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy, ánh mắt mệt mỏi hơi xê dịch về phía y. Hắn cài xong nút cuối cùng trên áo sơ mi, bưng ly cà phê lên nhấp một miếng.
“Tôi đoán là một nơi đại loại như quán net, hơn nữa còn là chỗ không thèm kiểm tra chứng minh thư gì đó, đúng không.”
Phương Hàm gật đầu một cái, bổ sung thêm vài câu, “Hòm thư là mới đăng ký, trước đó hoàn toàn không có lịch sử gửi nhận nào khác. Tôi đã phái người tới xem, chất lượng camera ở quán net kia quá kém, người dùng máy còn mặc áo khoác có mũ che kín đầu, không thấy rõ mặt, từ hình thể thì có thể nhận ra là đàn ông. Ông chủ cũng chẳng có ấn tượng gì với người này, cho nên đầu mối tới đây tạm thời đứt đoạn.”
Lục Nghiễn Chi nghe xong không bất ngờ lắm, có điều hắn tin rằng kẻ gởi thư kia không chỉ đơn giản muốn gởi cho hắn mấy tấm hình này, nếu đã nhọc lòng muốn trêu chọc hắn thì đằng sau nhất định còn có hậu chiêu.
Hắn vẫn còn cơ hội tóm lấy đuôi đối phương, nhưng hiện nay điều càng làm hắn để ý hơn là người đàn ông khác trong hình.
“Người trong hình kia đã điều tra rõ thân phận chưa.”
Lần này Phương Hàm lập tức gật đầu, “Là diễn viên mới gia nhập đoàn phim, đã vào nghề xấp xỉ sáu năm, từng một lần nhận được đề cử nam phụ xuất sắc nhất và một lần đề cử nam chính xuất sắc nhất giải Bạch Dương, đã có tiếng tăm nhất định, xem như cũng là diễn viên hạng hai.”
À, chả trách cảm thấy có hơi quen mắt.
Lục Nghiễn Chi thả lỏng thân thể tựa sâu vào ghế sopha, xoa xoa mi tâm, mơ hồ cảm thấy hình như thật sự có chút ấn tượng với người này.
“Nhắc đến người này, tôi nhớ hồi tháng sáu từng nhìn thấy hắn vài lần trong tiệc từ thiện, có phải là… cái gì đó Khải không?”
“Chu Hưng Khải.” Phương Hàm tiếp lời, thật sự ngoảnh mặt làm ngơ với sự thực rằng thiếu gia nhà mình thân là tổng tài công ty giải trí mà mức độ nhận thức diễn viên trong giới lại thấp cực kỳ.
“Lần này hắn cũng đóng trong ‘Bách quỷ lục’, vào vai một sơn thần, cảnh diễn không nhiều, chỉ ở trong đoàn hơn nửa tháng.”
“Vậy hắn kề sát Mục Đông gần như vậy là đang làm gì, luyện diễn sao.” Giọng điệu Lục Nghiễn Chi lạnh nhạt, lúc nói lời này còn hơi nhíu mày khiến Phương Hàm không tự chủ được né tránh ánh mắt hắn.
“Tôi đã xem qua phần kịch bản của Chu Hưng Khải rồi, hắn và Mục Đông có cảnh diễn đôi, thế nhưng căn bản không hề có tiếp xúc tứ chi.”
Nghe đến đây Lục Nghiễn Chi liền cười gằn một tiếng. Hắn không nói gì, trái lại chỉ nhìn thẳng vào Phương Hàm, chờ đối phương nói hết những lời còn lại.
Phương Hàm hiếm khi bị đối phương nhìn đến mức không dễ chịu, vốn y đã sớm ghi nhớ những lời cần nói vào đầu, nhưng vẫn phải cúi mặt nhìn xuống notebook trong tay, làm bộ như trang giấy trống không đó được hắn ghi đầy bút ký.
“Từ khi ra mắt tới nay, Chu Hưng Khải đều dùng hình tượng thận trọng thành thục làm trọng tâm, thậm chí sáu năm qua chưa từng gây ra scandal gì, cuộc sống riêng tư cũng rất sạch sẽ, dường như là dồn hết lòng dạ vào diễn xuất. Ngoại trừ vẻ ngoài đủ chuẩn, kỹ năng diễn xuất của hắn cũng khá vững chắc, chưa tới ba mươi tuổi đã có tiếng là thuộc phái thực lực.” Nói tới đây Phương Hàm liền thoáng dừng một chút, ngón tay cầm notebook của y hơi nhúc nhích, rốt cuộc vẫn không dám ngẩng đầu.
“Có điều thực ra trong giới vẫn luôn có tin đồn, nói rằng nhà mẹ Chu Hưng Khải có bối cảnh rất sâu. Hơn nữa sở dĩ hắn không có scandal với nữ minh tinh hoặc người mẫu nào là vì… vấn đề tính hướng.”
Nhất thời Lục Nghiễn Chi không nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng vang nhỏ bé từ máy điều hòa không khí phát ra, lặng im đến mức có chút quỷ dị.
Sau đó Phương Hàm liền nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.
“Mèo nhà tôi nuôi, dễ dàng cho người mượn như vậy?”
Phương Hàm đương nhiên không thể trả lời câu này, y mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, cửa đóng lòng yên, tiếp tục tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào notebook trống không.
Y còn đang lo lắng có nên báo cáo hết chuyện còn lại không, mắt thấy Lục tổng bây giờ đã bắt đầu bốc hỏa, y hơi sợ rằng đối phương sẽ đem mình ra xả.
Đây cũng không phải nói rằng Lục Nghiễn Chi sẽ động thủ với y, chủ yếu là một khi hắn thực sự tức giận, cách biểu đạt cơn giận sẽ có chút khác thường.
Đối phương một không mắng người hai không ném ly, chỉ là thích sai người ta pha trà.
Một cái ly thủy tinh, bỏ lá trà vào rót nước sôi, chờ lá trà nổi lên, nếu như hắn cảm thấy nổi không đẹp mắt sẽ bắt pha lại lần nữa.
Dựa theo kinh nghiệm trước giờ mà nói, cái quá trình nấu nước pha trà rót vào này thường thường có thể tuần hoàn tới gần năm mươi lần. Trúc Diệp Thanh hảo hạng, Lục tổng tức giận lên có thể phí hết ba, bốn hộp.
Chờ ngọn lửa của Lục Nghiễn Chi cháy xong, người pha trà đã sớm bị xoay đến mức đầu óc choáng váng, vô ý bị phỏng nước sôi một chút hãy là còn nhẹ.
Hồi trước có người pha tới ly thứ bốn mươi ba tinh thần đã hoảng hốt, một bình nước sôi trực tiếp rưới lên tay mình, tính như là tai nạn lao động nghỉ hơn một tháng.
Phương Hàm cảm thấy an toàn của mình tương đối quan trọng, cho nên y khép notebook lại, quyết định cho Lục tổng thời gian chuẩn bị. Nhưng mà ngay lúc y đang chuẩn bị làm như không có gì xảy ra quay người thu dọn bàn làm việc của mình, lại nghe Lục Nghiễn Chi gọi y.
“Cậu đi đâu đấy?”
Da đầu Phương Hàm tê rần, lúc xoay người lại gương mặt vẫn cứ lạnh nhạt cấm dục.
“Những tin tức hữu dụng liên quan tới Chu Hưng Khải trước mắt chỉ có vậy.”
“Hà, vậy sao.” Lục Nghiễn Chi thờ ơ bưng ly cà phê lên, chất lỏng đã nguội lạnh còn hơn một nửa cứ sóng sánh qua sát miệng ly nhưng vẫn chưa tràn ra ngoài giọt nào.
“Tôi thấy trên sổ cậu dán ba cái nhãn, vừa nãy chỉ mới nói có hai, sao không tiếp tục?”
“…” Lần đầu tiên Phương Hàm cảm thấy thói quen của mình có hơi dư thừa, cuối cùng y đành phải nhận mệnh, lấy lại bình tĩnh dùng một ngữ điệu không hề gợn sóng nói hết một hơi cho xong những lời còn lại.
“Xế chiều hôm nay, tôi nhận được điện thoại của đại thiếu gia Lý gia Lý Kha, nói muốn tìm thời gian mời anh uống rượu. Lý gia thiên về chính trị nhiều hơn, trước giờ không qua lại trực tiếp gì với Lục gia, lời mời lần này của Lý thiếu gia có hơi đột ngột, cho nên tôi mới điều tra một chút.”
“Em gái Lý thiếu gia Lý Ngọc định trung tuần tháng này sẽ về nước. Cô ấy học thiết kế sân khấu mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp, vốn định ở lại Anh phát triển nhưng lại bị cha gọi về, bảo là trước hết phải xây dựng nền tảng ở quốc nội. Tôi nghĩ chắc là Lý thiếu gia biết chuyện bây giờ anh chủ yếu kinh doanh trong ngành giải trí, cho nên mới muốn mời anh hỗ trợ giúp đỡ một chút.”
“Chỉ có điều lúc tôi điều tra lý lịch Lý Ngọc thì phát hiện một chút vấn đề. Tiểu thư Lý gia có một người bạn trai đã qua lại ba năm ở Anh, bạn trai cũng là người Hoa, lớn hơn Lý tiểu thư ba tuổi, là một nghệ sĩ dương cầm. Vài ngày nữa y sẽ cùng về nước với Lý tiểu thư, nếu như tin tức là thật, có lẽ sẽ thương lượng chuyện đính hôn.”
“Gia tộc của nghệ sĩ dương cầm kia cũng có bối cảnh ở đế đô, cậu ta là tiểu thiếu gia Mạc gia, tên là Mạc Hành Xuyên.”
Nói xong lời cuối cùng của đoạn thoại này, bàn tay cầm notebook của Phương Hàm đã hơi chảy mồ hôi, y thấy sắc mặt Lục Nghiễn Chi lúc nghe tới mấy chữ “nghệ sĩ dương cầm” liền trầm xuống, đến khi cái tên “Mạc Hành Xuyên” thốt ra khỏi miệng y, y lập tức nhận ra bàn tay đối phương dùng sức không đều nữa, cà phê trong ly cũng vẩy ra ngoài.
Áo sơ mi Lục Nghiễn Chi mới thay lập tức dính đầy một mảng vết bẩn đậm màu.
Phương Hàm chậm rãi thở ra một hơi, quay người định đi lấy áo mới cho đối phương.
Thế nhưng Lục Nghiễn Chi lại gọi y lần nữa.
“Không cần đi.”
Phương Hàm vừa nghe lời này, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy sau gáy mát lạnh, không khỏi hỏi ngược lại một câu theo bản năng, “… Anh muốn uống trà không.”
Lời nói vừa thốt ra y liền hối hận rồi.
Còn Lục Nghiễn Chi ngược lại bị hỏi đến ngẩn ra.
Qua mấy nhịp thở hắn mới nở nụ cười.
“Nhìn cậu sợ hãi kìa.” Lục Nghiễn Chi đặt ly cà phê lên mặt bàn, vẻ mặt nhìn qua rất bình thường, “Tôi thoạt nhìn rất tức giận à?”
Phương Hàm đứng tại chỗ không trả lời, trên thực tế giờ khắc này y cũng hơi nghi ngờ một chút.
Y khá là hiểu rõ cấp trên của mình, không đến nỗi không phân biệt được đối phương đang cười giận dữ hay là thật sự chẳng thèm để ý. Mặc dù năm năm trước Phương Hàm mới bắt đầu làm trợ lý cá nhân cho Lục Nghiễn Chi, không hiểu rõ lắm chuyện năm đó của hắn, nhưng y vẫn còn nhớ rõ, ngày đầu tiên y nhận công việc này Tam thiếu gia Lục gia Lục Đàn Chi đã trịnh trọng gọi y đến nói chuyện.
Lục Đàn Chi dùng thời gian hơn một tiếng nói hết toàn bộ mỗi thói quen và vảy ngược của Lục Nghiễn Chi thật rõ ràng, khiến cho Phương Hàm lúc ấy còn ngây ngô lo sợ tới tái mét mặt mày. Mà trong đó chuyện quan trọng nhất đối phương giao phó chính là không được nhắc đến tên Mạc Hành Xuyên trước mặt Lục Nghiễn Chi.
Sau này y đi theo bên cạnh Lục Nghiễn Chi lâu, dần dần có thể tiếp xúc được chuyện cũ của đối phương, cho nên y càng ngày càng hiểu rõ, với sự kiêu ngạo của Lục Nghiễn Chi thì chỉ sợ là không có cách nào tha thứ được vết nhơ khiến hắn mất sạch mặt mũi như vậy.
Cho nên những năm nay y chưa bao giờ chạm tới bãi mìn của đối phương.
Nhưng bây giờ xem ra hình như y đã hơi cẩn thận quá mức rồi. Tuy rằng Lục Nghiễn Chi thật sự có chút thất thố, thế nhưng bộ dạng hắn cũng chẳng hề giống như bị chọc giận.
“Có người nói, thay thế tài liệu luôn triệt để hơn so với cắt bỏ chúng, tôi đã tự mình thử một chút, cảm thấy người ta nói không sai.” Có lẽ vẻ nghi ngờ trên mặt Phương Hàm thể hiện quá rõ ràng, Lục Nghiễn Chi vậy mà lại mờ mịt giải thích một câu.
Vẫn là đạo lý đó, hắn đã có Mục Đông, đối với hắn mà nói Mạc Hành Xuyên cũng không còn quá quan trọng nữa.
“Có điều nói ra thì gần đây đúng là thời buổi rối loạn… Nếu Mạc Hành Xuyên sắp quay về, vậy lúc điều tra nơi bắt nguồn của những thứ kia cậu có thể đặc biệt điều tra đến trên người cậu ta một chút.”
Phương Hàm nghe vậy liền nhíu mày, “Anh nghi ngờ…?”
“Tôi không tiếc dùng ác ý lớn nhất để nghi ngờ cậu ta.”
Lúc nói lời này, khóe môi Lục Nghiễn Chi cong lên để lộ ra một nụ cười lạnh lùng, có vẻ hơi âm u lạnh lẽo. Có điều vẻ mặt này chỉ lóe lên rồi biến mất, hắn đứng dậy kéo kéo áo sơ mi bị ướt, sau đó cởi từng chiếc nút áo ra.
“Biết cái tên Chu Hưng Khải kia chừng nào rời khỏi đoàn phim không.”
“Trong tuần này.” Phương Hàm lật sổ tay của mình, “Hôm ấy vừa vặn cũng là ngày kết thúc phần diễn chủ yếu của Mục Đông, tối đó đoàn phim sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở KTV.”
Nghe vậy Lục Nghiễn Chi liền hứng thú cười gằn một tiếng, khiến sau lưng Phương Hàm vốn mới bình tĩnh lại lập tức trở nên tê rần.
“Thăm dò thời gian và địa điểm cụ thể, không phải Lý thiếu gia muốn mời tôi uống rượu sao, chỉ uống không thì không có gì thú vị, cứ hẹn ở KTV đó luôn đi.”
Hắn đã không còn là một cậu ấm mờ mắt như tám năm trước, lần này hắn đã cẩn thận vậy rồi, hẳn là… sẽ không tái phạm sai lầm như thế nữa.
—
Gần đến tiết thu phân, trời tối càng lúc càng sớm. Một phút trước vẫn còn là ánh nắng chiều sắp tắt, chỉ một chớp mắt sau đèn đường vàng mờ nhạt đã sáng lên, pha vào sắc trời tối đen một chút ánh sáng vô hồn.
Lúc Lục Nghiễn Chi quay lại tổng bộ Thần Hải đã sớm qua giờ tan sở, trên tầng còn một vài phòng tập sáng đèn, hình như là những người mới vừa ký hợp đồng ở lại tập luyện.
Màn đêm rất sâu, hắn bước vào tòa nhà, đi thẳng đến thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất, sau đó vừa chờ thang máy chạy xuống vừa ghét bỏ nhấc cánh tay lên ngửi ngửi mùi dính trên ống tay áo.
Bên trên nhiễm một ít mùi rượu, là từ người Lệ Vinh dính sang. Bởi vì Lục Nghiễn Chi cố tình muốn lái xe cho nên mặc đối phương mời rượu ra sao đều không đụng đến một giọt.
Cuối cùng Lệ Vinh cũng say, y vẫn giống như ngày trước, uống say rồi không hề nói lung tung mê sảng nhưng lại dán lấy Lục Nghiễn Chi không tha, giống như mất hết xương cốt. Lúc Lục Nghiễn Chi tha hắn về tới Lệ gia, quản gia nhà họ còn không thèm kinh ngạc vì thấy Đại thiếu gia nhà mình từ trên trời rớt xuống, chỉ thận trọng đến gần gỡ y xuống khỏi người Lục Nghiễn Chi.
Lục Nghiễn Chi cảm thấy cái áo sơ mi vừa có bao nhiêu nếp nhăn vừa đầy mùi rượu này không còn cách nào mặc nữa rồi.
Bây giờ cả người hắn đều không hề dễ chịu, lúc tiếng nhắc nhở thang máy xuống tới nơi vang lên, hắn kéo kéo cổ áo rồi cất bước tiến vào trong.
Phương Hàm quả nhiên vẫn chưa về, luôn chờ hắn trong phòng làm việc.
Sau khi vào cửa Lục Nghiễn Chi lập tức thẳng tay cởi áo sơ mi trên người ra, để trần ngồi xuống sopha trong phòng Phương Hàm.
Thế là Phương Hàm không vội nói chính sự, mà trước tiên đến phòng nghỉ của Lục Nghiễn Chi lấy một cái áo sơ mi mới đến, sau đó pha một ly cà phê cho đối phương.
“Thiếu gia, những bức hình kia được gởi nặc danh đến hòm thư của tôi. Sau khi chuyển tiếp cho anh tôi đã tra xét địa chỉ IP người gửi.”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy, ánh mắt mệt mỏi hơi xê dịch về phía y. Hắn cài xong nút cuối cùng trên áo sơ mi, bưng ly cà phê lên nhấp một miếng.
“Tôi đoán là một nơi đại loại như quán net, hơn nữa còn là chỗ không thèm kiểm tra chứng minh thư gì đó, đúng không.”
Phương Hàm gật đầu một cái, bổ sung thêm vài câu, “Hòm thư là mới đăng ký, trước đó hoàn toàn không có lịch sử gửi nhận nào khác. Tôi đã phái người tới xem, chất lượng camera ở quán net kia quá kém, người dùng máy còn mặc áo khoác có mũ che kín đầu, không thấy rõ mặt, từ hình thể thì có thể nhận ra là đàn ông. Ông chủ cũng chẳng có ấn tượng gì với người này, cho nên đầu mối tới đây tạm thời đứt đoạn.”
Lục Nghiễn Chi nghe xong không bất ngờ lắm, có điều hắn tin rằng kẻ gởi thư kia không chỉ đơn giản muốn gởi cho hắn mấy tấm hình này, nếu đã nhọc lòng muốn trêu chọc hắn thì đằng sau nhất định còn có hậu chiêu.
Hắn vẫn còn cơ hội tóm lấy đuôi đối phương, nhưng hiện nay điều càng làm hắn để ý hơn là người đàn ông khác trong hình.
“Người trong hình kia đã điều tra rõ thân phận chưa.”
Lần này Phương Hàm lập tức gật đầu, “Là diễn viên mới gia nhập đoàn phim, đã vào nghề xấp xỉ sáu năm, từng một lần nhận được đề cử nam phụ xuất sắc nhất và một lần đề cử nam chính xuất sắc nhất giải Bạch Dương, đã có tiếng tăm nhất định, xem như cũng là diễn viên hạng hai.”
À, chả trách cảm thấy có hơi quen mắt.
Lục Nghiễn Chi thả lỏng thân thể tựa sâu vào ghế sopha, xoa xoa mi tâm, mơ hồ cảm thấy hình như thật sự có chút ấn tượng với người này.
“Nhắc đến người này, tôi nhớ hồi tháng sáu từng nhìn thấy hắn vài lần trong tiệc từ thiện, có phải là… cái gì đó Khải không?”
“Chu Hưng Khải.” Phương Hàm tiếp lời, thật sự ngoảnh mặt làm ngơ với sự thực rằng thiếu gia nhà mình thân là tổng tài công ty giải trí mà mức độ nhận thức diễn viên trong giới lại thấp cực kỳ.
“Lần này hắn cũng đóng trong ‘Bách quỷ lục’, vào vai một sơn thần, cảnh diễn không nhiều, chỉ ở trong đoàn hơn nửa tháng.”
“Vậy hắn kề sát Mục Đông gần như vậy là đang làm gì, luyện diễn sao.” Giọng điệu Lục Nghiễn Chi lạnh nhạt, lúc nói lời này còn hơi nhíu mày khiến Phương Hàm không tự chủ được né tránh ánh mắt hắn.
“Tôi đã xem qua phần kịch bản của Chu Hưng Khải rồi, hắn và Mục Đông có cảnh diễn đôi, thế nhưng căn bản không hề có tiếp xúc tứ chi.”
Nghe đến đây Lục Nghiễn Chi liền cười gằn một tiếng. Hắn không nói gì, trái lại chỉ nhìn thẳng vào Phương Hàm, chờ đối phương nói hết những lời còn lại.
Phương Hàm hiếm khi bị đối phương nhìn đến mức không dễ chịu, vốn y đã sớm ghi nhớ những lời cần nói vào đầu, nhưng vẫn phải cúi mặt nhìn xuống notebook trong tay, làm bộ như trang giấy trống không đó được hắn ghi đầy bút ký.
“Từ khi ra mắt tới nay, Chu Hưng Khải đều dùng hình tượng thận trọng thành thục làm trọng tâm, thậm chí sáu năm qua chưa từng gây ra scandal gì, cuộc sống riêng tư cũng rất sạch sẽ, dường như là dồn hết lòng dạ vào diễn xuất. Ngoại trừ vẻ ngoài đủ chuẩn, kỹ năng diễn xuất của hắn cũng khá vững chắc, chưa tới ba mươi tuổi đã có tiếng là thuộc phái thực lực.” Nói tới đây Phương Hàm liền thoáng dừng một chút, ngón tay cầm notebook của y hơi nhúc nhích, rốt cuộc vẫn không dám ngẩng đầu.
“Có điều thực ra trong giới vẫn luôn có tin đồn, nói rằng nhà mẹ Chu Hưng Khải có bối cảnh rất sâu. Hơn nữa sở dĩ hắn không có scandal với nữ minh tinh hoặc người mẫu nào là vì… vấn đề tính hướng.”
Nhất thời Lục Nghiễn Chi không nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng vang nhỏ bé từ máy điều hòa không khí phát ra, lặng im đến mức có chút quỷ dị.
Sau đó Phương Hàm liền nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.
“Mèo nhà tôi nuôi, dễ dàng cho người mượn như vậy?”
Phương Hàm đương nhiên không thể trả lời câu này, y mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, cửa đóng lòng yên, tiếp tục tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào notebook trống không.
Y còn đang lo lắng có nên báo cáo hết chuyện còn lại không, mắt thấy Lục tổng bây giờ đã bắt đầu bốc hỏa, y hơi sợ rằng đối phương sẽ đem mình ra xả.
Đây cũng không phải nói rằng Lục Nghiễn Chi sẽ động thủ với y, chủ yếu là một khi hắn thực sự tức giận, cách biểu đạt cơn giận sẽ có chút khác thường.
Đối phương một không mắng người hai không ném ly, chỉ là thích sai người ta pha trà.
Một cái ly thủy tinh, bỏ lá trà vào rót nước sôi, chờ lá trà nổi lên, nếu như hắn cảm thấy nổi không đẹp mắt sẽ bắt pha lại lần nữa.
Dựa theo kinh nghiệm trước giờ mà nói, cái quá trình nấu nước pha trà rót vào này thường thường có thể tuần hoàn tới gần năm mươi lần. Trúc Diệp Thanh hảo hạng, Lục tổng tức giận lên có thể phí hết ba, bốn hộp.
Chờ ngọn lửa của Lục Nghiễn Chi cháy xong, người pha trà đã sớm bị xoay đến mức đầu óc choáng váng, vô ý bị phỏng nước sôi một chút hãy là còn nhẹ.
Hồi trước có người pha tới ly thứ bốn mươi ba tinh thần đã hoảng hốt, một bình nước sôi trực tiếp rưới lên tay mình, tính như là tai nạn lao động nghỉ hơn một tháng.
Phương Hàm cảm thấy an toàn của mình tương đối quan trọng, cho nên y khép notebook lại, quyết định cho Lục tổng thời gian chuẩn bị. Nhưng mà ngay lúc y đang chuẩn bị làm như không có gì xảy ra quay người thu dọn bàn làm việc của mình, lại nghe Lục Nghiễn Chi gọi y.
“Cậu đi đâu đấy?”
Da đầu Phương Hàm tê rần, lúc xoay người lại gương mặt vẫn cứ lạnh nhạt cấm dục.
“Những tin tức hữu dụng liên quan tới Chu Hưng Khải trước mắt chỉ có vậy.”
“Hà, vậy sao.” Lục Nghiễn Chi thờ ơ bưng ly cà phê lên, chất lỏng đã nguội lạnh còn hơn một nửa cứ sóng sánh qua sát miệng ly nhưng vẫn chưa tràn ra ngoài giọt nào.
“Tôi thấy trên sổ cậu dán ba cái nhãn, vừa nãy chỉ mới nói có hai, sao không tiếp tục?”
“…” Lần đầu tiên Phương Hàm cảm thấy thói quen của mình có hơi dư thừa, cuối cùng y đành phải nhận mệnh, lấy lại bình tĩnh dùng một ngữ điệu không hề gợn sóng nói hết một hơi cho xong những lời còn lại.
“Xế chiều hôm nay, tôi nhận được điện thoại của đại thiếu gia Lý gia Lý Kha, nói muốn tìm thời gian mời anh uống rượu. Lý gia thiên về chính trị nhiều hơn, trước giờ không qua lại trực tiếp gì với Lục gia, lời mời lần này của Lý thiếu gia có hơi đột ngột, cho nên tôi mới điều tra một chút.”
“Em gái Lý thiếu gia Lý Ngọc định trung tuần tháng này sẽ về nước. Cô ấy học thiết kế sân khấu mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp, vốn định ở lại Anh phát triển nhưng lại bị cha gọi về, bảo là trước hết phải xây dựng nền tảng ở quốc nội. Tôi nghĩ chắc là Lý thiếu gia biết chuyện bây giờ anh chủ yếu kinh doanh trong ngành giải trí, cho nên mới muốn mời anh hỗ trợ giúp đỡ một chút.”
“Chỉ có điều lúc tôi điều tra lý lịch Lý Ngọc thì phát hiện một chút vấn đề. Tiểu thư Lý gia có một người bạn trai đã qua lại ba năm ở Anh, bạn trai cũng là người Hoa, lớn hơn Lý tiểu thư ba tuổi, là một nghệ sĩ dương cầm. Vài ngày nữa y sẽ cùng về nước với Lý tiểu thư, nếu như tin tức là thật, có lẽ sẽ thương lượng chuyện đính hôn.”
“Gia tộc của nghệ sĩ dương cầm kia cũng có bối cảnh ở đế đô, cậu ta là tiểu thiếu gia Mạc gia, tên là Mạc Hành Xuyên.”
Nói xong lời cuối cùng của đoạn thoại này, bàn tay cầm notebook của Phương Hàm đã hơi chảy mồ hôi, y thấy sắc mặt Lục Nghiễn Chi lúc nghe tới mấy chữ “nghệ sĩ dương cầm” liền trầm xuống, đến khi cái tên “Mạc Hành Xuyên” thốt ra khỏi miệng y, y lập tức nhận ra bàn tay đối phương dùng sức không đều nữa, cà phê trong ly cũng vẩy ra ngoài.
Áo sơ mi Lục Nghiễn Chi mới thay lập tức dính đầy một mảng vết bẩn đậm màu.
Phương Hàm chậm rãi thở ra một hơi, quay người định đi lấy áo mới cho đối phương.
Thế nhưng Lục Nghiễn Chi lại gọi y lần nữa.
“Không cần đi.”
Phương Hàm vừa nghe lời này, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy sau gáy mát lạnh, không khỏi hỏi ngược lại một câu theo bản năng, “… Anh muốn uống trà không.”
Lời nói vừa thốt ra y liền hối hận rồi.
Còn Lục Nghiễn Chi ngược lại bị hỏi đến ngẩn ra.
Qua mấy nhịp thở hắn mới nở nụ cười.
“Nhìn cậu sợ hãi kìa.” Lục Nghiễn Chi đặt ly cà phê lên mặt bàn, vẻ mặt nhìn qua rất bình thường, “Tôi thoạt nhìn rất tức giận à?”
Phương Hàm đứng tại chỗ không trả lời, trên thực tế giờ khắc này y cũng hơi nghi ngờ một chút.
Y khá là hiểu rõ cấp trên của mình, không đến nỗi không phân biệt được đối phương đang cười giận dữ hay là thật sự chẳng thèm để ý. Mặc dù năm năm trước Phương Hàm mới bắt đầu làm trợ lý cá nhân cho Lục Nghiễn Chi, không hiểu rõ lắm chuyện năm đó của hắn, nhưng y vẫn còn nhớ rõ, ngày đầu tiên y nhận công việc này Tam thiếu gia Lục gia Lục Đàn Chi đã trịnh trọng gọi y đến nói chuyện.
Lục Đàn Chi dùng thời gian hơn một tiếng nói hết toàn bộ mỗi thói quen và vảy ngược của Lục Nghiễn Chi thật rõ ràng, khiến cho Phương Hàm lúc ấy còn ngây ngô lo sợ tới tái mét mặt mày. Mà trong đó chuyện quan trọng nhất đối phương giao phó chính là không được nhắc đến tên Mạc Hành Xuyên trước mặt Lục Nghiễn Chi.
Sau này y đi theo bên cạnh Lục Nghiễn Chi lâu, dần dần có thể tiếp xúc được chuyện cũ của đối phương, cho nên y càng ngày càng hiểu rõ, với sự kiêu ngạo của Lục Nghiễn Chi thì chỉ sợ là không có cách nào tha thứ được vết nhơ khiến hắn mất sạch mặt mũi như vậy.
Cho nên những năm nay y chưa bao giờ chạm tới bãi mìn của đối phương.
Nhưng bây giờ xem ra hình như y đã hơi cẩn thận quá mức rồi. Tuy rằng Lục Nghiễn Chi thật sự có chút thất thố, thế nhưng bộ dạng hắn cũng chẳng hề giống như bị chọc giận.
“Có người nói, thay thế tài liệu luôn triệt để hơn so với cắt bỏ chúng, tôi đã tự mình thử một chút, cảm thấy người ta nói không sai.” Có lẽ vẻ nghi ngờ trên mặt Phương Hàm thể hiện quá rõ ràng, Lục Nghiễn Chi vậy mà lại mờ mịt giải thích một câu.
Vẫn là đạo lý đó, hắn đã có Mục Đông, đối với hắn mà nói Mạc Hành Xuyên cũng không còn quá quan trọng nữa.
“Có điều nói ra thì gần đây đúng là thời buổi rối loạn… Nếu Mạc Hành Xuyên sắp quay về, vậy lúc điều tra nơi bắt nguồn của những thứ kia cậu có thể đặc biệt điều tra đến trên người cậu ta một chút.”
Phương Hàm nghe vậy liền nhíu mày, “Anh nghi ngờ…?”
“Tôi không tiếc dùng ác ý lớn nhất để nghi ngờ cậu ta.”
Lúc nói lời này, khóe môi Lục Nghiễn Chi cong lên để lộ ra một nụ cười lạnh lùng, có vẻ hơi âm u lạnh lẽo. Có điều vẻ mặt này chỉ lóe lên rồi biến mất, hắn đứng dậy kéo kéo áo sơ mi bị ướt, sau đó cởi từng chiếc nút áo ra.
“Biết cái tên Chu Hưng Khải kia chừng nào rời khỏi đoàn phim không.”
“Trong tuần này.” Phương Hàm lật sổ tay của mình, “Hôm ấy vừa vặn cũng là ngày kết thúc phần diễn chủ yếu của Mục Đông, tối đó đoàn phim sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở KTV.”
Nghe vậy Lục Nghiễn Chi liền hứng thú cười gằn một tiếng, khiến sau lưng Phương Hàm vốn mới bình tĩnh lại lập tức trở nên tê rần.
“Thăm dò thời gian và địa điểm cụ thể, không phải Lý thiếu gia muốn mời tôi uống rượu sao, chỉ uống không thì không có gì thú vị, cứ hẹn ở KTV đó luôn đi.”
Tác giả :
Mạch Khách