Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên
Chương 44: Cuộc Chiến Trong Phòng Làm Việc (H)
An Dụ Vân nhìn Lãnh Dật Hiên, ngồi trong lòng hắn với khoàng cách gần như thế này cô càng cảm nhận được bản thân mình đối với người đàn ông này chính là đã có phần mê đắm rồi. Mọi lời nói của Lãnh Dật Hiên khi cô nghe vào đều là nhu tình mật ngọt, cô không cưỡng lại được sức hút của người đàn ông này, không thể.
“Tôi… tôi về phòng đây. Anh nhớ ngủ sớm nha.”
“Tiểu Vân.”
Lãnh Dật Hiên gọi cô lại, mà An Dụ Vân lại chỉ vừa mới đứng dậy khỏi người hắn, chưa kịp đi nữa. Lãnh Dật Hiên không để cô chạy thoát đâu, vội cầm tay cô kéo lại để cô lần nữa ngã vào lòng hắn.
“Em cảm ơn như vậy chưa đủ đó.”
Lãnh Dật Hiên thỏ thẻ bên tai cô, hơi thở trầm khàn nam tính vấn vít khiến cô thấy ngứa ngáy cần cổ dữ dằn. An Dụ Vân an vị trong lòng hắn, tựa hồ cảm thấy Lãnh Dật Hiên đây là sắp hoá thú rồi.
“Thế nào mới đủ?”
An Dụ Vân ngây thơ hỏi ngược lại. Cô biết chứ, biết hắn muốn cái gì. Nhưng hắn định muốn tại đây sao? Cửa không khoá, ai cũng có thể vào được, Dương Lâm hay dì Lan đều có thể.
“Em thấy trả ơn như thế nào đủ thì như thế đó đủ.”
“Lãnh Dật Hiên, chúng ta về phòng được không?”
“Ở đây có gì không được?”
“Có người…”
“Không một ai dám vào khi tôi chưa cho phép.”
An Dụ Vân nhìn vào đôi mắt xoáy sâu của Lãnh Dật Hiên, bất giác trầm mê trong đó. Càng ngày cô càng thấy Lãnh Dật Hiên có thứ gì đó rất thu hút cô, cảm giác mất tự nhiên khi ở cạnh nhau cũng không còn. An Dụ Vân không thừa nhận mình hơi cảm tính, nhưng cô đối với Lãnh Dật Hiên bây giờ là xuất phát từ tận đáy lòng.
Hai cánh môi chạm vào nhau, hơi thở quyện vào làm một, mọi thứ dần trở nên nóng bỏng. An Dụ Vân ôm Lãnh Dật Hiên hôn cuồng nhiệt, tay đặt trên lồng ngực rắn chắc của hắn, còn Lãnh Dật Hiên lại vô tư đón lấy sự nồng nhiệt của cô gái nhỏ, đôi bàn tay đặt dưới vùng mông căng tròn.
“Anh muốn ở đây sao?”
“Không chỉ có ở đây đâu, tất cả mọi nơi tôi đều muốn.”
“Nhưng…”
An Dụ Vân sau một hồi cuồng nhiệt, cả người nhuốm mùi vị kích tĩnh, tóc tai rối loạn, váy áo cũng xộc xệch. Ấy nhưng điều này dường như càng kích thích Lãnh Dật Hiên. Trong phòng làm việc của hắn, đâu đâu cũng là cảm giác đứng đắn, An Dụ Vân lại như một mỹ nhân lả lơi dụ hoặc, câu dẫn hắn phạm tội. Không để cho An Dụ Vân đổi ý, Lãnh Dật Hiên lại nhào đến chiếm đoạt cô.
“Anh… nhẹ một chút nào…”
“Không muốn. Tiểu Vân, cả người em đều không thể khiến tôi dừng lại.”
Cả hai chen chúc nhau trên một chiếc ghế tựa làm việc, nữ trên nam dưới, thi thoảng An Dụ Vân tưởng tượng mình sắp rơi khỏi ghế liền bị Lãnh Dật Hiên xốc lên, ngồi trên hạ bộ của hắn, dưới mông mơ hồ cảm nhận được *** *** to lớn.
Váy áo bị tuột xuống ngang bụng, An Dụ Vân nhìn nửa thân trên mình loã thể trước Lãnh Dật Hiên, lại nhìn hắn chăm chút gặm cắn da thịt trắng ngần của mình. Ngượng không? Cô ngượng chứ? Nhìn người đàn ông này tận hưởng thân thể của mình khiến An Dụ Vân rất ngượng, ấy nhưng càng ngượng càng kích thích.
Lãnh Dật Hiên không phải tay mơ, hắn có cách khiến phụ nữ mê đắm, ít nhất là ở phương diện này. Hiện tại, hắn đầu vùi vào nơi núi đôi cao ngất của An Dụ Vân, tận hưởng da thịt mềm mại và bộ ngực sữa đầy đặn của người phụ nữ này. An Dụ Vân là của một mình hắn, chỉ được là của một mình hắn.
“Tiểu Vân, em gầy thế này nhưng nơi này lại rất lớn. Có phải nuôi dưỡng tốt đúng không?”
Lãnh Dật Hiên gian xảo cười với cô, tay vẫn không ngừng xoa nắn đôi núi tuyết trước ngực. An Dụ Vân ngượng chín mặt, khẽ đánh vào ngực hắn kháng nghị, lời hắn nói trần trụi như thế này thực khiến cô không quen.
“Anh làm việc của anh đi, đừng nói nữa mà.”
“Thân thể em thực sự rất đẹp, Tiểu Vân, thật muốn hung hăng mà dày vò thân thể này.”
An Dụ Vân nén cảm giác ngượng ngùng, để váy tuột hẳn khỏi người, trên người mặc độc chiếc quần nhỏ mỏng tang, lại bị Lãnh Dật Hiên bắt lại ngồi lên đùi hắn.
“Tách chân ra!”
“Ưm… anh đừng…”
“Tôi bảo em quay lại, tách chân ra.”
Lãnh Dật Hiên đánh một cái vào mông An Dụ Vân khiến cô giật này người, uỷ khuất làm theo lời hắn. Tư thế hắn muốn, thật sự khiến cô ngượng ngùng.
An Dụ Vân ngồi trong lòng Lãnh Dật Hiên, lưng tựa vào lồng ngực hắn, hai chân bị hắn tách mở rộng đặt lên trên bàn, bàn tay của Lãnh Dật Hiên lại bắt đầu công cuộc khai phá, dò xét thân thể cô.
“Á… anh… đừng… chỗ đó.”
“Chỗ nào? Em nói chỗ này sao?”
Lãnh Dật Hiên trêu đùa vùng cấm địa của An Dụ Vân, lại độc ác dùng ngón tay cách một lớp quần lót mỏng trêu đùa khiến An Dụ Vân như khóc thét. Ngón tay hắn thấm đầy dịch nhờn mà An Dụ Vân cũng bị hắn trêu đến nỗi bấu lấy cánh tay hắn đầy vện đỏ.
“Ưm… anh… anh trêu…”
“Ngoan… em mê người quá. Miệng nhỏ ở dưới phản ứng đến như vậy… ngoan… rồi sẽ đút em ăn no.”
An Dụ Vân xụi lơ sau màn kích thích của Lãnh Dật Hiên, cả người khô nóng, nơi nào đó vẫn còn cảm giác mơn trớn, thực sự rất ngứa, rất khó chịu. Lãnh Dật Hiên thoát y rồi, hắn giải phóng dục vọng to lớn của hắn ra khỏi lớp y phục dày dặn. Tiểu huynh đệ ngẩng cao đầu kia mười lần là mười lần khiến An Dụ Vân hoảng sợ đôi chút, lớn như vậy làm sao có thể…?
“Nằm lên đây!”
Lãnh Dật Hiên đem văn kiện, tài liệu quăng qua một bên, bế An Dụ Vân đặt lên bàn làm việc, ra lệnh cô nằm lên đó.
“Ưm… sẽ bẩn mất.”
“Không bẩn. Ngoan, nghe lời tôi!”
An Dụ Vân nằm trên bàn làm việc, bàn gỗ làm lưng cô hơi lành lạnh, bên cạnh cô còn đủ thứ đồ đạc giấy tờ, thật không đứng đắn một chút nào. Lãnh Dật Hiên nhìn mỹ nhân nằm trên bàn làm việc, thú tính sôi trào, hoá ra làm ở phòng làm việc lại có thể kích thích đến mức này. Nhìn mỹ nhân nằm giữa đống giấy tờ kia xem, đây chính là sự tương phản hắn muốn, dục vọng đan xen với sự công chính, hai thứ này kết hợp càng thêm phần kích thích, thoả mãn.
Hạ bộ to tướng chầm chậm di chuyển khó khăn vào nơi nhỏ chật hẹp. An Dụ Vân căng người, nơi nào đó cảm nhận được sự vĩ ngạn xâm nhập, tiếng thở gấp của đàn ông cũng vấn vít bên tai.
“Thật chặt! Bảo bối của tôi.”
“A… Lãnh Dật Hiên… anh nhẹ một chút…”
Đôi nam nữ đong đưa triền miên trên bàn làm việc, An Dụ Vân nằm trên bàn, đôi chân dài cắp vào hông Lãnh Dật Hiên, nơi giao hợp vào ra không ngừng nghỉ. Cô nằm trên bàn, nương theo sự thúc đẩy của Lãnh Dật Hiên mà cả cơ thể luận động không ngừng theo quán tính.
“Xoay người lại, nhanh!”
Lãnh Dật Hiên đem An Dụ Vân lật người lại, để cô nằm úp xuống mặt bàn, tiện tay vỗ lên mông cô một cái thật kêu, từ từ tiến vào từ phía sau.
“Ưm… như thế này… sâu quá…!”
“Ngoan… để tôi chăm sóc em…”
An Dụ Vân bám vào mặt bàn, vòng một căng tròn bị ghì trên bàn gỗ thành ra đủ loại hình dạng, nơi nào đó vẫn bị thúc vào không ngơi nghỉ, tựa hồ ở tư thế này lại còn vào sâu hơn. Lãnh Dật Hiên giữ hông cô, thi thoảng lại không kiềm nén được đánh lên mông cô mấy phát, làn da trắng nõn của An Dụ Vân chẳng mấy chốc hằn lên mấy vết đỏ.
Tiếng thở dốc trầm khàn của nam nhân, tiếng rên rỉ ê a của nữ nhân tạo thành một bản hoà tấu mang đầy mùi vị kích tình. Lãnh Dật Hiên tham muốn thân thể An Dụ Vân, muốn thế nào cũng không đủ được.
Hoan ái qua rồi, An Dụ Vân mệt mỏi nằm trong lòng Lãnh Dật Hiên, hắn thoả mãn ôm cô gái nhỏ trong lòng, xoa xoa da dẻ nõn nà lấm tấm mồ hôi của cô. An Dụ Vân càng ngày càng biết cách làm cho hắn mê muội, nhìn cô mệt mỏi như vậy, hắn cũng không thể đòi hỏi thêm.
“Có muốn đi tắm không?”
“Ưm… không, muốn nằm nghỉ.”
“Tôi ôm em về phòng.”
Lãnh Dật Hiên mặc áo choàng ngủ, lấy một tấm chăn mỏng cuộn người An Dụ Vân lại rồi bế cô về lại phòng. An Dụ Vân nằm trong chăn, tựa đầu vào lồng ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của hắn. Mọi thứ dừng lại sau cánh cửa, sự dịu dàng này của Lãnh Dật Hiên sẽ chỉ dành riêng cho mình cô, An Dụ Vân tham lam ao ước
“Tôi… tôi về phòng đây. Anh nhớ ngủ sớm nha.”
“Tiểu Vân.”
Lãnh Dật Hiên gọi cô lại, mà An Dụ Vân lại chỉ vừa mới đứng dậy khỏi người hắn, chưa kịp đi nữa. Lãnh Dật Hiên không để cô chạy thoát đâu, vội cầm tay cô kéo lại để cô lần nữa ngã vào lòng hắn.
“Em cảm ơn như vậy chưa đủ đó.”
Lãnh Dật Hiên thỏ thẻ bên tai cô, hơi thở trầm khàn nam tính vấn vít khiến cô thấy ngứa ngáy cần cổ dữ dằn. An Dụ Vân an vị trong lòng hắn, tựa hồ cảm thấy Lãnh Dật Hiên đây là sắp hoá thú rồi.
“Thế nào mới đủ?”
An Dụ Vân ngây thơ hỏi ngược lại. Cô biết chứ, biết hắn muốn cái gì. Nhưng hắn định muốn tại đây sao? Cửa không khoá, ai cũng có thể vào được, Dương Lâm hay dì Lan đều có thể.
“Em thấy trả ơn như thế nào đủ thì như thế đó đủ.”
“Lãnh Dật Hiên, chúng ta về phòng được không?”
“Ở đây có gì không được?”
“Có người…”
“Không một ai dám vào khi tôi chưa cho phép.”
An Dụ Vân nhìn vào đôi mắt xoáy sâu của Lãnh Dật Hiên, bất giác trầm mê trong đó. Càng ngày cô càng thấy Lãnh Dật Hiên có thứ gì đó rất thu hút cô, cảm giác mất tự nhiên khi ở cạnh nhau cũng không còn. An Dụ Vân không thừa nhận mình hơi cảm tính, nhưng cô đối với Lãnh Dật Hiên bây giờ là xuất phát từ tận đáy lòng.
Hai cánh môi chạm vào nhau, hơi thở quyện vào làm một, mọi thứ dần trở nên nóng bỏng. An Dụ Vân ôm Lãnh Dật Hiên hôn cuồng nhiệt, tay đặt trên lồng ngực rắn chắc của hắn, còn Lãnh Dật Hiên lại vô tư đón lấy sự nồng nhiệt của cô gái nhỏ, đôi bàn tay đặt dưới vùng mông căng tròn.
“Anh muốn ở đây sao?”
“Không chỉ có ở đây đâu, tất cả mọi nơi tôi đều muốn.”
“Nhưng…”
An Dụ Vân sau một hồi cuồng nhiệt, cả người nhuốm mùi vị kích tĩnh, tóc tai rối loạn, váy áo cũng xộc xệch. Ấy nhưng điều này dường như càng kích thích Lãnh Dật Hiên. Trong phòng làm việc của hắn, đâu đâu cũng là cảm giác đứng đắn, An Dụ Vân lại như một mỹ nhân lả lơi dụ hoặc, câu dẫn hắn phạm tội. Không để cho An Dụ Vân đổi ý, Lãnh Dật Hiên lại nhào đến chiếm đoạt cô.
“Anh… nhẹ một chút nào…”
“Không muốn. Tiểu Vân, cả người em đều không thể khiến tôi dừng lại.”
Cả hai chen chúc nhau trên một chiếc ghế tựa làm việc, nữ trên nam dưới, thi thoảng An Dụ Vân tưởng tượng mình sắp rơi khỏi ghế liền bị Lãnh Dật Hiên xốc lên, ngồi trên hạ bộ của hắn, dưới mông mơ hồ cảm nhận được *** *** to lớn.
Váy áo bị tuột xuống ngang bụng, An Dụ Vân nhìn nửa thân trên mình loã thể trước Lãnh Dật Hiên, lại nhìn hắn chăm chút gặm cắn da thịt trắng ngần của mình. Ngượng không? Cô ngượng chứ? Nhìn người đàn ông này tận hưởng thân thể của mình khiến An Dụ Vân rất ngượng, ấy nhưng càng ngượng càng kích thích.
Lãnh Dật Hiên không phải tay mơ, hắn có cách khiến phụ nữ mê đắm, ít nhất là ở phương diện này. Hiện tại, hắn đầu vùi vào nơi núi đôi cao ngất của An Dụ Vân, tận hưởng da thịt mềm mại và bộ ngực sữa đầy đặn của người phụ nữ này. An Dụ Vân là của một mình hắn, chỉ được là của một mình hắn.
“Tiểu Vân, em gầy thế này nhưng nơi này lại rất lớn. Có phải nuôi dưỡng tốt đúng không?”
Lãnh Dật Hiên gian xảo cười với cô, tay vẫn không ngừng xoa nắn đôi núi tuyết trước ngực. An Dụ Vân ngượng chín mặt, khẽ đánh vào ngực hắn kháng nghị, lời hắn nói trần trụi như thế này thực khiến cô không quen.
“Anh làm việc của anh đi, đừng nói nữa mà.”
“Thân thể em thực sự rất đẹp, Tiểu Vân, thật muốn hung hăng mà dày vò thân thể này.”
An Dụ Vân nén cảm giác ngượng ngùng, để váy tuột hẳn khỏi người, trên người mặc độc chiếc quần nhỏ mỏng tang, lại bị Lãnh Dật Hiên bắt lại ngồi lên đùi hắn.
“Tách chân ra!”
“Ưm… anh đừng…”
“Tôi bảo em quay lại, tách chân ra.”
Lãnh Dật Hiên đánh một cái vào mông An Dụ Vân khiến cô giật này người, uỷ khuất làm theo lời hắn. Tư thế hắn muốn, thật sự khiến cô ngượng ngùng.
An Dụ Vân ngồi trong lòng Lãnh Dật Hiên, lưng tựa vào lồng ngực hắn, hai chân bị hắn tách mở rộng đặt lên trên bàn, bàn tay của Lãnh Dật Hiên lại bắt đầu công cuộc khai phá, dò xét thân thể cô.
“Á… anh… đừng… chỗ đó.”
“Chỗ nào? Em nói chỗ này sao?”
Lãnh Dật Hiên trêu đùa vùng cấm địa của An Dụ Vân, lại độc ác dùng ngón tay cách một lớp quần lót mỏng trêu đùa khiến An Dụ Vân như khóc thét. Ngón tay hắn thấm đầy dịch nhờn mà An Dụ Vân cũng bị hắn trêu đến nỗi bấu lấy cánh tay hắn đầy vện đỏ.
“Ưm… anh… anh trêu…”
“Ngoan… em mê người quá. Miệng nhỏ ở dưới phản ứng đến như vậy… ngoan… rồi sẽ đút em ăn no.”
An Dụ Vân xụi lơ sau màn kích thích của Lãnh Dật Hiên, cả người khô nóng, nơi nào đó vẫn còn cảm giác mơn trớn, thực sự rất ngứa, rất khó chịu. Lãnh Dật Hiên thoát y rồi, hắn giải phóng dục vọng to lớn của hắn ra khỏi lớp y phục dày dặn. Tiểu huynh đệ ngẩng cao đầu kia mười lần là mười lần khiến An Dụ Vân hoảng sợ đôi chút, lớn như vậy làm sao có thể…?
“Nằm lên đây!”
Lãnh Dật Hiên đem văn kiện, tài liệu quăng qua một bên, bế An Dụ Vân đặt lên bàn làm việc, ra lệnh cô nằm lên đó.
“Ưm… sẽ bẩn mất.”
“Không bẩn. Ngoan, nghe lời tôi!”
An Dụ Vân nằm trên bàn làm việc, bàn gỗ làm lưng cô hơi lành lạnh, bên cạnh cô còn đủ thứ đồ đạc giấy tờ, thật không đứng đắn một chút nào. Lãnh Dật Hiên nhìn mỹ nhân nằm trên bàn làm việc, thú tính sôi trào, hoá ra làm ở phòng làm việc lại có thể kích thích đến mức này. Nhìn mỹ nhân nằm giữa đống giấy tờ kia xem, đây chính là sự tương phản hắn muốn, dục vọng đan xen với sự công chính, hai thứ này kết hợp càng thêm phần kích thích, thoả mãn.
Hạ bộ to tướng chầm chậm di chuyển khó khăn vào nơi nhỏ chật hẹp. An Dụ Vân căng người, nơi nào đó cảm nhận được sự vĩ ngạn xâm nhập, tiếng thở gấp của đàn ông cũng vấn vít bên tai.
“Thật chặt! Bảo bối của tôi.”
“A… Lãnh Dật Hiên… anh nhẹ một chút…”
Đôi nam nữ đong đưa triền miên trên bàn làm việc, An Dụ Vân nằm trên bàn, đôi chân dài cắp vào hông Lãnh Dật Hiên, nơi giao hợp vào ra không ngừng nghỉ. Cô nằm trên bàn, nương theo sự thúc đẩy của Lãnh Dật Hiên mà cả cơ thể luận động không ngừng theo quán tính.
“Xoay người lại, nhanh!”
Lãnh Dật Hiên đem An Dụ Vân lật người lại, để cô nằm úp xuống mặt bàn, tiện tay vỗ lên mông cô một cái thật kêu, từ từ tiến vào từ phía sau.
“Ưm… như thế này… sâu quá…!”
“Ngoan… để tôi chăm sóc em…”
An Dụ Vân bám vào mặt bàn, vòng một căng tròn bị ghì trên bàn gỗ thành ra đủ loại hình dạng, nơi nào đó vẫn bị thúc vào không ngơi nghỉ, tựa hồ ở tư thế này lại còn vào sâu hơn. Lãnh Dật Hiên giữ hông cô, thi thoảng lại không kiềm nén được đánh lên mông cô mấy phát, làn da trắng nõn của An Dụ Vân chẳng mấy chốc hằn lên mấy vết đỏ.
Tiếng thở dốc trầm khàn của nam nhân, tiếng rên rỉ ê a của nữ nhân tạo thành một bản hoà tấu mang đầy mùi vị kích tình. Lãnh Dật Hiên tham muốn thân thể An Dụ Vân, muốn thế nào cũng không đủ được.
Hoan ái qua rồi, An Dụ Vân mệt mỏi nằm trong lòng Lãnh Dật Hiên, hắn thoả mãn ôm cô gái nhỏ trong lòng, xoa xoa da dẻ nõn nà lấm tấm mồ hôi của cô. An Dụ Vân càng ngày càng biết cách làm cho hắn mê muội, nhìn cô mệt mỏi như vậy, hắn cũng không thể đòi hỏi thêm.
“Có muốn đi tắm không?”
“Ưm… không, muốn nằm nghỉ.”
“Tôi ôm em về phòng.”
Lãnh Dật Hiên mặc áo choàng ngủ, lấy một tấm chăn mỏng cuộn người An Dụ Vân lại rồi bế cô về lại phòng. An Dụ Vân nằm trong chăn, tựa đầu vào lồng ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của hắn. Mọi thứ dừng lại sau cánh cửa, sự dịu dàng này của Lãnh Dật Hiên sẽ chỉ dành riêng cho mình cô, An Dụ Vân tham lam ao ước
Tác giả :
Nguyễn Phạm Quỳnh Giang