Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
Chương 220: Sự săn sóc của Tư Mị (1)
"Ông nội, con và ông."
Phương Thê đứng ở bên người Phương ông cụ nói.
Phương ông cụ phất tay, "Ông nội con còn chưa già đến vậy, con đi chơi với tiểu mị đi."
"Dạ, Ông nội Phương, con sẽ dẫn Thê Thê chơi vui vẻ."
Tư Mị ở một bên nhếch miệng, cười đến rực rỡ.
Phương Thê quay đầu lại liếc anh một cái, hơi nhức đầu.
Kể từ lúc cô đồng ý với cách của anh, lại thuận theo tự nhiên khiến người nhà của hai người hiểu lầm sau, anh lại luôn chạy đến Phương gia.
Cô không muốn đi ra ngoài, nhưng ông nội lại rất vui vẻ cô tình luôn đuổi cô đi.
Cô nói với Tư Mị không nên như vậy, anh không nghe lại còn nói, anh muốn theo đuổi em, nếu như không tích cực một chút, cuộc gặp mặt lần sau em sẽ quên anh mất.
Hơn nữa anh không tích cực, cha anh và ông nội Phương sẽ hoài nghi.
Được rồi, cô không lời phản bác, nhưng có chút hối hận khi đồng ý lời đề nghị kia.
"Ừ, chơi vui vẻ, đợi lát nữa trở về đây ăn cơm."
Phương ông cụ cười nói.
Phương ông cụ rất ưa thích Tư Mị, có lẽ người như Tư Mị luôn nở nụ cười rực rỡ trên môi sẽ có nhiều người thích đi.
Mặc dù đối với cha mình luôn ba hoa, nhưng Tư Mị đối với trưởng bối rất tôn trọng.
"Dạ, con và Thê Thê mua thức ăn mà ông nội thích về."
Tư Mị cười đến càng thêm rực rỡ, đến cuối cùng ngay cả họ cũng tiết kiệm, trực tiếp kêu ông nội.
Tự quen thuộc chính là tự quen thuộc.
Chỉ là một tên là phải vui lòng, một bị làm cho vui lòng, Phương Thê cũng không thể nói gì hơn.
"Ừ, tốt, đi nhanh một chút đi."
Phương ông cụ lại phất phất tay.
Thích Tư Mị là một nguyên nhân, còn có một cái nguyên nhân khác chính là trong mắt người ngoài, Tư Mị không học vấn không nghề nghiệp.
Người như vậy đối với bọn họ không tạo thành uy hiếp, tự nhiên bọn họ sẽ càng thêm an tâm.
Nhưng ông tự nhận mình nhìn người rất chính xác.
Mặc dù Tư Mị ngoài mặt là bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng thật sự nghiêm túc lên, tuyệt sẽ không so với người khác kém.
Chờ thời cơ chín muồi rồi, ông sẽ tự mình đi bồi dưỡng anh.
Phương Thê bất đắc dĩ, chỉ có thể ra ngoài với Tư Mị.
"Mỗi ngày anh đều như vậy, không ngán sao?"
Phương Thê nói lời không tốt.
Cô cũng không phải không thích náo nhiệt, có lẽ ở thời gian sớm nhất, cô rất thích náo nhiệt và vui đùa.
Nhưng bây giờ có lẽ không còn tâm tình đó, có lẽ là người cũng không đúng, cũng có lẽ là lạnh nhạt quen cũng liền quên lúc trước phần thích vui đùa.
Tóm lại, cô thật sự không muốn mỗi ngày đi chơi với Tư Mị.
Đúng vậy, là chơi.
Tư Mị là một người lớn rồi, lại có lúc tính tình như trẻ con.
Được rồi, khuôn mặt cô nhìn như một học sinh, mà Tư Mị lại trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, hai người cho dù chui vào đống học sinh, người ta cũng sẽ không hoài nghi gì.
Nhưng Phương Thê lại không có tâm tình đó.
Người khác đều ở đây cười, nhưng phần náo nhiệt kia không thuộc về cô, cảm giác này rất quái dị.
Giống như mình và quanh mình tất cả đều không hợp nhau.
"Thê Thê, em nói gì thế, anh sẽ đau lòng. Em thật sự không thích thấy anh đến vậy sao?"
Tư Mị mím mím môi, có chút vô tội nói.
Trừ ngày đó mặc toàn thân âu phục, bây giờ anh lại đổi về quần áo thoải mái, mái tóc dài hơn vai, con ngươi khẽ ửng ửng ánh sáng xanh, còn có vẻ mặt như con chó nhỏ.
"Em ——"
Phương Thê dừng một chút, mới nói: "Em không có tâm tình này."
Cùng Tư Mị chung sống nhiều ngày, Phương Thê cũng biết anh cũng không phải như cô suy nghĩ.
Hơn nữa ở rất nhiều chỗ còn biết săn sóc mình.
Nhưng bây giờ cô thật sự không tâm tình vui đùa.
Mỗi ngày đều giả bộ vui vẻ cũng rất mệt mỏi.
Bởi vì đối với anh hiểu biết, cho nên Phương Thê định nói thẳng.
"Tâm tình không tốt ở nhà sẽ chỉ buồn bực thêm."
Tư Mị một thanh kéo tay Phương Thê qua nói: "Hôm nay dẫn em đi một nơi, tâm tình của em sẽ tốt hơn."
Anh thật ra thì nhìn thấu tâm tình của cô không tốt, bởi vì trong mắt cô luôn che phủ một tầng u buồn.
Cho nên anh mới muốn dẫn cô tới những nơi náo nhiệt.
"Tư Mị."
Phương Thê có chút bất đắc dĩ kêu một tiếng.
Có nhiều chỗ, anh cũng rất bá đạo.
"Thật đó, không lừa em đâu, liền tin anh một lần thôi."
Tư Mị quay đầu lại, nhếch miệng mỉm cười với Cô.
"Nếu như mà em không vui, vậy không cho anh ngày mai tới tìm em."
Phương Thê suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
"Hì hì, nếu như em không vui vẻ, vậy đương nhiên anh không cần tiếp tục cố gắng nữa, cho nên nếu em muốn ngày mai anh không tới tìm em, em hãy mở tấm lòng ra một chút."
Tư Mị lại nói những lời tương phản.
Phương Thê bất đắc dĩ, nhưng đáy lòng lại hơn mấy phần hiểu rõ.
Thì ra là anh cũng biết.
Tư Mị mang theo Phương Thê đi tới một quán hải dương.
"Hải dương quán?"
Nói đi nói lại, chẳng lẽ là anh đem cô tới xem sinh vật biển sao?
Cô không hiểu, ngắm sinh vật biển tâm tình sẽ thay đổi tốt hơn sao?
Nếu như có thể, cô cũng không muốn khổ sở, nhưng là khống chế không được.
"Ừ, chỉ là em đi theo anh thì biết."
Tư Mị lại lôi kéo Phương Thê một đường đi về phía trước, đi thẳng đến một gian phòng đặt biệt.
Gian phòng không lớn, nhưng ngẩng đầu có thể thấy một mảnh xanh thẳm của biển cả, bên trong cũng không có bất kỳ sinh vật biển nào.
Phương Thê đứng ở bên người Phương ông cụ nói.
Phương ông cụ phất tay, "Ông nội con còn chưa già đến vậy, con đi chơi với tiểu mị đi."
"Dạ, Ông nội Phương, con sẽ dẫn Thê Thê chơi vui vẻ."
Tư Mị ở một bên nhếch miệng, cười đến rực rỡ.
Phương Thê quay đầu lại liếc anh một cái, hơi nhức đầu.
Kể từ lúc cô đồng ý với cách của anh, lại thuận theo tự nhiên khiến người nhà của hai người hiểu lầm sau, anh lại luôn chạy đến Phương gia.
Cô không muốn đi ra ngoài, nhưng ông nội lại rất vui vẻ cô tình luôn đuổi cô đi.
Cô nói với Tư Mị không nên như vậy, anh không nghe lại còn nói, anh muốn theo đuổi em, nếu như không tích cực một chút, cuộc gặp mặt lần sau em sẽ quên anh mất.
Hơn nữa anh không tích cực, cha anh và ông nội Phương sẽ hoài nghi.
Được rồi, cô không lời phản bác, nhưng có chút hối hận khi đồng ý lời đề nghị kia.
"Ừ, chơi vui vẻ, đợi lát nữa trở về đây ăn cơm."
Phương ông cụ cười nói.
Phương ông cụ rất ưa thích Tư Mị, có lẽ người như Tư Mị luôn nở nụ cười rực rỡ trên môi sẽ có nhiều người thích đi.
Mặc dù đối với cha mình luôn ba hoa, nhưng Tư Mị đối với trưởng bối rất tôn trọng.
"Dạ, con và Thê Thê mua thức ăn mà ông nội thích về."
Tư Mị cười đến càng thêm rực rỡ, đến cuối cùng ngay cả họ cũng tiết kiệm, trực tiếp kêu ông nội.
Tự quen thuộc chính là tự quen thuộc.
Chỉ là một tên là phải vui lòng, một bị làm cho vui lòng, Phương Thê cũng không thể nói gì hơn.
"Ừ, tốt, đi nhanh một chút đi."
Phương ông cụ lại phất phất tay.
Thích Tư Mị là một nguyên nhân, còn có một cái nguyên nhân khác chính là trong mắt người ngoài, Tư Mị không học vấn không nghề nghiệp.
Người như vậy đối với bọn họ không tạo thành uy hiếp, tự nhiên bọn họ sẽ càng thêm an tâm.
Nhưng ông tự nhận mình nhìn người rất chính xác.
Mặc dù Tư Mị ngoài mặt là bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng thật sự nghiêm túc lên, tuyệt sẽ không so với người khác kém.
Chờ thời cơ chín muồi rồi, ông sẽ tự mình đi bồi dưỡng anh.
Phương Thê bất đắc dĩ, chỉ có thể ra ngoài với Tư Mị.
"Mỗi ngày anh đều như vậy, không ngán sao?"
Phương Thê nói lời không tốt.
Cô cũng không phải không thích náo nhiệt, có lẽ ở thời gian sớm nhất, cô rất thích náo nhiệt và vui đùa.
Nhưng bây giờ có lẽ không còn tâm tình đó, có lẽ là người cũng không đúng, cũng có lẽ là lạnh nhạt quen cũng liền quên lúc trước phần thích vui đùa.
Tóm lại, cô thật sự không muốn mỗi ngày đi chơi với Tư Mị.
Đúng vậy, là chơi.
Tư Mị là một người lớn rồi, lại có lúc tính tình như trẻ con.
Được rồi, khuôn mặt cô nhìn như một học sinh, mà Tư Mị lại trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, hai người cho dù chui vào đống học sinh, người ta cũng sẽ không hoài nghi gì.
Nhưng Phương Thê lại không có tâm tình đó.
Người khác đều ở đây cười, nhưng phần náo nhiệt kia không thuộc về cô, cảm giác này rất quái dị.
Giống như mình và quanh mình tất cả đều không hợp nhau.
"Thê Thê, em nói gì thế, anh sẽ đau lòng. Em thật sự không thích thấy anh đến vậy sao?"
Tư Mị mím mím môi, có chút vô tội nói.
Trừ ngày đó mặc toàn thân âu phục, bây giờ anh lại đổi về quần áo thoải mái, mái tóc dài hơn vai, con ngươi khẽ ửng ửng ánh sáng xanh, còn có vẻ mặt như con chó nhỏ.
"Em ——"
Phương Thê dừng một chút, mới nói: "Em không có tâm tình này."
Cùng Tư Mị chung sống nhiều ngày, Phương Thê cũng biết anh cũng không phải như cô suy nghĩ.
Hơn nữa ở rất nhiều chỗ còn biết săn sóc mình.
Nhưng bây giờ cô thật sự không tâm tình vui đùa.
Mỗi ngày đều giả bộ vui vẻ cũng rất mệt mỏi.
Bởi vì đối với anh hiểu biết, cho nên Phương Thê định nói thẳng.
"Tâm tình không tốt ở nhà sẽ chỉ buồn bực thêm."
Tư Mị một thanh kéo tay Phương Thê qua nói: "Hôm nay dẫn em đi một nơi, tâm tình của em sẽ tốt hơn."
Anh thật ra thì nhìn thấu tâm tình của cô không tốt, bởi vì trong mắt cô luôn che phủ một tầng u buồn.
Cho nên anh mới muốn dẫn cô tới những nơi náo nhiệt.
"Tư Mị."
Phương Thê có chút bất đắc dĩ kêu một tiếng.
Có nhiều chỗ, anh cũng rất bá đạo.
"Thật đó, không lừa em đâu, liền tin anh một lần thôi."
Tư Mị quay đầu lại, nhếch miệng mỉm cười với Cô.
"Nếu như mà em không vui, vậy không cho anh ngày mai tới tìm em."
Phương Thê suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
"Hì hì, nếu như em không vui vẻ, vậy đương nhiên anh không cần tiếp tục cố gắng nữa, cho nên nếu em muốn ngày mai anh không tới tìm em, em hãy mở tấm lòng ra một chút."
Tư Mị lại nói những lời tương phản.
Phương Thê bất đắc dĩ, nhưng đáy lòng lại hơn mấy phần hiểu rõ.
Thì ra là anh cũng biết.
Tư Mị mang theo Phương Thê đi tới một quán hải dương.
"Hải dương quán?"
Nói đi nói lại, chẳng lẽ là anh đem cô tới xem sinh vật biển sao?
Cô không hiểu, ngắm sinh vật biển tâm tình sẽ thay đổi tốt hơn sao?
Nếu như có thể, cô cũng không muốn khổ sở, nhưng là khống chế không được.
"Ừ, chỉ là em đi theo anh thì biết."
Tư Mị lại lôi kéo Phương Thê một đường đi về phía trước, đi thẳng đến một gian phòng đặt biệt.
Gian phòng không lớn, nhưng ngẩng đầu có thể thấy một mảnh xanh thẳm của biển cả, bên trong cũng không có bất kỳ sinh vật biển nào.
Tác giả :
Bách Lý Yêu Yêu