Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
Chương 139: Duyên phận ngay từ lúc sáu năm trước đã bắt đầu (7)
"Phòng của em đương nhiên là ở chỗ này."
"Em không cần."
Phương Thê không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
Lúc ở bệnh viện, vết thương của cô còn chưa lành lắm, anh đã bắt đầu động tay động chân, giờ còn cứ cùng cô chen chúc trên một cái giường ôm cô ngủ nữa.
Lúc này ngủ chung, như vậy còn được yên sao?
"Từ chối không có hiệu quả."
Doãn Văn Trụ trả lời bá đạo.
Anh cúi đầu nhìn Phương Thê, tóc dài theo động tác của anh rơi xuống, rơi trên mặt Phương Thê.
Phương Thê cảm thấy hơi nhột.
Ban đầu nhìn đến bóng lưng anh, cô đã từng nghĩ qua anh vì ai mà nuôi tóc, lại vì ai mà vấn lên.
Bây giờ đáp án không cần hỏi nữa.
Là bởi vì Hạ Sơ đi.
Nghĩ thế, tâm trạng vốn vui vẻ không khỏi buồn bã hơn.
Cô đưa tay quét tóc anh rơi trên mặt cô ra, thản nhiên nói: "Em rất mệt."
Nói xong, xoay người qua một bên, không nhìn đến Doãn Văn Trụ nữa.
Lúc này anh đối với cô rất tốt, nhưng lòng cô đều là lo lắng.
Cô không quên, nhiều lần anh kêu cô thành Hạ Sơ.
Cho nên cô không biết anh đối cô tốt vì muốn cô tốt, hay chỉ vì cô giống Hạ Sơ.
Anh cũng chưa từng nói qua thích Cô....
Mà cô cũng không dám hỏi.
Cho nên hạnh phúc như vậy đối với cô mà nói, như một cảnh tượng huyền ảo, cũng không biết khi nào sẽ tiêu tán.
Bởi vì biết mình thích, nên mới càng sợ.
Nếu không thích, như vậy dù thế nào cũng sẽ không bị thương.
Nhưng một khi thích, như vậy coi như một câu nói của anh có lẽ sẽ khiến cô không có cách nào chịu đựng.
Nhưng là chuyện tình cảm, vốn dĩ đã không thể khống chế.
Cô đã đủ lý trí, vẫn là rơi vào tay giặc.
"Thê Thê."
Doãn Văn Trụ nằm xuống sau lưng Phương Thê, từ phía sau ôm cô vào lòng.
"Anh thích em."
Mấy ngày nay, anh nghĩ rất nhiều, cũng biết rõ lòng mình.
Từ lúc đầu bắt đầu, cô đã cho anh cảm giác khác biệt.
Rất ít có cô gái nào khiến anh có cảm xúc lớn đến vậy, cũng rất ít có cô gái nào khiến anh sẵn lòng đối tốt với cô.
Hạ Sơ là người thứ nhất, mà cô là người thứ hai.
"Em không cần."
Phương Thê không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
Lúc ở bệnh viện, vết thương của cô còn chưa lành lắm, anh đã bắt đầu động tay động chân, giờ còn cứ cùng cô chen chúc trên một cái giường ôm cô ngủ nữa.
Lúc này ngủ chung, như vậy còn được yên sao?
"Từ chối không có hiệu quả."
Doãn Văn Trụ trả lời bá đạo.
Anh cúi đầu nhìn Phương Thê, tóc dài theo động tác của anh rơi xuống, rơi trên mặt Phương Thê.
Phương Thê cảm thấy hơi nhột.
Ban đầu nhìn đến bóng lưng anh, cô đã từng nghĩ qua anh vì ai mà nuôi tóc, lại vì ai mà vấn lên.
Bây giờ đáp án không cần hỏi nữa.
Là bởi vì Hạ Sơ đi.
Nghĩ thế, tâm trạng vốn vui vẻ không khỏi buồn bã hơn.
Cô đưa tay quét tóc anh rơi trên mặt cô ra, thản nhiên nói: "Em rất mệt."
Nói xong, xoay người qua một bên, không nhìn đến Doãn Văn Trụ nữa.
Lúc này anh đối với cô rất tốt, nhưng lòng cô đều là lo lắng.
Cô không quên, nhiều lần anh kêu cô thành Hạ Sơ.
Cho nên cô không biết anh đối cô tốt vì muốn cô tốt, hay chỉ vì cô giống Hạ Sơ.
Anh cũng chưa từng nói qua thích Cô....
Mà cô cũng không dám hỏi.
Cho nên hạnh phúc như vậy đối với cô mà nói, như một cảnh tượng huyền ảo, cũng không biết khi nào sẽ tiêu tán.
Bởi vì biết mình thích, nên mới càng sợ.
Nếu không thích, như vậy dù thế nào cũng sẽ không bị thương.
Nhưng một khi thích, như vậy coi như một câu nói của anh có lẽ sẽ khiến cô không có cách nào chịu đựng.
Nhưng là chuyện tình cảm, vốn dĩ đã không thể khống chế.
Cô đã đủ lý trí, vẫn là rơi vào tay giặc.
"Thê Thê."
Doãn Văn Trụ nằm xuống sau lưng Phương Thê, từ phía sau ôm cô vào lòng.
"Anh thích em."
Mấy ngày nay, anh nghĩ rất nhiều, cũng biết rõ lòng mình.
Từ lúc đầu bắt đầu, cô đã cho anh cảm giác khác biệt.
Rất ít có cô gái nào khiến anh có cảm xúc lớn đến vậy, cũng rất ít có cô gái nào khiến anh sẵn lòng đối tốt với cô.
Hạ Sơ là người thứ nhất, mà cô là người thứ hai.
Tác giả :
Bách Lý Yêu Yêu