Hồng Tuyến Ký
Chương 39: Bị lộ
“Giác Nhi?” Lý Diệp bị lời tỏ tình của Lý Giác dọa hoảng rồi, đây…đây là…Hắn có chút hối hận, vì sao mình lại học không được ‘lừa mình dối người’? Giờ thì hay rồi, ngay cả một cái cớ cũng tìm không thấy.
“Cha, ta thích ngươi, thật sự thích, giống như Lâm đại ca cùng Ninh Vương, như ca ca cùng Phồn Đạt, như Trình đại ca cùng Ảnh Vệ ca ca vậy.” Ngẩng đầu chăm chú nhìn Lý Diệp: “Lý Diệp, ta thích ngươi. Chúng ta ở bên nhau đi.”
…Diệp, ta thích ngươi, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau…
Đồng tử của Lý Diệp co rút lại như đang tìm tòi gì đó, những lời này cất lên tựa hồ xuyên qua thời không làm cho gương mặt gần như giống hệt nhau đang kề sát lại kể rõ một tâm ý bất đồng.
“Đạc…” Ngươi vẫn xem ta như huynh đệ, nhưng mà ta…
Thực sự là cẩu huyết, một chữ ‘Đạc’ này đã chọc trúng tổ ong vò vẽ , Lý Giác vốn nhìn thấy ánh mắt của cha mình trở nên mơ màng, đang cười đến càng thêm vui vẻ, kết quả, Lý Diệp vừa mới vuốt ve mặt hắn, thốt lên lại là tên một người khác…
“Đạc? Đạc là ai?” Tên tự mà tiên đế dùng lúc đến trường không phải ai cũng biết, nhưng là ai cũng nghe ra được đó là tên của một nam nhân.
“Đây không phải là điều ngươi nên hỏi, cái tên này ngươi cũng không thể gọi.” Dù sao cũng là tục danh của tiên đế.
“Đáng ghét!” Lý Giác xoay người bỏ chạy.
Dưới loại tình huống này, đều là tiểu thụ nhịn không được chạy đi, tiểu công hoặc là đuổi theo, xin lỗi, hoặc là không đuổi theo, chờ tiểu thụ chơi ra nguy hiểm đến tính mạng mới hối hận không kịp…
Nhưng là…giống như các tác phẩm trước đã viết, đây là may mắn cũng là bi ai trong phụ tử văn, người một nhà, Lý Giác đồng học ngươi có thể chạy đi nơi nào?
Đáp án là, phòng của mình trong khách ***.
Ngày hôm sau, Lý Giác mặt âm trầm ngồi trong xe ngựa, liều mạng trừng Lý Diệp, lại vào lúc hắn quay đầu nhìn sang thì hờn dỗi xoay qua chỗ khác không nhìn nữa.
Lý Diệp đau đầu xoa xoa mi tâm, vì sao vừa đến chỗ hắn, vấn đề tình cảm đều là tay ba vậy chứ?
“Giác Nhi, tình cảm của ngươi đối với cha…”
“Không phải là sự chuyển biến từ thân tình phụ tử, cũng không phải là sự sùng bái đối với ngươi. Ta đã cẩn thận suy xét, cẩn thận do dự, ta trưởng thành rồi, ta có thể phán đoán tình cảm của mình là thật hay giả, là kiểu tính chất nào, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, ta yêu ngươi, dùng hơn nửa thời gian trong sinh mệnh của ta để yêu ngươi. Từ lần đầu tiên tỉnh tỉnh mê mê hiểu được hàm nghĩa của từ ái tình, tất cả những hình ảnh trong lòng ta về đề tài này đều là ngươi. Ngươi có thể không tin, ta sẽ dùng tất cả thời gian còn lại của mình để chứng minh. Nhưng mà ngươi… phụ thân của ta…” Lý Giác cười như không cười nhìn Lý Diệp, lần đầu tiên ở trước mặt hắn đi ngược lại vẻ ôn hòa ngoan ngoãn thường ngày mà mang ra kiêu ngạo cùng khí phách thuộc về người nhà Lý gia: “Vì sao bên cạnh ngươi chưa từng có người nào tên là ‘Đạc’ xuất hiện?”
Lý Diệp thân thể cứng đờ, vì nhi tử vừa nói đúng lời thoại kế tiếp của mình, cũng vì hắn đã nói trúng sự thực.
“Đó là bởi vì ngươi không muốn, ngươi không dám đi tranh thủ! Cha, còn nhớ lúc đại ca muốn cưới Phồn Đạt, ngươi đã nói như thế nào? Người của Lý gia chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của bất luận kẻ nào, điều chúng ta muốn làm, không có làm không được. Nhưng mà ngươi thì sao? Ngươi trước kia không chịu theo đuổi cái người tên ‘Đạc’ đó, hiện tại lại không muốn nhìn thẳng vào ta!”
“Chuyện của ta cùng hắn, ngươi tốt nhất đừng nhiều lời. Giác Nhi, ngươi vẫn luôn là hài tử mà cha thương yêu nhất, ta sao có thể không nhìn thẳng vào ngươi?” Lý Diệp trong lòng cười khổ, lại nói đúng nữa rồi, hắn đích xác chưa từng theo đuổi, hiện tại cũng đang trốn tránh.
“Thứ ngươi không nhìn thẳng vào là tình cảm của ta dành cho ngươi, ngươi không nhìn thẳng vào là tâm ý của ngươi đối với ta, ngươi khẳng định cũng thích ta! Cái loại thích của ái tình ấy!” Nếu không phải thùng xe quá thấp, Lý Giác đã muốn nhảy dựng lên rồi. Chỉ là ủy khuất người đánh xe, bởi vì hai phụ tử bọn họ giọng càng lúc càng lớn, cộng thêm xe ngựa hiệu quả cách âm không tốt mà đã bị đề tài này hù dọa đến tay run bắn.
“Ngươi ở chung với tỷ ngươi lâu ngày, liền học được cắt câu lấy nghĩa, cố tình gây sự?”
“Ta rất giống hắn?”
“…” Cam chịu.
“Nếu không phải ngươi đang chột dạ, nếu không phải lòng ngươi đang phản bác ý thức của ngươi, ngươi vì cái gì không dùng cớ [Ta từ nhỏ sủng ái ngươi đều là bởi vì ngươi dung mạo rất giống ‘Đạc’] để đả kích ta?” Trong đôi mắt của Lý Giác đã ẩn ẩn hiện lên nước mắt. Tuy rằng lời là chính hắn nói, nhưng đây cũng thật sự là điều mà hắn đang thực sợ hãi.
Hắn là thế thân, nếu như là thế thân trong tình yêu thì thôi cũng được, ít nhất Lý Diệp nguyện ý thừa nhận tình yêu của hắn, nguyện ý dùng phương thức đối đãi với tình nhân để đối đãi với hắn. Chỉ cần hắn nỗ lực cố gắng, thì sớm hay muộn cũng có thể thoát khỏi thân phận ‘thế thân’.
Nhưng mà…Hắn sợ hãi a, sợ hãi mình ở trong mắt Lý Diệp ngay cả giá trị làm nhi tử cũng chỉ nhờ ở khuôn mặt này, hắn sợ hãi ngay cả sự tồn tại của mình cũng đều thành lập trên bóng dáng hư ảo kia…
“Giác Nhi, việc này về sau không cho phép nhắc lại.” Sau đó Lý Diệp lần đầu tiên ra tay đánh tiểu nhi tử được sủng ái nhất của mình, còn là đánh ngất xỉu.
…
“Vì sao không để ta ra ngoài?!” Về nhà rồi liền bị nhốt lại, Lý Giác không hài lòng, hắn còn chưa hỏi ra đáp án đâu.
“Nhị thiếu gia, lão gia nói…” Người hầu thực khó xử: “Hắn nói ngươi cần thanh tỉnh, hắn cũng vậy.”
“Hừ!”
Thanh tỉnh, thanh tỉnh! Hắn cần chính là an ủi chứ không phải thanh tỉnh!
Lý Giác buồn bực nhấc bút viết thư cho tỷ tỷ, câu đầu tiên chính là thật có lỗi, thực xin lỗi, tỷ, lần hẹn hò đơn độc khó khăn lắm mới có được đã bị ta làm hỏng mất rồi. Chuyện này không thể trách ta, uy lực của bên thứ ba chen chân thật sự là quá lớn.
Sau đó…ừ, bởi vì chênh lệch thời gian, đợi đến lúc Phượng Tê nhận được phong thư này, nàng đang ở đại môn quân doanh đấm ngực dậm chân, ảo não không thôi: “Ta để làm chi phải đi, để làm chi phải đi chứ? Sớm biết trong nhà phấn khích như vậy ta mới không đi đâu…”
“Nương nương?” Tiểu Ny lo lắng.
“Gọi phu nhân.” Chú ý giữ bí mật thân phận.
“Lại não rút?” Trình Tiền.
“Thư.” Ảnh Vệ lườm hắn một cái.
Phượng Tê lần này nhận được hai phong thư do bồ câu thần kỳ mang đến. Một phong là của tiểu đệ.
Tỷ tỷ toàn trí toàn năng:
Ta rốt cục mất rất nhiều khí lực chiếm được một cơ hội một mình cùng hắn đi du lịch, kết quả, một lão bà không biết xấu hổ chạy tới thông đồng hắn. Ta sợ, nhất thời sốt ruột liền trực tiếp kéo hắn về phòng, đè hắn ngã xuống giường, sau đó nói cho hắn biết, ta thích hắn…
Không cần kích động, tỷ tỷ của ta, chuyện gì cũng không phát sinh, hắn hoảng hốt, hắn cũng sợ hãi , miệng hắn thốt lên lại là tên của một người khác…
Ta đến nay mới biết được, vì sao hắn không phản đối nam tử mến nhau, hắn căn bản cũng thích nam tử. Ta cũng biết vì sao hắn lại đối với ta tốt như vậy, bởi vì ta rất giống nam tử mà hắn thích.
Tỷ tỷ, ta nên làm gì bây giờ…
Đọc đến đây, Phượng Tê thiếu chút nữa hộc máu.
Đệ đệ ngoan của ta, ngươi rốt cuộc có biết ngươi giống ai hay không a? Tiên đế a! Tiên đế! Đối tượng mà cha ta thầm mến, đối tượng tai tiếng của nương ta a ~
Chờ đã, người ngươi thích = đối với ngươi tốt lắm = yêu một người rất giống ngươi. Dung mạo của ngươi = tiên đế. Cha ta = Lý Diệp = thích tiên đế.
Cho nên ngươi, đệ đệ của ta, người ngươi yêu chính là…phu thân chung của ta với ngươi…Lý Diệp?!!!
“Trời ạ ~ Ta thế nhưng bỏ lỡ phụ tử a!” Phượng Tê ngửa mặt lên trời kinh hô.
“Thật đáng tiếc, nhà cái thông sát.” Trình Tiền tiếc hận tiền cược của mình.
“Loạn luân?” Ảnh Vệ đột nhiên nhìn Trình Tiền càng thêm thuận mắt, ít nhất hắn không có quan hệ huyết thống gì với mình.
“Ca ca không cho chúng ta đến là rất đúng.” Nhìn Phượng Tê đối với loạn luân có hứng thú như vậy, Đông Diễm Quân cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Ai nói người trong ma đạo đáng sợ? Mấy người ngộp lâu ngày trong cung này mới càng thêm đáng sợ.
“Để ta xem cha viết cái gì.” Nói giỡn sao, phong thư thứ hai trừ bỏ Lý Diệp không có khả năng là người nào khác. Phiền não tình yêu luôn phải có hai người mới có thể bắt đầu diễn được.
Phượng Tê:
Gần đây trong nhà bình an, không cần trở về quá sớm. Khác: cha ngươi mị lực phi phàm, có phương pháp gì…không thương tổn người khác nhưng có thể cự tuyệt hắn không?
Lý Diệp.
“Phu nhân, ngươi dự định hồi âm như thế nào?”
“Tiểu Ny, làm thị nữ, chuyện chúng ta nên nhắc nhở hẳn là…hiện tại xe ngựa của chúng ta đã đứng trước cửa quân doanh, đang bị ít nhất hơn vạn mũi tên nhắm thẳng vào, số lượng này còn đang gia tăng…”
“Trình Tiền, đi ra ngoài thuyết minh tình huống.”
“Vì cái gì…Ai ô ~”
Ảnh Vệ một cước đá văng Trình Tiền ra, tuy rằng hắn không còn âm thầm bảo hộ, nhưng vẫn là một thị vệ đủ tư cách. Bất quá để đồng thời làm một tình nhân đủ tư cách, hắn cũng theo ra cùng.
Trình Tiền bị rớt ra ngoài vừa nhìn thấy Ảnh Vệ lập tức mặt mày hớn hở, vô cùng cao hứng nghênh đón…trận thế mũi tên.
Bọn họ vừa nhấc ra một bước nhỏ, đối diện lập tức toàn đội hình nghiêm chỉnh sải ra một bước dài, khí thế túc sát chỉnh tề đồng loạt làm cho hai người phía xe ngựa bên này thoạt nhìn có vẻ đặc biệt hiu quạnh cùng bi tráng.
Không có biện pháp, ai bảo nữ nhân có thể mở miệng nhất bên này lại xem nhẹ toàn bộ thủ hạ của đại ca mình, trong quân doanh thì rất hiếm có tử đệ nhà quan, không một ai quen biết nhi tử nhà giàu nhất nước quanh năm chạy khắp bên ngoài cùng với một ảnh vệ cả năm không nhìn thấy người của hoàng hậu.
“Này này, mấy người bên kia, đi ra một người làm chủ đi, có ai đối đãi với khách nhân như các ngươi vậy sao? Không biết ta là ai? Nói cho các ngươi biết, ăn, mặc trên người các ngươi, đều là ta cho cả đó.” Cùng lắm ngươi cũng chỉ cung cấp một ít nguyên vật liệu mà thôi, vật tư quân dụng mới không có khả năng qua tay ngươi đâu…
“Đô Văn Ca, Lý Mộ, Phồn Đạt, đi ra đây một người.” Vẫn là Ảnh Vệ đầu óc xoay chuyển nhanh, tốt xấu hắn vẫn luôn đi theo Phượng Tê, nhận được vài người.
Binh lính phía đối diện nhìn nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẫn có người đi thông báo cấp trên. Dù sao Đô Văn Ca cùng Lý Mộ thì cũng thôi, nhưng Phồn Đạt…ở chỗ bọn họ nơi này chính là nhân vật cơ mật cộng quý giá.
“Các ngươi chờ đó, không cho phép lộn xộn.” Mũi tên vẫn vững vàng chỉ vào người đến, bất động như núi. Đây là quân lệnh.
“Chúng ta thì có thể, bất quá cái người trong xe ngựa sau kia có thể thái bình đến khi nào thì khó nói, chỉ mong lúc Lý Mộ ra tới, Phượng Tê đã viết xong.”
“Ừ.” Ảnh Vệ tu dưỡng tốt đẹp ngay cả ánh mắt cũng không chớp lấy một chút, làm một ảnh vệ, bất động chính là công phu cơ bản.
“Tốt lắm, chỉ vậy thôi.”
“Phu nhân…đây cũng quá…”
“Quá buồn nôn rồi.” Đông Diễm Quân tiếp lời Tiểu Ny, mấy từ ngữ tình yêu triền triền miên miên rất rõ ràng này, nàng chỉ nhìn cũng đã cảm thấy xấu hổ.
“Đúng vậy, còn thực sự lôi nữa.” Tiểu Ny đi theo Phượng Tê cũng đã biết nói vài câu dùng từ hiện đại.
“Không lôi có thể đánh ra hiệu quả sao…” Trang giấy quá nhiều, Phượng Tê đặt vào trong một cái hộp nhỏ, dự định đợi lát nữa tùy tiện gọi một binh lính, đưa đến trạm dịch phụ cận làm lễ vật tặng về cho tiểu đệ.
Về phần thư cho Lý Diệp thì đơn giản thôi:
Cha:
Con gái của ngươi tuy rằng rất muốn trở về, nhưng là thế giới bên ngoài càng thêm phấn khích. Ta thực sự tán thành ngươi phát triển mùa xuân thứ hai, ta mặc kệ mùa xuân thứ hai đó của ngươi là nam hay nữ, là lớn hay nhỏ, cũng vậy, nếu ngươi để mắt Cảnh Diễn ta cũng có thể hỗ trợ. Những lời này ta đã nói qua với Tiểu Giác, bất quá hắn không dám có hứng thú.
Nếu đối tượng thật sự không phù hợp tâm ý, ngươi thì nói cho hắn biết, thê tử tòng tử (vợ chết theo con, sửa từ ‘phu tử tòng tử’ trong tam tòng). Chung thân đại sự lần thứ hai của ngươi phải nghe lời nhi nữ. Ta cùng đại ca không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải nghe tiểu nhi tử. Tiểu Giác là một hài tử ngoan, hắn sẽ phối hợp ngươi đuổi đi bên thứ ba mà ngươi không thích.
Phượng Tê đã đến quân doanh.
“Cha, ta thích ngươi, thật sự thích, giống như Lâm đại ca cùng Ninh Vương, như ca ca cùng Phồn Đạt, như Trình đại ca cùng Ảnh Vệ ca ca vậy.” Ngẩng đầu chăm chú nhìn Lý Diệp: “Lý Diệp, ta thích ngươi. Chúng ta ở bên nhau đi.”
…Diệp, ta thích ngươi, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau…
Đồng tử của Lý Diệp co rút lại như đang tìm tòi gì đó, những lời này cất lên tựa hồ xuyên qua thời không làm cho gương mặt gần như giống hệt nhau đang kề sát lại kể rõ một tâm ý bất đồng.
“Đạc…” Ngươi vẫn xem ta như huynh đệ, nhưng mà ta…
Thực sự là cẩu huyết, một chữ ‘Đạc’ này đã chọc trúng tổ ong vò vẽ , Lý Giác vốn nhìn thấy ánh mắt của cha mình trở nên mơ màng, đang cười đến càng thêm vui vẻ, kết quả, Lý Diệp vừa mới vuốt ve mặt hắn, thốt lên lại là tên một người khác…
“Đạc? Đạc là ai?” Tên tự mà tiên đế dùng lúc đến trường không phải ai cũng biết, nhưng là ai cũng nghe ra được đó là tên của một nam nhân.
“Đây không phải là điều ngươi nên hỏi, cái tên này ngươi cũng không thể gọi.” Dù sao cũng là tục danh của tiên đế.
“Đáng ghét!” Lý Giác xoay người bỏ chạy.
Dưới loại tình huống này, đều là tiểu thụ nhịn không được chạy đi, tiểu công hoặc là đuổi theo, xin lỗi, hoặc là không đuổi theo, chờ tiểu thụ chơi ra nguy hiểm đến tính mạng mới hối hận không kịp…
Nhưng là…giống như các tác phẩm trước đã viết, đây là may mắn cũng là bi ai trong phụ tử văn, người một nhà, Lý Giác đồng học ngươi có thể chạy đi nơi nào?
Đáp án là, phòng của mình trong khách ***.
Ngày hôm sau, Lý Giác mặt âm trầm ngồi trong xe ngựa, liều mạng trừng Lý Diệp, lại vào lúc hắn quay đầu nhìn sang thì hờn dỗi xoay qua chỗ khác không nhìn nữa.
Lý Diệp đau đầu xoa xoa mi tâm, vì sao vừa đến chỗ hắn, vấn đề tình cảm đều là tay ba vậy chứ?
“Giác Nhi, tình cảm của ngươi đối với cha…”
“Không phải là sự chuyển biến từ thân tình phụ tử, cũng không phải là sự sùng bái đối với ngươi. Ta đã cẩn thận suy xét, cẩn thận do dự, ta trưởng thành rồi, ta có thể phán đoán tình cảm của mình là thật hay giả, là kiểu tính chất nào, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, ta yêu ngươi, dùng hơn nửa thời gian trong sinh mệnh của ta để yêu ngươi. Từ lần đầu tiên tỉnh tỉnh mê mê hiểu được hàm nghĩa của từ ái tình, tất cả những hình ảnh trong lòng ta về đề tài này đều là ngươi. Ngươi có thể không tin, ta sẽ dùng tất cả thời gian còn lại của mình để chứng minh. Nhưng mà ngươi… phụ thân của ta…” Lý Giác cười như không cười nhìn Lý Diệp, lần đầu tiên ở trước mặt hắn đi ngược lại vẻ ôn hòa ngoan ngoãn thường ngày mà mang ra kiêu ngạo cùng khí phách thuộc về người nhà Lý gia: “Vì sao bên cạnh ngươi chưa từng có người nào tên là ‘Đạc’ xuất hiện?”
Lý Diệp thân thể cứng đờ, vì nhi tử vừa nói đúng lời thoại kế tiếp của mình, cũng vì hắn đã nói trúng sự thực.
“Đó là bởi vì ngươi không muốn, ngươi không dám đi tranh thủ! Cha, còn nhớ lúc đại ca muốn cưới Phồn Đạt, ngươi đã nói như thế nào? Người của Lý gia chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của bất luận kẻ nào, điều chúng ta muốn làm, không có làm không được. Nhưng mà ngươi thì sao? Ngươi trước kia không chịu theo đuổi cái người tên ‘Đạc’ đó, hiện tại lại không muốn nhìn thẳng vào ta!”
“Chuyện của ta cùng hắn, ngươi tốt nhất đừng nhiều lời. Giác Nhi, ngươi vẫn luôn là hài tử mà cha thương yêu nhất, ta sao có thể không nhìn thẳng vào ngươi?” Lý Diệp trong lòng cười khổ, lại nói đúng nữa rồi, hắn đích xác chưa từng theo đuổi, hiện tại cũng đang trốn tránh.
“Thứ ngươi không nhìn thẳng vào là tình cảm của ta dành cho ngươi, ngươi không nhìn thẳng vào là tâm ý của ngươi đối với ta, ngươi khẳng định cũng thích ta! Cái loại thích của ái tình ấy!” Nếu không phải thùng xe quá thấp, Lý Giác đã muốn nhảy dựng lên rồi. Chỉ là ủy khuất người đánh xe, bởi vì hai phụ tử bọn họ giọng càng lúc càng lớn, cộng thêm xe ngựa hiệu quả cách âm không tốt mà đã bị đề tài này hù dọa đến tay run bắn.
“Ngươi ở chung với tỷ ngươi lâu ngày, liền học được cắt câu lấy nghĩa, cố tình gây sự?”
“Ta rất giống hắn?”
“…” Cam chịu.
“Nếu không phải ngươi đang chột dạ, nếu không phải lòng ngươi đang phản bác ý thức của ngươi, ngươi vì cái gì không dùng cớ [Ta từ nhỏ sủng ái ngươi đều là bởi vì ngươi dung mạo rất giống ‘Đạc’] để đả kích ta?” Trong đôi mắt của Lý Giác đã ẩn ẩn hiện lên nước mắt. Tuy rằng lời là chính hắn nói, nhưng đây cũng thật sự là điều mà hắn đang thực sợ hãi.
Hắn là thế thân, nếu như là thế thân trong tình yêu thì thôi cũng được, ít nhất Lý Diệp nguyện ý thừa nhận tình yêu của hắn, nguyện ý dùng phương thức đối đãi với tình nhân để đối đãi với hắn. Chỉ cần hắn nỗ lực cố gắng, thì sớm hay muộn cũng có thể thoát khỏi thân phận ‘thế thân’.
Nhưng mà…Hắn sợ hãi a, sợ hãi mình ở trong mắt Lý Diệp ngay cả giá trị làm nhi tử cũng chỉ nhờ ở khuôn mặt này, hắn sợ hãi ngay cả sự tồn tại của mình cũng đều thành lập trên bóng dáng hư ảo kia…
“Giác Nhi, việc này về sau không cho phép nhắc lại.” Sau đó Lý Diệp lần đầu tiên ra tay đánh tiểu nhi tử được sủng ái nhất của mình, còn là đánh ngất xỉu.
…
“Vì sao không để ta ra ngoài?!” Về nhà rồi liền bị nhốt lại, Lý Giác không hài lòng, hắn còn chưa hỏi ra đáp án đâu.
“Nhị thiếu gia, lão gia nói…” Người hầu thực khó xử: “Hắn nói ngươi cần thanh tỉnh, hắn cũng vậy.”
“Hừ!”
Thanh tỉnh, thanh tỉnh! Hắn cần chính là an ủi chứ không phải thanh tỉnh!
Lý Giác buồn bực nhấc bút viết thư cho tỷ tỷ, câu đầu tiên chính là thật có lỗi, thực xin lỗi, tỷ, lần hẹn hò đơn độc khó khăn lắm mới có được đã bị ta làm hỏng mất rồi. Chuyện này không thể trách ta, uy lực của bên thứ ba chen chân thật sự là quá lớn.
Sau đó…ừ, bởi vì chênh lệch thời gian, đợi đến lúc Phượng Tê nhận được phong thư này, nàng đang ở đại môn quân doanh đấm ngực dậm chân, ảo não không thôi: “Ta để làm chi phải đi, để làm chi phải đi chứ? Sớm biết trong nhà phấn khích như vậy ta mới không đi đâu…”
“Nương nương?” Tiểu Ny lo lắng.
“Gọi phu nhân.” Chú ý giữ bí mật thân phận.
“Lại não rút?” Trình Tiền.
“Thư.” Ảnh Vệ lườm hắn một cái.
Phượng Tê lần này nhận được hai phong thư do bồ câu thần kỳ mang đến. Một phong là của tiểu đệ.
Tỷ tỷ toàn trí toàn năng:
Ta rốt cục mất rất nhiều khí lực chiếm được một cơ hội một mình cùng hắn đi du lịch, kết quả, một lão bà không biết xấu hổ chạy tới thông đồng hắn. Ta sợ, nhất thời sốt ruột liền trực tiếp kéo hắn về phòng, đè hắn ngã xuống giường, sau đó nói cho hắn biết, ta thích hắn…
Không cần kích động, tỷ tỷ của ta, chuyện gì cũng không phát sinh, hắn hoảng hốt, hắn cũng sợ hãi , miệng hắn thốt lên lại là tên của một người khác…
Ta đến nay mới biết được, vì sao hắn không phản đối nam tử mến nhau, hắn căn bản cũng thích nam tử. Ta cũng biết vì sao hắn lại đối với ta tốt như vậy, bởi vì ta rất giống nam tử mà hắn thích.
Tỷ tỷ, ta nên làm gì bây giờ…
Đọc đến đây, Phượng Tê thiếu chút nữa hộc máu.
Đệ đệ ngoan của ta, ngươi rốt cuộc có biết ngươi giống ai hay không a? Tiên đế a! Tiên đế! Đối tượng mà cha ta thầm mến, đối tượng tai tiếng của nương ta a ~
Chờ đã, người ngươi thích = đối với ngươi tốt lắm = yêu một người rất giống ngươi. Dung mạo của ngươi = tiên đế. Cha ta = Lý Diệp = thích tiên đế.
Cho nên ngươi, đệ đệ của ta, người ngươi yêu chính là…phu thân chung của ta với ngươi…Lý Diệp?!!!
“Trời ạ ~ Ta thế nhưng bỏ lỡ phụ tử a!” Phượng Tê ngửa mặt lên trời kinh hô.
“Thật đáng tiếc, nhà cái thông sát.” Trình Tiền tiếc hận tiền cược của mình.
“Loạn luân?” Ảnh Vệ đột nhiên nhìn Trình Tiền càng thêm thuận mắt, ít nhất hắn không có quan hệ huyết thống gì với mình.
“Ca ca không cho chúng ta đến là rất đúng.” Nhìn Phượng Tê đối với loạn luân có hứng thú như vậy, Đông Diễm Quân cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Ai nói người trong ma đạo đáng sợ? Mấy người ngộp lâu ngày trong cung này mới càng thêm đáng sợ.
“Để ta xem cha viết cái gì.” Nói giỡn sao, phong thư thứ hai trừ bỏ Lý Diệp không có khả năng là người nào khác. Phiền não tình yêu luôn phải có hai người mới có thể bắt đầu diễn được.
Phượng Tê:
Gần đây trong nhà bình an, không cần trở về quá sớm. Khác: cha ngươi mị lực phi phàm, có phương pháp gì…không thương tổn người khác nhưng có thể cự tuyệt hắn không?
Lý Diệp.
“Phu nhân, ngươi dự định hồi âm như thế nào?”
“Tiểu Ny, làm thị nữ, chuyện chúng ta nên nhắc nhở hẳn là…hiện tại xe ngựa của chúng ta đã đứng trước cửa quân doanh, đang bị ít nhất hơn vạn mũi tên nhắm thẳng vào, số lượng này còn đang gia tăng…”
“Trình Tiền, đi ra ngoài thuyết minh tình huống.”
“Vì cái gì…Ai ô ~”
Ảnh Vệ một cước đá văng Trình Tiền ra, tuy rằng hắn không còn âm thầm bảo hộ, nhưng vẫn là một thị vệ đủ tư cách. Bất quá để đồng thời làm một tình nhân đủ tư cách, hắn cũng theo ra cùng.
Trình Tiền bị rớt ra ngoài vừa nhìn thấy Ảnh Vệ lập tức mặt mày hớn hở, vô cùng cao hứng nghênh đón…trận thế mũi tên.
Bọn họ vừa nhấc ra một bước nhỏ, đối diện lập tức toàn đội hình nghiêm chỉnh sải ra một bước dài, khí thế túc sát chỉnh tề đồng loạt làm cho hai người phía xe ngựa bên này thoạt nhìn có vẻ đặc biệt hiu quạnh cùng bi tráng.
Không có biện pháp, ai bảo nữ nhân có thể mở miệng nhất bên này lại xem nhẹ toàn bộ thủ hạ của đại ca mình, trong quân doanh thì rất hiếm có tử đệ nhà quan, không một ai quen biết nhi tử nhà giàu nhất nước quanh năm chạy khắp bên ngoài cùng với một ảnh vệ cả năm không nhìn thấy người của hoàng hậu.
“Này này, mấy người bên kia, đi ra một người làm chủ đi, có ai đối đãi với khách nhân như các ngươi vậy sao? Không biết ta là ai? Nói cho các ngươi biết, ăn, mặc trên người các ngươi, đều là ta cho cả đó.” Cùng lắm ngươi cũng chỉ cung cấp một ít nguyên vật liệu mà thôi, vật tư quân dụng mới không có khả năng qua tay ngươi đâu…
“Đô Văn Ca, Lý Mộ, Phồn Đạt, đi ra đây một người.” Vẫn là Ảnh Vệ đầu óc xoay chuyển nhanh, tốt xấu hắn vẫn luôn đi theo Phượng Tê, nhận được vài người.
Binh lính phía đối diện nhìn nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẫn có người đi thông báo cấp trên. Dù sao Đô Văn Ca cùng Lý Mộ thì cũng thôi, nhưng Phồn Đạt…ở chỗ bọn họ nơi này chính là nhân vật cơ mật cộng quý giá.
“Các ngươi chờ đó, không cho phép lộn xộn.” Mũi tên vẫn vững vàng chỉ vào người đến, bất động như núi. Đây là quân lệnh.
“Chúng ta thì có thể, bất quá cái người trong xe ngựa sau kia có thể thái bình đến khi nào thì khó nói, chỉ mong lúc Lý Mộ ra tới, Phượng Tê đã viết xong.”
“Ừ.” Ảnh Vệ tu dưỡng tốt đẹp ngay cả ánh mắt cũng không chớp lấy một chút, làm một ảnh vệ, bất động chính là công phu cơ bản.
“Tốt lắm, chỉ vậy thôi.”
“Phu nhân…đây cũng quá…”
“Quá buồn nôn rồi.” Đông Diễm Quân tiếp lời Tiểu Ny, mấy từ ngữ tình yêu triền triền miên miên rất rõ ràng này, nàng chỉ nhìn cũng đã cảm thấy xấu hổ.
“Đúng vậy, còn thực sự lôi nữa.” Tiểu Ny đi theo Phượng Tê cũng đã biết nói vài câu dùng từ hiện đại.
“Không lôi có thể đánh ra hiệu quả sao…” Trang giấy quá nhiều, Phượng Tê đặt vào trong một cái hộp nhỏ, dự định đợi lát nữa tùy tiện gọi một binh lính, đưa đến trạm dịch phụ cận làm lễ vật tặng về cho tiểu đệ.
Về phần thư cho Lý Diệp thì đơn giản thôi:
Cha:
Con gái của ngươi tuy rằng rất muốn trở về, nhưng là thế giới bên ngoài càng thêm phấn khích. Ta thực sự tán thành ngươi phát triển mùa xuân thứ hai, ta mặc kệ mùa xuân thứ hai đó của ngươi là nam hay nữ, là lớn hay nhỏ, cũng vậy, nếu ngươi để mắt Cảnh Diễn ta cũng có thể hỗ trợ. Những lời này ta đã nói qua với Tiểu Giác, bất quá hắn không dám có hứng thú.
Nếu đối tượng thật sự không phù hợp tâm ý, ngươi thì nói cho hắn biết, thê tử tòng tử (vợ chết theo con, sửa từ ‘phu tử tòng tử’ trong tam tòng). Chung thân đại sự lần thứ hai của ngươi phải nghe lời nhi nữ. Ta cùng đại ca không ở bên cạnh ngươi, ngươi phải nghe tiểu nhi tử. Tiểu Giác là một hài tử ngoan, hắn sẽ phối hợp ngươi đuổi đi bên thứ ba mà ngươi không thích.
Phượng Tê đã đến quân doanh.
Tác giả :
Vong Khước Đích Du