Hồng Tuyến Ký
Chương 2: Quyền lực của hoàng hậu
“Nương nương, người đã tỉnh.”
Một giọng nói già nua mà trầm ổn, lại làm cho Phượng Tê cảm thấy kỳ quái.
Người đến vén màn, đỡ Phượng Tê ngồi dậy, sau đó dập đầu hành lễ: “Lão nô là thái hậu phái đến hầu hạ nương nương, nương nương lần này bị thương ngoài ý muốn, thái hậu thập phần lo lắng, mới sai lão nô đến hầu hạ.”
Trách không được nàng cảm thấy vừa có chút xa lạ lại có chút quen thuộc, người bên cạnh thái hậu a, khó trách lại tiến vào đầu tiên, ở đây quả thật là phẩm cấp của ma ma này cao nhất.
Nghĩ đến đây, cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho Phượng Tê, bên cạnh nàng ta gần như không có ai có thể nói chuyện. Nhũ nương mang theo tiến cung mấy năm trước đã bệnh chết, nha hoàn thiếp thân từ nhỏ cùng lớn lên thì trước lúc nàng tiến cung đã khóc lóc van xin, nói là có người trong lòng. Phượng Tê đối với tiểu nha đầu tên Hồng Hỉ kia thật cũng không tồi, làm chủ thả đi. Sau đó người bên cạnh thì chẳng có ai vào được mắt Phượng Tê nữa, tính tình của nàng ta lại không tốt, nô tài ở Lai Nghi Điện này là hàng năm đổi một ít, ba năm đổi một đống. Lần này Phượng Tê rơi xuống nước bị thương, phỏng chừng hiện tại đứng hầu ở bên ngoài lại toàn là khuôn mặt mới rồi.
“Nương nương, có cần tuyên thái y?”
“Không cần, ta tốt lắm, Lý ma ma trở về đi, thay ta chuyển lời đến thái hậu, ta lát nữa sẽ sang thỉnh an.”
“Tra.” Lão nhũ mẫu thụ sủng nhược kinh lui xuống.
Đúng vậy, chính là thụ sủng nhược kinh, ở thời đại giá không này, có một quy củ làm cho Phượng Tê thực sự vừa lòng, đó chính là quyền lực của hoàng hậu! Có trời mới biết là bắt đầu từ triều đại nào, tổ chế đã hạ mệnh lệnh hậu cung không được tham gia vào chính sự, đừng nói thổi gió bên gối, liếc một ánh mắt cũng không được phép, nhưng đồng thời cũng bù đắp cho người bị mệnh lệnh này hao tổn lợi ích lớn nhất là hoàng hậu một chút bồi thường.
Đó chính là quyền khống chế hậu cung tuyệt đối!
Hoàng đế buổi tối ngủ với ai, cần hoàng hậu nàng quyết định. Hoàng đế muốn cưới nữ nhân nào, cần hoàng hậu nàng cho phép. Hoàng đế tuyển phi, hắn ngay cả quyền tự mình nhìn một cái cũng không có, đều do hoàng hậu duyệt. Thậm chí, công chúa trong cung xuất giá cũng là hoàng đế đề xuất người để lựa chọn, chờ hoàng hậu gật đầu. Vương tử vị thành niên ở trong cung hết thảy đều nằm dưới quyền quyết định của hoàng hậu. Thái hậu cũng không xen vào, thái hậu ở hậu cung cùng lắm cũng chỉ xem như thứ hai. Nếu hoàng hậu hiền lương, hiếu kính một chút, tiếng nói của thái hậu tự nhiên là cũng lớn được một chút, nếu hoàng hậu bá đạo, thái hậu…ngày qua tuyệt đối sẽ không đến nỗi không tốt, nhưng cũng sẽ bực mình không ít. Đương nhiên, quy củ này đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thành ra hiện tượng trên có chính sách của trên, dưới có đối sách của dưới. Bất quá quy củ vẫn là quy củ.
Có lẽ ngươi sẽ cho rằng cứ như vậy, cuộc sống của hoàng đế sẽ không dễ chịu? Đương nhiên sẽ không. Hậu vị của hoàng hậu thế nhưng là hoàng đế quyết định a! Cẩm quốc vì quy củ này mà tần suất đổi hoàng hậu mới tương đối cao. Rất nhiều hoàng hậu chính là cùng hoàng đế khá là ân ái. Cảnh đế hậu không hợp như Phượng Tê thật ra là thực sự hiếm thấy.
Phượng Tê sở dĩ vẫn là hoàng hậu, thứ nhất, cha nàng quyền cao chức trọng, thứ hai, nàng là tiên đế chỉ hôn, thứ ba, Phượng Tê tuy rằng ngứa mắt Cảnh Diễn, nhưng phi tử cần tuyển, mỹ nhân nên chọn đều chưa từng bạc đãi hắn. Bình thường hai người gặp mặt tuy rằng không khí đúng là Siberia, nhưng những việc mà hoàng hậu nên làm Phượng Tê đều không phạm vào sai lầm gì lớn. Hoàng đế đại khái tuy rằng không thích nàng, nhưng cũng thực sự vừa lòng với một hoàng hậu không quản hắn như Phượng Tê.
Với những điều kiện ưu việt như vậy, Phượng Tê trước đây thế nhưng lại chỉ ỷ vào thân phận diễu võ dương oai một phen, ở trong cung lăn qua lăn lại phi tần cung nữ thái giám, hành tới hành lui đám người phủ nội vụ, cũng quá lãng phí đi…Trái tim hủ nữ không an phận của người nào đó lại bắt đầu nhảy nhót bát quái.
Sau khi lão ma ma rời đi, Phượng Tê cũng hồi ức đến thái hậu hiện tại, chính là nữ phối pháo hôi không chút phân lượng trong vở ‘Mộ quân luyến’ mà Phượng Tê tự hành não bổ kia. Tiên đế đối với thái hậu thế nào cũng mặc kệ, dù sao thái hậu đối với Phượng Tê cũng rất không sai. Nói cho cùng thì Phượng Tê chính là khâm điểm hoàng hậu, từ nhỏ thái hậu đã rất chú ý giao tiếp với nàng, thời gian lâu dài cũng có chút tình cảm thực sự. So với thân mẫu đã mất sớm, Phượng Tê trừ bỏ nhũ mẫu mấy năm trước vừa mất thì trưởng bối thân thiết nhất chính là thái hậu bà bà này.
Đã không có lão ma ma cấp bậc cao nhất, một đám nô tài mới tới liều chết xông lên, rầm rập một chút toàn bộ vây đến, người mặc y phục, kẻ hầu đi hài, bên này dâng nước súc miệng, bên kia hầu hạ khăn lau, còn có một đám bận rộn chuẩn bị điểm tâm nữa.
Trừ bỏ không có bàn chải đánh răng không được tự nhiên một chút ra, Phượng Tê miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng thời cổ đại không có sữa rửa mặt chỉ có nước trong. Quét mắt qua thức ăn trên bàn, đều là Phượng Tê bản gốc thích ăn. Phượng Tê bản cập nhật cũng không kén chọn, nhìn qua bữa sáng phong phú, tiểu thị dân làm công ăn lương lơ đãng gật đầu.
Ờ…Tựa hồ nghe được tiếng tập thể thở phào. Hồi tưởng một chút, vừa rồi động tác của bọn họ đều là chỉnh tề đồng nhất rất tiêu chuẩn, hoàn toàn phù hợp với trình tự ưa thích còn lưu lại trong trí nhớ của thân thể này. Xem ra tính tình của Phượng Tê cộng với truyền thống thường xuyên thay đổi người đã làm cho mỗi người chuẩn bị đến hầu hạ bên cạnh nàng đều phải nắm trong tay một quyển ‘Sổ tay chuẩn bị đối mặt với hoàng hậu’.
Ăn xong bữa sáng, Phượng Tê chuyển sang bước thứ hai sau khi nghe được giọng nói của bản thân, đó là xem mặt mình. Dưới sự nâng đỡ của nha đầu (cái này gọi là cái giá, tuổi trẻ lực tráng cũng phải để người đỡ), Phượng Tê ngồi xuống trước gương đồng, chuẩn bị trang điểm.
Gương đồng, không phải gương thủy tinh tráng thủy ngân, nếu thời gian xuyên qua sớm hơn vài năm, chính là lúc trên mạng còn lưu hành nhất thể loại đi dị giới hoặc xuyên cổ đại phát triển bốn hiện đại hoá, nói không chừng nàng còn có thể nhớ rõ thủy tinh làm như thế nào. Nhưng mà hiện tại…nhún vai…cái này gọi là thuận theo sự phát triển tự nhiên của lịch sử, không đốt cháy giai đoạn, ý chí vĩ đại đến cỡ nào a ~
Rốt cuộc cam chịu nâng mi mắt nhìn về phía gương đồng, Phượng Tê không khỏi hít thật sâu một hơi ~ cái mặt này…đây là một cái mặt…thực TMD đủ bình thường!
Bất mãn bĩu môi, khó trách trong trí nhớ đối với bộ dáng của mình cũng không quá rõ ràng, cũng không có cái gì ca công tụng đức, thì ra hài tử của mỹ nữ mỹ nam cũng có thể dương với dương thành âm. Ai…Cho dù nàng không cần nhờ bản mặt này đi mê hoặc hoàng đế vương gia hoàng tử đại thần thị vệ võ lâm minh chủ thương nhân phú hào gì gì đó, nhưng có nữ nhân nào không hy vọng mình xinh đẹp đâu?
Một biểu hiện bất mãn này lại hù dọa đến tiểu cô nương đang cài trâm hoa cho nàng phía sau, run run rẩy rẩy buông trâm, chọn lấy cái khác làm bằng ngọc, nhìn nhìn lại sắc mặt của hoàng hậu nương nương, thật cẩn thận xuyên vào trên tóc nàng.
Phượng Tê rất muốn nói với tiểu nha đầu, ngươi quá cẩn thận rồi, cái cặp tóc đắt nhất mà bản cô nương trước kia từng cài lên đầu cũng chỉ là hàng làm bằng sắt ngoài bọc nhựa giá mười đồng một cái, ngươi hiện tại cứ việc cài đi, cài cái nào cũng đều thật là quý báu thật là xinh đẹp hết.
Bối tóc xong, đeo đồ trang sức xong, may mắn Cẩm quốc không có yêu cầu trên đầu hoàng hậu phải đội quạt như triều Thanh hoặc là khay như Hàn Quốc, gánh nặng không tính là quá đáng. Vật phẩm trang sức đeo xong rồi, nhìn người bên trong gương đồng, Phượng Tê đột nhiên cảm thấy mình vừa rồi oán giận cũng có chút hơi quá đáng. Tuy nói Phượng Tê bộ dạng đại chúng một chút, nhưng cũng coi như sạch sẽ, 25 tuổi, trên mặt không mụn không rỗ không nốt ruồi không có bớt, đương nhiên, cũng không có nếp nhăn. Hoàng hậu dùng là gương đồng mài cao cấp nhất còn phi thường đẹp, trừ bỏ màu sắc đặc trưng của của đồng thau không có biện pháp cải thiện ra, trong tấm gương trung thực biểu hiện lên chính là một da mặt hoàn mĩ mà ở chốn bụi bặm của thế kỷ 21 phải cần đến vô số đồ trang điểm cũng như mỹ phẩm bảo dưỡng mới nuôi ra được. Về phần màu da, xem tay là biết, rất trắng.
Theo lý thuyết loại dáng mặt này trang điểm thêm một chút nói thế nào cũng phải là tiểu mỹ nhân…Ánh mắt thoáng nhìn sang bên cạnh, ông trời của ta a ~
“Ngươi đang làm cái gì?!” Đây là câu nói đầu tiên của Phượng Tê sau khi rời giường, hơn nữa còn là mặt mang tức giận, thanh âm kích động.
Bất quá càng kích động chính là cái người đang lấy son, tiểu cô nương sợ đến mức lập tức buông thứ trong tay, rập một tiếng quỳ sụp xuống đất dập đầu: “Nương nương tha mạng! Nô tỳ đáng chết! Nương nương tha mạng!”
Này này, hơi quá đáng đi, cho dù là Phượng Tê bản gốc cũng không có thói quen hơi một tí là chém người. Nói cứ như nàng là sát nhân ma thị huyết vậy.
“Câm miệng.” Lập tức tiêu âm, hiệu quả không sai.
“Đứng lên.” Một lời một động tác.
“Mở ra.” Chỉ vào mấy bình bình lọ lọ kia. Cung nữ nghi hoặc nhìn Phượng Tê, mở toàn bộ hộp ra.
Đỏ, vàng, lam, lục, tím, đen, trắng, màu nước nàng dùng trong lớp mỹ thuật tạo hình thời tiểu học cũng không đầy đủ đến như vậy. Hơn nữa cái màu sắc kia, dầu bóng bóng, ướt loang loáng, nhìn thế nào cũng giống thuốc màu bôi lên mặt mấy người hát kinh kịch đi?
“Nương nương?” Cung nữ cầm lấy hộp màu đỏ thẫm mà ánh mắt Phượng Tê đang đặt vào.
“Không thoa.” Giỡn cái gì vậy, ngay cả kem lót cũng không có, mấy thứ như thuốc nhuộm kia hiệu quả có tốt mấy ta cũng không cần. Dù sao trước kia thoa cũng chưa thấy ai khen đẹp.
“Nhưng mà…nương nương…” Khó xử .
“Ân ~” Bất mãn hừ lạnh một tiếng, hãy cảm tạ ảnh hưởng mà Phượng Tê xây dựng được để lại cho nàng đi, mới hừ một cái đã quỳ một đống người, không ai dám nói một chữ không.
Không thể không nói…thực là thích ~~~ (người nào đó cao nhất mới chỉ làm qua tiểu đội trưởng lên mặt – ing ~)
Bưng lên cái giá của Phượng Tê bản gốc, cầm lấy son môi cổ đại là thứ duy nhất hợp mắt, chính là cái mảnh giấy đo đỏ kia, ta mím…
Nhìn trái nhìn phải, tự cảm thấy rất tốt, về sau cứ như vậy đi, mớ thuốc màu này thật sự là quá gây ra bóng ma tâm lý.
“Ta nói rõ ràng quy củ một lần, về sau sẽ không nhắc lại lần thứ hai. Sau này ở trước mặt ta không cần nơm nớp lo sợ như vậy, bị người nhìn thấy còn nói người ở Lai Nghi Điện của ta toàn là đồ bỏ đi, đều ngẩng đầu ưỡn ngực cho ta, cho dù là quỳ xuống hành lễ cũng phải làm cho đường hoàng thoải mái. Ta cũng sẽ không hơi một tí là đòi đầu của các ngươi, đánh các ngươi, tin tưởng có thể đến nơi này hẳn các ngươi cũng sẽ không phạm mấy sai lầm cấp thấp. Mà ta muốn chính là lòng trung thành của các ngươi, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm các ngươi trong lòng đều biết. Ta nói rồi, ta sẽ không hơi một tí là lấy đầu của các ngươi, nhưng nếu đã phạm vào kiêng kị của ta, thì sẽ là trực tiếp rơi đầu.”
Quyền lợi tuyệt đối của hoàng hậu làm cho hậu cung Cẩm quốc bớt không ít tranh đấu như trong phim truyền hình, nhưng ở sâu trong trung tâm quyền lực sao có thể không có không khí u ám, Phượng Tê trước đây thường xuyên thay đổi người, thứ nhất đúng là do tính tình không tốt, thứ hai cũng là dùng phương thức này để đề phòng một chút.
“Còn có, ta trong hậu cung này chính là tuyệt đối, ta muốn làm là làm, không cần bất luận kẻ nào ngăn cản, mặc kệ bất cứ lý do gì. Hiểu chưa?”
“Đã hiểu, nương nương.” Tiểu cô nương vừa chuẩn bị đồ trang điểm cho nàng lưu loát đứng lên, cất kỹ toàn bộ thuốc màu, lấy ra mảnh than kẻ lông mày cho Phượng Tê. Sau đó thu thập xong hết thảy, đứng ở một bên chờ phân phó.
“Tên?” Nhân tài a ~ người như thế này trời sinh chính là tài liệu làm tâm phúc, nếu bối cảnh không thành vấn đề, Phượng Tê cũng định bồi dưỡng một phen. Phải biết rằng, toàn bộ thế giới nếu chỉ có một hủ nữ, nhìn thấy JQ gì cũng không có người chia xẻ, đó mới gọi là thống khổ. Một nha đầu hiểu chuyện, tri kỷ, thông minh, lại không câu nệ cổ pháp đúng là người nàng đang cần.
“Bẩm nương nương, nô tỳ tên là Tiểu Ny.”
“…” Tên này cũng quá tầm thường đi: “Trước khi ngươi vào cung đã mang tên này?”
“Trước khi vào cung nô tỳ tên là Tiểu Nữu.”
“…Tiểu Ny, về sau theo hầu bên cạnh bổn cung.”
“Tạ nương nương.”
“Khởi giá, đi thăm thái hậu.”
Phải đi xem thử hoàn cảnh công tác của nàng từ nay về sau, còn có thế giới này đã được ‘khai phá’ đến trình độ nào rồi.
Một giọng nói già nua mà trầm ổn, lại làm cho Phượng Tê cảm thấy kỳ quái.
Người đến vén màn, đỡ Phượng Tê ngồi dậy, sau đó dập đầu hành lễ: “Lão nô là thái hậu phái đến hầu hạ nương nương, nương nương lần này bị thương ngoài ý muốn, thái hậu thập phần lo lắng, mới sai lão nô đến hầu hạ.”
Trách không được nàng cảm thấy vừa có chút xa lạ lại có chút quen thuộc, người bên cạnh thái hậu a, khó trách lại tiến vào đầu tiên, ở đây quả thật là phẩm cấp của ma ma này cao nhất.
Nghĩ đến đây, cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho Phượng Tê, bên cạnh nàng ta gần như không có ai có thể nói chuyện. Nhũ nương mang theo tiến cung mấy năm trước đã bệnh chết, nha hoàn thiếp thân từ nhỏ cùng lớn lên thì trước lúc nàng tiến cung đã khóc lóc van xin, nói là có người trong lòng. Phượng Tê đối với tiểu nha đầu tên Hồng Hỉ kia thật cũng không tồi, làm chủ thả đi. Sau đó người bên cạnh thì chẳng có ai vào được mắt Phượng Tê nữa, tính tình của nàng ta lại không tốt, nô tài ở Lai Nghi Điện này là hàng năm đổi một ít, ba năm đổi một đống. Lần này Phượng Tê rơi xuống nước bị thương, phỏng chừng hiện tại đứng hầu ở bên ngoài lại toàn là khuôn mặt mới rồi.
“Nương nương, có cần tuyên thái y?”
“Không cần, ta tốt lắm, Lý ma ma trở về đi, thay ta chuyển lời đến thái hậu, ta lát nữa sẽ sang thỉnh an.”
“Tra.” Lão nhũ mẫu thụ sủng nhược kinh lui xuống.
Đúng vậy, chính là thụ sủng nhược kinh, ở thời đại giá không này, có một quy củ làm cho Phượng Tê thực sự vừa lòng, đó chính là quyền lực của hoàng hậu! Có trời mới biết là bắt đầu từ triều đại nào, tổ chế đã hạ mệnh lệnh hậu cung không được tham gia vào chính sự, đừng nói thổi gió bên gối, liếc một ánh mắt cũng không được phép, nhưng đồng thời cũng bù đắp cho người bị mệnh lệnh này hao tổn lợi ích lớn nhất là hoàng hậu một chút bồi thường.
Đó chính là quyền khống chế hậu cung tuyệt đối!
Hoàng đế buổi tối ngủ với ai, cần hoàng hậu nàng quyết định. Hoàng đế muốn cưới nữ nhân nào, cần hoàng hậu nàng cho phép. Hoàng đế tuyển phi, hắn ngay cả quyền tự mình nhìn một cái cũng không có, đều do hoàng hậu duyệt. Thậm chí, công chúa trong cung xuất giá cũng là hoàng đế đề xuất người để lựa chọn, chờ hoàng hậu gật đầu. Vương tử vị thành niên ở trong cung hết thảy đều nằm dưới quyền quyết định của hoàng hậu. Thái hậu cũng không xen vào, thái hậu ở hậu cung cùng lắm cũng chỉ xem như thứ hai. Nếu hoàng hậu hiền lương, hiếu kính một chút, tiếng nói của thái hậu tự nhiên là cũng lớn được một chút, nếu hoàng hậu bá đạo, thái hậu…ngày qua tuyệt đối sẽ không đến nỗi không tốt, nhưng cũng sẽ bực mình không ít. Đương nhiên, quy củ này đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thành ra hiện tượng trên có chính sách của trên, dưới có đối sách của dưới. Bất quá quy củ vẫn là quy củ.
Có lẽ ngươi sẽ cho rằng cứ như vậy, cuộc sống của hoàng đế sẽ không dễ chịu? Đương nhiên sẽ không. Hậu vị của hoàng hậu thế nhưng là hoàng đế quyết định a! Cẩm quốc vì quy củ này mà tần suất đổi hoàng hậu mới tương đối cao. Rất nhiều hoàng hậu chính là cùng hoàng đế khá là ân ái. Cảnh đế hậu không hợp như Phượng Tê thật ra là thực sự hiếm thấy.
Phượng Tê sở dĩ vẫn là hoàng hậu, thứ nhất, cha nàng quyền cao chức trọng, thứ hai, nàng là tiên đế chỉ hôn, thứ ba, Phượng Tê tuy rằng ngứa mắt Cảnh Diễn, nhưng phi tử cần tuyển, mỹ nhân nên chọn đều chưa từng bạc đãi hắn. Bình thường hai người gặp mặt tuy rằng không khí đúng là Siberia, nhưng những việc mà hoàng hậu nên làm Phượng Tê đều không phạm vào sai lầm gì lớn. Hoàng đế đại khái tuy rằng không thích nàng, nhưng cũng thực sự vừa lòng với một hoàng hậu không quản hắn như Phượng Tê.
Với những điều kiện ưu việt như vậy, Phượng Tê trước đây thế nhưng lại chỉ ỷ vào thân phận diễu võ dương oai một phen, ở trong cung lăn qua lăn lại phi tần cung nữ thái giám, hành tới hành lui đám người phủ nội vụ, cũng quá lãng phí đi…Trái tim hủ nữ không an phận của người nào đó lại bắt đầu nhảy nhót bát quái.
Sau khi lão ma ma rời đi, Phượng Tê cũng hồi ức đến thái hậu hiện tại, chính là nữ phối pháo hôi không chút phân lượng trong vở ‘Mộ quân luyến’ mà Phượng Tê tự hành não bổ kia. Tiên đế đối với thái hậu thế nào cũng mặc kệ, dù sao thái hậu đối với Phượng Tê cũng rất không sai. Nói cho cùng thì Phượng Tê chính là khâm điểm hoàng hậu, từ nhỏ thái hậu đã rất chú ý giao tiếp với nàng, thời gian lâu dài cũng có chút tình cảm thực sự. So với thân mẫu đã mất sớm, Phượng Tê trừ bỏ nhũ mẫu mấy năm trước vừa mất thì trưởng bối thân thiết nhất chính là thái hậu bà bà này.
Đã không có lão ma ma cấp bậc cao nhất, một đám nô tài mới tới liều chết xông lên, rầm rập một chút toàn bộ vây đến, người mặc y phục, kẻ hầu đi hài, bên này dâng nước súc miệng, bên kia hầu hạ khăn lau, còn có một đám bận rộn chuẩn bị điểm tâm nữa.
Trừ bỏ không có bàn chải đánh răng không được tự nhiên một chút ra, Phượng Tê miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng thời cổ đại không có sữa rửa mặt chỉ có nước trong. Quét mắt qua thức ăn trên bàn, đều là Phượng Tê bản gốc thích ăn. Phượng Tê bản cập nhật cũng không kén chọn, nhìn qua bữa sáng phong phú, tiểu thị dân làm công ăn lương lơ đãng gật đầu.
Ờ…Tựa hồ nghe được tiếng tập thể thở phào. Hồi tưởng một chút, vừa rồi động tác của bọn họ đều là chỉnh tề đồng nhất rất tiêu chuẩn, hoàn toàn phù hợp với trình tự ưa thích còn lưu lại trong trí nhớ của thân thể này. Xem ra tính tình của Phượng Tê cộng với truyền thống thường xuyên thay đổi người đã làm cho mỗi người chuẩn bị đến hầu hạ bên cạnh nàng đều phải nắm trong tay một quyển ‘Sổ tay chuẩn bị đối mặt với hoàng hậu’.
Ăn xong bữa sáng, Phượng Tê chuyển sang bước thứ hai sau khi nghe được giọng nói của bản thân, đó là xem mặt mình. Dưới sự nâng đỡ của nha đầu (cái này gọi là cái giá, tuổi trẻ lực tráng cũng phải để người đỡ), Phượng Tê ngồi xuống trước gương đồng, chuẩn bị trang điểm.
Gương đồng, không phải gương thủy tinh tráng thủy ngân, nếu thời gian xuyên qua sớm hơn vài năm, chính là lúc trên mạng còn lưu hành nhất thể loại đi dị giới hoặc xuyên cổ đại phát triển bốn hiện đại hoá, nói không chừng nàng còn có thể nhớ rõ thủy tinh làm như thế nào. Nhưng mà hiện tại…nhún vai…cái này gọi là thuận theo sự phát triển tự nhiên của lịch sử, không đốt cháy giai đoạn, ý chí vĩ đại đến cỡ nào a ~
Rốt cuộc cam chịu nâng mi mắt nhìn về phía gương đồng, Phượng Tê không khỏi hít thật sâu một hơi ~ cái mặt này…đây là một cái mặt…thực TMD đủ bình thường!
Bất mãn bĩu môi, khó trách trong trí nhớ đối với bộ dáng của mình cũng không quá rõ ràng, cũng không có cái gì ca công tụng đức, thì ra hài tử của mỹ nữ mỹ nam cũng có thể dương với dương thành âm. Ai…Cho dù nàng không cần nhờ bản mặt này đi mê hoặc hoàng đế vương gia hoàng tử đại thần thị vệ võ lâm minh chủ thương nhân phú hào gì gì đó, nhưng có nữ nhân nào không hy vọng mình xinh đẹp đâu?
Một biểu hiện bất mãn này lại hù dọa đến tiểu cô nương đang cài trâm hoa cho nàng phía sau, run run rẩy rẩy buông trâm, chọn lấy cái khác làm bằng ngọc, nhìn nhìn lại sắc mặt của hoàng hậu nương nương, thật cẩn thận xuyên vào trên tóc nàng.
Phượng Tê rất muốn nói với tiểu nha đầu, ngươi quá cẩn thận rồi, cái cặp tóc đắt nhất mà bản cô nương trước kia từng cài lên đầu cũng chỉ là hàng làm bằng sắt ngoài bọc nhựa giá mười đồng một cái, ngươi hiện tại cứ việc cài đi, cài cái nào cũng đều thật là quý báu thật là xinh đẹp hết.
Bối tóc xong, đeo đồ trang sức xong, may mắn Cẩm quốc không có yêu cầu trên đầu hoàng hậu phải đội quạt như triều Thanh hoặc là khay như Hàn Quốc, gánh nặng không tính là quá đáng. Vật phẩm trang sức đeo xong rồi, nhìn người bên trong gương đồng, Phượng Tê đột nhiên cảm thấy mình vừa rồi oán giận cũng có chút hơi quá đáng. Tuy nói Phượng Tê bộ dạng đại chúng một chút, nhưng cũng coi như sạch sẽ, 25 tuổi, trên mặt không mụn không rỗ không nốt ruồi không có bớt, đương nhiên, cũng không có nếp nhăn. Hoàng hậu dùng là gương đồng mài cao cấp nhất còn phi thường đẹp, trừ bỏ màu sắc đặc trưng của của đồng thau không có biện pháp cải thiện ra, trong tấm gương trung thực biểu hiện lên chính là một da mặt hoàn mĩ mà ở chốn bụi bặm của thế kỷ 21 phải cần đến vô số đồ trang điểm cũng như mỹ phẩm bảo dưỡng mới nuôi ra được. Về phần màu da, xem tay là biết, rất trắng.
Theo lý thuyết loại dáng mặt này trang điểm thêm một chút nói thế nào cũng phải là tiểu mỹ nhân…Ánh mắt thoáng nhìn sang bên cạnh, ông trời của ta a ~
“Ngươi đang làm cái gì?!” Đây là câu nói đầu tiên của Phượng Tê sau khi rời giường, hơn nữa còn là mặt mang tức giận, thanh âm kích động.
Bất quá càng kích động chính là cái người đang lấy son, tiểu cô nương sợ đến mức lập tức buông thứ trong tay, rập một tiếng quỳ sụp xuống đất dập đầu: “Nương nương tha mạng! Nô tỳ đáng chết! Nương nương tha mạng!”
Này này, hơi quá đáng đi, cho dù là Phượng Tê bản gốc cũng không có thói quen hơi một tí là chém người. Nói cứ như nàng là sát nhân ma thị huyết vậy.
“Câm miệng.” Lập tức tiêu âm, hiệu quả không sai.
“Đứng lên.” Một lời một động tác.
“Mở ra.” Chỉ vào mấy bình bình lọ lọ kia. Cung nữ nghi hoặc nhìn Phượng Tê, mở toàn bộ hộp ra.
Đỏ, vàng, lam, lục, tím, đen, trắng, màu nước nàng dùng trong lớp mỹ thuật tạo hình thời tiểu học cũng không đầy đủ đến như vậy. Hơn nữa cái màu sắc kia, dầu bóng bóng, ướt loang loáng, nhìn thế nào cũng giống thuốc màu bôi lên mặt mấy người hát kinh kịch đi?
“Nương nương?” Cung nữ cầm lấy hộp màu đỏ thẫm mà ánh mắt Phượng Tê đang đặt vào.
“Không thoa.” Giỡn cái gì vậy, ngay cả kem lót cũng không có, mấy thứ như thuốc nhuộm kia hiệu quả có tốt mấy ta cũng không cần. Dù sao trước kia thoa cũng chưa thấy ai khen đẹp.
“Nhưng mà…nương nương…” Khó xử .
“Ân ~” Bất mãn hừ lạnh một tiếng, hãy cảm tạ ảnh hưởng mà Phượng Tê xây dựng được để lại cho nàng đi, mới hừ một cái đã quỳ một đống người, không ai dám nói một chữ không.
Không thể không nói…thực là thích ~~~ (người nào đó cao nhất mới chỉ làm qua tiểu đội trưởng lên mặt – ing ~)
Bưng lên cái giá của Phượng Tê bản gốc, cầm lấy son môi cổ đại là thứ duy nhất hợp mắt, chính là cái mảnh giấy đo đỏ kia, ta mím…
Nhìn trái nhìn phải, tự cảm thấy rất tốt, về sau cứ như vậy đi, mớ thuốc màu này thật sự là quá gây ra bóng ma tâm lý.
“Ta nói rõ ràng quy củ một lần, về sau sẽ không nhắc lại lần thứ hai. Sau này ở trước mặt ta không cần nơm nớp lo sợ như vậy, bị người nhìn thấy còn nói người ở Lai Nghi Điện của ta toàn là đồ bỏ đi, đều ngẩng đầu ưỡn ngực cho ta, cho dù là quỳ xuống hành lễ cũng phải làm cho đường hoàng thoải mái. Ta cũng sẽ không hơi một tí là đòi đầu của các ngươi, đánh các ngươi, tin tưởng có thể đến nơi này hẳn các ngươi cũng sẽ không phạm mấy sai lầm cấp thấp. Mà ta muốn chính là lòng trung thành của các ngươi, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm các ngươi trong lòng đều biết. Ta nói rồi, ta sẽ không hơi một tí là lấy đầu của các ngươi, nhưng nếu đã phạm vào kiêng kị của ta, thì sẽ là trực tiếp rơi đầu.”
Quyền lợi tuyệt đối của hoàng hậu làm cho hậu cung Cẩm quốc bớt không ít tranh đấu như trong phim truyền hình, nhưng ở sâu trong trung tâm quyền lực sao có thể không có không khí u ám, Phượng Tê trước đây thường xuyên thay đổi người, thứ nhất đúng là do tính tình không tốt, thứ hai cũng là dùng phương thức này để đề phòng một chút.
“Còn có, ta trong hậu cung này chính là tuyệt đối, ta muốn làm là làm, không cần bất luận kẻ nào ngăn cản, mặc kệ bất cứ lý do gì. Hiểu chưa?”
“Đã hiểu, nương nương.” Tiểu cô nương vừa chuẩn bị đồ trang điểm cho nàng lưu loát đứng lên, cất kỹ toàn bộ thuốc màu, lấy ra mảnh than kẻ lông mày cho Phượng Tê. Sau đó thu thập xong hết thảy, đứng ở một bên chờ phân phó.
“Tên?” Nhân tài a ~ người như thế này trời sinh chính là tài liệu làm tâm phúc, nếu bối cảnh không thành vấn đề, Phượng Tê cũng định bồi dưỡng một phen. Phải biết rằng, toàn bộ thế giới nếu chỉ có một hủ nữ, nhìn thấy JQ gì cũng không có người chia xẻ, đó mới gọi là thống khổ. Một nha đầu hiểu chuyện, tri kỷ, thông minh, lại không câu nệ cổ pháp đúng là người nàng đang cần.
“Bẩm nương nương, nô tỳ tên là Tiểu Ny.”
“…” Tên này cũng quá tầm thường đi: “Trước khi ngươi vào cung đã mang tên này?”
“Trước khi vào cung nô tỳ tên là Tiểu Nữu.”
“…Tiểu Ny, về sau theo hầu bên cạnh bổn cung.”
“Tạ nương nương.”
“Khởi giá, đi thăm thái hậu.”
Phải đi xem thử hoàn cảnh công tác của nàng từ nay về sau, còn có thế giới này đã được ‘khai phá’ đến trình độ nào rồi.
Tác giả :
Vong Khước Đích Du