Hồng Trần Online
Chương 16
Thực sự là một hài tử thú vị a.
Vừa nghĩ đến thiếu niên biểu tình trên mặt biến hóa như đèn kéo quân kia, ta lại thấy buồn cười, cho nên mãi đến khi Văn Thanh Vũ trở lại, ta vẫn là một bộ dáng cười đau sốc hông ngồi phịch ở trên tràng kỷ.
Hung hăng mà trừng mắt ta một cái, Văn Thanh Vũ sắc mặt như cũ ở trước mặt ta ngồi xuống.
“Làm sao vậy?” Ta lộ vẻ mặt tươi cười như thiếu nợ.
“Không có gì, chỉ là có người cầm một bộ trang bị cấp hoàng kim đến đấu giá.” Văn Thanh Vũ uống một ngụm cà phê, hoàn toàn coi thường biểu tình của ta.
“Nga.” Trang bị a. Nhờ ba vị kia ban tặng, ta hiện tại hoàn toàn không cần quan tâm đến vẫn đề trang bị.
Có điều, chỉ là trang bị mà thôi,không cần phải phiền phức đến lão bản hắn chứ.
Giống như nhìn ra nghi hoặc của ta, “Ngươi nhìn bảng thứ hạng xem.” Văn Thanh Vũ buông cái chén xuống.
Mở ra menu hệ thống,kéo ra bảng xếp hạng trang bị–
Xếp đầu bảng là trang bị hoàng kim, trượt xuống bên dưới là một trang bị bạch ngân. ( bảng xếp hạng trang bị không bao gồm trang bị “Nhận chủ” (không thể rơi xuống, không thể giao dịch))
Nguyên lai là trang bị cấp hoàng kim đầu tiên, chẳng trách.
Thu lại bản mặt kiềm chế, ta cười tủm tỉm mà nhìn về phía Văn Thanh Vũ như đang ngẫm nghĩ gì đó, ” Ngươi không vội gì đi?”
Văn Thanh Vũ sửng sốt,tiếp theo có chút mù mờ mà lắc đầu.
“Chúng ta đây tới nói chuyện chính sự đi.” Ta xuất ra lệnh bài bang hội trong “túi Càn khôn”, ném lên bàn trà.
Huynh đệ thân thuộc cũng phải tính toán cho rõ ràng.
Văn Thanh Vũ hai mắt sáng ngời lập tức khôi phục bản sắc thương nhân, vừa trầm ổn vừa dè dặt hỏi: “Ngươi nghĩ muốn cái gì?”
“Thật ra cũng không có gì,” ta tùy ý mà nhún nhún vai,” chỉ có điều người nào đó ở hội đấu giá mở vào hai ngày sau, dường như còn thiếu một vật phẩm có đủ phân lượng quan trọng gì đó lên sàn đấu giá ,” một đôi mắt quyến rũ nhẹ nhàng liếc qua,“Ngươi nói có phải không?”
“Chỉ là một cái lệnh bài bang hội mà thôi. “ Văn Thanh Vũ vẫn làm cao bất động.
“Văn đại tổng tài Thân ái, ta nghĩ ngươi đã không chú ý hai chữ “Duy nhất” phía sau lệnh bài bang hội đi ?!” “Chỉ là một cái lệnh bài bang hội mà thôi.” Hừ , ngươi thật đúng là có dũng khí dùng loại khẩu khí khinh thường này nói a, trợn mắt nói dối ngươi cũng không đỏ mặt như thế!
Văn Thanh Vũ nhìn chằm chằm lệnh bài bang hội, trầm mặc.
“Tiền lời bán đấu giá 4 thành.” Ta suy nghĩ. Khẩu khí hời hợt,giống như khoản kếch sù hơn một nghìn vạn kia là giấy trắng nhẹ bay.
“Ngươi thật là biết nói giỡn,” khóe môi Văn Thanh Vũ lại nhấc lên một giọng mỉa mai, “Cho dù đây là lệnh bài bang hội duy nhất hiện tại, cũng–”
” Vậy sao?” Cắt đứt châm chọc của hắn, ta đem tư liệu cá nhân của mình mở ra trước mặt hắn.
“Ta nghĩ…”, nhìn vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt biến hóa thất thường mà chăm chú nhìn tư liệu của Văn Thanh Vũ, ta cười đến rất là càn rỡ, “ngươi không nên hoài nghi lợi ích mà sau này ta cấp cho ngươi đi?”
Giống như ta – một người ngoại trừ cấp bậc thì cái gì cũng không phải để tâm, là người có khả năng nhất để đi thăm dò bản đồ mới, mang về chút đồ vật kì dị cổ quái, đoạt ánh mắt người khác, phóng tới hội đấu giá– còn không phải là đặc biệt kiếm được mới là lạ.
Thân là một thương nhân thành công, Văn Thanh Vũ không thể không nghĩ ra điểm này.
“3 thành. Tối đa là 3 thành.” Văn Thanh Vũ ngẩng đầu, ” Ta cũng chỉ lấy 4 thành mà thôi.”
Xem ra ngươi nguyên là chiếm 7 thành a, thực rõ là một lão bản đủ xấu xa.
“Được!” Ta rất là sòng phẳng gật đầu, ” Nhưng tất cả các dịch vụ thuộc sở hữu của Văn thị, ta đều phải được hưởng đãi ngộ của hội viên cao nhất.” Đừng nói với ta ngươi ở trong “Hồng trần online” chỉ mở một nhà bán đấu giá.. ác…, loại dối trá này ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng đều không lừa được.
“Ngươi năm đó chọn sai nghề rồi.” Sâu xa mà nhìn ta một cái, Văn Thành Vũ có chút châm chọc mà nói.
“Đa tạ khen ngợi.” Da mặt ta gần đây không tệ.
“Hừ!” Văn Thanh Vũ rốt cục thay thay đổi biểu tình,vẻ mặt u sầu mà xin hệ thống lập hiệp ước.
Vừa nghĩ đến thiếu niên biểu tình trên mặt biến hóa như đèn kéo quân kia, ta lại thấy buồn cười, cho nên mãi đến khi Văn Thanh Vũ trở lại, ta vẫn là một bộ dáng cười đau sốc hông ngồi phịch ở trên tràng kỷ.
Hung hăng mà trừng mắt ta một cái, Văn Thanh Vũ sắc mặt như cũ ở trước mặt ta ngồi xuống.
“Làm sao vậy?” Ta lộ vẻ mặt tươi cười như thiếu nợ.
“Không có gì, chỉ là có người cầm một bộ trang bị cấp hoàng kim đến đấu giá.” Văn Thanh Vũ uống một ngụm cà phê, hoàn toàn coi thường biểu tình của ta.
“Nga.” Trang bị a. Nhờ ba vị kia ban tặng, ta hiện tại hoàn toàn không cần quan tâm đến vẫn đề trang bị.
Có điều, chỉ là trang bị mà thôi,không cần phải phiền phức đến lão bản hắn chứ.
Giống như nhìn ra nghi hoặc của ta, “Ngươi nhìn bảng thứ hạng xem.” Văn Thanh Vũ buông cái chén xuống.
Mở ra menu hệ thống,kéo ra bảng xếp hạng trang bị–
Xếp đầu bảng là trang bị hoàng kim, trượt xuống bên dưới là một trang bị bạch ngân. ( bảng xếp hạng trang bị không bao gồm trang bị “Nhận chủ” (không thể rơi xuống, không thể giao dịch))
Nguyên lai là trang bị cấp hoàng kim đầu tiên, chẳng trách.
Thu lại bản mặt kiềm chế, ta cười tủm tỉm mà nhìn về phía Văn Thanh Vũ như đang ngẫm nghĩ gì đó, ” Ngươi không vội gì đi?”
Văn Thanh Vũ sửng sốt,tiếp theo có chút mù mờ mà lắc đầu.
“Chúng ta đây tới nói chuyện chính sự đi.” Ta xuất ra lệnh bài bang hội trong “túi Càn khôn”, ném lên bàn trà.
Huynh đệ thân thuộc cũng phải tính toán cho rõ ràng.
Văn Thanh Vũ hai mắt sáng ngời lập tức khôi phục bản sắc thương nhân, vừa trầm ổn vừa dè dặt hỏi: “Ngươi nghĩ muốn cái gì?”
“Thật ra cũng không có gì,” ta tùy ý mà nhún nhún vai,” chỉ có điều người nào đó ở hội đấu giá mở vào hai ngày sau, dường như còn thiếu một vật phẩm có đủ phân lượng quan trọng gì đó lên sàn đấu giá ,” một đôi mắt quyến rũ nhẹ nhàng liếc qua,“Ngươi nói có phải không?”
“Chỉ là một cái lệnh bài bang hội mà thôi. “ Văn Thanh Vũ vẫn làm cao bất động.
“Văn đại tổng tài Thân ái, ta nghĩ ngươi đã không chú ý hai chữ “Duy nhất” phía sau lệnh bài bang hội đi ?!” “Chỉ là một cái lệnh bài bang hội mà thôi.” Hừ , ngươi thật đúng là có dũng khí dùng loại khẩu khí khinh thường này nói a, trợn mắt nói dối ngươi cũng không đỏ mặt như thế!
Văn Thanh Vũ nhìn chằm chằm lệnh bài bang hội, trầm mặc.
“Tiền lời bán đấu giá 4 thành.” Ta suy nghĩ. Khẩu khí hời hợt,giống như khoản kếch sù hơn một nghìn vạn kia là giấy trắng nhẹ bay.
“Ngươi thật là biết nói giỡn,” khóe môi Văn Thanh Vũ lại nhấc lên một giọng mỉa mai, “Cho dù đây là lệnh bài bang hội duy nhất hiện tại, cũng–”
” Vậy sao?” Cắt đứt châm chọc của hắn, ta đem tư liệu cá nhân của mình mở ra trước mặt hắn.
“Ta nghĩ…”, nhìn vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt biến hóa thất thường mà chăm chú nhìn tư liệu của Văn Thanh Vũ, ta cười đến rất là càn rỡ, “ngươi không nên hoài nghi lợi ích mà sau này ta cấp cho ngươi đi?”
Giống như ta – một người ngoại trừ cấp bậc thì cái gì cũng không phải để tâm, là người có khả năng nhất để đi thăm dò bản đồ mới, mang về chút đồ vật kì dị cổ quái, đoạt ánh mắt người khác, phóng tới hội đấu giá– còn không phải là đặc biệt kiếm được mới là lạ.
Thân là một thương nhân thành công, Văn Thanh Vũ không thể không nghĩ ra điểm này.
“3 thành. Tối đa là 3 thành.” Văn Thanh Vũ ngẩng đầu, ” Ta cũng chỉ lấy 4 thành mà thôi.”
Xem ra ngươi nguyên là chiếm 7 thành a, thực rõ là một lão bản đủ xấu xa.
“Được!” Ta rất là sòng phẳng gật đầu, ” Nhưng tất cả các dịch vụ thuộc sở hữu của Văn thị, ta đều phải được hưởng đãi ngộ của hội viên cao nhất.” Đừng nói với ta ngươi ở trong “Hồng trần online” chỉ mở một nhà bán đấu giá.. ác…, loại dối trá này ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng đều không lừa được.
“Ngươi năm đó chọn sai nghề rồi.” Sâu xa mà nhìn ta một cái, Văn Thành Vũ có chút châm chọc mà nói.
“Đa tạ khen ngợi.” Da mặt ta gần đây không tệ.
“Hừ!” Văn Thanh Vũ rốt cục thay thay đổi biểu tình,vẻ mặt u sầu mà xin hệ thống lập hiệp ước.
Tác giả :
Ân ân ân ân