Hồng Thủy
Chương 19
Không khí quanh hồ xoay chuyển tạo thành một cơn lốc. Từ bầu trời đêm rọi xuống một tia sáng chiếu vào chính giữa Phong và Thủy.
Có nguồn năng lượng lớn truyền vào người, cơ thể đang dần trưởng thành khiến Vân Phong biết chuyện gì đang xảy ra. Không những cơ thể thay đổi, Phong cảm thấy thực lực của mình cũng đang không ngừng gia tăng. Cho tới lúc Phong cảm thấy mình sắp nổ tung thì bị một lực thật lớn kéo đi, mở mắt ra đã thấy mình ở bên ngoài hồ.
.....................
”Cậu sao rồi, sao Thủy vẫn chưa ra ngoài?” Vũ vừa nhìn thấy Phong bị đẩy ra khỏi hồ nước thì vội vàng đến hỏi.
”Mình không sao, mình cũng không biết tại sao Thủy vẫn còn ở trong đó nữa.” Phong nhìn chằm chằm về phía hồ nước chứa Thủy.
....................
Thủy cảm nhận được những vết thương trên người đã hoàn toàn biến mất, thử mở mắt ra thì thấy cơ thể mình hoàn toàn trưởng thành. Có nhiều năng lượng xâm nhập vào cơ thể, cô không chần chừ mà nhắm mắt lại hấp thu hết tất cả.
Những loại năng lượng khi đi vào cơ thể tạo ra cảm giác mát lạnh, rất thoải mái. Thủy phát hiện ra là thực lực của mình ngày càng tăng, tăng đến mức độ mà bản thân cũng không nghĩ tới.
Cảm giác được nguồn năng lượng đã xâm nhập hết vào cơ thể, Thủy đột nhiên mở mắt ra. Từ trên người cô phát ra nguồn năng lượng vô cùng lớn tỏa ra bốn phía. Khi chạm đến những cây hoa ban ở xung quanh thì khiến chúng rung động mạnh, cánh hoa trắng xóa bay ngập trời. Hai chú hổ cũng bị bắn ra xa, Phong, Vũ, Dương đều phải dùng toàn lực để chống đỡ mới có thể giúp bản thân không bị đánh ngã.
Thủy từ từ đứng dậy, còn chưa kịp để ý tình hình xung quanh đã thấy có người ôm mình rất chặt.
”Thủy, may quá em không sao rồi.” Tử Dương vừa nhìn Thủy bước ra khỏi hồ liền lập tức ôm chầm lấy cô.
”Cậu buông cô ấy ra.” Nhìn Thủy bị người đàn ông khác ôm, lửa giận trong lòng Vũ bắt đầu bộc phát, lời nói ra với ngữ điệu lạnh còn hơn cả băng ở bắc cực. Dùng phép thuật đánh Dương ra xa khiến cậu ta phun từ trong miệng ra một ngụm máu lớn.
”Này...” Thủy còn chưa nói gì đã bị người đàn ông nào đó ôm thật chặt vào ngực, không cho ló đầu ra ngoài. Vân Phong lúc này lại vô cùng nhàn nhã đứng nhìn hành động của bạn mình.
”Cậu còn đứng đó làm gì, mau đưa em vợ yêu quý của cậu ra ngoài đi.” Vũ nói với Phong, khi nói còn cố tình nhấn mạnh hai vợ. Thực ra thì cậu làm vậy cũng chỉ là để Phong nhớ rõ một chút về nguyên nhân làm Thủy bị thương.
”Nơi này không chào đón cậu.” Quả nhiên, Vũ vừa nói xong, sắc mặt của Phong đã trở nên vô cùng khó coi, nụ cười trên môi cũng biến mất. Phong tiến đến chỗ Dương, lôi cậu ta đáp ra khỏi vườn hoa ban tiện thể dùng phép thuật khóa cửa vườn lại.
..................
Tử Dương bị đuổi ra ngoài thì rất là không cam tâm, muốn dùng phép thuật để phá vỡ kết giới nhưng mà không làm được.
Dương đứng bên ngoài rất lâu, cuối cùng đành nhìn thật sâu vào hướng bên trong vườn, tự hứa với bản thân rằng lần này nhất định phải đưa Thủy về bên cạnh mình không để bất kỳ ai động đến cô ấy. Đặc biệt là cái tên Tử Vũ đó!
Tử Dương quay đầu, lặng lẽ rời đi, nhìn theo chỉ thấy một bóng lưng cô đơn, lẻ loi. Cậu rời đi để lại cho không gian xung quanh khu vườn trở nên yên tĩnh, không một bóng người.
..................
”Tử Dương đã đi rồi, anh mau thả em ra.” Thủy ở trong ngực Tử Vũ bất mãn nói.
Lúc này, Tử Vũ mới cúi xuống nhìn người trong ngực, không nhìn thì thôi, nhìn rồi cậu chỉ có một cảm giác duy nhất là muốn đem Thủy giấu đi để người khác không thấy được. Làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn trong như pha lê, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ mọng....tất cả tạo nên một khuôn mặt vô cùng họa thủy. Còn về dáng người thì có bộ ngực lớn, mềm mại, cái eo thon nhỏ, cặp mông đầy đặn.... Nói tóm lại là chỉ có thể hình dung Thủy bằng bộ mặt của thiên thần và dáng người của ác quỷ, thật sự là nghiêng nước nghiêng thành.
nghe có tiếng bước chân đi tới, vừa ngẩng đầu lên cậu đã nhìn thấy Vân Phong, Thủy cũng quay sang vừa lúc nhìn thấy anh trai mình. Hai người đứng hình luôn, quả thật là yêu nghiệt trong lòng Vũ và Thủy thầm than.
Phong cũng đã nhìn thấy Thủy, cứ nhìn thấy Thủy hàng ngày thì làm sao mình có thể lấy vợ được đây, trong lòng Phong thầm than. Cậu chợt cảm thấy Thủy và Vũ đứng cạnh nhau thật xứng đôi.
”Hai anh em nhà cậu có thể đừng đẹp tới mức thiên lý bất dung như vậy được không.” Vũ không nhịn nổi mà lên tiếng bất bình.
”Cậu cũng có thua kém gì đâu mà nói. Nhưng mà cậu cũng nên thả em gái tôi ra đi.” Phong cố ý chọc tức Vũ, cậu vừa nói xong Thủy đã gật đầu như dã tỏi đồng ý.
” Em không phải gật đầu. Sao vừa rồi lúc Tử Dương ôm em, em lại không có phản ứng gì.” Vũ ôm chặt Thủy hơn, giọng nói rất rất khó chịu.( ùi anh làm gì mà hình sự thế.)
”Em vừa mới bước ra, bị bất ngờ nên chưa kịp phản ứng.” Thủy dùng vẻ mặt cùng chân thành nói. Dù sao thì cô vẫn cảm thấy giọng điệu của Tử Vũ có điểm không đúng, giống như người chồng đang ghen vậy.
Có nguồn năng lượng lớn truyền vào người, cơ thể đang dần trưởng thành khiến Vân Phong biết chuyện gì đang xảy ra. Không những cơ thể thay đổi, Phong cảm thấy thực lực của mình cũng đang không ngừng gia tăng. Cho tới lúc Phong cảm thấy mình sắp nổ tung thì bị một lực thật lớn kéo đi, mở mắt ra đã thấy mình ở bên ngoài hồ.
.....................
”Cậu sao rồi, sao Thủy vẫn chưa ra ngoài?” Vũ vừa nhìn thấy Phong bị đẩy ra khỏi hồ nước thì vội vàng đến hỏi.
”Mình không sao, mình cũng không biết tại sao Thủy vẫn còn ở trong đó nữa.” Phong nhìn chằm chằm về phía hồ nước chứa Thủy.
....................
Thủy cảm nhận được những vết thương trên người đã hoàn toàn biến mất, thử mở mắt ra thì thấy cơ thể mình hoàn toàn trưởng thành. Có nhiều năng lượng xâm nhập vào cơ thể, cô không chần chừ mà nhắm mắt lại hấp thu hết tất cả.
Những loại năng lượng khi đi vào cơ thể tạo ra cảm giác mát lạnh, rất thoải mái. Thủy phát hiện ra là thực lực của mình ngày càng tăng, tăng đến mức độ mà bản thân cũng không nghĩ tới.
Cảm giác được nguồn năng lượng đã xâm nhập hết vào cơ thể, Thủy đột nhiên mở mắt ra. Từ trên người cô phát ra nguồn năng lượng vô cùng lớn tỏa ra bốn phía. Khi chạm đến những cây hoa ban ở xung quanh thì khiến chúng rung động mạnh, cánh hoa trắng xóa bay ngập trời. Hai chú hổ cũng bị bắn ra xa, Phong, Vũ, Dương đều phải dùng toàn lực để chống đỡ mới có thể giúp bản thân không bị đánh ngã.
Thủy từ từ đứng dậy, còn chưa kịp để ý tình hình xung quanh đã thấy có người ôm mình rất chặt.
”Thủy, may quá em không sao rồi.” Tử Dương vừa nhìn Thủy bước ra khỏi hồ liền lập tức ôm chầm lấy cô.
”Cậu buông cô ấy ra.” Nhìn Thủy bị người đàn ông khác ôm, lửa giận trong lòng Vũ bắt đầu bộc phát, lời nói ra với ngữ điệu lạnh còn hơn cả băng ở bắc cực. Dùng phép thuật đánh Dương ra xa khiến cậu ta phun từ trong miệng ra một ngụm máu lớn.
”Này...” Thủy còn chưa nói gì đã bị người đàn ông nào đó ôm thật chặt vào ngực, không cho ló đầu ra ngoài. Vân Phong lúc này lại vô cùng nhàn nhã đứng nhìn hành động của bạn mình.
”Cậu còn đứng đó làm gì, mau đưa em vợ yêu quý của cậu ra ngoài đi.” Vũ nói với Phong, khi nói còn cố tình nhấn mạnh hai vợ. Thực ra thì cậu làm vậy cũng chỉ là để Phong nhớ rõ một chút về nguyên nhân làm Thủy bị thương.
”Nơi này không chào đón cậu.” Quả nhiên, Vũ vừa nói xong, sắc mặt của Phong đã trở nên vô cùng khó coi, nụ cười trên môi cũng biến mất. Phong tiến đến chỗ Dương, lôi cậu ta đáp ra khỏi vườn hoa ban tiện thể dùng phép thuật khóa cửa vườn lại.
..................
Tử Dương bị đuổi ra ngoài thì rất là không cam tâm, muốn dùng phép thuật để phá vỡ kết giới nhưng mà không làm được.
Dương đứng bên ngoài rất lâu, cuối cùng đành nhìn thật sâu vào hướng bên trong vườn, tự hứa với bản thân rằng lần này nhất định phải đưa Thủy về bên cạnh mình không để bất kỳ ai động đến cô ấy. Đặc biệt là cái tên Tử Vũ đó!
Tử Dương quay đầu, lặng lẽ rời đi, nhìn theo chỉ thấy một bóng lưng cô đơn, lẻ loi. Cậu rời đi để lại cho không gian xung quanh khu vườn trở nên yên tĩnh, không một bóng người.
..................
”Tử Dương đã đi rồi, anh mau thả em ra.” Thủy ở trong ngực Tử Vũ bất mãn nói.
Lúc này, Tử Vũ mới cúi xuống nhìn người trong ngực, không nhìn thì thôi, nhìn rồi cậu chỉ có một cảm giác duy nhất là muốn đem Thủy giấu đi để người khác không thấy được. Làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn trong như pha lê, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ mọng....tất cả tạo nên một khuôn mặt vô cùng họa thủy. Còn về dáng người thì có bộ ngực lớn, mềm mại, cái eo thon nhỏ, cặp mông đầy đặn.... Nói tóm lại là chỉ có thể hình dung Thủy bằng bộ mặt của thiên thần và dáng người của ác quỷ, thật sự là nghiêng nước nghiêng thành.
nghe có tiếng bước chân đi tới, vừa ngẩng đầu lên cậu đã nhìn thấy Vân Phong, Thủy cũng quay sang vừa lúc nhìn thấy anh trai mình. Hai người đứng hình luôn, quả thật là yêu nghiệt trong lòng Vũ và Thủy thầm than.
Phong cũng đã nhìn thấy Thủy, cứ nhìn thấy Thủy hàng ngày thì làm sao mình có thể lấy vợ được đây, trong lòng Phong thầm than. Cậu chợt cảm thấy Thủy và Vũ đứng cạnh nhau thật xứng đôi.
”Hai anh em nhà cậu có thể đừng đẹp tới mức thiên lý bất dung như vậy được không.” Vũ không nhịn nổi mà lên tiếng bất bình.
”Cậu cũng có thua kém gì đâu mà nói. Nhưng mà cậu cũng nên thả em gái tôi ra đi.” Phong cố ý chọc tức Vũ, cậu vừa nói xong Thủy đã gật đầu như dã tỏi đồng ý.
” Em không phải gật đầu. Sao vừa rồi lúc Tử Dương ôm em, em lại không có phản ứng gì.” Vũ ôm chặt Thủy hơn, giọng nói rất rất khó chịu.( ùi anh làm gì mà hình sự thế.)
”Em vừa mới bước ra, bị bất ngờ nên chưa kịp phản ứng.” Thủy dùng vẻ mặt cùng chân thành nói. Dù sao thì cô vẫn cảm thấy giọng điệu của Tử Vũ có điểm không đúng, giống như người chồng đang ghen vậy.
Tác giả :
Thu Thảo