Hồng Nhan Say, Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng
Quyển 2 - Chương 9: Một khắc mê tình
Đại sảnh Nguyệt Lạc Các
Ở bên trong, Hồng Thường gấp gáp đi qua đi lại, Tuyết Ninh ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa thấy trở về, Hồng Di đã dẫn người ra ngoài tìm nhưng vẫn không có tin tức, Hồng Thường lo lắng muốn chết, trên mặt Lục Ngạc và Hoàng Oanh cũng đầy lo lắng, chỉ có Lam Tình làm như chuyện không liên quan nhàn nhã ngồi ở trong uống trà.
Hoàng Oanh trấn an nói:” Hồng Thường, ngươi đừng lo lắng, tỷ tỷ nhất định không có chuyện gì”. Lục Ngạc cũng gật đầu tán đòng nói:” Tỷ tỷ lợi hại như vậy, chắc chắn không có chuyện gì”, chỉ có Lam Tình hừ lạnh một tiếng nói:” Đúng vậy nha, nàng lợi hại như vậy sao có thể có chuyện”, giọng nói tràn đầy giễu cợt.
Hồng Thường vỗ bàn một cái, không vui nói với Lam Tình:” Ngươi có ý gì? Lam Tình, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi bám vào Lãnh công tử mà có thể không để ý đến tình tỷ muội, ngươi suy nghĩ một chút xem tỷ tỷ đối xử với chúng ta như thế nào, ngươi báo đáp tỷ tỷ như vậy sao?”
Lục Ngạc chu môi ngây thơ phụ họa:” Chính là, vong ân phụ nghĩa”
Lam Tình chợt đứng lên, nhìn ba người nói:” Được, Lam Tình ta vong ân phụ nghĩa, trên đời này chỉ có Nguyệt Lạc nàng là người tốt, ta chỉ là thích một nam nhân, như vậy cũng có lỗi sao?”. Nói xong nhìn mấy người Hồng Thường một cái, che mặt khóc chạy ra ngoài.
Hoàng Oanh lo lắng hô:” Lam Tình...”. Còn chưa nói xong liền bị Hồng Thường cắt lời:” Mặc kệ nàng, để cho nàng suy nghĩ kỹ một chút, nàng đúng với tỷ tỷ sao?” Hồng Thường bất bình nói
Hoàng Oanh thở dài, cái gì cũng không nói, ba người chỉ có thể gấp gáp bất an chờ đến khi Tuyết Ninh về.
Lam Tình khóc chạy ra ngoài, che mặt thút thít, tại sao tất cả mọi người đều chỉ trích mình?” Mình chỉ là thích một nam nhân, một nam nhân không thương mình, đâu có gì sai”
Nhớ tới nam nhân ngoan tuyệt đó, trong lòng Lam Tình cũng rất sợ, nhớ hôm đó, nàng nghe Lãnh công tử ngã bệnh, liền gạt tỷ tỷ bọn họ, làm chút cháo tổ yến, muốn đưa cho Lãnh công tử bồi bổ thân thể, thứ nhất là muốn biểu đạt lòng ái mộ của mình, thư hai là nàng mấy ngày rồi không gặp hắn nên có chút lo lắng.
Nao ngờ vừa tới cửa liền bị hai thị vệ chặn lại, nàng nghe trong phòng có tiềng chiếc ly bị đổ vỡ, còn có tiếng nói của sư phụ tỷ tỷ - Quỷ đạo tử kia, nhưng còn chưa nghe được bọn họ nói cái gì thì đã bị hai người đuổi đi.
Lam Tình cũng bường bỉnh, chỉ vì muốn thấy mặt Lãnh Nguyệt Hàn, cố ý ở ngoài cửa hô:” Lãnh công tử, ta là Lam Tình, ta theo lời của tỷ tỷ cố ý tới thăm người”, vốn nghĩ Lãnh Nguyệt Hàn sẽ không để cho nàng vào, ai ngờ Lãnh Nguyệt Hàn vậy mà lại để cho nàng vào, nhưng trừ Lãnh Nguyệt Hàn thì không có ai
Nam nhân tuấn mĩ như thiên thần đó, giờ phút này, đang tựa vào giường, mặt trứng bệch, không có chút huyết sắc nào, thanh âm vẫn lạnh lùng như vậy:” Ngươi nói, là Nguyệt Lạc bảo ngươi tới?”, trong giọng nói mang theo sự mong đợi.
Lam Tình bưng thuốc bổ đứng ở đó không nói lời nào, Lãnh Nguyệt Hàn chợt lạnh lùng giống như Diêm La tới từ Địa ngục, nhìn Lam Tình, gằn từng chữ một:” Ta ghét nhất người khác gạt ta, nhất là dùng nàng để gạt ta”, trong lòng Lam Tình lập tức cả kinh, không biết nên như thế nào cho phải.
Còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy ly trà trong ty Lãnh Nguyệt Hàn thẳng tắp ném tới, Lam Tình suýt chút nữa không tránh thoát, canh trong tay văng đầy đất
Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng nói:” Cút, lập tức biến mất trước mặt ta, nếu không dừng trách ta không khách khí”. Lam Tình đã sớm sợ tới choáng váng, Lăng Thiên cùng Lôi Kình nghe được tiếng động, chạy vào trong phòng.
Lam Tình khóc nói:” Ta chỉ là thích người, ta có lỗi sao? Nếu như không nói tỷ tỷ bảo ta tới, chỉ sợ ngươi thấy cũng không muốn thấy ta”. Lãnh Nguyệt Hàn cười nhẹ, tại sao cuộc sống lại giống hí kịch như thế, hắn khổ sở van nài một nữ nhân khác, giờ lại có một nữ nhân khổ sở van nài mình.
Lãnh Nguyệt Hàn lật người xuống giường, ngăn lại động tác muốn đỡ mình của Lăng Thiên, từng bước một đi tới trước mặt Lam Tình, nâng cằm Lam Tình lên, thanh âm như có như không, tựa như đang nói với người khác:” Nếu như không thể yêu, vậy liền hận đi”. Lam Tình không hiểu câu nói này là có ý gì.
Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên dem nàng ta đẩy ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói:” Nữ nhân, ngươi đã thích ta như vậy, được rồi, từ hôm nay trở đi ngươi chính là con rối của ta”
Vừa dứt lời, người đàn ông lạnh lùng đó để cho hai thị vệ đem nàng ra ngoài.
Lam Tình chỉ lo hồi tưởng, lúc tỉnh lại đã thấy mình đi tới bên ngoài viện của Lãnh Nguyệt Hàn, tự giễu cười một tiếng, lại nghe thấy thanh âm quỷ mị đột nhiên vang lên:” Sao ngươi lại ở đây?”
Lam Tình giật mình, cặp mắt vừa bình tĩnh lại liền thấy Lãnh Nguyệt Hàn, Lôi Kình cùng Lăng Thiên đang đứng đằng sau mình, Lãnh Nguyệt Hàn chán ghét nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng cảnh cáo:” Nữ nhân, nếu không có chuyện gì thì đừng xuất hiện trước mặt ta”, trong lòng Lam Tình đau đến hít thở không thông, lại chỉ có thể cắn thật chặt môi không nói, Lãnh Nguyệt Hàn không thèm nhìn Lam Tình một cái, lời nói của Lam Tình đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Vốn định nói cho Lãnh Nguyệt Hàn chuyện Nguyệt Lạc mất tích, nhưng bị hắn làm nhục, lòng Lam Tình sớm đã bị thù hận che kín rồi, nếu như không có Nguyệt Lạc, có lẽ Lãnh Nguyệt Hàn cũng sẽ không đối đãi như vậy với nàng.( Chấy: Sao con nữ phụ nào nó cũng có ý nghĩ này thế nhỉ, nếu không có Nguyệt Lạc, thì giờ con mẹ này vẫn phải lăn lộn tiếp khách chứ rảnh rang ở đấy mà thù hận chắc.)
Nhìn Lãnh Nguyệt Hàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, Lam Tình ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước mắt chảy xuống, trong lòng lặng lẽ nói:” Tỷ tỷ, thật xin lỗi, tha thứ cho Lam Tình ích kỷ”. Sau đó cũng không quay đầu lại, biến mất trong bóng đêm.
Lưu Uyên Bác cùng Lưu Thạch Hồng đã sớm thương lượng xong xuôi, mau mau sai người báo tin cho Thái Hậu, vừa hay cầu xin Thái Hậu cứu con trai mình, cũng đem ám hiệu quan trọng nhất lúc mình và Khương Khôn liên lạc viết cho Lưu Uyên Bác, để đề phòng bất trắc, khi Lưu Uyên Bác trở lại căn phòng của mình, đã là đêm khuya, một đêm trôi qua, kinh tâm động phách, đã sớm dọa cho mình hồn phi phách tán.
Ai ngờ vừa mới vào trong phòng, trên cổ chợt lạnh, có người lấy kiếm gác trên cổ của hắn, Lưu Uyên Bác hai chân run lên, lắp bắp mở miệng nói:” Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi”
Chỉ nghe một tiếng cười khẽ truyền đến, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp như hoa đứng trước mặt hắn, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn hắn, Lưu Uyên Bác dụi dụi mắt, cho là mình nhìn lầm.
Giang Nam cười nhìn Lưu Uyên Bác nói:” Sao Lưu công tử không tin ta thật sự tồn tại?”. Bộ mặt bỉ ổi của Lưu Uyên Bác vừa nhìn đã làm cho người ta muốn nôn mửa, hắn hoàn toàn quên mất nữ nhân trước mặt này mới vừa rồi còn gác dao trên cổ mình.
Cười đưa ra bàn tay giống như bánh chưng, muốn sờ vào ngực Giang Nam, kết quả còn chưa tới gần Giang Nam liền trốn đi, cười nói:” Lưu công tử gấp cái gì, ngươi không muốn biết tại sao ta đến đây ư?”. Lưu Uyên Bác lúc này mới nhớ tới, nữ nhân này vừa rồi còn cầm dao gác ở trên cổ mình, phòng bị nói:” Ngươi là ai? Tới phòng ta làm gì?”
“ Làm gì? Tìm đến nói chuyện làm ăn với Lưu công tử nha”, nàng ta cười nhìn Lưu Uyên Bác, Lưu Uyên Bác không hiểu lặp lại:”Nói chuyện làm ăn? Nói chuyện làm ăn gì? Bổn công tử chưa bao giờ đánh tiếng”. Vừa dứt lời, Giang Nam liền đem dao gác lên trên cổ Lưu Uyên Bác một lần nữa.
Tốc độ nhanh như chớp làm cho người ta phải chặc lưỡi, Lưu Uyên Bác sợ nói:” Cô nương, cầu xin người đừng giết ta, ngươi muốn làm ăn gì ta cũng sẽ đáp ứng với ngươi”
Giang Nam cười khẽ:” Vậy là tốt nhất, cuộc trao đổi nay của ta chắc chắn Lưu công tử sẽ không thua thiệt”. Vừa dứt lời, Giang Nam vỗ tay một cái, chỉ thấy bốn thiếu nữ mang Tuyết Ninh từ trong phòng đi ra, khăn che trên mặt của Tuyết Ninh đã sớm rơi mất, giờ phút này lộ ra gương mặt hôn mê ửng hồng, nhìn Lưu Uyên Bác chảy nước miếng ròng ròng. Chắc là bị người hạ độc mới có thể nghe lời như thế.
Lưu Uyên Bác chỉ vào Tuyết Ninh rồi chỉ chỉ mình, cuối cùng nhìn Giang Nam Đạo:” Này…” nói không nên lời nữa.
Giang Nam giải thích:” Ta có thể đem Nguyệt Lạc cô nương giao cho Lưu công tử”, hai mắt Lưu Uyên Bác sáng lên không thể tin hỏi:” Thật sao?” Giang Nam cười gật đầu:” Nhưng mà ta có một điều kiện, vật ta muốn chính là tờ giấy trong tay ngươi”. Vừa dứt lời, Giang Nam phóng tay tới, tờ giấy trong tay Lưu Uyên Bác đã rơi vào trong tay Giang Nam, Giang Nam hài lòng cười một tiếng, nháy mắt, tử nhân đặt Tuyết Ninh xuống, nhanh chóng theo Giang Nam rời khỏi gian phòng của Lưu Uyên Bác.
Tốc độ nhanh đến mức Lưu Uyên Bác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đã biến mất không thấy, chỉ có Tuyết Ninh còn nằm ở trên giường.
Lưu Uyên Bác căn bản quên mất tầm quan trọng của phong thư theo như lời cha hắn, trong mắt chỉ còn Tuyết Ninh vừa mới tỉnh lại.
Tuyết Ninh nhức đầu mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người nóng khó chịu, bụng giống như có một dòng lửa không ngừng thiêu đốt, thật vất vả mở mắt ra, lại nhìn thấy gương mặt đang chảy nước miếng của Lưu Uyên Bác đang nhìn mình, Tuyết Ninh trong lòng cả kinh, muốn dùng lực, làm thế nào cũng không nâng cánh tay lên nổi, âm thầm nghĩ:” Chẳng lẽ mình bị người hạ độc, nghĩ một chút cũng biết khả năng duy nhất là Giang Nam đem mình đưa cho Lưu Uyên Bác”
Tuyết Ninh cắn chặt hàm răng, muốn ngồi dậy nhưng thử mấy lần cũng không được, chi nghe Lưu Uyên Bác dâm đãng cười nói:” Mĩ nhân, nàng rốt cuộc cũng rơi vào ta ta, bị người bỏ thuốc, cảm giác không dễ chịu đi, đừng lo lắng, gia sẽ phục vụ ngươi thật tốt, đảm bảo cho ngươi thoải mái đến chết”. Vừa nói vừa dùng cái tay không sinh khí cởi y phuc của mình.
Tuyết Ninh mị nhãn như tơ, dù cho nàng tự chủ mạnh hơn nữa cũng không kháng cự được uy lực của thuốc này. Lời nói ra cũng trở nên vô lực:” Lưu Uyên Bác nếu ngươi dám động đến ta, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn”
Nói xong dùng sức muốn xuống giường, lại bị Lưu Uyên Bác ôm lại, Lưu Uyên Bác âm hiểm cười, chảy nước miếng, vì tay không tốt nên hắn trực tiếp dùng môi hôn lên ngực mềm mại của Tuyết Ninh, Tuyết Ninh càng ngày càng không khống chế được dược hiệu của xuân dược.
Đối với sự đụng chạm của Lưu Uyên Bác, trong lòng Tuyết Ninh ghê tởm muốn nôn, làm thế nào cũng không thoát được, trong lòng âm thầm châm chọc, thật không nghĩ quay đầu lại mình sẽ rơi vào kết cục này, thay vì để cho tên cặn bã này phá hủy sự trong sạch của mình, không bằng chết đi.
Tuyết Ninh dùng hết chút khí lực cuối cùng, cắn lên đầu lưỡi của mình, ý thức mơ hồ chỉ nghe thấy đụng một tiếng, sức nặng đè ở trên người mình biến mất, Lưu Uyên Bác rên rỉ kêu cha gọi mẹ, cùng một câu:” Tuyết Ninh!”, Tuyết Ninh ngã vào trong bóng tối.
Lãnh Nguyệt Hàn ôm chặt lấy Tuyết inh quần áo xộc xệch, trong đôi mắt tràn đầy tia máu, thanh âm thị huyết vang lên:” Giết! Không chừa môt mống!”, lưu lại những lời này, ôm Tuyết Ninh rời khỏi Lưu phủ.
Lãnh Nguyệt Hàn nhanh chóng ôm Tuyết Ninh trở về Nguyệt Lạc các, đưa Tuyết Ninh trở về phòng, cả người vẫn phát run như cũ, hắn không dám tưởng tượng, nếu như hắn vẫn đi từng bước thì sẽ xảy ra chuyện gì, Lãnh Nguyệt Hàn sợ hãi ôm chặt lấy Tuyết Ninh, vừa khóc vừa cười nói:” Ninh Nhi, không sao, không sợ” Không biết là đang an ủi Khương Tuyết Ninh hay đang tự an ủi mình.
Đột nhiên cảm giác bụng đưới căng thẳng, Lãnh Nguyệt Hàn bắt được bàn tay mềm mại đang thăm dò khắp nơi của Tuyết Ninh, Tuyết Ninh không an phận lộn xộn ở trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn, môi đỏ mọng mê người thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ mập mờ, Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên, toàn thân dục vọng kêu gào.
Biết rõ Tuyết Ninh bị hạ dược, hắn không nên thừa dịp người gặp nguy, nhưng trên đời này không có mấy nam nhân có thể ngăn cản được dụ hoặc như vậy, huống chi ôm trong ngực chính là nữ nhân mình yêu.
Lãnh Nguyệt Hàn nhẹ nhàng đẩy Tuyết Ninh đang đốt lửa khắp nơi trên khắp người mình ra, chỉ thấy nàng bạch y ôm trọn người, gáy trắng như ngọc, thắt lưng lỏng lẻo, một đôi thủy nhuận cao vút cứng với đôi chân ngọc ngà, phát ra lời mời mê người. Mắt to dường như đang mỉm cười, mị ý nhộn nhạo, khóe miệng khéo léo hơi nhếch lên, môi đỏ mọng khẽ nhếch, làm cho người ta muốn hôn xuống.
Lãnh Nguyệt Hàn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, cố nén dục vọng hỏi:” Ninh Nhi, nàng mở mắt, nhìn rõ xem ta là ai”, nói xong nhẹ nhàng vỗ vào gương mặt Khương Tuyết Ninh, Tuyết Ninh miễn cưỡng mở mắt hạnh ra, mị nhãn như tơ, tràn đầy dụ hoặc, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, vô hạn xinh đẹp nhẹ nhàng nói:” Lãnh Nguyệt Hàn, tại sao ngươi lại vào trong mộng của ta?”
Lãnh Nguyệt Hàn thất vọng đau khổ rồi vui mừng, cũng không khống chế dục vọng của mình nữa, hôn lên đôi môi đỏ mọng đã thèm thuồng từ lâu.
Hai người thổ hồng hộc, Tuyết Ninh lộ ra nụ cười như trẻ nhỏ, không tiếng động phát ra lời mời, Lãnh Nguyệt Hàn lật người đem Tuyết Ninh đè ở phía dưới, phóng túng dục vọng của mình, nữ nhân phát ra yêu mị từ trong xương này, nàng tựa hồ như không lúc nào không dẫn dụ hắn, hắn biết rõ không nên đụng vào nàng nhưng chính là không kháng cự lại được sự dụ hoặc của nàng, nàng giống như một đóa hoa anh túc, vĩnh viền làm cho hắn muốn ngừng mà không ngừng được. Lãnh Nguyệt Hàn vung tay lên, sa trướng buông xuống, che đi cả phòng xuân sắc.
Đêm chưa quá nửa, chuyện chưa dứt, bên trong hồng sa xinh đẹp, nam nhân gầm nhẹ, kèm theo tiếng thở gấp của nữ nhân, kéo dài cho đến khi trời sáng.
Ở bên trong, Hồng Thường gấp gáp đi qua đi lại, Tuyết Ninh ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa thấy trở về, Hồng Di đã dẫn người ra ngoài tìm nhưng vẫn không có tin tức, Hồng Thường lo lắng muốn chết, trên mặt Lục Ngạc và Hoàng Oanh cũng đầy lo lắng, chỉ có Lam Tình làm như chuyện không liên quan nhàn nhã ngồi ở trong uống trà.
Hoàng Oanh trấn an nói:” Hồng Thường, ngươi đừng lo lắng, tỷ tỷ nhất định không có chuyện gì”. Lục Ngạc cũng gật đầu tán đòng nói:” Tỷ tỷ lợi hại như vậy, chắc chắn không có chuyện gì”, chỉ có Lam Tình hừ lạnh một tiếng nói:” Đúng vậy nha, nàng lợi hại như vậy sao có thể có chuyện”, giọng nói tràn đầy giễu cợt.
Hồng Thường vỗ bàn một cái, không vui nói với Lam Tình:” Ngươi có ý gì? Lam Tình, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi bám vào Lãnh công tử mà có thể không để ý đến tình tỷ muội, ngươi suy nghĩ một chút xem tỷ tỷ đối xử với chúng ta như thế nào, ngươi báo đáp tỷ tỷ như vậy sao?”
Lục Ngạc chu môi ngây thơ phụ họa:” Chính là, vong ân phụ nghĩa”
Lam Tình chợt đứng lên, nhìn ba người nói:” Được, Lam Tình ta vong ân phụ nghĩa, trên đời này chỉ có Nguyệt Lạc nàng là người tốt, ta chỉ là thích một nam nhân, như vậy cũng có lỗi sao?”. Nói xong nhìn mấy người Hồng Thường một cái, che mặt khóc chạy ra ngoài.
Hoàng Oanh lo lắng hô:” Lam Tình...”. Còn chưa nói xong liền bị Hồng Thường cắt lời:” Mặc kệ nàng, để cho nàng suy nghĩ kỹ một chút, nàng đúng với tỷ tỷ sao?” Hồng Thường bất bình nói
Hoàng Oanh thở dài, cái gì cũng không nói, ba người chỉ có thể gấp gáp bất an chờ đến khi Tuyết Ninh về.
Lam Tình khóc chạy ra ngoài, che mặt thút thít, tại sao tất cả mọi người đều chỉ trích mình?” Mình chỉ là thích một nam nhân, một nam nhân không thương mình, đâu có gì sai”
Nhớ tới nam nhân ngoan tuyệt đó, trong lòng Lam Tình cũng rất sợ, nhớ hôm đó, nàng nghe Lãnh công tử ngã bệnh, liền gạt tỷ tỷ bọn họ, làm chút cháo tổ yến, muốn đưa cho Lãnh công tử bồi bổ thân thể, thứ nhất là muốn biểu đạt lòng ái mộ của mình, thư hai là nàng mấy ngày rồi không gặp hắn nên có chút lo lắng.
Nao ngờ vừa tới cửa liền bị hai thị vệ chặn lại, nàng nghe trong phòng có tiềng chiếc ly bị đổ vỡ, còn có tiếng nói của sư phụ tỷ tỷ - Quỷ đạo tử kia, nhưng còn chưa nghe được bọn họ nói cái gì thì đã bị hai người đuổi đi.
Lam Tình cũng bường bỉnh, chỉ vì muốn thấy mặt Lãnh Nguyệt Hàn, cố ý ở ngoài cửa hô:” Lãnh công tử, ta là Lam Tình, ta theo lời của tỷ tỷ cố ý tới thăm người”, vốn nghĩ Lãnh Nguyệt Hàn sẽ không để cho nàng vào, ai ngờ Lãnh Nguyệt Hàn vậy mà lại để cho nàng vào, nhưng trừ Lãnh Nguyệt Hàn thì không có ai
Nam nhân tuấn mĩ như thiên thần đó, giờ phút này, đang tựa vào giường, mặt trứng bệch, không có chút huyết sắc nào, thanh âm vẫn lạnh lùng như vậy:” Ngươi nói, là Nguyệt Lạc bảo ngươi tới?”, trong giọng nói mang theo sự mong đợi.
Lam Tình bưng thuốc bổ đứng ở đó không nói lời nào, Lãnh Nguyệt Hàn chợt lạnh lùng giống như Diêm La tới từ Địa ngục, nhìn Lam Tình, gằn từng chữ một:” Ta ghét nhất người khác gạt ta, nhất là dùng nàng để gạt ta”, trong lòng Lam Tình lập tức cả kinh, không biết nên như thế nào cho phải.
Còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy ly trà trong ty Lãnh Nguyệt Hàn thẳng tắp ném tới, Lam Tình suýt chút nữa không tránh thoát, canh trong tay văng đầy đất
Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng nói:” Cút, lập tức biến mất trước mặt ta, nếu không dừng trách ta không khách khí”. Lam Tình đã sớm sợ tới choáng váng, Lăng Thiên cùng Lôi Kình nghe được tiếng động, chạy vào trong phòng.
Lam Tình khóc nói:” Ta chỉ là thích người, ta có lỗi sao? Nếu như không nói tỷ tỷ bảo ta tới, chỉ sợ ngươi thấy cũng không muốn thấy ta”. Lãnh Nguyệt Hàn cười nhẹ, tại sao cuộc sống lại giống hí kịch như thế, hắn khổ sở van nài một nữ nhân khác, giờ lại có một nữ nhân khổ sở van nài mình.
Lãnh Nguyệt Hàn lật người xuống giường, ngăn lại động tác muốn đỡ mình của Lăng Thiên, từng bước một đi tới trước mặt Lam Tình, nâng cằm Lam Tình lên, thanh âm như có như không, tựa như đang nói với người khác:” Nếu như không thể yêu, vậy liền hận đi”. Lam Tình không hiểu câu nói này là có ý gì.
Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên dem nàng ta đẩy ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói:” Nữ nhân, ngươi đã thích ta như vậy, được rồi, từ hôm nay trở đi ngươi chính là con rối của ta”
Vừa dứt lời, người đàn ông lạnh lùng đó để cho hai thị vệ đem nàng ra ngoài.
Lam Tình chỉ lo hồi tưởng, lúc tỉnh lại đã thấy mình đi tới bên ngoài viện của Lãnh Nguyệt Hàn, tự giễu cười một tiếng, lại nghe thấy thanh âm quỷ mị đột nhiên vang lên:” Sao ngươi lại ở đây?”
Lam Tình giật mình, cặp mắt vừa bình tĩnh lại liền thấy Lãnh Nguyệt Hàn, Lôi Kình cùng Lăng Thiên đang đứng đằng sau mình, Lãnh Nguyệt Hàn chán ghét nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng cảnh cáo:” Nữ nhân, nếu không có chuyện gì thì đừng xuất hiện trước mặt ta”, trong lòng Lam Tình đau đến hít thở không thông, lại chỉ có thể cắn thật chặt môi không nói, Lãnh Nguyệt Hàn không thèm nhìn Lam Tình một cái, lời nói của Lam Tình đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Vốn định nói cho Lãnh Nguyệt Hàn chuyện Nguyệt Lạc mất tích, nhưng bị hắn làm nhục, lòng Lam Tình sớm đã bị thù hận che kín rồi, nếu như không có Nguyệt Lạc, có lẽ Lãnh Nguyệt Hàn cũng sẽ không đối đãi như vậy với nàng.( Chấy: Sao con nữ phụ nào nó cũng có ý nghĩ này thế nhỉ, nếu không có Nguyệt Lạc, thì giờ con mẹ này vẫn phải lăn lộn tiếp khách chứ rảnh rang ở đấy mà thù hận chắc.)
Nhìn Lãnh Nguyệt Hàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, Lam Tình ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước mắt chảy xuống, trong lòng lặng lẽ nói:” Tỷ tỷ, thật xin lỗi, tha thứ cho Lam Tình ích kỷ”. Sau đó cũng không quay đầu lại, biến mất trong bóng đêm.
Lưu Uyên Bác cùng Lưu Thạch Hồng đã sớm thương lượng xong xuôi, mau mau sai người báo tin cho Thái Hậu, vừa hay cầu xin Thái Hậu cứu con trai mình, cũng đem ám hiệu quan trọng nhất lúc mình và Khương Khôn liên lạc viết cho Lưu Uyên Bác, để đề phòng bất trắc, khi Lưu Uyên Bác trở lại căn phòng của mình, đã là đêm khuya, một đêm trôi qua, kinh tâm động phách, đã sớm dọa cho mình hồn phi phách tán.
Ai ngờ vừa mới vào trong phòng, trên cổ chợt lạnh, có người lấy kiếm gác trên cổ của hắn, Lưu Uyên Bác hai chân run lên, lắp bắp mở miệng nói:” Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi”
Chỉ nghe một tiếng cười khẽ truyền đến, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp như hoa đứng trước mặt hắn, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn hắn, Lưu Uyên Bác dụi dụi mắt, cho là mình nhìn lầm.
Giang Nam cười nhìn Lưu Uyên Bác nói:” Sao Lưu công tử không tin ta thật sự tồn tại?”. Bộ mặt bỉ ổi của Lưu Uyên Bác vừa nhìn đã làm cho người ta muốn nôn mửa, hắn hoàn toàn quên mất nữ nhân trước mặt này mới vừa rồi còn gác dao trên cổ mình.
Cười đưa ra bàn tay giống như bánh chưng, muốn sờ vào ngực Giang Nam, kết quả còn chưa tới gần Giang Nam liền trốn đi, cười nói:” Lưu công tử gấp cái gì, ngươi không muốn biết tại sao ta đến đây ư?”. Lưu Uyên Bác lúc này mới nhớ tới, nữ nhân này vừa rồi còn cầm dao gác ở trên cổ mình, phòng bị nói:” Ngươi là ai? Tới phòng ta làm gì?”
“ Làm gì? Tìm đến nói chuyện làm ăn với Lưu công tử nha”, nàng ta cười nhìn Lưu Uyên Bác, Lưu Uyên Bác không hiểu lặp lại:”Nói chuyện làm ăn? Nói chuyện làm ăn gì? Bổn công tử chưa bao giờ đánh tiếng”. Vừa dứt lời, Giang Nam liền đem dao gác lên trên cổ Lưu Uyên Bác một lần nữa.
Tốc độ nhanh như chớp làm cho người ta phải chặc lưỡi, Lưu Uyên Bác sợ nói:” Cô nương, cầu xin người đừng giết ta, ngươi muốn làm ăn gì ta cũng sẽ đáp ứng với ngươi”
Giang Nam cười khẽ:” Vậy là tốt nhất, cuộc trao đổi nay của ta chắc chắn Lưu công tử sẽ không thua thiệt”. Vừa dứt lời, Giang Nam vỗ tay một cái, chỉ thấy bốn thiếu nữ mang Tuyết Ninh từ trong phòng đi ra, khăn che trên mặt của Tuyết Ninh đã sớm rơi mất, giờ phút này lộ ra gương mặt hôn mê ửng hồng, nhìn Lưu Uyên Bác chảy nước miếng ròng ròng. Chắc là bị người hạ độc mới có thể nghe lời như thế.
Lưu Uyên Bác chỉ vào Tuyết Ninh rồi chỉ chỉ mình, cuối cùng nhìn Giang Nam Đạo:” Này…” nói không nên lời nữa.
Giang Nam giải thích:” Ta có thể đem Nguyệt Lạc cô nương giao cho Lưu công tử”, hai mắt Lưu Uyên Bác sáng lên không thể tin hỏi:” Thật sao?” Giang Nam cười gật đầu:” Nhưng mà ta có một điều kiện, vật ta muốn chính là tờ giấy trong tay ngươi”. Vừa dứt lời, Giang Nam phóng tay tới, tờ giấy trong tay Lưu Uyên Bác đã rơi vào trong tay Giang Nam, Giang Nam hài lòng cười một tiếng, nháy mắt, tử nhân đặt Tuyết Ninh xuống, nhanh chóng theo Giang Nam rời khỏi gian phòng của Lưu Uyên Bác.
Tốc độ nhanh đến mức Lưu Uyên Bác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đã biến mất không thấy, chỉ có Tuyết Ninh còn nằm ở trên giường.
Lưu Uyên Bác căn bản quên mất tầm quan trọng của phong thư theo như lời cha hắn, trong mắt chỉ còn Tuyết Ninh vừa mới tỉnh lại.
Tuyết Ninh nhức đầu mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người nóng khó chịu, bụng giống như có một dòng lửa không ngừng thiêu đốt, thật vất vả mở mắt ra, lại nhìn thấy gương mặt đang chảy nước miếng của Lưu Uyên Bác đang nhìn mình, Tuyết Ninh trong lòng cả kinh, muốn dùng lực, làm thế nào cũng không nâng cánh tay lên nổi, âm thầm nghĩ:” Chẳng lẽ mình bị người hạ độc, nghĩ một chút cũng biết khả năng duy nhất là Giang Nam đem mình đưa cho Lưu Uyên Bác”
Tuyết Ninh cắn chặt hàm răng, muốn ngồi dậy nhưng thử mấy lần cũng không được, chi nghe Lưu Uyên Bác dâm đãng cười nói:” Mĩ nhân, nàng rốt cuộc cũng rơi vào ta ta, bị người bỏ thuốc, cảm giác không dễ chịu đi, đừng lo lắng, gia sẽ phục vụ ngươi thật tốt, đảm bảo cho ngươi thoải mái đến chết”. Vừa nói vừa dùng cái tay không sinh khí cởi y phuc của mình.
Tuyết Ninh mị nhãn như tơ, dù cho nàng tự chủ mạnh hơn nữa cũng không kháng cự được uy lực của thuốc này. Lời nói ra cũng trở nên vô lực:” Lưu Uyên Bác nếu ngươi dám động đến ta, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn”
Nói xong dùng sức muốn xuống giường, lại bị Lưu Uyên Bác ôm lại, Lưu Uyên Bác âm hiểm cười, chảy nước miếng, vì tay không tốt nên hắn trực tiếp dùng môi hôn lên ngực mềm mại của Tuyết Ninh, Tuyết Ninh càng ngày càng không khống chế được dược hiệu của xuân dược.
Đối với sự đụng chạm của Lưu Uyên Bác, trong lòng Tuyết Ninh ghê tởm muốn nôn, làm thế nào cũng không thoát được, trong lòng âm thầm châm chọc, thật không nghĩ quay đầu lại mình sẽ rơi vào kết cục này, thay vì để cho tên cặn bã này phá hủy sự trong sạch của mình, không bằng chết đi.
Tuyết Ninh dùng hết chút khí lực cuối cùng, cắn lên đầu lưỡi của mình, ý thức mơ hồ chỉ nghe thấy đụng một tiếng, sức nặng đè ở trên người mình biến mất, Lưu Uyên Bác rên rỉ kêu cha gọi mẹ, cùng một câu:” Tuyết Ninh!”, Tuyết Ninh ngã vào trong bóng tối.
Lãnh Nguyệt Hàn ôm chặt lấy Tuyết inh quần áo xộc xệch, trong đôi mắt tràn đầy tia máu, thanh âm thị huyết vang lên:” Giết! Không chừa môt mống!”, lưu lại những lời này, ôm Tuyết Ninh rời khỏi Lưu phủ.
Lãnh Nguyệt Hàn nhanh chóng ôm Tuyết Ninh trở về Nguyệt Lạc các, đưa Tuyết Ninh trở về phòng, cả người vẫn phát run như cũ, hắn không dám tưởng tượng, nếu như hắn vẫn đi từng bước thì sẽ xảy ra chuyện gì, Lãnh Nguyệt Hàn sợ hãi ôm chặt lấy Tuyết Ninh, vừa khóc vừa cười nói:” Ninh Nhi, không sao, không sợ” Không biết là đang an ủi Khương Tuyết Ninh hay đang tự an ủi mình.
Đột nhiên cảm giác bụng đưới căng thẳng, Lãnh Nguyệt Hàn bắt được bàn tay mềm mại đang thăm dò khắp nơi của Tuyết Ninh, Tuyết Ninh không an phận lộn xộn ở trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn, môi đỏ mọng mê người thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ mập mờ, Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên, toàn thân dục vọng kêu gào.
Biết rõ Tuyết Ninh bị hạ dược, hắn không nên thừa dịp người gặp nguy, nhưng trên đời này không có mấy nam nhân có thể ngăn cản được dụ hoặc như vậy, huống chi ôm trong ngực chính là nữ nhân mình yêu.
Lãnh Nguyệt Hàn nhẹ nhàng đẩy Tuyết Ninh đang đốt lửa khắp nơi trên khắp người mình ra, chỉ thấy nàng bạch y ôm trọn người, gáy trắng như ngọc, thắt lưng lỏng lẻo, một đôi thủy nhuận cao vút cứng với đôi chân ngọc ngà, phát ra lời mời mê người. Mắt to dường như đang mỉm cười, mị ý nhộn nhạo, khóe miệng khéo léo hơi nhếch lên, môi đỏ mọng khẽ nhếch, làm cho người ta muốn hôn xuống.
Lãnh Nguyệt Hàn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, cố nén dục vọng hỏi:” Ninh Nhi, nàng mở mắt, nhìn rõ xem ta là ai”, nói xong nhẹ nhàng vỗ vào gương mặt Khương Tuyết Ninh, Tuyết Ninh miễn cưỡng mở mắt hạnh ra, mị nhãn như tơ, tràn đầy dụ hoặc, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, vô hạn xinh đẹp nhẹ nhàng nói:” Lãnh Nguyệt Hàn, tại sao ngươi lại vào trong mộng của ta?”
Lãnh Nguyệt Hàn thất vọng đau khổ rồi vui mừng, cũng không khống chế dục vọng của mình nữa, hôn lên đôi môi đỏ mọng đã thèm thuồng từ lâu.
Hai người thổ hồng hộc, Tuyết Ninh lộ ra nụ cười như trẻ nhỏ, không tiếng động phát ra lời mời, Lãnh Nguyệt Hàn lật người đem Tuyết Ninh đè ở phía dưới, phóng túng dục vọng của mình, nữ nhân phát ra yêu mị từ trong xương này, nàng tựa hồ như không lúc nào không dẫn dụ hắn, hắn biết rõ không nên đụng vào nàng nhưng chính là không kháng cự lại được sự dụ hoặc của nàng, nàng giống như một đóa hoa anh túc, vĩnh viền làm cho hắn muốn ngừng mà không ngừng được. Lãnh Nguyệt Hàn vung tay lên, sa trướng buông xuống, che đi cả phòng xuân sắc.
Đêm chưa quá nửa, chuyện chưa dứt, bên trong hồng sa xinh đẹp, nam nhân gầm nhẹ, kèm theo tiếng thở gấp của nữ nhân, kéo dài cho đến khi trời sáng.
Tác giả :
Tiếu Nguyệt