Hồng Nhan Loạn
Chương 58: Ngọc nát – 3
Kinh thành, Lâm phủ.
Từ sáng sớm, dòng người miên man không dứt ùa về phía trong phủ, trong dòng người đông đúc ấy, có cả quan viên trong kinh thành, có những binh lính bao năm liền trấn giữ miền biên cương, còn có vô số tiểu thương kinh doanh khắp đầu đường cuối phố, tất thảy không trừ một ai đều kéo về Lâm phủ, đốt một nén nhang thơm viếng trưởng nữ họ Lâm – Lâm Nhiễm y, tiễn đưa nàng nốt đoạn đường cuối. Chốc chốc lại có người che mặt, thầm nấc lên một tiếng, nhỏ giọng than thở tiếc thương.
Hạ nhân trong Lâm phủ hốc mắt đỏ hoe, chạy hết trong nhà ngoài sân, ngoài phủ một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng đỗ lại. Mọi người đều bị hấp dẫn về phía đó, thực tình chiếc xe này hoàn toàn không có vẻ gì đặc biệt đẹp đẽ quý giá, chỉ là người đánh xe kia dáng vẻ khôi ngô, trên má trái, kéo dài từ mắt đến cằm, một vết thương sâu hoắm, không hề băng bó, chỉ rắc nhẹ một lớp thuốc bột. Vết thương chưa lành hẳn, vẫn còn nhìn rõ máu thịt đỏ ối lồ lộ ra, vô cùng đáng sợ.
Vừa mới xuống xe ngựa liền chứng kiến cảnh tượng trước mắt, chốc chốc mọi người lại dùng ánh mắt kì dị dò xét Lâu Thịnh, Quy Vãn nhìn quanh, vừa định gọi Lâu Thịnh, đã thấy gò má mang thương tích khẽ run lên, như đang gắng gượng đè nén điều gì, hoàn toàn không hề để ý tới phản ứng của người xung quanh.
“Hà tất…” Bất giác, Quy Vãn nhẹ buông tiếng hỏi, lời nói nhuốm vẻ xót xa.
Hà tất… Biết rõ đến đây chẳng khác nào xát muối vào vết thương chưa liền miệng, vì sao vẫn nhất định phải đến? Còn nhớ rõ đêm đó từ trong cung đi ra, vầng bán nguyệt cong cong lơ lửng, sương đêm ướt đẫm vai áo, Lâu Thịnh thất hồn lạc phách trở về phủ, miệng thì thầm gì đó, tận đến khi nhìn thấy Lâu Triệt mới quỳ rạp xuống đất, quần áo đẫm máu như dính sơn, khắp mặt đầy những vết thương, bèn nương theo thế quỳ, ẩn mình trong bóng cây thưa thớt loang lổ hắt xuống. Ngay cả Lâu Triệt bất động thanh sắc cũng lộ ra chút bi thương.
Rồi sau đó, Lâu Thịnh một mình đứng trong sân, Lâu Triệt cô độc nhốt mình trong thư phòng, im lặng trải qua một đêm. Sang hôm sau, chủ vẫn là chủ, tớ vẫn là tớ.
“Lâu Thịnh…” Gọi tinh thần của y trở lại, Quy Vãn bước qua cánh cổng Lâm phủ, phát hiện ra y trước sau vẫn ngây ngốc đứng ngoài, mặc cho vô số kẻ xung quanh bàn ra tán vào. Hàng mày đen nhánh khẽ nhếch, chợt nhận ra vẻ đau xót ngập trong mắt y, hốc mắt khô cạn một mảng trống không.
Vốn không nên đem y theo… Là Lâu Triệt nói, để y tiễn nàng ấy một đoạn cuối cùng, bằng không sẽ hối hận suốt nửa đời sau. Một câu không hối hận, đổi lấy hai bận đau thương…
Lòng thoáng xót xa, Quy Vãn theo người hầu của Lâm gia đi vào nội đường. Lọt vào tầm mắt đều là một màu trắng tang tóc, lạnh lẽo quá mức.
Lâm Nhiễm Y chết, đổi lấy ba ngày bình an, giống như gột rửa hết thảy…
Lúc xuất cung, Lâm Thụy Ân trấn thủ cổng Huyền Cát, Lâm Nhiễm Y thủ cổng Huyền Dục, nghe Hoàng hậu nói, tránh được Lâm Thụy Ân, với Lâu Triệt là điều may mắn, với Lâu Thịnh là nỗi đau ghi xương tạc dạ… Trong hai người, ai quan trọng hơn?
Nàng càng lúc càng u mê, thế sự vô toàn, vô thường, vô lý… Chuyện tai nghe mắt thấy cũng chưa chắc đã hoàn toàn là sự thật, đúng như lời Lâu Triệt giải thích ba hôm trước, lúc chàng bị vây trong cung, tính toán tìm cách thoát khỏi hoàng cung qua con đường ngầm, tình hình lúc ấy chàng sao có thể bỏ lại Huỳnh phi. Bỏ lại nàng ta, mũi dùi của Hoàng thượng sẽ lập tức hướng về nàng ta. Chàng với nàng ta chẳng còn tình yêu thương, nhưng vẫn còn tín nghĩa, đã hứa sẽ bảo vệ bình an cho nàng ta, cũng chẳng thể đúng lúc nguy nan buông tay bỏ rơi. Dắt theo Huỳnh phi trốn khỏi cung, lập tức cho người đưa tin tới Tướng phủ, chưa thấy động tĩnh gì, đã nghe tin Tướng phủ bị bao vây. Chàng chờ ở Tẩm Viên suốt ba canh giờ, mắt thấy kinh thành bế quan siết chặt soát xét, mới cực chẳng đã rời khỏi kinh thành…
Những lời này đánh tan mọi mối ngờ vực suốt nửa năm qua của nàng, bế tắc trong lòng đều tan biến, lại tăng thêm một phần thê lương đau xót, hiện tại tất cả chuyện này đều dùng một mạng của Nhiễm Y mà đổi lấy, lời giải thích này nhuốm tràn máu đỏ người nữ anh hùng…
Im lặng suy nghĩ, vòng qua nội viện, người trong đại sảnh cúi đầu khóc lóc, quan tài màu đen trang trọng đặt chính giữa, trên nắp quan tài khắc một chữ “Phúc’’ lạnh lẽo nặng nề, lướt qua biết bao bóng người, Quy Vãn ngạc nhiên nhìn về phía người bên cạnh áo quan.
Lâm Thụy Ân tĩnh lặng đứng một bên linh đường, nét mặt lạnh hơn thường ngày vài phần. Nội đường mịt mù tăm tối, ngọn nến leo lét cạnh tấm bài vị chớp động, hắt ánh lên đôi đồng tử phẳng lặng của hắn, ngoại trừ thinh lặng, chỉ có thờ ơ.
Quy Vãn lướt qua vài người, tiến thẳng vào trong nội đường, cắm một nén nhang thơm ngát, nhìn sợi khói mỏng manh uốn khúc, trước mắt hóa thành một mảnh trắng xóa như tuyết, che phủ mờ ảo. Giữa khung cảnh trắng toát, chênh chếch khảm lên một mảng vàng óng ánh, hóa ra giữa chính đường bày một chiếc hộp dài, là thánh chỉ Hoàng thượng vừa hạ xuống, rằng trưởng nữ họ Lâm đột tử vì bạo bệnh, truy phong cho Lâm Nhiễm Y làm “Hộ quốc công chúa”. Sự thực… rốt cuộc bị vùi lấp trong chiếc hộp dài này, không người mở ra.
“Nhiễm Y…” Chầm chậm buông cánh tay dâng hương, Quy Vãn ngẩng mặt nhìn bài vị, “Phù hộ cho y…”
Anh chàng lỗ mãng chẳng biết rơi lệ kia vì nàng mà khóc, nàng có nghe thấy chăng? Nhiễm Y…
“Phu nhân…” Lâm Thụy Ân tiến lại vài bước, đồ tang trắng muốt khiến hắn mang dáng vẻ tiên nhân giáng trần, nhìn Quy Vãn: “Có thể mời phu nhân dời bước tới hậu viện nói chuyện chăng?”
Thần thái cực kỳ kiên nghị của hắn bảo cho nàng hay rằng nàng không thể chối từ, Quy Vãn không nói một lời, im lặng theo hắn rời linh đường. Gió nhẹ không thấy vị u sầu, thổi qua tựa như mang theo mấy phần ngọt ngào. Dừng bước trong hậu viện, hoa cúc nở đầy sân, hoa nở rộ mà cuống chưa tàn, cánh hoa nhảy múa trong gió, rực rỡ mà thanh nhã.
“Tỷ tỷ yêu nhất hoa cúc, nói hoa cúc cao thượng, tựa như con người có khí khái, bất khuất không nhẫn nhục luồn cúi nịnh bợ.”
Nhìn thẳng vào đôi mắt thoáng nồng nàn thoáng lạnh giá của hắn, Quy Vãn tìm được thứ cảm giác thực mang tên “đau xót”: “Tướng quân…” Rồi tựa như với Lâu Thịnh, nàng không biết nên mở lời an ủi ra sao.
“Gia phụ rất thích binh pháp, suốt đời rong ruổi cuộc sống trên yên ngựa, cũng ngóng trông con cháu đời sau kế thừa ý chí của mình, chỉ là sinh ra đứa con đầu lòng lại là nữ nhi, vì thế, gia phụ suốt nửa năm chưa từng một lần bước chân về nhà. Sau này ra ngoài sinh được ta mới đưa về nhà, từ nhỏ, tỷ tỷ chưa từng được gia phụ yêu thương, thế nhưng tỷ tỷ thật mạnh mẽ, mọi chuyện đều tranh phần trước, nữ công gia chánh đều bỏ hết một bên, rõ ràng một thân nữ nhi, lại học theo ý chí nam nhi.” Lâm Thụy Ân thong thả lại gần khóm cúc trước mặt, đưa tay ve vuốt một đóa hoa cúc hé nở như pháo bông, “Tỷ tỷ vâng theo gia huấn họ Lâm, cả đời vì quốc gia, chinh chiến sa trường, chống kẻ thù bên ngoài, bảo vệ vương quyền…”
Máu Lâm gia, nên chảy lúc trên sa trường kháng địch, chảy vì những khi bảo vệ xã tắc, thân thể máu thịt này đều vì quân vương mà tồn tại, vì dân chúng mà tồn tại, vì non sông mà tồn tại…
Thoáng rầu rĩ, Quy Vãn bối rối hồi lâu, cúi đầu nhìn cúc vàng nở đầy sân như ngộ ra điều gì: “Tướng quân có chuyện gì chớ ngại nói thẳng…”
Im lặng liếc nhìn Quy Vãn, Lâm Thụy Ân đầy vẻ nghiêm túc: “Trong triều vua tôi bất hòa, tất quyền lực bị phân tán, trên dưới không thể một lòng, bị coi như đại kỵ quốc gia. Nỗ tộc ở Cực Bắc luôn giương cao mắt hổ miệng diều, biên cương không thể một ngày buông lơi, Phiên vương khư khư giữ quân cát cứ, triều đình rất khó quản chế, trong triều lục bộ nha môn đều phải xem sắc mặt Lâu Thừa tướng, còn cận thần mới được cất nhắc chỉ vâng mệnh Hoàng thượng. Muốn cải cách thể chế, cục diện bế tắc như vậy, cứ kéo dài mãi, với xã tắc hoàn toàn bất lợi, phu nhân… sau này phải làm sao đây?”
Nghe thấy điều đó, Quy Vãn đổ mồ hôi lạnh, cục diện này nàng đã từng tự phác ra trong lòng, thế nhưng chưa bao giờ thật rõ ràng như thời khắc này, Lâm Thụy Ân nói đúng vào điều bấy lâu nay nàng vẫn luôn tìm cách trốn tránh, ván cờ này, đi đến nước này, phải tiếp tục đi sao đây. Chuyện triều chính một thua hai được, không có hòa hoãn, cuối cùng chỉ đành phân thắng bại, ai là kẻ thua cuộc đây? Ai là người thắng cuộc?
Nhìn vị Tướng quân lãnh tuấn trước mặt, nàng đột nhiên phát hiện ra hắn chính là lão hổ trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn thấu tất cả, không chút động tĩnh, nắm trong tay ba quân, lòng tĩnh như nước, hắn không phải không biết thuật quyền mưu, mà là không muốn quyền mưu. Tâm của Trịnh Lưu và Lâu Triệt đặt ở triều đình, còn tâm của hắn, chỉ e đã lưu ở bầu trời cao vời vợi kia, kiếm trong tay, chẳng phải vì bản thân, chẳng vì quyền thế, chỉ vì dân, vì nước mà thôi. Đây là niềm kiêu hãnh của kẻ tòng quân, công lao của hắn, vĩ đại của hắn, đều từ một đao một kiếm giữa trận tiền chém giết mà có…
Hoa cúc đầy sân này tựa như tượng trung cho họ Lâm, kiên cường bất khất, cao khiết mà ngạo nghễ.
“Ý của Tướng quân… là trung với Hoàng thượng, quyết không hai lòng sao?” Ung dung lên tiếng, đồng tử Quy Vãn ánh lên một thân trắng muốt của hắn.
“Đúng thế…” Không mảy may đắn đo, Lâm Thụy Ân lên tiếng, “Phu nhân, ta biết ngươi có chỗ khó của mình, nhưng, người với Thừa tướng… và Hoàng thượng có ảnh hưởng nhất định, hy vọng phu nhân vì quan viên lớn nhỏ trong kinh thành, vì bá tính chốn biên cương mà lo lắng thêm mấy phần... Hòa hoãn tranh đấu, Lâm mỗ cũng không mong, cuối cùng đến một ngày phải huơ kiếm nhắm vào Lâu Thừa tướng, vào phu nhân...”
Những lời này, vốn cả đời sẽ chẳng nói ra, thế nhưng khi Nhiễm Y chết, lại thấu tỏ tương lai của triều đình, huyết sắc mịt mờ. Nhìn cảnh sắc đầu thu, hắn không khỏi bùi ngùi cảm khái, có thể trung thành với minh chủ là chí một đời, từ niên thiếu đã trấn thủ biên thùy, nảy sinh tình cảm sâu sắc với bá tính nơi đó, đối với mảnh đất quê hương hắn cảm thấy vừa có mối vinh nhục vừa có sứ mệnh, mắt thấy triều đình phân tranh mỗi lúc một gay gắt, hắn cũng buộc phải lựa chọn, đương kim Hoàng thượng dẫu chẳng phải bậc minh quân, nhưng hai chữ “trung nghĩa” tuyệt không thể vứt bỏ, đây là cốt tủy của Lâm thị tướng môn.
Sĩ không thể vô lễ, tướng không thể vô nghiã.
Trừng mắt nhìn Lâm Thụy Ân, Quy Vãn cảm thấy nhất thời ngạt thở, lời này ẩn ý rõ ràng nhờ nàng khuyên giải Lâu Triệt buông bỏ quyền lực. Môi hé nụ cười khổ, ý Lâu Triệt đã quyết, ai có thể lay động nửa phân? Quyền lực đã nắm trong tay, há có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ? Rốt cuộc ta phải làm sao?
Vầng dương xán lạn rực rỡ, Lâm Thụy Ân đắm mình trong đó, quang ảnh mở rộng đến khôn cùng, Quy Vãn hơi nheo mắt, tránh ánh hào quang, lát sau mở mắt, ánh sáng lấp lánh.
“Tướng quân, xin cho ta thời gian một năm, nếu ta không thể hóa giải thế giằng co này, vậy một năm sau ta sẽ tránh đi tha hương, rời bỏ chốn thị phi này.”
Chừng như không thể đoán nổi nàng có thể nói ra những lời chí khí như vậy, Lâm Thụy Ân ngạc nhiên thấy rõ, sắc mặt dịu xuống, nhưng lại mang theo ít nhiều âu lo.
Dứt lời, Quy Vãn cúi đầu, chào một tiếng, rời khỏi khoảnh sân hoa cúc, hướng thẳng ra ngoài.
“Phu nhân...” Tiếng gọi trầm trầm giữ khựng nàng lại, âm điệu này so với vừa rồi dịu dàng không ít, nhất thời nàng không biết có nên quay lại hay không.
“Nếu phu nhân có gì khó khăn... Lâm mỗ vẫn là kẻ nhặt khăn cho người.”
Bóng mai lơ thơ, hương hoa trôi nổi, hắn nguyện ý cúi mình nhặt khăn cho nàng... Cảnh tượng ấy, chưa phút nào quên...
Từ sáng sớm, dòng người miên man không dứt ùa về phía trong phủ, trong dòng người đông đúc ấy, có cả quan viên trong kinh thành, có những binh lính bao năm liền trấn giữ miền biên cương, còn có vô số tiểu thương kinh doanh khắp đầu đường cuối phố, tất thảy không trừ một ai đều kéo về Lâm phủ, đốt một nén nhang thơm viếng trưởng nữ họ Lâm – Lâm Nhiễm y, tiễn đưa nàng nốt đoạn đường cuối. Chốc chốc lại có người che mặt, thầm nấc lên một tiếng, nhỏ giọng than thở tiếc thương.
Hạ nhân trong Lâm phủ hốc mắt đỏ hoe, chạy hết trong nhà ngoài sân, ngoài phủ một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng đỗ lại. Mọi người đều bị hấp dẫn về phía đó, thực tình chiếc xe này hoàn toàn không có vẻ gì đặc biệt đẹp đẽ quý giá, chỉ là người đánh xe kia dáng vẻ khôi ngô, trên má trái, kéo dài từ mắt đến cằm, một vết thương sâu hoắm, không hề băng bó, chỉ rắc nhẹ một lớp thuốc bột. Vết thương chưa lành hẳn, vẫn còn nhìn rõ máu thịt đỏ ối lồ lộ ra, vô cùng đáng sợ.
Vừa mới xuống xe ngựa liền chứng kiến cảnh tượng trước mắt, chốc chốc mọi người lại dùng ánh mắt kì dị dò xét Lâu Thịnh, Quy Vãn nhìn quanh, vừa định gọi Lâu Thịnh, đã thấy gò má mang thương tích khẽ run lên, như đang gắng gượng đè nén điều gì, hoàn toàn không hề để ý tới phản ứng của người xung quanh.
“Hà tất…” Bất giác, Quy Vãn nhẹ buông tiếng hỏi, lời nói nhuốm vẻ xót xa.
Hà tất… Biết rõ đến đây chẳng khác nào xát muối vào vết thương chưa liền miệng, vì sao vẫn nhất định phải đến? Còn nhớ rõ đêm đó từ trong cung đi ra, vầng bán nguyệt cong cong lơ lửng, sương đêm ướt đẫm vai áo, Lâu Thịnh thất hồn lạc phách trở về phủ, miệng thì thầm gì đó, tận đến khi nhìn thấy Lâu Triệt mới quỳ rạp xuống đất, quần áo đẫm máu như dính sơn, khắp mặt đầy những vết thương, bèn nương theo thế quỳ, ẩn mình trong bóng cây thưa thớt loang lổ hắt xuống. Ngay cả Lâu Triệt bất động thanh sắc cũng lộ ra chút bi thương.
Rồi sau đó, Lâu Thịnh một mình đứng trong sân, Lâu Triệt cô độc nhốt mình trong thư phòng, im lặng trải qua một đêm. Sang hôm sau, chủ vẫn là chủ, tớ vẫn là tớ.
“Lâu Thịnh…” Gọi tinh thần của y trở lại, Quy Vãn bước qua cánh cổng Lâm phủ, phát hiện ra y trước sau vẫn ngây ngốc đứng ngoài, mặc cho vô số kẻ xung quanh bàn ra tán vào. Hàng mày đen nhánh khẽ nhếch, chợt nhận ra vẻ đau xót ngập trong mắt y, hốc mắt khô cạn một mảng trống không.
Vốn không nên đem y theo… Là Lâu Triệt nói, để y tiễn nàng ấy một đoạn cuối cùng, bằng không sẽ hối hận suốt nửa đời sau. Một câu không hối hận, đổi lấy hai bận đau thương…
Lòng thoáng xót xa, Quy Vãn theo người hầu của Lâm gia đi vào nội đường. Lọt vào tầm mắt đều là một màu trắng tang tóc, lạnh lẽo quá mức.
Lâm Nhiễm Y chết, đổi lấy ba ngày bình an, giống như gột rửa hết thảy…
Lúc xuất cung, Lâm Thụy Ân trấn thủ cổng Huyền Cát, Lâm Nhiễm Y thủ cổng Huyền Dục, nghe Hoàng hậu nói, tránh được Lâm Thụy Ân, với Lâu Triệt là điều may mắn, với Lâu Thịnh là nỗi đau ghi xương tạc dạ… Trong hai người, ai quan trọng hơn?
Nàng càng lúc càng u mê, thế sự vô toàn, vô thường, vô lý… Chuyện tai nghe mắt thấy cũng chưa chắc đã hoàn toàn là sự thật, đúng như lời Lâu Triệt giải thích ba hôm trước, lúc chàng bị vây trong cung, tính toán tìm cách thoát khỏi hoàng cung qua con đường ngầm, tình hình lúc ấy chàng sao có thể bỏ lại Huỳnh phi. Bỏ lại nàng ta, mũi dùi của Hoàng thượng sẽ lập tức hướng về nàng ta. Chàng với nàng ta chẳng còn tình yêu thương, nhưng vẫn còn tín nghĩa, đã hứa sẽ bảo vệ bình an cho nàng ta, cũng chẳng thể đúng lúc nguy nan buông tay bỏ rơi. Dắt theo Huỳnh phi trốn khỏi cung, lập tức cho người đưa tin tới Tướng phủ, chưa thấy động tĩnh gì, đã nghe tin Tướng phủ bị bao vây. Chàng chờ ở Tẩm Viên suốt ba canh giờ, mắt thấy kinh thành bế quan siết chặt soát xét, mới cực chẳng đã rời khỏi kinh thành…
Những lời này đánh tan mọi mối ngờ vực suốt nửa năm qua của nàng, bế tắc trong lòng đều tan biến, lại tăng thêm một phần thê lương đau xót, hiện tại tất cả chuyện này đều dùng một mạng của Nhiễm Y mà đổi lấy, lời giải thích này nhuốm tràn máu đỏ người nữ anh hùng…
Im lặng suy nghĩ, vòng qua nội viện, người trong đại sảnh cúi đầu khóc lóc, quan tài màu đen trang trọng đặt chính giữa, trên nắp quan tài khắc một chữ “Phúc’’ lạnh lẽo nặng nề, lướt qua biết bao bóng người, Quy Vãn ngạc nhiên nhìn về phía người bên cạnh áo quan.
Lâm Thụy Ân tĩnh lặng đứng một bên linh đường, nét mặt lạnh hơn thường ngày vài phần. Nội đường mịt mù tăm tối, ngọn nến leo lét cạnh tấm bài vị chớp động, hắt ánh lên đôi đồng tử phẳng lặng của hắn, ngoại trừ thinh lặng, chỉ có thờ ơ.
Quy Vãn lướt qua vài người, tiến thẳng vào trong nội đường, cắm một nén nhang thơm ngát, nhìn sợi khói mỏng manh uốn khúc, trước mắt hóa thành một mảnh trắng xóa như tuyết, che phủ mờ ảo. Giữa khung cảnh trắng toát, chênh chếch khảm lên một mảng vàng óng ánh, hóa ra giữa chính đường bày một chiếc hộp dài, là thánh chỉ Hoàng thượng vừa hạ xuống, rằng trưởng nữ họ Lâm đột tử vì bạo bệnh, truy phong cho Lâm Nhiễm Y làm “Hộ quốc công chúa”. Sự thực… rốt cuộc bị vùi lấp trong chiếc hộp dài này, không người mở ra.
“Nhiễm Y…” Chầm chậm buông cánh tay dâng hương, Quy Vãn ngẩng mặt nhìn bài vị, “Phù hộ cho y…”
Anh chàng lỗ mãng chẳng biết rơi lệ kia vì nàng mà khóc, nàng có nghe thấy chăng? Nhiễm Y…
“Phu nhân…” Lâm Thụy Ân tiến lại vài bước, đồ tang trắng muốt khiến hắn mang dáng vẻ tiên nhân giáng trần, nhìn Quy Vãn: “Có thể mời phu nhân dời bước tới hậu viện nói chuyện chăng?”
Thần thái cực kỳ kiên nghị của hắn bảo cho nàng hay rằng nàng không thể chối từ, Quy Vãn không nói một lời, im lặng theo hắn rời linh đường. Gió nhẹ không thấy vị u sầu, thổi qua tựa như mang theo mấy phần ngọt ngào. Dừng bước trong hậu viện, hoa cúc nở đầy sân, hoa nở rộ mà cuống chưa tàn, cánh hoa nhảy múa trong gió, rực rỡ mà thanh nhã.
“Tỷ tỷ yêu nhất hoa cúc, nói hoa cúc cao thượng, tựa như con người có khí khái, bất khuất không nhẫn nhục luồn cúi nịnh bợ.”
Nhìn thẳng vào đôi mắt thoáng nồng nàn thoáng lạnh giá của hắn, Quy Vãn tìm được thứ cảm giác thực mang tên “đau xót”: “Tướng quân…” Rồi tựa như với Lâu Thịnh, nàng không biết nên mở lời an ủi ra sao.
“Gia phụ rất thích binh pháp, suốt đời rong ruổi cuộc sống trên yên ngựa, cũng ngóng trông con cháu đời sau kế thừa ý chí của mình, chỉ là sinh ra đứa con đầu lòng lại là nữ nhi, vì thế, gia phụ suốt nửa năm chưa từng một lần bước chân về nhà. Sau này ra ngoài sinh được ta mới đưa về nhà, từ nhỏ, tỷ tỷ chưa từng được gia phụ yêu thương, thế nhưng tỷ tỷ thật mạnh mẽ, mọi chuyện đều tranh phần trước, nữ công gia chánh đều bỏ hết một bên, rõ ràng một thân nữ nhi, lại học theo ý chí nam nhi.” Lâm Thụy Ân thong thả lại gần khóm cúc trước mặt, đưa tay ve vuốt một đóa hoa cúc hé nở như pháo bông, “Tỷ tỷ vâng theo gia huấn họ Lâm, cả đời vì quốc gia, chinh chiến sa trường, chống kẻ thù bên ngoài, bảo vệ vương quyền…”
Máu Lâm gia, nên chảy lúc trên sa trường kháng địch, chảy vì những khi bảo vệ xã tắc, thân thể máu thịt này đều vì quân vương mà tồn tại, vì dân chúng mà tồn tại, vì non sông mà tồn tại…
Thoáng rầu rĩ, Quy Vãn bối rối hồi lâu, cúi đầu nhìn cúc vàng nở đầy sân như ngộ ra điều gì: “Tướng quân có chuyện gì chớ ngại nói thẳng…”
Im lặng liếc nhìn Quy Vãn, Lâm Thụy Ân đầy vẻ nghiêm túc: “Trong triều vua tôi bất hòa, tất quyền lực bị phân tán, trên dưới không thể một lòng, bị coi như đại kỵ quốc gia. Nỗ tộc ở Cực Bắc luôn giương cao mắt hổ miệng diều, biên cương không thể một ngày buông lơi, Phiên vương khư khư giữ quân cát cứ, triều đình rất khó quản chế, trong triều lục bộ nha môn đều phải xem sắc mặt Lâu Thừa tướng, còn cận thần mới được cất nhắc chỉ vâng mệnh Hoàng thượng. Muốn cải cách thể chế, cục diện bế tắc như vậy, cứ kéo dài mãi, với xã tắc hoàn toàn bất lợi, phu nhân… sau này phải làm sao đây?”
Nghe thấy điều đó, Quy Vãn đổ mồ hôi lạnh, cục diện này nàng đã từng tự phác ra trong lòng, thế nhưng chưa bao giờ thật rõ ràng như thời khắc này, Lâm Thụy Ân nói đúng vào điều bấy lâu nay nàng vẫn luôn tìm cách trốn tránh, ván cờ này, đi đến nước này, phải tiếp tục đi sao đây. Chuyện triều chính một thua hai được, không có hòa hoãn, cuối cùng chỉ đành phân thắng bại, ai là kẻ thua cuộc đây? Ai là người thắng cuộc?
Nhìn vị Tướng quân lãnh tuấn trước mặt, nàng đột nhiên phát hiện ra hắn chính là lão hổ trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn thấu tất cả, không chút động tĩnh, nắm trong tay ba quân, lòng tĩnh như nước, hắn không phải không biết thuật quyền mưu, mà là không muốn quyền mưu. Tâm của Trịnh Lưu và Lâu Triệt đặt ở triều đình, còn tâm của hắn, chỉ e đã lưu ở bầu trời cao vời vợi kia, kiếm trong tay, chẳng phải vì bản thân, chẳng vì quyền thế, chỉ vì dân, vì nước mà thôi. Đây là niềm kiêu hãnh của kẻ tòng quân, công lao của hắn, vĩ đại của hắn, đều từ một đao một kiếm giữa trận tiền chém giết mà có…
Hoa cúc đầy sân này tựa như tượng trung cho họ Lâm, kiên cường bất khất, cao khiết mà ngạo nghễ.
“Ý của Tướng quân… là trung với Hoàng thượng, quyết không hai lòng sao?” Ung dung lên tiếng, đồng tử Quy Vãn ánh lên một thân trắng muốt của hắn.
“Đúng thế…” Không mảy may đắn đo, Lâm Thụy Ân lên tiếng, “Phu nhân, ta biết ngươi có chỗ khó của mình, nhưng, người với Thừa tướng… và Hoàng thượng có ảnh hưởng nhất định, hy vọng phu nhân vì quan viên lớn nhỏ trong kinh thành, vì bá tính chốn biên cương mà lo lắng thêm mấy phần... Hòa hoãn tranh đấu, Lâm mỗ cũng không mong, cuối cùng đến một ngày phải huơ kiếm nhắm vào Lâu Thừa tướng, vào phu nhân...”
Những lời này, vốn cả đời sẽ chẳng nói ra, thế nhưng khi Nhiễm Y chết, lại thấu tỏ tương lai của triều đình, huyết sắc mịt mờ. Nhìn cảnh sắc đầu thu, hắn không khỏi bùi ngùi cảm khái, có thể trung thành với minh chủ là chí một đời, từ niên thiếu đã trấn thủ biên thùy, nảy sinh tình cảm sâu sắc với bá tính nơi đó, đối với mảnh đất quê hương hắn cảm thấy vừa có mối vinh nhục vừa có sứ mệnh, mắt thấy triều đình phân tranh mỗi lúc một gay gắt, hắn cũng buộc phải lựa chọn, đương kim Hoàng thượng dẫu chẳng phải bậc minh quân, nhưng hai chữ “trung nghĩa” tuyệt không thể vứt bỏ, đây là cốt tủy của Lâm thị tướng môn.
Sĩ không thể vô lễ, tướng không thể vô nghiã.
Trừng mắt nhìn Lâm Thụy Ân, Quy Vãn cảm thấy nhất thời ngạt thở, lời này ẩn ý rõ ràng nhờ nàng khuyên giải Lâu Triệt buông bỏ quyền lực. Môi hé nụ cười khổ, ý Lâu Triệt đã quyết, ai có thể lay động nửa phân? Quyền lực đã nắm trong tay, há có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ? Rốt cuộc ta phải làm sao?
Vầng dương xán lạn rực rỡ, Lâm Thụy Ân đắm mình trong đó, quang ảnh mở rộng đến khôn cùng, Quy Vãn hơi nheo mắt, tránh ánh hào quang, lát sau mở mắt, ánh sáng lấp lánh.
“Tướng quân, xin cho ta thời gian một năm, nếu ta không thể hóa giải thế giằng co này, vậy một năm sau ta sẽ tránh đi tha hương, rời bỏ chốn thị phi này.”
Chừng như không thể đoán nổi nàng có thể nói ra những lời chí khí như vậy, Lâm Thụy Ân ngạc nhiên thấy rõ, sắc mặt dịu xuống, nhưng lại mang theo ít nhiều âu lo.
Dứt lời, Quy Vãn cúi đầu, chào một tiếng, rời khỏi khoảnh sân hoa cúc, hướng thẳng ra ngoài.
“Phu nhân...” Tiếng gọi trầm trầm giữ khựng nàng lại, âm điệu này so với vừa rồi dịu dàng không ít, nhất thời nàng không biết có nên quay lại hay không.
“Nếu phu nhân có gì khó khăn... Lâm mỗ vẫn là kẻ nhặt khăn cho người.”
Bóng mai lơ thơ, hương hoa trôi nổi, hắn nguyện ý cúi mình nhặt khăn cho nàng... Cảnh tượng ấy, chưa phút nào quên...
Tác giả :
Đóa Đóa Vũ