Hồng Nhan Lộ Thủy
Chương 18: Tiêu tan (4)
Buổi tối ngày hôm sau, Hình Lộ đi đến vỉa hè Di Đôn, phát hiện Từ Thừa Huân quả nhiên đang đứng ở đằng kia.
Cô giật mình trốn ở nơi thật xa nhìn anh. Trên người Từ Thừa Huân mặc chiếc áo khoác len và chiếc khăn quàng cổ mà cô đã đan, trên nền đất có một ngọn đèn, có hơn mười bức tranh đang bày trên bậc thang ở cửa ngân hàng. Anh đang vừa bán tranh vừa vẽ. Thời tiết giá rét, người đi đường đều rụt cổ vội vã đi qua, thỉnh thoảng chỉ có một vài du khách hiếu kỳ đứng lại xem.
Lúc này, một cơn gió thổi đến, xào xạc ùa qua, quần áo trên vóc dáng cao to của anh càng lộ vẻ phong phanh, ngay cả chiếc áo khoác anh cũng không mặc, hai chân trên mặt đất đang cọ xát sưởi ấm, nhìn qua rất khó coi, nhưng lại rất sinh động, trên mặt anh luôn mỉm cười, trong miệng còn hát ngâm nga, dường như cuộc sống trước mắt như thế không có gì đáng lo ngại.
Hình Lộ nhớ đến anh đã từng nói đùa rằng:
“Cho dù ông ta không mua tranh của anh… Anh vẫn có thể bày hàng bán…”
Cô không ngờ Từ Thừa Huân thật sự đã làm như vậy.
Cô lẳng lặng đi đến trước mặt anh. Lúc Từ Thừa Huân nhìn thấy cô, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên và áy náy.
Anh thử hỏi thăm dò:
“Là dì Diêu nói cho em biết?”
Hình Lộ mím môi nói:
“Anh nói bán bức tranh kia cho bà ấy.”
Từ Thừa Huân nhếch môi cười nói:
“Có một du khách người Anh mua rồi, người đó làm việc ở viện bảo tàng, anh ta hiểu tranh!”
Hình Lộ nói:
“Ở đây một bức tranh có thể bán bao nhiêu tiền? Mua còn không được một chiếc nhẫn.”
Từ Thừa Huân hớn hở nói:
“Anh ta mua một lần ba bức. Hôm nay thời tiết không tốt, lúc thời tiết tốt, làm ăn được lắm!”
Hình Lộ xụ mặt hỏi anh:
“Tại sao không nói với em?”
Từ Thừa Huân nhìn cô nồng nàn, nói:
“Anh không muốn em lo lắng.”
Hình Lộ ngẩng mặt lên, đôi mắt vừa đen lại vừa to kia nhìn Từ Thừa Huân, ánh mắt mang vẻ thê lương, cũng mang theo sự thất vọng, người đàn ông trước mắt trầm luân đến mức này, vĩnh viễn cũng không thể thành danh.
Đôi tay lạnh lẽo của Từ Thừa Huân vuốt nhẹ bàn tay nhỏ bé, nói khe khẽ:
“Về nhà đi! Ở đây gió lạnh lắm.”
Hình Lộ biết, bản thân sẽ không còn ở bên cạnh anh nữa.
Cả ngày hôm sau, điện thoại bàn không ngừng vang, Hình Lộ ngồi trên ghế trong phòng, ngón tay lẳng lặng lật từng trang trong quyển tạp chí thời trang đang lưu hành, cô làm lơ tiếng chuông điện thoại. Cô biết là Từ Thừa Huân gọi đến. Anh nhất định đã phát hiện cô không đi làm ở Coffee Shop.
Tới chạng vạng, cuối cùng tiếng chuông cũng ngừng reo. Minh Chân tan tầm về nhà, cô ấy bật đèn, phát hiện một mình Hình Lộ ngồi trong phòng khách tối đen như mực, trên gương mặt trắng bệch không có bất kì biểu cảm nào.
Minh Chân kêu “Ối” một tiếng, hỏi Hình Lộ: “Tại sao cậu không bật đèn? Cậu làm tớ sợ muốn chết! Anh ấy đang ở dưới lầu kìa!”
Hình Lộ ngẩng đầu lên hỏi Minh Chân:
“Cậu nói thế nào?”
Minh Chân đặt mấy quyển tạp chí mình mang về lên bàn nói:
“Tớ nói cậu sáng sớm đã đi, chỉ nói là đi du lịch, ba ngày sau về, không nói cậu đi đâu.”
Hình Lộ nói:
“Cám ơn cậu.”
Sau đó cô cầm mấy quyển tạp chí kia lên lật xem, nói:
“Cậu mua cho tớ đó à?”
Minh Chân trả lời:
“Ừ, cậu xem thử có phải mấy quyển cậu cần không? Cậu và anh ấy sao vậy… Dáng vẻ của anh ấy rất khẩn trương!”
Minh Chân nói xong thì đi đến phía cửa sổ, cô nhìn qua rèm cửa xuống dưới, nhìn một lúc, nói thì thào:
“Hình như đã đi rồi.”
Hình Lộ lạnh lùng hỏi:
“Anh ấy còn nói gì không?”
Minh Chân ngồi xuống nói:
“Anh ấy hỏi tớ tại sao cậu lại từ chức. Cậu từ chức à?”
Hình Lộ gật gật đầu, lại hỏi:
“Rồi cậu nói sao?”
Hai tay Minh Chân kê đầu nói:
“Tớ nói tớ không biết, tớ thật sự không biết mà! Hai người không phải cãi nhau ư? Anh ấy đối xử với cậu rất tốt đó! Tớ còn tưởng cậu thích anh ấy! Anh ấy đẹp trai như vậy, hai người rất xứng đó! Có nhiều lần tớ ở dưới lầu đụng phải anh ấy đưa cậu về, trên mặt luôn mỉm cười, ngọt ngào giống như kẹo vậy. Nói thật, khi đó tớ còn lo lắng cậu sẽ chuyển qua sống với anh ấy nữa kìa!”
Mắt Hình Lộ vẫn xem tạp chí không nhúc nhích, cô không nói gì cả.
Ba ngày sau đó, Từ Thừa Huân không gọi điện thoại đến nữa. Đến sáng sớm hôm thứ tư, tiếng chuông điện thoại lại vang lên không ngừng, Hình Lộ vẫn tựa như không nghe thấy như trước đó, cô ngồi trên ghế trong phòng khách, yên lặng đọc sách trong tay. Đó là một quyển tiểu thuyết kinh dị.
Mãi cho đến tối. Hình Lộ đứng lên, để sách trong tay xuống, thay một bộ quần áo, cô đứng trước gương đánh má hồng, bước xuống lầu, ngăn một chiếc taxi lại.
Xe lăn bánh, cô dựa vào ghế ngồi ở phía sau, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng.
Sau đó, xe dừng bên ngoài nhà trọ của Từ Thừa Huân. Hình Lộ xuống xe, ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trên song cửa sổ quen thuộc kia ở tầng 10 có ánh đèn mờ mờ. Cô cắn răng, bước vào.
Lên lầu, Hình Lộ dùng chìa khóa mở cửa. Đẩy cửa ra, cô thấy Từ Thừa Huân đứng trong phòng vẽ tranh, đang nhìn về phía cửa bên này. Anh hốc hác, râu trên mặt cũng không cạo.
Lúc thấy Hình Lộ, Từ Thừa Huân không nói gì mà ôm cô, hay nói cách khác là anh nhào đến. Anh gọi:
“Em đi đâu vậy? Tại sao không nói với anh một tiếng là đi du lịch? Anh rất lo cho em!”
Hình Lộ đứng bất động, cô nói:
“Tôi không đi đâu cả.”
Từ Thừa Huân giật mình, nói:
“Nhưng Minh Chân nói em ——”
Hình Lộ trả lời:
“Là tôi bảo cô ấy nói như vậy.”
Từ Thừa Huân không hiểu hỏi:
“Tại sao?”
Hình Lộ giãy ra khỏi lòng anh, nhìn thẳng vào anh, mím môi nói:
“Tôi không muốn gặp anh.”
Từ Thừa Huân giật mình, rất lâu sau cũng không nói nên lời.
“Tôi đến lấy đồ của tôi!” Nói xong, Hình Lộ đi thẳng vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy mấy bộ quần áo của cô nhét vào trong túi xách.
Từ Thừa Huân gấp gáp đến mức giật túi xách trong tay cô lại, nói:
“Có phải em tức giận vì anh nói dối không? Em không thích anh bày hàng bán, sau này anh sẽ không làm nữa là được!”
Hình Lộ giật túi xách lại, nhìn anh một cái rồi nói:
“Ngay cả tiền thuê nhà anh cũng không có mà đóng, không bày hàng mà được sao?”
Từ Thừa Huân nói:
“Em không thích anh sẽ không làm!”
Hình Lộ trừng mắt nhìn anh nói:
“Anh đừng có ngây thơ như vậy được không! Anh cho cuộc sống là cái gì? Thực tế một chút đi!”
Cô thở dài một hơi, nói:
“Dù sau này anh làm gì cũng không liên quan đến tôi nữa!”
“Ầm” một tiếng, cô đóng cửa tủ quần áo lại, lạnh lùng nói với anh:
“Chúng ta chia tay đi!”
Từ Thừa Huân sợ đến ngây người, vội vàng hỏi:
“Tại sao? Chúng ta đang hạnh phúc, tại sao lại chia tay? Rốt cuộc em sao vậy! Anh không hiểu!”
Hình Lộ trả lời:
“Chúng ta không hợp! Không nên lãng phí thời gian nữa!”
Cô nói xong, liền xách túi lên bước ra khỏi phòng ngủ. Từ Thừa Huân đuổi theo, kéo cánh tay cô, gần như là khẩn cầu:
“Đừng đi! Xin em đừng đi! Anh đã làm gì sai, em nói cho anh biết đi!”
Hình Lộ giãy khỏi tay anh nói:
“Anh buông tôi ra! Chúng ta kết thúc rồi!”
Từ Thừa Huân không buông tay. Anh dùng sức ôm cô, nước mắt đã trực chờ nơi khóe mắt, nói:
“Em biết là anh yêu em, chuyện gì anh cũng có thể làm cho em! Anh không thể không có em! Đừng rời khởi anh!”
Hình Lộ nhìn anh, cho dù cuộc sống khó khăn nhất, những ngày thất vọng nhất, cô cũng chưa từng thấy anh yếu đuối như hôm nay. Ánh mắt của anh ửng đỏ lại sưng lên, đã mấy ngày không ngủ, gương mặt đã từng vô ưu vô lo kia đã bị đau khổ đánh bại. Mũi cô cay xè, giọng nói mang theo sự xót xa vang lên:
“Anh hoàn toàn không hiểu tôi! Thứ chúng ta muốn không hề giống nhau!”
Anh cảm thấy cô đã dao động, trong lòng thầm hy vọng cầu xin cô, nói:
“Chúng ta thử một lần nữa có được không?”
Bỗng nhiên cô phát hiện, Từ Thừa Huân căn bản không hiểu cô đang nói gì.
“Đừng rời khỏi anh!” Anh ôm cô vào lòng, gương mặt ướt đẫm cọ xát lên tóc cô, muốn hôn cô.
Hình Lộ xoay mặt sang hướng khác, cuối cùng nói:
“Anh cho tôi một chút thời gian đi!”
Từ Thừa Huân như vừa thấy được một tia sáng hy vọng, anh ôm cô nói:
“Tối hôm nay ở lại đây đi!”
“Không!” Hình Lộ nói. Cô rời khỏi ngực anh. “Tôi muốn yên tĩnh một chút. Tôi sẽ tìm anh sau.”
Thái độ của cô kiên quyết như thế, đến nỗi anh không dám nói thêm gì nữa, anh rất sợ mình kì kèo sẽ khiến cô thay đổi ý định.
Hình Lộ bước ra ngoài, không quay đầu lại nhìn anh lần nào.
Cô bước ra khỏi nhà trọ, thoáng nhìn thấy người đàn ông thấp bé trọc đầu trốn trong góc tối, cô đi thẳng đến chỗ ông ta. Lúc đi lướt qua người ông ta, cô không hề ngước mắt lên nhìn.
Ba tuần sau đó, mỗi ngày điện thoại đều kêu vang, tất cả đều là Từ Thừa Huân gọi đến. Hình Lộ luôn để mặc cho nó kêu. Nếu Minh Chân có ở nhà, thì cô bảo Minh Chân nghe điện thoại, nói cô đã đi ra ngoài. Chỉ có vài lần, Hình Lộ tự cầm micro lên nghe xem anh nói gì.
Khi biết là cô, Từ Thừa Huân như chú chó nhỏ vẫy đuôi mừng chủ. Có lúc anh cầu xin cô trở về, có lúc thăm dò cô gần đây làm gì, có phải đã có người khác hay không, có lúc dường như hết hy vọng, nhưng ngày hôm sau anh lại gọi đến như không có việc gì, hy vọng sự việc sẽ có chuyển biến. Có nhiều lần anh uống rượu say mềm, đêm hôm khuya khoắt gọi điện đến nói yêu cô. Thế là, Hình Lộ không nhận những cuộc gọi vào nửa đêm nữa.
Một buổi tối, Từ Thừa Huân đứng dưới nhà trọ gọi cho cô, yếu ớt hỏi Hình Lộ rằng anh có thể lên gặp cô hay không. Hình Lộ trả lời:
“Nếu anh làm vậy, ngay cả suy nghĩ tôi cũng không thèm nữa!”
Sau khi nói xong, cô dập máy.
Vào nửa đêm, cô bị một cơn mưa đánh thức. Cô xuống giường, từ rèm cửa sổ nhìn xuống phía dưới, phát hiện có một người đứng trên lối đi bộ tối tăm ở phía đối diện, nước mưa làm người đó ướt sũng. Anh vẫn chưa đi, cô không nhìn thấy mặt anh, thứ cô nhìn thấy chỉ là bóng dáng nhỏ bé và đau khổ.
Cô dằn vặt anh đã đến tận cùng.
Hình Lộ cầm tay nghe lên, gọi một cú điện thoại, nói:
“Tám giờ đến đón tôi.”
Bảy giờ hai mươi phút, Hình Lộ ngồi trước bàn trang điểm, cô bắt đầu trang điểm. Trang điểm xong, cô mặc một chiếc váy màu đen viền hoa thấp ngực, phía trước ngực được xịt thêm nước hoa.
Tám giờ hai mươi phút, cô tắt đèn phòng, choàng áo khoác màu hồng, mang thêm một đôi giày cao gót màu đen đi ra ngoài.
Từ nhà trọ bước ra, chiếc xe đua đỏ rực đã dừng ở ven đường chờ cô. Trên mặt cô hiện lên nụ cười quyến rũ, trên xe có một người đàn ông vội vã bước xuống. Vóc dáng hắn ta rất cao, có gương mặt mê người, trên người mặc bộ comple sang trọng, lúc mỉm cười có phần giống con gái. Hắn ta bước đến mở cửa xe cho Hình Lộ, một bàn tay vô cùng thân mật để lên lưng của cô.
Hình Lộ lên xe, khóe mắt cô nhìn thấy Từ Thừa Huân đang đứng ở một góc cây lối đi bộ phía đối diện nhìn chằm chằm phía bên này.
Xe không nhanh không chậm chạy đến hướng sườn núi, thỉnh thoảng Hình Lộ ghé sang phía bên này, đầu dựa vào bờ vai rộng của người đàn ông, nhiệt tình ôm cánh tay hắn ta.
Sau đó xe tiến vào một bãi đỗ xe của một khu nhà trọ xa hoa ở sườn núi. Hình Lộ và người đàn ông xuống xe, hắn ta ôm eo cô, hai người vừa đi vừa cười nói, ấn thang máy đến tầng hai mươi.
Đó là một gian nhà gồm bốn phòng, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm của cảng Victoria. Sau khi hai người vào phòng. Vẻ quyến rũ trên mặt của Hình Lộ biến mất. Cô lấy một xấp tiền mặt từ ví ra đưa cho người đàn ông kia, không có bất kì biểu cảm gì nói: “Đây là của anh.” Cô liếc nhìn một gian phòng. “Tối hôm nay anh có thể ngủ ở bên đó, sáng sớm ngày mai, chờ sau khi tôi đi rồi, anh mới có thể đi.”
Người đàn ông nhận tiền, kính cẩn đáp lời.
“Đã biết. Cám ơn cô, Hình tiểu thư.”
Hình Lộ bước vào một căn phòng rộng lớn, đóng cửa lại. Cô không bật đèn, mặc nguyên áo khoác dựa vào giường, ngồi không nhúc nhích. Trong phòng có một cửa sổ sát đất, cô nhìn thấy ánh đèn đêm muôn màu muôn vẻ từ tòa nhà phía xa xa. Từ nhò cô đã mơ ước được ở trong căn phòng thế này, ngủ trên chiếc giường công chúa có phủ drap tơ lụa, cô cho rằng như thế ban đêm nhất định ngủ sẽ rất ngon.
Thế nhưng, tối hôm đó, cô không có cách nào ngủ được. Cô biết sau ngày mai, tất cả sẽ thay đổi.
Cô giật mình trốn ở nơi thật xa nhìn anh. Trên người Từ Thừa Huân mặc chiếc áo khoác len và chiếc khăn quàng cổ mà cô đã đan, trên nền đất có một ngọn đèn, có hơn mười bức tranh đang bày trên bậc thang ở cửa ngân hàng. Anh đang vừa bán tranh vừa vẽ. Thời tiết giá rét, người đi đường đều rụt cổ vội vã đi qua, thỉnh thoảng chỉ có một vài du khách hiếu kỳ đứng lại xem.
Lúc này, một cơn gió thổi đến, xào xạc ùa qua, quần áo trên vóc dáng cao to của anh càng lộ vẻ phong phanh, ngay cả chiếc áo khoác anh cũng không mặc, hai chân trên mặt đất đang cọ xát sưởi ấm, nhìn qua rất khó coi, nhưng lại rất sinh động, trên mặt anh luôn mỉm cười, trong miệng còn hát ngâm nga, dường như cuộc sống trước mắt như thế không có gì đáng lo ngại.
Hình Lộ nhớ đến anh đã từng nói đùa rằng:
“Cho dù ông ta không mua tranh của anh… Anh vẫn có thể bày hàng bán…”
Cô không ngờ Từ Thừa Huân thật sự đã làm như vậy.
Cô lẳng lặng đi đến trước mặt anh. Lúc Từ Thừa Huân nhìn thấy cô, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên và áy náy.
Anh thử hỏi thăm dò:
“Là dì Diêu nói cho em biết?”
Hình Lộ mím môi nói:
“Anh nói bán bức tranh kia cho bà ấy.”
Từ Thừa Huân nhếch môi cười nói:
“Có một du khách người Anh mua rồi, người đó làm việc ở viện bảo tàng, anh ta hiểu tranh!”
Hình Lộ nói:
“Ở đây một bức tranh có thể bán bao nhiêu tiền? Mua còn không được một chiếc nhẫn.”
Từ Thừa Huân hớn hở nói:
“Anh ta mua một lần ba bức. Hôm nay thời tiết không tốt, lúc thời tiết tốt, làm ăn được lắm!”
Hình Lộ xụ mặt hỏi anh:
“Tại sao không nói với em?”
Từ Thừa Huân nhìn cô nồng nàn, nói:
“Anh không muốn em lo lắng.”
Hình Lộ ngẩng mặt lên, đôi mắt vừa đen lại vừa to kia nhìn Từ Thừa Huân, ánh mắt mang vẻ thê lương, cũng mang theo sự thất vọng, người đàn ông trước mắt trầm luân đến mức này, vĩnh viễn cũng không thể thành danh.
Đôi tay lạnh lẽo của Từ Thừa Huân vuốt nhẹ bàn tay nhỏ bé, nói khe khẽ:
“Về nhà đi! Ở đây gió lạnh lắm.”
Hình Lộ biết, bản thân sẽ không còn ở bên cạnh anh nữa.
Cả ngày hôm sau, điện thoại bàn không ngừng vang, Hình Lộ ngồi trên ghế trong phòng, ngón tay lẳng lặng lật từng trang trong quyển tạp chí thời trang đang lưu hành, cô làm lơ tiếng chuông điện thoại. Cô biết là Từ Thừa Huân gọi đến. Anh nhất định đã phát hiện cô không đi làm ở Coffee Shop.
Tới chạng vạng, cuối cùng tiếng chuông cũng ngừng reo. Minh Chân tan tầm về nhà, cô ấy bật đèn, phát hiện một mình Hình Lộ ngồi trong phòng khách tối đen như mực, trên gương mặt trắng bệch không có bất kì biểu cảm nào.
Minh Chân kêu “Ối” một tiếng, hỏi Hình Lộ: “Tại sao cậu không bật đèn? Cậu làm tớ sợ muốn chết! Anh ấy đang ở dưới lầu kìa!”
Hình Lộ ngẩng đầu lên hỏi Minh Chân:
“Cậu nói thế nào?”
Minh Chân đặt mấy quyển tạp chí mình mang về lên bàn nói:
“Tớ nói cậu sáng sớm đã đi, chỉ nói là đi du lịch, ba ngày sau về, không nói cậu đi đâu.”
Hình Lộ nói:
“Cám ơn cậu.”
Sau đó cô cầm mấy quyển tạp chí kia lên lật xem, nói:
“Cậu mua cho tớ đó à?”
Minh Chân trả lời:
“Ừ, cậu xem thử có phải mấy quyển cậu cần không? Cậu và anh ấy sao vậy… Dáng vẻ của anh ấy rất khẩn trương!”
Minh Chân nói xong thì đi đến phía cửa sổ, cô nhìn qua rèm cửa xuống dưới, nhìn một lúc, nói thì thào:
“Hình như đã đi rồi.”
Hình Lộ lạnh lùng hỏi:
“Anh ấy còn nói gì không?”
Minh Chân ngồi xuống nói:
“Anh ấy hỏi tớ tại sao cậu lại từ chức. Cậu từ chức à?”
Hình Lộ gật gật đầu, lại hỏi:
“Rồi cậu nói sao?”
Hai tay Minh Chân kê đầu nói:
“Tớ nói tớ không biết, tớ thật sự không biết mà! Hai người không phải cãi nhau ư? Anh ấy đối xử với cậu rất tốt đó! Tớ còn tưởng cậu thích anh ấy! Anh ấy đẹp trai như vậy, hai người rất xứng đó! Có nhiều lần tớ ở dưới lầu đụng phải anh ấy đưa cậu về, trên mặt luôn mỉm cười, ngọt ngào giống như kẹo vậy. Nói thật, khi đó tớ còn lo lắng cậu sẽ chuyển qua sống với anh ấy nữa kìa!”
Mắt Hình Lộ vẫn xem tạp chí không nhúc nhích, cô không nói gì cả.
Ba ngày sau đó, Từ Thừa Huân không gọi điện thoại đến nữa. Đến sáng sớm hôm thứ tư, tiếng chuông điện thoại lại vang lên không ngừng, Hình Lộ vẫn tựa như không nghe thấy như trước đó, cô ngồi trên ghế trong phòng khách, yên lặng đọc sách trong tay. Đó là một quyển tiểu thuyết kinh dị.
Mãi cho đến tối. Hình Lộ đứng lên, để sách trong tay xuống, thay một bộ quần áo, cô đứng trước gương đánh má hồng, bước xuống lầu, ngăn một chiếc taxi lại.
Xe lăn bánh, cô dựa vào ghế ngồi ở phía sau, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng.
Sau đó, xe dừng bên ngoài nhà trọ của Từ Thừa Huân. Hình Lộ xuống xe, ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trên song cửa sổ quen thuộc kia ở tầng 10 có ánh đèn mờ mờ. Cô cắn răng, bước vào.
Lên lầu, Hình Lộ dùng chìa khóa mở cửa. Đẩy cửa ra, cô thấy Từ Thừa Huân đứng trong phòng vẽ tranh, đang nhìn về phía cửa bên này. Anh hốc hác, râu trên mặt cũng không cạo.
Lúc thấy Hình Lộ, Từ Thừa Huân không nói gì mà ôm cô, hay nói cách khác là anh nhào đến. Anh gọi:
“Em đi đâu vậy? Tại sao không nói với anh một tiếng là đi du lịch? Anh rất lo cho em!”
Hình Lộ đứng bất động, cô nói:
“Tôi không đi đâu cả.”
Từ Thừa Huân giật mình, nói:
“Nhưng Minh Chân nói em ——”
Hình Lộ trả lời:
“Là tôi bảo cô ấy nói như vậy.”
Từ Thừa Huân không hiểu hỏi:
“Tại sao?”
Hình Lộ giãy ra khỏi lòng anh, nhìn thẳng vào anh, mím môi nói:
“Tôi không muốn gặp anh.”
Từ Thừa Huân giật mình, rất lâu sau cũng không nói nên lời.
“Tôi đến lấy đồ của tôi!” Nói xong, Hình Lộ đi thẳng vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy mấy bộ quần áo của cô nhét vào trong túi xách.
Từ Thừa Huân gấp gáp đến mức giật túi xách trong tay cô lại, nói:
“Có phải em tức giận vì anh nói dối không? Em không thích anh bày hàng bán, sau này anh sẽ không làm nữa là được!”
Hình Lộ giật túi xách lại, nhìn anh một cái rồi nói:
“Ngay cả tiền thuê nhà anh cũng không có mà đóng, không bày hàng mà được sao?”
Từ Thừa Huân nói:
“Em không thích anh sẽ không làm!”
Hình Lộ trừng mắt nhìn anh nói:
“Anh đừng có ngây thơ như vậy được không! Anh cho cuộc sống là cái gì? Thực tế một chút đi!”
Cô thở dài một hơi, nói:
“Dù sau này anh làm gì cũng không liên quan đến tôi nữa!”
“Ầm” một tiếng, cô đóng cửa tủ quần áo lại, lạnh lùng nói với anh:
“Chúng ta chia tay đi!”
Từ Thừa Huân sợ đến ngây người, vội vàng hỏi:
“Tại sao? Chúng ta đang hạnh phúc, tại sao lại chia tay? Rốt cuộc em sao vậy! Anh không hiểu!”
Hình Lộ trả lời:
“Chúng ta không hợp! Không nên lãng phí thời gian nữa!”
Cô nói xong, liền xách túi lên bước ra khỏi phòng ngủ. Từ Thừa Huân đuổi theo, kéo cánh tay cô, gần như là khẩn cầu:
“Đừng đi! Xin em đừng đi! Anh đã làm gì sai, em nói cho anh biết đi!”
Hình Lộ giãy khỏi tay anh nói:
“Anh buông tôi ra! Chúng ta kết thúc rồi!”
Từ Thừa Huân không buông tay. Anh dùng sức ôm cô, nước mắt đã trực chờ nơi khóe mắt, nói:
“Em biết là anh yêu em, chuyện gì anh cũng có thể làm cho em! Anh không thể không có em! Đừng rời khởi anh!”
Hình Lộ nhìn anh, cho dù cuộc sống khó khăn nhất, những ngày thất vọng nhất, cô cũng chưa từng thấy anh yếu đuối như hôm nay. Ánh mắt của anh ửng đỏ lại sưng lên, đã mấy ngày không ngủ, gương mặt đã từng vô ưu vô lo kia đã bị đau khổ đánh bại. Mũi cô cay xè, giọng nói mang theo sự xót xa vang lên:
“Anh hoàn toàn không hiểu tôi! Thứ chúng ta muốn không hề giống nhau!”
Anh cảm thấy cô đã dao động, trong lòng thầm hy vọng cầu xin cô, nói:
“Chúng ta thử một lần nữa có được không?”
Bỗng nhiên cô phát hiện, Từ Thừa Huân căn bản không hiểu cô đang nói gì.
“Đừng rời khỏi anh!” Anh ôm cô vào lòng, gương mặt ướt đẫm cọ xát lên tóc cô, muốn hôn cô.
Hình Lộ xoay mặt sang hướng khác, cuối cùng nói:
“Anh cho tôi một chút thời gian đi!”
Từ Thừa Huân như vừa thấy được một tia sáng hy vọng, anh ôm cô nói:
“Tối hôm nay ở lại đây đi!”
“Không!” Hình Lộ nói. Cô rời khỏi ngực anh. “Tôi muốn yên tĩnh một chút. Tôi sẽ tìm anh sau.”
Thái độ của cô kiên quyết như thế, đến nỗi anh không dám nói thêm gì nữa, anh rất sợ mình kì kèo sẽ khiến cô thay đổi ý định.
Hình Lộ bước ra ngoài, không quay đầu lại nhìn anh lần nào.
Cô bước ra khỏi nhà trọ, thoáng nhìn thấy người đàn ông thấp bé trọc đầu trốn trong góc tối, cô đi thẳng đến chỗ ông ta. Lúc đi lướt qua người ông ta, cô không hề ngước mắt lên nhìn.
Ba tuần sau đó, mỗi ngày điện thoại đều kêu vang, tất cả đều là Từ Thừa Huân gọi đến. Hình Lộ luôn để mặc cho nó kêu. Nếu Minh Chân có ở nhà, thì cô bảo Minh Chân nghe điện thoại, nói cô đã đi ra ngoài. Chỉ có vài lần, Hình Lộ tự cầm micro lên nghe xem anh nói gì.
Khi biết là cô, Từ Thừa Huân như chú chó nhỏ vẫy đuôi mừng chủ. Có lúc anh cầu xin cô trở về, có lúc thăm dò cô gần đây làm gì, có phải đã có người khác hay không, có lúc dường như hết hy vọng, nhưng ngày hôm sau anh lại gọi đến như không có việc gì, hy vọng sự việc sẽ có chuyển biến. Có nhiều lần anh uống rượu say mềm, đêm hôm khuya khoắt gọi điện đến nói yêu cô. Thế là, Hình Lộ không nhận những cuộc gọi vào nửa đêm nữa.
Một buổi tối, Từ Thừa Huân đứng dưới nhà trọ gọi cho cô, yếu ớt hỏi Hình Lộ rằng anh có thể lên gặp cô hay không. Hình Lộ trả lời:
“Nếu anh làm vậy, ngay cả suy nghĩ tôi cũng không thèm nữa!”
Sau khi nói xong, cô dập máy.
Vào nửa đêm, cô bị một cơn mưa đánh thức. Cô xuống giường, từ rèm cửa sổ nhìn xuống phía dưới, phát hiện có một người đứng trên lối đi bộ tối tăm ở phía đối diện, nước mưa làm người đó ướt sũng. Anh vẫn chưa đi, cô không nhìn thấy mặt anh, thứ cô nhìn thấy chỉ là bóng dáng nhỏ bé và đau khổ.
Cô dằn vặt anh đã đến tận cùng.
Hình Lộ cầm tay nghe lên, gọi một cú điện thoại, nói:
“Tám giờ đến đón tôi.”
Bảy giờ hai mươi phút, Hình Lộ ngồi trước bàn trang điểm, cô bắt đầu trang điểm. Trang điểm xong, cô mặc một chiếc váy màu đen viền hoa thấp ngực, phía trước ngực được xịt thêm nước hoa.
Tám giờ hai mươi phút, cô tắt đèn phòng, choàng áo khoác màu hồng, mang thêm một đôi giày cao gót màu đen đi ra ngoài.
Từ nhà trọ bước ra, chiếc xe đua đỏ rực đã dừng ở ven đường chờ cô. Trên mặt cô hiện lên nụ cười quyến rũ, trên xe có một người đàn ông vội vã bước xuống. Vóc dáng hắn ta rất cao, có gương mặt mê người, trên người mặc bộ comple sang trọng, lúc mỉm cười có phần giống con gái. Hắn ta bước đến mở cửa xe cho Hình Lộ, một bàn tay vô cùng thân mật để lên lưng của cô.
Hình Lộ lên xe, khóe mắt cô nhìn thấy Từ Thừa Huân đang đứng ở một góc cây lối đi bộ phía đối diện nhìn chằm chằm phía bên này.
Xe không nhanh không chậm chạy đến hướng sườn núi, thỉnh thoảng Hình Lộ ghé sang phía bên này, đầu dựa vào bờ vai rộng của người đàn ông, nhiệt tình ôm cánh tay hắn ta.
Sau đó xe tiến vào một bãi đỗ xe của một khu nhà trọ xa hoa ở sườn núi. Hình Lộ và người đàn ông xuống xe, hắn ta ôm eo cô, hai người vừa đi vừa cười nói, ấn thang máy đến tầng hai mươi.
Đó là một gian nhà gồm bốn phòng, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm của cảng Victoria. Sau khi hai người vào phòng. Vẻ quyến rũ trên mặt của Hình Lộ biến mất. Cô lấy một xấp tiền mặt từ ví ra đưa cho người đàn ông kia, không có bất kì biểu cảm gì nói: “Đây là của anh.” Cô liếc nhìn một gian phòng. “Tối hôm nay anh có thể ngủ ở bên đó, sáng sớm ngày mai, chờ sau khi tôi đi rồi, anh mới có thể đi.”
Người đàn ông nhận tiền, kính cẩn đáp lời.
“Đã biết. Cám ơn cô, Hình tiểu thư.”
Hình Lộ bước vào một căn phòng rộng lớn, đóng cửa lại. Cô không bật đèn, mặc nguyên áo khoác dựa vào giường, ngồi không nhúc nhích. Trong phòng có một cửa sổ sát đất, cô nhìn thấy ánh đèn đêm muôn màu muôn vẻ từ tòa nhà phía xa xa. Từ nhò cô đã mơ ước được ở trong căn phòng thế này, ngủ trên chiếc giường công chúa có phủ drap tơ lụa, cô cho rằng như thế ban đêm nhất định ngủ sẽ rất ngon.
Thế nhưng, tối hôm đó, cô không có cách nào ngủ được. Cô biết sau ngày mai, tất cả sẽ thay đổi.
Tác giả :
Trương Tiểu Nhàn