Hồng Liên Bảo Giám
Chương 120: Công chúa (1)
Tô Kính nói với Tô Tuyết:
- Lần trước hai muội suýt mất mạng, giờ có rảnh nên đến thăm, muội cần gì không?
Tô Tuyết muốn từ chối:
- Sao tam ca nói vậy, muội...
Tô Mộ lén giật tay áo Tô Tuyết, hắn thấy hết nhưng giả bộ không biết.
Tô Kính hiểu rằng thực lực của hắn có đến trình độ như Tiêu Dao Hầu cũng không thể ngông nghênh trong thế giới này. Tiêu Dao Hầu Tô Dương còn có Tô gia Dực châu, Nguyên gia Tịnh châu sau lưng, phải đi làm quen Khổng Tước Đạo Cung, cố gắng kiếm nhiều minh hữu chút.
Tô Kính không có nơi nào để tìm minh hữu, minh hữu đáng tin cậy nhất là những huynh đệ tỷ muội.
Nhưng khi thấy Tô Mộ thì Tô Kính dập tắt suy nghĩ này.
Tính cách của Tô Tuyết khó sửa miệng lại, Tô Kính ngắt lời nàng:
- Muội không bằng ta, ta hiểu muội tu hành khó khăn. Tóm lại ta đã đến, có thể đi đi lên uống ly trà không?
Tô Tuyết đỏ mặt nghiêng người mời Tô Kính vào tiểu lâu. Nha hoàn ở bên trong dẫn Tô Kính lên cầu thang, đến tầng một vào một căn phòng yên tĩnh, cửa sổ mở đối diện vách đá ngoài núi giả. Phương xa có mây mù bốc hơi, không nhìn ra cách bao xa. Đây là thuật đạo biến ra, trong Hầu phủ nơi duy nhất có thể quan sát toàn cục là Lãng Uyển Thư Hải.
Ngồi xuống bên cửa sổ, đặt ly lên bàn chân lùn, nha hoàn đưa ngọc bình đến.
Tô Tuyết nói:
- Tam ca, chỗ ta không có trà, chỉ có rượu.
Tô Kính cầm bình ngọc lên tự rót một ly:
- Cũng tốt.
Tô Mộ nhìn Tô Kính vươn tay lộ ra vòng tay mặc ngọc đeo trên cổ tay hắn, chợt cười lạnh hỏi:
- Tam ca, nghe nói việc lần này tam ca làm mất Hoàng Đình Thần Ngọc phụ thân đưa cho?
Tô Kính sửng sốt:
- Đồ vật bên trong vẫn còn.
Tô Mộ nhướng chân mày cong trở nên thẳng tắp như trường kiếm, cười gằn:
- Thứ dễ dàng có được luôn không được người quý trọng.
Mắt phải của Tô Kính hơi xoay tròn, các hình ảnh vừa rồi hiện ra trong thức hải. Tô Mộ đột nhiên lên tiếng châm chọc từ khi nhìn vòng tay mặc ngọc của hắn.
Tô Kính không phải con nít, hắn hiểu ngay tại sao Tô Mộ lên tiếng tổn thương người.
Có vẻ như Tô Mộ là thiên tài tu đạo, Tô Kính là phế vật tu đạo nhưng được Tiêu Dao Hầu dồn nhiều tài nguyên vào. Nếu đưa Hoàng Đình Thần Ngọc cho Tô Mộ chắc nàng có cơ hội thành tựu Kim Đan.
Tiêu Dao Hầu phải trả giá khá lớn để có được Hoàng Đình Thần Ngọc khi không bị Tô Kính phá hỏng, nói Tô Mộ không thầm oán hận mới giả tạo. Hai ca ca không có xung đột với nàng bởi vì bọn họ không thể truyền thừa huyết mạch, không đụng chạm ích lợi. Ở trong lòng Tô Mộ có lẽ nghĩ nếu không có phế vật như hắn thì Tiêu Dao Hầu sẽ hết sức bồi dưỡng nàng?
Với thân phận của Tiêu Dao Hầu không khó tìm người ở rễ.
Tô Mộ trở thành tiểu thư, có khả năng kế thừa gia nghiệp. Nếu sinh con có huyết mạch Tô gia thì sẽ mang họ Tô, đạt được truyền thừa, chuyện này từng có tiền lệ.
Tô Kính không giận, chỉ cười nói:
- Ngũ muội, người tu đạo, cần gì để ý vật ngoài thân?
Khi Tô Kính nói lời này nhìn đạo ý của Tô Mộ, trong mắt không có châm chọc.
- Ha ha, vật ngoài thân? Tam ca có biết là phụ thân...
Tô Kính ngắt lời, ánh mắt âm trầm:
- Chúng ta không có năng lực chất vấn quyết định của phụ thân.
Tiêu Dao Hầu đã quyết định bồi dưỡng hắn thì Tô Kính không có quyền từ chối, chỉ có thể cắn răng nhận. Nếu Tô Mộ chỉ oán hận hắn thì không sao, nếu lan sang Tiêu Dao Hầu thì thiên tài gì cũng chỉ có một kết cục.
Tô gia không cần thiếu niên phản nghịch, chính Tiêu Dao Hầu cũng phải bày ra sự trung thành với bản gia Dực châu, không thì những luyện khí thế gia không có tư cách đối kháng với Đạo Cung, cũng không giữ gìn gia nghiệp to lớn được.
Tô Mộ trợn trừng mắt nhìn Tô Kính, không nói nên lời.
Tô Kính nói thẳng trung tâm vấn đề, tất cả đều là kế hoạch của Tiêu Dao Hầu, nàng không quyền lực chất vấn.
Tô Tuyết lúng túng muốn nói gì nhưng Tô Kính giơ tay ngăn lại, hắn nhìn khuôn mặt non mềm của Tô Mộ:
- Ngũ muội biết không? Có ba thứ mà luyện khí sĩ không nên có.
Tô Mộ bị Tô Kính át khí thế, không kiềm được hỏi ngược:
- Ba loại nào?
- Hâm mộ, đố kị, hận.
Tô Kính nói xong năm chữ mặt Tô Mộ tái mét, hắn vẫn chưa chịu thôi:
- Ngũ muội biết toàn thiên hạ có bao nhiêu người hâm mộ muội? Đạo y trên người muội dù là chưởng môn của môn phái nhỏ chưa chắc được một món. Nếu ta vào Vũ Lâm quân thì mặc áo giáp chỉ đến đẳng cấp pháp khí.
Lông mày Tô Mộ dần mềm lại cong xuống, nàng thẳng sống lưng vái Tô Kính:
- Ta đã sai, đa tạ tam ca chỉ điểm.
Tô Kính bất ngờ, hắn nhìn ra được Tô Mộ bẩm sinh kiêu ngạo, không phải làm bộ, vậy mà nàng xin lỗi hắn? Có lẽ là thật lòng.
Sắc mặt Tô Mộ dần bình thường lại:
- Phụ thân có thọ nguyên ngàn năm, tam ca, chúng ta không thể kế thừa tước vị của phụ thân, tam ca không muốn làm Tô gia mất mặt thì phải tự khai phủ gây dựng sự nghiệp.
Tô Kính ngạc nhiên, bề ngoài Tô Mộ mềm yếu mà nội tâm rất kiên cường.
- Ngũ muội có biết việc bệ hạ muốn viễn chinh quốc gia Tà Thần?
Tô Mộ gật đầu.
Tô Kính hỏi:
- Vậy muội có tính toán gì?
Chân mày cong của Tô Mộ lại nhướng lên:
- Bệ hạ muốn thành lập quân đoàn thứ năm thì rồi sẽ tổ kiến quân đoàn thứ sáu. Quốc gia Tà Thần khá rộng lớn, nhân khẩu không bằng Đông Tần chúng ta nhưng nghe nói diện tích gấp mấy lần đế quốc. Nếu muốn chinh phục thì quân đội ngàn vạn không đánh nổi, có thể cầm mười vạn binh đủ được phong hầu. Khi đó ta sẽ xin phụ thân nói với bệ hạ cho tổ kiến Cân Quắc binh đoàn.
Tô Kính nhắc nhở:
- Ha, ngũ muội nghĩ giành một biên chế dễ vậy sao?
Tô Mộ nói:
- Nếu ta tự chuẩn bị vũ khí, tự mình chiêu mộ binh sĩ, với cuộc chiến vượt nước thế này bệ hạ sẽ cho phép thành lập binh đoàn. Năm xưa Đạo Môn tiêu diệt chư tử bách gia giúp bao quý tộc đi lên toàn vì thủ đoạn này. Nếu vì tiêu diệt quốc gia Tà Thần có lẽ sẽ lật lại luật pháp năm xưa.
Tô Kính chợt nhận ra nếu hoàng thất Đông Tần đế quốc viễn chinh chưa cần tổ kiến nhiều quân đoàn mới, trong đế quốc gia tộc nào hơi có chút thực lực sẽ tự bỏ tiền ra tổ kiến quân đội giết ra một tương lai.
Năm xưa Đạo Môn diệt bách gia đã dùng thủ đoạn này, chờ bách gia diệt vong số lượng tư quân của đế quốc lên đến mấy ngàn vạn. Lúc xóa bỏ tư quân toàn tính theo quân công phong thưởng danh hiệu cho quý tộc sở hữu nó. Hoàng thất chỉ lời không lỗ, bị lỗ là bách gia, là gia tộc bị diệt trong quá trình chinh phạt bách gia.
- Lần trước hai muội suýt mất mạng, giờ có rảnh nên đến thăm, muội cần gì không?
Tô Tuyết muốn từ chối:
- Sao tam ca nói vậy, muội...
Tô Mộ lén giật tay áo Tô Tuyết, hắn thấy hết nhưng giả bộ không biết.
Tô Kính hiểu rằng thực lực của hắn có đến trình độ như Tiêu Dao Hầu cũng không thể ngông nghênh trong thế giới này. Tiêu Dao Hầu Tô Dương còn có Tô gia Dực châu, Nguyên gia Tịnh châu sau lưng, phải đi làm quen Khổng Tước Đạo Cung, cố gắng kiếm nhiều minh hữu chút.
Tô Kính không có nơi nào để tìm minh hữu, minh hữu đáng tin cậy nhất là những huynh đệ tỷ muội.
Nhưng khi thấy Tô Mộ thì Tô Kính dập tắt suy nghĩ này.
Tính cách của Tô Tuyết khó sửa miệng lại, Tô Kính ngắt lời nàng:
- Muội không bằng ta, ta hiểu muội tu hành khó khăn. Tóm lại ta đã đến, có thể đi đi lên uống ly trà không?
Tô Tuyết đỏ mặt nghiêng người mời Tô Kính vào tiểu lâu. Nha hoàn ở bên trong dẫn Tô Kính lên cầu thang, đến tầng một vào một căn phòng yên tĩnh, cửa sổ mở đối diện vách đá ngoài núi giả. Phương xa có mây mù bốc hơi, không nhìn ra cách bao xa. Đây là thuật đạo biến ra, trong Hầu phủ nơi duy nhất có thể quan sát toàn cục là Lãng Uyển Thư Hải.
Ngồi xuống bên cửa sổ, đặt ly lên bàn chân lùn, nha hoàn đưa ngọc bình đến.
Tô Tuyết nói:
- Tam ca, chỗ ta không có trà, chỉ có rượu.
Tô Kính cầm bình ngọc lên tự rót một ly:
- Cũng tốt.
Tô Mộ nhìn Tô Kính vươn tay lộ ra vòng tay mặc ngọc đeo trên cổ tay hắn, chợt cười lạnh hỏi:
- Tam ca, nghe nói việc lần này tam ca làm mất Hoàng Đình Thần Ngọc phụ thân đưa cho?
Tô Kính sửng sốt:
- Đồ vật bên trong vẫn còn.
Tô Mộ nhướng chân mày cong trở nên thẳng tắp như trường kiếm, cười gằn:
- Thứ dễ dàng có được luôn không được người quý trọng.
Mắt phải của Tô Kính hơi xoay tròn, các hình ảnh vừa rồi hiện ra trong thức hải. Tô Mộ đột nhiên lên tiếng châm chọc từ khi nhìn vòng tay mặc ngọc của hắn.
Tô Kính không phải con nít, hắn hiểu ngay tại sao Tô Mộ lên tiếng tổn thương người.
Có vẻ như Tô Mộ là thiên tài tu đạo, Tô Kính là phế vật tu đạo nhưng được Tiêu Dao Hầu dồn nhiều tài nguyên vào. Nếu đưa Hoàng Đình Thần Ngọc cho Tô Mộ chắc nàng có cơ hội thành tựu Kim Đan.
Tiêu Dao Hầu phải trả giá khá lớn để có được Hoàng Đình Thần Ngọc khi không bị Tô Kính phá hỏng, nói Tô Mộ không thầm oán hận mới giả tạo. Hai ca ca không có xung đột với nàng bởi vì bọn họ không thể truyền thừa huyết mạch, không đụng chạm ích lợi. Ở trong lòng Tô Mộ có lẽ nghĩ nếu không có phế vật như hắn thì Tiêu Dao Hầu sẽ hết sức bồi dưỡng nàng?
Với thân phận của Tiêu Dao Hầu không khó tìm người ở rễ.
Tô Mộ trở thành tiểu thư, có khả năng kế thừa gia nghiệp. Nếu sinh con có huyết mạch Tô gia thì sẽ mang họ Tô, đạt được truyền thừa, chuyện này từng có tiền lệ.
Tô Kính không giận, chỉ cười nói:
- Ngũ muội, người tu đạo, cần gì để ý vật ngoài thân?
Khi Tô Kính nói lời này nhìn đạo ý của Tô Mộ, trong mắt không có châm chọc.
- Ha ha, vật ngoài thân? Tam ca có biết là phụ thân...
Tô Kính ngắt lời, ánh mắt âm trầm:
- Chúng ta không có năng lực chất vấn quyết định của phụ thân.
Tiêu Dao Hầu đã quyết định bồi dưỡng hắn thì Tô Kính không có quyền từ chối, chỉ có thể cắn răng nhận. Nếu Tô Mộ chỉ oán hận hắn thì không sao, nếu lan sang Tiêu Dao Hầu thì thiên tài gì cũng chỉ có một kết cục.
Tô gia không cần thiếu niên phản nghịch, chính Tiêu Dao Hầu cũng phải bày ra sự trung thành với bản gia Dực châu, không thì những luyện khí thế gia không có tư cách đối kháng với Đạo Cung, cũng không giữ gìn gia nghiệp to lớn được.
Tô Mộ trợn trừng mắt nhìn Tô Kính, không nói nên lời.
Tô Kính nói thẳng trung tâm vấn đề, tất cả đều là kế hoạch của Tiêu Dao Hầu, nàng không quyền lực chất vấn.
Tô Tuyết lúng túng muốn nói gì nhưng Tô Kính giơ tay ngăn lại, hắn nhìn khuôn mặt non mềm của Tô Mộ:
- Ngũ muội biết không? Có ba thứ mà luyện khí sĩ không nên có.
Tô Mộ bị Tô Kính át khí thế, không kiềm được hỏi ngược:
- Ba loại nào?
- Hâm mộ, đố kị, hận.
Tô Kính nói xong năm chữ mặt Tô Mộ tái mét, hắn vẫn chưa chịu thôi:
- Ngũ muội biết toàn thiên hạ có bao nhiêu người hâm mộ muội? Đạo y trên người muội dù là chưởng môn của môn phái nhỏ chưa chắc được một món. Nếu ta vào Vũ Lâm quân thì mặc áo giáp chỉ đến đẳng cấp pháp khí.
Lông mày Tô Mộ dần mềm lại cong xuống, nàng thẳng sống lưng vái Tô Kính:
- Ta đã sai, đa tạ tam ca chỉ điểm.
Tô Kính bất ngờ, hắn nhìn ra được Tô Mộ bẩm sinh kiêu ngạo, không phải làm bộ, vậy mà nàng xin lỗi hắn? Có lẽ là thật lòng.
Sắc mặt Tô Mộ dần bình thường lại:
- Phụ thân có thọ nguyên ngàn năm, tam ca, chúng ta không thể kế thừa tước vị của phụ thân, tam ca không muốn làm Tô gia mất mặt thì phải tự khai phủ gây dựng sự nghiệp.
Tô Kính ngạc nhiên, bề ngoài Tô Mộ mềm yếu mà nội tâm rất kiên cường.
- Ngũ muội có biết việc bệ hạ muốn viễn chinh quốc gia Tà Thần?
Tô Mộ gật đầu.
Tô Kính hỏi:
- Vậy muội có tính toán gì?
Chân mày cong của Tô Mộ lại nhướng lên:
- Bệ hạ muốn thành lập quân đoàn thứ năm thì rồi sẽ tổ kiến quân đoàn thứ sáu. Quốc gia Tà Thần khá rộng lớn, nhân khẩu không bằng Đông Tần chúng ta nhưng nghe nói diện tích gấp mấy lần đế quốc. Nếu muốn chinh phục thì quân đội ngàn vạn không đánh nổi, có thể cầm mười vạn binh đủ được phong hầu. Khi đó ta sẽ xin phụ thân nói với bệ hạ cho tổ kiến Cân Quắc binh đoàn.
Tô Kính nhắc nhở:
- Ha, ngũ muội nghĩ giành một biên chế dễ vậy sao?
Tô Mộ nói:
- Nếu ta tự chuẩn bị vũ khí, tự mình chiêu mộ binh sĩ, với cuộc chiến vượt nước thế này bệ hạ sẽ cho phép thành lập binh đoàn. Năm xưa Đạo Môn tiêu diệt chư tử bách gia giúp bao quý tộc đi lên toàn vì thủ đoạn này. Nếu vì tiêu diệt quốc gia Tà Thần có lẽ sẽ lật lại luật pháp năm xưa.
Tô Kính chợt nhận ra nếu hoàng thất Đông Tần đế quốc viễn chinh chưa cần tổ kiến nhiều quân đoàn mới, trong đế quốc gia tộc nào hơi có chút thực lực sẽ tự bỏ tiền ra tổ kiến quân đội giết ra một tương lai.
Năm xưa Đạo Môn diệt bách gia đã dùng thủ đoạn này, chờ bách gia diệt vong số lượng tư quân của đế quốc lên đến mấy ngàn vạn. Lúc xóa bỏ tư quân toàn tính theo quân công phong thưởng danh hiệu cho quý tộc sở hữu nó. Hoàng thất chỉ lời không lỗ, bị lỗ là bách gia, là gia tộc bị diệt trong quá trình chinh phạt bách gia.
Tác giả :
Deathstate