Hồng Liên Bảo Giám
Chương 112: Khí đế vương (2)
Đế quốc không đi trấn áp ngươi đã là may, lúc trước tiêu diệt bách gia ngươi không góp sức gì, để lại ngươi là kiềm chế mười hai Đạo Cung, ngươi muốn lên cao? Ngây thơ thật.
Tiêu Dao Hầu ngẫm nghĩ, thu lại hơi thở cười hỏi:
- Ngươi nói xem ta nên xử lý ngươi thế nào đây?
Nguyên Thùy Vũ vốn thả lỏng tâm tình bỗng chốc lại căng thẳng. Tiêu Dao Hầu hỏi như vậy rõ là không có ý tốt, Nguyên Thùy Vũ suýt làm ba nhi tử, một nữ nhi của gã chết, giờ cho gã tự định tội mình. Đưa ra tội quá nhẹ Tiêu Dao Hầu tức giận cho gã hồn phi phách tán luôn.
Tiêu Dao Hầu vẫn cười:
- Ngươi không nói ra những gì mình biết, cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Mang Sơn đạo phái có là gì? Dám đến Ngọc Kinh thành tìm ta báo thù sao?
Chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng Nguyên Thùy Vũ bị đánh nát, gã bất đắc dĩ nói:
- Tỷ phu, chuyện này không thể trách ta, ta trừ tu luyện Địa Ngục Luân Hồi Kinh còn tu luyện Phi Âm Kinh. Lúc ấy tuổi trẻ vô tri, cho rằng đây là đại đạo thông thiên, ai ngờ tu luyện Phi Âm Kinh về sau không thoát khỏi Mang Sơn đạo phái khống chế.
- Ta có nghe nói về Phi Âm Kinh, vậy là suy nghĩ trong lòng ngươi không thể biểu đạt ra, nếu không sẽ hồn phi phách tán ngay?
- Đúng rồi.
- Ha ha, vậy để ta phỏng đoán xem, nếu như ta đoán đúng thì ngươi không cần trả lời, nếu ta nói sai thì ngươi nói cho ta biết, thế nào?
Tiêu Dao Hầu là ai? Nghe liền biết thủ đoạn khống chế này mạt hạng, dù Nguyên Thùy Vũ có ý định phản bội Mang Sơn đạo phái cũng không thể hành động, không thì sẽ bị trừng phạt giáng xuống.
Nguyên Thùy Vũ không nhúc nhích, lắng nghe Nguyên Thùy Vũ nói gì.
- Năm đó diệt vong bách gia, trong Nho môn có một món thánh khí cực kỳ quan trọng. Đạo Môn không lấy vào tay được, đó là Sơn Hà Xã Tắc đồ, bản đồ này rơi vào tay Mang Sơn đạo phái đúng không?
Da Nguyên Thùy Vũ căng thẳng, không toát mồ hôi được. Làm sao Tiêu Dao Hầu biết bí mật lớn này? Nếu hoàng đế biết chuyện sẽ phát binh tấn công Mang Sơn ngay. Sơn Hà Xã Tắc đồ là thánh khí, tương đương với tiên khí của Đạo Môn. Có Sơn Hà Xã Tắc đồ trong tay là có thể dòm ngó mỗi góc Thần Châu.
Năm xưa thứ này không nằm trong tay Nho môn thì đã không thể thống lĩnh bách gia, đứng đầu quần hùng.
- Nghe nói Sơn Hà Xã Tắc đồ có thể quan sát quốc vận.
Nguyên Thùy Vũ vẫn không lên tiếng, Tiêu Dao Hầu không nói sai chút nào.
Tiêu Dao Hầu nói:
- Một lão bất tử trong Mang Sơn đạo phái từng thấy chút biến đổi trong Ngọc Kinh thành trên Sơn Hà Xã Tắc đồ, biến đổi đó đủ ảnh hưởng cách cục đế quốc về sau. Biến đổi này liên quan đến ta nên Mang Sơn đạo phái mới đưa ngươi tới.
Nguyên Thùy Vũ hóa đá.
Đây vốn là mục đích Nguyên Thùy Vũ đến Ngọc Kinh thành. Trên Sơn Hà Xã Tắc đồ xuất hiện khí đế vương thứ hai, trong Ngọc Kinh thành huynh đệ Tiêu Dao Hầu quyền thế ngập trời, gần như đứng đầu bách quan. Khí thế Đại Tư Đồ cũng bị Tiêu Dao Hầu đè đầu.
Mang Sơn đạo phái đánh cuộc một keo, cho rằng khí đế vương thứ hai liên quan với Tiêu Dao Hầu.
Nếu Tiêu Dao Hầu tạo phản thì Mang Sơn đạo phái phải là người đầu tiên bắt lấy cơ hội.
Tiêu Dao Hầu vẫn cười, Nguyên Thùy Vũ chỉ muốn chết. Tỷ phu của gã e rằng thật sự liên quan đến khí đế vương thứ hai. Vì nếu hoàng thất biết Mang Sơn có Sơn Hà Xã Tắc đồ chắc chắn sẽ trực tiếp bạo lực giải quyết, tới cửa cướp.
Tiêu Dao Hầu biết chuyện, có nói với hoàng thất hay không là vấn đề cần nghiên cứu.
Nguyên Thùy Vũ có lý do gì không bị diệt khẩu? Loại chuyện này dù là tỷ tỷ cũng phải suy xét bảo vệ Tiêu Dao Hầu trước.
- Ta có thể giải trừ Phi Âm Kinh trên người của ngươi, nhưng ngươi tạm ở lại đây, dù sao môn đạo pháp này có thể cho ngươi tu hành Địa Ngục Luân Hồi Kinh mau hơn. Chờ có ngày ta cần dùng ngươi thì sẽ giải quyết rắc rối Phi Âm Kinh cho. Địa Phủ Chi Môn hãy tặng cho Tô Kính xem như xin lỗi, ngươi thấy sao?
Trong khoảnh khắc từ địa ngục đến thiên đường, Nguyên Thùy Vũ không ngờ Tiêu Dao Hầu nói hết bí mật ra nhưng không giết gã.
Một Địa Phủ Chi Môn có là gì, nếu Nguyên Thùy Vũ là Kim Đan ngũ chuyển thì có thể luyện chế một Địa Phủ Chi Môn để chơi. Nếu như không có loại năng lực này, Mang Sơn đạo phái không sở hữu linh trì thì đã sớm xuống dốc.
Tiêu Dao Hầu phất tay ra hiệu cho Nguyên Thùy Vũ đi:
- Vậy ngươi đi đi, về sau thân thiết với Tô Linh nhiều chút.
Ngụ ý là sau này ngươi cách xa Tô Kính chút.
Tiêu Dao Hầu nói câu sau cùng sử dụng lực lượng Kim Đan lục trọng, trong thức hải Nguyên Thùy Vũ dấy lên sóng thần, miệng mũi chảy máu, tầm mắt mơ hồ không thấy gì.
Nguyên Thùy Vũ hoảng hồn, miễn cưỡng ức chế vết tương, nguyên thần tra xét thức hải phát hiện trừ chút vết thương ra không có gì khác. Nhưng uy áp của Tiêu Dao Hầu đã dung nhập vào thức hải, Nguyên Thùy Vũ không thể xua tan nó.
Tức là sau này một ý niệm của Tiêu Dao Hầu có thể làm thức hải Nguyên Thùy Vũ tan vỡ.
Không có phù văn cấm chế mà sao Tiêu Dao Hầu tạo thành hiệu quả như vậy được? Không lẽ Tiêu Dao Hầu đã tu luyện thành tiên? Không thể nào, rõ ràng Tiêu Dao Hầu là Kim Đan lục trọng, tuyệt đối không cao hơn.
Nguyên Thùy Vũ thẫn thờ ra khỏi thư phòng của Tiêu Dao Hầu, không nhận ra tỷ tỷ Nguyên Lăng Hồng từ khi nào đứng cạnh giá sách.
Tài nguyên của Tiêu Dao Hầu đúng là đến mau, trong vòng ba ngày các loại yêu cầu của Lâm Hoành Sơn đều được thỏa mãn. Một trang bị không gian đẳng cấp đạo khí đưa vào tay Lâm Hoành Sơn.
Đây là đạo khí không gian thật trăm phần trăm, không phải loại đạo khí thuộc tính thiên nhiên như Hoàng Đình Thần Ngọc. Nó mở ra không gian đủ chứa hết vật tư cần cho chiến đấu kịch liệt.
Lâm Hoành Sơn nhìn thịt yêu thú, các loại đan dược, yêu đan, dược liệu hiếm thấy chất đống như núi trong vòng tay, còn có một ngôi sao mà gã không ngờ thật sự sẽ vào tay mình.
Đó là một sao băng đường kính hơn hai thước, hoàn chỉnh, ánh sáng bảy sắc lấp lánh rực rỡ chứng minh độ thuần khiết rất cao, sau khi tinh luyện ít nhất có thể nấu chảy hòa vào mười mấy bộ áo giáp.
Lâm Hoành Sơn chỉ thuận miệng liệt kê!
Lâm Hoành Sơn suy nghĩ kỹ vật tư trong không gian đạo khí, quyết định dùng hết vào người Tô Kính trừ một thất thải tinh thần kim.
Trường kiếm tùy thân đeo trong quân của Lâm Hoành Sơn đã bị gãy, trừ Hỗn Độn Kim Chuy ra gã không có binh khí nào tiện tay. Lâm Hoành Sơn không thể lấy Hỗn Độn Kim Chuy ra sử dụng trong Ngọc Kinh thành, nên phải tìm một món binh khí.
Tiêu Dao Hầu ngẫm nghĩ, thu lại hơi thở cười hỏi:
- Ngươi nói xem ta nên xử lý ngươi thế nào đây?
Nguyên Thùy Vũ vốn thả lỏng tâm tình bỗng chốc lại căng thẳng. Tiêu Dao Hầu hỏi như vậy rõ là không có ý tốt, Nguyên Thùy Vũ suýt làm ba nhi tử, một nữ nhi của gã chết, giờ cho gã tự định tội mình. Đưa ra tội quá nhẹ Tiêu Dao Hầu tức giận cho gã hồn phi phách tán luôn.
Tiêu Dao Hầu vẫn cười:
- Ngươi không nói ra những gì mình biết, cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Mang Sơn đạo phái có là gì? Dám đến Ngọc Kinh thành tìm ta báo thù sao?
Chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng Nguyên Thùy Vũ bị đánh nát, gã bất đắc dĩ nói:
- Tỷ phu, chuyện này không thể trách ta, ta trừ tu luyện Địa Ngục Luân Hồi Kinh còn tu luyện Phi Âm Kinh. Lúc ấy tuổi trẻ vô tri, cho rằng đây là đại đạo thông thiên, ai ngờ tu luyện Phi Âm Kinh về sau không thoát khỏi Mang Sơn đạo phái khống chế.
- Ta có nghe nói về Phi Âm Kinh, vậy là suy nghĩ trong lòng ngươi không thể biểu đạt ra, nếu không sẽ hồn phi phách tán ngay?
- Đúng rồi.
- Ha ha, vậy để ta phỏng đoán xem, nếu như ta đoán đúng thì ngươi không cần trả lời, nếu ta nói sai thì ngươi nói cho ta biết, thế nào?
Tiêu Dao Hầu là ai? Nghe liền biết thủ đoạn khống chế này mạt hạng, dù Nguyên Thùy Vũ có ý định phản bội Mang Sơn đạo phái cũng không thể hành động, không thì sẽ bị trừng phạt giáng xuống.
Nguyên Thùy Vũ không nhúc nhích, lắng nghe Nguyên Thùy Vũ nói gì.
- Năm đó diệt vong bách gia, trong Nho môn có một món thánh khí cực kỳ quan trọng. Đạo Môn không lấy vào tay được, đó là Sơn Hà Xã Tắc đồ, bản đồ này rơi vào tay Mang Sơn đạo phái đúng không?
Da Nguyên Thùy Vũ căng thẳng, không toát mồ hôi được. Làm sao Tiêu Dao Hầu biết bí mật lớn này? Nếu hoàng đế biết chuyện sẽ phát binh tấn công Mang Sơn ngay. Sơn Hà Xã Tắc đồ là thánh khí, tương đương với tiên khí của Đạo Môn. Có Sơn Hà Xã Tắc đồ trong tay là có thể dòm ngó mỗi góc Thần Châu.
Năm xưa thứ này không nằm trong tay Nho môn thì đã không thể thống lĩnh bách gia, đứng đầu quần hùng.
- Nghe nói Sơn Hà Xã Tắc đồ có thể quan sát quốc vận.
Nguyên Thùy Vũ vẫn không lên tiếng, Tiêu Dao Hầu không nói sai chút nào.
Tiêu Dao Hầu nói:
- Một lão bất tử trong Mang Sơn đạo phái từng thấy chút biến đổi trong Ngọc Kinh thành trên Sơn Hà Xã Tắc đồ, biến đổi đó đủ ảnh hưởng cách cục đế quốc về sau. Biến đổi này liên quan đến ta nên Mang Sơn đạo phái mới đưa ngươi tới.
Nguyên Thùy Vũ hóa đá.
Đây vốn là mục đích Nguyên Thùy Vũ đến Ngọc Kinh thành. Trên Sơn Hà Xã Tắc đồ xuất hiện khí đế vương thứ hai, trong Ngọc Kinh thành huynh đệ Tiêu Dao Hầu quyền thế ngập trời, gần như đứng đầu bách quan. Khí thế Đại Tư Đồ cũng bị Tiêu Dao Hầu đè đầu.
Mang Sơn đạo phái đánh cuộc một keo, cho rằng khí đế vương thứ hai liên quan với Tiêu Dao Hầu.
Nếu Tiêu Dao Hầu tạo phản thì Mang Sơn đạo phái phải là người đầu tiên bắt lấy cơ hội.
Tiêu Dao Hầu vẫn cười, Nguyên Thùy Vũ chỉ muốn chết. Tỷ phu của gã e rằng thật sự liên quan đến khí đế vương thứ hai. Vì nếu hoàng thất biết Mang Sơn có Sơn Hà Xã Tắc đồ chắc chắn sẽ trực tiếp bạo lực giải quyết, tới cửa cướp.
Tiêu Dao Hầu biết chuyện, có nói với hoàng thất hay không là vấn đề cần nghiên cứu.
Nguyên Thùy Vũ có lý do gì không bị diệt khẩu? Loại chuyện này dù là tỷ tỷ cũng phải suy xét bảo vệ Tiêu Dao Hầu trước.
- Ta có thể giải trừ Phi Âm Kinh trên người của ngươi, nhưng ngươi tạm ở lại đây, dù sao môn đạo pháp này có thể cho ngươi tu hành Địa Ngục Luân Hồi Kinh mau hơn. Chờ có ngày ta cần dùng ngươi thì sẽ giải quyết rắc rối Phi Âm Kinh cho. Địa Phủ Chi Môn hãy tặng cho Tô Kính xem như xin lỗi, ngươi thấy sao?
Trong khoảnh khắc từ địa ngục đến thiên đường, Nguyên Thùy Vũ không ngờ Tiêu Dao Hầu nói hết bí mật ra nhưng không giết gã.
Một Địa Phủ Chi Môn có là gì, nếu Nguyên Thùy Vũ là Kim Đan ngũ chuyển thì có thể luyện chế một Địa Phủ Chi Môn để chơi. Nếu như không có loại năng lực này, Mang Sơn đạo phái không sở hữu linh trì thì đã sớm xuống dốc.
Tiêu Dao Hầu phất tay ra hiệu cho Nguyên Thùy Vũ đi:
- Vậy ngươi đi đi, về sau thân thiết với Tô Linh nhiều chút.
Ngụ ý là sau này ngươi cách xa Tô Kính chút.
Tiêu Dao Hầu nói câu sau cùng sử dụng lực lượng Kim Đan lục trọng, trong thức hải Nguyên Thùy Vũ dấy lên sóng thần, miệng mũi chảy máu, tầm mắt mơ hồ không thấy gì.
Nguyên Thùy Vũ hoảng hồn, miễn cưỡng ức chế vết tương, nguyên thần tra xét thức hải phát hiện trừ chút vết thương ra không có gì khác. Nhưng uy áp của Tiêu Dao Hầu đã dung nhập vào thức hải, Nguyên Thùy Vũ không thể xua tan nó.
Tức là sau này một ý niệm của Tiêu Dao Hầu có thể làm thức hải Nguyên Thùy Vũ tan vỡ.
Không có phù văn cấm chế mà sao Tiêu Dao Hầu tạo thành hiệu quả như vậy được? Không lẽ Tiêu Dao Hầu đã tu luyện thành tiên? Không thể nào, rõ ràng Tiêu Dao Hầu là Kim Đan lục trọng, tuyệt đối không cao hơn.
Nguyên Thùy Vũ thẫn thờ ra khỏi thư phòng của Tiêu Dao Hầu, không nhận ra tỷ tỷ Nguyên Lăng Hồng từ khi nào đứng cạnh giá sách.
Tài nguyên của Tiêu Dao Hầu đúng là đến mau, trong vòng ba ngày các loại yêu cầu của Lâm Hoành Sơn đều được thỏa mãn. Một trang bị không gian đẳng cấp đạo khí đưa vào tay Lâm Hoành Sơn.
Đây là đạo khí không gian thật trăm phần trăm, không phải loại đạo khí thuộc tính thiên nhiên như Hoàng Đình Thần Ngọc. Nó mở ra không gian đủ chứa hết vật tư cần cho chiến đấu kịch liệt.
Lâm Hoành Sơn nhìn thịt yêu thú, các loại đan dược, yêu đan, dược liệu hiếm thấy chất đống như núi trong vòng tay, còn có một ngôi sao mà gã không ngờ thật sự sẽ vào tay mình.
Đó là một sao băng đường kính hơn hai thước, hoàn chỉnh, ánh sáng bảy sắc lấp lánh rực rỡ chứng minh độ thuần khiết rất cao, sau khi tinh luyện ít nhất có thể nấu chảy hòa vào mười mấy bộ áo giáp.
Lâm Hoành Sơn chỉ thuận miệng liệt kê!
Lâm Hoành Sơn suy nghĩ kỹ vật tư trong không gian đạo khí, quyết định dùng hết vào người Tô Kính trừ một thất thải tinh thần kim.
Trường kiếm tùy thân đeo trong quân của Lâm Hoành Sơn đã bị gãy, trừ Hỗn Độn Kim Chuy ra gã không có binh khí nào tiện tay. Lâm Hoành Sơn không thể lấy Hỗn Độn Kim Chuy ra sử dụng trong Ngọc Kinh thành, nên phải tìm một món binh khí.
Tác giả :
Deathstate