Hồng Anh Ký
Chương 37: Uy hiếp từ sát thủ
Dịch giả: Tà Dương
Sau khi A Phi tỉnh lại, phát hiện ra có vài người ở xung quanh, đó chính là Tứ Nhĩ Nhất Thương, Phong Y Linh, Bách Lý Băng, thậm chí có cả Hồ Ly Chưa Thành Tinh. Còn có một người đứng ở đó, chính là người thường ở cùng một chỗ với Đại Kiếm Thần, A Phi từng có dịp gặp mặt một lần, Thanh Phong.
- Ta làm sao thế này?
A Phi nói một câu như một kẻ nói nhảm.
- Bị người ám sát, trúng độc. May mà phát hiện sớm, nếu không ngươi nghẻo rồi.
Phong Y Linh nói.
Lúc này A Phi mới nhớ tới chuyện xảy ra, một lúc sau liền sờ gáy mình, ngồi dậy nói:
- Ta nhớ ra rồi. Vậy mà ta lại không chết, vẫn sống đến tận bây giờ.
- May mà có Thanh Phong, hắn thấy ngươi ở trên đường, cho ngươi ăn một viên thuốc chữa thương. Sau đó thông tri cho Tứ Nhĩ Nhất Thương, rồi chúng ta đến nơi, Hồ Ly giải độc cho ngươi.
Phong Y Linh nói.
Thì ra là thế! Bỗng nhiên A Phi cảm thấy mình thật may mắn, lại có thể gặp được người quen sau khi trúng độc. Hắn thở dài, nói:
- Đa tạ Thanh Phong huynh, đa tạ Hồ Ly! Chẳng qua chết thì cũng thôi, không sao cả. Làm phiền các ngươi.
Thanh Phong mỉm cười nói:
- Ta ngẫu nhiên đi qua, vừa lúc thấy sát thủ xuất chiêu. Sau đó A Phi huynh đại phát thần uy, một thương đánh chết đối thủ. Chẳng qua sát thủ có hậu chiêu, trên vũ khí có độc. Nếu không có Hồ Ly Chưa Thành Tinh này, huynh sẽ thảm rồi.
A Phi cười nói:
- Cùng lắm là rớt mất 1 cấp, nhưng vẫn cảm tạ chư vị đã giúp đỡ.
- Không phải 1 cấp, là 3 cấp.
Thanh Phong nói:
- Đây là một loại độc dược cực kỳ lợi hại, được người chơi tự mình điều chế. Sau khi chết không phải rớt 1 cấp mà là rớt 3 cấp. Nếu không phải Hồ Ly cô nương tinh thông dược vật, huynh bây giờ đang khóc rồi.
A Phi cảm thấy hoảng sợ, không biết trò chơi còn có loại chất độc như này. Hắn lại cảm ơn Hồ Ly một lần nữa, nhưng thấy Hồ Ly thản nhiên nói:
- Ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta, thật ra loại độc dược này là do ta điều chế.
Mọi người liền chấn động, vội vàng hỏi. Nguyên nhân là từ khi Hồ Ly Chưa Thành Tinh tiến vào trò chơi cho đến này vẫn luôn nghiên cứu các loại dược vật. Nàng đưa trò chơi trở thành nơi thí nghiệm, có thể chế thử các loại độc dược. Trong đó có một số được nàng bán ra cho các người chơi, bao gồm cả loại độc làm người ta rớt 3 cấp này. Phần lớn người mua đều là đệ tử phái Hoa Sơn, bởi vì chỉ đệ tử phái Hoa Sơn mới biết Hồ Ly Chưa Thành Tinh có thiên phú về mặt chế dược.
Mọi người sau khi nghe xong đều hiểu ra. Tứ Nhĩ Nhất Thương nói:
- Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy loại độc này, không ngờ Hồ Ly cô nương có năng lực như thế, chẳng trách phái Hoa Sơn lại sai người ám sát A Phi.
- Làm sao ngươi biết là phái Hoa Sơn làm?
A Phi hỏi.
- Chẳng lẽ trong trò chơi ngươi còn có địch nhân khác?
Tứ Nhĩ Nhất Thương hỏi ngược lại.
A Phi trầm tư một lúc rồi thở dài nói:
- Chính xác, từ khi ta vào trong trò chơi cũng chỉ có xích mích với phái Hoa Sơn. Ôi, không biết có phải ta với phái Hoa Sơn là địch nhân trong số mệnh hay không? Lúc trước đánh nhau, không phải là bị người phái Hoa Sơn giết, thì cũng là giết người phái Hoa Sơn. Chẳng qua tên sát thủ kia dường như không phải người phái Hoa Sơn, nàng không dùng kiếm.
- Cũng có đệ tử Hoa Sơn không dùng kiếm. Chẳng qua sát thủ kia đúng là không phải người phái Hoa Sơn, nàng là người của Đường Môn.
Thanh Phong nói.
Hồ Ly Chưa Thành Tinh thu hồi cái bọc bên cạnh mình, nói:
- Đường Môn tinh thông ám khí cùng độc dược, từ trước đến này đều là đại phái trong giang hồ. Hẳn là ngươi bị truy nã, sau đó có người nhận nhiệm vụ giết ngươi. Chuyện này rất có thể có quan hệ với Hoa Sơn, ngươi phải cẩn thận.
Tuy Hồ Ly Chưa Thành Tinh nói không nhiều, nhưng mọi người đều hiểu ra ý tứ trong đó. A Phi không chết, có nghĩa là nhiệm vụ truy nã chưa chấm dứt. Cho dù có người bỏ, thì cũng sẽ có người khác nhận. A Phi nhảy lên, giận dữ nói:
- Như vậy chẳng phải là còn sát thủ đến đối phó ta? Lão tử liều mạng với hắn, ta muốn thăm dò xem ai phát nhiệm vụ này, ta...
- Ngươi muốn giết hắn? Chuyện này thú vị, ta cũng muốn xem một chút.
Phong Y Linh lập tức hưng phấn.
A Phi lo nghĩ, nói:
- Ta cũng muốn truy nã hắn một lần, để cho hắn nếm thử mùi vị này. Phong Y Linh, truy nã một lần mất bao nhiêu tiền?
Phong Y Linh lườm hắn một cái, chu miệng nói:
- Ngươi có ý gì, ngươi để người khác ra tay, không bằng ngươi đích thân ra tay. Ngươi không phải là sát thủ sao? Ngay cả Hồ Ly cũng bị ngươi một thương đâm chết.
Mọi người đều cười, còn mặt của Hồ Ly Chưa Thành Tinh bắt đầu đen đi. A Phi ngượng ngùng nói:
- Ngươi thật là... Nói chuyện này làm gì, hơn nữa, không phải ngươi bảo ta giết...
Lời còn chưa nói xong đã bị Phong Y Linh cầm một miếng vải rách nhét vào miệng.
Hồ Ly vừa thu dọn xong bọc đồ của mình liền đi ra ngoài. Vừa lúc tới cửa, Hồ Ly quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Ta cứu ngươi một lần, ngươi lại thiếu ta một cái ân tình. Nhớ rõ đấy!
Dứt lời liền nghênh ngang bỏ đi cùng với Phong Y Linh. A Phi phun miếng vải rách ra khỏi miệng, thở dài, quay đầu nhìn lại thấy Tứ Nhĩ Nhất Thương đang còn xuất thần ngơ ngác nhìn hướng Hồ Ly Tinh rời đi. A Phi cười nói:
- Đại sư huynh, ngươi phát xuân rồi.
Tứ Nhĩ Nhất Thương phục hồi lại tinh thần, thở dài nói:
- Chẳng thể trách đệ tử Hoa Sơn muốn giết ngươi. Nếu ai đến Ma Sơn bắt cóc mỹ nữ như vậy, ta cũng muốn xách thương đi tìm hắn. Ngươi bị người phái Hoa Sơn thương nhớ, cũng nên cẩn thận.
------------------------------
Những lời này của đại sư huynh khiến A Phi cảm thấy khẩn trương. Sau khi hắn ra khỏi phòng, cảm giác không được tự nhiên, nhìn xung quanh, cảm thấy không khí khắp nơi có chút quỷ dị, người khác tùy ý liếc hắn một cái, hắn đều nhìn ra đấy là ý xấu. Thậm chí một người chơi bình thường đi ngang qua, đều làm cho A Phi dựng cả tóc gáy, hắn không thể không quay đầu lại để nhìn một chút, chỉ sợ người ta chính là sát thủ.
Cái này người ta gọi là không sợ kẻ trộm trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ, cái loại cảm giác này lúc nào cũng mang trên người là vô cùng khó chịu. Rốt cuộc hắn cũng tốn một khoảng thời gian, đến trước cửa một cửa hàng rèn, A Phi cảm thấy bộ quần áo tân thủ của mình đều đã ướt sũng.
MK, sát thủ chết tiệt!
Hắn biết đây không phải là biện pháp, nhưng không thể khống chế nổi phản ứng bản năng của bản thân. Nghĩ được một lát, hắn tức giận chửi một tiếng, thầm nghĩ thà rằng mình bị giết một lần, tránh phải suốt ngày lo lắng. Cứ như vậy, đầu óc hắn đột nhiên tỉnh táo, nơi này chỉ là trò chơi, bị giết một lần cũng không sao, cho dù rớt 3 cấp cũng không phải chuyện gì đáng sợ, tại sao lại phải sợ đầu sợ đuôi?
Đúng vậy, đây mới là giang hồ!
A Phi đột nhiên cảm thấy áp lực giảm mạnh, vốn việc lo lắng bị ám sát cũng biến mất. Thế giới trong trò chơi, cũng chính là thế giới giang hồ. Bị người giết hoặc giết người, là một màn thường thấy nhất trong giang hồ. Cái cảm giác đánh chết sát thủ, sau đó kinh hoàng phát hiện mình trúng độc, đã kích thích dòng máu võ hiệp trong người hắn.
A Phi cười ha ha tự giễu, giờ phút này hắn không còn cảm thấy sợ hãi, ngược lại có chút chờ mong tên sát thủ kia lại tiếp tục đến.
- Khụ, này thiếu hiệp, à, thiếu phỉ, rốt cuộc ngươi có mua binh khí hay không?
Một thanh âm cắt đứt nhiệt huyết mênh mông của A Phi. A Phi phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy lão thợ rèn đang căm tức nhìn mình, còn mình thì đang đứng giữa của hàng mà ngẩn người, nguyên do là, cái lối vào của hàng duy nhất đã bị hắn chặn mất. Điều này làm ảnh hưởng đến sinh ý của lão, khiến cho lão bất mãn lên tiếng nhắc nhở.
- Muốn, muốn. Chẳng qua ta muốn rèn một thanh binh khí!
A Phi đem vẫn thiết trong túi ra. Khuôn mặt lão thợ rèn vốn lạnh như băng, nhưng sau khi thấy thấy khối vẫn thiết, đột nhiên ngây người rồi tràn đầy kinh ngạc.
- Đây... Đây là vẫn thiết sao?
Hắn buông miếng sắt trong tay xuống, lau hai tay mình vào vạt áo, sau đó sốc lại quần áo. Động tác lão thợ rèn rất nhẹ nhàng, giống như không phải nhìn thấy một khối vấn thiết mà là nhìn thấy một cái bảo bối gì đó.
A Phi thấy vậy liền mừng rỡ, với tình huống như này, thường là khi thợ rèn gặp phải tài liệu trân quý, sau đó toàn lực rèn ra một thanh vũ khí đắc ý nhất. Trong truyền thuyết, có thợ rèn còn bỏ ra tính mạng cả đời để rèn ra một thanh thần binh. A Phi nghĩ tới câu chuyện Can Tương, Mạc Tà, nghĩ tới điển cố xả thân vào lò, nghĩ tới...
- Đúng là vẫn thiết! Đáng chết, lão phu ghét nhất là loại đồ không hòa tan được như này.
Tâm tình A Phi chợt nguội lạnh.
Sau khi A Phi tỉnh lại, phát hiện ra có vài người ở xung quanh, đó chính là Tứ Nhĩ Nhất Thương, Phong Y Linh, Bách Lý Băng, thậm chí có cả Hồ Ly Chưa Thành Tinh. Còn có một người đứng ở đó, chính là người thường ở cùng một chỗ với Đại Kiếm Thần, A Phi từng có dịp gặp mặt một lần, Thanh Phong.
- Ta làm sao thế này?
A Phi nói một câu như một kẻ nói nhảm.
- Bị người ám sát, trúng độc. May mà phát hiện sớm, nếu không ngươi nghẻo rồi.
Phong Y Linh nói.
Lúc này A Phi mới nhớ tới chuyện xảy ra, một lúc sau liền sờ gáy mình, ngồi dậy nói:
- Ta nhớ ra rồi. Vậy mà ta lại không chết, vẫn sống đến tận bây giờ.
- May mà có Thanh Phong, hắn thấy ngươi ở trên đường, cho ngươi ăn một viên thuốc chữa thương. Sau đó thông tri cho Tứ Nhĩ Nhất Thương, rồi chúng ta đến nơi, Hồ Ly giải độc cho ngươi.
Phong Y Linh nói.
Thì ra là thế! Bỗng nhiên A Phi cảm thấy mình thật may mắn, lại có thể gặp được người quen sau khi trúng độc. Hắn thở dài, nói:
- Đa tạ Thanh Phong huynh, đa tạ Hồ Ly! Chẳng qua chết thì cũng thôi, không sao cả. Làm phiền các ngươi.
Thanh Phong mỉm cười nói:
- Ta ngẫu nhiên đi qua, vừa lúc thấy sát thủ xuất chiêu. Sau đó A Phi huynh đại phát thần uy, một thương đánh chết đối thủ. Chẳng qua sát thủ có hậu chiêu, trên vũ khí có độc. Nếu không có Hồ Ly Chưa Thành Tinh này, huynh sẽ thảm rồi.
A Phi cười nói:
- Cùng lắm là rớt mất 1 cấp, nhưng vẫn cảm tạ chư vị đã giúp đỡ.
- Không phải 1 cấp, là 3 cấp.
Thanh Phong nói:
- Đây là một loại độc dược cực kỳ lợi hại, được người chơi tự mình điều chế. Sau khi chết không phải rớt 1 cấp mà là rớt 3 cấp. Nếu không phải Hồ Ly cô nương tinh thông dược vật, huynh bây giờ đang khóc rồi.
A Phi cảm thấy hoảng sợ, không biết trò chơi còn có loại chất độc như này. Hắn lại cảm ơn Hồ Ly một lần nữa, nhưng thấy Hồ Ly thản nhiên nói:
- Ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta, thật ra loại độc dược này là do ta điều chế.
Mọi người liền chấn động, vội vàng hỏi. Nguyên nhân là từ khi Hồ Ly Chưa Thành Tinh tiến vào trò chơi cho đến này vẫn luôn nghiên cứu các loại dược vật. Nàng đưa trò chơi trở thành nơi thí nghiệm, có thể chế thử các loại độc dược. Trong đó có một số được nàng bán ra cho các người chơi, bao gồm cả loại độc làm người ta rớt 3 cấp này. Phần lớn người mua đều là đệ tử phái Hoa Sơn, bởi vì chỉ đệ tử phái Hoa Sơn mới biết Hồ Ly Chưa Thành Tinh có thiên phú về mặt chế dược.
Mọi người sau khi nghe xong đều hiểu ra. Tứ Nhĩ Nhất Thương nói:
- Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy loại độc này, không ngờ Hồ Ly cô nương có năng lực như thế, chẳng trách phái Hoa Sơn lại sai người ám sát A Phi.
- Làm sao ngươi biết là phái Hoa Sơn làm?
A Phi hỏi.
- Chẳng lẽ trong trò chơi ngươi còn có địch nhân khác?
Tứ Nhĩ Nhất Thương hỏi ngược lại.
A Phi trầm tư một lúc rồi thở dài nói:
- Chính xác, từ khi ta vào trong trò chơi cũng chỉ có xích mích với phái Hoa Sơn. Ôi, không biết có phải ta với phái Hoa Sơn là địch nhân trong số mệnh hay không? Lúc trước đánh nhau, không phải là bị người phái Hoa Sơn giết, thì cũng là giết người phái Hoa Sơn. Chẳng qua tên sát thủ kia dường như không phải người phái Hoa Sơn, nàng không dùng kiếm.
- Cũng có đệ tử Hoa Sơn không dùng kiếm. Chẳng qua sát thủ kia đúng là không phải người phái Hoa Sơn, nàng là người của Đường Môn.
Thanh Phong nói.
Hồ Ly Chưa Thành Tinh thu hồi cái bọc bên cạnh mình, nói:
- Đường Môn tinh thông ám khí cùng độc dược, từ trước đến này đều là đại phái trong giang hồ. Hẳn là ngươi bị truy nã, sau đó có người nhận nhiệm vụ giết ngươi. Chuyện này rất có thể có quan hệ với Hoa Sơn, ngươi phải cẩn thận.
Tuy Hồ Ly Chưa Thành Tinh nói không nhiều, nhưng mọi người đều hiểu ra ý tứ trong đó. A Phi không chết, có nghĩa là nhiệm vụ truy nã chưa chấm dứt. Cho dù có người bỏ, thì cũng sẽ có người khác nhận. A Phi nhảy lên, giận dữ nói:
- Như vậy chẳng phải là còn sát thủ đến đối phó ta? Lão tử liều mạng với hắn, ta muốn thăm dò xem ai phát nhiệm vụ này, ta...
- Ngươi muốn giết hắn? Chuyện này thú vị, ta cũng muốn xem một chút.
Phong Y Linh lập tức hưng phấn.
A Phi lo nghĩ, nói:
- Ta cũng muốn truy nã hắn một lần, để cho hắn nếm thử mùi vị này. Phong Y Linh, truy nã một lần mất bao nhiêu tiền?
Phong Y Linh lườm hắn một cái, chu miệng nói:
- Ngươi có ý gì, ngươi để người khác ra tay, không bằng ngươi đích thân ra tay. Ngươi không phải là sát thủ sao? Ngay cả Hồ Ly cũng bị ngươi một thương đâm chết.
Mọi người đều cười, còn mặt của Hồ Ly Chưa Thành Tinh bắt đầu đen đi. A Phi ngượng ngùng nói:
- Ngươi thật là... Nói chuyện này làm gì, hơn nữa, không phải ngươi bảo ta giết...
Lời còn chưa nói xong đã bị Phong Y Linh cầm một miếng vải rách nhét vào miệng.
Hồ Ly vừa thu dọn xong bọc đồ của mình liền đi ra ngoài. Vừa lúc tới cửa, Hồ Ly quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Ta cứu ngươi một lần, ngươi lại thiếu ta một cái ân tình. Nhớ rõ đấy!
Dứt lời liền nghênh ngang bỏ đi cùng với Phong Y Linh. A Phi phun miếng vải rách ra khỏi miệng, thở dài, quay đầu nhìn lại thấy Tứ Nhĩ Nhất Thương đang còn xuất thần ngơ ngác nhìn hướng Hồ Ly Tinh rời đi. A Phi cười nói:
- Đại sư huynh, ngươi phát xuân rồi.
Tứ Nhĩ Nhất Thương phục hồi lại tinh thần, thở dài nói:
- Chẳng thể trách đệ tử Hoa Sơn muốn giết ngươi. Nếu ai đến Ma Sơn bắt cóc mỹ nữ như vậy, ta cũng muốn xách thương đi tìm hắn. Ngươi bị người phái Hoa Sơn thương nhớ, cũng nên cẩn thận.
------------------------------
Những lời này của đại sư huynh khiến A Phi cảm thấy khẩn trương. Sau khi hắn ra khỏi phòng, cảm giác không được tự nhiên, nhìn xung quanh, cảm thấy không khí khắp nơi có chút quỷ dị, người khác tùy ý liếc hắn một cái, hắn đều nhìn ra đấy là ý xấu. Thậm chí một người chơi bình thường đi ngang qua, đều làm cho A Phi dựng cả tóc gáy, hắn không thể không quay đầu lại để nhìn một chút, chỉ sợ người ta chính là sát thủ.
Cái này người ta gọi là không sợ kẻ trộm trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ, cái loại cảm giác này lúc nào cũng mang trên người là vô cùng khó chịu. Rốt cuộc hắn cũng tốn một khoảng thời gian, đến trước cửa một cửa hàng rèn, A Phi cảm thấy bộ quần áo tân thủ của mình đều đã ướt sũng.
MK, sát thủ chết tiệt!
Hắn biết đây không phải là biện pháp, nhưng không thể khống chế nổi phản ứng bản năng của bản thân. Nghĩ được một lát, hắn tức giận chửi một tiếng, thầm nghĩ thà rằng mình bị giết một lần, tránh phải suốt ngày lo lắng. Cứ như vậy, đầu óc hắn đột nhiên tỉnh táo, nơi này chỉ là trò chơi, bị giết một lần cũng không sao, cho dù rớt 3 cấp cũng không phải chuyện gì đáng sợ, tại sao lại phải sợ đầu sợ đuôi?
Đúng vậy, đây mới là giang hồ!
A Phi đột nhiên cảm thấy áp lực giảm mạnh, vốn việc lo lắng bị ám sát cũng biến mất. Thế giới trong trò chơi, cũng chính là thế giới giang hồ. Bị người giết hoặc giết người, là một màn thường thấy nhất trong giang hồ. Cái cảm giác đánh chết sát thủ, sau đó kinh hoàng phát hiện mình trúng độc, đã kích thích dòng máu võ hiệp trong người hắn.
A Phi cười ha ha tự giễu, giờ phút này hắn không còn cảm thấy sợ hãi, ngược lại có chút chờ mong tên sát thủ kia lại tiếp tục đến.
- Khụ, này thiếu hiệp, à, thiếu phỉ, rốt cuộc ngươi có mua binh khí hay không?
Một thanh âm cắt đứt nhiệt huyết mênh mông của A Phi. A Phi phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy lão thợ rèn đang căm tức nhìn mình, còn mình thì đang đứng giữa của hàng mà ngẩn người, nguyên do là, cái lối vào của hàng duy nhất đã bị hắn chặn mất. Điều này làm ảnh hưởng đến sinh ý của lão, khiến cho lão bất mãn lên tiếng nhắc nhở.
- Muốn, muốn. Chẳng qua ta muốn rèn một thanh binh khí!
A Phi đem vẫn thiết trong túi ra. Khuôn mặt lão thợ rèn vốn lạnh như băng, nhưng sau khi thấy thấy khối vẫn thiết, đột nhiên ngây người rồi tràn đầy kinh ngạc.
- Đây... Đây là vẫn thiết sao?
Hắn buông miếng sắt trong tay xuống, lau hai tay mình vào vạt áo, sau đó sốc lại quần áo. Động tác lão thợ rèn rất nhẹ nhàng, giống như không phải nhìn thấy một khối vấn thiết mà là nhìn thấy một cái bảo bối gì đó.
A Phi thấy vậy liền mừng rỡ, với tình huống như này, thường là khi thợ rèn gặp phải tài liệu trân quý, sau đó toàn lực rèn ra một thanh vũ khí đắc ý nhất. Trong truyền thuyết, có thợ rèn còn bỏ ra tính mạng cả đời để rèn ra một thanh thần binh. A Phi nghĩ tới câu chuyện Can Tương, Mạc Tà, nghĩ tới điển cố xả thân vào lò, nghĩ tới...
- Đúng là vẫn thiết! Đáng chết, lão phu ghét nhất là loại đồ không hòa tan được như này.
Tâm tình A Phi chợt nguội lạnh.
Tác giả :
Đông Giao Lâm Công Tử