Honey Thật Vất Vả
Chương 3-2
Cô vẫn không lên tiếng, chỉ thấy một giọt mồ hôi từ trán anh chảy xuống.
“Phu nhân, xe đã chuẩn bị xong, cô có muốn đi ngay không?” Ông Lưu lái xe cung kính hỏi.
“Em phải đi rồi.”
Lúc cô cất bước rời đi, một nỗi sợ hãi từ đáy lòng lan tràn, giống như nơi cô muốn đi không phải là Paris, mà là đến một nơi xa xôi anh không thể nào chạm tới.
Trong nháy mắt, một câu nói như quỷ mỵ trong đầu anh vang lên –
“Kính Giang, em sẽ không vĩnh viễn chờ anh.”
Sáu năm trước, khi cô lần đầu tiên phát hiện ra anh và thư ký có tư tình thì hai người phụ nữ trước mặt anh vật lộn thành một đoàn. Chờ anh tách họ ra, thì người cô đã một thân chật vật. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô khóc, cũng là lần duy nhất. Cô tính tình kiên cường, không dễ dàng rơi nước mắt, lần đó nước mắt của cô làm anh đau lòng không thôi.
“Anh đảm bảo, sẽ không có lần sau.” Lúc đó anh thề son sắt bảo đảm.
Mà cô cũng nói đúng những lời này, cùng với – em cũng sẽ không tha thứ cho anh lần nào nữa, có một ngày, em cũng sẽ đi không quay đầu lại.
Hai tay anh ôm đầu, tại sao giờ phút này lại nhớ tới những gì sáu năm trước cô từng nói, lại có dự cảm xấu như vậy? Hiện tại…..Anh còn có cơ hội không?
…………………
Trong phòng ăn là một cô gái quen thuộc thanh cao, cô dịu dàng ưu nhã, uyển chuyển hàm xúc, mỹ lệ. Luôn cố định ngồi gần cửa sổ, cố định kêu 2 phần cá kho tàu, sau khi ăn xong liền lẳng lặng rời đi.
Cô như một câu đố, một câu đố xinh đẹp lại mê người, làm cho cô luôn tao nhã cùng người khác hoàn toàn đối lập. Giống như mỹ nữ cổ đại bồng bềnh bước ra từ trong tranh.
“Xin hỏi tiểu thư muốn gọi món gì?”
Hành Vân không nhìn thực đơn: “Cho tôi hai phần món uyên ương và một ly rượu đỏ.”
Nữ phục vụ nhịn không được nở nụ cười: “Tiểu thư, có vị tiên sinh cũng thường gọi món uyên ương, hôm nay ngài ấy cũng đến, hai người cùng nhau ăn hai phần là tốt rồi, không cần gọi bốn phần.”
Cô có chút tò mò: “Người đó cũng đi một người?”
“Đúng vậy! Vị tiên sinh này mỗi lần tới đều kêu hai phần uyên ương, ngài ấy chỉ vừa kêu xong mà thôi.”
Theo hướng người phục vụ chỉ tay, cô nhìn thấy một người đàn ông tác phong nhanh nhẹn ngồi phía bên kia gần cửa sổ, ánh mắt lấp lánh có hồn nhìn về phía cô. Nhất thời, cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đó chính là Tôn Phẩm Chân!
Anh đi tới, khóe môi tươi cười: “Thật trùng hợp, lại gặp mặt.”
Trong vẻ mặt của anh có hưng phấn không che dấu được, lần đầu gặp mặt trong bữa tiệc cô để lại cho anh ấn tượng rất tốt đẹp, có thể lần nữa nhìn thấy cô anh rất bất ngờ.
“Đúng vậy! Thật là trùng hợp, là……Tôn tiên sinh” Cô lễ phép gật đầu hàn huyên.
Nữ phục vụ gương mặt tươi cười: “Thì ra hai vị biết nhau a! Vậy thì tốt quá rồi.”
“Một mình cô dùng cơm sao? Tôi và cô ngồi cùng bàn có được không?”
“Vô cùng hoan nghênh, một mình tôi dùng cơm cũng thấy nhàm chán, có người nguyện ý làm bạn với tôi, tôi cầu còn không được!” Lần trước gặp mặt, anh lịch sự nho nhả cùng hiểu biết về vẽ tranh làm cho ấn tượng của cô đối với anh rất tốt.
“Cô cũng thích ăn món cá kho tàu?” Anh vui mừng cười nói: “Tôi thật vất vả mới tìm được người tri âm a! Lần đầu tiên có người cùng tôi ăn món ăn này.”
Cô thông minh cười một tiếng: “Tôi cũng thật cao hứng, tôi không cần phải trả hai phần tiền.”
Anh cười nhẹ ra tiếng. Anh có giọng nói rất dễ nghe, trầm thấp lại đầy từ tính: “Xem ra đây là nguyên nhân cô chịu cho tôi dung cơm chung.”
Cô mỉn cười đối mặt, hai người đang vui vẻ cùng ăn, vừa nói chuyện vừa hưởng thụ thức ăn ngon.
Nói đến vẽ, hai người đều là say mê cuồng nhiệt. anh nói về Paris, nói về Luân Đôn, nói về lần đàu tiên nhìn thấy Monee* kích động đến rơi lệ.
*Ai muốn biết chi tiết xin mời lên hỏi GG ca ca.
“Tôi lúc còn trẻ đến Paris học vẽ.” Trong giọng nói anh đầy mùi hả hê: “Thật ra thì tôi vừa mới xem một bộ phim mới, trong phim diễn cảnh một thanh niên đem theo đồ đạc lang thang ở Paris. Anh ta vẽ mặt trời mọc mặt trời lặn, vẽ đường phố Paris, bức tranh trở thành thiếu nữ đường phố, ở trong sương mù ngập tràn nắng sớm, anh ta yêu một cô công chúa (chắc là có liên quan=]]).”
Anh uống một ngụm rượu, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, tiếng nói lại trầm thấp lẫn chút tang thương, còn có một phần nhiệt tình động lòng người.
“Sau khi xem phim xong, tôi thật là điên rồi, kiên trì muốn vác hành lý đi lang thang. Địa điểm phải là biệt thự trên đường lớn ở cua quẹo thư hai ngay đèn đường, nhưng trong túi lại không có tiền ở Paris lại không đợi được, cho nên tôi sống hai năm qua không khác gì người lang thang. Rốt cuộc thấy rõ, nghệ thuật dù có thần thánh cũng không thể làm mình no bụng, tôi còn có thời điểm nhìn bánh bao bên trong tủ kính mà chảy nước miếng.”
Anh nghiêm trang làm cho cô không khỏi nở nụ cười: “Vậy sau này anh có gặp được công chúa không?”
“Công chúa thì không có gặp, ngược lại gặp không ít kẻ điên.” Anh thừa nhận: “người học vẽ, người học nghệ thuật trong tế bào đều như người máy. Trong khoảng thời gian này, tôi không thành kẻ điên, ngược lại học xong lại cùng kẻ điên sống chung.”
Cô gật đầu mỉm cười phụ họa một cái: “Thiên tài và ngu ngốc chỉ cách nhau một đường, nói như thế, nghệ thuật gia và người điên thật là không có gì khác biệt.”
“Tôi rốt cuộc hết lòng tin, trong tôi không có máu điên cuồng, cũng không có tài vẽ tranh, nhưng lại không cam lòng buông tay, cho nên nhân lúc triển lãm tranh liền trở thành người bán tranh.” Anh bỏ tay xuống: “Nghe rất buồn cười phải không? Người lớn như vậy, còn chưa từ bỏ ước mơ.”
“Tôi rất hâm mộ anh, cũng rất bội phục anh.” Cô vẫn là nhàn nhạt cười, nụ cười tràn đầy trong mắt cô: “Anh tiêu sái lại cố chấp, mà cuộc sống luôn luôn có một số thứ cần sự cố chấp cùng kiên trì này.”
Thấy anh nhìn cô chằm chằm, cô có chút khẩn trương: “Tôi nói sai sao?”
“Không, cô không nói sai, cô nói rất đúng.” Nụ cười của anh làm cho cô an tâm.
Cô sâu kín than một tiếng: “Nhìn xem, tôi với anh chỉ mới quen biết, thật không nên nói điều này với anh.”
Thật ấm áp hiểu lòng người, thật là một người phụ nữ ôn tồn tinh tế a! Ở cùng cô, giống như dựa vào lò sưởi, làm người ta ấm áp dễ chịu.
“Cô nói có lý.” Chẳng qua là uống vài hớp rượu thôi vì sao anh lại có chút say?: “Luôn luôn có vài thứ đòi hỏi phải kiên trì.”
Mưa rơi róc rách, ngoài cửa sổ cảnh mưa mơ mơ màng màng, mưa bụi tí tách bay, thêm vào mấy phần lạnh lẽo, lại làm nổi bật bên trong phòng ấm áp hợp lòng người.
“Trời mưa.” Hành Vân nhìn ngoài cửa sổ nói.
“Phu nhân, xe đã chuẩn bị xong, cô có muốn đi ngay không?” Ông Lưu lái xe cung kính hỏi.
“Em phải đi rồi.”
Lúc cô cất bước rời đi, một nỗi sợ hãi từ đáy lòng lan tràn, giống như nơi cô muốn đi không phải là Paris, mà là đến một nơi xa xôi anh không thể nào chạm tới.
Trong nháy mắt, một câu nói như quỷ mỵ trong đầu anh vang lên –
“Kính Giang, em sẽ không vĩnh viễn chờ anh.”
Sáu năm trước, khi cô lần đầu tiên phát hiện ra anh và thư ký có tư tình thì hai người phụ nữ trước mặt anh vật lộn thành một đoàn. Chờ anh tách họ ra, thì người cô đã một thân chật vật. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô khóc, cũng là lần duy nhất. Cô tính tình kiên cường, không dễ dàng rơi nước mắt, lần đó nước mắt của cô làm anh đau lòng không thôi.
“Anh đảm bảo, sẽ không có lần sau.” Lúc đó anh thề son sắt bảo đảm.
Mà cô cũng nói đúng những lời này, cùng với – em cũng sẽ không tha thứ cho anh lần nào nữa, có một ngày, em cũng sẽ đi không quay đầu lại.
Hai tay anh ôm đầu, tại sao giờ phút này lại nhớ tới những gì sáu năm trước cô từng nói, lại có dự cảm xấu như vậy? Hiện tại…..Anh còn có cơ hội không?
…………………
Trong phòng ăn là một cô gái quen thuộc thanh cao, cô dịu dàng ưu nhã, uyển chuyển hàm xúc, mỹ lệ. Luôn cố định ngồi gần cửa sổ, cố định kêu 2 phần cá kho tàu, sau khi ăn xong liền lẳng lặng rời đi.
Cô như một câu đố, một câu đố xinh đẹp lại mê người, làm cho cô luôn tao nhã cùng người khác hoàn toàn đối lập. Giống như mỹ nữ cổ đại bồng bềnh bước ra từ trong tranh.
“Xin hỏi tiểu thư muốn gọi món gì?”
Hành Vân không nhìn thực đơn: “Cho tôi hai phần món uyên ương và một ly rượu đỏ.”
Nữ phục vụ nhịn không được nở nụ cười: “Tiểu thư, có vị tiên sinh cũng thường gọi món uyên ương, hôm nay ngài ấy cũng đến, hai người cùng nhau ăn hai phần là tốt rồi, không cần gọi bốn phần.”
Cô có chút tò mò: “Người đó cũng đi một người?”
“Đúng vậy! Vị tiên sinh này mỗi lần tới đều kêu hai phần uyên ương, ngài ấy chỉ vừa kêu xong mà thôi.”
Theo hướng người phục vụ chỉ tay, cô nhìn thấy một người đàn ông tác phong nhanh nhẹn ngồi phía bên kia gần cửa sổ, ánh mắt lấp lánh có hồn nhìn về phía cô. Nhất thời, cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đó chính là Tôn Phẩm Chân!
Anh đi tới, khóe môi tươi cười: “Thật trùng hợp, lại gặp mặt.”
Trong vẻ mặt của anh có hưng phấn không che dấu được, lần đầu gặp mặt trong bữa tiệc cô để lại cho anh ấn tượng rất tốt đẹp, có thể lần nữa nhìn thấy cô anh rất bất ngờ.
“Đúng vậy! Thật là trùng hợp, là……Tôn tiên sinh” Cô lễ phép gật đầu hàn huyên.
Nữ phục vụ gương mặt tươi cười: “Thì ra hai vị biết nhau a! Vậy thì tốt quá rồi.”
“Một mình cô dùng cơm sao? Tôi và cô ngồi cùng bàn có được không?”
“Vô cùng hoan nghênh, một mình tôi dùng cơm cũng thấy nhàm chán, có người nguyện ý làm bạn với tôi, tôi cầu còn không được!” Lần trước gặp mặt, anh lịch sự nho nhả cùng hiểu biết về vẽ tranh làm cho ấn tượng của cô đối với anh rất tốt.
“Cô cũng thích ăn món cá kho tàu?” Anh vui mừng cười nói: “Tôi thật vất vả mới tìm được người tri âm a! Lần đầu tiên có người cùng tôi ăn món ăn này.”
Cô thông minh cười một tiếng: “Tôi cũng thật cao hứng, tôi không cần phải trả hai phần tiền.”
Anh cười nhẹ ra tiếng. Anh có giọng nói rất dễ nghe, trầm thấp lại đầy từ tính: “Xem ra đây là nguyên nhân cô chịu cho tôi dung cơm chung.”
Cô mỉn cười đối mặt, hai người đang vui vẻ cùng ăn, vừa nói chuyện vừa hưởng thụ thức ăn ngon.
Nói đến vẽ, hai người đều là say mê cuồng nhiệt. anh nói về Paris, nói về Luân Đôn, nói về lần đàu tiên nhìn thấy Monee* kích động đến rơi lệ.
*Ai muốn biết chi tiết xin mời lên hỏi GG ca ca.
“Tôi lúc còn trẻ đến Paris học vẽ.” Trong giọng nói anh đầy mùi hả hê: “Thật ra thì tôi vừa mới xem một bộ phim mới, trong phim diễn cảnh một thanh niên đem theo đồ đạc lang thang ở Paris. Anh ta vẽ mặt trời mọc mặt trời lặn, vẽ đường phố Paris, bức tranh trở thành thiếu nữ đường phố, ở trong sương mù ngập tràn nắng sớm, anh ta yêu một cô công chúa (chắc là có liên quan=]]).”
Anh uống một ngụm rượu, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, tiếng nói lại trầm thấp lẫn chút tang thương, còn có một phần nhiệt tình động lòng người.
“Sau khi xem phim xong, tôi thật là điên rồi, kiên trì muốn vác hành lý đi lang thang. Địa điểm phải là biệt thự trên đường lớn ở cua quẹo thư hai ngay đèn đường, nhưng trong túi lại không có tiền ở Paris lại không đợi được, cho nên tôi sống hai năm qua không khác gì người lang thang. Rốt cuộc thấy rõ, nghệ thuật dù có thần thánh cũng không thể làm mình no bụng, tôi còn có thời điểm nhìn bánh bao bên trong tủ kính mà chảy nước miếng.”
Anh nghiêm trang làm cho cô không khỏi nở nụ cười: “Vậy sau này anh có gặp được công chúa không?”
“Công chúa thì không có gặp, ngược lại gặp không ít kẻ điên.” Anh thừa nhận: “người học vẽ, người học nghệ thuật trong tế bào đều như người máy. Trong khoảng thời gian này, tôi không thành kẻ điên, ngược lại học xong lại cùng kẻ điên sống chung.”
Cô gật đầu mỉm cười phụ họa một cái: “Thiên tài và ngu ngốc chỉ cách nhau một đường, nói như thế, nghệ thuật gia và người điên thật là không có gì khác biệt.”
“Tôi rốt cuộc hết lòng tin, trong tôi không có máu điên cuồng, cũng không có tài vẽ tranh, nhưng lại không cam lòng buông tay, cho nên nhân lúc triển lãm tranh liền trở thành người bán tranh.” Anh bỏ tay xuống: “Nghe rất buồn cười phải không? Người lớn như vậy, còn chưa từ bỏ ước mơ.”
“Tôi rất hâm mộ anh, cũng rất bội phục anh.” Cô vẫn là nhàn nhạt cười, nụ cười tràn đầy trong mắt cô: “Anh tiêu sái lại cố chấp, mà cuộc sống luôn luôn có một số thứ cần sự cố chấp cùng kiên trì này.”
Thấy anh nhìn cô chằm chằm, cô có chút khẩn trương: “Tôi nói sai sao?”
“Không, cô không nói sai, cô nói rất đúng.” Nụ cười của anh làm cho cô an tâm.
Cô sâu kín than một tiếng: “Nhìn xem, tôi với anh chỉ mới quen biết, thật không nên nói điều này với anh.”
Thật ấm áp hiểu lòng người, thật là một người phụ nữ ôn tồn tinh tế a! Ở cùng cô, giống như dựa vào lò sưởi, làm người ta ấm áp dễ chịu.
“Cô nói có lý.” Chẳng qua là uống vài hớp rượu thôi vì sao anh lại có chút say?: “Luôn luôn có vài thứ đòi hỏi phải kiên trì.”
Mưa rơi róc rách, ngoài cửa sổ cảnh mưa mơ mơ màng màng, mưa bụi tí tách bay, thêm vào mấy phần lạnh lẽo, lại làm nổi bật bên trong phòng ấm áp hợp lòng người.
“Trời mưa.” Hành Vân nhìn ngoài cửa sổ nói.
Tác giả :
Mạnh Ny