Hôn
Chương 13
Buổi sáng, Cố Diễn Sinh thức dậy rất sớm.
Cả thành phố được đánh thức bởi ánh nắng nhè nhẹ vừa bị sương mù giăng phủ. Chiếc rèm cửa thỉnh thoảng lại bị gió thổi, khẽ đung đưa. Tràn ngập không khí trong lành, tươi mới của buổi sớm mai. Cố Diễn Sinh hít thở thật sâu, cố gắng tận hưởng tất cả mọi sự tốt tươi của vạn vật.
Cô nhẹ nhàng lật người sang một bên, phát ra tiếng sột soạt. Diệp Túc Bắc vẫn chưa tỉnh giấc, nhìn anh ngủ thật đáng yêu, chân mày thả lỏng hoàn toàn, đôi môi hơi mím lại, áo ngủ nửa kín nửa hở để lộ vòm ngực vững chãi, cánh tay giang ra làm gối cho Cố Diễn Sinh, đầu lại rúc vào cô, nhìn ngủ rất an lành và tĩnh lặng.
Cố Diễn Sinh lùi lại, để có thể ngắm anh kỹ hơn, lông mi của anh rất dài, dài đến mức lúc ngủ có thể rợp thành một hàng trên gương mặt. Nếu như vẻ đẹp đó trên khuôn mặt phụ nữ thì chắc sẽ rất tuyệt vời. Mũi của anh rất thẳng, đôi môi hơi mỏng. Trước đây, Kiều Tịch Nham thường khen trước mặt cô rằng Diệp Túc Bắc cái gì cũng đẹp, đôi mắt là hút hồn nhất, khiến người khác không thể cưỡng lại được. Nhưng đáng tiếc là cô ấy chưa từng được nhìn Diệp Túc Bắc ngủ, nếu không chắc chắn cô ấy không thể nói rằng, đôi mắt của anh là hút hồn nhất.
Lúc nghĩ như vậy, cô lại tự chúc mừng mình. Chúc mừng vì không có ai khác được nhìn anh ngủ.
Đột nhiên cô nhớ lại buổi sáng sớm lần đầu tiên cũng bình thản ngắm anh như vậy. Hôm đó, cô cũng yên lặng nằm bên cạnh anh như thế này, anh ngủ rất say, dường như không biết gì. Tối hôm trước, Diệp Túc Bắc uống đến say mềm, loạng choạng bước về nhà, không biết là do nhận nhầm người hay chỉ đơn giản là ham muốn trỗi dậy sau khi uống rượu. Lần đầu tiên anh cuồng nhiệt đến vậy, đẩy mạnh Cố Diễn Sinh nằm xuống giường. Rồi anh như một ngọn lửa ngùn ngụt, đốt cháy từng phần ý thức của Cố Diễn Sinh, cô hầu như không kháng cự lại, chỉ chìm đắm buông xuôi, tất cả đều xảy ra một cách không thể thay đổi trong đêm đó.
Suốt cả quá trình, Cố Diễn Sinh đều cắn chặt răng để không phát ra âm thanh nào, vì cô sợ, sợ rằng nếu mình phát ra âm thanh, anh sẽ tỉnh và phát hiện mình say quá nên hồ đồ.
Lúc đó họ đã cưới nhau được ba tháng, nhưng không hề có chút ký ức đẹp nào. Đúng vào thời khắc đó, cô lại tham lam muốn nhận được nhiều hơn, kể cả chỉ là sự ép buộc mang tính trách nhiệm, cô cũng muốn có.
Ân ái xong, Diệp Túc Bắc nằm vật ra giường ngủ, lúc ngủ Diệp Túc Bắc vẫn ôm chặt Cố Diễn Sinh trong lòng.
Cố Diễn Sinh không dám động đậy, cứ để mặc cho anh ôm, có lẽ, anh đang nghĩ cô là người khác, mà cũng có thể, anh chỉ coi cô là chăn là gối, nhưng ít nhất, vào thời khắc đó, người được ôm trong lòng anh là chính cô. Như vậy chẳng phải là đã đủ sao, từ xưa đến nay Cố Diễn Sinh đâu phải là người tham lam. Vậy là, cô lại nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Chỉ có điều, sau đó, tất cả lại diễn ra theo cái cách thật khó chịu.
Tỉnh dậy từ giấc mơ ngọt ngào, chiếc giường trống không chỉ còn lại một khoảng lõm xuống, điều đó nói cho cô biết đúng là Diệp Túc Bắc đã ở trên giường, tất cả không phải chỉ là ảo mộng.
Bên giường có một tờ giấy nhắn lại của Diệp Túc Bắc, trên giấy in hằn mấy chữ rất to: Xin lỗi!
Rõ ràng đó là mấy chữ rất dễ hiểu, nhưng Cố Diễn Sinh lại không hiểu, nước mắt ứa ra, cô không dám cử động, những giọt nước mắt không kiềm chế được dường như sắp tuôn trào.
Cô biết mình không nên đòi hỏi nhiều hơn, lẽ ra cô phải vui vẻ chấp nhận. Nhưng có chút cảm giác không thể cưỡng lại được, và chỉ trong nháy mắt nó đã tan thành khói bụi không sao thu lại.
Cũng chính trải nghiệm đó, lần đầu tiên đã khiến cô nghi ngờ sự kiên định trước đó của mình. Buổi tối, khi Diệp Túc Bắc về, lần đầu tiên cô đòi ly hôn.
Cô giả vờ lạnh nhạt, quay lưng lại phía Diệp Túc Bắc, nhìn những tòa nhà cao chọc trời ở bên ngoài cửa sổ đang bị bao phủ bởi màn đêm, ánh mắt cô khó dò, vờ nói một cách xa xôi, “Diệp Túc Bắc, chúng ta ly hôn đi.”
Diệp Túc Bắc đứng nguyên chỗ cũ ngây ra, anh không ngờ Cố Diễn Sinh lại nói như vậy, anh yên lặng một hồi lâu, lâu đến mức Cố Diễn Sinh nghĩ rằng anh không hề nghe thấy cô nói gì.
Một hồi lâu, anh mới từ từ đáp, “Xin lỗi, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt về mặt tâm lý, nên đã khiến em khó chịu.” Anh tiến lên, ôm chặt Cố Diễn Sinh vào lòng, ghé cằm vào đầu cô, hơi ấm của cơ thể anh truyền vào sống lưng cô rồi lan khắp cơ thể, cô cảm thấy Diệp Túc Bắc vẫn có phần hơi run.
Giọng của anh vang xuống từ đầu cô, lạnh lùng và quả quyết, “Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi, xin em hãy yên tâm ở bên cạnh anh.”
Lời thề chẳng giống lời thề, lời hứa chẳng giống lời hứa đó đã khiến Cố Diễn Sinh quyết định tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô nghi ngờ bất cứ lời nói nào của Diệp Túc Bắc. Vì Diệp Túc Bắc chính là toàn bộ tín ngưỡng của cô, một người đến tín ngưỡng còn cảm thấy nghi hoặc, thì còn có thể tin vào điều gì nữa?
Thực ra Diệp Túc Bắc luôn đối xử đặc biệt với Cố Diễn Sinh, ít nhất thì Cố Diễn Sinh cũng cảm thấy như vậy. Từ nhỏ đến lớn, Cố Diễn Sinh đều muốn đi theo bước chân của Diệp Túc Bắc, từ trung học cơ sở, trung học phổ thông, cho đến đại học. Mặc dù lúc nào cô cũng giống cái đuôi bám theo Diệp Túc Bắc, nhưng Diệp Túc Bắc vẫn cằn nhằn với cô, vẫn chưa cảm thấy được cô quan tâm đầy đủ.
Lúc học đại học, Cố Diễn Sinh học năm thứ nhất, Diệp Túc Bắc học năm thứ ba, cả hai đều không phải lên lớp nhiều, cả ngày Cố Diễn Sinh dính lấy Diệp Túc Bắc, đến giờ học cũng chẳng buồn đến lớp. Đến cuối học kỳ, Diệp Túc Bắc lại phải bỏ ra rất nhiều thời gian để giúp cô học bù.
Nếu nói những việc làm ngốc nghếch mà Diệp Túc Bắc từng phải làm cho cô, cũng không thể nói là không có.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Diễn Sinh như có mối thâm thù với môn toán. Cứ nhìn thấy chúng là cô thấy hoa mắt chóng mặt. Học kỳ hai của năm thứ nhất đại học phải thi vi phân và tích phân, Cố Diễn Sinh đã bắt đầu nghĩ cách làm trò trước mặt Diệp Túc Bắc, vì muốn tìm Diệp Túc Bắc để nhờ đi thi toán hộ, cô đã dùng nước đá để tắm kết quả là bị cảm nặng giữa mùa hè. Cô đến gặp Diệp Túc Bắc trong bộ dạng hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt nhợt nhạt. Nhìn bộ dạng ủ rũ của cô, Diệp Túc Bắc đắn đo một lúc, cuối cùng cũng phải đồng ý với cô.
Ngôi trường họ học từ trước đến nay đều rất tin tưởng sinh viên, vì thế chẳng bao giờ họ kiểm tra chứng minh thư, thẻ sinh viên hay giấy tờ khác. Nhưng Diệp Túc Bắc là ai chứ? Có ai mà không biết Diệp Túc Bắc? Anh vừa bước vào chỗ thi, giám thị đã nhận ra anh, nhưng giám thị coi thi chẳng nói gì, chỉ đến lúc thi xong mới nhẹ nhàng vỗ vai anh, bông đùa, “Đừng có chỉ biết đến việc học của mình, em Diệp, sự tiến bộ của người thân gia đình cũng rất quan trọng!”
Câu nói này sau đó đã lan đi từ phòng thi, từ khối sinh viên năm thứ nhất đến khối năm thứ tư, từ khối năm thứ tư đến khối năm thứ nhất, thêm vào đó là thái độ chẳng tỏ rõ ý kiến của Diệp Túc Bắc, khiến cả trường dấy lên một cuộc tranh luận.
Vậy rốt cuộc họ bắt đầu xa cách nhau từ khi nào?
Cố Diễn Sinh cũng gần như không nhớ nổi.
Hình như có một lần Diệp Túc Bắc đưa Cố Diễn Sinh ra ngoài ăn. Trên đường gặp bạn học, anh bạn đó nổi tiếng là người to mồm, vừa gặp hai người đã chế nhạo, cậu ta cười một cách khoái trá, dùng ánh mắt để chỉ về phía Diệp Túc Bắc, cười nói, “Được đấy, Cố Diễn Sinh, thảo nào không thèm để ý bọn con trai trong khoa mình, hóa ra từ lâu đã có chỗ rồi.”
Lời trêu đùa của cậu ta làm Cố Diễn Sinh đỏ mặt tía tai. Cố Diễn Sinh nhìn vẻ mặt cười bình thản của Diệp Túc Bắc thì thấy hơi lúng túng, mặc dù đúng là từ nhỏ cô đã thích anh, nhưng chưa bao giờ nói ra cho anh biết, bây giờ cái cậu bạn học đó lại nói lung tung, không biết Diệp Túc Bắc sẽ nghĩ gì?
Cô vênh mặt lên, lắp ba lắp bắp, “Nói linh tinh cái gì đấy? Đây là anh trai tớ!”
Vừa nói xong cô đã thấy hối hận. Vì chỉ một tích tắc sau, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Túc Bắc đang rất tươi tỉnh bỗng lạnh tanh trở lại.
Sau đó, cô luôn nghĩ, liệu có phải Diệp Túc Bắc cũng thấy hơi thích cô không? Nếu không thì tại sao khi cô nói anh là anh trai của cô ấy, anh ấy lại thể hiện thái độ như vậy, rõ ràng là không vui?
Rồi mãi sau đó, sự xuất hiện của Tô Nham đã hoàn toàn phá vỡ giấc mộng của Cố Diễn Sinh. Cô tận mắt nhìn thấy Diệp Túc Bắc và cô ấy đi đôi với nhau, thân mật đến mức khiến những người xung quanh phải ao ước, thèm muốn.
Lần cuối cùng cô giống cái đuôi dính lấy Diệp Túc Bắc là lần cô và anh đi xem phim trong phòng chiếu của trường, tất nhiên, cả ba người cùng vào xem, trong đó có Tô Nham.
Lúc đó Diệp Túc Bắc đã quyết định ra nước ngoài. Nhưng Cố Diễn Sinh vẫn chưa làm được gì cả.
Trong phòng chiếu tối om đang chiếu bộ phim “The Truman Show” của Mỹ. Đến giờ cô vẫn nhớ như in câu nói trong bộ phim đó “Good morning, and in case I don't see you, good afternoon, good evening, and goodnight![1]”
[1] Chào buổi sáng, nếu sau này không gặp được em, thì chúc em buổi chiều tốt lành, chúc em buổi tối tốt lành và chúc em ngủ ngon!
Đúng lúc đó, nước mắt của cô cứ tuôn chảy trong rạp phim đang loang loáng ánh sáng chiếu ra từ màn ảnh. Cô cắn chặt môi, không để bất cứ ai phát hiện là mình đang khóc, nhưng đáng tiếc, cũng chẳng có bất cứ ai phát hiện ra. Vì đúng lúc đó cô nghe thấy Tô Nham đang thì thầm bên tai Diệp Túc Bắc, “Xem phim cũng có ba người, Diệp Túc Bắc, anh đúng là thông minh.”
Từ đó trở đi, cô không còn quấn lấy Diệp Túc Bắc như trước đây nữa. Vì bên cạnh Diệp Túc Bắc đã không còn tìm được chỗ trống nào để sắp xếp vị trí cho sự ngốc nghếch của Cố Diễn Sinh nữa.
Cố Diễn Sinh cố gắng nín từng đợt thổn thức, chua xót phát ra từ mũi. Cô khẽ thở một hơi, ánh mắt lại hướng về khuôn mặt Diệp Túc Bắc.
Trong lòng cô tự chúc phúc, tốt quá, bóng tối khiến sự sợ hãi của cô cũng qua đi, cuối cùng cô cũng đón nhận ánh nắng ấm áp rực rỡ nhất.
Đúng lúc cô đang nhập tâm nhất, Diệp Túc Bắc đang ngủ say bỗng mở to mắt. Anh từ tốn nói, “Nhìn đẹp lắm à?”
Cố Diễn Sinh bị bắt quả tang, thấy hơi ngượng ngịu, một lát đã định thần lại và nói mạnh mồm, “Chẳng đẹp gì cả.”
Diệp Túc Bắc cũng không nổi cáu, khẽ nở nụ cười rồi ôm Cố Diễn Sinh vào lòng, “Nghĩ gì thế? Sao đăm chiêu thế?”
Cố Diễn Sinh bĩu môi, chu lên như một đứa trẻ, cuối cùng ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, cười ngoác hết cỡ “Em đang nghĩ kiếp trước chắc chắn anh là một vĩ nhân có cống hiến vĩ đại như Các Mác, nếu không làm gì có phước lấy được người vợ tốt như em chứ?”
Diệp Túc Bắc không nhịn được, dùng tay gõ nhẹ vào trán cô, nói kháy lại, “Vậy à? Sao anh lại thấy kiếp trước mình là Hít Le nhỉ? Nếu không thì tại sao ông trời lại trừng phạt anh thế này?”
Cả thành phố được đánh thức bởi ánh nắng nhè nhẹ vừa bị sương mù giăng phủ. Chiếc rèm cửa thỉnh thoảng lại bị gió thổi, khẽ đung đưa. Tràn ngập không khí trong lành, tươi mới của buổi sớm mai. Cố Diễn Sinh hít thở thật sâu, cố gắng tận hưởng tất cả mọi sự tốt tươi của vạn vật.
Cô nhẹ nhàng lật người sang một bên, phát ra tiếng sột soạt. Diệp Túc Bắc vẫn chưa tỉnh giấc, nhìn anh ngủ thật đáng yêu, chân mày thả lỏng hoàn toàn, đôi môi hơi mím lại, áo ngủ nửa kín nửa hở để lộ vòm ngực vững chãi, cánh tay giang ra làm gối cho Cố Diễn Sinh, đầu lại rúc vào cô, nhìn ngủ rất an lành và tĩnh lặng.
Cố Diễn Sinh lùi lại, để có thể ngắm anh kỹ hơn, lông mi của anh rất dài, dài đến mức lúc ngủ có thể rợp thành một hàng trên gương mặt. Nếu như vẻ đẹp đó trên khuôn mặt phụ nữ thì chắc sẽ rất tuyệt vời. Mũi của anh rất thẳng, đôi môi hơi mỏng. Trước đây, Kiều Tịch Nham thường khen trước mặt cô rằng Diệp Túc Bắc cái gì cũng đẹp, đôi mắt là hút hồn nhất, khiến người khác không thể cưỡng lại được. Nhưng đáng tiếc là cô ấy chưa từng được nhìn Diệp Túc Bắc ngủ, nếu không chắc chắn cô ấy không thể nói rằng, đôi mắt của anh là hút hồn nhất.
Lúc nghĩ như vậy, cô lại tự chúc mừng mình. Chúc mừng vì không có ai khác được nhìn anh ngủ.
Đột nhiên cô nhớ lại buổi sáng sớm lần đầu tiên cũng bình thản ngắm anh như vậy. Hôm đó, cô cũng yên lặng nằm bên cạnh anh như thế này, anh ngủ rất say, dường như không biết gì. Tối hôm trước, Diệp Túc Bắc uống đến say mềm, loạng choạng bước về nhà, không biết là do nhận nhầm người hay chỉ đơn giản là ham muốn trỗi dậy sau khi uống rượu. Lần đầu tiên anh cuồng nhiệt đến vậy, đẩy mạnh Cố Diễn Sinh nằm xuống giường. Rồi anh như một ngọn lửa ngùn ngụt, đốt cháy từng phần ý thức của Cố Diễn Sinh, cô hầu như không kháng cự lại, chỉ chìm đắm buông xuôi, tất cả đều xảy ra một cách không thể thay đổi trong đêm đó.
Suốt cả quá trình, Cố Diễn Sinh đều cắn chặt răng để không phát ra âm thanh nào, vì cô sợ, sợ rằng nếu mình phát ra âm thanh, anh sẽ tỉnh và phát hiện mình say quá nên hồ đồ.
Lúc đó họ đã cưới nhau được ba tháng, nhưng không hề có chút ký ức đẹp nào. Đúng vào thời khắc đó, cô lại tham lam muốn nhận được nhiều hơn, kể cả chỉ là sự ép buộc mang tính trách nhiệm, cô cũng muốn có.
Ân ái xong, Diệp Túc Bắc nằm vật ra giường ngủ, lúc ngủ Diệp Túc Bắc vẫn ôm chặt Cố Diễn Sinh trong lòng.
Cố Diễn Sinh không dám động đậy, cứ để mặc cho anh ôm, có lẽ, anh đang nghĩ cô là người khác, mà cũng có thể, anh chỉ coi cô là chăn là gối, nhưng ít nhất, vào thời khắc đó, người được ôm trong lòng anh là chính cô. Như vậy chẳng phải là đã đủ sao, từ xưa đến nay Cố Diễn Sinh đâu phải là người tham lam. Vậy là, cô lại nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Chỉ có điều, sau đó, tất cả lại diễn ra theo cái cách thật khó chịu.
Tỉnh dậy từ giấc mơ ngọt ngào, chiếc giường trống không chỉ còn lại một khoảng lõm xuống, điều đó nói cho cô biết đúng là Diệp Túc Bắc đã ở trên giường, tất cả không phải chỉ là ảo mộng.
Bên giường có một tờ giấy nhắn lại của Diệp Túc Bắc, trên giấy in hằn mấy chữ rất to: Xin lỗi!
Rõ ràng đó là mấy chữ rất dễ hiểu, nhưng Cố Diễn Sinh lại không hiểu, nước mắt ứa ra, cô không dám cử động, những giọt nước mắt không kiềm chế được dường như sắp tuôn trào.
Cô biết mình không nên đòi hỏi nhiều hơn, lẽ ra cô phải vui vẻ chấp nhận. Nhưng có chút cảm giác không thể cưỡng lại được, và chỉ trong nháy mắt nó đã tan thành khói bụi không sao thu lại.
Cũng chính trải nghiệm đó, lần đầu tiên đã khiến cô nghi ngờ sự kiên định trước đó của mình. Buổi tối, khi Diệp Túc Bắc về, lần đầu tiên cô đòi ly hôn.
Cô giả vờ lạnh nhạt, quay lưng lại phía Diệp Túc Bắc, nhìn những tòa nhà cao chọc trời ở bên ngoài cửa sổ đang bị bao phủ bởi màn đêm, ánh mắt cô khó dò, vờ nói một cách xa xôi, “Diệp Túc Bắc, chúng ta ly hôn đi.”
Diệp Túc Bắc đứng nguyên chỗ cũ ngây ra, anh không ngờ Cố Diễn Sinh lại nói như vậy, anh yên lặng một hồi lâu, lâu đến mức Cố Diễn Sinh nghĩ rằng anh không hề nghe thấy cô nói gì.
Một hồi lâu, anh mới từ từ đáp, “Xin lỗi, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt về mặt tâm lý, nên đã khiến em khó chịu.” Anh tiến lên, ôm chặt Cố Diễn Sinh vào lòng, ghé cằm vào đầu cô, hơi ấm của cơ thể anh truyền vào sống lưng cô rồi lan khắp cơ thể, cô cảm thấy Diệp Túc Bắc vẫn có phần hơi run.
Giọng của anh vang xuống từ đầu cô, lạnh lùng và quả quyết, “Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi, xin em hãy yên tâm ở bên cạnh anh.”
Lời thề chẳng giống lời thề, lời hứa chẳng giống lời hứa đó đã khiến Cố Diễn Sinh quyết định tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô nghi ngờ bất cứ lời nói nào của Diệp Túc Bắc. Vì Diệp Túc Bắc chính là toàn bộ tín ngưỡng của cô, một người đến tín ngưỡng còn cảm thấy nghi hoặc, thì còn có thể tin vào điều gì nữa?
Thực ra Diệp Túc Bắc luôn đối xử đặc biệt với Cố Diễn Sinh, ít nhất thì Cố Diễn Sinh cũng cảm thấy như vậy. Từ nhỏ đến lớn, Cố Diễn Sinh đều muốn đi theo bước chân của Diệp Túc Bắc, từ trung học cơ sở, trung học phổ thông, cho đến đại học. Mặc dù lúc nào cô cũng giống cái đuôi bám theo Diệp Túc Bắc, nhưng Diệp Túc Bắc vẫn cằn nhằn với cô, vẫn chưa cảm thấy được cô quan tâm đầy đủ.
Lúc học đại học, Cố Diễn Sinh học năm thứ nhất, Diệp Túc Bắc học năm thứ ba, cả hai đều không phải lên lớp nhiều, cả ngày Cố Diễn Sinh dính lấy Diệp Túc Bắc, đến giờ học cũng chẳng buồn đến lớp. Đến cuối học kỳ, Diệp Túc Bắc lại phải bỏ ra rất nhiều thời gian để giúp cô học bù.
Nếu nói những việc làm ngốc nghếch mà Diệp Túc Bắc từng phải làm cho cô, cũng không thể nói là không có.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Diễn Sinh như có mối thâm thù với môn toán. Cứ nhìn thấy chúng là cô thấy hoa mắt chóng mặt. Học kỳ hai của năm thứ nhất đại học phải thi vi phân và tích phân, Cố Diễn Sinh đã bắt đầu nghĩ cách làm trò trước mặt Diệp Túc Bắc, vì muốn tìm Diệp Túc Bắc để nhờ đi thi toán hộ, cô đã dùng nước đá để tắm kết quả là bị cảm nặng giữa mùa hè. Cô đến gặp Diệp Túc Bắc trong bộ dạng hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt nhợt nhạt. Nhìn bộ dạng ủ rũ của cô, Diệp Túc Bắc đắn đo một lúc, cuối cùng cũng phải đồng ý với cô.
Ngôi trường họ học từ trước đến nay đều rất tin tưởng sinh viên, vì thế chẳng bao giờ họ kiểm tra chứng minh thư, thẻ sinh viên hay giấy tờ khác. Nhưng Diệp Túc Bắc là ai chứ? Có ai mà không biết Diệp Túc Bắc? Anh vừa bước vào chỗ thi, giám thị đã nhận ra anh, nhưng giám thị coi thi chẳng nói gì, chỉ đến lúc thi xong mới nhẹ nhàng vỗ vai anh, bông đùa, “Đừng có chỉ biết đến việc học của mình, em Diệp, sự tiến bộ của người thân gia đình cũng rất quan trọng!”
Câu nói này sau đó đã lan đi từ phòng thi, từ khối sinh viên năm thứ nhất đến khối năm thứ tư, từ khối năm thứ tư đến khối năm thứ nhất, thêm vào đó là thái độ chẳng tỏ rõ ý kiến của Diệp Túc Bắc, khiến cả trường dấy lên một cuộc tranh luận.
Vậy rốt cuộc họ bắt đầu xa cách nhau từ khi nào?
Cố Diễn Sinh cũng gần như không nhớ nổi.
Hình như có một lần Diệp Túc Bắc đưa Cố Diễn Sinh ra ngoài ăn. Trên đường gặp bạn học, anh bạn đó nổi tiếng là người to mồm, vừa gặp hai người đã chế nhạo, cậu ta cười một cách khoái trá, dùng ánh mắt để chỉ về phía Diệp Túc Bắc, cười nói, “Được đấy, Cố Diễn Sinh, thảo nào không thèm để ý bọn con trai trong khoa mình, hóa ra từ lâu đã có chỗ rồi.”
Lời trêu đùa của cậu ta làm Cố Diễn Sinh đỏ mặt tía tai. Cố Diễn Sinh nhìn vẻ mặt cười bình thản của Diệp Túc Bắc thì thấy hơi lúng túng, mặc dù đúng là từ nhỏ cô đã thích anh, nhưng chưa bao giờ nói ra cho anh biết, bây giờ cái cậu bạn học đó lại nói lung tung, không biết Diệp Túc Bắc sẽ nghĩ gì?
Cô vênh mặt lên, lắp ba lắp bắp, “Nói linh tinh cái gì đấy? Đây là anh trai tớ!”
Vừa nói xong cô đã thấy hối hận. Vì chỉ một tích tắc sau, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Túc Bắc đang rất tươi tỉnh bỗng lạnh tanh trở lại.
Sau đó, cô luôn nghĩ, liệu có phải Diệp Túc Bắc cũng thấy hơi thích cô không? Nếu không thì tại sao khi cô nói anh là anh trai của cô ấy, anh ấy lại thể hiện thái độ như vậy, rõ ràng là không vui?
Rồi mãi sau đó, sự xuất hiện của Tô Nham đã hoàn toàn phá vỡ giấc mộng của Cố Diễn Sinh. Cô tận mắt nhìn thấy Diệp Túc Bắc và cô ấy đi đôi với nhau, thân mật đến mức khiến những người xung quanh phải ao ước, thèm muốn.
Lần cuối cùng cô giống cái đuôi dính lấy Diệp Túc Bắc là lần cô và anh đi xem phim trong phòng chiếu của trường, tất nhiên, cả ba người cùng vào xem, trong đó có Tô Nham.
Lúc đó Diệp Túc Bắc đã quyết định ra nước ngoài. Nhưng Cố Diễn Sinh vẫn chưa làm được gì cả.
Trong phòng chiếu tối om đang chiếu bộ phim “The Truman Show” của Mỹ. Đến giờ cô vẫn nhớ như in câu nói trong bộ phim đó “Good morning, and in case I don't see you, good afternoon, good evening, and goodnight![1]”
[1] Chào buổi sáng, nếu sau này không gặp được em, thì chúc em buổi chiều tốt lành, chúc em buổi tối tốt lành và chúc em ngủ ngon!
Đúng lúc đó, nước mắt của cô cứ tuôn chảy trong rạp phim đang loang loáng ánh sáng chiếu ra từ màn ảnh. Cô cắn chặt môi, không để bất cứ ai phát hiện là mình đang khóc, nhưng đáng tiếc, cũng chẳng có bất cứ ai phát hiện ra. Vì đúng lúc đó cô nghe thấy Tô Nham đang thì thầm bên tai Diệp Túc Bắc, “Xem phim cũng có ba người, Diệp Túc Bắc, anh đúng là thông minh.”
Từ đó trở đi, cô không còn quấn lấy Diệp Túc Bắc như trước đây nữa. Vì bên cạnh Diệp Túc Bắc đã không còn tìm được chỗ trống nào để sắp xếp vị trí cho sự ngốc nghếch của Cố Diễn Sinh nữa.
Cố Diễn Sinh cố gắng nín từng đợt thổn thức, chua xót phát ra từ mũi. Cô khẽ thở một hơi, ánh mắt lại hướng về khuôn mặt Diệp Túc Bắc.
Trong lòng cô tự chúc phúc, tốt quá, bóng tối khiến sự sợ hãi của cô cũng qua đi, cuối cùng cô cũng đón nhận ánh nắng ấm áp rực rỡ nhất.
Đúng lúc cô đang nhập tâm nhất, Diệp Túc Bắc đang ngủ say bỗng mở to mắt. Anh từ tốn nói, “Nhìn đẹp lắm à?”
Cố Diễn Sinh bị bắt quả tang, thấy hơi ngượng ngịu, một lát đã định thần lại và nói mạnh mồm, “Chẳng đẹp gì cả.”
Diệp Túc Bắc cũng không nổi cáu, khẽ nở nụ cười rồi ôm Cố Diễn Sinh vào lòng, “Nghĩ gì thế? Sao đăm chiêu thế?”
Cố Diễn Sinh bĩu môi, chu lên như một đứa trẻ, cuối cùng ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, cười ngoác hết cỡ “Em đang nghĩ kiếp trước chắc chắn anh là một vĩ nhân có cống hiến vĩ đại như Các Mác, nếu không làm gì có phước lấy được người vợ tốt như em chứ?”
Diệp Túc Bắc không nhịn được, dùng tay gõ nhẹ vào trán cô, nói kháy lại, “Vậy à? Sao anh lại thấy kiếp trước mình là Hít Le nhỉ? Nếu không thì tại sao ông trời lại trừng phạt anh thế này?”
Tác giả :
Ngải Tiểu Đồ