Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
Chương 52
Rất không tự nhiên.
“Cái đó, tôi sợ tôi làm không tốt, tôi vẫn là người biết rõ năng lực bản thân, có thể, luyện tập thêm vài năm, tôi có thể phạm sai lầm ít lại, ha ha.” Trì Ngữ Mặc giả vờ hồ đồ nói, cầm lấy một con tôm hùm.
Tôm hùm rất nóng, cô lại buông lỏng tay, lại bắt lên lại, thả đến tô của mình, cười ngốc với anh.
Trong mắt Lôi Đình Lệ thấy được căng thẳng của cô, cầm ly nước lên, uống một ngụm lớn, nói, “Lôi thị mua được Mỹ Nhã, tin tức này cô biết đúng không?”
Trì Ngữ Mặc gật đầu, cô nghe Lý Diễm bọn họ thảo luận qua.
“Mỹ Nhã là làm mỹ phẩm bình dân, lợi nhuận rất thấp, cộng thêm xung kích của các loại mỹ phẩm nước ngoài, đã không còn thích ứng với thị trường, tôi cần định vị Mỹ Nhã lại.” Lôi Đình Lệ giải thích.
Trì Ngữ Mặc đối với chuyện trên thương trường không mấy hiểu lắm, nhưng theo tìm hiểu của cô, Lôi Đình Lệ là kì tài doanh nghiệp, ánh mắt độc đoán và khó đối phó, bày mưu tính kế, tất cả đầu tư, không có cái nào không thành công.
“Cho nên hôm nay chúng ta tới đây, có liên quan đến chuyện của Mỹ Nhã?” Trì Ngữ Mặc suy đoán.
“Giáo sư Diêm là chuyên gia nghiên cứu sinh vật, con trai ông ấy ngày xưa làm ở Cục vũ trụ nước Mỹ, ông cả đời nghiên cứu sinh vật trùng tổ và tái sinh, đã từng có bài luận văn trấn động toàn thế giới, nếu như mua được công thức nghiên cứu của ông thêm vào y dược và mỹ phẩm, tôi có lòng tin khiến Mỹ Nhã trở thành một thương hiệu hạng A quốc tế.”
“Bây giờ Diêm lão tiên sinh không chịu bán?”
“Bất kể là nước ngoài, hay là trong nước, công ty kiếm ông ấy không ít hơn hai mươi căn, rất nhiều đều là thương hiệu hạng A trên quốc tế, Lý Hạo cũng thăm hỏi ông ấy được vài lần, cô cảm thấy lý do mà ông ấy không chịu bán là gì?”
“Công trình nghiên cứu này vẫn còn lỗ hỏng?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Giáo sư Diêm từ nhỏ du học nước Đức, là một người vô cùng nghiêm khắc, thí nghiệm làm qua không ít hơn mười lần, kĩ thuật và nghiên cứu đều rất thành thạo, không tồn tại cách nói lỗ hỏng.”
“Vậy chính là tính mục tiêu không phù hợp, có thể giáo sư Diêm muốn lấy nghiên cứu của mình dùng trên y dược mà không phải là trên mỹ phẩm.”
“Tôi cũng có công ty y dược, đề xuất qua dùng một phần dùng để chế dược phẩm.”
“Cho nên, tôi cảm thấy, phải hiểu được nhu cầu của giáo sư Diêm, rồi căn cứ theo nhu cầu và mục tiêu của ông ấy, vạch ra kế hoạch, như vậy sẽ tốt hơn, ha ha.” Trì Ngữ Mặc kiến nghị nói, cầm lấy một con tôm hùm đã nguội trong dĩa hút một ngụm sốt, vừa ngọt vừa thơm vừa tươi, rất ngon.
Lôi Đình Lệ cúi mắt xuống, im lặng, suy tư.
Trì Ngữ Mặc biết anh không ăn tôm hùm được, giúp anh lột vỏ tôm bạc đất, gọn gàng để vào trong dĩa, đặt ở kế bên tay anh.
Lôi Đình Lệ nhìn một mắt cô.
Cô đang sột soạt sột soạt nhai đuôi của tôm hùm, mép miệng toàn là xốt.
Anh rút một tờ giấy, vừa đụng trúng mép miệng cô.
Trì Ngữ Mặc theo phản xạ lui ra.
Động tác này quá mờ ám rồi, như là giữa bạn trai bạn gái mới làm.
Cô cười ti tít nhận lấy khăn ăn trên tay Lôi Đình Lệ, cung kính mà khách sáo nói, “Cám ơn Lôi tổng, tướng ăn tôi không tốt lắm, sau này từ từ sửa.”
Ánh mắt Lôi Đình Lệ hơi ảm đạm xuống, đem hộp khăn giấy kế bên đặt kế bên tay cô.
Trì Ngữ Mặc lại rút mấy tờ, “Lôi tổng, hôm nay chúng ta có thể làm xong chuyện phải không?”
“Sao thế?”
“Ngày mai tôi ở huyện Thanh Lương còn có những chuyện khác.” Trì Ngữ Mặc cẩn thận từng tí nói.
“Vẫn còn chuyện gì?” Lôi Đình Lệ truy vấn.
“Cái đó, trước đó, cùng bạn bè, có một cái hẹn, phải đi công viên giải trí.” Trì Ngữ Mặc mơ hồ nói.
“Nam à?” Sắc mặt Lôi Đình Lệ kém đi vài phần.
“Uhm.”
Lôi Đình Lệ lạnh băng nhìm chằm chằm vào cô, “Vậy cô chuẩn bị tâm lý nhé, chuyện của hôm nay không nhất định làm xong.”
“Trước đó tôi đã hứa với người ta rồi, chuyện của anh, tôi cũng không giúp được, tôi trả lại tờ một trăm cho anh là được rồi.” Trì Ngữ Mặc từ trong túi xách moi tờ một trăm ra, đặt lên mặt bàn.
“Chuyện đã hứa rồi cô lại nuốt lời à?” Lôi Đình Lợi giận rồi, ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên.
Lại?
“Tôi đâu phải là nhân viên của anh, cũng không có đắc tội anh, không thể là vì tôi không giúp anh, anh liền thù dai tôi chứ, đây cũng vô lại quá rồi.”
“Cô nói ai vô lại?” Lôi Đình Lệ nhíu mày, bầu không khí xung quanh do sự giận dữ của anh mà thay đổi.
Trì Ngữ Mặc thở một hơi dài, dịu giọng lại, khẩn cầu nói, “Tôi hứa với anh ấy, nếu như tôi nói được làm không được, có thể sẽ ảnh hưởng đến quan niệm đời người sau này của anh ấy.”
“Cô không có tác dụng lớn đến như vậy, nếu như nói hứa rồi, cô và tôi cũng kí hợp đồng rồi, cô làm được không?” Lôi Đình Lệ truy vấn.
Trì Ngữ Mặc nghĩ đến hợp đồng lừa đảo đó, tức thời không còn lý lẽ, “Tôi chẳng phải là tại vì hiểu lầm sao? Thêm nữa, Lôi tổng anh đẹp trai phong độ, tướng tá vạn người mê, cần phụ nữ, móc một tay, vậy chẳng là trước ập sau đến sao, hà tất làm khó tôi, đúng không?”
“Làm khó? Cho cô làm người phụ nữ của tôi, là làm khó cô?” Lôi Đình Lệ hỏi, mắt nhìn chặt vào cô, phần mặt vì căng lên mà hiển lên lạnh lùng và cứng nhắc, khiến người ta bất giác lạnh xương sống.
“Không làm khó, đương nhiên không làm khó...”
“Không làm khó, vậy tối nay cùng nhau ngủ.” Lôi Đình Lệ tiếp lấy lời cô, lạnh băng nói.
Trì Ngữ Mặc khựng lại, chăm chú quan sát anh.
Trong mắt anh không có sự đùa giỡn, cũng không có ý xấu, vẫn thuần khiết mà độc lập.
Trong lòng cô có một cảm giác quái dị, “Anh, nói, thật không?”
Anh nhếch miệng lên, trong mắt lại có chút khinh bỉ khiến người khác không nắm bắt được, “Không phải nói là không làm khó sao? Hay là, cô cảm thấy tôi không xứng với cô?”
Trì Ngữ Mặc đầu óc trống rỗng, khựng lại ba giây, “Ha ha, tôi cũng muốn, nhưng, tôi sợ bị mấy chục triệu fan nữ của anh ám chết tôi, ha ha, ha ha. Tôi có sắc, nhưng không có gan.”
Lôi Đình Lệ nhìn vào bộ mặt giả vờ hồ đồ của cô, trên mép miệng nhếch lên, nhưng là thông hiểu hết vậy.
Trì Ngữ Mặc có chút nổi da gà, cúi đầu, bắt lấy một con tôm hùm, nhai sột soạt sột soạt.
Cho dù là cúi đầu, cũng cảm giác được ánh mắt vừa nóng rực vừa nguy hiểm của Lôi Đình Lệ.
Cô không cảm thấy Lôi Đình Lệ thích cô, bất kể là học lực, học thức, còn có gia đình, Lôi Đình Lệ cũng không để mắt đến cô, cùng nhất là tâm lý của người thợ săn lúc nhìn thấy được con mồi thôi.
Đám nhà giàu bọn họ, nhìn thấy việc mới mẻ thú vị, có tính chất chơi được, sao đi chăng nữa là một nội dung trong hoạt động nghiệp dư của bọn họ, đợi đến lúc chơi chán rồi, không còn ý nghĩa nữa, tiện tay có thể vứt đi.
Bọn họ có thể có một đống tiền bạc và quyền lực tự do tiêu xài.
Nhưng cô lại khác, vốn dĩ là sinh sống ở tầng lớp thấp nhất, đi sai một bước, liền không có cơ hội quay lại, như là mẹ ruột của cô vậy.
Lôi Đình Lệ ưu tú biết mấy, cô cũng nên lý trí, dứt khoát ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn sang anh, nụ cười điềm đạm, trong lễ phép không mất cung kính, trong ưu nhã lại mang theo cách ly.
“Cười cái gì?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Nếu như, tối hôm nay Lôi tổng ở lại huyện Thanh Lương, tôi sắp xếp phụ nữ cho anh.” Trì Ngữ Mặc kiến nghị nói.
Ánh mắt Lôi Đình Lệ lãnh đạm xuống, nhảy ra một cơn phẫn nộ hùng hục.
Anh càng giận lên, càng biểu hiện trấn tĩnh, núi thái sơn vỡ trước mặt không đổi sắc, “Được thôi, sắp xếp đi, làm tốt tôi có thưởng, làm không tốt, tôi sẽ khiến cô từ đây về sau ở ngành pháp luật biến mất.”
Trì Ngữ Mặc, “...”
“Cái đó, tôi sợ tôi làm không tốt, tôi vẫn là người biết rõ năng lực bản thân, có thể, luyện tập thêm vài năm, tôi có thể phạm sai lầm ít lại, ha ha.” Trì Ngữ Mặc giả vờ hồ đồ nói, cầm lấy một con tôm hùm.
Tôm hùm rất nóng, cô lại buông lỏng tay, lại bắt lên lại, thả đến tô của mình, cười ngốc với anh.
Trong mắt Lôi Đình Lệ thấy được căng thẳng của cô, cầm ly nước lên, uống một ngụm lớn, nói, “Lôi thị mua được Mỹ Nhã, tin tức này cô biết đúng không?”
Trì Ngữ Mặc gật đầu, cô nghe Lý Diễm bọn họ thảo luận qua.
“Mỹ Nhã là làm mỹ phẩm bình dân, lợi nhuận rất thấp, cộng thêm xung kích của các loại mỹ phẩm nước ngoài, đã không còn thích ứng với thị trường, tôi cần định vị Mỹ Nhã lại.” Lôi Đình Lệ giải thích.
Trì Ngữ Mặc đối với chuyện trên thương trường không mấy hiểu lắm, nhưng theo tìm hiểu của cô, Lôi Đình Lệ là kì tài doanh nghiệp, ánh mắt độc đoán và khó đối phó, bày mưu tính kế, tất cả đầu tư, không có cái nào không thành công.
“Cho nên hôm nay chúng ta tới đây, có liên quan đến chuyện của Mỹ Nhã?” Trì Ngữ Mặc suy đoán.
“Giáo sư Diêm là chuyên gia nghiên cứu sinh vật, con trai ông ấy ngày xưa làm ở Cục vũ trụ nước Mỹ, ông cả đời nghiên cứu sinh vật trùng tổ và tái sinh, đã từng có bài luận văn trấn động toàn thế giới, nếu như mua được công thức nghiên cứu của ông thêm vào y dược và mỹ phẩm, tôi có lòng tin khiến Mỹ Nhã trở thành một thương hiệu hạng A quốc tế.”
“Bây giờ Diêm lão tiên sinh không chịu bán?”
“Bất kể là nước ngoài, hay là trong nước, công ty kiếm ông ấy không ít hơn hai mươi căn, rất nhiều đều là thương hiệu hạng A trên quốc tế, Lý Hạo cũng thăm hỏi ông ấy được vài lần, cô cảm thấy lý do mà ông ấy không chịu bán là gì?”
“Công trình nghiên cứu này vẫn còn lỗ hỏng?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Giáo sư Diêm từ nhỏ du học nước Đức, là một người vô cùng nghiêm khắc, thí nghiệm làm qua không ít hơn mười lần, kĩ thuật và nghiên cứu đều rất thành thạo, không tồn tại cách nói lỗ hỏng.”
“Vậy chính là tính mục tiêu không phù hợp, có thể giáo sư Diêm muốn lấy nghiên cứu của mình dùng trên y dược mà không phải là trên mỹ phẩm.”
“Tôi cũng có công ty y dược, đề xuất qua dùng một phần dùng để chế dược phẩm.”
“Cho nên, tôi cảm thấy, phải hiểu được nhu cầu của giáo sư Diêm, rồi căn cứ theo nhu cầu và mục tiêu của ông ấy, vạch ra kế hoạch, như vậy sẽ tốt hơn, ha ha.” Trì Ngữ Mặc kiến nghị nói, cầm lấy một con tôm hùm đã nguội trong dĩa hút một ngụm sốt, vừa ngọt vừa thơm vừa tươi, rất ngon.
Lôi Đình Lệ cúi mắt xuống, im lặng, suy tư.
Trì Ngữ Mặc biết anh không ăn tôm hùm được, giúp anh lột vỏ tôm bạc đất, gọn gàng để vào trong dĩa, đặt ở kế bên tay anh.
Lôi Đình Lệ nhìn một mắt cô.
Cô đang sột soạt sột soạt nhai đuôi của tôm hùm, mép miệng toàn là xốt.
Anh rút một tờ giấy, vừa đụng trúng mép miệng cô.
Trì Ngữ Mặc theo phản xạ lui ra.
Động tác này quá mờ ám rồi, như là giữa bạn trai bạn gái mới làm.
Cô cười ti tít nhận lấy khăn ăn trên tay Lôi Đình Lệ, cung kính mà khách sáo nói, “Cám ơn Lôi tổng, tướng ăn tôi không tốt lắm, sau này từ từ sửa.”
Ánh mắt Lôi Đình Lệ hơi ảm đạm xuống, đem hộp khăn giấy kế bên đặt kế bên tay cô.
Trì Ngữ Mặc lại rút mấy tờ, “Lôi tổng, hôm nay chúng ta có thể làm xong chuyện phải không?”
“Sao thế?”
“Ngày mai tôi ở huyện Thanh Lương còn có những chuyện khác.” Trì Ngữ Mặc cẩn thận từng tí nói.
“Vẫn còn chuyện gì?” Lôi Đình Lệ truy vấn.
“Cái đó, trước đó, cùng bạn bè, có một cái hẹn, phải đi công viên giải trí.” Trì Ngữ Mặc mơ hồ nói.
“Nam à?” Sắc mặt Lôi Đình Lệ kém đi vài phần.
“Uhm.”
Lôi Đình Lệ lạnh băng nhìm chằm chằm vào cô, “Vậy cô chuẩn bị tâm lý nhé, chuyện của hôm nay không nhất định làm xong.”
“Trước đó tôi đã hứa với người ta rồi, chuyện của anh, tôi cũng không giúp được, tôi trả lại tờ một trăm cho anh là được rồi.” Trì Ngữ Mặc từ trong túi xách moi tờ một trăm ra, đặt lên mặt bàn.
“Chuyện đã hứa rồi cô lại nuốt lời à?” Lôi Đình Lợi giận rồi, ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên.
Lại?
“Tôi đâu phải là nhân viên của anh, cũng không có đắc tội anh, không thể là vì tôi không giúp anh, anh liền thù dai tôi chứ, đây cũng vô lại quá rồi.”
“Cô nói ai vô lại?” Lôi Đình Lệ nhíu mày, bầu không khí xung quanh do sự giận dữ của anh mà thay đổi.
Trì Ngữ Mặc thở một hơi dài, dịu giọng lại, khẩn cầu nói, “Tôi hứa với anh ấy, nếu như tôi nói được làm không được, có thể sẽ ảnh hưởng đến quan niệm đời người sau này của anh ấy.”
“Cô không có tác dụng lớn đến như vậy, nếu như nói hứa rồi, cô và tôi cũng kí hợp đồng rồi, cô làm được không?” Lôi Đình Lệ truy vấn.
Trì Ngữ Mặc nghĩ đến hợp đồng lừa đảo đó, tức thời không còn lý lẽ, “Tôi chẳng phải là tại vì hiểu lầm sao? Thêm nữa, Lôi tổng anh đẹp trai phong độ, tướng tá vạn người mê, cần phụ nữ, móc một tay, vậy chẳng là trước ập sau đến sao, hà tất làm khó tôi, đúng không?”
“Làm khó? Cho cô làm người phụ nữ của tôi, là làm khó cô?” Lôi Đình Lệ hỏi, mắt nhìn chặt vào cô, phần mặt vì căng lên mà hiển lên lạnh lùng và cứng nhắc, khiến người ta bất giác lạnh xương sống.
“Không làm khó, đương nhiên không làm khó...”
“Không làm khó, vậy tối nay cùng nhau ngủ.” Lôi Đình Lệ tiếp lấy lời cô, lạnh băng nói.
Trì Ngữ Mặc khựng lại, chăm chú quan sát anh.
Trong mắt anh không có sự đùa giỡn, cũng không có ý xấu, vẫn thuần khiết mà độc lập.
Trong lòng cô có một cảm giác quái dị, “Anh, nói, thật không?”
Anh nhếch miệng lên, trong mắt lại có chút khinh bỉ khiến người khác không nắm bắt được, “Không phải nói là không làm khó sao? Hay là, cô cảm thấy tôi không xứng với cô?”
Trì Ngữ Mặc đầu óc trống rỗng, khựng lại ba giây, “Ha ha, tôi cũng muốn, nhưng, tôi sợ bị mấy chục triệu fan nữ của anh ám chết tôi, ha ha, ha ha. Tôi có sắc, nhưng không có gan.”
Lôi Đình Lệ nhìn vào bộ mặt giả vờ hồ đồ của cô, trên mép miệng nhếch lên, nhưng là thông hiểu hết vậy.
Trì Ngữ Mặc có chút nổi da gà, cúi đầu, bắt lấy một con tôm hùm, nhai sột soạt sột soạt.
Cho dù là cúi đầu, cũng cảm giác được ánh mắt vừa nóng rực vừa nguy hiểm của Lôi Đình Lệ.
Cô không cảm thấy Lôi Đình Lệ thích cô, bất kể là học lực, học thức, còn có gia đình, Lôi Đình Lệ cũng không để mắt đến cô, cùng nhất là tâm lý của người thợ săn lúc nhìn thấy được con mồi thôi.
Đám nhà giàu bọn họ, nhìn thấy việc mới mẻ thú vị, có tính chất chơi được, sao đi chăng nữa là một nội dung trong hoạt động nghiệp dư của bọn họ, đợi đến lúc chơi chán rồi, không còn ý nghĩa nữa, tiện tay có thể vứt đi.
Bọn họ có thể có một đống tiền bạc và quyền lực tự do tiêu xài.
Nhưng cô lại khác, vốn dĩ là sinh sống ở tầng lớp thấp nhất, đi sai một bước, liền không có cơ hội quay lại, như là mẹ ruột của cô vậy.
Lôi Đình Lệ ưu tú biết mấy, cô cũng nên lý trí, dứt khoát ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn sang anh, nụ cười điềm đạm, trong lễ phép không mất cung kính, trong ưu nhã lại mang theo cách ly.
“Cười cái gì?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Nếu như, tối hôm nay Lôi tổng ở lại huyện Thanh Lương, tôi sắp xếp phụ nữ cho anh.” Trì Ngữ Mặc kiến nghị nói.
Ánh mắt Lôi Đình Lệ lãnh đạm xuống, nhảy ra một cơn phẫn nộ hùng hục.
Anh càng giận lên, càng biểu hiện trấn tĩnh, núi thái sơn vỡ trước mặt không đổi sắc, “Được thôi, sắp xếp đi, làm tốt tôi có thưởng, làm không tốt, tôi sẽ khiến cô từ đây về sau ở ngành pháp luật biến mất.”
Trì Ngữ Mặc, “...”
Tác giả :
[ Đan Bảo ]