Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
Chương 156
Trì Ngữ Mặc và anh hai mắt đối mắt nhìn nhau, lập tức di chuyển hướng nhìn, những sợi tóc tự do lướt qua khuôn mặt.
Lê Khang nhẹ cười, “Vừa nãy nhìn cô còn nói khá nhiều, sao, thấy trai đẹp, nói không nên lời nữa à.”
“Các anh không phải chưa đến đủ người sao?” Trì Ngữ Mặc bình tâm lại nói.
Đứa con trai duy nhất của Hồ lão gia tử Hồ Tùng Lâm bước vào văn phòng.
Ông ta ngồi kế bên Lôi Đình Lệ, nhìn Trì Ngữ Mặc nói: “Tôi nhận được thư mời luật sư cô gửi qua, cô cần nói gì, cứ nói đi, chiều nay tôi còn có việc bận.”
“Thật ngại quá, làm lỡ vài phút thời gian của mọi người, tôi là luật sư đại diện của bà Hồ Đình tên là Trì Ngữ Mặc, là như vậy, gần đây vì chuyện đương sự của tôi, cũng đã tạo nên rất nhiều phiền phức cho mọi người, tôi hy vọng cuộc gặp hôm nay, có thể giải quyết vấn đề.” Trì Ngữ Mặc lễ phép nói câu công bằng.
“Cho nên, ý của cô là gì?” Hồ Tùng Lâm không hiểu, lời nói mở đầu của cô không giống với những luật sư khác cho lắm.
“Nếu như, đương sự của tôi từ bỏ thân phận con gái Hồ Thị, các người đồng ý bỏ bao nhiêu tiền ra để bồi thường cho việc tổn hại đến vết thương lòng của đương sự tôi. ‘’ Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Ồ” Hồ Anh Lan nghe hiểu rồi, đưa tính khí khó chiều ra: “Hóa ta là đòi tiền à?”
“Là vì cần tiền, tình trạng của đương sự tôi chắc các người hiểu rõ hơn tôi, bà ta cần tiền, rất rất cần tiền, dù sao, trên người bà ta cũng chảy dòng máu thượng lưu của nhà họ Hồ.”
Chó điên sẽ vượt tường, thỏ điên sẽ cắn người, đương sự tôi không thể không đảm bảo sự ấm no, dến lúc không thể sinh tồn, chỉ có thể cầu truyền thông giúp đỡ, hoặc làm ra một số việc không được hay cho lắm.
Một khi chuyện này làm ầm lên, đương sự tôi mang theo danh phận con riêng của Hồ Thị, mặc cho các người không thừa nhận, cũng không thay đổi được sự thật này.
Đến khi đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn dùng thân phận này của bà ta để đả kích người của Hồ Thị.
Tôi tin, với thế lực của Hồ Thị chắc chắn có thể dẹp yên, nhưng, dẹp yên thì cũng cần có tiền, ảnh hưởng đã lan ra thì không thể thu lại, tại sao không giết sạch những mầm móng đang trồi mầm kia?
“Đương sự của tôi mang theo rất nhiều thành ý đến đây, sau này, sẽ không bám lấy Hồ Thị nữa, cũng sẽ không tiếp tục dùng danh nghĩa con gái của nhà họ Hồ, đây đều là những hợp đồng ghi rõ ràng, nếu vi phạm, sẽ bồi thương cho mọi người gấp 10 lần số tiền hiện tại các người đã đưa. ”
Hồ Tùng Lâm nhìn Hồ Anh Lan, không đưa ra ý kiến được, “Em thấy sao?”
“Nhị ca, chúng ta gọi chị cả ra, thương lượng riêng một lát?” Hồ Anh Lan nói.
“Cô đợi tí?” Hồ Tùng Lâm và Hồ Anh Lan đứng dậy, vào văn phòng của họ mở cuộc họp nhỏ.
Lôi Đình Lệ không vào trong, hướng nhìn Lê Khang, Lê Khang đang lướt điện thoại.
Anh chớp mắt xuống, lạnh lùng hỏi: “Anh không đi sao?”
Lê Khang chớp chớp mắt, hoàn thần lại, đứng lên.
“Đừng quên lời tôi đã nói.” Lôi Đình Lệ nhắc nhở.
Lê Khang đưa kí hiệu tay OK, lúc đi còn cố ý dò ý bằng cách nhìn Trì Ngữ Mặc, nụ cười đầy tình cảm.
Lôi Đình Lệ trước giờ không bao giờ đến tập đoàn Hồ Thị, người bên ngoài đều không biết ông ngoại anh ta là Hồ Kiến Quốc, nhưng anh ta lại vì Trì Ngữ Mặc, hôm nay làm chuyện động trời như thế, chắc là sợ bọn họ sẽ bắt nạt bạn gái anh chứ gì?
Vả lại, còn bảo anh ở giữa thương lượng thỏa hiệp, không cho bọn họ làm khó Trì Ngữ Mặc.
Xem ra, anh thật sự vô cùng quan tâm Trì Ngữ Mặc.
Anh đi ra ngoài, cùng thương lượng với các trưởng bối.
Trong phòng họp chỉ còn lại Hồ Đình, cô và Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ không nói lời nào, cúi đầu lướt điện thoại, Hồ Đình dò ý Lôi Đình Lệ, hỏi nhỏ: “Xin hỏi, cậu có phải là Lôi Đình Lệ không?”
Lôi Đình Lệ lạnh lùng nhìn Hồ Đình, “Có việc?”
Hồ Đình nhếch môi lên, dò xét Lôi Đình Lệ một vòng, “Cậu đẹp hơn trên hình đấy.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô thật không thể ngờ, Hồ Đình lại là fans của Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ lười để ý bà ta cúi đầu, tiếp tục lướt điện thoại.
10 phút sau, Trì Ngữ Mặc đã sớm quen với thói quen cứ thích trầm lặng của Lôi Đình Lệ, cũng cầm điện thoại lên lướt lướt.
Tin nhắn rung lên, là của Lôi Đình Lệ gửi qua.
“Em làm tốt lắm.”
Trì Ngữ Mặc khách khí nhắn lại hai từ, “Cám ơn.”
Lôi Đình Lệ đưa mắt nhìn cô, mắt cô thì cúi nhìn xuống, nhìn bộ dạng khá nhập tâm.
“Đang xem gì đó?” Lôi Đình Lệ lại hỏi.
“Tùy hứng lướt vài vòng, thấy chương đầu tiên, liên quan đến buôn bán trẻ em, thật đáng hận, phạm vào tội buôn bán trẻ em, đàn ông nên đánh gãy chân, đàn bà nên móc mắt cắt lưỡi, cô bé chỉ mới 10 tuôi mà đã bị cưỡng hiếp.” Trì Ngữ Mặc đáp.
“Giờ trong thành phố nơi đâu cũng có thể thấy camera, tần suất phạm tội ít đi rất nhiều, chủ yếu là nông thôn, những khu vực không phát đạt, đâu đâu cũng thấy những đứa trẻ bị bỏ đó, không có bố mẹ trông coi, ông bà nội cũng không để tâm tới, tần suất phạm tội sẽ cao. ”
“Anh nói xem, sao mấy nhà mấy không xây dựng ở nông thôn? Như vậy, cha mẹ không cần ra ngoài làm công, mấy đứa nhỏ cũng có sự bảo vệ của cha mẹ, như vậy có tốt hơn xíu không.” Trì Ngữ Mặc thở dài nói.
“Việc thành lập xí nghiệp ưu tiên hàng đầu là giao thông, những sản phẩm sản xuất mới có thể vận chuyển ra bên ngoài.”
“Ồ.” Trì Ngữ Mặc đáp một tiếng.
Lôi Đình Lệ nhìn dáng vẻ thất thần của cô, “Anh về sẽ mở cuộc họp với tổ kế hoạch, bảo họ lựa chọn một thị trấn, hoặc liên hệ với chính phủ địa phương, lập tức làm đường.”
Trì Ngữ Mặc nghi ngờ nhìn Lôi Đình Lệ.
Cô biết kinh phí cầu đường thực tế rất lớn, trước đây cô và Lâm Miễu có tám với nhau, chỉ cần nhà xưởng thép nào ở một vùng nông thôn, làm đường thôi thì cũng tiêu hết mấy triệu nhân dân tê.
Lôi Đình Lệ, anh thật hào phòng.
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn, “Với danh nghĩa toàn dân em thật hân hạnh, quen biết anh, chính là may mắn lớn nhất đời em, cảm giác ngưỡng mộ thán phục của em tự nhiên mà ào ạt đến.”
Lôi Đình Lệ nhìn câu nói nịnh bợ của cô, cười nhẹ, “Vậy anh càng phải cố gắng hơn nữa.”
Trì Ngữ Mặc nhắn lại hai câu, “kaka”
Hồ Tùng Lâm đi vào, sắc mặt trịnh trọng nói: “Chúng tôi đã thương lượng xong, nguyện ý đưa 500 ngàn.”
“Cái gì. 500 ngàn, các người phân phát cho ăn xin đó hả. ” Hồ Định không giữ được bình tĩnh, đập bàn đứng dậy.
“Cho cô 500 ngàn là khách khí lắm rồi, nếu cô còn làm loạn, tôi đảm bảo một xu cô cũng không có. ” Hồ Anh Lan cũng không khách khí đáp.
“Tôi cần 5 triệu, các người cho, tôi lập tức kí hợp đồng, từ giờ đến chết cũng không bao giờ qua lại với các người, nếu không cho 5 triệu, không cần bàn nữa.” Sư tử Hồ Đình lớn tiếng nói.
“5 triệu, không đời nào, khỏi bàn thì khỏi bàn, tôi không tin, có giới truyền thông nào có thể đắc tội với Hồ Thị.” Hồ Anh Lan biểu hiện không sao hết.
Hồ Đình nghĩ ngợi xíu, thấy không có gì để đấu, hướng mắt nhìn Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc rất điềm tĩnh, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉm nhẹ, nhìn Hồ Đình đáp: “Bà cứ ra ngoài đợi đi, tôi có vài lời muốn nói riêng với họ.”
“Có chuyện gì phải đẩy tôi ra ngoài mới nói được?” Hồ Đình không hiểu hỏi.
“Vậy bà có muốn giải quyết vấn đề không?” Trì Ngữ Mặc hỏi ngược lại, “Rốt cuộc chuyện này cứ kéo dài vậy, trong lòng mọi người đều không thoải mái, không phải sao?”
Hồ Đình không còn cách nào khác, trong lúc này, chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng Trì Ngữ Mặc thôi.
Lê Khang nhẹ cười, “Vừa nãy nhìn cô còn nói khá nhiều, sao, thấy trai đẹp, nói không nên lời nữa à.”
“Các anh không phải chưa đến đủ người sao?” Trì Ngữ Mặc bình tâm lại nói.
Đứa con trai duy nhất của Hồ lão gia tử Hồ Tùng Lâm bước vào văn phòng.
Ông ta ngồi kế bên Lôi Đình Lệ, nhìn Trì Ngữ Mặc nói: “Tôi nhận được thư mời luật sư cô gửi qua, cô cần nói gì, cứ nói đi, chiều nay tôi còn có việc bận.”
“Thật ngại quá, làm lỡ vài phút thời gian của mọi người, tôi là luật sư đại diện của bà Hồ Đình tên là Trì Ngữ Mặc, là như vậy, gần đây vì chuyện đương sự của tôi, cũng đã tạo nên rất nhiều phiền phức cho mọi người, tôi hy vọng cuộc gặp hôm nay, có thể giải quyết vấn đề.” Trì Ngữ Mặc lễ phép nói câu công bằng.
“Cho nên, ý của cô là gì?” Hồ Tùng Lâm không hiểu, lời nói mở đầu của cô không giống với những luật sư khác cho lắm.
“Nếu như, đương sự của tôi từ bỏ thân phận con gái Hồ Thị, các người đồng ý bỏ bao nhiêu tiền ra để bồi thường cho việc tổn hại đến vết thương lòng của đương sự tôi. ‘’ Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Ồ” Hồ Anh Lan nghe hiểu rồi, đưa tính khí khó chiều ra: “Hóa ta là đòi tiền à?”
“Là vì cần tiền, tình trạng của đương sự tôi chắc các người hiểu rõ hơn tôi, bà ta cần tiền, rất rất cần tiền, dù sao, trên người bà ta cũng chảy dòng máu thượng lưu của nhà họ Hồ.”
Chó điên sẽ vượt tường, thỏ điên sẽ cắn người, đương sự tôi không thể không đảm bảo sự ấm no, dến lúc không thể sinh tồn, chỉ có thể cầu truyền thông giúp đỡ, hoặc làm ra một số việc không được hay cho lắm.
Một khi chuyện này làm ầm lên, đương sự tôi mang theo danh phận con riêng của Hồ Thị, mặc cho các người không thừa nhận, cũng không thay đổi được sự thật này.
Đến khi đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn dùng thân phận này của bà ta để đả kích người của Hồ Thị.
Tôi tin, với thế lực của Hồ Thị chắc chắn có thể dẹp yên, nhưng, dẹp yên thì cũng cần có tiền, ảnh hưởng đã lan ra thì không thể thu lại, tại sao không giết sạch những mầm móng đang trồi mầm kia?
“Đương sự của tôi mang theo rất nhiều thành ý đến đây, sau này, sẽ không bám lấy Hồ Thị nữa, cũng sẽ không tiếp tục dùng danh nghĩa con gái của nhà họ Hồ, đây đều là những hợp đồng ghi rõ ràng, nếu vi phạm, sẽ bồi thương cho mọi người gấp 10 lần số tiền hiện tại các người đã đưa. ”
Hồ Tùng Lâm nhìn Hồ Anh Lan, không đưa ra ý kiến được, “Em thấy sao?”
“Nhị ca, chúng ta gọi chị cả ra, thương lượng riêng một lát?” Hồ Anh Lan nói.
“Cô đợi tí?” Hồ Tùng Lâm và Hồ Anh Lan đứng dậy, vào văn phòng của họ mở cuộc họp nhỏ.
Lôi Đình Lệ không vào trong, hướng nhìn Lê Khang, Lê Khang đang lướt điện thoại.
Anh chớp mắt xuống, lạnh lùng hỏi: “Anh không đi sao?”
Lê Khang chớp chớp mắt, hoàn thần lại, đứng lên.
“Đừng quên lời tôi đã nói.” Lôi Đình Lệ nhắc nhở.
Lê Khang đưa kí hiệu tay OK, lúc đi còn cố ý dò ý bằng cách nhìn Trì Ngữ Mặc, nụ cười đầy tình cảm.
Lôi Đình Lệ trước giờ không bao giờ đến tập đoàn Hồ Thị, người bên ngoài đều không biết ông ngoại anh ta là Hồ Kiến Quốc, nhưng anh ta lại vì Trì Ngữ Mặc, hôm nay làm chuyện động trời như thế, chắc là sợ bọn họ sẽ bắt nạt bạn gái anh chứ gì?
Vả lại, còn bảo anh ở giữa thương lượng thỏa hiệp, không cho bọn họ làm khó Trì Ngữ Mặc.
Xem ra, anh thật sự vô cùng quan tâm Trì Ngữ Mặc.
Anh đi ra ngoài, cùng thương lượng với các trưởng bối.
Trong phòng họp chỉ còn lại Hồ Đình, cô và Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ không nói lời nào, cúi đầu lướt điện thoại, Hồ Đình dò ý Lôi Đình Lệ, hỏi nhỏ: “Xin hỏi, cậu có phải là Lôi Đình Lệ không?”
Lôi Đình Lệ lạnh lùng nhìn Hồ Đình, “Có việc?”
Hồ Đình nhếch môi lên, dò xét Lôi Đình Lệ một vòng, “Cậu đẹp hơn trên hình đấy.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô thật không thể ngờ, Hồ Đình lại là fans của Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ lười để ý bà ta cúi đầu, tiếp tục lướt điện thoại.
10 phút sau, Trì Ngữ Mặc đã sớm quen với thói quen cứ thích trầm lặng của Lôi Đình Lệ, cũng cầm điện thoại lên lướt lướt.
Tin nhắn rung lên, là của Lôi Đình Lệ gửi qua.
“Em làm tốt lắm.”
Trì Ngữ Mặc khách khí nhắn lại hai từ, “Cám ơn.”
Lôi Đình Lệ đưa mắt nhìn cô, mắt cô thì cúi nhìn xuống, nhìn bộ dạng khá nhập tâm.
“Đang xem gì đó?” Lôi Đình Lệ lại hỏi.
“Tùy hứng lướt vài vòng, thấy chương đầu tiên, liên quan đến buôn bán trẻ em, thật đáng hận, phạm vào tội buôn bán trẻ em, đàn ông nên đánh gãy chân, đàn bà nên móc mắt cắt lưỡi, cô bé chỉ mới 10 tuôi mà đã bị cưỡng hiếp.” Trì Ngữ Mặc đáp.
“Giờ trong thành phố nơi đâu cũng có thể thấy camera, tần suất phạm tội ít đi rất nhiều, chủ yếu là nông thôn, những khu vực không phát đạt, đâu đâu cũng thấy những đứa trẻ bị bỏ đó, không có bố mẹ trông coi, ông bà nội cũng không để tâm tới, tần suất phạm tội sẽ cao. ”
“Anh nói xem, sao mấy nhà mấy không xây dựng ở nông thôn? Như vậy, cha mẹ không cần ra ngoài làm công, mấy đứa nhỏ cũng có sự bảo vệ của cha mẹ, như vậy có tốt hơn xíu không.” Trì Ngữ Mặc thở dài nói.
“Việc thành lập xí nghiệp ưu tiên hàng đầu là giao thông, những sản phẩm sản xuất mới có thể vận chuyển ra bên ngoài.”
“Ồ.” Trì Ngữ Mặc đáp một tiếng.
Lôi Đình Lệ nhìn dáng vẻ thất thần của cô, “Anh về sẽ mở cuộc họp với tổ kế hoạch, bảo họ lựa chọn một thị trấn, hoặc liên hệ với chính phủ địa phương, lập tức làm đường.”
Trì Ngữ Mặc nghi ngờ nhìn Lôi Đình Lệ.
Cô biết kinh phí cầu đường thực tế rất lớn, trước đây cô và Lâm Miễu có tám với nhau, chỉ cần nhà xưởng thép nào ở một vùng nông thôn, làm đường thôi thì cũng tiêu hết mấy triệu nhân dân tê.
Lôi Đình Lệ, anh thật hào phòng.
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn, “Với danh nghĩa toàn dân em thật hân hạnh, quen biết anh, chính là may mắn lớn nhất đời em, cảm giác ngưỡng mộ thán phục của em tự nhiên mà ào ạt đến.”
Lôi Đình Lệ nhìn câu nói nịnh bợ của cô, cười nhẹ, “Vậy anh càng phải cố gắng hơn nữa.”
Trì Ngữ Mặc nhắn lại hai câu, “kaka”
Hồ Tùng Lâm đi vào, sắc mặt trịnh trọng nói: “Chúng tôi đã thương lượng xong, nguyện ý đưa 500 ngàn.”
“Cái gì. 500 ngàn, các người phân phát cho ăn xin đó hả. ” Hồ Định không giữ được bình tĩnh, đập bàn đứng dậy.
“Cho cô 500 ngàn là khách khí lắm rồi, nếu cô còn làm loạn, tôi đảm bảo một xu cô cũng không có. ” Hồ Anh Lan cũng không khách khí đáp.
“Tôi cần 5 triệu, các người cho, tôi lập tức kí hợp đồng, từ giờ đến chết cũng không bao giờ qua lại với các người, nếu không cho 5 triệu, không cần bàn nữa.” Sư tử Hồ Đình lớn tiếng nói.
“5 triệu, không đời nào, khỏi bàn thì khỏi bàn, tôi không tin, có giới truyền thông nào có thể đắc tội với Hồ Thị.” Hồ Anh Lan biểu hiện không sao hết.
Hồ Đình nghĩ ngợi xíu, thấy không có gì để đấu, hướng mắt nhìn Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc rất điềm tĩnh, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉm nhẹ, nhìn Hồ Đình đáp: “Bà cứ ra ngoài đợi đi, tôi có vài lời muốn nói riêng với họ.”
“Có chuyện gì phải đẩy tôi ra ngoài mới nói được?” Hồ Đình không hiểu hỏi.
“Vậy bà có muốn giải quyết vấn đề không?” Trì Ngữ Mặc hỏi ngược lại, “Rốt cuộc chuyện này cứ kéo dài vậy, trong lòng mọi người đều không thoải mái, không phải sao?”
Hồ Đình không còn cách nào khác, trong lúc này, chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng Trì Ngữ Mặc thôi.
Tác giả :
[ Đan Bảo ]