Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận
Chương 8: Anh thích loại nào, tôi có thể cố gắng thử xem?
Editor: Xiu Xiu
Mất hồn ngắn ngủi, Lục Đông Đình đi tới trước mặt cô, ánh sáng bị ngăn trở, một bóng đen cao lớn trùm lên đỉnh đầu cô.
“Anh Lục, khéo như vậy?” Tô Yểu ngẩng đầu nhìn anh, cười chào hỏi, ánh mắt xinh đẹp nổi bật lên mắt hạnh đắm đuổi đưa tình.
“Là vừa lúc.” Âm thanh của anh mang theo chút khàn khàn, còn có thể ngửi được mùi thuốc lá mát lạnh tươi mới.
Cô đặt giày xuống, trực tiếp đứng lên nhét chân vào trong giày cao gót, Lục Đông Đình nhìn thoáng qua mắt cá chân mảnh khảnh trắng noãn của cô, sáng tối lần lượt thay đổi, trắng đến chói mắt, tựa như xương quai xanh tinh xảo dưới cổ cô.
Tô Yểu đi giày, 1m67 cộng thâm mười phân giày cao gót, vẫn như cũ lùn hơn anh hơn nửa cái đầu: “Anh Lục, hiện giờ anh đến để nói cho tôi đáp án à?”
Cô không biết anh có nghe thấy cô nói chuyện điện thoại không, nếu nghe thấy, Lục Đông Đình thông mình như vậy lại là người thâm trầm sâu sắc, sao có thể không bắt lấy hai từ mấu chốt là “Di sản” này? Nếu không có nghe, tốt nhất cô không nên nhắc.
“Em vẫn cố chấp.”Lục Đông Đình nhìn chằm chằm cô.
Hôm nay cô trang điểm, so với lần trước gặp càng thêm xinh đẹp quyến rũ, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, thoạt nhìn ôn hòa mỹ miều, nhìn kỹ còn thấy kinh diễm, loại diện mạo này mười phần dễ dàng mê hoặc tầm mắt người khác.
“Không cố chấp sao có thể ôm được mĩ nam về? Anh nói có phải không?” Cô vén môi cười.
“Cho dù đưa ra cái gì cũng phải đòi gả cho tôi?” Lục Đông Đình hỏi, âm thanh vững vàng khiến cho người ta cảm thấy ý lạnh.
Tô Yểu suy nghĩ một chút, ở trong lòng cân nhắc khả năng tiếp nhận điểm mấu chốt của mình: “Ưm, chỉ cần giá không quá lớn.”
“Muốn gả cho tôi, nói nguyên nhân đi.”
Lục Đông Đình hỏi xong, rút ra một điếu thuốc hút một hơi, khuy áo màu hổ phác giống như cả con người anh, lộ ra một loại tự phụ tao nhã.
Tô Yểu cảm thấy được con người này nghiện thuốc lá rất lớn.
Cô cúi thấp đầu cười, giọng nói mềm mỏng giống như con gái Giang Nam, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Nếu tôi nói là vì tiền bạc, anh có thể cảm thấy tôi hư vinh sành đời hay không?”
“Bình thường.”
Câu trả lời của anh khiến cô sửng sốt, nghĩ lại, đàn ông như bọn họ, không biết bao nhiêu phụ nữ không từ thủ đoạn bám lấy, gặp thêm, có khi cũng thành thói quen.
Cô thuận thế hỏi: “Vậy anh nguyện ý cưới tôi sao?”
“Không muốn.” Lục Đông Đình không chút suy nghĩ, phun ra một vòng khói, lạc trong không khí.
Tô Yểu biết, anh đâu phải người dễ dàng thỏa hiệp như thế? Hiện giờ trạng thái của cô là, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, Lục Đông Đình cũng không tùy tiện ra tay.
Cô không nghi ngờ Lục Đông Đình có thể giết cô, nhưng anh cũng có chút cố kỵ với video trong tay cô.
“Vì sao?”
Lục Đông Đình nhìn cô một lúc, dường như cảm thấy vấn đề của cô thiếu trí tuệ: “Số ít đàn ông nào thích phụ nữ thông minh, đặt vào em, có thể lý giải?”
Biến thành nói cô ngu xuẩn?
Tô Yểu nghĩ ngợi: “Không bằng nói thử xem loại hình anh thích, tôi có thể cố gắng thử xem?”
Đột nhiên anh cười như không cười nhìn cô một cái, cũng không nói gì, giống như không có nghe thấy câu hỏi của cô. Tô Yểu phát hiện ở đuôi mắt anh có điều không thể nhận ra, hình như là nếp nhăn, là dấu vết của năm tháng, ngược lại càng tăng thêm vài phần thành thục.
Trong lòng cô vừa động, đến gần anh hai bước, anh liền hạ mí mắt nhìn cô, muốn nhìn xem cô muốn đùa giỡn cái gì.
Tô Yểu một tay cầm lấy ống tay áo của anh, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi mang thai?”
Đột nhiên anh sửng sốt, ánh mắt liền trầm trọng đi xuống.
Dường như cô cảm thấy có chút xấu hổ, quay mặt sang một bên, cắn môi để sát vào lỗ tai của anh nói một câu: “Ngày đó, anh... không dùng biện pháp gì.”
Mất hồn ngắn ngủi, Lục Đông Đình đi tới trước mặt cô, ánh sáng bị ngăn trở, một bóng đen cao lớn trùm lên đỉnh đầu cô.
“Anh Lục, khéo như vậy?” Tô Yểu ngẩng đầu nhìn anh, cười chào hỏi, ánh mắt xinh đẹp nổi bật lên mắt hạnh đắm đuổi đưa tình.
“Là vừa lúc.” Âm thanh của anh mang theo chút khàn khàn, còn có thể ngửi được mùi thuốc lá mát lạnh tươi mới.
Cô đặt giày xuống, trực tiếp đứng lên nhét chân vào trong giày cao gót, Lục Đông Đình nhìn thoáng qua mắt cá chân mảnh khảnh trắng noãn của cô, sáng tối lần lượt thay đổi, trắng đến chói mắt, tựa như xương quai xanh tinh xảo dưới cổ cô.
Tô Yểu đi giày, 1m67 cộng thâm mười phân giày cao gót, vẫn như cũ lùn hơn anh hơn nửa cái đầu: “Anh Lục, hiện giờ anh đến để nói cho tôi đáp án à?”
Cô không biết anh có nghe thấy cô nói chuyện điện thoại không, nếu nghe thấy, Lục Đông Đình thông mình như vậy lại là người thâm trầm sâu sắc, sao có thể không bắt lấy hai từ mấu chốt là “Di sản” này? Nếu không có nghe, tốt nhất cô không nên nhắc.
“Em vẫn cố chấp.”Lục Đông Đình nhìn chằm chằm cô.
Hôm nay cô trang điểm, so với lần trước gặp càng thêm xinh đẹp quyến rũ, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, thoạt nhìn ôn hòa mỹ miều, nhìn kỹ còn thấy kinh diễm, loại diện mạo này mười phần dễ dàng mê hoặc tầm mắt người khác.
“Không cố chấp sao có thể ôm được mĩ nam về? Anh nói có phải không?” Cô vén môi cười.
“Cho dù đưa ra cái gì cũng phải đòi gả cho tôi?” Lục Đông Đình hỏi, âm thanh vững vàng khiến cho người ta cảm thấy ý lạnh.
Tô Yểu suy nghĩ một chút, ở trong lòng cân nhắc khả năng tiếp nhận điểm mấu chốt của mình: “Ưm, chỉ cần giá không quá lớn.”
“Muốn gả cho tôi, nói nguyên nhân đi.”
Lục Đông Đình hỏi xong, rút ra một điếu thuốc hút một hơi, khuy áo màu hổ phác giống như cả con người anh, lộ ra một loại tự phụ tao nhã.
Tô Yểu cảm thấy được con người này nghiện thuốc lá rất lớn.
Cô cúi thấp đầu cười, giọng nói mềm mỏng giống như con gái Giang Nam, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Nếu tôi nói là vì tiền bạc, anh có thể cảm thấy tôi hư vinh sành đời hay không?”
“Bình thường.”
Câu trả lời của anh khiến cô sửng sốt, nghĩ lại, đàn ông như bọn họ, không biết bao nhiêu phụ nữ không từ thủ đoạn bám lấy, gặp thêm, có khi cũng thành thói quen.
Cô thuận thế hỏi: “Vậy anh nguyện ý cưới tôi sao?”
“Không muốn.” Lục Đông Đình không chút suy nghĩ, phun ra một vòng khói, lạc trong không khí.
Tô Yểu biết, anh đâu phải người dễ dàng thỏa hiệp như thế? Hiện giờ trạng thái của cô là, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, Lục Đông Đình cũng không tùy tiện ra tay.
Cô không nghi ngờ Lục Đông Đình có thể giết cô, nhưng anh cũng có chút cố kỵ với video trong tay cô.
“Vì sao?”
Lục Đông Đình nhìn cô một lúc, dường như cảm thấy vấn đề của cô thiếu trí tuệ: “Số ít đàn ông nào thích phụ nữ thông minh, đặt vào em, có thể lý giải?”
Biến thành nói cô ngu xuẩn?
Tô Yểu nghĩ ngợi: “Không bằng nói thử xem loại hình anh thích, tôi có thể cố gắng thử xem?”
Đột nhiên anh cười như không cười nhìn cô một cái, cũng không nói gì, giống như không có nghe thấy câu hỏi của cô. Tô Yểu phát hiện ở đuôi mắt anh có điều không thể nhận ra, hình như là nếp nhăn, là dấu vết của năm tháng, ngược lại càng tăng thêm vài phần thành thục.
Trong lòng cô vừa động, đến gần anh hai bước, anh liền hạ mí mắt nhìn cô, muốn nhìn xem cô muốn đùa giỡn cái gì.
Tô Yểu một tay cầm lấy ống tay áo của anh, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi mang thai?”
Đột nhiên anh sửng sốt, ánh mắt liền trầm trọng đi xuống.
Dường như cô cảm thấy có chút xấu hổ, quay mặt sang một bên, cắn môi để sát vào lỗ tai của anh nói một câu: “Ngày đó, anh... không dùng biện pháp gì.”
Tác giả :
Nguyệt Độ Mê Tân