Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận
Chương 30: Tay đặt ở chỗ áo sơ mi bị ngăn cách truyền đến một loại nhiệt độ cơ thể không thuộc về an
Editor: Xiu Xiu
Đột nhiên Tần Hoành đứng dậy tạm biệt Lục Đông Đình: “Anh Lục, lần sau chúng ta gặp lại.”
Lục Đông Đình gật đầu.
Tần Hoành chưa thèm nhìn Tô Khê đã rời đi, mục đích chưa đạt được, cô nhìn Tần Hoành đi ra, lúc này mới không cam lòng tạm biệt rồi đuổi theo.
Lục Đông Đình thấy mặt Tô Yểu không có mùi vị gì, rút đi một tầng dày đặc xinh đẹp luôn bao lấy cô.
Cô cầm dao nĩa cắt đồ ăn, lông mi buông xuống che đi mắt đẹp, thế cho nên không ai có thể phát hiện cô đang vừa mừng vừa lo.
“Khó bình tĩnh như thế sao?” Lục Đông Đình nhàn nhạt cười, con ngươi đen cũng chưa hề đụng tới nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của cô.
Tô Yểu nâng mí mắt, dáng vẻ nhìn như không muốn ứng phó, nở nụ cười: “Tôi có sao?”
“Có.”
“Anh ảo giác rồi.”
Cô chỉ là nhìn Tô Khê mà rộn lòng thôi.
Tô Yểu cũng không nói gì thêm, dường như cũng không xoắn xuýt mục đích rốt cuộc vì sao lại mời Lục Đông Đình ăn bữa cơm này, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc, kết thúc bữa tối đầy lo lắng này.
Lục Đông Đình cười, nheo mắt: “Em với Tần Hoành là quan hệ gì?”
Động tác trên tay cô ngừng lại, sau đó chậm rãi cắt một miếng, quăng sang một bên, nhưng không ăn nữa.
“Hợp tác lúc còn ở công ty cũ.”
“Tôi không thích nghe lời nói dối.” Ngón tay của anh gõ gõ ở mép bàn, tựa như nhiễu loạn.
Tô Yểu chần chừ một chút, sau đó nói: “Có chứng cứ, anh có tin hay không.”
Cô nói xong dùng khăn ăn lau môi, nhìn rượu đỏ vẫn còn phân nửa, nhưng lại nhẫn tâm kêu người thanh toán.
Hiện giờ cô không phải là Tô gia đại tiểu thư có cầu sẽ có ứng, nhưng trước kia cô có thói quen tiêu tiền như nước, về sau ở Mỹ, Tiêu gia bị tra ra có tuyến ung thư nhiễu loạn, Tô Hoài Sinh cho cô sáu bảy trăm vạn cô đều không dám động, toàn bộ đồ trang điểm quần áo đều là cô đi làm kiếm tiền để mua.
Về sau hằng ngày phải chi, học phí cùng với tiền chữa bệnh của mẹ, những thứ tiền bạc này cũng tiêu tán không ít.
Nhà ở Manhattan kia cũng là trước khi Tiêu gia gặp chuyện không may đã mua, là lễ vật thành thân mà cậu đưa cho cô.
Bán nhà đó, cô đưa một phần cho em họ Tiêu Tống Ly, về nước lại mua nhà của Tiêu gia, còn lại cũng chỉ vẻn vẹn mười vạn, thật sự không thích hợp chi tiêu vô độ như vậy.
Tô Yểu ngầm nói cho chính mình, có đầu tư mới có hồi báo, nhưng sự thật chứng mình bữa tối này hoàn toàn là lãng phí tiền bạc.
Nhân viên phục vụ đi qua, Lục Đông Đình đưa cho người đó thẻ thanh toán.
Tô Yểu cầm ví tiền: “Anh Lục, không dám quấy rầy, bữa này là tôi mời.”
Lục Đông Đình không để ý đến cô, ký tên trên hóa đơn.
Anh đứng dậy, sau đó cô cũng thu dọn đồ rồi bắt kịp, vừa lúc phía trước có một đôi tình lữ đi đến, người phụ nữ ôm lấy cánh tay người đàn ông, dáng vẻ nồng tình mật ý.
Tô Yểu bước hai bước tiến lên song song với cô, sau đó khoác vào tay anh, dịu dàng dán lấy anh.
Tay chạm vào chỗ áo sơ mi truyền đến một loại nhiệt độ cơ thể không thuộc về anh, Lục Đông Đình nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
Tô Yểu nâng mắt lên, cười mỉm: “Không đi sao?”
Cô mơ hồ nghe thấy từ trong lồng ngực của anh truyền ra một tiếng cười nhẹ, cười nhạo sự quấn quýt si mê và ngây thơ của cô, thế nhưng cũng không từ chối.
Đi tới cửa, bên ngoài có người đi vào.
Tô Yểu theo bản năng khép người lại, để cho đối phương đi qua nhưng người kia cũng không có động.
Tô Yểu ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ cao gầy, quần áo đen từ đầu đến chân, đi giày cao gót cao hơn cô khoảng nửa cái đầu, mắt phương xếch lên, môi son ngọc ngà, vừa giỏi dang lại không thiếu dịu dàng.
Mà cô ta đang nhìn chằm chằm Tô Yểu, ánh mắt hơi động một chút.
Sau đó cung kính hướng đến người đàn ông bên cạnh Tô Yểu hô một tiếng: “Lục tổng.”
“Luật sư Khương tới ăn cơm?” giọng nói của Lục Đông Đình lơ lỏng bình thường.
“Đúng vậy, tôi có hẹn với bạn.” Cô quay đầu nhìn vào bên trong, lại mang ý cười hỏi: “Vị này chính là?”
“Tô Yểu.” Lục Đông Đình thuận miệng nói, lại hướng Tô Yểu giới thiệu: “Luật sư Khương.”
Luật sự Khương gật đầu: “Tôi đi vào trước đây, không quấy rầy hai người.”
Kết thúc một trò chơi hỏi đáp, cô đi qua bên người Tô Yểu, lại nhìn cô một cái.
Trực giác của phụ nưc nói cho cô biết, Luật sư Khương này nhìn cô gợn sóng trong lòng.
Đột nhiên Tần Hoành đứng dậy tạm biệt Lục Đông Đình: “Anh Lục, lần sau chúng ta gặp lại.”
Lục Đông Đình gật đầu.
Tần Hoành chưa thèm nhìn Tô Khê đã rời đi, mục đích chưa đạt được, cô nhìn Tần Hoành đi ra, lúc này mới không cam lòng tạm biệt rồi đuổi theo.
Lục Đông Đình thấy mặt Tô Yểu không có mùi vị gì, rút đi một tầng dày đặc xinh đẹp luôn bao lấy cô.
Cô cầm dao nĩa cắt đồ ăn, lông mi buông xuống che đi mắt đẹp, thế cho nên không ai có thể phát hiện cô đang vừa mừng vừa lo.
“Khó bình tĩnh như thế sao?” Lục Đông Đình nhàn nhạt cười, con ngươi đen cũng chưa hề đụng tới nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của cô.
Tô Yểu nâng mí mắt, dáng vẻ nhìn như không muốn ứng phó, nở nụ cười: “Tôi có sao?”
“Có.”
“Anh ảo giác rồi.”
Cô chỉ là nhìn Tô Khê mà rộn lòng thôi.
Tô Yểu cũng không nói gì thêm, dường như cũng không xoắn xuýt mục đích rốt cuộc vì sao lại mời Lục Đông Đình ăn bữa cơm này, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc, kết thúc bữa tối đầy lo lắng này.
Lục Đông Đình cười, nheo mắt: “Em với Tần Hoành là quan hệ gì?”
Động tác trên tay cô ngừng lại, sau đó chậm rãi cắt một miếng, quăng sang một bên, nhưng không ăn nữa.
“Hợp tác lúc còn ở công ty cũ.”
“Tôi không thích nghe lời nói dối.” Ngón tay của anh gõ gõ ở mép bàn, tựa như nhiễu loạn.
Tô Yểu chần chừ một chút, sau đó nói: “Có chứng cứ, anh có tin hay không.”
Cô nói xong dùng khăn ăn lau môi, nhìn rượu đỏ vẫn còn phân nửa, nhưng lại nhẫn tâm kêu người thanh toán.
Hiện giờ cô không phải là Tô gia đại tiểu thư có cầu sẽ có ứng, nhưng trước kia cô có thói quen tiêu tiền như nước, về sau ở Mỹ, Tiêu gia bị tra ra có tuyến ung thư nhiễu loạn, Tô Hoài Sinh cho cô sáu bảy trăm vạn cô đều không dám động, toàn bộ đồ trang điểm quần áo đều là cô đi làm kiếm tiền để mua.
Về sau hằng ngày phải chi, học phí cùng với tiền chữa bệnh của mẹ, những thứ tiền bạc này cũng tiêu tán không ít.
Nhà ở Manhattan kia cũng là trước khi Tiêu gia gặp chuyện không may đã mua, là lễ vật thành thân mà cậu đưa cho cô.
Bán nhà đó, cô đưa một phần cho em họ Tiêu Tống Ly, về nước lại mua nhà của Tiêu gia, còn lại cũng chỉ vẻn vẹn mười vạn, thật sự không thích hợp chi tiêu vô độ như vậy.
Tô Yểu ngầm nói cho chính mình, có đầu tư mới có hồi báo, nhưng sự thật chứng mình bữa tối này hoàn toàn là lãng phí tiền bạc.
Nhân viên phục vụ đi qua, Lục Đông Đình đưa cho người đó thẻ thanh toán.
Tô Yểu cầm ví tiền: “Anh Lục, không dám quấy rầy, bữa này là tôi mời.”
Lục Đông Đình không để ý đến cô, ký tên trên hóa đơn.
Anh đứng dậy, sau đó cô cũng thu dọn đồ rồi bắt kịp, vừa lúc phía trước có một đôi tình lữ đi đến, người phụ nữ ôm lấy cánh tay người đàn ông, dáng vẻ nồng tình mật ý.
Tô Yểu bước hai bước tiến lên song song với cô, sau đó khoác vào tay anh, dịu dàng dán lấy anh.
Tay chạm vào chỗ áo sơ mi truyền đến một loại nhiệt độ cơ thể không thuộc về anh, Lục Đông Đình nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
Tô Yểu nâng mắt lên, cười mỉm: “Không đi sao?”
Cô mơ hồ nghe thấy từ trong lồng ngực của anh truyền ra một tiếng cười nhẹ, cười nhạo sự quấn quýt si mê và ngây thơ của cô, thế nhưng cũng không từ chối.
Đi tới cửa, bên ngoài có người đi vào.
Tô Yểu theo bản năng khép người lại, để cho đối phương đi qua nhưng người kia cũng không có động.
Tô Yểu ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ cao gầy, quần áo đen từ đầu đến chân, đi giày cao gót cao hơn cô khoảng nửa cái đầu, mắt phương xếch lên, môi son ngọc ngà, vừa giỏi dang lại không thiếu dịu dàng.
Mà cô ta đang nhìn chằm chằm Tô Yểu, ánh mắt hơi động một chút.
Sau đó cung kính hướng đến người đàn ông bên cạnh Tô Yểu hô một tiếng: “Lục tổng.”
“Luật sư Khương tới ăn cơm?” giọng nói của Lục Đông Đình lơ lỏng bình thường.
“Đúng vậy, tôi có hẹn với bạn.” Cô quay đầu nhìn vào bên trong, lại mang ý cười hỏi: “Vị này chính là?”
“Tô Yểu.” Lục Đông Đình thuận miệng nói, lại hướng Tô Yểu giới thiệu: “Luật sư Khương.”
Luật sự Khương gật đầu: “Tôi đi vào trước đây, không quấy rầy hai người.”
Kết thúc một trò chơi hỏi đáp, cô đi qua bên người Tô Yểu, lại nhìn cô một cái.
Trực giác của phụ nưc nói cho cô biết, Luật sư Khương này nhìn cô gợn sóng trong lòng.
Tác giả :
Nguyệt Độ Mê Tân