Hôn Ước Tuổi 16!
Chương 54: Đụng trúng người quen
Hôm nay An Vy lại dọn về nhà hắn ở với lí do là sắp thi cần hắn kèm cặp. Kevin mặc dù không muốn rời xa nó, dù sao hai anh em cũng chỉ mới gặp lại nhau. Nhưng công ty anh mới đi vào hoạt động rất nhiều việc cần anh xử lý. Vì thế để cho hắn bảo vệ nó thì sẽ tốt hơn.
Trên một chiếc giường rộng lớn, có hai cô gái đang nằm ngang giường người thì chống cằm nhìn ra cửa sổ, người thì vẫn chăm chú đọc truyện.
" Rain này, cậu có hận anh Key nữa không? " - Thái Điệp nói mà không quay lại nhìn An Vy
An Vy quay lại nhìn Thái Điệp rồi quay lại dán mắt vào cuốn truyện trả lời:
" Tôi không phải là người sống trong quá khứ. Buông bỏ được tôi sẽ buông bỏ hết cả niềm vui lẫn nỗi buồn, sống cho hiện tại. Những người trước không còn để lại cho tôi những cảm xúc mạnh như thế "
Thái Điệp cười nhẹ:
" Quan điểm sống của cậu rõ ràng thật " - Thái Điệp nằm nghiêng chống tay một bên đầu quay vào nhìn An Vy - " Mà này, nếu bọn họ thực sự đối mặt với nhau thì cậu sẽ ủng hộ Fin hay Kay? "
An Vy thở dài gục đầu xuống giường quay vào nhìn Thái Điệp:
" Tôi chẳng hiểu mọi người đang nói về vấn đề gì thì làm sao mà biết ủng hộ ai. Có điều tôi vẫn mong bọn họ sẽ không đối đầu với nhau "
" Tốt, vậy chúng ta sẽ hòa giải giúp họ " - Thái Điệp mắt sáng lên nhìn An Vy
" Mày nghĩ mày là ai hả vợ? Liên quan đến ba tập đoàn lớn chứ không phải chuyện đơn giản giải quyết bằng lời nói đâu " - Bảo Nam từ ngoài cửa đi vào, phía sau là hắn
" Có làm sao đâu? Người thừa kế sau này cũng là hai người đó mà. Với lại tao thấy Kay không hứng thú vào chuyện này còn Fin lại càng không. " - Thái Điệp ngước đầu lên chu mỏ cãi lại Bảo Nam
" Kể cũng lạ, tại sao hai tập đoàn kia lại chèn ép Huỳnh Thị như vậy? Mà ba mẹ tao bảo chuyện hôm nay đã được lên kế hoạch từ sớm rồi " - Bảo Nam ngồi lên ghế sofa đối diện với bọn nó.
Khánh Anh đi lại ngồi lên mép giường cạnh nó vắt chéo chân nhìn Bảo Nam:
" Trước đây bọn họ từng hợp tác làm ăn, sau đó thì có kẻ phản bội. Ba mẹ Kay mất trong một vụ tai nạn xe, nguyên nhân là có kẻ nào đó đã cắt đứt dây thắng. Đối tượng nghi ngờ chính là chủ tịch tập đoàn Huỳnh Thị "
" Ủa, sao mày biết? " - Thái Điệp nhìn hắn thắc mắc
" Vụ việc đã được Chủ tịch tập đoàn Hoàng Thị ém nhẹm xuống. Và bây giờ đang cùng An Nhất Tùng là một trong ba người cùng lập công ty năm ấy quay lại trả thù Huỳnh Thị. Tao cũng thấy có nhiều điểm mờ ám nên đi tìm ba hỏi. " - Khánh Anh vừa nói vừa lấy cuốn truyện trong tay An Vy gập lại
" Ơ em đang đọc mà " - An Vy gắt lên với tay đòi lại cuốn truyện
" Hư mắt " - Khánh Anh giữ lấy tay nó rồi lấy cuốn truyện đánh lên đầu nó.
" Trời ơi trời " - Thái Điệp nhíu mày nhìn hai đứa nó - " Ở đây có mỗi hai người thôi à? "
Bảo Nam cũng tức giận không kém đi lại phía sau lưng hắn rút cuốn truyện trong tay hắn đưa cho nó nói:
" Nè. Đừng nghe nó nói, cậu cứ đọc thoải mái đi, cứ hư mắt đi "
" Gì? " - An Vy lườm Bảo Nam một cái rồi ôm gối ném cậu sau đó lại cầm cuốn truyện lên đọc.
" Lại sắp phải thi nữa rồi " - Thái Điệp than thở rồi với lấy áo khoác mặc lên người quỳ cao lết đến mép giường dang tay về phía Bảo Nam - " Ê chồng cõng tao "
" Thôi đừng có về mà " - An Vy kéo kéo áo Thái Điệp. Bây giờ mà bọn họ về thể nào hắn cũng bắt nó học. Ở trường cũ của nó chỉ thi ba môn chính còn ở đây phải thi tám môn. Nó căn bản là không thể học nổi.
Bảo Nam đi tới cõng Thái Điệp lên mặc nó kéo áo Thái Điệp muốn rách luôn mà cậu cũng chẳng thương tình.
" Kin thối " - Nó bật dậy lườm Bảo Nam nói
" Cậu chiến đấu một mình đi nhé chiến hữu " - Thái Điệp cười hả hê nhìn nó. Thực ra là cô buồn ngủ rồi, cả ngày hôm nay đi chơi cùng bọn nó nên không ngủ được, bây giờ phải ngủ bù.
Khánh Anh cũng hiểu được nó đang lo lắng điều gì, hắn bật cười trong lòng rồi tiễn hai đứa bạn nhiều chuyện của mình về.
Quay lên phòng thì nó đã tắt bóng giả vờ ngủ, hắn bật cười đi vào bật chiếc bóng ngủ cạnh giường rồi ngồi lên mép giường cúi người xuống hôn nhẹ lên trán nó: " Ngủ đi "
Nó hé mắt nhìn hắn: " Thật á? "
Hắn cười gật đầu nhìn nó: " Ngày mai tháo băng được rồi phải không? "
Nó tươi tỉnh nhìn hắn gật gật đầu
" Chỉ giỏi lười thôi " - Hắn bật cười nhéo mũi nó rồi tắt bóng cho nó rồi quay về phòng. Nó nhanh chóng đi vào giấc ngủ, còn hắn trở về lại không thôi nghĩ về nó.
Một ngày mới lại bắt đầu, những ánh nắng chiếu xuống sau hơn một tuần mưa ròng rã. Hắn cẩn thận tháo băng cho nó rồi sau đó cùng nó đến trường. Vừa bước vào lớp Hải My đã chạy tới ôm lấy hắn khóc nức nở trước mặt nó. Tất cả đều ngỡ ngàng nhìn cô.
Hắn vẫn đứng im như thế nhìn qua nó, nó đã nhìn sang hướng khác và đi vào lớp rồi. Mặc dù nó không hiểu chuyện hôm qua bọn hắn nói nhưng nó cũng hiểu là gia đình cô đang gặp chuyện khó khăn. Lướt qua bàn Hải Minh nó khẽ liếc nhìn cậu, gương mặt không biểu cảm đó vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách, không còn vui vẻ chào nó khi nó mới tới nữa.
An Vy buồn bã ngồi vào ghế nằm úp mặt lên bàn. Một lát sau hắn quay trở lại bật cười kê tay lên bàn gục đầu xuống bên cạnh nó, tay còn lại xoa xoa đầu nó:
" Em ghen à? "
" Ai thèm " - Nó đẩy tay hắn ra rồi xích qua một bên.
Đúng lúc đó Thái Điệp cùng Bảo Nam đi vào nhìn qua Hải Minh rồi nhìn bọn hắn:
" Fin. Cả hai người nữa. Đi xuống đây có chút việc " - Thái Điệp vừa để chiếc cặp xuống ghế vừa nói
" Đi đâu? " - Nó ngước mặt lên nhìn Thái Điệp
" Cứ đi rồi biết " - Thái Điệp nói rồi đi tới kéo Hải Minh đi - " Tôi đã bảo đi có việc mà "
Thái Điệp kéo cả bọn đến dãy nhà D. Đến trước phòng Ngọc Ngân, mọi người đi vào. Ngọc Ngân và Minh Thiên đã đợi sẵn ở đó.
" Có chuyện gì vậy chị? " - Nó lên tiếng nhìn Ngọc Ngân
" Mọi người ngồi xuống đi. " - Ngọc Ngân quay ra nói - " Hiện giờ Kay vẫn chưa trở về. Chị không có cách nào liên lạc được với Kay nhưng Maris đã điều tra ra được một vài chuyện từ vụ lùm xùm của mười mấy năm về trước. Chuyện này có liên quan đến Kevin nên Maris đã nhờ chị điều tra tiếp vụ này. "
" Sao lại liên quan đến anh hai ạ? " - An Vy ngước lên nhìn Ngọc Ngân
" Phải tìm được người phụ nữ ấy mới biết rõ ngọn ngành " - Ngọc Ngân
" Người phụ nữ đó là ai? " - Hải Minh lên tiếng hỏi
" Là người duy nhất có thể minh oan cho ba em " - Ngọc Ngân nhìn thẳng vào mắt Hải Minh
" Sau cái chết của chủ tịch Hoàng và phu nhân thì mọi chuyện đều đã bị ém xuống. Chỉ có bà ấy là người hiểu rõ mọi chuyện " - Minh Thiên tiếp lời
" Người phụ nữ đó bây giờ ở đâu? " - Khánh Anh
" Maris chỉ nói bà ta đã về Việt Nam, không rõ tung tích. " - Minh Thiên nhìn qua Khánh Anh
" Bây giờ phải làm sao? " - Thái Điệp
" Cái này vẫn phải nhờ Fin " - Ngọc Ngân nhìn qua Hải Minh. Cậu chỉ khẽ gật đầu.
An Vy lén nhìn Hải Minh. Hôm trước bỏ đi nó vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với cậu. Rồi sau đó lại gãi gãi đầu cúi xuống như người có lỗi khi nhìn thấy Khánh Anh đang nhìn chằm chằm mình.
Mọi người quay trở về lớp, Khánh Anh khoác vai nó đi ra rồi cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai nó:
" Em muốn gì đây? "
" Ăn miếng trả miếng " - An Vy bữu môi.
Khánh Anh gật gật đầu im lặng không nói gì nhưng trên mặt vẫn phảng phất một nụ cười.
Một ngày học mệt mỏi lại tiếp tục. Vì gần thi nên việc học lại càng thêm áp lực. Những ngày sau đó bọn nó phải tập trung vào việc học và học. Số lượng môn nhiều, lượng kiến thức rất lớn, đề thi lại càng không dễ. Dù là ở phòng ăn trường hay bàn ăn nhà, bọn nó cũng phải học. Trong trường góc nào cũng có người cầm sách học, càng gần thi đa phần học sinh tự học là nhiều. Không ai bảo ai mà mọi người đều thi nhau học. Ngôi trường được " yên tĩnh " một thời gian!
Khánh Anh ngồi vắt chéo chân tựa lưng vào thành ghế sofa, một tay cầm quyển sách sinh đọc thuộc, một tay để lên trán nó nghịch tóc nó. Còn nó gối đầu lên chân hắn nằm, một chân duỗi thẳng chân kia gác lên thành ghế chăm chú đọc cuốn tập hóa.
Đọc được một lúc nó chán nản úp cả cuốn tập lên mặt. Hắn quay xuống nhìn nó bật cười gập quyển sách lại rồi cầm cuốn tập trên mặt nó lên xem.
" Em đọc thuộc cách giải? "
" Cần cù bù thông minh "
" Em đọc thuộc hết cách giải của tất cả dạng đề không? "
" Nhưng em không hiểu " - Nó mặt méo xệch nhìn hắn.
Hắn bật cười chào thua nó. Nhưng ít ra nó vẫn còn chịu học. Ngày nào cũng học, đã lâu nó không được đi chơi. Ra ngoài đi dạo chắc đầu óc sẽ thoải mái mà dễ học vào. Nhìn nó như vậy hắn cũng không đành lòng. Hắn đưa hai tay nâng đầu nó ngồi dậy nói:
" Thay đồ đi " - Hắn cũng đứng dậy để đi về phòng
" Làm gì? " - An Vy gọi với theo
" Đi chơi "
Hắn vừa nói xong nó đã nhảy cẫng lên chui vào nhà tắm thay đồ. Nó không biết đã bao nhiêu ngày nó phải vùi đầu vào đống sách vở này rồi.
Hít thở không khí vào ban đêm thật thích. Nó vừa đi vừa nhảy chân sáo rất vui vẻ. Khánh Anh nắm chặt tay nó nhìn xuống nó cũng vui vẻ theo. Hình như từ lúc nó trở về bên hắn, hắn cười rất nhiều.
Bọn nó đi tới khu giải trí, chơi đủ loại trò chơi rồi lại tới rạp chiếu phim tiếp đến là quán gà rán, món khoái khẩu của nó. Khánh Anh chỉ ăn một cái rồi ngồi nhìn nó ăn. Nó cứ ăn hết cái này đến cái khác không quan tâm đến hắn đang chăm chú nhìn nó.
" Con gà làm gì có lỗi với em à? " - Khánh Anh bật cười nhìn nó ăn rồi vuốt lọn tóc trước mặt nó sang phía sau tai.
Nó mặc kệ hắn ăn tiếp cho hết cái đùi gà trên tay sau đó đưa li nước lên làm một ngụm mới cười tươi nhìn hắn:
" No quá "
Hắn nhíu mày nhìn nó - " Ăn vậy mà sao không mập chết em đi "
" Hay là em ăn tiếp cho mập nhá? " - An Vy hai tay cầm hai bên mép áo kéo ra vì nóng rồi nhìn hắn mắt sáng lên nói.
Hắn gật gật đầu: " Xong rồi em ở lại gán nợ đi. Anh không mang đủ tiền "
Nó bữu môi nhìn hắn bằng nửa con mắt: " Đại thiếu gia của tập đoàn Nguyễn Hoàng mà lại để bạn gái gán nợ vì mấy cái xương gà này sao? "
Hắn cong khóe môi cười gật gật đầu rồi khoanh tay xuống bàn dí sát mặt nó nói:
" Còn phụ thuộc vào bạn gái của đại thiếu gia Nguyễn Hoàng là heo hay người nữa "
Nó vẫn không chịu thua chu mỏ lên cãi:
" Vậy anh yêu heo hay yêu người? "
Hắn cười rồi nhướng mi: " Anh đi tính tiền "
Nói xong hắn đứng vội đi vào quầy tính tiền. Nó bữu môi một cái, một lát hắn ra nó sẽ hỏi cho bằng được, chạy đâu dễ, nó mang túi lên đi ra cổng chờ hắn.
Ánh đèn đường rọi sáng khắp một vùng. Trời đã về đêm nhưng xe cộ vẫn đi lại tấp nập. Nó đi tới một cái cây, một tay vịn lấy cành cây nghiêng người vung chân, một tay cầm lấy quai túi. Đột nhiên nó khựng lại, có ai đó đang chạy về phía nó mà lại ngoảnh về phía sau nhìn. Nó chỉ kịp ngước lên nhìn thì người đó đã đầm sầm vào nó làm nó té ngửa ra.
" Không thấy đường hả?... Á Bích... Bích Thảo? " - Nó ngã xuống ngăn nhó đưa tay lên rảy rảy sau đó tức giận nhìn lên quát. Vừa nhìn thấy người trước mặt nó liền khựng lại, tay kia vô thức ôm lấy cánh tay bị trầy. Cô gái đó cũng nhìn lại phía nó rồi quay sang phía khác chống tay đứng dậy chạy đi. Cô gái này đã thực sự thay đổi rất nhiều đến mức nó suýt nhận không ra. Nó đang bàng hoàng thì Bích Thảo đã chạy đi, phía sau là một toán người cứ chạy tới hô hào: " Đứng lại, đứng lại "
Nó bình tĩnh lại rồi đứng dậy chắn ngang toán người đang chạy đến làm ra bộ mặt đáng thương vừa nói vừa suýt xoa cánh tay:
" Mấy anh đang tìm con nhỏ vừa chạy qua đây phải không ạ? Nó chạy về phía bên kia kìa, đụng trúng em còn không biết đường xin lỗi mà còn vùng vằng bỏ đi "
" Có phải con nhỏ mặc chiếc áo bò, đội chiếc mũ lưỡi trai không? " - Một tên có gương mặt bặm trợn hùng hổ nói
" Đúng, đúng ạ. Chính là con nhỏ đó. Nó đi về phía bên kia " - An Vy chỉ qua bên kia đường. Toán người hung tợn vội chạy ngang qua giữa đường xe cộ tấp nập.
Khánh Anh ở trong quầy nhìn ra thấy nó đang nói chuyện với toán người kia thì vội vàng chạy ra.
" Em không sao chứ? Bọn chúng là ai? " - Khánh Anh chạy đến trước mặt nó rồi nhìn qua phía bọn người hung tợn vừa nãy
" Em không biết " - An Vy cúi đầu xuống xoa xoa khủy tay bị chầy nhăn nhó - " Vừa nãy em đụng trúng một người " - Nói đến đây nó ngước lên nhìn hắn - " Em vừa gặp Bích Thảo đó. "
" Bích Thảo sao? " - Hắn hỏi lại như để xác thực. Nó gật gật đầu chỉ về phía sau lưng mình:
" Vừa nãy cô ấy bị toán người kia đuổi bắt, em dụ bọn họ chạy qua kia còn cô ấy đã chạy theo hướng này đi mất rồi "
Khánh Anh nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn xuống, cánh tay nó đang gập lại, khủy tay nó bị chầy. Hắn cúi đầu xuống nhìn rồi quay ra vẩy một chiếc taxi:
" Trời cũng tối rồi. Chúng ta về trước. Chuyện này để điều tra sau "
Nó gật gật đầu nhìn hắn rồi leo lên chiếc taxi trở về căn biệt thự ngát hương hoa hồng!
Trên một chiếc giường rộng lớn, có hai cô gái đang nằm ngang giường người thì chống cằm nhìn ra cửa sổ, người thì vẫn chăm chú đọc truyện.
" Rain này, cậu có hận anh Key nữa không? " - Thái Điệp nói mà không quay lại nhìn An Vy
An Vy quay lại nhìn Thái Điệp rồi quay lại dán mắt vào cuốn truyện trả lời:
" Tôi không phải là người sống trong quá khứ. Buông bỏ được tôi sẽ buông bỏ hết cả niềm vui lẫn nỗi buồn, sống cho hiện tại. Những người trước không còn để lại cho tôi những cảm xúc mạnh như thế "
Thái Điệp cười nhẹ:
" Quan điểm sống của cậu rõ ràng thật " - Thái Điệp nằm nghiêng chống tay một bên đầu quay vào nhìn An Vy - " Mà này, nếu bọn họ thực sự đối mặt với nhau thì cậu sẽ ủng hộ Fin hay Kay? "
An Vy thở dài gục đầu xuống giường quay vào nhìn Thái Điệp:
" Tôi chẳng hiểu mọi người đang nói về vấn đề gì thì làm sao mà biết ủng hộ ai. Có điều tôi vẫn mong bọn họ sẽ không đối đầu với nhau "
" Tốt, vậy chúng ta sẽ hòa giải giúp họ " - Thái Điệp mắt sáng lên nhìn An Vy
" Mày nghĩ mày là ai hả vợ? Liên quan đến ba tập đoàn lớn chứ không phải chuyện đơn giản giải quyết bằng lời nói đâu " - Bảo Nam từ ngoài cửa đi vào, phía sau là hắn
" Có làm sao đâu? Người thừa kế sau này cũng là hai người đó mà. Với lại tao thấy Kay không hứng thú vào chuyện này còn Fin lại càng không. " - Thái Điệp ngước đầu lên chu mỏ cãi lại Bảo Nam
" Kể cũng lạ, tại sao hai tập đoàn kia lại chèn ép Huỳnh Thị như vậy? Mà ba mẹ tao bảo chuyện hôm nay đã được lên kế hoạch từ sớm rồi " - Bảo Nam ngồi lên ghế sofa đối diện với bọn nó.
Khánh Anh đi lại ngồi lên mép giường cạnh nó vắt chéo chân nhìn Bảo Nam:
" Trước đây bọn họ từng hợp tác làm ăn, sau đó thì có kẻ phản bội. Ba mẹ Kay mất trong một vụ tai nạn xe, nguyên nhân là có kẻ nào đó đã cắt đứt dây thắng. Đối tượng nghi ngờ chính là chủ tịch tập đoàn Huỳnh Thị "
" Ủa, sao mày biết? " - Thái Điệp nhìn hắn thắc mắc
" Vụ việc đã được Chủ tịch tập đoàn Hoàng Thị ém nhẹm xuống. Và bây giờ đang cùng An Nhất Tùng là một trong ba người cùng lập công ty năm ấy quay lại trả thù Huỳnh Thị. Tao cũng thấy có nhiều điểm mờ ám nên đi tìm ba hỏi. " - Khánh Anh vừa nói vừa lấy cuốn truyện trong tay An Vy gập lại
" Ơ em đang đọc mà " - An Vy gắt lên với tay đòi lại cuốn truyện
" Hư mắt " - Khánh Anh giữ lấy tay nó rồi lấy cuốn truyện đánh lên đầu nó.
" Trời ơi trời " - Thái Điệp nhíu mày nhìn hai đứa nó - " Ở đây có mỗi hai người thôi à? "
Bảo Nam cũng tức giận không kém đi lại phía sau lưng hắn rút cuốn truyện trong tay hắn đưa cho nó nói:
" Nè. Đừng nghe nó nói, cậu cứ đọc thoải mái đi, cứ hư mắt đi "
" Gì? " - An Vy lườm Bảo Nam một cái rồi ôm gối ném cậu sau đó lại cầm cuốn truyện lên đọc.
" Lại sắp phải thi nữa rồi " - Thái Điệp than thở rồi với lấy áo khoác mặc lên người quỳ cao lết đến mép giường dang tay về phía Bảo Nam - " Ê chồng cõng tao "
" Thôi đừng có về mà " - An Vy kéo kéo áo Thái Điệp. Bây giờ mà bọn họ về thể nào hắn cũng bắt nó học. Ở trường cũ của nó chỉ thi ba môn chính còn ở đây phải thi tám môn. Nó căn bản là không thể học nổi.
Bảo Nam đi tới cõng Thái Điệp lên mặc nó kéo áo Thái Điệp muốn rách luôn mà cậu cũng chẳng thương tình.
" Kin thối " - Nó bật dậy lườm Bảo Nam nói
" Cậu chiến đấu một mình đi nhé chiến hữu " - Thái Điệp cười hả hê nhìn nó. Thực ra là cô buồn ngủ rồi, cả ngày hôm nay đi chơi cùng bọn nó nên không ngủ được, bây giờ phải ngủ bù.
Khánh Anh cũng hiểu được nó đang lo lắng điều gì, hắn bật cười trong lòng rồi tiễn hai đứa bạn nhiều chuyện của mình về.
Quay lên phòng thì nó đã tắt bóng giả vờ ngủ, hắn bật cười đi vào bật chiếc bóng ngủ cạnh giường rồi ngồi lên mép giường cúi người xuống hôn nhẹ lên trán nó: " Ngủ đi "
Nó hé mắt nhìn hắn: " Thật á? "
Hắn cười gật đầu nhìn nó: " Ngày mai tháo băng được rồi phải không? "
Nó tươi tỉnh nhìn hắn gật gật đầu
" Chỉ giỏi lười thôi " - Hắn bật cười nhéo mũi nó rồi tắt bóng cho nó rồi quay về phòng. Nó nhanh chóng đi vào giấc ngủ, còn hắn trở về lại không thôi nghĩ về nó.
Một ngày mới lại bắt đầu, những ánh nắng chiếu xuống sau hơn một tuần mưa ròng rã. Hắn cẩn thận tháo băng cho nó rồi sau đó cùng nó đến trường. Vừa bước vào lớp Hải My đã chạy tới ôm lấy hắn khóc nức nở trước mặt nó. Tất cả đều ngỡ ngàng nhìn cô.
Hắn vẫn đứng im như thế nhìn qua nó, nó đã nhìn sang hướng khác và đi vào lớp rồi. Mặc dù nó không hiểu chuyện hôm qua bọn hắn nói nhưng nó cũng hiểu là gia đình cô đang gặp chuyện khó khăn. Lướt qua bàn Hải Minh nó khẽ liếc nhìn cậu, gương mặt không biểu cảm đó vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách, không còn vui vẻ chào nó khi nó mới tới nữa.
An Vy buồn bã ngồi vào ghế nằm úp mặt lên bàn. Một lát sau hắn quay trở lại bật cười kê tay lên bàn gục đầu xuống bên cạnh nó, tay còn lại xoa xoa đầu nó:
" Em ghen à? "
" Ai thèm " - Nó đẩy tay hắn ra rồi xích qua một bên.
Đúng lúc đó Thái Điệp cùng Bảo Nam đi vào nhìn qua Hải Minh rồi nhìn bọn hắn:
" Fin. Cả hai người nữa. Đi xuống đây có chút việc " - Thái Điệp vừa để chiếc cặp xuống ghế vừa nói
" Đi đâu? " - Nó ngước mặt lên nhìn Thái Điệp
" Cứ đi rồi biết " - Thái Điệp nói rồi đi tới kéo Hải Minh đi - " Tôi đã bảo đi có việc mà "
Thái Điệp kéo cả bọn đến dãy nhà D. Đến trước phòng Ngọc Ngân, mọi người đi vào. Ngọc Ngân và Minh Thiên đã đợi sẵn ở đó.
" Có chuyện gì vậy chị? " - Nó lên tiếng nhìn Ngọc Ngân
" Mọi người ngồi xuống đi. " - Ngọc Ngân quay ra nói - " Hiện giờ Kay vẫn chưa trở về. Chị không có cách nào liên lạc được với Kay nhưng Maris đã điều tra ra được một vài chuyện từ vụ lùm xùm của mười mấy năm về trước. Chuyện này có liên quan đến Kevin nên Maris đã nhờ chị điều tra tiếp vụ này. "
" Sao lại liên quan đến anh hai ạ? " - An Vy ngước lên nhìn Ngọc Ngân
" Phải tìm được người phụ nữ ấy mới biết rõ ngọn ngành " - Ngọc Ngân
" Người phụ nữ đó là ai? " - Hải Minh lên tiếng hỏi
" Là người duy nhất có thể minh oan cho ba em " - Ngọc Ngân nhìn thẳng vào mắt Hải Minh
" Sau cái chết của chủ tịch Hoàng và phu nhân thì mọi chuyện đều đã bị ém xuống. Chỉ có bà ấy là người hiểu rõ mọi chuyện " - Minh Thiên tiếp lời
" Người phụ nữ đó bây giờ ở đâu? " - Khánh Anh
" Maris chỉ nói bà ta đã về Việt Nam, không rõ tung tích. " - Minh Thiên nhìn qua Khánh Anh
" Bây giờ phải làm sao? " - Thái Điệp
" Cái này vẫn phải nhờ Fin " - Ngọc Ngân nhìn qua Hải Minh. Cậu chỉ khẽ gật đầu.
An Vy lén nhìn Hải Minh. Hôm trước bỏ đi nó vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với cậu. Rồi sau đó lại gãi gãi đầu cúi xuống như người có lỗi khi nhìn thấy Khánh Anh đang nhìn chằm chằm mình.
Mọi người quay trở về lớp, Khánh Anh khoác vai nó đi ra rồi cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai nó:
" Em muốn gì đây? "
" Ăn miếng trả miếng " - An Vy bữu môi.
Khánh Anh gật gật đầu im lặng không nói gì nhưng trên mặt vẫn phảng phất một nụ cười.
Một ngày học mệt mỏi lại tiếp tục. Vì gần thi nên việc học lại càng thêm áp lực. Những ngày sau đó bọn nó phải tập trung vào việc học và học. Số lượng môn nhiều, lượng kiến thức rất lớn, đề thi lại càng không dễ. Dù là ở phòng ăn trường hay bàn ăn nhà, bọn nó cũng phải học. Trong trường góc nào cũng có người cầm sách học, càng gần thi đa phần học sinh tự học là nhiều. Không ai bảo ai mà mọi người đều thi nhau học. Ngôi trường được " yên tĩnh " một thời gian!
Khánh Anh ngồi vắt chéo chân tựa lưng vào thành ghế sofa, một tay cầm quyển sách sinh đọc thuộc, một tay để lên trán nó nghịch tóc nó. Còn nó gối đầu lên chân hắn nằm, một chân duỗi thẳng chân kia gác lên thành ghế chăm chú đọc cuốn tập hóa.
Đọc được một lúc nó chán nản úp cả cuốn tập lên mặt. Hắn quay xuống nhìn nó bật cười gập quyển sách lại rồi cầm cuốn tập trên mặt nó lên xem.
" Em đọc thuộc cách giải? "
" Cần cù bù thông minh "
" Em đọc thuộc hết cách giải của tất cả dạng đề không? "
" Nhưng em không hiểu " - Nó mặt méo xệch nhìn hắn.
Hắn bật cười chào thua nó. Nhưng ít ra nó vẫn còn chịu học. Ngày nào cũng học, đã lâu nó không được đi chơi. Ra ngoài đi dạo chắc đầu óc sẽ thoải mái mà dễ học vào. Nhìn nó như vậy hắn cũng không đành lòng. Hắn đưa hai tay nâng đầu nó ngồi dậy nói:
" Thay đồ đi " - Hắn cũng đứng dậy để đi về phòng
" Làm gì? " - An Vy gọi với theo
" Đi chơi "
Hắn vừa nói xong nó đã nhảy cẫng lên chui vào nhà tắm thay đồ. Nó không biết đã bao nhiêu ngày nó phải vùi đầu vào đống sách vở này rồi.
Hít thở không khí vào ban đêm thật thích. Nó vừa đi vừa nhảy chân sáo rất vui vẻ. Khánh Anh nắm chặt tay nó nhìn xuống nó cũng vui vẻ theo. Hình như từ lúc nó trở về bên hắn, hắn cười rất nhiều.
Bọn nó đi tới khu giải trí, chơi đủ loại trò chơi rồi lại tới rạp chiếu phim tiếp đến là quán gà rán, món khoái khẩu của nó. Khánh Anh chỉ ăn một cái rồi ngồi nhìn nó ăn. Nó cứ ăn hết cái này đến cái khác không quan tâm đến hắn đang chăm chú nhìn nó.
" Con gà làm gì có lỗi với em à? " - Khánh Anh bật cười nhìn nó ăn rồi vuốt lọn tóc trước mặt nó sang phía sau tai.
Nó mặc kệ hắn ăn tiếp cho hết cái đùi gà trên tay sau đó đưa li nước lên làm một ngụm mới cười tươi nhìn hắn:
" No quá "
Hắn nhíu mày nhìn nó - " Ăn vậy mà sao không mập chết em đi "
" Hay là em ăn tiếp cho mập nhá? " - An Vy hai tay cầm hai bên mép áo kéo ra vì nóng rồi nhìn hắn mắt sáng lên nói.
Hắn gật gật đầu: " Xong rồi em ở lại gán nợ đi. Anh không mang đủ tiền "
Nó bữu môi nhìn hắn bằng nửa con mắt: " Đại thiếu gia của tập đoàn Nguyễn Hoàng mà lại để bạn gái gán nợ vì mấy cái xương gà này sao? "
Hắn cong khóe môi cười gật gật đầu rồi khoanh tay xuống bàn dí sát mặt nó nói:
" Còn phụ thuộc vào bạn gái của đại thiếu gia Nguyễn Hoàng là heo hay người nữa "
Nó vẫn không chịu thua chu mỏ lên cãi:
" Vậy anh yêu heo hay yêu người? "
Hắn cười rồi nhướng mi: " Anh đi tính tiền "
Nói xong hắn đứng vội đi vào quầy tính tiền. Nó bữu môi một cái, một lát hắn ra nó sẽ hỏi cho bằng được, chạy đâu dễ, nó mang túi lên đi ra cổng chờ hắn.
Ánh đèn đường rọi sáng khắp một vùng. Trời đã về đêm nhưng xe cộ vẫn đi lại tấp nập. Nó đi tới một cái cây, một tay vịn lấy cành cây nghiêng người vung chân, một tay cầm lấy quai túi. Đột nhiên nó khựng lại, có ai đó đang chạy về phía nó mà lại ngoảnh về phía sau nhìn. Nó chỉ kịp ngước lên nhìn thì người đó đã đầm sầm vào nó làm nó té ngửa ra.
" Không thấy đường hả?... Á Bích... Bích Thảo? " - Nó ngã xuống ngăn nhó đưa tay lên rảy rảy sau đó tức giận nhìn lên quát. Vừa nhìn thấy người trước mặt nó liền khựng lại, tay kia vô thức ôm lấy cánh tay bị trầy. Cô gái đó cũng nhìn lại phía nó rồi quay sang phía khác chống tay đứng dậy chạy đi. Cô gái này đã thực sự thay đổi rất nhiều đến mức nó suýt nhận không ra. Nó đang bàng hoàng thì Bích Thảo đã chạy đi, phía sau là một toán người cứ chạy tới hô hào: " Đứng lại, đứng lại "
Nó bình tĩnh lại rồi đứng dậy chắn ngang toán người đang chạy đến làm ra bộ mặt đáng thương vừa nói vừa suýt xoa cánh tay:
" Mấy anh đang tìm con nhỏ vừa chạy qua đây phải không ạ? Nó chạy về phía bên kia kìa, đụng trúng em còn không biết đường xin lỗi mà còn vùng vằng bỏ đi "
" Có phải con nhỏ mặc chiếc áo bò, đội chiếc mũ lưỡi trai không? " - Một tên có gương mặt bặm trợn hùng hổ nói
" Đúng, đúng ạ. Chính là con nhỏ đó. Nó đi về phía bên kia " - An Vy chỉ qua bên kia đường. Toán người hung tợn vội chạy ngang qua giữa đường xe cộ tấp nập.
Khánh Anh ở trong quầy nhìn ra thấy nó đang nói chuyện với toán người kia thì vội vàng chạy ra.
" Em không sao chứ? Bọn chúng là ai? " - Khánh Anh chạy đến trước mặt nó rồi nhìn qua phía bọn người hung tợn vừa nãy
" Em không biết " - An Vy cúi đầu xuống xoa xoa khủy tay bị chầy nhăn nhó - " Vừa nãy em đụng trúng một người " - Nói đến đây nó ngước lên nhìn hắn - " Em vừa gặp Bích Thảo đó. "
" Bích Thảo sao? " - Hắn hỏi lại như để xác thực. Nó gật gật đầu chỉ về phía sau lưng mình:
" Vừa nãy cô ấy bị toán người kia đuổi bắt, em dụ bọn họ chạy qua kia còn cô ấy đã chạy theo hướng này đi mất rồi "
Khánh Anh nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn xuống, cánh tay nó đang gập lại, khủy tay nó bị chầy. Hắn cúi đầu xuống nhìn rồi quay ra vẩy một chiếc taxi:
" Trời cũng tối rồi. Chúng ta về trước. Chuyện này để điều tra sau "
Nó gật gật đầu nhìn hắn rồi leo lên chiếc taxi trở về căn biệt thự ngát hương hoa hồng!
Tác giả :
Ravi