Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 101: Cậu bé giả vờ bị người đụng ngã
Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Ai, không biết lúc nào Mộ Nghiêm mới có thể đi ra được đây." Cố Đình Dư nặng nề thở dài một cái, vốn cho là người một nhà có thể vui vẻ hòa thuận, nhưng không ngờ ngày kết hôn đó lại xảy ra thảm kịch như vậy.
Hàn Thu gọi điện thoại cho Cố Mộ Nghiêm, vốn cho là anh sẽ không trở về, nhưng không ngờ anh nói sẽ trở lại ngay lập tức, Hàn Thu biết anh còn chưa có ăn cơm tối, lập tức đi đến phòng bếp làm cho anh một tô mì.
Cố Mộ Nghiêm cơm nước xong thì lên lầu, lúc nửa đêm, Hàn Thu xuống lầu rót nước, lại nhìn thấy ánh sáng lộ qua cánh cửa khép hờ, Hàn Thu đi tới, gõ cửa, bên trong không có bất kỳ phản ứng gì, bà đẩy cửa ra đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi trên sô pha, trong tay cầm vòng tay của Tần Tích đã từng đeo qua phát ra ngây ngô, đây là thứ duy nhất còn lại trong tay anh sau khi Cố Mộ Nghiêm tỉnh dậy ba năm trước, cho dù ba năm nay làm cái gì, anh vẫn mang theo người, không cho bất kì ai chạm vào.
Bà luôn luôn nhớ dáng vẻ Cố Mộ Nghiêm tỉnh lại không thấy Tần Tích, anh nổi điên đi tìm bóng dáng của cô, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được, sau đó anh trầm tĩnh, an tĩnh, bắt đầu khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng anh dành nhiều thời gian vùi đầu vào trong công việc hơn, chỉ còn một chút mong đợi trong đôi mắt tuyệt vọng của anh, ánh sáng nho nhỏ đang gắng sức của anh, anh đang mong đợi, chờ Tần Tích trở lại.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết Tần Tích vĩnh viễn sẽ không trở về, cô đã chết rồi, nhưng ai cũng không muốn chọc thủng ảo tưởng trong lòng anh, bởi vì đây là một chuyện rất tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy anh như bây giờ, trong lòng Hàn Thu không có dễ chịu, bà tình nguyện anh phát tiết ra ngoài, làm bất cứ chuyện gì, chính là không muốn giống nhìn như là người bình thường thế này, nhưng thực tế là cái xác không hồn.
"Mộ Nghiêm." Hàn Thu rốt cuộc không nhịn được đi vào.
Anh giật mình, sau đó cẩn thận thu vòng tay, thản nhiên nói: "Sao mẹ còn chưa ngủ?"
Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Hốc mắt Hàn Thu ướt át, bà nghĩ một lúc rồi nói rất là nghiêm túc: "Mộ Nghiêm, con tỉnh lại đi, Tiểu Tích đã chết, con không cần phải như vậy, cho dù con đợi thêm mười năm hai mươi năm nữa, con bé cũng sẽ không trở về nữa đâu."
"Cô ấy không có chết." Cố Mộ Nghiêm nhìn phía ngoài cửa sổ: "Cô ấy chỉ tạm thời rời đi mà thôi."
Hàn Thu nắm chặt hai tay, nghẹn ngào quát anh: "Con rốt cuộc muốn lừa gạt mình bao lâu nữa đây hả, con bé chết rồi, con bé chết ở trong ngực của con, chẳng lẽ con không biết sao? Tiểu Tích chết rồi, chúng ta cũng rất buồn, nhưng cuộc sống của chúng ta còn phải tiếp tục, con biết mọi người chúng ta thấy con như bây giờ, trong lòng chúng ta có bao nhiêu đau lòng hay không? Con có từng suy nghĩ qua cảm giác của chúng ta sao?"
Bà vốn cho là thời gian sẽ làm cho Mộ Nghiêm đi ra, nhưng bây giờ bà đột nhiên cảm thấy không phải như vậy, nếu như không đi chọc thủng ảo tưởng của nó, nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, vĩnh viễn đắm chìm trong trong giấc mộng của mình, bà không thể để cho con trai của mình tiếp tục như vậy nữa.
Cố Mộ Nghiêm đứng dậy, giống như không nghe thấy lời nói của Hàn Thu vậy: "Con muốn đi ngủ, mẹ cũng nghỉ ngơi đi." Nói xong, anh đi về phía phòng tắm.
Hàn Thu rơi nước mắt, Cố Đình Dư từ ngoài cửa đi tới nắm bả vai của bà, giữa hai lông mày có khuôn mặt u sầu: "Đi thôi."
"Ông xã, em nên làm thế nào mới có thể làm cho Mộ Nghiêm trở nên giống như trước đây, nếu như có thể để cho Mộ Nghiêm trở về như trước đây, em nguyện ý trả bất cứ giá nào." Hàn Thu đau lòng tựa vào trong ngực Cố Đình Dư.
Cố Đình Dư không biết trả lời như thế nào, nếu ông biết có cách gì, ông đã sớm làm, mà không phải nhìn con trai mình vẫn làm kiêu ngạo sống thành như bây giờ.
Một tuần lễ sau, lúc ăn cơm Hàn Thu nhìn thấy vị trí Cố Mộ Nghiêm trống không, hỏi Cố Đình Dư: "Mộ Nghiêm đâu?"
"À, nó mới vừa gọi điện thoại nói nó muốn đi công tác, nó cũng sẽ không trở về sớm." Cố Đình Dư trả lời.
"Đi công tác? Đi đâu công tác?" Hàn Thu thuận miệng vừa hỏi, lại không nghĩ rằng bỗng nhiên Cố Đình Dư im lặng, Hàn Thu cũng ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Dư thì Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn#nghe được ông nói: "Luân Đôn."
Tay Hàn Thu cầm đũa không để lại dấu vết run lên, Cố Đình Dư vội vàng cầm tay của bà: "Bà xã, đừng nghĩ nhiều, Mộ Nghiêm chỉ vừa vặn đi đâu đó công tác mà thôi."
"Ông xã, năm đó em có phải làm sai hay không, em không nên khiến Tiểu Tích đi Luân Đôn tìm Mộ Nghiêm, nếu như con bé không đi, sau tất cả đều sẽ không xảy ra, Tiểu Tích có lẽ sẽ không phải chết, Mộ Nghiêm cũng sẽ không trở thành như bây giờ."
Cố Đình Dư biết đây là kết quả trong lòng của Hàn Thu ba năm nay, ông an ủi cười cười: "Chuyện không liên quan đến em, không phải có đôi lời nói là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, có thể Tiểu Tích và Mộ Nghiêm là có duyên không phận, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi."
**
Cố Mộ Nghiêm đi đến thành phố Luân Đôn lần nữa, tiến vào trong trang viên, nơi này tất cả đều giống như ba năm trước đây, gần như là không có thay đổi chút nào, đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài, trong lòng của anh có một chút mong đợi, giống như anh có thể nhìn thấy cô ở đây vậy.
Lầu dưới trong phòng bếp, một tay Vạn Kiệt đang cầm cái muỗng, một tay cầm cái nắp, vụng về làm món ăn, làm cho phòng bếp giống như hai lần đại chiến vậy, anh đau lòng, tại sao phải nhường cho một đấng mày râu như anh ta nấu ăn chứ, rõ ràng có thể gọi đồ ăn mua bên ngoài, thật sự không biết lão đại nghĩ như thế nào, thật vất vả mới làm được món ăn, Vạn Kiệt mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm xuống lầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nghe anh nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, sau đó trở lại."
"Lão đại, anh không ăn cơm sao?" Anh ta mất rất nhiều công sức mới làm được đó.
Cố Mộ Nghiêm liếc mắt một cái nhìn món ăn đen sì trên bàn chẳng khác nào một tấm gỗ cháy: "Cậu ăn đi."
Vạn Kiệt ai oán nhìn anh, sớm biết Cố đại thiếu không ăn, anh ta cũng không phải làm việc chăm chỉ trong phòng bếp như vậy, thấy Cố Mộ Nghiêm đi nha ra cửa, anh ta vội vàng đuổi theo: "Cố đại thiếu, nếu không tôi với anh cùng đi ra ngoài nhé."
Một mình anh ta nhàm chán ở đây, đi ra ngoài, nói không chừng còn có thể có một bữa ăn ngon, anh ta cũng không muốn ăn đống than kia.
"Không cần." Anh muốn đi ra ngoài dạo một mình.
Vạn Kiệt dựa vào cánh cửa, rất là ai oán nói: "Cố đại thiếu, anh sớm trở lại!" Dáng vẻ này của anh ta chỉ còn kém phất tay lụa lau nước mắt thôi.
Cố Mộ Nghiêm không để ý đến anh ta, ngồi lên xe rời đi, anh dừng xe ở ven đường, xuống xe đi mua một ly cà phê, mới vừa ngồi lên xe, điện thoại di động reo, anh mới vừa nhận, bên kia đã truyền đến tiếng gào to của Hà Diệc: "Anh họ, nghe nói anh ra khỏi nhà rồi hả? Ở nơi đó, em đến tìm anh chơi nha."
"Thằng nhóc đáng ghét, tôi đến vì công việc, không phải đến chơi." Người đã hơn 20 tuổi, nói chuyện còn như vậy.
"Cái này lại không xung đột, anh làm công việc của anh, em chơi phần em, anh không phải biết gần đây em đều sắp bị anh trai phiền chết được, ngày nào anh trai cũng buộc em đến công ty, quỷ mới biết em không cảm thấy hứng thú với những thứ đó chút nào, anh họ, anh hãy thu nhận em đi mà."
Hoá ra thằng nhóc này là đến tránh nạn chỗ anh đây mà.
"Không được." Cố Mộ Nghiêm từ chối một tiếng, thằng nhóc kia nhất định làm cho không khí ngột ngạt. Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Hà Diệc giận đến thiếu chút nữa nhảy lên: "Anh họ, làm sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ!"
"Tôi như vậy đấy, cậu cũng không phải là người biết tôi lần đầu, cúp đây." Cố Mộ Nghiêm mặc kệ cậu ta, mới vừa đặt điện thoại di động xuống, nổ máy xe, từ bên cạnh chạy ra một bóng người nhỏ bé, anh nhanh chóng dừng ngay, nhướng mày, sau đó đẩy cửa xuống xe, chỗ cách xe chưa đủ một mét, một người mặc quần yếm, nhưng vẻ mặt vừa ngầu vừa đẹp cậu bé ngã trên mặt đất, đưa đến người chung quanh dừng chân vây xem, mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn luận ầm ĩ.
Cố Mộ Nghiêm lên kiểm tra trước, anh có thể khẳng định xe của anh tuyệt đối không có đụng vào cậu bé này, mới vừa ngồi chồm hổm xuống muốn ôm cậu bé đi lên, thì thấy cậu bé mở mắt, nói tiếng Trung rất nhỏ có chút non nớt: "Chú phải chịu trách nhiệm với con?”
Lần này, Cố Mộ Nghiêm càng thêm xác định cậu bé không có việc gì, nhưng anh không ngờ tuổi nhỏ như vậy đã học được cách giả làm người bị đụng rồi, trong mắt lập tức hứng thú: "Con muốn chú chịu trách nhiệm với con như thế nào đây?”
Cậu bé nói như chuyện đương nhiên: "Con muốn ở nhà của chú."
Cố Mộ Nghiêm nhíu mày: "Ở nhà chú sao? Con không sợ chú là người xấu sao?"
Cậu bé rất là thông minh nói: "Chú chẳng thèm động thủ với con."
Còn nhỏ tuổi lại nói như vậy? Thật đúng là một thiên tài.
"Tại sao con muốn ở nhà của chú? Cha mẹ của con đâu?"
"Ngã Ly đi ra ngoài, nhưng con lại quên mang tiền ra ngoài, cho nên tạm thời gắng gượng ở nhà của chú." Cậu đứng ở đây một giờ, lúc đó thấy không ít người Châu Á, nhưng không có một người để cho cậu đồng ý đi với người kia, cho đến khi người đàn ông này xuất hiện, cậu theo bản năng chạy đến đây, có thể bởi vì mẹ là người Châu Á, cho nên cậu mặc dù từ nhỏ sống ở cái này nước ngoài, nhưng cậu lại không thích nơi này.
"Con bao nhiêu tuổi rồi?" Cố Mộ Nghiêm thấy cậu nhiều lắm là ba tuổi.
"Lập tức hai tuổi rưỡi."
Lời nói hai tuổi rưỡi non nớt như vậy, còn dám ra ngoài giả làm người bị đụng, thật muốn biết cha mẹ cậu giáo dục thế nào.
"Chú rốt cuộc có đồng ý hay không?" Trên mặt cậu bé bắt đầu không kiên nhẫn.
"Đi thôi." Kỳ lạ, Cố Mộ Nghiêm cũng không có bài xích với cậu bé này chút nào cả, hào phóng để cho cậu bé lường gạt.
Cố Mộ Nghiêm ôm cậu vào xe, còn kiên nhẫn nịt dây an toàn giúp cậu, đây là lần đầu tiên có hứng thú cùng tò mò đối với một người xa lạ như thế: "Con tên là gì?"
"Tần Mộ Tây" rõ ràng chính là tên cô bé, nhưng mẹ kiên trì lấy cái tên này đặt cho cậu, thật không hiểu nổi mẹ nghĩ gì nữa, cậu đường đường một bé trai nên lấy một cái tên khí phách hùng hồn mới được.
Tần Mộ Tây? Vừa nghe đến chữ Tần, bỗng dưng Cố Mộ Nghiêm chấn động.
Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Ai, không biết lúc nào Mộ Nghiêm mới có thể đi ra được đây." Cố Đình Dư nặng nề thở dài một cái, vốn cho là người một nhà có thể vui vẻ hòa thuận, nhưng không ngờ ngày kết hôn đó lại xảy ra thảm kịch như vậy.
Hàn Thu gọi điện thoại cho Cố Mộ Nghiêm, vốn cho là anh sẽ không trở về, nhưng không ngờ anh nói sẽ trở lại ngay lập tức, Hàn Thu biết anh còn chưa có ăn cơm tối, lập tức đi đến phòng bếp làm cho anh một tô mì.
Cố Mộ Nghiêm cơm nước xong thì lên lầu, lúc nửa đêm, Hàn Thu xuống lầu rót nước, lại nhìn thấy ánh sáng lộ qua cánh cửa khép hờ, Hàn Thu đi tới, gõ cửa, bên trong không có bất kỳ phản ứng gì, bà đẩy cửa ra đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi trên sô pha, trong tay cầm vòng tay của Tần Tích đã từng đeo qua phát ra ngây ngô, đây là thứ duy nhất còn lại trong tay anh sau khi Cố Mộ Nghiêm tỉnh dậy ba năm trước, cho dù ba năm nay làm cái gì, anh vẫn mang theo người, không cho bất kì ai chạm vào.
Bà luôn luôn nhớ dáng vẻ Cố Mộ Nghiêm tỉnh lại không thấy Tần Tích, anh nổi điên đi tìm bóng dáng của cô, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được, sau đó anh trầm tĩnh, an tĩnh, bắt đầu khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng anh dành nhiều thời gian vùi đầu vào trong công việc hơn, chỉ còn một chút mong đợi trong đôi mắt tuyệt vọng của anh, ánh sáng nho nhỏ đang gắng sức của anh, anh đang mong đợi, chờ Tần Tích trở lại.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết Tần Tích vĩnh viễn sẽ không trở về, cô đã chết rồi, nhưng ai cũng không muốn chọc thủng ảo tưởng trong lòng anh, bởi vì đây là một chuyện rất tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy anh như bây giờ, trong lòng Hàn Thu không có dễ chịu, bà tình nguyện anh phát tiết ra ngoài, làm bất cứ chuyện gì, chính là không muốn giống nhìn như là người bình thường thế này, nhưng thực tế là cái xác không hồn.
"Mộ Nghiêm." Hàn Thu rốt cuộc không nhịn được đi vào.
Anh giật mình, sau đó cẩn thận thu vòng tay, thản nhiên nói: "Sao mẹ còn chưa ngủ?"
Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Hốc mắt Hàn Thu ướt át, bà nghĩ một lúc rồi nói rất là nghiêm túc: "Mộ Nghiêm, con tỉnh lại đi, Tiểu Tích đã chết, con không cần phải như vậy, cho dù con đợi thêm mười năm hai mươi năm nữa, con bé cũng sẽ không trở về nữa đâu."
"Cô ấy không có chết." Cố Mộ Nghiêm nhìn phía ngoài cửa sổ: "Cô ấy chỉ tạm thời rời đi mà thôi."
Hàn Thu nắm chặt hai tay, nghẹn ngào quát anh: "Con rốt cuộc muốn lừa gạt mình bao lâu nữa đây hả, con bé chết rồi, con bé chết ở trong ngực của con, chẳng lẽ con không biết sao? Tiểu Tích chết rồi, chúng ta cũng rất buồn, nhưng cuộc sống của chúng ta còn phải tiếp tục, con biết mọi người chúng ta thấy con như bây giờ, trong lòng chúng ta có bao nhiêu đau lòng hay không? Con có từng suy nghĩ qua cảm giác của chúng ta sao?"
Bà vốn cho là thời gian sẽ làm cho Mộ Nghiêm đi ra, nhưng bây giờ bà đột nhiên cảm thấy không phải như vậy, nếu như không đi chọc thủng ảo tưởng của nó, nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, vĩnh viễn đắm chìm trong trong giấc mộng của mình, bà không thể để cho con trai của mình tiếp tục như vậy nữa.
Cố Mộ Nghiêm đứng dậy, giống như không nghe thấy lời nói của Hàn Thu vậy: "Con muốn đi ngủ, mẹ cũng nghỉ ngơi đi." Nói xong, anh đi về phía phòng tắm.
Hàn Thu rơi nước mắt, Cố Đình Dư từ ngoài cửa đi tới nắm bả vai của bà, giữa hai lông mày có khuôn mặt u sầu: "Đi thôi."
"Ông xã, em nên làm thế nào mới có thể làm cho Mộ Nghiêm trở nên giống như trước đây, nếu như có thể để cho Mộ Nghiêm trở về như trước đây, em nguyện ý trả bất cứ giá nào." Hàn Thu đau lòng tựa vào trong ngực Cố Đình Dư.
Cố Đình Dư không biết trả lời như thế nào, nếu ông biết có cách gì, ông đã sớm làm, mà không phải nhìn con trai mình vẫn làm kiêu ngạo sống thành như bây giờ.
Một tuần lễ sau, lúc ăn cơm Hàn Thu nhìn thấy vị trí Cố Mộ Nghiêm trống không, hỏi Cố Đình Dư: "Mộ Nghiêm đâu?"
"À, nó mới vừa gọi điện thoại nói nó muốn đi công tác, nó cũng sẽ không trở về sớm." Cố Đình Dư trả lời.
"Đi công tác? Đi đâu công tác?" Hàn Thu thuận miệng vừa hỏi, lại không nghĩ rằng bỗng nhiên Cố Đình Dư im lặng, Hàn Thu cũng ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Dư thì Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn#nghe được ông nói: "Luân Đôn."
Tay Hàn Thu cầm đũa không để lại dấu vết run lên, Cố Đình Dư vội vàng cầm tay của bà: "Bà xã, đừng nghĩ nhiều, Mộ Nghiêm chỉ vừa vặn đi đâu đó công tác mà thôi."
"Ông xã, năm đó em có phải làm sai hay không, em không nên khiến Tiểu Tích đi Luân Đôn tìm Mộ Nghiêm, nếu như con bé không đi, sau tất cả đều sẽ không xảy ra, Tiểu Tích có lẽ sẽ không phải chết, Mộ Nghiêm cũng sẽ không trở thành như bây giờ."
Cố Đình Dư biết đây là kết quả trong lòng của Hàn Thu ba năm nay, ông an ủi cười cười: "Chuyện không liên quan đến em, không phải có đôi lời nói là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, có thể Tiểu Tích và Mộ Nghiêm là có duyên không phận, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi."
**
Cố Mộ Nghiêm đi đến thành phố Luân Đôn lần nữa, tiến vào trong trang viên, nơi này tất cả đều giống như ba năm trước đây, gần như là không có thay đổi chút nào, đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài, trong lòng của anh có một chút mong đợi, giống như anh có thể nhìn thấy cô ở đây vậy.
Lầu dưới trong phòng bếp, một tay Vạn Kiệt đang cầm cái muỗng, một tay cầm cái nắp, vụng về làm món ăn, làm cho phòng bếp giống như hai lần đại chiến vậy, anh đau lòng, tại sao phải nhường cho một đấng mày râu như anh ta nấu ăn chứ, rõ ràng có thể gọi đồ ăn mua bên ngoài, thật sự không biết lão đại nghĩ như thế nào, thật vất vả mới làm được món ăn, Vạn Kiệt mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm xuống lầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nghe anh nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, sau đó trở lại."
"Lão đại, anh không ăn cơm sao?" Anh ta mất rất nhiều công sức mới làm được đó.
Cố Mộ Nghiêm liếc mắt một cái nhìn món ăn đen sì trên bàn chẳng khác nào một tấm gỗ cháy: "Cậu ăn đi."
Vạn Kiệt ai oán nhìn anh, sớm biết Cố đại thiếu không ăn, anh ta cũng không phải làm việc chăm chỉ trong phòng bếp như vậy, thấy Cố Mộ Nghiêm đi nha ra cửa, anh ta vội vàng đuổi theo: "Cố đại thiếu, nếu không tôi với anh cùng đi ra ngoài nhé."
Một mình anh ta nhàm chán ở đây, đi ra ngoài, nói không chừng còn có thể có một bữa ăn ngon, anh ta cũng không muốn ăn đống than kia.
"Không cần." Anh muốn đi ra ngoài dạo một mình.
Vạn Kiệt dựa vào cánh cửa, rất là ai oán nói: "Cố đại thiếu, anh sớm trở lại!" Dáng vẻ này của anh ta chỉ còn kém phất tay lụa lau nước mắt thôi.
Cố Mộ Nghiêm không để ý đến anh ta, ngồi lên xe rời đi, anh dừng xe ở ven đường, xuống xe đi mua một ly cà phê, mới vừa ngồi lên xe, điện thoại di động reo, anh mới vừa nhận, bên kia đã truyền đến tiếng gào to của Hà Diệc: "Anh họ, nghe nói anh ra khỏi nhà rồi hả? Ở nơi đó, em đến tìm anh chơi nha."
"Thằng nhóc đáng ghét, tôi đến vì công việc, không phải đến chơi." Người đã hơn 20 tuổi, nói chuyện còn như vậy.
"Cái này lại không xung đột, anh làm công việc của anh, em chơi phần em, anh không phải biết gần đây em đều sắp bị anh trai phiền chết được, ngày nào anh trai cũng buộc em đến công ty, quỷ mới biết em không cảm thấy hứng thú với những thứ đó chút nào, anh họ, anh hãy thu nhận em đi mà."
Hoá ra thằng nhóc này là đến tránh nạn chỗ anh đây mà.
"Không được." Cố Mộ Nghiêm từ chối một tiếng, thằng nhóc kia nhất định làm cho không khí ngột ngạt. Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Hà Diệc giận đến thiếu chút nữa nhảy lên: "Anh họ, làm sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ!"
"Tôi như vậy đấy, cậu cũng không phải là người biết tôi lần đầu, cúp đây." Cố Mộ Nghiêm mặc kệ cậu ta, mới vừa đặt điện thoại di động xuống, nổ máy xe, từ bên cạnh chạy ra một bóng người nhỏ bé, anh nhanh chóng dừng ngay, nhướng mày, sau đó đẩy cửa xuống xe, chỗ cách xe chưa đủ một mét, một người mặc quần yếm, nhưng vẻ mặt vừa ngầu vừa đẹp cậu bé ngã trên mặt đất, đưa đến người chung quanh dừng chân vây xem, mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn luận ầm ĩ.
Cố Mộ Nghiêm lên kiểm tra trước, anh có thể khẳng định xe của anh tuyệt đối không có đụng vào cậu bé này, mới vừa ngồi chồm hổm xuống muốn ôm cậu bé đi lên, thì thấy cậu bé mở mắt, nói tiếng Trung rất nhỏ có chút non nớt: "Chú phải chịu trách nhiệm với con?”
Lần này, Cố Mộ Nghiêm càng thêm xác định cậu bé không có việc gì, nhưng anh không ngờ tuổi nhỏ như vậy đã học được cách giả làm người bị đụng rồi, trong mắt lập tức hứng thú: "Con muốn chú chịu trách nhiệm với con như thế nào đây?”
Cậu bé nói như chuyện đương nhiên: "Con muốn ở nhà của chú."
Cố Mộ Nghiêm nhíu mày: "Ở nhà chú sao? Con không sợ chú là người xấu sao?"
Cậu bé rất là thông minh nói: "Chú chẳng thèm động thủ với con."
Còn nhỏ tuổi lại nói như vậy? Thật đúng là một thiên tài.
"Tại sao con muốn ở nhà của chú? Cha mẹ của con đâu?"
"Ngã Ly đi ra ngoài, nhưng con lại quên mang tiền ra ngoài, cho nên tạm thời gắng gượng ở nhà của chú." Cậu đứng ở đây một giờ, lúc đó thấy không ít người Châu Á, nhưng không có một người để cho cậu đồng ý đi với người kia, cho đến khi người đàn ông này xuất hiện, cậu theo bản năng chạy đến đây, có thể bởi vì mẹ là người Châu Á, cho nên cậu mặc dù từ nhỏ sống ở cái này nước ngoài, nhưng cậu lại không thích nơi này.
"Con bao nhiêu tuổi rồi?" Cố Mộ Nghiêm thấy cậu nhiều lắm là ba tuổi.
"Lập tức hai tuổi rưỡi."
Lời nói hai tuổi rưỡi non nớt như vậy, còn dám ra ngoài giả làm người bị đụng, thật muốn biết cha mẹ cậu giáo dục thế nào.
"Chú rốt cuộc có đồng ý hay không?" Trên mặt cậu bé bắt đầu không kiên nhẫn.
"Đi thôi." Kỳ lạ, Cố Mộ Nghiêm cũng không có bài xích với cậu bé này chút nào cả, hào phóng để cho cậu bé lường gạt.
Cố Mộ Nghiêm ôm cậu vào xe, còn kiên nhẫn nịt dây an toàn giúp cậu, đây là lần đầu tiên có hứng thú cùng tò mò đối với một người xa lạ như thế: "Con tên là gì?"
"Tần Mộ Tây" rõ ràng chính là tên cô bé, nhưng mẹ kiên trì lấy cái tên này đặt cho cậu, thật không hiểu nổi mẹ nghĩ gì nữa, cậu đường đường một bé trai nên lấy một cái tên khí phách hùng hồn mới được.
Tần Mộ Tây? Vừa nghe đến chữ Tần, bỗng dưng Cố Mộ Nghiêm chấn động.
Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Tác giả :
Tần Tích