Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương
Chương 12: Cổn Cổn say rượu khui bàn tay vàng
Kể từ khi hài hòa vụ mật nước với Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn liền không sợ anh nữa.
Bám theo y như một cái đuôi nhỏ, nhóc đi theo sau Lục Kiêu Kỳ, thỉnh thoảng đánh lén một cái, ngồi ở trên giày ăn vạ, hoặc là ôm lấy mắt cá chân từ đằng sau kéo lại không để cho anh đi, mỗi lần như vậy, Lục Thượng tướng đều vô cùng bình tĩnh.
Nếu đang ở bên cạnh người máy, Lục Kiêu Kỳ liền thả nhóc lên núi đồ ăn.
Lúc này, Gấu Trúc Đoàn Nhi liền tự động tiến vào trạng thái ăn cơm, ngồi trên ổ ổ bắt đầu ăn rột roạt.
Nếu đang là lúc nhàn hạ sưởi ấm, Lục Kiêu Kỳ liền mặc cho nhóc đùa giỡn, cũng không nổi giận.
Mạc Cổn Cổn thực sự tràn ngập hảo cảm với Đại Quái Vật, không chỉ cho nhóc thức ăn dồi dào ngon miệng, đã vậy còn chia sẻ thật nhiều tiểu bảo bối cho nhóc nữa.
Chỉ trong vòng 1 ngày ngắn ngủi, nhóc nhận được ổ ổ đỏ, một cái gương nhỏ có hơi đáng sợ lại rất thú vị.
Cái vật nhỏ hình tròn kia có thể soi ra hình của nhóc, đây là lần đầu tiên nhóc biết rõ mình có bộ dáng như thế nào.
Lục Kiêu Kỳ đã nghiền bộ xương khô thành bột phấn, đang lắp ráp rồi rắc vào cái gì đó.
Mạc Cổn Cổn ngồi ở một bên, nhóc không biết Đại Quái Vật đang làm gì. Nhưng lại không gây trở ngại đến việc nhóc cảm thấy bí hiểm, hiện tại trong lòng của Gấu Trúc Đoàn Nhi nho nhỏ, Đại Quái Vật là tồn tại vừa lợi hại vừa tốt bụng nhất thế giới.
Tiểu Cổn Cổn tò mò nhìn nhìn, nhìn không hiểu được, liền cầm tâm can bảo bối mới – cái gương nhỏ – nhìn đến nhìn đi.
Có thể nói, manh manh cực kỳ đáng yêu.
Mạc Cổn Cổn không quá rõ, tại sao tiểu bảo bối này có thể nhìn thấy dáng vẻ của nhóc, bất quá nhóc sẽ thường nhìn nhìn mình.
Ở chỗ sâu trong ký ức, ma ma của nhóc cũng là một thân đen trắng như thế này, nhưng lại lực lưỡng hơn nhóc rất nhiều rất nhiều.
Lúc ấy nhóc cảm thấy ma ma xinh đẹp nhất trên thế giới.
Hiện tại…
Ma ma vẫn xinh đẹp như vậy. Đặc biệt là cái mặt tròn vo đẹp mắt, còn có quầng mắt đen siêu đậm nữa.
Nói đến nhóc, hmm, không chừng sau này cũng có thể giống ma ma đó nha!
Nghĩ nghĩ, Mạc Cổn Cổn liếc trộm Đại Quái Vật một cái, thầm đoán: Cái đuôi kia rất soái, nhưng mà Đại Quái Vật lớn lên có hơi xấu.
Trên mặt bị rụng hết lông rồi, trụi lủi.
May mắn, Đại Quái Vật cũng không có bị rụng sạch lông, cái đầu lông bạc kia vẫn rất rậm rạp, nếu mà là màu xanh sẽ hoàn mỹ hơn.
Trộm nhìn ngực bụng đầy cơ bắp của Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn thầm đau xót: Tội nghiệp quá không có một cọng lông nào luôn. Cúi đầu vỗ vỗ cái bụng mềm nhũn nhũn bông xù xù của mình, nhóc lại cảm thấy kỳ thực mình mới đáng thương, Đại Quái Vật trần trùi trụi lợi hại như vậy, không phải là càng làm nổi bật chính mình rất yếu hay sao?
Lục Kiêu Kỳ dùng khóe mắt đảo qua, nhịn không được nhiễm một tia ý cười.
Nhóc con kia cầm gương soi trái soi phải, nhăn mặt nhíu mày, vỗ đầu sờ bụng, diễn rất đủ.
Không hiểu tại sao, Lục Thượng tướng lại có chút buồn bực, không biết nhóc con đang nghĩ gì nữa.
Cột gương nhỏ vào dây mây quấn ở sau lưng, Mạc Cổn Cổn cầm một trái táo thơm ngát lên ngửi ngửi, thơm quá đi!
Đại Quái Vật quá tốt.
Rột roạt rột roạt, Mạc Cổn Cổn chép cái miệng nhỏ, ăn ngon lành, cặp mắt ươn ướt nhìn chằm chằm Lục Kiêu Kỳ không rời.
Trong chốc lát, Gấu Trúc Đoàn Nhi ăn hơn nửa trái táo, lúc này bụng của nhóc đã hơi căng lên rồi.
Lục Kiêu Kỳ từng để ý, cũng cảm thấy rất là nghi hoặc, ăn trái táo không kém thân thể nhóc ta là bao, mấy thứ đó đã chui đi đâu hết rồi.
Nhưng rất hiển nhiên, sau khi ăn sạch một trái táo nhóc con vẫn chưa thỏa mãn, lại cầm lấy một mụt măng vàng…
Lục Kiêu Kỳ nhíu mày, cứ ăn cái kiểu này, thân thể chịu nổi sao.
Anh có ý định ngăn cản, nhưng nhìn cái bụng của nhóc con không quá căng phồng, anh liền ngồi đó quan sát.
Thế là, Lục Kiêu Kỳ lắp ráp một buổi chiều, Mạc Cổn Cổn liền ngoan ngoãn ở bên bồi một buổi chiều, miệng lại không hề rảnh rỗi.
Bên cạnh là một đống vỏ măng và hạt táo sắp chất thành núi.
Lúc đầu Lục Kiêu Kỳ cảm thấy nghi hoặc rồi chuyển thành sợ hãi, cuối cùng đã có chút kinh hồn bạt vía.
Thực sự là ăn quá nhiều.
Anh rất sợ nhóc con không cẩn thận sẽ bị bể bụng.
Lục Thượng tướng có thể dùng ‘xem thế là đủ rồi’ để hình dung. Mạc Cổn Cổn không biết được suy nghĩ của anh, cắn một búp măng để bình tĩnh.
Ánh mắt của Đại Quái Vật siêu cấp kỳ quái.
Nóng hừng hực, anh ta, anh ta bị làm sao vậy? (Lúc này bé Cổn đã coi Đại Quái Vật là bạn, không còn cảm giác cao xa vời vợi nữa nên Điềm sửa từ ông thành anh nha)
Mạc Cổn Cổn ngậm búp măng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dè dặt ngẩng đầu lên.
Đại Quái Vật vẫn đang nhìn nhóc hết sức chăm chú, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi trừng mắt nhìn, bỏ măng ra khỏi miệng.
Đưa búp măng đang ăn dở qua, Mạc Cổn Cổn: “Ư?”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Đôi mắt nho nhỏ lấy lòng rồi lại ủy khuất của nhóc con rất thú vị, Lục Kiêu Kỳ nhịn không được muốn đùa nhóc ta.
Đại Quái Vật lấy măng đi, Mạc Cổn Cổn nhìn măng cách mình ngày càng xa, luyến tiếc chẹp chẹp miệng, lại cầm lấy một mụt măng khác ở bên cạnh.
Cứ như là để giảm bớt cảm giác mất mát trong lòng, Mạc Cổn Cổn ăn cực kỳ gắng sức.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Im lặng giật giật khóe mắt, Lục Kiêu Kỳ ấn vào trán của nhóc.
Tiểu móng vuốt của Mạc Cổn Cổn hướng lên trời, ngã lăn ra đất, mơ mơ màng màng nhìn Đại Quái Vật.
Làm, làm gì thế?
Đối diện trong chốc lát, Đại Quái Vật chậm rãi đứng dậy, tiếp tục đi làm mấy cái thứ kỳ quái, để lại Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi với đầu óc mơ hồ.
Ư????
Mạc Cổn Cổn gãi gãi tai, liền lấy tư thế nằm ườn ra vô cùng lười biếng bắt đầu ăn tiếp.
Lúc mà gấu trúc cật hóa buông thả, lớn mật ăn uống, đích thật là vô cùng đáng sợ. Ít nhất, Mạc Cổn Cổn chưa lớn bằng bàn tay có thể ăn trọn thứ lớn hơn nhóc gấp hai lần. Bỗng nhiên nhóc phát hiện trong ổ ổ vàng có một mụt măng trắng.
Mạc Cổn Cổn trở mình, chu cái mông nhỏ vểnh đuôi nhỏ lên vây xem.
Cẩn thận ngửi ngửi, Mạc Cổn Cổn ngửi thấy mùi kỳ quái mà lại thuần khiết, nhóc lôi măng trắng ra ngửi cho thật kỹ.
Thơm thơm, nhưng có hơi gay mũi.
Đây là mùi gì vậy kìa.
Mạc Cổn Cổn không rõ, nhưng trong miệng lại chảy nước miếng, ôm bảo bối mấy giây, rốt cuộc linh hồn cật hóa chiếm thượng phong.
Nhóc lột vỏ, cắn thử một ngụm nhỏ.
Ngọt tư tư, lại có hơi cay cay.
Đây, đây là vị gì nhỉ?
Mạc Cổn Cổn run run cặp tai đen tròn vo, hướng về phía Lục Kiêu Kỳ kêu ư ư.
Mạc Cổn Cổn: “Ư, ư ư!” Đại Quái Vật, cái này!
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, chú ý đến đôi mắt nhỏ đầy ngạc nhiên của nhóc con, anh yên lặng nhớ kỹ bề ngoài của loại măng này. Sau đó anh sờ sờ đầu nhóc rồi làm tiếp.
Nhóc con thích loại này, vậy lần sau liền mang về thêm.
Bị xoa một cái, Mạc Cổn Cổn sung sướng liếm liếm mũi. Nhìn đi, Đại Quái Vật cũng cảm thấy trắng trắng rất kỳ quái mà.
Hai tên vẫn duy trì ‘Khác giống không có cách nào trao đổi’ đặc biệt hài hòa thoả mãn đôi bên.
Một ngày trôi qua, Mạc Cổn Cổn ăn sạch cả ổ ổ vàng, cùng với phân nửa ổ ổ đỏ. Về phần đống măng tím trước cửa thụ động của nhóc…
Mạc Cổn Cổn quyết định để làm bữa khuya.
Sau khi ăn sạch toàn bộ măng trắng, Mạc Cổn Cổn liền cảm thấy cả người tràn ngập sức lực, cứ như đang bay bổng ở trên trời vậy.
Trên thực tế, nhóc đi đường cứ lạn qua lạn lại, đi vài bước thì lảo đảo một cái, cuối cùng ăn vạ nằm ịch xuống đất lăn lăn luôn.
Nắm lấy đuôi nhỏ, bụng nhỏ bông xù xù của Mạc Cổn Cổn hướng lên trên, lắc qua lắc lại.
Lục Kiêu Kỳ ngây người.
Nhóc kia cực kỳ hưng phấn, tự kêu ư ư một cách non nớt.
Lục Kiêu Kỳ khẽ nhíu mày, quẳng người máy sang một bên, đến gần nhóc con, chọt vào mũi nhỏ của nhóc.
Ướt.
Đôi mắt nhỏ nhắn vốn đã long lanh, ngân ngấn nước sắp rơi lệ tới nơi, nhưng nhóc lại hưng phấn lộ răng nanh nhỏ trong miệng ra. Cảm nhận được mùi hương ấm áp quen thuộc, Mạc Cổn Cổn càng nhảy nhót, bốn cái móng vuốt nhỏ cùng vươn ra, thoáng cái đã vịn lấy ngón tay của anh, mở miệng ngậm vào.
Thường ngày đã vô cùng có tinh thần, hôm nay nhóc ta lại càng phấn khởi hơn. Chỉ là con ngươi trong veo như nước đã mơ hồ.
Bộ dáng hết sức kỳ quái, cứ như là…
Uống say.
Im lặng vài giây, Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía đống vỏ trắng một hồi lâu, nhặt lên ngửi thử một cái.
Lục Kiêu Kỳ tức cười.
Phát hiện nhóc con đang vui đùa ầm ĩ không có động tĩnh, anh cúi đầu.
Rũ mắt, Lục Kiêu Kỳ nhìn nhóc ú đang chu mông ngáy khò khò, anh cạn lời.
Mới mấy giây trước còn làm ầm ĩ, bỗng nhiên đã ngủ mất rồi.
Lục Kiêu Kỳ ôm nhóc con, nhìn chằm chằm về phía rừng rậm có hơi chần chừ, sau đó đặt nhóc lên cái đệm nhỏ trong lều. Nhóc con nhẹ nhàng đè ra một cái hố nhỏ trên đệm, toàn bộ thân thể của Cục Bông Nhỏ đều lọt thỏm vào trong, đáng yêu cực.
Nhìn vài giây, Lục Kiêu Kỳ chọt vào cái mông nhỏ tròn vo của nhóc, xoay người ra khỏi lều.
Thế là, trong lúc ngủ, Mạc Cổn Cổn hoàn thành thành tựu tiến dần từng bước.
Trong tay Lục Kiêu Kỳ còn quá ít vật liệu, lần này có trở ngại không nhỏ, nhưng đã tốt hơn nhiều so với dự đoán của anh rồi.
Không biết tình huống hiện tại như thế nào rồi.
Soàn soạt, ầm ầm.
Lục Kiêu Kỳ sửng sốt, vừa quay đầu liền thấy lều của anh lung lay vài cái rồi sụp xuống.
“Ưm ngao!”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Lều sụp xuống hở ra một bọc nhỏ, một lát bên trái nhô ra hình dạng một cái móng vuốt nho nhỏ, một lát bên phải nhô lên hình dáng của một cái đầu nhỏ tròn vo. Nhóc con đang cố gắng lăn qua lăn lại dưới lớp vải lều.
Roẹt roẹt.
Vải lều nhô ra vài đầu ngón tay, một giây kế tiếp, một cái móng móng màu đen có đệm thịt hồng nhạt vươn ra.
Lục Kiêu Kỳ sững sờ nhìn chằm chằm.
Trong chốc lát liền có hơn nửa cái đầu gấu trúc trồi lên từ lỗ thủng nhỏ.
Rất hiển nhiên, con gấu trúc này đã tiến vào trạng thái say rượu, đã vậy rượu phẩm (hành động sau khi say) còn không được tốt lắm nữa.
Lục Kiêu Kỳ im lặng hai giây, vươn đuôi.
Bộp.
Đuôi bị móng vuốt nho nhỏ vỗ một cái, sức mạnh lớn tới mức Lục Kiêu Kỳ đều có chút giật mình, nếu mà anh không dùng lực, vậy có khi nào nhóc con đã hất văng anh ra rồi không. Không chỉ như vậy, ban nãy lúc tiếp xúc với nhau, thậm chí Lục Kiêu Kỳ còn cảm giác được tiểu móng vuốt kia đặc biệt sắc bén.
Lục Kiêu Kỳ híp mắt, tỉ mỉ liếc nhìn móng câu không có gì bất đồng với mọi hôm, đại khái là chỉ hơi sắc nhọn hơn chút thôi.
Anh nhìn sang vỏ măng trắng, chẳng lẽ là… . . .
Bám theo y như một cái đuôi nhỏ, nhóc đi theo sau Lục Kiêu Kỳ, thỉnh thoảng đánh lén một cái, ngồi ở trên giày ăn vạ, hoặc là ôm lấy mắt cá chân từ đằng sau kéo lại không để cho anh đi, mỗi lần như vậy, Lục Thượng tướng đều vô cùng bình tĩnh.
Nếu đang ở bên cạnh người máy, Lục Kiêu Kỳ liền thả nhóc lên núi đồ ăn.
Lúc này, Gấu Trúc Đoàn Nhi liền tự động tiến vào trạng thái ăn cơm, ngồi trên ổ ổ bắt đầu ăn rột roạt.
Nếu đang là lúc nhàn hạ sưởi ấm, Lục Kiêu Kỳ liền mặc cho nhóc đùa giỡn, cũng không nổi giận.
Mạc Cổn Cổn thực sự tràn ngập hảo cảm với Đại Quái Vật, không chỉ cho nhóc thức ăn dồi dào ngon miệng, đã vậy còn chia sẻ thật nhiều tiểu bảo bối cho nhóc nữa.
Chỉ trong vòng 1 ngày ngắn ngủi, nhóc nhận được ổ ổ đỏ, một cái gương nhỏ có hơi đáng sợ lại rất thú vị.
Cái vật nhỏ hình tròn kia có thể soi ra hình của nhóc, đây là lần đầu tiên nhóc biết rõ mình có bộ dáng như thế nào.
Lục Kiêu Kỳ đã nghiền bộ xương khô thành bột phấn, đang lắp ráp rồi rắc vào cái gì đó.
Mạc Cổn Cổn ngồi ở một bên, nhóc không biết Đại Quái Vật đang làm gì. Nhưng lại không gây trở ngại đến việc nhóc cảm thấy bí hiểm, hiện tại trong lòng của Gấu Trúc Đoàn Nhi nho nhỏ, Đại Quái Vật là tồn tại vừa lợi hại vừa tốt bụng nhất thế giới.
Tiểu Cổn Cổn tò mò nhìn nhìn, nhìn không hiểu được, liền cầm tâm can bảo bối mới – cái gương nhỏ – nhìn đến nhìn đi.
Có thể nói, manh manh cực kỳ đáng yêu.
Mạc Cổn Cổn không quá rõ, tại sao tiểu bảo bối này có thể nhìn thấy dáng vẻ của nhóc, bất quá nhóc sẽ thường nhìn nhìn mình.
Ở chỗ sâu trong ký ức, ma ma của nhóc cũng là một thân đen trắng như thế này, nhưng lại lực lưỡng hơn nhóc rất nhiều rất nhiều.
Lúc ấy nhóc cảm thấy ma ma xinh đẹp nhất trên thế giới.
Hiện tại…
Ma ma vẫn xinh đẹp như vậy. Đặc biệt là cái mặt tròn vo đẹp mắt, còn có quầng mắt đen siêu đậm nữa.
Nói đến nhóc, hmm, không chừng sau này cũng có thể giống ma ma đó nha!
Nghĩ nghĩ, Mạc Cổn Cổn liếc trộm Đại Quái Vật một cái, thầm đoán: Cái đuôi kia rất soái, nhưng mà Đại Quái Vật lớn lên có hơi xấu.
Trên mặt bị rụng hết lông rồi, trụi lủi.
May mắn, Đại Quái Vật cũng không có bị rụng sạch lông, cái đầu lông bạc kia vẫn rất rậm rạp, nếu mà là màu xanh sẽ hoàn mỹ hơn.
Trộm nhìn ngực bụng đầy cơ bắp của Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn thầm đau xót: Tội nghiệp quá không có một cọng lông nào luôn. Cúi đầu vỗ vỗ cái bụng mềm nhũn nhũn bông xù xù của mình, nhóc lại cảm thấy kỳ thực mình mới đáng thương, Đại Quái Vật trần trùi trụi lợi hại như vậy, không phải là càng làm nổi bật chính mình rất yếu hay sao?
Lục Kiêu Kỳ dùng khóe mắt đảo qua, nhịn không được nhiễm một tia ý cười.
Nhóc con kia cầm gương soi trái soi phải, nhăn mặt nhíu mày, vỗ đầu sờ bụng, diễn rất đủ.
Không hiểu tại sao, Lục Thượng tướng lại có chút buồn bực, không biết nhóc con đang nghĩ gì nữa.
Cột gương nhỏ vào dây mây quấn ở sau lưng, Mạc Cổn Cổn cầm một trái táo thơm ngát lên ngửi ngửi, thơm quá đi!
Đại Quái Vật quá tốt.
Rột roạt rột roạt, Mạc Cổn Cổn chép cái miệng nhỏ, ăn ngon lành, cặp mắt ươn ướt nhìn chằm chằm Lục Kiêu Kỳ không rời.
Trong chốc lát, Gấu Trúc Đoàn Nhi ăn hơn nửa trái táo, lúc này bụng của nhóc đã hơi căng lên rồi.
Lục Kiêu Kỳ từng để ý, cũng cảm thấy rất là nghi hoặc, ăn trái táo không kém thân thể nhóc ta là bao, mấy thứ đó đã chui đi đâu hết rồi.
Nhưng rất hiển nhiên, sau khi ăn sạch một trái táo nhóc con vẫn chưa thỏa mãn, lại cầm lấy một mụt măng vàng…
Lục Kiêu Kỳ nhíu mày, cứ ăn cái kiểu này, thân thể chịu nổi sao.
Anh có ý định ngăn cản, nhưng nhìn cái bụng của nhóc con không quá căng phồng, anh liền ngồi đó quan sát.
Thế là, Lục Kiêu Kỳ lắp ráp một buổi chiều, Mạc Cổn Cổn liền ngoan ngoãn ở bên bồi một buổi chiều, miệng lại không hề rảnh rỗi.
Bên cạnh là một đống vỏ măng và hạt táo sắp chất thành núi.
Lúc đầu Lục Kiêu Kỳ cảm thấy nghi hoặc rồi chuyển thành sợ hãi, cuối cùng đã có chút kinh hồn bạt vía.
Thực sự là ăn quá nhiều.
Anh rất sợ nhóc con không cẩn thận sẽ bị bể bụng.
Lục Thượng tướng có thể dùng ‘xem thế là đủ rồi’ để hình dung. Mạc Cổn Cổn không biết được suy nghĩ của anh, cắn một búp măng để bình tĩnh.
Ánh mắt của Đại Quái Vật siêu cấp kỳ quái.
Nóng hừng hực, anh ta, anh ta bị làm sao vậy? (Lúc này bé Cổn đã coi Đại Quái Vật là bạn, không còn cảm giác cao xa vời vợi nữa nên Điềm sửa từ ông thành anh nha)
Mạc Cổn Cổn ngậm búp măng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dè dặt ngẩng đầu lên.
Đại Quái Vật vẫn đang nhìn nhóc hết sức chăm chú, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi trừng mắt nhìn, bỏ măng ra khỏi miệng.
Đưa búp măng đang ăn dở qua, Mạc Cổn Cổn: “Ư?”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Đôi mắt nho nhỏ lấy lòng rồi lại ủy khuất của nhóc con rất thú vị, Lục Kiêu Kỳ nhịn không được muốn đùa nhóc ta.
Đại Quái Vật lấy măng đi, Mạc Cổn Cổn nhìn măng cách mình ngày càng xa, luyến tiếc chẹp chẹp miệng, lại cầm lấy một mụt măng khác ở bên cạnh.
Cứ như là để giảm bớt cảm giác mất mát trong lòng, Mạc Cổn Cổn ăn cực kỳ gắng sức.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Im lặng giật giật khóe mắt, Lục Kiêu Kỳ ấn vào trán của nhóc.
Tiểu móng vuốt của Mạc Cổn Cổn hướng lên trời, ngã lăn ra đất, mơ mơ màng màng nhìn Đại Quái Vật.
Làm, làm gì thế?
Đối diện trong chốc lát, Đại Quái Vật chậm rãi đứng dậy, tiếp tục đi làm mấy cái thứ kỳ quái, để lại Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi với đầu óc mơ hồ.
Ư????
Mạc Cổn Cổn gãi gãi tai, liền lấy tư thế nằm ườn ra vô cùng lười biếng bắt đầu ăn tiếp.
Lúc mà gấu trúc cật hóa buông thả, lớn mật ăn uống, đích thật là vô cùng đáng sợ. Ít nhất, Mạc Cổn Cổn chưa lớn bằng bàn tay có thể ăn trọn thứ lớn hơn nhóc gấp hai lần. Bỗng nhiên nhóc phát hiện trong ổ ổ vàng có một mụt măng trắng.
Mạc Cổn Cổn trở mình, chu cái mông nhỏ vểnh đuôi nhỏ lên vây xem.
Cẩn thận ngửi ngửi, Mạc Cổn Cổn ngửi thấy mùi kỳ quái mà lại thuần khiết, nhóc lôi măng trắng ra ngửi cho thật kỹ.
Thơm thơm, nhưng có hơi gay mũi.
Đây là mùi gì vậy kìa.
Mạc Cổn Cổn không rõ, nhưng trong miệng lại chảy nước miếng, ôm bảo bối mấy giây, rốt cuộc linh hồn cật hóa chiếm thượng phong.
Nhóc lột vỏ, cắn thử một ngụm nhỏ.
Ngọt tư tư, lại có hơi cay cay.
Đây, đây là vị gì nhỉ?
Mạc Cổn Cổn run run cặp tai đen tròn vo, hướng về phía Lục Kiêu Kỳ kêu ư ư.
Mạc Cổn Cổn: “Ư, ư ư!” Đại Quái Vật, cái này!
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, chú ý đến đôi mắt nhỏ đầy ngạc nhiên của nhóc con, anh yên lặng nhớ kỹ bề ngoài của loại măng này. Sau đó anh sờ sờ đầu nhóc rồi làm tiếp.
Nhóc con thích loại này, vậy lần sau liền mang về thêm.
Bị xoa một cái, Mạc Cổn Cổn sung sướng liếm liếm mũi. Nhìn đi, Đại Quái Vật cũng cảm thấy trắng trắng rất kỳ quái mà.
Hai tên vẫn duy trì ‘Khác giống không có cách nào trao đổi’ đặc biệt hài hòa thoả mãn đôi bên.
Một ngày trôi qua, Mạc Cổn Cổn ăn sạch cả ổ ổ vàng, cùng với phân nửa ổ ổ đỏ. Về phần đống măng tím trước cửa thụ động của nhóc…
Mạc Cổn Cổn quyết định để làm bữa khuya.
Sau khi ăn sạch toàn bộ măng trắng, Mạc Cổn Cổn liền cảm thấy cả người tràn ngập sức lực, cứ như đang bay bổng ở trên trời vậy.
Trên thực tế, nhóc đi đường cứ lạn qua lạn lại, đi vài bước thì lảo đảo một cái, cuối cùng ăn vạ nằm ịch xuống đất lăn lăn luôn.
Nắm lấy đuôi nhỏ, bụng nhỏ bông xù xù của Mạc Cổn Cổn hướng lên trên, lắc qua lắc lại.
Lục Kiêu Kỳ ngây người.
Nhóc kia cực kỳ hưng phấn, tự kêu ư ư một cách non nớt.
Lục Kiêu Kỳ khẽ nhíu mày, quẳng người máy sang một bên, đến gần nhóc con, chọt vào mũi nhỏ của nhóc.
Ướt.
Đôi mắt nhỏ nhắn vốn đã long lanh, ngân ngấn nước sắp rơi lệ tới nơi, nhưng nhóc lại hưng phấn lộ răng nanh nhỏ trong miệng ra. Cảm nhận được mùi hương ấm áp quen thuộc, Mạc Cổn Cổn càng nhảy nhót, bốn cái móng vuốt nhỏ cùng vươn ra, thoáng cái đã vịn lấy ngón tay của anh, mở miệng ngậm vào.
Thường ngày đã vô cùng có tinh thần, hôm nay nhóc ta lại càng phấn khởi hơn. Chỉ là con ngươi trong veo như nước đã mơ hồ.
Bộ dáng hết sức kỳ quái, cứ như là…
Uống say.
Im lặng vài giây, Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía đống vỏ trắng một hồi lâu, nhặt lên ngửi thử một cái.
Lục Kiêu Kỳ tức cười.
Phát hiện nhóc con đang vui đùa ầm ĩ không có động tĩnh, anh cúi đầu.
Rũ mắt, Lục Kiêu Kỳ nhìn nhóc ú đang chu mông ngáy khò khò, anh cạn lời.
Mới mấy giây trước còn làm ầm ĩ, bỗng nhiên đã ngủ mất rồi.
Lục Kiêu Kỳ ôm nhóc con, nhìn chằm chằm về phía rừng rậm có hơi chần chừ, sau đó đặt nhóc lên cái đệm nhỏ trong lều. Nhóc con nhẹ nhàng đè ra một cái hố nhỏ trên đệm, toàn bộ thân thể của Cục Bông Nhỏ đều lọt thỏm vào trong, đáng yêu cực.
Nhìn vài giây, Lục Kiêu Kỳ chọt vào cái mông nhỏ tròn vo của nhóc, xoay người ra khỏi lều.
Thế là, trong lúc ngủ, Mạc Cổn Cổn hoàn thành thành tựu tiến dần từng bước.
Trong tay Lục Kiêu Kỳ còn quá ít vật liệu, lần này có trở ngại không nhỏ, nhưng đã tốt hơn nhiều so với dự đoán của anh rồi.
Không biết tình huống hiện tại như thế nào rồi.
Soàn soạt, ầm ầm.
Lục Kiêu Kỳ sửng sốt, vừa quay đầu liền thấy lều của anh lung lay vài cái rồi sụp xuống.
“Ưm ngao!”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Lều sụp xuống hở ra một bọc nhỏ, một lát bên trái nhô ra hình dạng một cái móng vuốt nho nhỏ, một lát bên phải nhô lên hình dáng của một cái đầu nhỏ tròn vo. Nhóc con đang cố gắng lăn qua lăn lại dưới lớp vải lều.
Roẹt roẹt.
Vải lều nhô ra vài đầu ngón tay, một giây kế tiếp, một cái móng móng màu đen có đệm thịt hồng nhạt vươn ra.
Lục Kiêu Kỳ sững sờ nhìn chằm chằm.
Trong chốc lát liền có hơn nửa cái đầu gấu trúc trồi lên từ lỗ thủng nhỏ.
Rất hiển nhiên, con gấu trúc này đã tiến vào trạng thái say rượu, đã vậy rượu phẩm (hành động sau khi say) còn không được tốt lắm nữa.
Lục Kiêu Kỳ im lặng hai giây, vươn đuôi.
Bộp.
Đuôi bị móng vuốt nho nhỏ vỗ một cái, sức mạnh lớn tới mức Lục Kiêu Kỳ đều có chút giật mình, nếu mà anh không dùng lực, vậy có khi nào nhóc con đã hất văng anh ra rồi không. Không chỉ như vậy, ban nãy lúc tiếp xúc với nhau, thậm chí Lục Kiêu Kỳ còn cảm giác được tiểu móng vuốt kia đặc biệt sắc bén.
Lục Kiêu Kỳ híp mắt, tỉ mỉ liếc nhìn móng câu không có gì bất đồng với mọi hôm, đại khái là chỉ hơi sắc nhọn hơn chút thôi.
Anh nhìn sang vỏ măng trắng, chẳng lẽ là… . . .
Tác giả :
Thủy Sâm Sâm