Hôn Trộm 55 Lần
Chương 395: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người em yêu (5)
Sắp đi tới cửa, Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn quần áo của Kiều An Hảo, lại nhìn quần áo giày da của mình, dừng bước lại: "Anh lên lầu đổi quần áo. "
Kiều An Hảo gật đầu, một mình một đi tới chỗ cửa trước, đổi giày, cô vốn muốn mặc bộ quần áo trắng mới mua và sandal, nhưng chân phải vừa mang giầy xong, động tác cô dừng một chút, cuối cùng lại cởi ra, mở ra tủ giày, nhìn hồi lâu bên trong, sau cùng lấy ra một đôi giày vải.
Đôi giày này, là mùa xuân năm nay, hẹn với Kiều An Hạ rồi đi mua, nhưng sau bởi vì tạm thời có biến cố, nên chưa bao giờ mang, bị cô bỏ vào hộp, cất trong tủ giày không có đụng đến.
Kiều An Hảo mang giày xong, đứng trước kính nhìn, cuối cùng cột mái tóc dài thành kiểu tóc đuôi ngựa, gọi má Trần đưa dây buộc tóc lại, mới hài lòng cầm túi lên, đi ra khỏi nhà.
Lục Cẩn Niên thay quần áo xong ra ngoài, thấy Kiều An Hảo đứng ở cửa, tóc dài đen nhánh biến thành đuôi ngựa trẻ trung, tinh thần khẽ dao động, mới lấy ra chìa khóa xe, ấn xuống, đi xuống bậc thang, kéo cửa xe ra.
Sau hai giờ trưa, là lúc ánh mặt trời chói mắt nhất, Lục Cẩn Niên đeo mắt kính Dior đeo, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo tùy ý vén lên tới, cổ áo có hai nút áo cũng cởi ra, phù hợp với cái quần dài vàng nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, thoạt nhìn anh tuấn khiến người ta ngẩn ngơ.
Kiều An Hảo nhìn anh ước chừng năm giây, mới đi tới, đi qua Lục Cẩn Niên, khom người ngồi vào trong xe, ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhiều năm khó quên.
Lục Cẩn Niên bắt đầu khởi động máy, khí lạnh từ từ thổi, tiếng radio cũng vang lên, xe chậm rãi lái ra khỏi Cẩm Tú viên.
Hai bên đường Bắc Kinh có rất nhiều cây cổ thụ cao lớn, che lại ánh sáng rực rỡ, chỉ có những chấm tròn, xuyên qua khe hở của lá, chiếu xuống đây, xe lái qua, ánh sáng và bóng râm không ngừng giao thoa.
Bên trong xe phát một bài hát tiếng anh nhẹ nhàng, khiến lòng của người ta cũng không khỏi yên tĩnh lại.
Qua một lúc lâu, lúc đang đợi đèn đỏ, Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo: "Buổi sáng đi làm tóc?"
"Không có." Kiều An Hảo dừng lại, rồi nói: "Em nói má Trần giúp chải thẳng, rồi gội đầu, uốn lại."
"Ừ." Tầm mắt Lục Cẩn Niên dừng ở mái tóc cột đuôi ngựa lộ ra cái cổ trắng nõn của Kiều An Hảo, mới dời tầm mắt, thấy đèn đỏ đã đổi xanh, đạp chân ga, tiếp tục lái.
Bên trong xe im lặng tầm một phút, Kiều An Hảo quay đầu, trừng to mắt nhìn Lục Cẩn Niên, cười híp mắt hỏi: "Đẹp không?"
Lục Cẩn Niên vừa nhìn con đường phía trước, vừa quay đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, nói: "Đẹp."
Sau một lát, bổ sung: "Giống như hồi trung học cấp hai."
Khóe môi Kiều An Hảo cong lên, dường như sự vui sướng tản mát ra từ đáy lòng: "Cũng đã nhiều năm như vậy, anh còn nhớ rõ dáng vẻ em lúc ấy sao? Bản thân em còn không rõ."
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, đáy lòng lại thầm nhớ, không đơn thuần là trung học cấp hai, ngay cả dáng vẻ non nớt lúc trung học cấp một, anh nhắm mắt lại, cũng có thể mường tượng rất rõ ràng.
Kiều An Hảo gật đầu, một mình một đi tới chỗ cửa trước, đổi giày, cô vốn muốn mặc bộ quần áo trắng mới mua và sandal, nhưng chân phải vừa mang giầy xong, động tác cô dừng một chút, cuối cùng lại cởi ra, mở ra tủ giày, nhìn hồi lâu bên trong, sau cùng lấy ra một đôi giày vải.
Đôi giày này, là mùa xuân năm nay, hẹn với Kiều An Hạ rồi đi mua, nhưng sau bởi vì tạm thời có biến cố, nên chưa bao giờ mang, bị cô bỏ vào hộp, cất trong tủ giày không có đụng đến.
Kiều An Hảo mang giày xong, đứng trước kính nhìn, cuối cùng cột mái tóc dài thành kiểu tóc đuôi ngựa, gọi má Trần đưa dây buộc tóc lại, mới hài lòng cầm túi lên, đi ra khỏi nhà.
Lục Cẩn Niên thay quần áo xong ra ngoài, thấy Kiều An Hảo đứng ở cửa, tóc dài đen nhánh biến thành đuôi ngựa trẻ trung, tinh thần khẽ dao động, mới lấy ra chìa khóa xe, ấn xuống, đi xuống bậc thang, kéo cửa xe ra.
Sau hai giờ trưa, là lúc ánh mặt trời chói mắt nhất, Lục Cẩn Niên đeo mắt kính Dior đeo, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo tùy ý vén lên tới, cổ áo có hai nút áo cũng cởi ra, phù hợp với cái quần dài vàng nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, thoạt nhìn anh tuấn khiến người ta ngẩn ngơ.
Kiều An Hảo nhìn anh ước chừng năm giây, mới đi tới, đi qua Lục Cẩn Niên, khom người ngồi vào trong xe, ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhiều năm khó quên.
Lục Cẩn Niên bắt đầu khởi động máy, khí lạnh từ từ thổi, tiếng radio cũng vang lên, xe chậm rãi lái ra khỏi Cẩm Tú viên.
Hai bên đường Bắc Kinh có rất nhiều cây cổ thụ cao lớn, che lại ánh sáng rực rỡ, chỉ có những chấm tròn, xuyên qua khe hở của lá, chiếu xuống đây, xe lái qua, ánh sáng và bóng râm không ngừng giao thoa.
Bên trong xe phát một bài hát tiếng anh nhẹ nhàng, khiến lòng của người ta cũng không khỏi yên tĩnh lại.
Qua một lúc lâu, lúc đang đợi đèn đỏ, Lục Cẩn Niên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo: "Buổi sáng đi làm tóc?"
"Không có." Kiều An Hảo dừng lại, rồi nói: "Em nói má Trần giúp chải thẳng, rồi gội đầu, uốn lại."
"Ừ." Tầm mắt Lục Cẩn Niên dừng ở mái tóc cột đuôi ngựa lộ ra cái cổ trắng nõn của Kiều An Hảo, mới dời tầm mắt, thấy đèn đỏ đã đổi xanh, đạp chân ga, tiếp tục lái.
Bên trong xe im lặng tầm một phút, Kiều An Hảo quay đầu, trừng to mắt nhìn Lục Cẩn Niên, cười híp mắt hỏi: "Đẹp không?"
Lục Cẩn Niên vừa nhìn con đường phía trước, vừa quay đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, nói: "Đẹp."
Sau một lát, bổ sung: "Giống như hồi trung học cấp hai."
Khóe môi Kiều An Hảo cong lên, dường như sự vui sướng tản mát ra từ đáy lòng: "Cũng đã nhiều năm như vậy, anh còn nhớ rõ dáng vẻ em lúc ấy sao? Bản thân em còn không rõ."
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, đáy lòng lại thầm nhớ, không đơn thuần là trung học cấp hai, ngay cả dáng vẻ non nớt lúc trung học cấp một, anh nhắm mắt lại, cũng có thể mường tượng rất rõ ràng.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ