Hôn Trộm 55 Lần
Chương 355: Hai câu “wo ai ni”(11)
Kiều An Hảo đã hoàn toàn không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì trong phòng, rất nhiều ngổn ngang trong đầu, tại sao Lục Cẩn Niên muốn nắm tay cô? Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì? Không phải vì thích cô nhỉ... Nhưng anh đã từng nói, dù đời này anh thích ai, cũng không thể là cô…
Trong lòng Kiều An Hảo một hồi ngọt ngào, một hồi chua xót, liền như vậy bên trái lồng ngực mềm mại nhất địa phương không ngừng đụng nhau.
Kiều An Hảo cũng không biết rốt cuộc mình và Lục Cẩn Niên đã nắm tay bao lâu, đến cuối cùng trong lòng bàn tay hai người cũng ra đổ mồ hôi, ẩm ướt dính dính, nhưng cảm giác này tuyệt đối không chán ghét, ngược lại còn khiến cô cảm thấy có chút hạnh phúc.
"Tiếp theo sẽ là bài hát nào?" Tống Tương Tư liên tục hát xong ba bài hát, ngồi ở trên ghế sa lon chỉ đạo, mở miệng hỏi.
Ánh mắt Kiều An Hảo nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, không có phản ứng.
" Thời niên thiếu có em, là ai hát vậy?" Lại có những người khác tiếp tục phụ họa hỏi.
Kiều An Hảo như cũ im lặng.
Tống Tương Tư muốn Kiều An Hảo hát, cho nên trước câu hỏi của mọi người, cũng không có người đáp lại, liền mở miệng kêu một tiếng Kiều An Hảo: "Tiểu Kiều!"
Kiều An Hảo nghe được giọng Tống Tương Tư, cuối cùng bình tĩnh lại, không hiểu nhìn Tống Tương Tư, nháy mắt, "Hả?" một tiếng, còn nói: "Chị Tương Tư, sao vậy?"
Tống Tương Tư quơ quơ micro: "Có phải cô yêu cầu bài Thời niên thiếu có em?"
Kiều An Hảo vội vàng gật đầu, sau đó rút tay mình ra khỏi tay của Lục Cẩn Niên thật nhanh, rồi đứng lên.
Lục Cẩn Niên ngồi trên ghế salon, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, tay lại nhẹ nhàng nắm chặt, giống như muốn giữ lại cảm giác nắm tay Kiều An Hảo, vĩnh viễn giữ lại trong lòng bàn tay.
Kiều An Hảo đi tới trước mặt Tống Tương Tư, nhận lấy micro.
Ngồi ở trước dàn karaoke, đang chuẩn bị chọn bối cảnh âm nhạc, bất chợt kinh ngạc nói một câu: "Ơ, sao lại chọn hai người hát bài Thời niên thiếu có em? Tiểu Kiều, hình như cô nhầm rồi?"
Kiều An Hảo còn chưa tỉnh táo lại với việc Lục Cẩn Niên nắm tay trước mặt nhiều người như vậy, đối mặt với câu hỏi của mọi người, đầu óc hơi chậm chạp, vẫn chưa trả lời, Lục Cẩn Niên bất chợt lên tiếng: "Là tôi chọn."
Kiều An Hảo kinh ngạc nhìn về Lục Cẩn Niên, anh và cô chọn cùng ca khúc? Sau đó đáy lòng bắt đầu xuất hiện một cỗ vui sướng khó nói nên lời, bởi vì anh và cô cùng yêu thích một bài hát.
"Lục tiên sinh và tiểu Kiều chọn giống nhau thật, vậy không bằng hai người cùng nhau song ca đi." Có người thừa dịp vui vẻ đề nghị.
Nãy giờ cũng chỉ có một người hát, hơi nhàm chán, đối mặt với đề nghị này, những người khác cũng ồn ào lên tiếng đồng ý.
Kiều An Hảo không dám tự tiện quyết định, vì vậy nhìn về Lục Cẩn Niên, lon Lục Cẩn Niên ngồi ở trên ghế sa dừng lại tầm hai giây không nói tiếng nào đứng lên, cầm một micro khác, đi tới bên cạnh Kiều An Hảo.
Nhìn màn hình chiếu bối cảnh, trong bao sương nháy mắt yên tĩnh lại, Lục Cẩn Niên ưu tiên nhìn Kiều An Hảo ra dấu tay "Xin mời", Kiều An Hảo nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khẽ đếm nhịp, sau đó liền mở miệng bắt đầu: "Anh luôn nhớ về những năm tháng học trò đầy màu sắc, những lúc thẫn thờ vẫn cứ trông ngóng mãi hình bóng em, có lẽ em không biết rằng cậu nhóc con là anh ngày ấy, những bí mật thời niên thiếu anh vẫn luôn giấu ở một góc trong tim."
Trong lòng Kiều An Hảo một hồi ngọt ngào, một hồi chua xót, liền như vậy bên trái lồng ngực mềm mại nhất địa phương không ngừng đụng nhau.
Kiều An Hảo cũng không biết rốt cuộc mình và Lục Cẩn Niên đã nắm tay bao lâu, đến cuối cùng trong lòng bàn tay hai người cũng ra đổ mồ hôi, ẩm ướt dính dính, nhưng cảm giác này tuyệt đối không chán ghét, ngược lại còn khiến cô cảm thấy có chút hạnh phúc.
"Tiếp theo sẽ là bài hát nào?" Tống Tương Tư liên tục hát xong ba bài hát, ngồi ở trên ghế sa lon chỉ đạo, mở miệng hỏi.
Ánh mắt Kiều An Hảo nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, không có phản ứng.
" Thời niên thiếu có em, là ai hát vậy?" Lại có những người khác tiếp tục phụ họa hỏi.
Kiều An Hảo như cũ im lặng.
Tống Tương Tư muốn Kiều An Hảo hát, cho nên trước câu hỏi của mọi người, cũng không có người đáp lại, liền mở miệng kêu một tiếng Kiều An Hảo: "Tiểu Kiều!"
Kiều An Hảo nghe được giọng Tống Tương Tư, cuối cùng bình tĩnh lại, không hiểu nhìn Tống Tương Tư, nháy mắt, "Hả?" một tiếng, còn nói: "Chị Tương Tư, sao vậy?"
Tống Tương Tư quơ quơ micro: "Có phải cô yêu cầu bài Thời niên thiếu có em?"
Kiều An Hảo vội vàng gật đầu, sau đó rút tay mình ra khỏi tay của Lục Cẩn Niên thật nhanh, rồi đứng lên.
Lục Cẩn Niên ngồi trên ghế salon, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, tay lại nhẹ nhàng nắm chặt, giống như muốn giữ lại cảm giác nắm tay Kiều An Hảo, vĩnh viễn giữ lại trong lòng bàn tay.
Kiều An Hảo đi tới trước mặt Tống Tương Tư, nhận lấy micro.
Ngồi ở trước dàn karaoke, đang chuẩn bị chọn bối cảnh âm nhạc, bất chợt kinh ngạc nói một câu: "Ơ, sao lại chọn hai người hát bài Thời niên thiếu có em? Tiểu Kiều, hình như cô nhầm rồi?"
Kiều An Hảo còn chưa tỉnh táo lại với việc Lục Cẩn Niên nắm tay trước mặt nhiều người như vậy, đối mặt với câu hỏi của mọi người, đầu óc hơi chậm chạp, vẫn chưa trả lời, Lục Cẩn Niên bất chợt lên tiếng: "Là tôi chọn."
Kiều An Hảo kinh ngạc nhìn về Lục Cẩn Niên, anh và cô chọn cùng ca khúc? Sau đó đáy lòng bắt đầu xuất hiện một cỗ vui sướng khó nói nên lời, bởi vì anh và cô cùng yêu thích một bài hát.
"Lục tiên sinh và tiểu Kiều chọn giống nhau thật, vậy không bằng hai người cùng nhau song ca đi." Có người thừa dịp vui vẻ đề nghị.
Nãy giờ cũng chỉ có một người hát, hơi nhàm chán, đối mặt với đề nghị này, những người khác cũng ồn ào lên tiếng đồng ý.
Kiều An Hảo không dám tự tiện quyết định, vì vậy nhìn về Lục Cẩn Niên, lon Lục Cẩn Niên ngồi ở trên ghế sa dừng lại tầm hai giây không nói tiếng nào đứng lên, cầm một micro khác, đi tới bên cạnh Kiều An Hảo.
Nhìn màn hình chiếu bối cảnh, trong bao sương nháy mắt yên tĩnh lại, Lục Cẩn Niên ưu tiên nhìn Kiều An Hảo ra dấu tay "Xin mời", Kiều An Hảo nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khẽ đếm nhịp, sau đó liền mở miệng bắt đầu: "Anh luôn nhớ về những năm tháng học trò đầy màu sắc, những lúc thẫn thờ vẫn cứ trông ngóng mãi hình bóng em, có lẽ em không biết rằng cậu nhóc con là anh ngày ấy, những bí mật thời niên thiếu anh vẫn luôn giấu ở một góc trong tim."
Tác giả :
Diệp Phi Dạ