Hôn Trộm 55 Lần
Chương 322: Ba tiếng "Thật xin lỗi" (2)
Editor : Meitu
Nghỉ phép buổi trưa ngày thứ tư, Kiều An Hảo mơ hồ cảm thấy bụng có hơi không thoải mái, cảm giác giống như đến tháng.
Từ nhỏ cô có tật xấu lúc đau bụng kinh, từ trước đến nay kinh nguyệt không đều, có lúc ba bốn tháng tới một lần, đi bệnh viện kiểm tra, cũng không có gì đáng ngại, chỉ uống thuốc Đông y, nửa năm đó thật sự không sao, nhưng vẫn như cũ không đều, nhưng uống thuốc nhiều, thì hại thân, thay đổi bệnh viện kiểm tra, buồng trứng bình thường, nên cuối cùng quyết định không uống thuốc.
Nhưng chỉ là bụng Kiều An Hảo không thoải mái thôi, buổi chiều không có chuyện gì.
Lúc ăn cơm tối, má Trần còn hỏi một câu: "Cô chủ, gần đây cậu chủ bận công việc sao? Không thấy về nhà?"
Những lời này hỏi Kiều An Hảo có hơi sững sờ, sau một lúc lâu, mơ hồ không rõ "Ừ" một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm tối xong, má Trần hâm lại tổ yến Hàn Như Sơ chuẩn bị cho cô, Kiều An Hảo ăn xong, lên lầu, vùi ở trên ghế sa lon xem TV, lại cảm thấy bụng không thoải mái, cô sợ lạnh, kéo một tấm mền lên trên người, sau lại xem TV, rồi dần dần thiếp đi.
-
Mấy ngày nay Lục Cẩn Niên có trở về Cẩm Tú viên, nhưng chỉ dừng xe đến ngoài cửa, không có vào nhà.
Vốn là hôm nay có một bữa tiệc, lúc kết thúc, cũng mới chín giờ rưỡi, ông chủ bữa tiệc mời mọi người chơi đánh bài, Lục Cẩn Niên cũng không biết tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra, tinh thần cứ cảm thấy bất an, đành từ chối.
Trợ lý lái xe từ dưới bãi đậu xe lên, mở cửa cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên không đi vào, mà đứng bên cạnh xe một lát, mở miệng nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu đi về trước đi."
Đợi đến lúc trợ lý đón chiếc taxi rời đi, Lục Cẩn Niên mới lên xe, tốc độ tim đập tăng nhanh, đè nén hơi thở dồn dập, vì vậy mở cửa sổ xe xuống, hơi thở ổn định một chút, lại cảm thấy khó chịu, định khởi động xe lại ngừng.
Qua hồi lâu, sự nặng nề trong lòng Lục Cẩn Niên không giảm bớt chút nào, vì vậy cầm điện thoại di động, gọi về Cẩm Tú viên.
Má Trần giật mình khi thấy số điện thoại di động của anh hiện lên, vừa nhận liền gọi một câu: "Cậu chủ."
Lục Cẩn Niên "Ừ" một tiếng, không thể chờ đợi hỏi thăm: "Kiều Kiều có khỏe không?"
Má Trần cảm thấy cú điện thoại này của Lục Cẩn Niên khó hiểu, sửng sốt, thấy lạ nói: "Cô chủ rất khỏe, ở trên lầu xem TV."
Vốn tâm trạng Lục Cẩn Niên đang bất ổn, rốt cuộc đã bình tĩnh lại, âm thầm thở một hơi, "Ừ" một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
Lục Cẩn Niên muốn đến công ty làm thêm giờ, nhưng lúc lái xe đến ngã ba, không biết tại sao rõ ràng đã gọi cho má Trần, má Trần cũng nói Kiều An Hảo không có sao, nhưng anh vẫn cảm thấy không ổn, cuối cùng dứt khoát chọn quay về Cẩm Tú viên.
Lục Cẩn Niên lái xe vào trong biệt thự Cẩm Tú viên, cũng chỉ mới mười giờ tối rưỡi, má Trần còn chưa ngủ, nghe được tiếng xe, thì đi ra.
Lục Cẩn Niên xuống xe, nhanh chóng đóng cửa xe, hoàn toàn không để ý tới lời má Trần, dứt khoát giơ chìa khóa bấm khóa xe, rồi đi vào trong nhà, ngay cả giầy cũng không cởi ra, sau đó chạy từng bước lên lầu, tới trước cửa phòng ngủ, chợt đẩy cửa ra, đi vào.
Nghỉ phép buổi trưa ngày thứ tư, Kiều An Hảo mơ hồ cảm thấy bụng có hơi không thoải mái, cảm giác giống như đến tháng.
Từ nhỏ cô có tật xấu lúc đau bụng kinh, từ trước đến nay kinh nguyệt không đều, có lúc ba bốn tháng tới một lần, đi bệnh viện kiểm tra, cũng không có gì đáng ngại, chỉ uống thuốc Đông y, nửa năm đó thật sự không sao, nhưng vẫn như cũ không đều, nhưng uống thuốc nhiều, thì hại thân, thay đổi bệnh viện kiểm tra, buồng trứng bình thường, nên cuối cùng quyết định không uống thuốc.
Nhưng chỉ là bụng Kiều An Hảo không thoải mái thôi, buổi chiều không có chuyện gì.
Lúc ăn cơm tối, má Trần còn hỏi một câu: "Cô chủ, gần đây cậu chủ bận công việc sao? Không thấy về nhà?"
Những lời này hỏi Kiều An Hảo có hơi sững sờ, sau một lúc lâu, mơ hồ không rõ "Ừ" một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm tối xong, má Trần hâm lại tổ yến Hàn Như Sơ chuẩn bị cho cô, Kiều An Hảo ăn xong, lên lầu, vùi ở trên ghế sa lon xem TV, lại cảm thấy bụng không thoải mái, cô sợ lạnh, kéo một tấm mền lên trên người, sau lại xem TV, rồi dần dần thiếp đi.
-
Mấy ngày nay Lục Cẩn Niên có trở về Cẩm Tú viên, nhưng chỉ dừng xe đến ngoài cửa, không có vào nhà.
Vốn là hôm nay có một bữa tiệc, lúc kết thúc, cũng mới chín giờ rưỡi, ông chủ bữa tiệc mời mọi người chơi đánh bài, Lục Cẩn Niên cũng không biết tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra, tinh thần cứ cảm thấy bất an, đành từ chối.
Trợ lý lái xe từ dưới bãi đậu xe lên, mở cửa cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên không đi vào, mà đứng bên cạnh xe một lát, mở miệng nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu đi về trước đi."
Đợi đến lúc trợ lý đón chiếc taxi rời đi, Lục Cẩn Niên mới lên xe, tốc độ tim đập tăng nhanh, đè nén hơi thở dồn dập, vì vậy mở cửa sổ xe xuống, hơi thở ổn định một chút, lại cảm thấy khó chịu, định khởi động xe lại ngừng.
Qua hồi lâu, sự nặng nề trong lòng Lục Cẩn Niên không giảm bớt chút nào, vì vậy cầm điện thoại di động, gọi về Cẩm Tú viên.
Má Trần giật mình khi thấy số điện thoại di động của anh hiện lên, vừa nhận liền gọi một câu: "Cậu chủ."
Lục Cẩn Niên "Ừ" một tiếng, không thể chờ đợi hỏi thăm: "Kiều Kiều có khỏe không?"
Má Trần cảm thấy cú điện thoại này của Lục Cẩn Niên khó hiểu, sửng sốt, thấy lạ nói: "Cô chủ rất khỏe, ở trên lầu xem TV."
Vốn tâm trạng Lục Cẩn Niên đang bất ổn, rốt cuộc đã bình tĩnh lại, âm thầm thở một hơi, "Ừ" một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
Lục Cẩn Niên muốn đến công ty làm thêm giờ, nhưng lúc lái xe đến ngã ba, không biết tại sao rõ ràng đã gọi cho má Trần, má Trần cũng nói Kiều An Hảo không có sao, nhưng anh vẫn cảm thấy không ổn, cuối cùng dứt khoát chọn quay về Cẩm Tú viên.
Lục Cẩn Niên lái xe vào trong biệt thự Cẩm Tú viên, cũng chỉ mới mười giờ tối rưỡi, má Trần còn chưa ngủ, nghe được tiếng xe, thì đi ra.
Lục Cẩn Niên xuống xe, nhanh chóng đóng cửa xe, hoàn toàn không để ý tới lời má Trần, dứt khoát giơ chìa khóa bấm khóa xe, rồi đi vào trong nhà, ngay cả giầy cũng không cởi ra, sau đó chạy từng bước lên lầu, tới trước cửa phòng ngủ, chợt đẩy cửa ra, đi vào.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ