Hôn Trộm 55 Lần
Chương 254: Cậu có biết người anh ta thích là ai không?(14)
Editor: Xiu Xiu
Sau khi hoàn toàn mất ý thức, Kiều An Hảo nặng nề chìm vào giấc ngủ, Lục Cẩn Niên nằm ở bên cạnh, lại đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà. Qua một lúc, bởi vì khó chịu, anh ngồi dậy xốc chăn lên, rón ra rón rén xuống giường, cầm theo bao thuốc đi ra ngoài phòng ngủ, đứng ở chỗ cửa sổ cuối hành lang lầu hai, châm một điếu. Vừa hứng gió đêm thổi vào người, vừa hút thuốc, anh phải thật vất vả mới có thể đè ép được cảm giác xúc động táo bạo trong người xuống. Sau đó, anh mới quay trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống giường, nhìn thấy một mảng lớn phía sau lưng cô bị lộ ra ngoài chăn, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn ngủ, da thịt non mềm như có thể búng ra nước, Lục Cẩn Niên thật khó khăn để bình tâm, lại một lần nữa tâm trí anh bị cô làm cho loạn lạc, anh hít vào một hơi thật sâu, vươn tay ra, thật cẩn thận kéo lại chăn cho cô, ngón tay không may đụng phải da thịt của cô, giống như bị điện giật, cả người đều thấy tê dại, ngay lập tức anh lấy chăn che lấp đi cơ thể cô rồi quay lưng lại.
Lục Cẩn Niên cảm giác được độ ấm mềm mại của người con gái đang nằm trong chăn, không ngừng lay động vào lòng anh, khiến cả người anh đều thấy khô nóng khó nhịn, lại muốn đứng dậy nhưng người con gái phía sau lại đột nhiên cọ cọ đầu vào lưng anh.
Toàn thân anh đều vô cùng căng thẳng, vừa định dịch người ra bên ngoài một chút, tay của Kiều An Hảo lại ôm lấy thắt lưng anh.
Chỉ trong nháy mắt, hô hấp của Lục Cẩn Niên như ngừng lại, anh nhắm mắt lại, âm thầm hít vào vài ngụm khí, sau đó mới đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của Kiều An Hảo đang đặt bên hông mình, thong thả xoay người, đang định chuẩn bị tránh ra một khoảng cách với cô, Kiều An Hảo lại hơi nghiêng đầu, gối lên trên cánh tay của anh, hơi thở của cô đều đều kéo dài, phả vào trước ngực anh một hồi ngứa ngáy khó nhịn.
Lục Cẩn Niên muốn đặt Kiều An Hảo sang một bên cũng không thể, bởi vì sức lực anh vừa dùng hơi lớn, khiến Kiều An Hảo đang ngủ say liền bừng tỉnh, cô gái còn đang mơ màng mở to mắt, đáy mắt vẫn còn cả tầng sương mù mờ mịt, vẻ mặt vô tội nhìn về phía anh nhỏ giọng nói thầm một câu: “Lục Cẩn Niên, sao thế?”
Ngữ điệu của cô, mềm mại yếu đuổi, giống như là thầm oán trách, lại giống như đang làm nũng với anh, lúc gọi tên anh, âm thanh còn hơi kéo dài, khiến tận sâu trong đáy lòng Lục Cẩn Niên run lên từng hồi, mạnh mẽ cầm lấy tay cô, rốt cuộc cũng không thể kìm chế mà cúi đầu, ngâm chặt môi của cô.
Kiều An Hảo nửa tỉnh nửa mơ, không giãy dụa cũng không phản kháng, lúc được người đàn ông hôn sâu sắc, còn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nâng hai cánh tay mềm mại lên, ôm lấy cô anh, dáng vẻ cô ngoan ngoãn nhu mì như vậy, khiến Lục Cẩn Niên hoàn toàn mất hết ý trí…
-
Đã một thời gian rất lâu rồi, anh và cô có một buổi tối ăn ý – yêu.
Lục Cẩn Niên cũng không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào, vui sướng đầm đìa sao? Cả thể xác và tinh thần đều vui sướng sao?
Nói ngắn gọn là lúc kết thúc, cả người anh đều có chút lâng lâng hoa mắt choáng váng, anh ghé vào trên người cô, trong phòng tràn ngập mùi nam nữ hoan ái của anh và cô, từ trước đến nay, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đợi hơi thở của anh vững vàng trở lại, lúc từ trên người Kiều An Hảo rời đi, cô gái đã hoàn toàn ngủ say, bởi vì hoan ái, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên phiếm hồng rất đáng yêu.
Lục Cẩn Niên vươn tay, yêu chiều vỗ về đầu của cô, sau đó lấy khăn ướt trong tủ đầu giường, lau sạch sẽ thân thể của cả hai người, rồi kéo cô vào trong ngực, hài lòng nhắm mắt lại.
Sau khi hoàn toàn mất ý thức, Kiều An Hảo nặng nề chìm vào giấc ngủ, Lục Cẩn Niên nằm ở bên cạnh, lại đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà. Qua một lúc, bởi vì khó chịu, anh ngồi dậy xốc chăn lên, rón ra rón rén xuống giường, cầm theo bao thuốc đi ra ngoài phòng ngủ, đứng ở chỗ cửa sổ cuối hành lang lầu hai, châm một điếu. Vừa hứng gió đêm thổi vào người, vừa hút thuốc, anh phải thật vất vả mới có thể đè ép được cảm giác xúc động táo bạo trong người xuống. Sau đó, anh mới quay trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống giường, nhìn thấy một mảng lớn phía sau lưng cô bị lộ ra ngoài chăn, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn ngủ, da thịt non mềm như có thể búng ra nước, Lục Cẩn Niên thật khó khăn để bình tâm, lại một lần nữa tâm trí anh bị cô làm cho loạn lạc, anh hít vào một hơi thật sâu, vươn tay ra, thật cẩn thận kéo lại chăn cho cô, ngón tay không may đụng phải da thịt của cô, giống như bị điện giật, cả người đều thấy tê dại, ngay lập tức anh lấy chăn che lấp đi cơ thể cô rồi quay lưng lại.
Lục Cẩn Niên cảm giác được độ ấm mềm mại của người con gái đang nằm trong chăn, không ngừng lay động vào lòng anh, khiến cả người anh đều thấy khô nóng khó nhịn, lại muốn đứng dậy nhưng người con gái phía sau lại đột nhiên cọ cọ đầu vào lưng anh.
Toàn thân anh đều vô cùng căng thẳng, vừa định dịch người ra bên ngoài một chút, tay của Kiều An Hảo lại ôm lấy thắt lưng anh.
Chỉ trong nháy mắt, hô hấp của Lục Cẩn Niên như ngừng lại, anh nhắm mắt lại, âm thầm hít vào vài ngụm khí, sau đó mới đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của Kiều An Hảo đang đặt bên hông mình, thong thả xoay người, đang định chuẩn bị tránh ra một khoảng cách với cô, Kiều An Hảo lại hơi nghiêng đầu, gối lên trên cánh tay của anh, hơi thở của cô đều đều kéo dài, phả vào trước ngực anh một hồi ngứa ngáy khó nhịn.
Lục Cẩn Niên muốn đặt Kiều An Hảo sang một bên cũng không thể, bởi vì sức lực anh vừa dùng hơi lớn, khiến Kiều An Hảo đang ngủ say liền bừng tỉnh, cô gái còn đang mơ màng mở to mắt, đáy mắt vẫn còn cả tầng sương mù mờ mịt, vẻ mặt vô tội nhìn về phía anh nhỏ giọng nói thầm một câu: “Lục Cẩn Niên, sao thế?”
Ngữ điệu của cô, mềm mại yếu đuổi, giống như là thầm oán trách, lại giống như đang làm nũng với anh, lúc gọi tên anh, âm thanh còn hơi kéo dài, khiến tận sâu trong đáy lòng Lục Cẩn Niên run lên từng hồi, mạnh mẽ cầm lấy tay cô, rốt cuộc cũng không thể kìm chế mà cúi đầu, ngâm chặt môi của cô.
Kiều An Hảo nửa tỉnh nửa mơ, không giãy dụa cũng không phản kháng, lúc được người đàn ông hôn sâu sắc, còn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nâng hai cánh tay mềm mại lên, ôm lấy cô anh, dáng vẻ cô ngoan ngoãn nhu mì như vậy, khiến Lục Cẩn Niên hoàn toàn mất hết ý trí…
-
Đã một thời gian rất lâu rồi, anh và cô có một buổi tối ăn ý – yêu.
Lục Cẩn Niên cũng không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào, vui sướng đầm đìa sao? Cả thể xác và tinh thần đều vui sướng sao?
Nói ngắn gọn là lúc kết thúc, cả người anh đều có chút lâng lâng hoa mắt choáng váng, anh ghé vào trên người cô, trong phòng tràn ngập mùi nam nữ hoan ái của anh và cô, từ trước đến nay, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đợi hơi thở của anh vững vàng trở lại, lúc từ trên người Kiều An Hảo rời đi, cô gái đã hoàn toàn ngủ say, bởi vì hoan ái, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên phiếm hồng rất đáng yêu.
Lục Cẩn Niên vươn tay, yêu chiều vỗ về đầu của cô, sau đó lấy khăn ướt trong tủ đầu giường, lau sạch sẽ thân thể của cả hai người, rồi kéo cô vào trong ngực, hài lòng nhắm mắt lại.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ