Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 6 - Chương 1: Phiên ngoại 1: Buổi tiệc sinh nhật một tuổi của tống tiểu bảo
Lúc Cận Tử Kỳ mang thai được bảy tháng thì đến sinh nhật của Tống Tiểu Bảo. Khác với thân thể từ nhỏ đã mập ú của Cận Mỗ Mỗ, Tống Tiểu Bảo từ trước đến nay đều có một thân hình hoàn mỹ.
Tô Ngưng Tuyết nhìn Tống Tiểu Bảo trắng trẻo xinh xắn, vui mừng may cho Tống Tiểu Bảo một bộ quần áo hoàng tử. Lúc đó, Cận Mỗ Mỗ đang bưng một dĩa đùi gà, ngắm nhìn những chiếc đùi gà, vừa dùng sức nhai, vừa trừng mắt nhìn Tống Tiểu Bảo đang mặc đồ mới, thu hút quan khách: “Phô trương không biết xấu hổ!”
Sau đó, đùi gà trên tay Cận Mỗ Mỗ bị cướp đi, đĩa đùi gà đang cầm ở tay bên kia cũng bị mất.
“Đùi gà của ta… Đùi gà…” Cận Mỗ Mỗ chu cái miệng nhỏ dính đầy mỡ, muốn đi cướp lại cái đĩa.
Cái đầu dưa hấu nặng nề bị một hạt dẻ ném trúng.
“Ai lấy đùi gà của ta! Ai… Ai…” Cận Mỗ Mỗ tức giận quay đầu, liền nhìn thấy người bố đẹp trai đang liếc mình.
“Bố… Bố cũng muốn ăn đùi gà sao?”
“Cận Mỗ Mỗ, lại tiếp tục như vậy, tiểu công chúa của con còn cần con sao?” Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Mỗ Mỗ mặc quần yếm cùng áo sơ mi ca rô, nhìn cái bụng nhỏ căng tròn lên mà nhíu mày.
“Cái này… Bố à, thực ra nam nhi cường tráng một chút mới bảo vệ được nữ nhi chứ.” Cơ thể nhỏ bé của Cận Mỗ Mỗ run lên.
“Mỗ Mỗ, con có chắc là mình cường tráng, không phải mập chứ?”
Cận Tử Kỳ vịn vào lưng chậm rãi đi tới, Tống Kỳ Diễn thấy vậy liền lập tức tới đỡ cô.
“Sao lại qua đây? Không phải bảo em ngồi đó nghỉ ngơi sao?”
“Cứ ngồi một chỗ khó chịu lắm, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.” Cận Tử Kỳ dựa vào người Tống Kỳ Diễn, liếc mắt về phía Cận Mỗ Mỗ đang vui vẻ đi lấy đùi gà.
“Cận Mỗ Mỗ, hôm qua giáo viên của con gọi điện về nhà, nói các con kiểm tra sức khỏe rồi. Bác sĩ nói cơ thể con vì quá mập nên rơi vào trạng thái mệt mỏi. Từ hôm nay trở đi, con phải ăn nhiều rau quả, ít ăn thịt lại biết chưa?”
“Kỳ Kỳ…” Cận Mỗ Mỗ ợ một cái, hờn tủi nhìn Cận Tử Kỳ.
“Đừng giả bộ đáng thương nữa, sau này mỗi tuần chỉ được ăn bốn cái đùi gà.”
“Kỳ Kỳ, mẹ làm như vậy là tổn thương đến tâm hồn nhỏ bé của con, mẹ có biết không?” Cận Mỗ Mỗ hai tay chống nạnh (thật ra đã không nhìn ra eo nữa rồi). Lòng đầy căm phẫn lên án bố mẹ mình.
“Đây là con cái nhà ai, trông thật phúc hậu.”
Một bên bỗng nhiên có một người khách nữ tò mò chỉ vào Cận Mỗ Mỗ, nói với người con trai bên cạnh.
“Tròn vo, chồng à, anh có cảm thấy rất giống với con sóc chuột mà chúng ta nuôi ở nhà không?”
Biểu cảm tức giận trên mặt Cận Mỗ Mỗ hóa đá từng chút, rồi lại tao nhã từng chút, vỡ vụn ra. Cậu bé quay người một cái thật mạnh, tức giận chỉ vào nữ khách mời: “Cô mới giống con sóc chuột, cả nhà cô đều là sóc chuột.”
Mỗ Mỗ vừa dứt lời, đã bị đánh một cái sau ót.
“Thật ngại quá, đứa trẻ này bình thường không như vậy.” Cận Tử Kỳ cười nhận lỗi với vị khách nữ, nháy mắt với Tống Kỳ Diễn, ra hiệu lập tức bụm miệng Cận Mỗ Mỗ và bế đi.
Người khách không để tâm cười cười, cùng chồng mình đi khỏi.
“Cận Mỗ Mỗ, mẹ phát hiện ra con sau khi đi học tiểu học thì càng ngày càng hư đó.” Cận Tử Kỳ tắt nụ cười, đi đến trước mặt Cận Mỗ Mỗ.
Cận Mỗ Mỗ ngó Cận Tử Kỳ một cái, bất mãn quay lưng đi.
“Làm sao, tức giận hả?” Cận Tử Kỳ ngồi xuống trước mặt con trai, nhéo nhéo hai má mềm mềm.
“Mọi người lừa gạt, đều là đại lừa gạt!” Cận Mỗ Mỗ phồng má, tức giận nói.
“Ai đã lừa con?” Cận Tử Kỳ nghe thấy như lạc vào sương mù.
“Chính là Cận Kỳ Kỳ đó! Không phải mẹ nói đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu sao?” Cận Mỗ Mỗ lẩm bẩm.
“Mẹ nói những lời này lúc nào, sao mẹ lại không biết nhỉ?”
“Chính lần trước đó! Chính là lúc bố đang giúp Kỳ Kỳ tắm!” Cận Mỗ Mỗ nói to lên.
Không khí đang náo nhiệt của buổi tiệc sinh nhật lập tức lắng xuống. Cận Tử Kỳ thấy những ánh nhìn kì quái ở đằng kia, cười khô khốc, vỗ vỗ sau ót Cận Mỗ Mỗ.
“Trẻ con không hiểu chuyện, mọi người để để tâm, đừng để tâm.”
“Mỗ Mỗ sao lại không hiểu chuyện vậy chứ?” Cận Mỗ Mỗ không vui, bực mình hét lên “Kỳ Kỳ dặn Mỗ Mỗ không được nói ra chuyện trước đây bố mỗi đêm đều trèo lên sân thượng Kỳ Kỳ, vì vậy người khác hỏi Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ đều không nói với bọn họ.”
Ánh mắt của những người đối diện càng lúc càng kì quái, mặt Cận Tử Kỳ nóng lên. “Ách…”
Lúc đó, em bé dễ thương Tống Tiểu Bảo chưa lộ ra tính cách Hỗn Thế Tiểu Ma Vương (tên quỷ nhỏ xấu tính), hồn nhiên nghiêng đầu, phun bong bóng, đôi mắt chớp chớp, khiến cho bản năng làm mẹ của mấy nữ khách mời trỗi dậy, tranh nhau bế Tống Tiểu Bảo. Hình như, Tống Tiểu Bảo từ nhỏ đã có năng lực phân biệt đẹp xấu.
Nếu như là người đẹp bế, cậu bé sẽ cười khanh khách, còn hoa chân múa tay trong lòng người ta, vui mừng khôn xiết.
Nếu như là thím nào đó bế cậu, vẻ tươi cười cũng giảm đi, nhưng tốt xấu vẫn là cười, cứ ngoan ngoãn không động đậy như vậy.
Nếu như là người bình thường bế cậu, khuôn mắt nhỏ nhắn không có biểu cảm gì, đơn thuần nhìn về một hướng, mọi người đều ngại ngùng không dám ôm nó lâu, chỉ đành trả cậu về.
Nhưng nếu là người có một chút khuyết điểm bế, Tống Tiểu Bảo lúc đó trở mặt, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, cho dù có chọc thế nào cũng không chịu mở mắt ra, làm bộ giả chết.
Sinh nhật một tuổi không thể thiếu chính là nghi thức chọn đồ đoán tương lai. Chỗ chọn đồ vật dự đoán tương lai là các đồ vật vô cùng kì lạ. Sau khi đặt Tống Tiểu Bảo trên bàn đầy các đồ vật, không ít người chưa nhìn thấy trẻ con chọn đồ đoán tương lai bao giờ đều vây tới xem.
Sau đó, trong những vật kỳ dị đó, Tống Tiểu Bảo bắt đầu bò. Trước vô số ánh mắt nhìn chăm chú, cậu bé bò bên này bên kia, rồi không bò về phía các đồ vật trên bàn.
“Tiểu Bảo, cháu xem đây là gì, thích không? Đến chỗ bà ngoại đi.”
Tô Ngưng Tuyết cầm một cái bàn tính vàng nhỏ, quơ quơ trước mặt Tống Tiểu Bảo.
Nhưng Tống Tiểu Bảo không thèm để ý đến, bàn tay nhỏ đưa ra, đẩy bàn tính trong tay Tô Ngưng Tuyết đi. Tống Tiểu Bảo vòng tới vòng lui trên bàn mấy vòng, đều không chọn được đồ mà mình thích.
Có vị khách sốt ruột rồi lấy chiếc nhẫn kim cương của mình bỏ trước mặt Tống Tiểu Bảo. Kết quả, Tống Tiểu Bảo cũng lãnh đạm nhìn lướt qua, sau đó bình tĩnh bò qua.
“Thật ngại quá, thật ngại quá, tới muộn rồi.”
Bỗng nhiên, một giọng nói dịu dàng từ trong đám người vang lên. Sau đó, khách mời vội tránh sang một bên, là một cặp vợ chồng bế một đứa bé gái chạy đến.
Con gái của bọn họ nhìn có vẻ cũng bảy tháng tuổi. Đôi mắt to rưng rưng nước mắt hiếu kì nhìn xung quanh, vô cùng đáng yêu. Cô bé ngó qua những “món đồ chơi” trên bàn, lập tức phấn khích nhảy nhảy trong lòng mẹ, bì bõm nói tiếng không ai hiểu.
Lúc này, Tống Tiểu Bảo cảm xúc đang sa sút bỗng đột nhiên ngẩng đầu nhìn tiểu nha đầu, cứ nhìn không tời mắt.
“Bé ngoan, tiểu ca ca đang chọn đồ vật đoán tương lai, không thể qua đó quấy phá được.”
Người mẹ dịu dàng nói với tiểu nha đầu đang gây ồn, nhưng nước mắt của cô bé đã trào ra rồi.
Lúc đó, Tống Tiểu Bảo lại đột nhiên cầm lấy một con dấu bên cạnh, giơ bàn tay nhỏ lên, cũng bì bõm nói tiếng không ai hiểu. Mọi người kinh ngạc phát hiện, tay cậu bé đưa về phía cô bé kia. Tiểu nha đầu nhìn Tống Tiểu Bảo, hít hít cái mũi nhỏ, miệng cười toe toét như tiếng bú sữa.
Người khách có ý tốt lập tức bảo mẹ của cô bé cũng đặt cô bé lên bàn. Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc nhìn nhau. Cô bé đã được đặt lên bên cạnh Tống Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo hào phóng nhích về một bên, sau đó lại bò tới, bàn tay mập nhỏ nắm chặt bàn tay của cô bé, cười vui vẻ. Tiếp đến, Tống Tiểu Bảo dựa vào cái đầu nhỏ, rồi lại nhìn chằm chằm vào cái quần yếm của cô bé.
Tống Tiểu Bảo trừng mắt nhìn, rồi lại cúi đầu nhìn vào quần yếm của mình. Ánh mắt đầy sự nghi hoặc. Tống Tiểu Bảo lại nhìn xuống phía dưới của cô bé rồi giơ tay lên cầm vào đống mềm mềm của mình.
Ách, hình như có nhiều hơn một thứ như vậy!
Rồi lại sau đó, Tống Tiểu Bảo giống như phát hiện ra một kho báu kinh ngạc, lao vào ép cô bé dưới cơ thể mình.
“I i a a, i i a a…”
“Nhỏ như vậy mà đã biết làm chuyện này rồi hả?”
Toàn bộ khách mời chợt cười.
Rõ ràng, Tống Tiểu Bảo còn khỏe mạnh cáu kỉnh mà ôm lấy tiểu nha đầu không buông ra. Bố mẹ của cô bé đều xấu hổ, kéo mạnh Tống Tiểu Bảo, ôm con gái của mình tránh qua một bên. Là chủ nhà, Cận Tử Kỳ cũng rất xấu hổ, con trai nhà mình còn nhỏ mà đã như vậy…
Tống Tiểu Bảo nhìn “món đồ chơi” mới của mình bị cướp đi, không vui, méo miệng lại, im lặng thở dài. Sau đó, cậu bé bò lui bò tới, cứ như vậy bò đến bên mẹ cô bé. Cậu nắm lấy áo của cô ấy không chịu buông ra, vui thích nhìn tiểu nha đầu trong lòng mẹ.
“Ha ha, xem ra thực sự nhìn trúng con gái nhà cô rồi!” Một vị khách mời cười trêu chọc.
Đợt chọn đồ đoán tương lai thứ nhất thất bại, cặp vợ chồng đó đành phải bế con mình tránh ra xa, bắt đầu đợt thứ hai. Trước vô số ánh nhìn soi mói, Tống Tiểu Bảo bò tới bò lui, mục đích vẫn là bò tới bên người mẹ đó, lại nắm lấy áo của cô ấy không buông, có chút oán trách nhìn tiểu nha đầu.
Cả nhà lập tức trở nên lạnh xuống.
Đợt chọn đồ đoán tương lai thứ hai lại thất bại, thêm lần nữa lại bế tiểu nha đầu ra xa, lại bắt đầu đợt thứ ba. Trước vô số ánh nhìn săm soi, Tống Tiểu Bảo bò rồi lại bò, lại lần nữa bò tới cạnh người mẹ đó, lại lần nữa nắm lấy áo cô, ánh mắt mong đợi nhìn cô bé trong lòng mẹ.
Mọi người nhìn nhau, không lẽ hôm nay tiểu bảo bối của Tống gia chọn nha đầu này? Sắc mặt bố mẹ cô bé có chút khó coi, nói muốn đến chỗ bàn nghỉ ngơi.
Đợt thứ tư chọn đồ vật đoán tương lai bắt đầu. Lại một lần nữa trước mắt mọi người, Tống Tiểu Bảo bò ra phá vòng vây, được người nào đó dìu xuống, lại bò về phía mẹ của cô bé đó.
“Mau đi bế Tiểu Bảo về đây.” Cận Tử Kỳ xấu hổ, âm thầm đẩy Tống Kỳ Diễn.
Kết quả, Tống Kỳ Diễn vừa chạm vào Tống Tiểu Bảo, Tống Tiểu Bảo đã cười toe toét. Bàn tay nhỏ víu vào ngón áp út của Tống Kỳ Diễn, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới không rời.
“Tiểu bảo bối, chú cho con mượn, ha ha.” Một vị khách mời lập tức săn sóc mà đưa đến một chiếc nhẫn kim cương.
Tống Tiểu Bảo vui vẻ cầm lấy chiếc nhẫn, nhanh chóng bò tới bên chân người mẹ kia. Được người khách nam lúc nãy bế lên, Tiểu Bảo giơ chiếc nhẫn kim cương trước mặt tiểu nha đầu đó, i i a a nói gì đó.
Tiểu nha đầu nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, lập tức nhào về phía trước, nắm lấy chiếc nhẫn.
Xung quanh lập tức vang lên tràng vỗ tay. Cận Tử Kỳ vuốt trán, Tống Kỳ Diễn tối sầm mặt lại. Tiểu tử thối này, còn nhỏ như vậy mà đã biết tán gái rồi. Mà Tống Tiểu Bảo, trước mặt biết bao người, lao tới, đập đập thiếu lịch sự với cô bé chỉ mới sáu tháng tuổi.
Tô Ngưng Tuyết nhìn Tống Tiểu Bảo trắng trẻo xinh xắn, vui mừng may cho Tống Tiểu Bảo một bộ quần áo hoàng tử. Lúc đó, Cận Mỗ Mỗ đang bưng một dĩa đùi gà, ngắm nhìn những chiếc đùi gà, vừa dùng sức nhai, vừa trừng mắt nhìn Tống Tiểu Bảo đang mặc đồ mới, thu hút quan khách: “Phô trương không biết xấu hổ!”
Sau đó, đùi gà trên tay Cận Mỗ Mỗ bị cướp đi, đĩa đùi gà đang cầm ở tay bên kia cũng bị mất.
“Đùi gà của ta… Đùi gà…” Cận Mỗ Mỗ chu cái miệng nhỏ dính đầy mỡ, muốn đi cướp lại cái đĩa.
Cái đầu dưa hấu nặng nề bị một hạt dẻ ném trúng.
“Ai lấy đùi gà của ta! Ai… Ai…” Cận Mỗ Mỗ tức giận quay đầu, liền nhìn thấy người bố đẹp trai đang liếc mình.
“Bố… Bố cũng muốn ăn đùi gà sao?”
“Cận Mỗ Mỗ, lại tiếp tục như vậy, tiểu công chúa của con còn cần con sao?” Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Mỗ Mỗ mặc quần yếm cùng áo sơ mi ca rô, nhìn cái bụng nhỏ căng tròn lên mà nhíu mày.
“Cái này… Bố à, thực ra nam nhi cường tráng một chút mới bảo vệ được nữ nhi chứ.” Cơ thể nhỏ bé của Cận Mỗ Mỗ run lên.
“Mỗ Mỗ, con có chắc là mình cường tráng, không phải mập chứ?”
Cận Tử Kỳ vịn vào lưng chậm rãi đi tới, Tống Kỳ Diễn thấy vậy liền lập tức tới đỡ cô.
“Sao lại qua đây? Không phải bảo em ngồi đó nghỉ ngơi sao?”
“Cứ ngồi một chỗ khó chịu lắm, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.” Cận Tử Kỳ dựa vào người Tống Kỳ Diễn, liếc mắt về phía Cận Mỗ Mỗ đang vui vẻ đi lấy đùi gà.
“Cận Mỗ Mỗ, hôm qua giáo viên của con gọi điện về nhà, nói các con kiểm tra sức khỏe rồi. Bác sĩ nói cơ thể con vì quá mập nên rơi vào trạng thái mệt mỏi. Từ hôm nay trở đi, con phải ăn nhiều rau quả, ít ăn thịt lại biết chưa?”
“Kỳ Kỳ…” Cận Mỗ Mỗ ợ một cái, hờn tủi nhìn Cận Tử Kỳ.
“Đừng giả bộ đáng thương nữa, sau này mỗi tuần chỉ được ăn bốn cái đùi gà.”
“Kỳ Kỳ, mẹ làm như vậy là tổn thương đến tâm hồn nhỏ bé của con, mẹ có biết không?” Cận Mỗ Mỗ hai tay chống nạnh (thật ra đã không nhìn ra eo nữa rồi). Lòng đầy căm phẫn lên án bố mẹ mình.
“Đây là con cái nhà ai, trông thật phúc hậu.”
Một bên bỗng nhiên có một người khách nữ tò mò chỉ vào Cận Mỗ Mỗ, nói với người con trai bên cạnh.
“Tròn vo, chồng à, anh có cảm thấy rất giống với con sóc chuột mà chúng ta nuôi ở nhà không?”
Biểu cảm tức giận trên mặt Cận Mỗ Mỗ hóa đá từng chút, rồi lại tao nhã từng chút, vỡ vụn ra. Cậu bé quay người một cái thật mạnh, tức giận chỉ vào nữ khách mời: “Cô mới giống con sóc chuột, cả nhà cô đều là sóc chuột.”
Mỗ Mỗ vừa dứt lời, đã bị đánh một cái sau ót.
“Thật ngại quá, đứa trẻ này bình thường không như vậy.” Cận Tử Kỳ cười nhận lỗi với vị khách nữ, nháy mắt với Tống Kỳ Diễn, ra hiệu lập tức bụm miệng Cận Mỗ Mỗ và bế đi.
Người khách không để tâm cười cười, cùng chồng mình đi khỏi.
“Cận Mỗ Mỗ, mẹ phát hiện ra con sau khi đi học tiểu học thì càng ngày càng hư đó.” Cận Tử Kỳ tắt nụ cười, đi đến trước mặt Cận Mỗ Mỗ.
Cận Mỗ Mỗ ngó Cận Tử Kỳ một cái, bất mãn quay lưng đi.
“Làm sao, tức giận hả?” Cận Tử Kỳ ngồi xuống trước mặt con trai, nhéo nhéo hai má mềm mềm.
“Mọi người lừa gạt, đều là đại lừa gạt!” Cận Mỗ Mỗ phồng má, tức giận nói.
“Ai đã lừa con?” Cận Tử Kỳ nghe thấy như lạc vào sương mù.
“Chính là Cận Kỳ Kỳ đó! Không phải mẹ nói đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu sao?” Cận Mỗ Mỗ lẩm bẩm.
“Mẹ nói những lời này lúc nào, sao mẹ lại không biết nhỉ?”
“Chính lần trước đó! Chính là lúc bố đang giúp Kỳ Kỳ tắm!” Cận Mỗ Mỗ nói to lên.
Không khí đang náo nhiệt của buổi tiệc sinh nhật lập tức lắng xuống. Cận Tử Kỳ thấy những ánh nhìn kì quái ở đằng kia, cười khô khốc, vỗ vỗ sau ót Cận Mỗ Mỗ.
“Trẻ con không hiểu chuyện, mọi người để để tâm, đừng để tâm.”
“Mỗ Mỗ sao lại không hiểu chuyện vậy chứ?” Cận Mỗ Mỗ không vui, bực mình hét lên “Kỳ Kỳ dặn Mỗ Mỗ không được nói ra chuyện trước đây bố mỗi đêm đều trèo lên sân thượng Kỳ Kỳ, vì vậy người khác hỏi Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ đều không nói với bọn họ.”
Ánh mắt của những người đối diện càng lúc càng kì quái, mặt Cận Tử Kỳ nóng lên. “Ách…”
Lúc đó, em bé dễ thương Tống Tiểu Bảo chưa lộ ra tính cách Hỗn Thế Tiểu Ma Vương (tên quỷ nhỏ xấu tính), hồn nhiên nghiêng đầu, phun bong bóng, đôi mắt chớp chớp, khiến cho bản năng làm mẹ của mấy nữ khách mời trỗi dậy, tranh nhau bế Tống Tiểu Bảo. Hình như, Tống Tiểu Bảo từ nhỏ đã có năng lực phân biệt đẹp xấu.
Nếu như là người đẹp bế, cậu bé sẽ cười khanh khách, còn hoa chân múa tay trong lòng người ta, vui mừng khôn xiết.
Nếu như là thím nào đó bế cậu, vẻ tươi cười cũng giảm đi, nhưng tốt xấu vẫn là cười, cứ ngoan ngoãn không động đậy như vậy.
Nếu như là người bình thường bế cậu, khuôn mắt nhỏ nhắn không có biểu cảm gì, đơn thuần nhìn về một hướng, mọi người đều ngại ngùng không dám ôm nó lâu, chỉ đành trả cậu về.
Nhưng nếu là người có một chút khuyết điểm bế, Tống Tiểu Bảo lúc đó trở mặt, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, cho dù có chọc thế nào cũng không chịu mở mắt ra, làm bộ giả chết.
Sinh nhật một tuổi không thể thiếu chính là nghi thức chọn đồ đoán tương lai. Chỗ chọn đồ vật dự đoán tương lai là các đồ vật vô cùng kì lạ. Sau khi đặt Tống Tiểu Bảo trên bàn đầy các đồ vật, không ít người chưa nhìn thấy trẻ con chọn đồ đoán tương lai bao giờ đều vây tới xem.
Sau đó, trong những vật kỳ dị đó, Tống Tiểu Bảo bắt đầu bò. Trước vô số ánh mắt nhìn chăm chú, cậu bé bò bên này bên kia, rồi không bò về phía các đồ vật trên bàn.
“Tiểu Bảo, cháu xem đây là gì, thích không? Đến chỗ bà ngoại đi.”
Tô Ngưng Tuyết cầm một cái bàn tính vàng nhỏ, quơ quơ trước mặt Tống Tiểu Bảo.
Nhưng Tống Tiểu Bảo không thèm để ý đến, bàn tay nhỏ đưa ra, đẩy bàn tính trong tay Tô Ngưng Tuyết đi. Tống Tiểu Bảo vòng tới vòng lui trên bàn mấy vòng, đều không chọn được đồ mà mình thích.
Có vị khách sốt ruột rồi lấy chiếc nhẫn kim cương của mình bỏ trước mặt Tống Tiểu Bảo. Kết quả, Tống Tiểu Bảo cũng lãnh đạm nhìn lướt qua, sau đó bình tĩnh bò qua.
“Thật ngại quá, thật ngại quá, tới muộn rồi.”
Bỗng nhiên, một giọng nói dịu dàng từ trong đám người vang lên. Sau đó, khách mời vội tránh sang một bên, là một cặp vợ chồng bế một đứa bé gái chạy đến.
Con gái của bọn họ nhìn có vẻ cũng bảy tháng tuổi. Đôi mắt to rưng rưng nước mắt hiếu kì nhìn xung quanh, vô cùng đáng yêu. Cô bé ngó qua những “món đồ chơi” trên bàn, lập tức phấn khích nhảy nhảy trong lòng mẹ, bì bõm nói tiếng không ai hiểu.
Lúc này, Tống Tiểu Bảo cảm xúc đang sa sút bỗng đột nhiên ngẩng đầu nhìn tiểu nha đầu, cứ nhìn không tời mắt.
“Bé ngoan, tiểu ca ca đang chọn đồ vật đoán tương lai, không thể qua đó quấy phá được.”
Người mẹ dịu dàng nói với tiểu nha đầu đang gây ồn, nhưng nước mắt của cô bé đã trào ra rồi.
Lúc đó, Tống Tiểu Bảo lại đột nhiên cầm lấy một con dấu bên cạnh, giơ bàn tay nhỏ lên, cũng bì bõm nói tiếng không ai hiểu. Mọi người kinh ngạc phát hiện, tay cậu bé đưa về phía cô bé kia. Tiểu nha đầu nhìn Tống Tiểu Bảo, hít hít cái mũi nhỏ, miệng cười toe toét như tiếng bú sữa.
Người khách có ý tốt lập tức bảo mẹ của cô bé cũng đặt cô bé lên bàn. Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc nhìn nhau. Cô bé đã được đặt lên bên cạnh Tống Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo hào phóng nhích về một bên, sau đó lại bò tới, bàn tay mập nhỏ nắm chặt bàn tay của cô bé, cười vui vẻ. Tiếp đến, Tống Tiểu Bảo dựa vào cái đầu nhỏ, rồi lại nhìn chằm chằm vào cái quần yếm của cô bé.
Tống Tiểu Bảo trừng mắt nhìn, rồi lại cúi đầu nhìn vào quần yếm của mình. Ánh mắt đầy sự nghi hoặc. Tống Tiểu Bảo lại nhìn xuống phía dưới của cô bé rồi giơ tay lên cầm vào đống mềm mềm của mình.
Ách, hình như có nhiều hơn một thứ như vậy!
Rồi lại sau đó, Tống Tiểu Bảo giống như phát hiện ra một kho báu kinh ngạc, lao vào ép cô bé dưới cơ thể mình.
“I i a a, i i a a…”
“Nhỏ như vậy mà đã biết làm chuyện này rồi hả?”
Toàn bộ khách mời chợt cười.
Rõ ràng, Tống Tiểu Bảo còn khỏe mạnh cáu kỉnh mà ôm lấy tiểu nha đầu không buông ra. Bố mẹ của cô bé đều xấu hổ, kéo mạnh Tống Tiểu Bảo, ôm con gái của mình tránh qua một bên. Là chủ nhà, Cận Tử Kỳ cũng rất xấu hổ, con trai nhà mình còn nhỏ mà đã như vậy…
Tống Tiểu Bảo nhìn “món đồ chơi” mới của mình bị cướp đi, không vui, méo miệng lại, im lặng thở dài. Sau đó, cậu bé bò lui bò tới, cứ như vậy bò đến bên mẹ cô bé. Cậu nắm lấy áo của cô ấy không chịu buông ra, vui thích nhìn tiểu nha đầu trong lòng mẹ.
“Ha ha, xem ra thực sự nhìn trúng con gái nhà cô rồi!” Một vị khách mời cười trêu chọc.
Đợt chọn đồ đoán tương lai thứ nhất thất bại, cặp vợ chồng đó đành phải bế con mình tránh ra xa, bắt đầu đợt thứ hai. Trước vô số ánh nhìn soi mói, Tống Tiểu Bảo bò tới bò lui, mục đích vẫn là bò tới bên người mẹ đó, lại nắm lấy áo của cô ấy không buông, có chút oán trách nhìn tiểu nha đầu.
Cả nhà lập tức trở nên lạnh xuống.
Đợt chọn đồ đoán tương lai thứ hai lại thất bại, thêm lần nữa lại bế tiểu nha đầu ra xa, lại bắt đầu đợt thứ ba. Trước vô số ánh nhìn săm soi, Tống Tiểu Bảo bò rồi lại bò, lại lần nữa bò tới cạnh người mẹ đó, lại lần nữa nắm lấy áo cô, ánh mắt mong đợi nhìn cô bé trong lòng mẹ.
Mọi người nhìn nhau, không lẽ hôm nay tiểu bảo bối của Tống gia chọn nha đầu này? Sắc mặt bố mẹ cô bé có chút khó coi, nói muốn đến chỗ bàn nghỉ ngơi.
Đợt thứ tư chọn đồ vật đoán tương lai bắt đầu. Lại một lần nữa trước mắt mọi người, Tống Tiểu Bảo bò ra phá vòng vây, được người nào đó dìu xuống, lại bò về phía mẹ của cô bé đó.
“Mau đi bế Tiểu Bảo về đây.” Cận Tử Kỳ xấu hổ, âm thầm đẩy Tống Kỳ Diễn.
Kết quả, Tống Kỳ Diễn vừa chạm vào Tống Tiểu Bảo, Tống Tiểu Bảo đã cười toe toét. Bàn tay nhỏ víu vào ngón áp út của Tống Kỳ Diễn, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới không rời.
“Tiểu bảo bối, chú cho con mượn, ha ha.” Một vị khách mời lập tức săn sóc mà đưa đến một chiếc nhẫn kim cương.
Tống Tiểu Bảo vui vẻ cầm lấy chiếc nhẫn, nhanh chóng bò tới bên chân người mẹ kia. Được người khách nam lúc nãy bế lên, Tiểu Bảo giơ chiếc nhẫn kim cương trước mặt tiểu nha đầu đó, i i a a nói gì đó.
Tiểu nha đầu nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, lập tức nhào về phía trước, nắm lấy chiếc nhẫn.
Xung quanh lập tức vang lên tràng vỗ tay. Cận Tử Kỳ vuốt trán, Tống Kỳ Diễn tối sầm mặt lại. Tiểu tử thối này, còn nhỏ như vậy mà đã biết tán gái rồi. Mà Tống Tiểu Bảo, trước mặt biết bao người, lao tới, đập đập thiếu lịch sự với cô bé chỉ mới sáu tháng tuổi.
Tác giả :
Cẩm Tố Lưu Niên