Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 177: Đại kết cục: Phần 1 (thượng)
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn tên club Kim Bích Huy Hoàng, nhấc chân đi thẳng về phía cửa lớn.
Hai nhân viên bảo vệ bước ra cản đường.
Cận Tử Kỳ lấy ra một tấm thẻ màu vàng, hai người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tránh đường.
Ở đây, có tiền thì sẽ là ông lớn, còn không tiền thì chỉ là một đứa oắt con.
Cận Tử Kỳ lướt qua bọn họ, không hề quay đầu đi thẳng vào club.
Cô giở mũ, nhét mái tóc dài của mình vào bên trong, sau đó đeo một cặp kính to bản. Cận Tử Kỳ đứng trước gương trong toilet soi đi soi lại, trông cô lúc này có hơi cứng nhắc và không quá nổi bật.
Cận Tử Kỳ thỏa mãn gật đầu, sau đó cầm túi xách lên, bước vào thang máy, đi lên lầu.
Thang máy vừa đến sòng bạc đã có người bước đến chỉ đường, thân thiện như thể cô là khách quen tại đây.
Có lẽ nhân viên bảo vệ ở cổng đã thông báo cho bọn họ rằng có một con cá lớn đã mắc câu.
Trong casino cũng có một vài người phụ nữ đang đánh bạc, nhưng so với Cận Tử Kỳ, bọn họ có phần ngang ngạnh hơn.
Cho nên khi Cận Tử Kỳ đi đến quầy để đổi chips (*), người quản lý bất giác nhìn cô thêm mấy lần.
Hiển nhiên, người phụ nữ thoạt nhìn tự chủ như cô không nên xuất hiện ở một nơi như thế này.
Ngược lại Cận Tử Kỳ cũng không quá để ý mà chỉ cười cười, lấy hết số chips cho vào túi.
Trước khi rời quầy, cô nói với quản lý: “Tôi đi cùng anh trai đến đây, nhưng tạm thời anh ấy có việc nên bảo tôi qua đây trước. Nếu anh ấy đến, phiền anh nói cho anh ấy biết tôi ở đây.”
Lúc nãy trong điện thoại cô đã bàn bạc xong với Tần Viễn, Tần Viễn ở nước ngoài phát triển nhiều năm như vậy, ở nước Đức cũng có khá nhiều sản nghiệp, không thể chưa từng dính dáng đến xã hội đen ở đây, cho nên tìm vài người giúp đỡ có lẽ không khó.
Cho dù cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần Tần Viễn đến kịp thời, có lẽ cũng còn có cơ hội hòa giải.
“Anh trai tôi cũng là người Hoa, da rất trắng, mặc một bộ vest màu cà phê đậm, anh chỉ cần nhìn một cái sẽ nhận ra ngay.”
Quản lý thấy thái độ thân thiện của Cận Tử Kỳ, nên cũng tỏ vẻ lịch sự hơn một chút: “Cô yên tâm, tôi sẽ bảo anh ấy đến tìm cô.”
“Vậy cảm ơn nhé!” Cận Tử Kỳ để lại vài tờ Euro trên bàn, sau đó bước vào casino.
Trước kia, lúc cô đi du lịch ở Châu Úc đã nhìn thấy rất nhiều sòng bạc, nên cũng không tỏ ra sợ hãi.
Cô bước đến một bàn bài chơi xúc xắc, đặt một số chips không ít không nhiều, trà trộn trong đám đông, không gây quá nhiều chú ý. Trái lại, cô còn nhân cơ hội này âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Xung quanh toàn là người mặc quần áo rực rỡ, về phần hai người Đức kia tranh cãi chuyện gì cô cũng không nhìn ra.
Cận Tử Kỳ bị một đả thủ (*) đứng bên cạnh thu hút tầm nhìn, không giống những đả thủ khác, anh ta là một người phương Đông. Mặc dù không biết anh ta có phải là người Trung Quốc hay không nhưng vẻ mặt của anh ta có phần hiền hòa hơn mấy tay đả thủ bặm trợn khác.
Cận Tử Kỳ nhìn trái nhìn phải, ra vẻ lơ đễnh cầm chips đi qua, lúc đi ngang qua anh ta, tay khẽ run, cô không kịp bắt lấy số chips vừa rơi ra, ngay lập tức, tất cả chúng đều rơi xuống đất.
Bởi vì một phần lớn chips đều rơi bên cạnh chân của người đả thủ kia, nên anh ta ngồi xổm xuống nhặt giúp Cận Tử Kỳ.
“Cảm ơn anh nhé!”
Cận Tử Kỳ nhận lại chips, dùng tiếng Anh để nói cảm ơn với anh ta, nhân tiện đưa anh ta 100 đồng Euro xem như báo đáp.
Người đả thủ trẻ tuổi chỉ cho rằng Cận Tử Kỳ đến Đức du lịch, là một cô gái nhà giàu ra tay hào phóng, thấy cô ta boa cho mình nên cũng không từ chối. Anh ta cười, ngượng ngùng nhận số tiền, nói một câu “Không cần khách sáo!”.
Cận Tử Kỳ đứng ở đó nhìn đông ngó tây, vẻ mặt lo lắng, còn nhỏ giọng dùng tiếng Trung thì thầm mấy câu.
“Đúng là xui xẻo, nói sẽ đến ngay, sao giờ vẫn chưa đến chứ?”
Nghe cô nói thế, anh chàng đả thủ kia bất giác liếc nhìn cô.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy trong mắt anh ta hiện lên niềm vui khi gặp được đồng hương ở nơi đất khách, nên cô ra vẻ tùy ý quay đầu nói với anh ta một câu: “Này anh bạn, tôi thấy anh vô cùng giống người Trung Quốc.”
Anh ta ngẩn người, lập tức lên tiếng: “Tôi là người Quảng Đông.”
“Vậy sao?” Cận Tử Kỳ vui mừng nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Trùng hợp vậy à, nguyên quán của tôi cũng ở Quảng Đông.”
Trước đây vì để thuận tiện cho việc kinh doanh nên Cận Tử Kỳ đã cố ý học tiếng Quảng Đông.
Cho nên khi cô dùng tiếng Quảng Đông lưu loát để nói rằng nguyên quán ở Quảng Đông, anh chàng kia đã không kiềm chế được xúc động.
Anh chàng đả thủ kia chắc chắn vào đời chưa lâu, không quá đề phòng với người khác nên đã nhanh chóng nói chuyện phiếm với Cận Tử Kỳ.
Từ đoạn hội thoại của hai người, Cận Từ Kỳ biết được anh ta gọi là A Kim.
Một lát sau, Cận Tử Kỳ nhìn đồng hồ, sau đó có phần tin tưởng nhìn anh ta: “Anh trai tôi vẫn chưa đến, tôi lại không quen thuộc nơi này. Nếu không thì thế này đi, anh dẫn tôi đi chơi nhé A Kim.”
A Kim thấy cách ăn mặc của Cận Tử Kỳ không tầm thường nên lập tức hớn hở nhận lời.
Có thể gặp một người chủ có tiền trong sòng bạc âu cũng do thời vận, người bình thường muốn gặp cũng không gặp được đâu!
Cận Tử Kỳ vừa ném chips lên bàn, vừa nói chuyện cùng A Kim.
“Khi nãy lúc tôi vừa vào cửa có nghe người ta nói ở đây có người đánh bạc thua không trả tiền nên bị đánh đến nỗi cả người toàn máu, dọa tôi đứng do dự thật lâu ở cửa thang máy, còn nghĩ đến việc có cần gọi điện cho anh trai tôi, đổi sang nơi khác không.”
Trái lại, A Kim cảm thấy chuyện đánh người này cũng không có gì là lạ: “Thật ra là… Cũng do một tên con lai đẹp mã làm loạn, nhưng hắn đã bị đại ca trừng trị rồi, mấy tên ẻo lả đó nào phải đối thủ của đại ca chúng tôi. May mắn là cô không đổi nơi khác, sòng bạc chúng tôi là tốt nhất Berlin rồi, sau khi đến đây cô sẽ không muốn đến sòng nào khác nữa đâu.”
A Kim nhìn xung quanh, thần thần bí bí nói: “Hai ngày trước, vừa có một người doanh nhân ở Đại Lục tên là Chương Cường đánh bạc thua, không trả nổi nợ nên bị nhốt ở bên trong! Lão đại đã gọi điện cho nhà họ, nói bảy ngày sau không trả tiền thì chặt hai bàn chân.”
“Vậy sao?” Cận Tử Kỳ cười đùa nói: “Vậy nếu như tôi thua đến mức không còn tiền thì có phải cũng sẽ bị đại ca các anh đánh?”
“Xem cô nói kìa, đại ca của chúng tôi cũng là người biết nói đạo lý lắm nhé, nếu như cô thật sự thiếu tiền thì có thể gọi điện cho người nhà mang đến, do tên ẻo lả kia muốn quỵt nợ nên mới bị đại ca dạy dỗ.”
“Vậy với những kẻ không trả nổi nợ quá đáng như thế, các anh đều xử lý thế này cả sao?”
Cận Tử Kỳ nhích lại gần A Kim, cô làm động tác chống cằm, đôi mắt phía sau cặp kính hiếu kỳ nhìn anh ta.
A Kim bị dáng vẻ của Cận Tử Kỳ chọc cười: “Cô à, cô xem nhiều phim hình sự quá rồi nhỉ? Người đó vẫn chưa bị chặt chân đâu, đang bị lão đại của chúng tôi nhốt trong một gian phòng gần nhất ở hành lang kia kìa! Vừa nãy tôi còn đưa cơm cho các anh em canh gác đây này!”
Cận Tử Kỳ nhìn theo hướng ngón tay của anh ta liền nhìn thấy dãy hành lang bị hai đả thủ canh gác.
Ngồi tại bàn bài một lát, Cận Tử Kỳ đột nhiên ôm bụng cúi người, vẻ mặt cố gắng kìm nén đau đớn.
“Làm sao vậy?” A Kim bị dọa sợ.
Cận Tử Kỳ lắc đầu, kiệt sức nói: “Bụng hơi đau. A Kim, tôi muốn đi toilet.”
“Ồ, vậy tôi đưa cô đi là được.”
Trên đường đến toilet, gần đó còn có một cặp nam nữ ôm nhau hút thuốc. Thậm chí, lúc đẩy cửa toilet ra, có thể cảm nhận được có người đang trốn bên trong hít heroin. Bước chân Cận Tử Kỳ bất giác hơi khựng lại, cô sợ hãi nhìn về phía A Kim.
“A Kim, đột nhiên tôi không muốn vào nữa, hay là chúng ta quay lại đi.”
A Kim kinh ngạc nhìn Cận Tử Kỳ vẫn ôm bụng như cũ, sắc mặt khó coi, anh ta lo lắng tiến đến đỡ Cận Tử Kỳ.
“Sắc mặt cô không tốt lắm, thật sự không có chuyện gì chứ?”
Cận Tử Kỳ cắn cắn môi, thành thật nói: “Tôi thật sự muốn đi toilet, nhưng mà ở đây… Tôi không dám.”
A Kim cũng khó xử gãi gãi quả đầu đinh của mình.
Trái lại, Cận Tử Kỳ hai mắt sáng rỡ chỉ vào dãy hành lang bị canh gác kia: “Chỗ đó có toilet không?”
“Chỗ đó à…” A Kim do dự.
“Tôi đi toilet sẽ ra nhanh thôi.”
Dường như Cận Tử Kỳ đau đến không chịu nổi: “A Kim, lẽ nào anh thấy chết mà không cứu? Chúng ta cũng xem như đồng hương đó!”
A Kim chậm chạp nói: “Cái này tôi không quyết định được, cô phải hỏi quản lý của chúng tôi ở đây.”
“Quản lý?” Cận Tử Kỳ nghĩ nghĩ: “Anh nói là người kia sao?”
Cận Tử Kỳ nói xong liền chỉ vào người lúc nãy vừa đổi chips cho cô.
A Kim gật đầu, sau đó anh ta thấy Cận Tử Kỳ bỗng nhiên đưa tay chào người quản lý kia.
Người quản lý trước nay mặt mày không biểu cảm, sau khi thấy động tác của Cận Tử Kỳ thì gật đầu thăm hỏi, còn nở một nụ cười hiếm thấy!
A Kim nhìn gương mặt tươi cười của Cận Tử Kỳ, lại nhìn người quản lý của mình, lẽ nào thật sự quen biết à?
“Có phải chỉ cần anh ta đồng ý là được phải không?”
Cận Tử Kỳ hỏi A Kim, giả vờ muốn đi qua đó: “Vậy tôi đi nói với anh ta một tiếng là được.”
“Đợi đã nào, đợi đã!” A Kim vội vàng giữ Cận Tử Kỳ lại.
Thấy giọng điệu của Cận Tử Kỳ dường như rất thân thiết với người quản lý.
A Kim đảo đảo mắt, nếu như để quản lý biết anh cản người quen của anh ta ở bên ngoài…
Đến lúc đó, e rằng cũng đắc tội với cô gái nhà giàu này.
“Hóa ra cô có quen biết với quản lý của tôi, sao không nói sớm, vậy tôi dẫn cô qua đó.”
A Kim nghĩ thầm: Dù sao cũng chỉ là đi toilet, có lẽ sẽ không chuyện gì hỗn loạn.
Cận Tử Kỳ được A Kim dẫn tới chỗ hành lang, bị hai đả thủ canh gác kia ngăn lại, A Kim liền giải thích: “Cô ấy quen anh Ốc Nạp.”
***
(*) Chips: Casino chips (còn gọi là Casino tokens, chips, checks, hoặc cheques trong Tiếng Anh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các casino, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
(*) Đả thủ: Ý chỉ những tay đánh đấm, chuyên bảo kê trong casino.
Hai nhân viên bảo vệ bước ra cản đường.
Cận Tử Kỳ lấy ra một tấm thẻ màu vàng, hai người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tránh đường.
Ở đây, có tiền thì sẽ là ông lớn, còn không tiền thì chỉ là một đứa oắt con.
Cận Tử Kỳ lướt qua bọn họ, không hề quay đầu đi thẳng vào club.
Cô giở mũ, nhét mái tóc dài của mình vào bên trong, sau đó đeo một cặp kính to bản. Cận Tử Kỳ đứng trước gương trong toilet soi đi soi lại, trông cô lúc này có hơi cứng nhắc và không quá nổi bật.
Cận Tử Kỳ thỏa mãn gật đầu, sau đó cầm túi xách lên, bước vào thang máy, đi lên lầu.
Thang máy vừa đến sòng bạc đã có người bước đến chỉ đường, thân thiện như thể cô là khách quen tại đây.
Có lẽ nhân viên bảo vệ ở cổng đã thông báo cho bọn họ rằng có một con cá lớn đã mắc câu.
Trong casino cũng có một vài người phụ nữ đang đánh bạc, nhưng so với Cận Tử Kỳ, bọn họ có phần ngang ngạnh hơn.
Cho nên khi Cận Tử Kỳ đi đến quầy để đổi chips (*), người quản lý bất giác nhìn cô thêm mấy lần.
Hiển nhiên, người phụ nữ thoạt nhìn tự chủ như cô không nên xuất hiện ở một nơi như thế này.
Ngược lại Cận Tử Kỳ cũng không quá để ý mà chỉ cười cười, lấy hết số chips cho vào túi.
Trước khi rời quầy, cô nói với quản lý: “Tôi đi cùng anh trai đến đây, nhưng tạm thời anh ấy có việc nên bảo tôi qua đây trước. Nếu anh ấy đến, phiền anh nói cho anh ấy biết tôi ở đây.”
Lúc nãy trong điện thoại cô đã bàn bạc xong với Tần Viễn, Tần Viễn ở nước ngoài phát triển nhiều năm như vậy, ở nước Đức cũng có khá nhiều sản nghiệp, không thể chưa từng dính dáng đến xã hội đen ở đây, cho nên tìm vài người giúp đỡ có lẽ không khó.
Cho dù cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần Tần Viễn đến kịp thời, có lẽ cũng còn có cơ hội hòa giải.
“Anh trai tôi cũng là người Hoa, da rất trắng, mặc một bộ vest màu cà phê đậm, anh chỉ cần nhìn một cái sẽ nhận ra ngay.”
Quản lý thấy thái độ thân thiện của Cận Tử Kỳ, nên cũng tỏ vẻ lịch sự hơn một chút: “Cô yên tâm, tôi sẽ bảo anh ấy đến tìm cô.”
“Vậy cảm ơn nhé!” Cận Tử Kỳ để lại vài tờ Euro trên bàn, sau đó bước vào casino.
Trước kia, lúc cô đi du lịch ở Châu Úc đã nhìn thấy rất nhiều sòng bạc, nên cũng không tỏ ra sợ hãi.
Cô bước đến một bàn bài chơi xúc xắc, đặt một số chips không ít không nhiều, trà trộn trong đám đông, không gây quá nhiều chú ý. Trái lại, cô còn nhân cơ hội này âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Xung quanh toàn là người mặc quần áo rực rỡ, về phần hai người Đức kia tranh cãi chuyện gì cô cũng không nhìn ra.
Cận Tử Kỳ bị một đả thủ (*) đứng bên cạnh thu hút tầm nhìn, không giống những đả thủ khác, anh ta là một người phương Đông. Mặc dù không biết anh ta có phải là người Trung Quốc hay không nhưng vẻ mặt của anh ta có phần hiền hòa hơn mấy tay đả thủ bặm trợn khác.
Cận Tử Kỳ nhìn trái nhìn phải, ra vẻ lơ đễnh cầm chips đi qua, lúc đi ngang qua anh ta, tay khẽ run, cô không kịp bắt lấy số chips vừa rơi ra, ngay lập tức, tất cả chúng đều rơi xuống đất.
Bởi vì một phần lớn chips đều rơi bên cạnh chân của người đả thủ kia, nên anh ta ngồi xổm xuống nhặt giúp Cận Tử Kỳ.
“Cảm ơn anh nhé!”
Cận Tử Kỳ nhận lại chips, dùng tiếng Anh để nói cảm ơn với anh ta, nhân tiện đưa anh ta 100 đồng Euro xem như báo đáp.
Người đả thủ trẻ tuổi chỉ cho rằng Cận Tử Kỳ đến Đức du lịch, là một cô gái nhà giàu ra tay hào phóng, thấy cô ta boa cho mình nên cũng không từ chối. Anh ta cười, ngượng ngùng nhận số tiền, nói một câu “Không cần khách sáo!”.
Cận Tử Kỳ đứng ở đó nhìn đông ngó tây, vẻ mặt lo lắng, còn nhỏ giọng dùng tiếng Trung thì thầm mấy câu.
“Đúng là xui xẻo, nói sẽ đến ngay, sao giờ vẫn chưa đến chứ?”
Nghe cô nói thế, anh chàng đả thủ kia bất giác liếc nhìn cô.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy trong mắt anh ta hiện lên niềm vui khi gặp được đồng hương ở nơi đất khách, nên cô ra vẻ tùy ý quay đầu nói với anh ta một câu: “Này anh bạn, tôi thấy anh vô cùng giống người Trung Quốc.”
Anh ta ngẩn người, lập tức lên tiếng: “Tôi là người Quảng Đông.”
“Vậy sao?” Cận Tử Kỳ vui mừng nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Trùng hợp vậy à, nguyên quán của tôi cũng ở Quảng Đông.”
Trước đây vì để thuận tiện cho việc kinh doanh nên Cận Tử Kỳ đã cố ý học tiếng Quảng Đông.
Cho nên khi cô dùng tiếng Quảng Đông lưu loát để nói rằng nguyên quán ở Quảng Đông, anh chàng kia đã không kiềm chế được xúc động.
Anh chàng đả thủ kia chắc chắn vào đời chưa lâu, không quá đề phòng với người khác nên đã nhanh chóng nói chuyện phiếm với Cận Tử Kỳ.
Từ đoạn hội thoại của hai người, Cận Từ Kỳ biết được anh ta gọi là A Kim.
Một lát sau, Cận Tử Kỳ nhìn đồng hồ, sau đó có phần tin tưởng nhìn anh ta: “Anh trai tôi vẫn chưa đến, tôi lại không quen thuộc nơi này. Nếu không thì thế này đi, anh dẫn tôi đi chơi nhé A Kim.”
A Kim thấy cách ăn mặc của Cận Tử Kỳ không tầm thường nên lập tức hớn hở nhận lời.
Có thể gặp một người chủ có tiền trong sòng bạc âu cũng do thời vận, người bình thường muốn gặp cũng không gặp được đâu!
Cận Tử Kỳ vừa ném chips lên bàn, vừa nói chuyện cùng A Kim.
“Khi nãy lúc tôi vừa vào cửa có nghe người ta nói ở đây có người đánh bạc thua không trả tiền nên bị đánh đến nỗi cả người toàn máu, dọa tôi đứng do dự thật lâu ở cửa thang máy, còn nghĩ đến việc có cần gọi điện cho anh trai tôi, đổi sang nơi khác không.”
Trái lại, A Kim cảm thấy chuyện đánh người này cũng không có gì là lạ: “Thật ra là… Cũng do một tên con lai đẹp mã làm loạn, nhưng hắn đã bị đại ca trừng trị rồi, mấy tên ẻo lả đó nào phải đối thủ của đại ca chúng tôi. May mắn là cô không đổi nơi khác, sòng bạc chúng tôi là tốt nhất Berlin rồi, sau khi đến đây cô sẽ không muốn đến sòng nào khác nữa đâu.”
A Kim nhìn xung quanh, thần thần bí bí nói: “Hai ngày trước, vừa có một người doanh nhân ở Đại Lục tên là Chương Cường đánh bạc thua, không trả nổi nợ nên bị nhốt ở bên trong! Lão đại đã gọi điện cho nhà họ, nói bảy ngày sau không trả tiền thì chặt hai bàn chân.”
“Vậy sao?” Cận Tử Kỳ cười đùa nói: “Vậy nếu như tôi thua đến mức không còn tiền thì có phải cũng sẽ bị đại ca các anh đánh?”
“Xem cô nói kìa, đại ca của chúng tôi cũng là người biết nói đạo lý lắm nhé, nếu như cô thật sự thiếu tiền thì có thể gọi điện cho người nhà mang đến, do tên ẻo lả kia muốn quỵt nợ nên mới bị đại ca dạy dỗ.”
“Vậy với những kẻ không trả nổi nợ quá đáng như thế, các anh đều xử lý thế này cả sao?”
Cận Tử Kỳ nhích lại gần A Kim, cô làm động tác chống cằm, đôi mắt phía sau cặp kính hiếu kỳ nhìn anh ta.
A Kim bị dáng vẻ của Cận Tử Kỳ chọc cười: “Cô à, cô xem nhiều phim hình sự quá rồi nhỉ? Người đó vẫn chưa bị chặt chân đâu, đang bị lão đại của chúng tôi nhốt trong một gian phòng gần nhất ở hành lang kia kìa! Vừa nãy tôi còn đưa cơm cho các anh em canh gác đây này!”
Cận Tử Kỳ nhìn theo hướng ngón tay của anh ta liền nhìn thấy dãy hành lang bị hai đả thủ canh gác.
Ngồi tại bàn bài một lát, Cận Tử Kỳ đột nhiên ôm bụng cúi người, vẻ mặt cố gắng kìm nén đau đớn.
“Làm sao vậy?” A Kim bị dọa sợ.
Cận Tử Kỳ lắc đầu, kiệt sức nói: “Bụng hơi đau. A Kim, tôi muốn đi toilet.”
“Ồ, vậy tôi đưa cô đi là được.”
Trên đường đến toilet, gần đó còn có một cặp nam nữ ôm nhau hút thuốc. Thậm chí, lúc đẩy cửa toilet ra, có thể cảm nhận được có người đang trốn bên trong hít heroin. Bước chân Cận Tử Kỳ bất giác hơi khựng lại, cô sợ hãi nhìn về phía A Kim.
“A Kim, đột nhiên tôi không muốn vào nữa, hay là chúng ta quay lại đi.”
A Kim kinh ngạc nhìn Cận Tử Kỳ vẫn ôm bụng như cũ, sắc mặt khó coi, anh ta lo lắng tiến đến đỡ Cận Tử Kỳ.
“Sắc mặt cô không tốt lắm, thật sự không có chuyện gì chứ?”
Cận Tử Kỳ cắn cắn môi, thành thật nói: “Tôi thật sự muốn đi toilet, nhưng mà ở đây… Tôi không dám.”
A Kim cũng khó xử gãi gãi quả đầu đinh của mình.
Trái lại, Cận Tử Kỳ hai mắt sáng rỡ chỉ vào dãy hành lang bị canh gác kia: “Chỗ đó có toilet không?”
“Chỗ đó à…” A Kim do dự.
“Tôi đi toilet sẽ ra nhanh thôi.”
Dường như Cận Tử Kỳ đau đến không chịu nổi: “A Kim, lẽ nào anh thấy chết mà không cứu? Chúng ta cũng xem như đồng hương đó!”
A Kim chậm chạp nói: “Cái này tôi không quyết định được, cô phải hỏi quản lý của chúng tôi ở đây.”
“Quản lý?” Cận Tử Kỳ nghĩ nghĩ: “Anh nói là người kia sao?”
Cận Tử Kỳ nói xong liền chỉ vào người lúc nãy vừa đổi chips cho cô.
A Kim gật đầu, sau đó anh ta thấy Cận Tử Kỳ bỗng nhiên đưa tay chào người quản lý kia.
Người quản lý trước nay mặt mày không biểu cảm, sau khi thấy động tác của Cận Tử Kỳ thì gật đầu thăm hỏi, còn nở một nụ cười hiếm thấy!
A Kim nhìn gương mặt tươi cười của Cận Tử Kỳ, lại nhìn người quản lý của mình, lẽ nào thật sự quen biết à?
“Có phải chỉ cần anh ta đồng ý là được phải không?”
Cận Tử Kỳ hỏi A Kim, giả vờ muốn đi qua đó: “Vậy tôi đi nói với anh ta một tiếng là được.”
“Đợi đã nào, đợi đã!” A Kim vội vàng giữ Cận Tử Kỳ lại.
Thấy giọng điệu của Cận Tử Kỳ dường như rất thân thiết với người quản lý.
A Kim đảo đảo mắt, nếu như để quản lý biết anh cản người quen của anh ta ở bên ngoài…
Đến lúc đó, e rằng cũng đắc tội với cô gái nhà giàu này.
“Hóa ra cô có quen biết với quản lý của tôi, sao không nói sớm, vậy tôi dẫn cô qua đó.”
A Kim nghĩ thầm: Dù sao cũng chỉ là đi toilet, có lẽ sẽ không chuyện gì hỗn loạn.
Cận Tử Kỳ được A Kim dẫn tới chỗ hành lang, bị hai đả thủ canh gác kia ngăn lại, A Kim liền giải thích: “Cô ấy quen anh Ốc Nạp.”
***
(*) Chips: Casino chips (còn gọi là Casino tokens, chips, checks, hoặc cheques trong Tiếng Anh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các casino, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
(*) Đả thủ: Ý chỉ những tay đánh đấm, chuyên bảo kê trong casino.
Tác giả :
Cẩm Tố Lưu Niên