Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 162: 【101】 Đại Boss phía sau màn (1)
"Đây không phải ảnh chụp của anh và mẹ anh."
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị chùy sắt đập thật mạnh vào một cái, bên tai phát ra tiếng ông ông.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm lên người phụ nữ trong tấm ảnh, nhưng mà nhìn thế nào cũng sẽ cùng một khuôn mẫu với bà Tần.
"Làm sao có thể không phải..."
Cận Tử Kỳ thì thào, quay lại mà nhìn về phía Tần Viễn: "Anh chắc đây không là tấm ảnh cả nhà hạnh phúc của anh chứ?"
Tần Viễn quay đầu nhìn về phía tấm ảnh trắng đen ở sảnh lễ, người phụ nữ ôm đứa nhỏ trên tấm ảnh trong tay của Cận Tử Kỳ y hệt mẹ của anh lúc còn trẻ, nhưng, quả thật có một chỗ không giống.
"Theo anh nhớ, mẹ của anh vẫn luôn để tóc dài, bà từng nói bà sẽ không cắt đi mái tóc dài."
Cận Tử Kỳ nghe vậy thì nhìn vào ảnh chụp trong tay, quả nhiên, người phụ nữ bên trong thế nhưng lại cắt tóc ngắn.
Tần Viễn ngước nhìn dáng vẻ của Cận Tử Kỳ suy nghĩ đến xuất thần: "Có lẽ em đã quên, nhớ có một lần ở nhà họ Tống, Tống lão và mẹ anh đã từng nhắc đến, trước kia mẹ của anh có một người em gái song sinh, cùng bà dáng dấp giống nhau như đúc, đáng tiếc đã chết ở trong một trận động đất."
"Ý anh muốn nói..." Ánh mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, siết chặt tấn ảnh trong tay.
Tần Viễn gật đầu: "Huống hồ anh cũng đã thấy hình anh lúc còn nhỏ, căn bản không giống với trong tấm ảnh này."
Nói như vậy, tấm ảnh này là mẹ của Tống Nhiễm Cầm cùng Tống Chi Nhậm cộng thêm người con riêng kia đã chụp chung?
Có lẽ đúng là bà Tần có bề ngoài giống hệt với mẹ của Tống Nhiễm Cầm, nên thời điểm điều tra mới bị lẫn lộn giữa hai người phụ nữ.
Không hiểu vì sao, Cận Tử Kỳ nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt của người phụ nữ trong tấm ảnh kia, đột nhiên cảm thấy lòng hoảng loạn.
"Em ổn chứ?" Tần Viễn phát hiện sắc mặt của Cận Tử Kỳ có chút khó coi.
Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ là đúng lúc này nhất thời trong suy nghĩ có chút hỗn loạn."
Tần Viễn nhìn chung quanh sảnh đường lễ truy điệu một vòng, sắc mặt có chút ảm đạm: "Có lẽ đây là kết quả tốt nhất."
Kết quả tốt nhất...
Tất cả hết thảy đều kết thúc, nhưng, lại trả giá đắt bằng sinh mạng của một người.
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn Tần Viễn, anh đã nhận ra tầm mắt của cô, đối diện với ánh mắt trong suốt lại trầm tĩnh của cô.
"Đây là số mệnh, vốn là anh làm cho em bị liên lụy, hiện tại mẹ của anh thay anh trả sạch khoản nợ.”
Nghĩ đến bà Tần, trong lòng Cận Tử Kỳ cũng không biết là mùi vị gì.
"Phương Tình Vân... Cô ta như thế nào?"
Ngày hôm qua, sau khi cô ta đụng người đã bị cảnh sát kéo đi rồi, không biết là bắt tạm giam hay là bệnh viện.
Khóe môi Tần Viễn chứa đựng nụ cười lạnh: "Cô ta còn có thể như thế nào? Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng."
Lúc nói đến bốn chữ ‘giết người đền mạng’, đáy mắt Tần Viễn lóe lên ánh sáng đầy hung ác nham hiểm, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Dù cho Phương Tình Vân giả ngây giả dại mà ở trong bệnh viện tâm thần, bằng địa vị giờ này ngày này của Tần Viễn, muốn giết chết cô ta quả thật dễ dàng giống như nghiền chết một con kiến, chỉ là trong chuyện này lại là một cuộc giao dịch đen tối dơ bẩn đến cỡ nào?
Từ lễ truy điệu đi ra, Cận Tử Kỳ cho lái xe thẳng về Tống Trạch.
Vừa bước vào cửa lớn của toà nhà lầu chính, Cận Tử Kỳ liền phát hiện bên trong yên tĩnh đến mức có chút quái dị, ngay cả đèn pha lê cũng không mở lên.
"Tại sao lại không mở đèn?"
Cận Tử Kỳ thuận tay ấn công tắc mở, lại thấy trong phòng khách có một số người đang ngồi đấy.
Tô Ngưng Tuyết, Kiều Nam, Cận Chiêu Đông, thậm chí ngay cả Tô Ngưng Thu ở bệnh viện chăm sóc Thanh Kiều cũng có mặt.
"Mỗ Mỗ đâu rồi?"
Cận Tử Kỳ quan sát chung quanh một lượt, lại không tìm được bóng dáng vui vẻ tung tăng nho nhỏ.
"Mẹ đã cho người đưa Mỗ Mỗ đến nhà họ Lục ở thành phố A rồi."
Cận Tử Kỳ chầm chậm ngồi xuống ghế sofa, đối với việc Tô Ngưng Tuyết đột nhiên đưa con trai đi có chút khó hiểu, mà cả một phòng tụ tập đầy người càng làm cho cô mơ hồ cảm nhận được một cổ áp khí vừa quỷ dị vừa trầm lắng.
Cận Tử Kỳ nhìn về phía Tô Ngưng Thu: "Dì út, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Ngưng Thu ngước nhìn Cận Tử Kỳ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, ngược lại nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết như là đang cầu xin trợ giúp.
Cận Tử Kỳ thấy mọi người cả phòng không có người nào chịu trả lời vấn đề của mình, cũng không vội vã thúc giục, cầm lấy một tách đang đặt ở trên bàn trà đổ tràn đầy nước, chỉ là vừa cầm lấy, cô đã bị nóng đến buông tay.
Nước nóng đổ bên bàn trà, ngay tiếp theo trên quần áo của cô cũng dính nước đọng, cái tách bị quăng xuống đất.
Cận Tử Kỳ bịt lấy lòng bàn tay bị bỏng đến sưng đỏ, đứng dậy: "Con đi xối nước lạnh."
"Tiểu Kỳ, Kỳ Diễn đã xảy ra chuyện."
Giọng nói Tô Ngưng Tuyết đầy bình thản không có gì lạ mà vang lên ở phía sau.
Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngừng bước chân, chậm rãi quay người trở lại, mi tâm hơi nhíu: "Mẹ nói cái gì?"
Kiều Nam nhìn thấy khuôn mặt Cận Tử Kỳ đột nhiên trắng bệch, cũng đau lòng, đứng dậy đi qua đặt nhẹ tay lên đầu vai của cô, dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi ở bên Đức gọi điện thoại tới đây, nói tối qua ở nước Đức Kỳ Diễn xảy ra chuyện không may..."
"Cái gì không may?"
Cận Tử Kỳ nhìn nhìn Kiều Nam đầy ngơ ngẩn, nhưng Kiều Nam lại đột nhiên biến hoá thành hai người, ở trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện.
Chiều tối ngày hôm qua cô mới cùng Tống Kỳ Diễn gọi điện thoại cho nhau, hắn còn nói đặt vé máy bay cho hôm nay trở về...
"Chú Kiều, hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư, chuyện đùa này không buồn cười một chút nào."
Cận Tử Kỳ lạnh lùng nói xong, xoay người cũng nhanh chóng toan bước đi, đáng tiếc mới bước ra hai chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Kiều Nam kịp thời đỡ lấy cô, "Tử Kỳ, chúng ta không cần thiết lấy chuyện như vậy mà đùa giỡn với con."
Hai tay của Cận Tử Kỳ níu chặt lấy tay áo của Kiều Nam, cô nhìn ông, trong mắt đều là vẻ không muốn tin tưởng.
"Cũng có thể là bên nước Đức đó lầm lẫn, anh ấy đã đồng ý với con hôm nay sẽ về nước."
Giọng nói của Cận Tử Kỳ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ làm cho người khác càng thêm lo lắng cho cô.
Thế nhưng chính ánh mắt quật cường lại đỏ lên như thế, khiến Kiều Nam rốt cuộc không nói nên lời.
"Vừa rồi ở bên ngoài người ra đầy mồ hôi, con về phòng tắm rửa trước."
Cận Tử Kỳ quay sang mọi người sắc mặt đều ngưng trọng mà khẽ mỉm cười, xoay người lên lầu, trở về phòng đóng cửa lại, ngăn cách hết tất cả ánh mắt lo lắng.
Cô dựa ở trên cửa lặng im bất động thật lâu, giống như là bức tượng gỗ không còn sự sống đứng chết lặng ở nơi đó.
Kiều Nam nói, Tống Kỳ Diễn ở bên Đức không may gặp chuyện ngoài ý muốn...
Đằng sau chữ “không may” kết hợp với từ ngữ gì cô rất rõ ràng, thế nhưng giờ phút này cô lại không muốn đối mặt.
Người đàn ông đã từng nói sẽ giống như ngọn núi lớn cho cô dựa dẫm vào làm sao sẽ chỉ trong một đêm lại biến mất ở trong sinh mệnh của cô.
Bọn họ ở bên nhau vẫn chưa tới 365 ngày, vẫn chưa có làm rất việc mà những người yêu nhau sẽ làm, hắn từng nói chờ đến khi họ sáu mươi tuổi sẽ dẫn cô đi đến nông trường chăn dê ở Australia xem mặt trời lặn. Hắn xưa nay người hiền ắt sẽ có trời phù hộ, không phải coi bói nói năm đó khi hắn bốn tuổi gặp đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời sao?
Cho nên nói tất cả đều là giả, Tống Kỳ Diễn cũng không có gặp chuyện không may, có lẽ là gặp phải người có tên tương tự thôi.
Có lẽ chỉ là hắn muốn hù dọa cô một trận, sau đó lại đột nhiên xuất hiện cho cô một niềm vui bất ngờ rất lớn?!
Nghĩ đến người đàn ông có chỉ số yêu đương ngây thơ ấu trĩ đó, Cận Tử Kỳ nắm chặt lấy viên Ruby trên ngón áp út ở trong lòng bàn tay.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cô mới không tin, làm sao hắn có thể dễ dàng chết như vậy chứ, vỗ vỗ da thịt đã cứng ngắc trên mặt, sau đó như thường ngày cởi giày đi vào phòng tắm.
Tiếng nước phát ra tiếng "Ào ào" rung động, ở trong bồn tắm, Cận Tử Kỳ cuộn mình lại nâng hai chân lên rồi vòng tay qua ôm lấy chân, suy nghĩ hỗn loạn, cô cảm thấy mình giống như đang ở trong một giấc mộng, tỉnh mộng rồi tất cả đều sẽ quay về điểm cũ...
Cô dựa lên vách tường xuôi theo bồn tắm lớn, thân thể chậm rãi chìm xuống đồng thời nhắm mắt lại.
Có lẽ một giấc tỉnh lại, Tống Kỳ Diễn cũng đã mang theo hành lý đứng ở trước mặt cô...
——— ——————
Mở mắt ra lần nữa, đã là đêm khuya, cô nằm ở trên giường lớn, nhưng trong phòng lại có chút huyên náo.
Cận Tử Kỳ chớp chớp mắt, quay đầu, lập tức nhìn thấy một phòng đầy người, có người ngồi có người đứng còn có người đang gọi điện thoại.
Cô chỉ cảm thấy mí mắt có phần nặng trĩu, lại nhắm hai mắt lại.
Cô cảm giác dường như mình đưa thân vào trong một giấc mộng thật dài, cảnh tượng thiên biến vạn hoá, nhưng chỉ riêng bóng hình quen thuộc kia lại không có.
"Bác sĩ, tình huống bây giờ như thế nào? Con gái của tôi sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Thiếu phu nhân chỉ là nhất thời không chịu nổi đả kích quá lớn mới đột ngột ngất đi, thiếu một chút đường glucô thôi ngoài ra thì không có chuyện gì."
Bên tai, ông ông vang lên giọng nói của những người khác nhau, còn có tiếng giày da giẫm lên đi tới đi lui.
Cận Tử Kỳ mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, có phải là ngủ lại lần nữa không, cô đã mở mắt.
Tầm mắt mơ mơ màng màng từ từ rõ ràng.
Cận Tử Kỳ thấy được Tô Ngưng Tuyết sưng đỏ cả mắt mà ngồi ở bên giường, Cận Chiêu Đông đi qua đi lại trong phòng, không che dấu được nét mặt vừa lo lắng vừa sốt ruột, mà Kiều Nam thì đứng ở sau lưng Tô Ngưng Tuyết, trên mặt đã mọc đầy râu ria.
Dường như chỉ trong một đêm, tất cả mọi người trong phút chốc đều tiều tụy già đi vài tuổi.
Thậm chí ngay cả Tiêu Tiêu cũng tới, vẻ mặt nôn nóng đang cùng bác sĩ nói gì đó.
Cận Tử Kỳ nhìn lên trần nhà, bên trên trắng xoá có trang trí lên mấy đóa hoa hồng nhạt nho nhỏ, nhưng cô thấy có chút choáng váng đầu hoa mắt.
"Tử Kỳ, con đã tỉnh? Cảm giác thân thể như thế nào, có khó chịu ở đâu hay không?"
Tô Ngưng Tuyết lau đi nước mắt bên khóe mắt, lấy một cái gối mềm lót ở sau lưng của Cận Tử Kỳ, dìu cô ngồi nghiêng lên.
"Con có đói bụng không? Đã hầm cháo tổ yến cách thủy cho con rồi, còn đang ấm, con ăn ngay đi để khỏe lên."
Cận Tử Kỳ yếu ớt mà lắc lắc đầu: "Con không đói bụng, mọi người... Tại sao đều ở trong phòng ngủ của con?"
"Con đó đứa nhỏ này, nói đi tắm, nếu không phải mẹ con không yên lòng vào xem thử, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Tô Ngưng Thu nghĩ lại mà còn phát sợ vuốt vuốt lồng ngực của mình.
Trong lúc bà và Tô Ngưng Tuyết vào phòng tắm, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngâm trong nước, nhìn qua không hề có sức sống, lúc được vớt ra sắc mặt cũng trắng bệch, vô luận gọi như thế nào cũng vẫn bất tỉnh, hơi thở cũng vô cùng suy yếu.
Cận Tử Kỳ cười cười: "Có thể do quá mệt mỏi, con mới bất cẩn ngủ quên."
Nói xong cô liền vén chăn lên muốn xuống giường.
"Con đi xem Tiểu Bảo, nhóc con kia có lẽ cũng đói bụng rồi..."
Tô Ngưng Tuyết lại ấn cô xuống giường: "Tiểu Bảo rất ngoan, sau khi uống sữa bột đã ngủ, Tử Kỳ..."
"Chị à bộ dạng này của chị là muốn tới khi nào mới có thể nói mọi chuyện ra chú?"
Tô Ngưng Thu ngồi thẳng xuống đối diện với Cận Tử Kỳ, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tiều tụy của Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, có mấy lời mặc dù nói ra rất tàn nhẫn, nhưng chúng ta lại không thể không đối mặt với sự thật, ngoại trừ Kỳ Diễn con còn có mấy đứa nhỏ cần được chăm sóc, chẳng lẽ con muốn cho bọn nhỏ sau khi mất ba thì ngay cả mẹ cũng không cần bọn chúng nữa sao?"
"Dì út, con không biết dì đang nói cái gì..."
Tô Ngưng Thu giữ lấy bờ vai nhỏ của cô: "Con đã ngủ mê hai ngày hai đêm, chẳng lẽ thật sự chỉ là ngủ gật thôi hay sao?”
Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, huyệt thái dương căng đau đến khó chịu, giọng nói cũng khô khốc, "Mọi người muốn nói cái gì?"
Cửa phòng đúng lúc vang lên tiếng gõ.
Vẻ mặt Trâu Hướng đầy phong trần mệt mỏi mà đi vào, trong tay cầm một cái hộp, mặc tây trang màu đen.
"Phu nhân, những thứ này là di vật của Boss, có một số cái đã bị hư hỏng cho nên không có cách nào khác mang về..."
"Cái gì gọi là di vật?" Giọng nói của Cận Tử Kỳ nhàn nhạt, lại làm cho nhịp tim Trâu Hướng hơi chậm lại.
Trong mắt Trâu Hướng hiện đầy tơ máu, con mắt cũng sưng đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ.
"Vào chiều hôm kia, một mình Boss đi lên cơ quan quản lý thành phố Bẻlin để cùng họ đàm phán chuyện khai phá dự án, nhưng nửa đường gặp phải một chiếc xe tải gas gặp sự cố, xe tải gas nổ tung quá đột ngột, Boss ngồi bên trong một chiếc xe khác cách nó rất gần... Đến sau khi Boss được đưa đến bệnh viện thì gương mặt đã hoàn toàn biến dạng, bác sĩ phán đoán tử vong tại chỗ."
Cận Tử Kỳ ngước nhìn Trâu Hướng, lẳng lặng ngồi ở nơi đó, cả người lại giống như con diều đứt dây, không tìm được một điểm tựa để chạm đất, chỉ có thể mặc cho linh hồn không có mục đích mà bay bổng.
"Thiếu phu nhân, xin cô bớt đau buồn."
Trâu Hướng đỏ mắt nói xong, để cái hộp xuống, sau đó lại từ trong túi áo vest lấy ra một túi gấm nhỏ màu đỏ sậm.
"Đây là Boss ở Berlin ngắm thấy vừa ý nên cố tình mua tặng cho hai vị tiểu thiếu gia."
Túi gấm được mở ra, đây là hai con vật nhỏ được chạm trổ với ngọc, một con chuột nhỏ và một con rắn nhỏ bằng vàng gắn lên ngọc.
Cận Tử Kỳ thu nắm tay lại, cầm hai con vật nhỏ bằng ngọc lạnh buốt cuộn lại ở trong lòng bàn tay.
Trâu Hướng rời đi từ bao giờ cô không biết, cô chỉ bần thần mà nhìn bàn tay đang nắm chặt của mình.
"Tiểu Kỳ..."
"Mẹ, con muốn nghỉ ngơi rồi, mọi người đi ra ngoài trước đi."
Tô Ngưng Tuyết không yên tâm nhìn Cận Tử Kỳ, nhưng vẫn là bị Kiều Nam và Tô Ngưng Thu khuyên nhủ rời đi.
Phòng ngủ rộng lớn, Cận Tử Kỳ ngồi ở trên giường, áp mặt ngọc vào ngực, yên lặng cúi đầu xuống.
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị chùy sắt đập thật mạnh vào một cái, bên tai phát ra tiếng ông ông.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm lên người phụ nữ trong tấm ảnh, nhưng mà nhìn thế nào cũng sẽ cùng một khuôn mẫu với bà Tần.
"Làm sao có thể không phải..."
Cận Tử Kỳ thì thào, quay lại mà nhìn về phía Tần Viễn: "Anh chắc đây không là tấm ảnh cả nhà hạnh phúc của anh chứ?"
Tần Viễn quay đầu nhìn về phía tấm ảnh trắng đen ở sảnh lễ, người phụ nữ ôm đứa nhỏ trên tấm ảnh trong tay của Cận Tử Kỳ y hệt mẹ của anh lúc còn trẻ, nhưng, quả thật có một chỗ không giống.
"Theo anh nhớ, mẹ của anh vẫn luôn để tóc dài, bà từng nói bà sẽ không cắt đi mái tóc dài."
Cận Tử Kỳ nghe vậy thì nhìn vào ảnh chụp trong tay, quả nhiên, người phụ nữ bên trong thế nhưng lại cắt tóc ngắn.
Tần Viễn ngước nhìn dáng vẻ của Cận Tử Kỳ suy nghĩ đến xuất thần: "Có lẽ em đã quên, nhớ có một lần ở nhà họ Tống, Tống lão và mẹ anh đã từng nhắc đến, trước kia mẹ của anh có một người em gái song sinh, cùng bà dáng dấp giống nhau như đúc, đáng tiếc đã chết ở trong một trận động đất."
"Ý anh muốn nói..." Ánh mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, siết chặt tấn ảnh trong tay.
Tần Viễn gật đầu: "Huống hồ anh cũng đã thấy hình anh lúc còn nhỏ, căn bản không giống với trong tấm ảnh này."
Nói như vậy, tấm ảnh này là mẹ của Tống Nhiễm Cầm cùng Tống Chi Nhậm cộng thêm người con riêng kia đã chụp chung?
Có lẽ đúng là bà Tần có bề ngoài giống hệt với mẹ của Tống Nhiễm Cầm, nên thời điểm điều tra mới bị lẫn lộn giữa hai người phụ nữ.
Không hiểu vì sao, Cận Tử Kỳ nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt của người phụ nữ trong tấm ảnh kia, đột nhiên cảm thấy lòng hoảng loạn.
"Em ổn chứ?" Tần Viễn phát hiện sắc mặt của Cận Tử Kỳ có chút khó coi.
Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ là đúng lúc này nhất thời trong suy nghĩ có chút hỗn loạn."
Tần Viễn nhìn chung quanh sảnh đường lễ truy điệu một vòng, sắc mặt có chút ảm đạm: "Có lẽ đây là kết quả tốt nhất."
Kết quả tốt nhất...
Tất cả hết thảy đều kết thúc, nhưng, lại trả giá đắt bằng sinh mạng của một người.
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn Tần Viễn, anh đã nhận ra tầm mắt của cô, đối diện với ánh mắt trong suốt lại trầm tĩnh của cô.
"Đây là số mệnh, vốn là anh làm cho em bị liên lụy, hiện tại mẹ của anh thay anh trả sạch khoản nợ.”
Nghĩ đến bà Tần, trong lòng Cận Tử Kỳ cũng không biết là mùi vị gì.
"Phương Tình Vân... Cô ta như thế nào?"
Ngày hôm qua, sau khi cô ta đụng người đã bị cảnh sát kéo đi rồi, không biết là bắt tạm giam hay là bệnh viện.
Khóe môi Tần Viễn chứa đựng nụ cười lạnh: "Cô ta còn có thể như thế nào? Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng."
Lúc nói đến bốn chữ ‘giết người đền mạng’, đáy mắt Tần Viễn lóe lên ánh sáng đầy hung ác nham hiểm, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Dù cho Phương Tình Vân giả ngây giả dại mà ở trong bệnh viện tâm thần, bằng địa vị giờ này ngày này của Tần Viễn, muốn giết chết cô ta quả thật dễ dàng giống như nghiền chết một con kiến, chỉ là trong chuyện này lại là một cuộc giao dịch đen tối dơ bẩn đến cỡ nào?
Từ lễ truy điệu đi ra, Cận Tử Kỳ cho lái xe thẳng về Tống Trạch.
Vừa bước vào cửa lớn của toà nhà lầu chính, Cận Tử Kỳ liền phát hiện bên trong yên tĩnh đến mức có chút quái dị, ngay cả đèn pha lê cũng không mở lên.
"Tại sao lại không mở đèn?"
Cận Tử Kỳ thuận tay ấn công tắc mở, lại thấy trong phòng khách có một số người đang ngồi đấy.
Tô Ngưng Tuyết, Kiều Nam, Cận Chiêu Đông, thậm chí ngay cả Tô Ngưng Thu ở bệnh viện chăm sóc Thanh Kiều cũng có mặt.
"Mỗ Mỗ đâu rồi?"
Cận Tử Kỳ quan sát chung quanh một lượt, lại không tìm được bóng dáng vui vẻ tung tăng nho nhỏ.
"Mẹ đã cho người đưa Mỗ Mỗ đến nhà họ Lục ở thành phố A rồi."
Cận Tử Kỳ chầm chậm ngồi xuống ghế sofa, đối với việc Tô Ngưng Tuyết đột nhiên đưa con trai đi có chút khó hiểu, mà cả một phòng tụ tập đầy người càng làm cho cô mơ hồ cảm nhận được một cổ áp khí vừa quỷ dị vừa trầm lắng.
Cận Tử Kỳ nhìn về phía Tô Ngưng Thu: "Dì út, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Ngưng Thu ngước nhìn Cận Tử Kỳ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, ngược lại nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết như là đang cầu xin trợ giúp.
Cận Tử Kỳ thấy mọi người cả phòng không có người nào chịu trả lời vấn đề của mình, cũng không vội vã thúc giục, cầm lấy một tách đang đặt ở trên bàn trà đổ tràn đầy nước, chỉ là vừa cầm lấy, cô đã bị nóng đến buông tay.
Nước nóng đổ bên bàn trà, ngay tiếp theo trên quần áo của cô cũng dính nước đọng, cái tách bị quăng xuống đất.
Cận Tử Kỳ bịt lấy lòng bàn tay bị bỏng đến sưng đỏ, đứng dậy: "Con đi xối nước lạnh."
"Tiểu Kỳ, Kỳ Diễn đã xảy ra chuyện."
Giọng nói Tô Ngưng Tuyết đầy bình thản không có gì lạ mà vang lên ở phía sau.
Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngừng bước chân, chậm rãi quay người trở lại, mi tâm hơi nhíu: "Mẹ nói cái gì?"
Kiều Nam nhìn thấy khuôn mặt Cận Tử Kỳ đột nhiên trắng bệch, cũng đau lòng, đứng dậy đi qua đặt nhẹ tay lên đầu vai của cô, dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi ở bên Đức gọi điện thoại tới đây, nói tối qua ở nước Đức Kỳ Diễn xảy ra chuyện không may..."
"Cái gì không may?"
Cận Tử Kỳ nhìn nhìn Kiều Nam đầy ngơ ngẩn, nhưng Kiều Nam lại đột nhiên biến hoá thành hai người, ở trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện.
Chiều tối ngày hôm qua cô mới cùng Tống Kỳ Diễn gọi điện thoại cho nhau, hắn còn nói đặt vé máy bay cho hôm nay trở về...
"Chú Kiều, hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư, chuyện đùa này không buồn cười một chút nào."
Cận Tử Kỳ lạnh lùng nói xong, xoay người cũng nhanh chóng toan bước đi, đáng tiếc mới bước ra hai chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Kiều Nam kịp thời đỡ lấy cô, "Tử Kỳ, chúng ta không cần thiết lấy chuyện như vậy mà đùa giỡn với con."
Hai tay của Cận Tử Kỳ níu chặt lấy tay áo của Kiều Nam, cô nhìn ông, trong mắt đều là vẻ không muốn tin tưởng.
"Cũng có thể là bên nước Đức đó lầm lẫn, anh ấy đã đồng ý với con hôm nay sẽ về nước."
Giọng nói của Cận Tử Kỳ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ làm cho người khác càng thêm lo lắng cho cô.
Thế nhưng chính ánh mắt quật cường lại đỏ lên như thế, khiến Kiều Nam rốt cuộc không nói nên lời.
"Vừa rồi ở bên ngoài người ra đầy mồ hôi, con về phòng tắm rửa trước."
Cận Tử Kỳ quay sang mọi người sắc mặt đều ngưng trọng mà khẽ mỉm cười, xoay người lên lầu, trở về phòng đóng cửa lại, ngăn cách hết tất cả ánh mắt lo lắng.
Cô dựa ở trên cửa lặng im bất động thật lâu, giống như là bức tượng gỗ không còn sự sống đứng chết lặng ở nơi đó.
Kiều Nam nói, Tống Kỳ Diễn ở bên Đức không may gặp chuyện ngoài ý muốn...
Đằng sau chữ “không may” kết hợp với từ ngữ gì cô rất rõ ràng, thế nhưng giờ phút này cô lại không muốn đối mặt.
Người đàn ông đã từng nói sẽ giống như ngọn núi lớn cho cô dựa dẫm vào làm sao sẽ chỉ trong một đêm lại biến mất ở trong sinh mệnh của cô.
Bọn họ ở bên nhau vẫn chưa tới 365 ngày, vẫn chưa có làm rất việc mà những người yêu nhau sẽ làm, hắn từng nói chờ đến khi họ sáu mươi tuổi sẽ dẫn cô đi đến nông trường chăn dê ở Australia xem mặt trời lặn. Hắn xưa nay người hiền ắt sẽ có trời phù hộ, không phải coi bói nói năm đó khi hắn bốn tuổi gặp đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời sao?
Cho nên nói tất cả đều là giả, Tống Kỳ Diễn cũng không có gặp chuyện không may, có lẽ là gặp phải người có tên tương tự thôi.
Có lẽ chỉ là hắn muốn hù dọa cô một trận, sau đó lại đột nhiên xuất hiện cho cô một niềm vui bất ngờ rất lớn?!
Nghĩ đến người đàn ông có chỉ số yêu đương ngây thơ ấu trĩ đó, Cận Tử Kỳ nắm chặt lấy viên Ruby trên ngón áp út ở trong lòng bàn tay.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cô mới không tin, làm sao hắn có thể dễ dàng chết như vậy chứ, vỗ vỗ da thịt đã cứng ngắc trên mặt, sau đó như thường ngày cởi giày đi vào phòng tắm.
Tiếng nước phát ra tiếng "Ào ào" rung động, ở trong bồn tắm, Cận Tử Kỳ cuộn mình lại nâng hai chân lên rồi vòng tay qua ôm lấy chân, suy nghĩ hỗn loạn, cô cảm thấy mình giống như đang ở trong một giấc mộng, tỉnh mộng rồi tất cả đều sẽ quay về điểm cũ...
Cô dựa lên vách tường xuôi theo bồn tắm lớn, thân thể chậm rãi chìm xuống đồng thời nhắm mắt lại.
Có lẽ một giấc tỉnh lại, Tống Kỳ Diễn cũng đã mang theo hành lý đứng ở trước mặt cô...
——— ——————
Mở mắt ra lần nữa, đã là đêm khuya, cô nằm ở trên giường lớn, nhưng trong phòng lại có chút huyên náo.
Cận Tử Kỳ chớp chớp mắt, quay đầu, lập tức nhìn thấy một phòng đầy người, có người ngồi có người đứng còn có người đang gọi điện thoại.
Cô chỉ cảm thấy mí mắt có phần nặng trĩu, lại nhắm hai mắt lại.
Cô cảm giác dường như mình đưa thân vào trong một giấc mộng thật dài, cảnh tượng thiên biến vạn hoá, nhưng chỉ riêng bóng hình quen thuộc kia lại không có.
"Bác sĩ, tình huống bây giờ như thế nào? Con gái của tôi sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Thiếu phu nhân chỉ là nhất thời không chịu nổi đả kích quá lớn mới đột ngột ngất đi, thiếu một chút đường glucô thôi ngoài ra thì không có chuyện gì."
Bên tai, ông ông vang lên giọng nói của những người khác nhau, còn có tiếng giày da giẫm lên đi tới đi lui.
Cận Tử Kỳ mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, có phải là ngủ lại lần nữa không, cô đã mở mắt.
Tầm mắt mơ mơ màng màng từ từ rõ ràng.
Cận Tử Kỳ thấy được Tô Ngưng Tuyết sưng đỏ cả mắt mà ngồi ở bên giường, Cận Chiêu Đông đi qua đi lại trong phòng, không che dấu được nét mặt vừa lo lắng vừa sốt ruột, mà Kiều Nam thì đứng ở sau lưng Tô Ngưng Tuyết, trên mặt đã mọc đầy râu ria.
Dường như chỉ trong một đêm, tất cả mọi người trong phút chốc đều tiều tụy già đi vài tuổi.
Thậm chí ngay cả Tiêu Tiêu cũng tới, vẻ mặt nôn nóng đang cùng bác sĩ nói gì đó.
Cận Tử Kỳ nhìn lên trần nhà, bên trên trắng xoá có trang trí lên mấy đóa hoa hồng nhạt nho nhỏ, nhưng cô thấy có chút choáng váng đầu hoa mắt.
"Tử Kỳ, con đã tỉnh? Cảm giác thân thể như thế nào, có khó chịu ở đâu hay không?"
Tô Ngưng Tuyết lau đi nước mắt bên khóe mắt, lấy một cái gối mềm lót ở sau lưng của Cận Tử Kỳ, dìu cô ngồi nghiêng lên.
"Con có đói bụng không? Đã hầm cháo tổ yến cách thủy cho con rồi, còn đang ấm, con ăn ngay đi để khỏe lên."
Cận Tử Kỳ yếu ớt mà lắc lắc đầu: "Con không đói bụng, mọi người... Tại sao đều ở trong phòng ngủ của con?"
"Con đó đứa nhỏ này, nói đi tắm, nếu không phải mẹ con không yên lòng vào xem thử, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Tô Ngưng Thu nghĩ lại mà còn phát sợ vuốt vuốt lồng ngực của mình.
Trong lúc bà và Tô Ngưng Tuyết vào phòng tắm, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngâm trong nước, nhìn qua không hề có sức sống, lúc được vớt ra sắc mặt cũng trắng bệch, vô luận gọi như thế nào cũng vẫn bất tỉnh, hơi thở cũng vô cùng suy yếu.
Cận Tử Kỳ cười cười: "Có thể do quá mệt mỏi, con mới bất cẩn ngủ quên."
Nói xong cô liền vén chăn lên muốn xuống giường.
"Con đi xem Tiểu Bảo, nhóc con kia có lẽ cũng đói bụng rồi..."
Tô Ngưng Tuyết lại ấn cô xuống giường: "Tiểu Bảo rất ngoan, sau khi uống sữa bột đã ngủ, Tử Kỳ..."
"Chị à bộ dạng này của chị là muốn tới khi nào mới có thể nói mọi chuyện ra chú?"
Tô Ngưng Thu ngồi thẳng xuống đối diện với Cận Tử Kỳ, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tiều tụy của Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, có mấy lời mặc dù nói ra rất tàn nhẫn, nhưng chúng ta lại không thể không đối mặt với sự thật, ngoại trừ Kỳ Diễn con còn có mấy đứa nhỏ cần được chăm sóc, chẳng lẽ con muốn cho bọn nhỏ sau khi mất ba thì ngay cả mẹ cũng không cần bọn chúng nữa sao?"
"Dì út, con không biết dì đang nói cái gì..."
Tô Ngưng Thu giữ lấy bờ vai nhỏ của cô: "Con đã ngủ mê hai ngày hai đêm, chẳng lẽ thật sự chỉ là ngủ gật thôi hay sao?”
Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, huyệt thái dương căng đau đến khó chịu, giọng nói cũng khô khốc, "Mọi người muốn nói cái gì?"
Cửa phòng đúng lúc vang lên tiếng gõ.
Vẻ mặt Trâu Hướng đầy phong trần mệt mỏi mà đi vào, trong tay cầm một cái hộp, mặc tây trang màu đen.
"Phu nhân, những thứ này là di vật của Boss, có một số cái đã bị hư hỏng cho nên không có cách nào khác mang về..."
"Cái gì gọi là di vật?" Giọng nói của Cận Tử Kỳ nhàn nhạt, lại làm cho nhịp tim Trâu Hướng hơi chậm lại.
Trong mắt Trâu Hướng hiện đầy tơ máu, con mắt cũng sưng đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ.
"Vào chiều hôm kia, một mình Boss đi lên cơ quan quản lý thành phố Bẻlin để cùng họ đàm phán chuyện khai phá dự án, nhưng nửa đường gặp phải một chiếc xe tải gas gặp sự cố, xe tải gas nổ tung quá đột ngột, Boss ngồi bên trong một chiếc xe khác cách nó rất gần... Đến sau khi Boss được đưa đến bệnh viện thì gương mặt đã hoàn toàn biến dạng, bác sĩ phán đoán tử vong tại chỗ."
Cận Tử Kỳ ngước nhìn Trâu Hướng, lẳng lặng ngồi ở nơi đó, cả người lại giống như con diều đứt dây, không tìm được một điểm tựa để chạm đất, chỉ có thể mặc cho linh hồn không có mục đích mà bay bổng.
"Thiếu phu nhân, xin cô bớt đau buồn."
Trâu Hướng đỏ mắt nói xong, để cái hộp xuống, sau đó lại từ trong túi áo vest lấy ra một túi gấm nhỏ màu đỏ sậm.
"Đây là Boss ở Berlin ngắm thấy vừa ý nên cố tình mua tặng cho hai vị tiểu thiếu gia."
Túi gấm được mở ra, đây là hai con vật nhỏ được chạm trổ với ngọc, một con chuột nhỏ và một con rắn nhỏ bằng vàng gắn lên ngọc.
Cận Tử Kỳ thu nắm tay lại, cầm hai con vật nhỏ bằng ngọc lạnh buốt cuộn lại ở trong lòng bàn tay.
Trâu Hướng rời đi từ bao giờ cô không biết, cô chỉ bần thần mà nhìn bàn tay đang nắm chặt của mình.
"Tiểu Kỳ..."
"Mẹ, con muốn nghỉ ngơi rồi, mọi người đi ra ngoài trước đi."
Tô Ngưng Tuyết không yên tâm nhìn Cận Tử Kỳ, nhưng vẫn là bị Kiều Nam và Tô Ngưng Thu khuyên nhủ rời đi.
Phòng ngủ rộng lớn, Cận Tử Kỳ ngồi ở trên giường, áp mặt ngọc vào ngực, yên lặng cúi đầu xuống.
Tác giả :
Cẩm Tố Lưu Niên