Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 134: 【84】 Thông minh quá sẽ bị thông minh hại! (3)
Editor: Tâm Thường Lạc
Phó cục Chu hài lòng gật đầu, vừa muốn ngẩng đầu vỗ vai Tống Kỳ Diễn, cách đó không xa trong bụi cỏ phát ra tiếng xột xoạt rung động, mặt gã liền biến sắc, cảnh giác mà nhìn sang: "Ai ở trong đó vậy!"
Ngay sau đó, phía sau bụi cỏ lóe lên một bóng người, thân thủ khoẻ mạnh xẹt qua bụi cây rồi không thấy đâu nữa.
Sắc mặt của phó cục Chu thay đổi rõ rệt, không biết tên kia ở đó từ bao giờ, đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ cũng không biết bị hắn ta nghe được bao lâu, nếu như truyền đi, chính là đại sự không ổn!
Lúc này, phó cục Chu chẳng còn lòng dạ nào ép hỏi Tống Kỳ Diễn nữa, vung súng trong tay loạn xạ, hướng đến phía mà bóng người kia biến mất hét lớn chỉ huy: "Mau đi, đều đuổi theo cho tôi, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể!"
Tống Kỳ Diễn ngồi sững trên đất, cười tủm tỉm thêm dầu vào lửa: "Phó cục Chu đừng sợ, hắn ta sẽ không nghe được bao nhiêu đâu, cho dù nghe được, không phải ông đã nói, các người đều là quan lại bao che cho nhau, hắn ta cũng không thể tố cáo được ở đâu."
Phó cục Chu chẳng phải nghĩ như vậy, hiện ở trên tín nhiệm gã mới đem nhiệm vụ này giao cho gã, nếu như gã làm hỏng, vậy giá trị lợi dụng của gã cũng giảm xuống rất nhiều, cộng thêm để cho người ta đánh cắp bí mật rồi bỏ chạy, gã không chết thì cũng là tiền đồ mong manh, ngay lập tức, cầm dây thừng trói Tống Kỳ Diễn lại, kế tiếp cũng đuổi theo.
Sau khi đợi cho những tên cướp kia chạy xa, Tống Kỳ Diễn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đau đớn cũng theo đó trải rộng khắp người.
Sau đó, sợi dây cột trên người hắn được tháo lỏng, ngay sau đó rơi xuống mặt đất.
Tống Kỳ Diễn quay đầu, sau khi nhìn rõ là Cận Tử Kỳ đầu bù tóc rối, mặt mày hiện lên lo lắng, "Tử Kỳ?"
Cận Tử Kỳ một mặt chú ý những tên cướp kia có trở lại hay chưa, một mặt vội vàng muốn dìu Tống Kỳ Diễn lên, "Chúng ta rời khỏi nơi này trước, Tần Viễn đi đánh lạc hướng bọn chúng rồi, nhưng không biết có thể kiên trì bao lâu..."
Đã trải qua khủng hoảng và căng thẳng quá mức, hai tay của cô và giọng nói có chút không thể khống chế mà khẽ run.
Tống Kỳ Diễn cúi thấp đầu, tay trái nắm chặt hai tay của cô: "Chúng ta nhanh chóng rời đi đi!”
Cận Tử Kỳ gật mạnh đầu, khoác một tay của hắn lên trên vai mình, muốn đỡ hắn bước đi.
Tống Kỳ Diễn ngước nhìn hai má của Cận Tử Kỳ gầy gò đầy mỏi mệt, trong lòng dâng lên dòng nước ấm, hai người cùng dìu đỡ nhau rời khỏi cái mảnh đất nguy hiểm này, tiến đến địa điểm đã hẹn với Tần Viễn.
——— ——————
Một người bị thương và một phụ nữ mang thai bước đi đường không thể thuận lợi, đi đến đầu tuôn đầy mồ hôi, cũng vẫn còn lẩn quẩn ở trong rừng cây.
Chỉ là so với rừng cây khô trước đó thì không giống, nơi này cây cối sinh trưởng vô cùng tươi tốt, lộ ra bầu không khí âm u.
"Đừng động!" Tống Kỳ Diễn đột nhiên thấp giọng quát ngừng khi Cận Tử Kỳ chuẩn bị tiếp tục đi lên phía trước.
Cận Tử Kỳ vội vàng dừng bước lại, "Sao vậy?" Cô có chút hoang mang mà nhìn Tống Kỳ Diễn nhíu mày.
Thời khắc mấu chốt chạy bán sống bán chết như vậy, hắn không thể nào vô duyên vô cớ mà ngừng lại chỗ này để phí đi thời gian.
Tống Kỳ Diễn chậm rãi ngồi xổm xuống, ở cạnh chân Cận Tử Kỳ, gạt lấy lớp lá cây mỏng manh kia ra.
"Đây..." Cận Tử Kỳ đang muốn nói chuyện, nhưng lúc thấy sợi dây nhỏ cách mũi chân mình mấy centimet thì cũng hốt hoảng quên mất mở miệng nói, chính là vô cùng cảnh giác mà nhìn cái dây thừng đột ngột xuất hiện.
Cận Tử Kỳ vừa nghĩ tới, chính là những bẫy rập trong phim truyền hình cổ trang, còn có địa lôi hoặc bom được chôn dưới mặt đất trong những bộ phim quân nhân mà cô xem gần đây, không biết cô đây cũng bị coi như một trong số đó không?
Tống Kỳ Diễn trước nhìn quanh một vòng chung quanh, cũng không phát hiện bóng người khả nghi, lúc này hắn mới cúi đầu cẩn thận nghiên cứu sợi dây kia, nếu không phải ánh mặt trời vừa vặn soi rọi ở trên sợi dây này, hắn cũng sẽ không trùng hợp nhìn thấy.
Đã từng trải qua nguy hiểm đến cỡ nào, lần này, cũng không dám sơ xuất chủ quan, ai biết được đám cầm thú kia có thể sợ họ chạy trốn, ở trên đường chôn một vài thứ nguy hiểm để ngăn cản họ chẳng hạn hay không.
Tống Kỳ Diễn chậm rãi dọc theo sợi dây nhỏ kia lấy đám lá trải ở phía trên, sau đó ở dưới một thân cây, tìm được một cái bình nước có ga rót đầy chất lỏng màu xanh nhạt.
"Đây là xăng?" Cận Tử Kỳ lập tức đã ngửi thấy mùi xăng nồng nặc.
Thời điểm Tống Kỳ Diễn là công dân ở Anh Quốc từng đi nghĩa vụ quân sự, đối với một vài thứ ly kỳ cổ quái trong quân đội ít nhiều có chút ấn tượng, hắn quơ quơ bình nước có ga trong tay, cách lớp nước màu xanh nhạt trong bình, còn có thể nhìn thấy một ít cao su sống không bị xăng hòa tan, trong bình còn có vật gì đấy không biết là thứ gì đã đông lại một nửa, theo động tác hắn nhẹ nhàng lắc lư, mảnh đồ đã đông lại một nửa kia ở xăng trong không ngừng méo mó biến đổi thất thường, giống như pháo hoa giấy, hiện lên các kiểu hình dáng vô cùng kỳ hoặc.
Ở đây chỉ có nước phần cổ của chiếc bình bị người khác nhét vào một chút sáp, ở chính giữa thả một đoạn đại khái là thuốc súng lấy ra từ trong đạn. Ở lớp ngoài cùng của bình nước có ga, sử dụng một miếng đồng cuốn thành ống tròn, Tống Kỳ Diễn theo ánh mặt trời nhìn một hồi, sau đó vẻ mặt đột biến: "Đây là mìn tự chế."
Chỉ có điều, đối phương còn muốn hạ thủ lưu tình, ở đầu hẹp của ống tròn làm bằng đồng không có thả một viên thuỷ tinh bằng cúc áo, như vậy, khi họ cầm lấy bình nước có ga cũng đã nổ tan xương nát thịt rồi!
Cận Tử Kỳ bưng kín miệng của mình, nghĩ lại mà phát sợ, tay chân cũng lạnh buốt.
Rõ ràng là một vụ án bắt cóc nói phức tạp không phức tạp nói đơn giản không đơn giản, sao có thể làm ra nhiều chuyện như vậy?
Tống Kỳ Diễn thả bình nước có ga lại chỗ cũ, nhưng ở bên cạnh đống lá rụng, phát hiện một viên thuỷ tinh, đặt vào đỉnh đầu ống tròn của bình nước có ga thì kích thước vừa vặn phù hợp!
Hiển nhiên, rất có thể, trước khi họ chạy gần đến nơi đây, có người cố ý lấy ra hết!
"Chúng ta lập tức đi trở về, nơi này không thể đi vào."
Tống Kỳ Diễn chôn bình nước có ga xong, sắc mặt ngưng trọng mà dẫn Cận Tử Kỳ xoay người, "Nơi này có thể có mai phục.”
Nhưng dường như chuyện mai phục này lại không giống như là kim châm chỉa đến vợ chồng họ, nếu không đối phương làm gì tốt bụng mà hủy đi mìn do mình chế tác, từ điểm đó có thể thấy được, đối phương không phải một kẻ lạm sát người vô tội.
Đương nhiên, Tống Kỳ Diễn sẽ không nói cho Cận Tử Kỳ biết vừa rồi hắn lại thả viên thuỷ tinh này vào trong bình nước có ga.
Hai người vừa bước ra một bước quay về, bên kia, phó cục Chu đã mang theo người đuổi tới.
Lúc phó cục Chu nhìn thấy Cận Tử Kỳ, tức giận suýt chút nữa gào lên, xanh mặt, "Bắt bọn họ tới đây cho tôi!"
Tống Kỳ Diễn thấy người truy đuổi tới, cũng không vội vã trở về, mà nghiêng mắt đánh giá địa hình phía sau, sau đó kín đáo mà ôm lấy Cận Tử Kỳ cố gắng hết mức có thể lui đến vị trí an toàn.
"Còn muốn chạy trốn sao? Tống lão đệ, uổng công tôi đây tin tưởng cậu, ngược lại cậu giỏi lắm!"
Phó cục Chu cười lên dữ tợn, bàn tay cầm súng chỉ nhóm người Tống Kỳ Diễn: "Còn chưa đi bắt người cho tôi!”
"Chờ một chút!" Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng.
Phó cục Chu cười lạnh: "Tống lão đệ, cậu cho rằng tôi sẽ còn tin tưởng cái đồ tiểu nhân thay đổi thất thường như cậu sao?"
Tống Kỳ Diễn cười đến độ như tắm gió xuân: "Tôi chỉ là muốn nhắc nhở phó cục Chu, nơi này không an toàn, bốn phía chôn toàn mìn hoặc bom, ông để cho thuộc hạ của ông lỗ mãng đi tới đây, có thể sẽ khiến cho nổ đến cặn bã cũng không còn."
Trong lòng phó cục Chu giật mình, thật sự lập tức cảnh giác mà đánh giá đến chung quanh, thấy đều là rừng cây tươi tốt, trên mặt đất cũng có lá rơi rất nhiều, làm sao cũng không nhìn ra một nửa chút đầu mối.
Đôi mắt như hạt đậu xanh của gã nhanh như chớp dạo qua một vòng, ngước nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, quan sát một lát, cười lạnh một tiếng, thằng nhóc này giỏi, lúc này còn dám chọc ghẹo gã, ở nơi này mà có mìn sao, rõ ràng là bọn chúng chạy không thoát, đang nói lời lừa dối gã đây mà!
Cũng vào lúc này, đằng sau có một tên cướp chạy tới, lẩm bẩm một câu ở bên tai phó cục Chu.
Bắt được người rồi?!
Trong mắt phó cục Chu lập tức phát ra hớn hở, lại nhìn sang chỗ nhóm Tống Kỳ Diễn, tự tin như mong muốn, cười lớn ha ha hai tiếng, mặt mày hung ác mà quát lên: "Cậu đừng hòng lừa gạt tôi, vừa rồi khi tôi tới, chỗ này vẫn là một mảnh đất bằng phẳng, bây giờ cậu lại nói có mìn sao? A, chẳng lẽ cậu là cao thủ chế tạo mìn?”
Phó cục Chu nói xong liền tự mình cười giễu, sau lưng cấp dưới cũng theo đó lần lượt cười.
Sắc mặt Tống Kỳ Diễn bỗng dưng lạnh đi: "Có tin hay không là tùy ông."
Đương nhiên là phó cục Chu không tin, phải nói Tống Kỳ Diễn ở việc kinh doanh thì còn có thể đi lừa, nhưng mà nói hắn biết cách chế tạo bom mìn, chính là trong khoảng thời gian ngắn chưa đến nửa giờ mà chôn đầy ở chung quanh đây, vậy quả thực là lời nói vô căn cứ!
"Đều nghe kỹ cho tôi!"
Hai tay phó cục Chu chấp sau lưng, mặc cho cái bụng to tròn, tinh thần đầy hăng hái nói: "Tất cả mọi người chia làm ba đường, hai bên, chia ra cho tôi từ trái và phải bọc lên bắt bọn họ, một đường, đi trực diện qua, tôi còn không bắt được hai người yếu ớt bệnh hoạn các người sao! Nhớ kỹ, bom mìn gì chẳng hạn đều là biểu hiện giả dối, đừng để bọn họ lừa bịp nữa!"
"Đều đi lên hết cho tôi!" Phó cục Chu cuối cùng quát một tiếng hung ác, nghiễm nhiên là thái độ của một đốc quân đại tướng trên chiến trường.
Trong lúc nhất thời, những tên cướp áo đen kia đã nhanh chóng chia làm ba ngã, một nhóm liền phóng tới chỗ người Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy bọn cướp không ngừng tới gần, chẳng những không lộ ra vẻ lo lắng, nhất là khi nhìn thấy một tên đạo tặc sắp đến chỗ có mìn ở gần cô, không khỏi kinh ngạc nói: "Có phải bọn chúng điên rồi hay không?"
Nếu nói ở chỗ khác thì Tống Kỳ Diễn lừa gạt bọn chúng, nhưng trong này thật sự có chôn mìn, đám cảnh sát này thật sự trở thành kẻ liều mạng, ngay cả mìn cũng dám đạp thẳng lên sao?
Tuy rằng trước đó cô đã từng có ý xấu mà nghĩ rằng, nếu đám cướp này bị mìn nổ tung một trận, có lẽ cũng sẽ không dính lấy họ không thả giống như thuốc cao bôi trên da chó.
Nhưng đột nhiên mơ ước cứ như vậy sẽ trở thành hiện thực, Cận Tử Kỳ vẫn có chút không biết làm thế nào.
Cận Tử Kỳ không nhịn được vụng trộm bấm mu bàn tay mình một cái, kết quả lập tức truyền đến một cơn đau tan lòng nát dạ.
Sau cơn đau, Cận Tử Kỳ phát hiện những tên bắt cóc che đầu chỉ lộ mắt và miệng cũng đã càng ngày càng rõ ràng, bọn chúng thật sự xông tới rồi, gần như không có chút nào do dự!
Bên đó, phó cục Chu nhìn sắc mặt Tống Kỳ Diễn tái nhợt, biết ngay hắn sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, trong lòng khó tránh khỏi có một trận hả hê, gọi là ngươi cùng ta đấu, hôm nay nhân tiện cho vợ chồng chúng mày chết ở chỗ này!
Chỉ là, không đợi gã ta lên mặt đủ, trong cả khu rừng đột nhiên "Ầm ầm" lên một tiếng vang thật lớn.
Phó cục Chu hài lòng gật đầu, vừa muốn ngẩng đầu vỗ vai Tống Kỳ Diễn, cách đó không xa trong bụi cỏ phát ra tiếng xột xoạt rung động, mặt gã liền biến sắc, cảnh giác mà nhìn sang: "Ai ở trong đó vậy!"
Ngay sau đó, phía sau bụi cỏ lóe lên một bóng người, thân thủ khoẻ mạnh xẹt qua bụi cây rồi không thấy đâu nữa.
Sắc mặt của phó cục Chu thay đổi rõ rệt, không biết tên kia ở đó từ bao giờ, đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ cũng không biết bị hắn ta nghe được bao lâu, nếu như truyền đi, chính là đại sự không ổn!
Lúc này, phó cục Chu chẳng còn lòng dạ nào ép hỏi Tống Kỳ Diễn nữa, vung súng trong tay loạn xạ, hướng đến phía mà bóng người kia biến mất hét lớn chỉ huy: "Mau đi, đều đuổi theo cho tôi, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể!"
Tống Kỳ Diễn ngồi sững trên đất, cười tủm tỉm thêm dầu vào lửa: "Phó cục Chu đừng sợ, hắn ta sẽ không nghe được bao nhiêu đâu, cho dù nghe được, không phải ông đã nói, các người đều là quan lại bao che cho nhau, hắn ta cũng không thể tố cáo được ở đâu."
Phó cục Chu chẳng phải nghĩ như vậy, hiện ở trên tín nhiệm gã mới đem nhiệm vụ này giao cho gã, nếu như gã làm hỏng, vậy giá trị lợi dụng của gã cũng giảm xuống rất nhiều, cộng thêm để cho người ta đánh cắp bí mật rồi bỏ chạy, gã không chết thì cũng là tiền đồ mong manh, ngay lập tức, cầm dây thừng trói Tống Kỳ Diễn lại, kế tiếp cũng đuổi theo.
Sau khi đợi cho những tên cướp kia chạy xa, Tống Kỳ Diễn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đau đớn cũng theo đó trải rộng khắp người.
Sau đó, sợi dây cột trên người hắn được tháo lỏng, ngay sau đó rơi xuống mặt đất.
Tống Kỳ Diễn quay đầu, sau khi nhìn rõ là Cận Tử Kỳ đầu bù tóc rối, mặt mày hiện lên lo lắng, "Tử Kỳ?"
Cận Tử Kỳ một mặt chú ý những tên cướp kia có trở lại hay chưa, một mặt vội vàng muốn dìu Tống Kỳ Diễn lên, "Chúng ta rời khỏi nơi này trước, Tần Viễn đi đánh lạc hướng bọn chúng rồi, nhưng không biết có thể kiên trì bao lâu..."
Đã trải qua khủng hoảng và căng thẳng quá mức, hai tay của cô và giọng nói có chút không thể khống chế mà khẽ run.
Tống Kỳ Diễn cúi thấp đầu, tay trái nắm chặt hai tay của cô: "Chúng ta nhanh chóng rời đi đi!”
Cận Tử Kỳ gật mạnh đầu, khoác một tay của hắn lên trên vai mình, muốn đỡ hắn bước đi.
Tống Kỳ Diễn ngước nhìn hai má của Cận Tử Kỳ gầy gò đầy mỏi mệt, trong lòng dâng lên dòng nước ấm, hai người cùng dìu đỡ nhau rời khỏi cái mảnh đất nguy hiểm này, tiến đến địa điểm đã hẹn với Tần Viễn.
——— ——————
Một người bị thương và một phụ nữ mang thai bước đi đường không thể thuận lợi, đi đến đầu tuôn đầy mồ hôi, cũng vẫn còn lẩn quẩn ở trong rừng cây.
Chỉ là so với rừng cây khô trước đó thì không giống, nơi này cây cối sinh trưởng vô cùng tươi tốt, lộ ra bầu không khí âm u.
"Đừng động!" Tống Kỳ Diễn đột nhiên thấp giọng quát ngừng khi Cận Tử Kỳ chuẩn bị tiếp tục đi lên phía trước.
Cận Tử Kỳ vội vàng dừng bước lại, "Sao vậy?" Cô có chút hoang mang mà nhìn Tống Kỳ Diễn nhíu mày.
Thời khắc mấu chốt chạy bán sống bán chết như vậy, hắn không thể nào vô duyên vô cớ mà ngừng lại chỗ này để phí đi thời gian.
Tống Kỳ Diễn chậm rãi ngồi xổm xuống, ở cạnh chân Cận Tử Kỳ, gạt lấy lớp lá cây mỏng manh kia ra.
"Đây..." Cận Tử Kỳ đang muốn nói chuyện, nhưng lúc thấy sợi dây nhỏ cách mũi chân mình mấy centimet thì cũng hốt hoảng quên mất mở miệng nói, chính là vô cùng cảnh giác mà nhìn cái dây thừng đột ngột xuất hiện.
Cận Tử Kỳ vừa nghĩ tới, chính là những bẫy rập trong phim truyền hình cổ trang, còn có địa lôi hoặc bom được chôn dưới mặt đất trong những bộ phim quân nhân mà cô xem gần đây, không biết cô đây cũng bị coi như một trong số đó không?
Tống Kỳ Diễn trước nhìn quanh một vòng chung quanh, cũng không phát hiện bóng người khả nghi, lúc này hắn mới cúi đầu cẩn thận nghiên cứu sợi dây kia, nếu không phải ánh mặt trời vừa vặn soi rọi ở trên sợi dây này, hắn cũng sẽ không trùng hợp nhìn thấy.
Đã từng trải qua nguy hiểm đến cỡ nào, lần này, cũng không dám sơ xuất chủ quan, ai biết được đám cầm thú kia có thể sợ họ chạy trốn, ở trên đường chôn một vài thứ nguy hiểm để ngăn cản họ chẳng hạn hay không.
Tống Kỳ Diễn chậm rãi dọc theo sợi dây nhỏ kia lấy đám lá trải ở phía trên, sau đó ở dưới một thân cây, tìm được một cái bình nước có ga rót đầy chất lỏng màu xanh nhạt.
"Đây là xăng?" Cận Tử Kỳ lập tức đã ngửi thấy mùi xăng nồng nặc.
Thời điểm Tống Kỳ Diễn là công dân ở Anh Quốc từng đi nghĩa vụ quân sự, đối với một vài thứ ly kỳ cổ quái trong quân đội ít nhiều có chút ấn tượng, hắn quơ quơ bình nước có ga trong tay, cách lớp nước màu xanh nhạt trong bình, còn có thể nhìn thấy một ít cao su sống không bị xăng hòa tan, trong bình còn có vật gì đấy không biết là thứ gì đã đông lại một nửa, theo động tác hắn nhẹ nhàng lắc lư, mảnh đồ đã đông lại một nửa kia ở xăng trong không ngừng méo mó biến đổi thất thường, giống như pháo hoa giấy, hiện lên các kiểu hình dáng vô cùng kỳ hoặc.
Ở đây chỉ có nước phần cổ của chiếc bình bị người khác nhét vào một chút sáp, ở chính giữa thả một đoạn đại khái là thuốc súng lấy ra từ trong đạn. Ở lớp ngoài cùng của bình nước có ga, sử dụng một miếng đồng cuốn thành ống tròn, Tống Kỳ Diễn theo ánh mặt trời nhìn một hồi, sau đó vẻ mặt đột biến: "Đây là mìn tự chế."
Chỉ có điều, đối phương còn muốn hạ thủ lưu tình, ở đầu hẹp của ống tròn làm bằng đồng không có thả một viên thuỷ tinh bằng cúc áo, như vậy, khi họ cầm lấy bình nước có ga cũng đã nổ tan xương nát thịt rồi!
Cận Tử Kỳ bưng kín miệng của mình, nghĩ lại mà phát sợ, tay chân cũng lạnh buốt.
Rõ ràng là một vụ án bắt cóc nói phức tạp không phức tạp nói đơn giản không đơn giản, sao có thể làm ra nhiều chuyện như vậy?
Tống Kỳ Diễn thả bình nước có ga lại chỗ cũ, nhưng ở bên cạnh đống lá rụng, phát hiện một viên thuỷ tinh, đặt vào đỉnh đầu ống tròn của bình nước có ga thì kích thước vừa vặn phù hợp!
Hiển nhiên, rất có thể, trước khi họ chạy gần đến nơi đây, có người cố ý lấy ra hết!
"Chúng ta lập tức đi trở về, nơi này không thể đi vào."
Tống Kỳ Diễn chôn bình nước có ga xong, sắc mặt ngưng trọng mà dẫn Cận Tử Kỳ xoay người, "Nơi này có thể có mai phục.”
Nhưng dường như chuyện mai phục này lại không giống như là kim châm chỉa đến vợ chồng họ, nếu không đối phương làm gì tốt bụng mà hủy đi mìn do mình chế tác, từ điểm đó có thể thấy được, đối phương không phải một kẻ lạm sát người vô tội.
Đương nhiên, Tống Kỳ Diễn sẽ không nói cho Cận Tử Kỳ biết vừa rồi hắn lại thả viên thuỷ tinh này vào trong bình nước có ga.
Hai người vừa bước ra một bước quay về, bên kia, phó cục Chu đã mang theo người đuổi tới.
Lúc phó cục Chu nhìn thấy Cận Tử Kỳ, tức giận suýt chút nữa gào lên, xanh mặt, "Bắt bọn họ tới đây cho tôi!"
Tống Kỳ Diễn thấy người truy đuổi tới, cũng không vội vã trở về, mà nghiêng mắt đánh giá địa hình phía sau, sau đó kín đáo mà ôm lấy Cận Tử Kỳ cố gắng hết mức có thể lui đến vị trí an toàn.
"Còn muốn chạy trốn sao? Tống lão đệ, uổng công tôi đây tin tưởng cậu, ngược lại cậu giỏi lắm!"
Phó cục Chu cười lên dữ tợn, bàn tay cầm súng chỉ nhóm người Tống Kỳ Diễn: "Còn chưa đi bắt người cho tôi!”
"Chờ một chút!" Tống Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng.
Phó cục Chu cười lạnh: "Tống lão đệ, cậu cho rằng tôi sẽ còn tin tưởng cái đồ tiểu nhân thay đổi thất thường như cậu sao?"
Tống Kỳ Diễn cười đến độ như tắm gió xuân: "Tôi chỉ là muốn nhắc nhở phó cục Chu, nơi này không an toàn, bốn phía chôn toàn mìn hoặc bom, ông để cho thuộc hạ của ông lỗ mãng đi tới đây, có thể sẽ khiến cho nổ đến cặn bã cũng không còn."
Trong lòng phó cục Chu giật mình, thật sự lập tức cảnh giác mà đánh giá đến chung quanh, thấy đều là rừng cây tươi tốt, trên mặt đất cũng có lá rơi rất nhiều, làm sao cũng không nhìn ra một nửa chút đầu mối.
Đôi mắt như hạt đậu xanh của gã nhanh như chớp dạo qua một vòng, ngước nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, quan sát một lát, cười lạnh một tiếng, thằng nhóc này giỏi, lúc này còn dám chọc ghẹo gã, ở nơi này mà có mìn sao, rõ ràng là bọn chúng chạy không thoát, đang nói lời lừa dối gã đây mà!
Cũng vào lúc này, đằng sau có một tên cướp chạy tới, lẩm bẩm một câu ở bên tai phó cục Chu.
Bắt được người rồi?!
Trong mắt phó cục Chu lập tức phát ra hớn hở, lại nhìn sang chỗ nhóm Tống Kỳ Diễn, tự tin như mong muốn, cười lớn ha ha hai tiếng, mặt mày hung ác mà quát lên: "Cậu đừng hòng lừa gạt tôi, vừa rồi khi tôi tới, chỗ này vẫn là một mảnh đất bằng phẳng, bây giờ cậu lại nói có mìn sao? A, chẳng lẽ cậu là cao thủ chế tạo mìn?”
Phó cục Chu nói xong liền tự mình cười giễu, sau lưng cấp dưới cũng theo đó lần lượt cười.
Sắc mặt Tống Kỳ Diễn bỗng dưng lạnh đi: "Có tin hay không là tùy ông."
Đương nhiên là phó cục Chu không tin, phải nói Tống Kỳ Diễn ở việc kinh doanh thì còn có thể đi lừa, nhưng mà nói hắn biết cách chế tạo bom mìn, chính là trong khoảng thời gian ngắn chưa đến nửa giờ mà chôn đầy ở chung quanh đây, vậy quả thực là lời nói vô căn cứ!
"Đều nghe kỹ cho tôi!"
Hai tay phó cục Chu chấp sau lưng, mặc cho cái bụng to tròn, tinh thần đầy hăng hái nói: "Tất cả mọi người chia làm ba đường, hai bên, chia ra cho tôi từ trái và phải bọc lên bắt bọn họ, một đường, đi trực diện qua, tôi còn không bắt được hai người yếu ớt bệnh hoạn các người sao! Nhớ kỹ, bom mìn gì chẳng hạn đều là biểu hiện giả dối, đừng để bọn họ lừa bịp nữa!"
"Đều đi lên hết cho tôi!" Phó cục Chu cuối cùng quát một tiếng hung ác, nghiễm nhiên là thái độ của một đốc quân đại tướng trên chiến trường.
Trong lúc nhất thời, những tên cướp áo đen kia đã nhanh chóng chia làm ba ngã, một nhóm liền phóng tới chỗ người Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy bọn cướp không ngừng tới gần, chẳng những không lộ ra vẻ lo lắng, nhất là khi nhìn thấy một tên đạo tặc sắp đến chỗ có mìn ở gần cô, không khỏi kinh ngạc nói: "Có phải bọn chúng điên rồi hay không?"
Nếu nói ở chỗ khác thì Tống Kỳ Diễn lừa gạt bọn chúng, nhưng trong này thật sự có chôn mìn, đám cảnh sát này thật sự trở thành kẻ liều mạng, ngay cả mìn cũng dám đạp thẳng lên sao?
Tuy rằng trước đó cô đã từng có ý xấu mà nghĩ rằng, nếu đám cướp này bị mìn nổ tung một trận, có lẽ cũng sẽ không dính lấy họ không thả giống như thuốc cao bôi trên da chó.
Nhưng đột nhiên mơ ước cứ như vậy sẽ trở thành hiện thực, Cận Tử Kỳ vẫn có chút không biết làm thế nào.
Cận Tử Kỳ không nhịn được vụng trộm bấm mu bàn tay mình một cái, kết quả lập tức truyền đến một cơn đau tan lòng nát dạ.
Sau cơn đau, Cận Tử Kỳ phát hiện những tên bắt cóc che đầu chỉ lộ mắt và miệng cũng đã càng ngày càng rõ ràng, bọn chúng thật sự xông tới rồi, gần như không có chút nào do dự!
Bên đó, phó cục Chu nhìn sắc mặt Tống Kỳ Diễn tái nhợt, biết ngay hắn sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, trong lòng khó tránh khỏi có một trận hả hê, gọi là ngươi cùng ta đấu, hôm nay nhân tiện cho vợ chồng chúng mày chết ở chỗ này!
Chỉ là, không đợi gã ta lên mặt đủ, trong cả khu rừng đột nhiên "Ầm ầm" lên một tiếng vang thật lớn.
Tác giả :
Cẩm Tố Lưu Niên