Hôn Sai 55 Lần
Chương 418: Không hề đụng cô (18)
Trương Tẩu không chần chờ chút nào mở miệng: "Còn có thể chuyện gì xảy ra, nhất định là người đàn ông kia không thích cô gái đó."
Cố Khuynh Thành cũng không biết mình làm sao, khi nghe được câu này, cảm giác đáy lòng truyền đến một chút đau nhói.
Trương Tẩu lại không phát hiện bất kỳ lạ thường, chỉ tự mình nói: "Cố Tiểu Thư, cô phải phải biết rằng, đàn ông đều là người có nửa người dưới là động vật, anh ta đối với cô gái xinh đẹp, đều có thể có chút xung động, nếu như đụng tới người anh ta thích, anh ta hận không thể thời thời khắc khắc dính cùng một chỗ với cô gái."
"Cố Tiểu Thư, cô nghĩ xem, đàn ông đối người mình không thích, chỉ là có chút hảo cảm, hoặc là không cần hảo cảm, chính là vừa mắt cũng có thể làm ra phương diện kia, nếu như giống cô nói, một người đàn ông không đụng tới cô gái, đơn thuần là không thích."
Cố Khuynh Thành bị Trương Tẩu nói, đáy lòng càng phát sợ, cô lặng yên không tiếng động nắm chặt vạt áo, cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt mình, rũ mi mắt nghĩ một lát, sâu kín mở miệng hỏi: "Vậy tại vì sao?"
"Nguyên nhân này phải tùy theo từng người..." Trương Tẩu dừng một chút, cầm cây tăm, sấn một miếng hoa quả, đưa cho Cố Khuynh Thành, thuận miệng ví dụ vài cái: "Cũng có thể là người đàn ông kia ghét cô gái, cho nên không có cảm giác, đương nhiên cũng sẽ không đụng cô gái kia. Còn có thể bộ dạng cô gái kia quá xấu, làm cho đàn ông đau dạ dày, đừng nói tới gần... Ngoại trừ những thứ này, có thể chính là hai người ở cùng một lâu ngày, đàn ông đối với thân thể cô gái dần dần mất đi hứng thú, cũng sẽ không muốn chạm, hoặc là chính đàn ông kia thích người khác, bị người khác chiếm tâm tư cho nên không có ý định với cô gái kia..."
Cố Khuynh Thành một vừa nghe Trương Tẩu phân tích, trong lòng thử so sánh với mình.
Đường Thời cũng không chán ghét cô, bằng không làm sao anh sẽ cưới cô? Dung mạo của cô coi như lđẹp... Như vậy nói cách khác, Đường Thời chán với thân thể của cô, hoặc là trong lòng yêu cô giá khác...
Nghĩ tới đây, tay Cố Khuynh Thành run một cái, cây tăm rơi xuống, bên trên cắm dưa hấu, rơi xuống bắp chân cô, lưu lại một vết đỏ.
Trương Tẩu vội vã cầm khăn tay, lau sạch thay Cố Khuynh Thành, đem nhặt cây tăm và dưa hấu trên thảm lên, ném ở trong thùng rác, sau đó ngẩng đầu, thấy sắc mặt Cố Khuynh Thành có chút khó coi, biểu tình cũng theo thu liễm: "Cố Tiểu Thư, cô bất chợt hỏi tôi chuyện này để làm gì? Sẽ không phải người cô nói..."
Mặc dù trên thực tế chính là mình, Cố Khuynh Thành vẫn không muốn để người ta biết như cũ, cô lắc đầu, dịu dàng cười, cắt đứt lời Trương Tẩu nói: "Không phải, là tôi buồn chán, xem một quyển sách viết, không nghĩ ra, nên hỏi bà chút ngươi."
Trương Tẩu bừng tỉnh hiểu ra, lập tức cười nói: "Tôi đã nói rồi, tại sao có thể là cô và Thời thiếu gia, bộ dạng cô xinh đẹp như vậy, khẳng định Thời thiếu gia hận không thể quấn quít lấy cô không rời giường chứ!"
Nếu là bình thường, Trương Tẩu nói những lời này, rơi vào trong tai Cố Khuynh Thành, là một câu để cho cô đỏ mặt tim đập.
Thế nhưng lúc này, Cố Khuynh Thành lại cảm thấy những lời này, châm chọc vô cùng, giống như có hai bàn tay, hung hăng không chút lưu đánh lên mặt mình.
Cố Khuynh Thành cũng không biết mình làm sao, khi nghe được câu này, cảm giác đáy lòng truyền đến một chút đau nhói.
Trương Tẩu lại không phát hiện bất kỳ lạ thường, chỉ tự mình nói: "Cố Tiểu Thư, cô phải phải biết rằng, đàn ông đều là người có nửa người dưới là động vật, anh ta đối với cô gái xinh đẹp, đều có thể có chút xung động, nếu như đụng tới người anh ta thích, anh ta hận không thể thời thời khắc khắc dính cùng một chỗ với cô gái."
"Cố Tiểu Thư, cô nghĩ xem, đàn ông đối người mình không thích, chỉ là có chút hảo cảm, hoặc là không cần hảo cảm, chính là vừa mắt cũng có thể làm ra phương diện kia, nếu như giống cô nói, một người đàn ông không đụng tới cô gái, đơn thuần là không thích."
Cố Khuynh Thành bị Trương Tẩu nói, đáy lòng càng phát sợ, cô lặng yên không tiếng động nắm chặt vạt áo, cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt mình, rũ mi mắt nghĩ một lát, sâu kín mở miệng hỏi: "Vậy tại vì sao?"
"Nguyên nhân này phải tùy theo từng người..." Trương Tẩu dừng một chút, cầm cây tăm, sấn một miếng hoa quả, đưa cho Cố Khuynh Thành, thuận miệng ví dụ vài cái: "Cũng có thể là người đàn ông kia ghét cô gái, cho nên không có cảm giác, đương nhiên cũng sẽ không đụng cô gái kia. Còn có thể bộ dạng cô gái kia quá xấu, làm cho đàn ông đau dạ dày, đừng nói tới gần... Ngoại trừ những thứ này, có thể chính là hai người ở cùng một lâu ngày, đàn ông đối với thân thể cô gái dần dần mất đi hứng thú, cũng sẽ không muốn chạm, hoặc là chính đàn ông kia thích người khác, bị người khác chiếm tâm tư cho nên không có ý định với cô gái kia..."
Cố Khuynh Thành một vừa nghe Trương Tẩu phân tích, trong lòng thử so sánh với mình.
Đường Thời cũng không chán ghét cô, bằng không làm sao anh sẽ cưới cô? Dung mạo của cô coi như lđẹp... Như vậy nói cách khác, Đường Thời chán với thân thể của cô, hoặc là trong lòng yêu cô giá khác...
Nghĩ tới đây, tay Cố Khuynh Thành run một cái, cây tăm rơi xuống, bên trên cắm dưa hấu, rơi xuống bắp chân cô, lưu lại một vết đỏ.
Trương Tẩu vội vã cầm khăn tay, lau sạch thay Cố Khuynh Thành, đem nhặt cây tăm và dưa hấu trên thảm lên, ném ở trong thùng rác, sau đó ngẩng đầu, thấy sắc mặt Cố Khuynh Thành có chút khó coi, biểu tình cũng theo thu liễm: "Cố Tiểu Thư, cô bất chợt hỏi tôi chuyện này để làm gì? Sẽ không phải người cô nói..."
Mặc dù trên thực tế chính là mình, Cố Khuynh Thành vẫn không muốn để người ta biết như cũ, cô lắc đầu, dịu dàng cười, cắt đứt lời Trương Tẩu nói: "Không phải, là tôi buồn chán, xem một quyển sách viết, không nghĩ ra, nên hỏi bà chút ngươi."
Trương Tẩu bừng tỉnh hiểu ra, lập tức cười nói: "Tôi đã nói rồi, tại sao có thể là cô và Thời thiếu gia, bộ dạng cô xinh đẹp như vậy, khẳng định Thời thiếu gia hận không thể quấn quít lấy cô không rời giường chứ!"
Nếu là bình thường, Trương Tẩu nói những lời này, rơi vào trong tai Cố Khuynh Thành, là một câu để cho cô đỏ mặt tim đập.
Thế nhưng lúc này, Cố Khuynh Thành lại cảm thấy những lời này, châm chọc vô cùng, giống như có hai bàn tay, hung hăng không chút lưu đánh lên mặt mình.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ