Hôn Sai 55 Lần
Chương 417: Không hề đụng cô (17)
Trương Tẩu đợi khi Đường Thời đi vào thư phòng, mới bưng hoa quả đi tới, bà để đĩa hoa quả ở một bên, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành quần áo xốc xếch, cau mày hỏi: “Cố Tiểu Thư, Thời thiếu gia bị sao vậy? Vừa rồi còn rất tốt mà, tại sao bất chợt đã nổi giận?”
Cố Khuynh Thành nghe được tiếng Trương Tẩu, sũng sờ từ trên thảm ngồi dậy, cô liếc mắt Trương Tẩu một cái, mở miệng, lắc đầu một cái, trong tiếng có vẻ nặng nề: “Tôi cũng không biết anh ấy thế nào....?”
Trương Tẩu nhíu mày một cái, thấy quần áo Cố Khuynh Thành xốc xếch, trước ngực có vết hôn nông sâu, cánh môi hồng sưng tấy, mang theo một tia nước, liếc mắt cũng làm người ta hiểu được, vừa rồi hai người phát sinh cái gì.
Trương Tẩu chần chờ một cái, hỏi: “Cố Tiểu Thư, có phải ngài ở phương diện kia, chọc cho Thời thiếu gia mất hứng?”
Trừ cái này, Trương Tẩu cũng không tìm ra nguyên nhân khác, vì trước đây không lâu bà tiến vào, hai người còn vui vẻ hòa thuận vui cười xem phim.
Cố Khuynh Thành ngẩn người một chút, mới hiểu được trong miệng Trương Tẩu chỉ mình và Đường Thời da thịt gần gủi, mặt cô bỗng đỏ lên, nhanh chóng lắc đầu, vội vàng trách cứ Trương Tẩu: “Trương Tẩu, điều này sao có thể, tôi không hề làm gì cả...”
Giọng Cố Khuynh Thành vô cùng khẳng định, nửa câu sau trong miệng cô “Làm sao chọc anh tức giận?” còn không nói ra, bất chợt như là nhớ tới cái gì, biểu tình ngơ ngẩn.
Khó trách gần đây cô luôn cảm giác mình và Đường Thời thiếu chút gì đó, thế nhưng cô lại không có nghĩ ra chuyện gì xảy ra, bây giờ bị Trương Tẩu nhắc tới như thế, cô mới nhận thấy được, thì ra từ khi Đường Thời biết cô ăn thuốc ngưng đau, này cũng đã thật lâu, anh không có chạm qua cô nữa.
Ban đầu là Đường Thời bị phong hàn, thân thể không khỏe, ngược lại có thể hiểu được, nhưng bây giờ, anh đã chuyển tốt, vẫn không có chạm qua cô như cũ, thậm chí có lúc, ban đêm cô ở phòng ngủ chính chơi lâu, buồn ngủ đột kích, ngủ mất, nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, anh cũng không ở trong phòng, cô đã đi ra ngoài tìm anh như vậy, phát hiện anhlại ở trong thư phòng làm việc.
Phải biết rằng, trước kia, cô chỉ cần cùng với anh, bất kể là ở phòng ngủ, hay là phòng khách, toilet, thậm chí ở bên ngoài, trong xe, anh chỉ cần hứng thú, sẽ không nói lời nào dày vò cô một trận.
Mà gần đây, Đường Thời có nhiều thời gian rảnh vậy, cùng cô chung đụng riêng nhiều như vậy, anh lại không có động vào cô?
Thời điểm trước, cô ước gì mình có thể không cần da thịt gần gủi với Đường Thời, là có thể chung xống hòa thuận như vậy, tương kính như tân, nhưng bây giờ, trong lòng cô chờ mong nó đến, cô phát hiện, bản thân lại trở nên có chút bối rối.
Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt, sau đó nhìn về phía Trương Tẩu đang ngồi một bên: “Trương Tẩu, tôi có thể thỉnh giáo bà một vấn đề không?”
”Cố Tiểu Thư, cô có gì liền trực tiếp hỏi.”
Cố Khuynh Thành đưa tay nắm váy, hơi có vẻ ngượng ngùng, mặc dù trong phòng chỉ có cô và Trương Tẩu, cô vẫn tiến đến bên tai Trương Tẩu, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được, lặng lẽ nhỏ giọng hỏi: “Một người đàn ông mà không đụng vào cô gái, là chuyện gì xảy ra?”
Trương Tẩu không chần chờ chút nào mở miệng: “Còn có thể chuyện gì xảy ra, nhất định là người đàn ông kia không thích cô gái đó.”
Cố Khuynh Thành nghe được tiếng Trương Tẩu, sũng sờ từ trên thảm ngồi dậy, cô liếc mắt Trương Tẩu một cái, mở miệng, lắc đầu một cái, trong tiếng có vẻ nặng nề: “Tôi cũng không biết anh ấy thế nào....?”
Trương Tẩu nhíu mày một cái, thấy quần áo Cố Khuynh Thành xốc xếch, trước ngực có vết hôn nông sâu, cánh môi hồng sưng tấy, mang theo một tia nước, liếc mắt cũng làm người ta hiểu được, vừa rồi hai người phát sinh cái gì.
Trương Tẩu chần chờ một cái, hỏi: “Cố Tiểu Thư, có phải ngài ở phương diện kia, chọc cho Thời thiếu gia mất hứng?”
Trừ cái này, Trương Tẩu cũng không tìm ra nguyên nhân khác, vì trước đây không lâu bà tiến vào, hai người còn vui vẻ hòa thuận vui cười xem phim.
Cố Khuynh Thành ngẩn người một chút, mới hiểu được trong miệng Trương Tẩu chỉ mình và Đường Thời da thịt gần gủi, mặt cô bỗng đỏ lên, nhanh chóng lắc đầu, vội vàng trách cứ Trương Tẩu: “Trương Tẩu, điều này sao có thể, tôi không hề làm gì cả...”
Giọng Cố Khuynh Thành vô cùng khẳng định, nửa câu sau trong miệng cô “Làm sao chọc anh tức giận?” còn không nói ra, bất chợt như là nhớ tới cái gì, biểu tình ngơ ngẩn.
Khó trách gần đây cô luôn cảm giác mình và Đường Thời thiếu chút gì đó, thế nhưng cô lại không có nghĩ ra chuyện gì xảy ra, bây giờ bị Trương Tẩu nhắc tới như thế, cô mới nhận thấy được, thì ra từ khi Đường Thời biết cô ăn thuốc ngưng đau, này cũng đã thật lâu, anh không có chạm qua cô nữa.
Ban đầu là Đường Thời bị phong hàn, thân thể không khỏe, ngược lại có thể hiểu được, nhưng bây giờ, anh đã chuyển tốt, vẫn không có chạm qua cô như cũ, thậm chí có lúc, ban đêm cô ở phòng ngủ chính chơi lâu, buồn ngủ đột kích, ngủ mất, nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, anh cũng không ở trong phòng, cô đã đi ra ngoài tìm anh như vậy, phát hiện anhlại ở trong thư phòng làm việc.
Phải biết rằng, trước kia, cô chỉ cần cùng với anh, bất kể là ở phòng ngủ, hay là phòng khách, toilet, thậm chí ở bên ngoài, trong xe, anh chỉ cần hứng thú, sẽ không nói lời nào dày vò cô một trận.
Mà gần đây, Đường Thời có nhiều thời gian rảnh vậy, cùng cô chung đụng riêng nhiều như vậy, anh lại không có động vào cô?
Thời điểm trước, cô ước gì mình có thể không cần da thịt gần gủi với Đường Thời, là có thể chung xống hòa thuận như vậy, tương kính như tân, nhưng bây giờ, trong lòng cô chờ mong nó đến, cô phát hiện, bản thân lại trở nên có chút bối rối.
Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt, sau đó nhìn về phía Trương Tẩu đang ngồi một bên: “Trương Tẩu, tôi có thể thỉnh giáo bà một vấn đề không?”
”Cố Tiểu Thư, cô có gì liền trực tiếp hỏi.”
Cố Khuynh Thành đưa tay nắm váy, hơi có vẻ ngượng ngùng, mặc dù trong phòng chỉ có cô và Trương Tẩu, cô vẫn tiến đến bên tai Trương Tẩu, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được, lặng lẽ nhỏ giọng hỏi: “Một người đàn ông mà không đụng vào cô gái, là chuyện gì xảy ra?”
Trương Tẩu không chần chờ chút nào mở miệng: “Còn có thể chuyện gì xảy ra, nhất định là người đàn ông kia không thích cô gái đó.”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ