Hôn Sai 55 Lần
Chương 351: Người đàn ông này quá vô sỉ
Cố Khuynh Thành hơi kinh ngạc ngẩng đầu: “Thực sự?”
Đường Thời gật đầu, “ Ừ” 1 tiếng.
Cố Khuynh Thành trong nháy mắt lại thấy hy vọng, theo đó khẩu vị của cô cũng tốt hơn, cô lập tức cầm đũa lên, ăn cơm.
Đường Thời nhìn chằm chằm dáng dấp Cố Khuynh Thành ăn cơm một hồi, lúc này mới cầm đũa lên, cũng ăn theo.
Ăn xong cơm tối, hộ sĩ tiến đến đem bàn ăn thu thập sạch sẽ, Đường Thời tư thế nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, mở ti vi, xem tin tài chính và kinh tế, hoàn toàn không có ý tứ thay đổi thời gian Cố Khuynh Thành xuất viện.
Cố Khuynh Thành ngồi ở trên giường, xuất trần nhìn Đường Thời tuấn dật, rồi vẫn không nhịn được: “Chúng ta không xuất viện sao?”
Mắt Đường Thời như trước dừng trên ti vi, chỉ hướng về phía Cố Khuynh Thành nghiêng đầu, “Ừ?” 1 tiếng.
”Lúc ăn cơm, anh nói, chỉ cần em cơm nước xong, anh liền suy tính một chút để em sớm xuất viện.”
Đường Thời “A” 1 tiếng, nhìn chằm chằm TV, dừng một chút, nói: “Anh suy tính một chút, vẫn là ở mười buổi rồi xuất viện.”
”Anh nói không giữ lời, rõ ràng anh nói tôi cơm nước xong, để em sớm xuất viện.”
”Tôi nói là suy tính một chút để cho em sớm xuất viện.” Đường Thời khoan thai chậm rãi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Khuynh Thành tức giận, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Cũng không phải khiến em sớm xuất viện, huống hồ, vừa nãy tôi cũng cân nhắc qua, chẳng qua, kết quả tôi suy tính, là thời gian xuất viện không thay đổi.”
Cố Khuynh Thành trong nháy mắt bị Đường Thời làm cho nghẹn một chữ cũng nói không nên lời!
Vô sỉ, người đàn ông này quá vô sỉ, lại cùng với cô chơi trò chữ nghĩa!
Có lẽ là lần này ở trong bệnh viện, vẫn luôn là Đường Thời sớm chiều chung đụng chiếu cố Cố Khuynh Thành, vốn trước khi thái độ Đường Thời đối với cô cũng đã chuyển biến tốt đẹp hồi lâu, bây giờ đang ở trước mặt cô càng là không có động một chút là khuôn mặt âm trầm, lá gan Cố Khuynh Thành cũng từ từ lớn hơn một ít, cô đã bị Đường Thời liên tục trêu đùa hai lần, trong lòng nhất thời không phục đứng lên, cô ngồi ở giường nhìn lên anh phong khinh vân đạm xem ti vi như là không có chuyện gì, tròng mắt nhẹ nhàng đảo qua, sau đó liền cầm điện thoại di động của mình lên, cắn ngón tay nghĩ một lát, mở vi tính ra, tìm tên Đường Thời.
Kề từ vụ ở Sơn trang nghỉ phép Hồng Viên, Cố Khuynh Thành cchưa từng gọi cho anh, cho nên thời điện thoại ra, cô do dự một chút, nhưng vẫn là ở phía trên đánh một hàng chữ, nhắn tin Đường Thời.
điện thoại di động của Đường Thời để, bất chợt leng keng vang 1 tiếng, anh rũ mi mắt quét điện thoại di động một chút, sau đó liền cầm lên, thấy là Cố Khuynh Thành gởi tới, anh hướng về phía Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn, sau đó mở ra, thấy một câu: [Em có thể hỏi anh một vấn đề không?]
Có lời gì, không thể nói thẳng, ngay trước mặt còn gửi tin nhắn... trong lòng Đường Thời một bên nhổ nước bọt, một bên bản nhắn lại cho Cố Khuynh Thành, đơn giản dứt khoát một chữ: [hỏi.]
Cố Khuynh Thành thấy Đường Thời hồi phục, đưa lưng về phía Đường Thời, khóe môi ngoắc ngoắc, tiếp tục đánh một hàng chữ, phát tới: [trước hết anh phải cam đoan, anh thành thật trả lời.]
Đường Thời động động ngón tay:[ tốt]
Cố Khuynh Thành bấm điện thoại di động một hồi, điện thoại di động Đường Thời lần thứ hai vang 1 tiếng, Đường Thời cầm điện thoại di động lên, thấy trên màn ảnh Cố Khuynh Thành gởi tới một cái tin mới:
Đường Thời gật đầu, “ Ừ” 1 tiếng.
Cố Khuynh Thành trong nháy mắt lại thấy hy vọng, theo đó khẩu vị của cô cũng tốt hơn, cô lập tức cầm đũa lên, ăn cơm.
Đường Thời nhìn chằm chằm dáng dấp Cố Khuynh Thành ăn cơm một hồi, lúc này mới cầm đũa lên, cũng ăn theo.
Ăn xong cơm tối, hộ sĩ tiến đến đem bàn ăn thu thập sạch sẽ, Đường Thời tư thế nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, mở ti vi, xem tin tài chính và kinh tế, hoàn toàn không có ý tứ thay đổi thời gian Cố Khuynh Thành xuất viện.
Cố Khuynh Thành ngồi ở trên giường, xuất trần nhìn Đường Thời tuấn dật, rồi vẫn không nhịn được: “Chúng ta không xuất viện sao?”
Mắt Đường Thời như trước dừng trên ti vi, chỉ hướng về phía Cố Khuynh Thành nghiêng đầu, “Ừ?” 1 tiếng.
”Lúc ăn cơm, anh nói, chỉ cần em cơm nước xong, anh liền suy tính một chút để em sớm xuất viện.”
Đường Thời “A” 1 tiếng, nhìn chằm chằm TV, dừng một chút, nói: “Anh suy tính một chút, vẫn là ở mười buổi rồi xuất viện.”
”Anh nói không giữ lời, rõ ràng anh nói tôi cơm nước xong, để em sớm xuất viện.”
”Tôi nói là suy tính một chút để cho em sớm xuất viện.” Đường Thời khoan thai chậm rãi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Khuynh Thành tức giận, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Cũng không phải khiến em sớm xuất viện, huống hồ, vừa nãy tôi cũng cân nhắc qua, chẳng qua, kết quả tôi suy tính, là thời gian xuất viện không thay đổi.”
Cố Khuynh Thành trong nháy mắt bị Đường Thời làm cho nghẹn một chữ cũng nói không nên lời!
Vô sỉ, người đàn ông này quá vô sỉ, lại cùng với cô chơi trò chữ nghĩa!
Có lẽ là lần này ở trong bệnh viện, vẫn luôn là Đường Thời sớm chiều chung đụng chiếu cố Cố Khuynh Thành, vốn trước khi thái độ Đường Thời đối với cô cũng đã chuyển biến tốt đẹp hồi lâu, bây giờ đang ở trước mặt cô càng là không có động một chút là khuôn mặt âm trầm, lá gan Cố Khuynh Thành cũng từ từ lớn hơn một ít, cô đã bị Đường Thời liên tục trêu đùa hai lần, trong lòng nhất thời không phục đứng lên, cô ngồi ở giường nhìn lên anh phong khinh vân đạm xem ti vi như là không có chuyện gì, tròng mắt nhẹ nhàng đảo qua, sau đó liền cầm điện thoại di động của mình lên, cắn ngón tay nghĩ một lát, mở vi tính ra, tìm tên Đường Thời.
Kề từ vụ ở Sơn trang nghỉ phép Hồng Viên, Cố Khuynh Thành cchưa từng gọi cho anh, cho nên thời điện thoại ra, cô do dự một chút, nhưng vẫn là ở phía trên đánh một hàng chữ, nhắn tin Đường Thời.
điện thoại di động của Đường Thời để, bất chợt leng keng vang 1 tiếng, anh rũ mi mắt quét điện thoại di động một chút, sau đó liền cầm lên, thấy là Cố Khuynh Thành gởi tới, anh hướng về phía Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn, sau đó mở ra, thấy một câu: [Em có thể hỏi anh một vấn đề không?]
Có lời gì, không thể nói thẳng, ngay trước mặt còn gửi tin nhắn... trong lòng Đường Thời một bên nhổ nước bọt, một bên bản nhắn lại cho Cố Khuynh Thành, đơn giản dứt khoát một chữ: [hỏi.]
Cố Khuynh Thành thấy Đường Thời hồi phục, đưa lưng về phía Đường Thời, khóe môi ngoắc ngoắc, tiếp tục đánh một hàng chữ, phát tới: [trước hết anh phải cam đoan, anh thành thật trả lời.]
Đường Thời động động ngón tay:[ tốt]
Cố Khuynh Thành bấm điện thoại di động một hồi, điện thoại di động Đường Thời lần thứ hai vang 1 tiếng, Đường Thời cầm điện thoại di động lên, thấy trên màn ảnh Cố Khuynh Thành gởi tới một cái tin mới:
Tác giả :
Diệp Phi Dạ