Hôn Sai 55 Lần
Chương 325: Nhân họa đắc phúc (15)
Còn chưa kịp nói chuyện cô liền nhìn anh có chút lo lắng hỏi: “Đường Thời, anh xác định em thật sự không phải bị bệnh nan y?”
Có lẽ bởi vì vừa mới bị cô gái tươi cười nhu thuận mềm mại đả động tâm Đường Thời, anh mang theo kiên nhẫn hiếm có hướng về phía Cố Khuynh Thành gật gật đầu, trả lại cho cô một đáp án: “Đây là hiện tượng sinh lý người bình thường, mỗi tháng đều có một lần.”
Hiện tượng sinh lý bình thường?
Trái tim lơ lửng của Cố Khuynh Thành rốt cục vững vàng trở về.
Đường Thời nhìn vẻ mặt cô buông lỏng, người cũng thả lỏng theo, anh giơ tay lên sờ sờ tóc dài Cố Khuynh Thành, ngữ khí trầm thấp ôn nhu nói: “Đi thôi.”
Nói xong liền nắm tay Cố Khuynh Thành đi xuống lầu.
Chỉ tiếc Đường Thời nắm tay Cố Khuynh Thành đi chưa được hai bước, Cố Khuynh Thành liền đột nhiên nghiêng đầu nhìn Đường Thời hỏi một câu:“Đường Thời, mỗi tháng anh cũng chảy máu không ngừng giống em hôm nay sao?”
Mặt Đường Thời nháy mắt đen lại, anh đột nhiên vung tay Cố Khuynh Thành ra, bước nhanh hơn, kéo một khoảng cách với Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành bĩu môi, một mạch chạy chậm đuổi kịp Đường Thời, cô dắt tay anh một lần nữa, nhỏ giọng nói thầm một câu: “ “Là anh nói đây là hiện tượng sinh lý người bình thường, chẳng lẽ anh không phải người sao?”
Mặt Đường Thời trở nên lạnh hơn, anh theo bản năng rút rút tay.
Cố Khuynh Thành nắm chặt tay anh hơn một chút.
Đường Thời nghiêng đầu nhìn gương mặt ngây thơ Cố Khuynh Thành, khí lực giãy thoát trên tay từ từ buông lỏng, sau đó bổ sung đối với cô một câu: “”Là hiện tượng sinh lý bình thường con gái mới có.”
Cố Khuynh Thành bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nhu thuận không có lên tiếng.
Hai người tay trong tay tiêu sái một lúc, Đường Thời mới phản tay cầm lại tay Cố Khuynh Thành vẫn cầm lấy tay mình, anh nhìn không chớp mắt phía trước, đột nhiên mở miệng, thanh âm mát lạnh nói: “Khuynh Khuynh, sau này có cái gì phiền toái, em đều có thể tìm anh.”
Cố Khuynh Thành “Uh`m?” một tiếng.
Đường Thời dừng bước, vẫn cầm lấy tay cô như cũ, chỉ xoay người mặt đối mặt đứng cùng cô.
Trong vườn trường đầu hạ, cây cối xanh tươi, hoa bên trong vườn hoa nở kiều diễm, còn có một đám chim bồ câu trắng trên không trường học vỗ vội cánh bay qua.
Đáy mắt Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành, phiếm một tầng ôn nhu, anh ngoài dự đoán mọi người giải thích lời mình vừa mới nói một lần: “ Em vừa rồi không phải hỏi anh, có phải có cái gì phiền toái đều có thể tìm anh hay không sao?”
” Anh nói, đúng vậy, có cái gì phiền toái đều có thể tìm anh, anh đều giải quyết thay em.”
Ngày nào đó trời đặc biệt xanh, không có một chút gió.
Một câu niên thiếu kia, giống như là một câu hứa hẹn trịnh trọng, chặt chẽ xâm nhập trái tim Cố Khuynh Thành.
Thế cho nên về sau thời điểm mới vào cao nhất cô gặp phải nguy hiểm cái ý niệm đầu tiên trong đầu chính là Đường Thời.
Sau này ý niệm kia liền dưỡng thành thói quen, mãi cho đến ba năm trước đây cô đi Anh quốc, thói quen liền bị ngưng hẳn.
Cố Khuynh Thành từ bên trong chuyện cũ giống như cổ tích từ từ hồi thần.
May mà trước khi hôn mê, cô cái khó ló cái khôn đem di động của mình cài im lặng nhét vào trong túi tiền quần áo, cô di chuyển tay trói buộc đến chỗ túi tiền, cố sức lấy đưa điện thoại di động từ trong túi ra.
Cho dù lúc này cô cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng mà đối với di động chính mình cô sớm đã thuộc lòng, cô lưu loát mở ddiejn thoại ấn trang chủ.
Cô trực tiếp lưu số Đường Thời ở tại trên màn hình.
Cô sờ bên cạnh di động, đại khái đánh giá đo lường vị trí một chút, liền bấm một chỗ. Ngay sau đó cô nghe thấy có thanh âm đô đô từ trong điện thoại truyền ra.
Cô cũng không xác định mình rốt cuộc bấm đúng hay không, lòng của cô kéo căng, cách một hồi cô nghe thấy thanh âm trong veo mà lạnh lùng quen thuộc của Đường Thời từ trong điện thoại truyền ra: “Làm sao vậy?”
Có lẽ bởi vì vừa mới bị cô gái tươi cười nhu thuận mềm mại đả động tâm Đường Thời, anh mang theo kiên nhẫn hiếm có hướng về phía Cố Khuynh Thành gật gật đầu, trả lại cho cô một đáp án: “Đây là hiện tượng sinh lý người bình thường, mỗi tháng đều có một lần.”
Hiện tượng sinh lý bình thường?
Trái tim lơ lửng của Cố Khuynh Thành rốt cục vững vàng trở về.
Đường Thời nhìn vẻ mặt cô buông lỏng, người cũng thả lỏng theo, anh giơ tay lên sờ sờ tóc dài Cố Khuynh Thành, ngữ khí trầm thấp ôn nhu nói: “Đi thôi.”
Nói xong liền nắm tay Cố Khuynh Thành đi xuống lầu.
Chỉ tiếc Đường Thời nắm tay Cố Khuynh Thành đi chưa được hai bước, Cố Khuynh Thành liền đột nhiên nghiêng đầu nhìn Đường Thời hỏi một câu:“Đường Thời, mỗi tháng anh cũng chảy máu không ngừng giống em hôm nay sao?”
Mặt Đường Thời nháy mắt đen lại, anh đột nhiên vung tay Cố Khuynh Thành ra, bước nhanh hơn, kéo một khoảng cách với Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành bĩu môi, một mạch chạy chậm đuổi kịp Đường Thời, cô dắt tay anh một lần nữa, nhỏ giọng nói thầm một câu: “ “Là anh nói đây là hiện tượng sinh lý người bình thường, chẳng lẽ anh không phải người sao?”
Mặt Đường Thời trở nên lạnh hơn, anh theo bản năng rút rút tay.
Cố Khuynh Thành nắm chặt tay anh hơn một chút.
Đường Thời nghiêng đầu nhìn gương mặt ngây thơ Cố Khuynh Thành, khí lực giãy thoát trên tay từ từ buông lỏng, sau đó bổ sung đối với cô một câu: “”Là hiện tượng sinh lý bình thường con gái mới có.”
Cố Khuynh Thành bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nhu thuận không có lên tiếng.
Hai người tay trong tay tiêu sái một lúc, Đường Thời mới phản tay cầm lại tay Cố Khuynh Thành vẫn cầm lấy tay mình, anh nhìn không chớp mắt phía trước, đột nhiên mở miệng, thanh âm mát lạnh nói: “Khuynh Khuynh, sau này có cái gì phiền toái, em đều có thể tìm anh.”
Cố Khuynh Thành “Uh`m?” một tiếng.
Đường Thời dừng bước, vẫn cầm lấy tay cô như cũ, chỉ xoay người mặt đối mặt đứng cùng cô.
Trong vườn trường đầu hạ, cây cối xanh tươi, hoa bên trong vườn hoa nở kiều diễm, còn có một đám chim bồ câu trắng trên không trường học vỗ vội cánh bay qua.
Đáy mắt Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành, phiếm một tầng ôn nhu, anh ngoài dự đoán mọi người giải thích lời mình vừa mới nói một lần: “ Em vừa rồi không phải hỏi anh, có phải có cái gì phiền toái đều có thể tìm anh hay không sao?”
” Anh nói, đúng vậy, có cái gì phiền toái đều có thể tìm anh, anh đều giải quyết thay em.”
Ngày nào đó trời đặc biệt xanh, không có một chút gió.
Một câu niên thiếu kia, giống như là một câu hứa hẹn trịnh trọng, chặt chẽ xâm nhập trái tim Cố Khuynh Thành.
Thế cho nên về sau thời điểm mới vào cao nhất cô gặp phải nguy hiểm cái ý niệm đầu tiên trong đầu chính là Đường Thời.
Sau này ý niệm kia liền dưỡng thành thói quen, mãi cho đến ba năm trước đây cô đi Anh quốc, thói quen liền bị ngưng hẳn.
Cố Khuynh Thành từ bên trong chuyện cũ giống như cổ tích từ từ hồi thần.
May mà trước khi hôn mê, cô cái khó ló cái khôn đem di động của mình cài im lặng nhét vào trong túi tiền quần áo, cô di chuyển tay trói buộc đến chỗ túi tiền, cố sức lấy đưa điện thoại di động từ trong túi ra.
Cho dù lúc này cô cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng mà đối với di động chính mình cô sớm đã thuộc lòng, cô lưu loát mở ddiejn thoại ấn trang chủ.
Cô trực tiếp lưu số Đường Thời ở tại trên màn hình.
Cô sờ bên cạnh di động, đại khái đánh giá đo lường vị trí một chút, liền bấm một chỗ. Ngay sau đó cô nghe thấy có thanh âm đô đô từ trong điện thoại truyền ra.
Cô cũng không xác định mình rốt cuộc bấm đúng hay không, lòng của cô kéo căng, cách một hồi cô nghe thấy thanh âm trong veo mà lạnh lùng quen thuộc của Đường Thời từ trong điện thoại truyền ra: “Làm sao vậy?”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ