Hôn Sai 55 Lần
Chương 277: Muốn để cho cô yêu tôi (7)
Lần thứ ba anh nghe Cố Khuynh Thành nói với mình muốn rời đi, nụ cười trên mặt biến mất không còn một mảnh.
Cố Khuynh Thành rõ ràng cảm giác được, bầu không khí quanh thân Đường Thời trở nên lãnh thấu xương.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, lúc này bản thân thực sự rất nguy hiểm, cô nhất thời liều mạng vội vội vàng vàng đứng lên, dùng sức muốn đem tay của mình kéo ra.
Đường Thời vốn nắm tay cô, cảm giác được khí lực của cô, bất chợt buông ra, cầm nửa bát canh nhỏ lên, hướng về phía một bên hung hăng ném đi.
Bát nện ở trên tường, vỡ thành mảnh nhỏ, nước canh văng bốn phía, dọc theo bức tường trắng tinh quanh co chảy ra mấy vệt nước.
Bởi vì sức quan sát của người uống rượu trên bàn vốn rất kém, hơn nữa mặc dù Đường Thời không vui, cũng rất nhanh liền che giấu.
Mọi người cũng không có phát hiện có gì không thích hợp.
Hiện tại Đường Thời bất chợt đập bát, bầu không khí bên trong, trong nháy mắt liền tĩnh lại.
Mọi người đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, sau đó liền để ly rượu trong tay xuống, ánh mắt rơi vào gương mặt âm trầm của Đường Thời.
Đáy mắt mỗi người, đều hiện lên sự nghi hoặc, tuy nhiên lại không ai dám mở miệng hỏi.
Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt nhìn nhau, hai người mặc dù không biết đến tột cùng rốt cuộc phát sinh cái gì, nhưng nhìn đến ánh mắt Cố Khuynh Thành kinh hoảng, cũng mơ hồ đoán được một ít.
Trên thế giới này, có thể khiến Đường Thời không khắc chế nổi tâm tình, mất đi mình chỉ có Cố Khuynh Thành.
Tứ Nguyệt rất sợ Đường Thời làm trò trước mặt mọi người trong phòng, phát hỏa với Cố Khuynh Thành, âm thầm hướng về phía Tô Niên Hoa nháy mắt.
Tô Niên Hoa hiểu rõ ý tứ Tứ Nguyệt, vội vã đứng lên, nụ cười âm ấm hướng về phía người trong phòng, giơ ly rượu lên, nói: “Thật ngại quá, lần tới tôi sẽ an bài một buổi gặp khác tốt hơn, một lần nữa mời mọi người.”
Lời này của Tô Niên Hoa là có ý gì, lòng tất cả mọi người biết rõ.
Tất cả mọi người rối rít giơ ly rượu lên, đều tự tìm mượn cớ, nói trong nhà còn có việc, nói mình uống nhiều, nói chờ chút hẹn bạn, sau đó lần lượt uống rượu, rời đi.
Rất nhanh, toàn bộ người bên trong, chỉ còn lại có Đường Thời, Cố Khuynh Thành, Tô Niên Hoa, Tứ Nguyệt, vả cả hai người phục vụ.
Tô Niên Hoa đưa cho người phục vụ một đạo ánh mắt, người phục vụ thức thời rời đi, còn thân thiết đóng cửa phòng lại.
Trong phong an tĩnh đến mức quỷ dị.
Bốn người, người nào cũng không mở miệng nói chuyện.
Quá một lúc, Đường Thời đá văng cái ghế sau lưng ra, đứng lên, cầm áo khoác của mình, tùy ý vắt lên cánh tay, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành:“ĐI theo tôi.”
Vừa nói liền vươn tay, kéo Cố Khuynh Thành đi.
Cố Khuynh Thành vốn là sợ, thấy hành động của anh, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Sắc mặt của Đường Thời trong nháy mắt lạnh xuống: “Buổi chiều ở sân golf, cũng không phát hiện cô hận không thể lẩn tránh tôi thật xa như thế?”
Cố Khuynh Thành rõ ràng cảm giác được, bầu không khí quanh thân Đường Thời trở nên lãnh thấu xương.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, lúc này bản thân thực sự rất nguy hiểm, cô nhất thời liều mạng vội vội vàng vàng đứng lên, dùng sức muốn đem tay của mình kéo ra.
Đường Thời vốn nắm tay cô, cảm giác được khí lực của cô, bất chợt buông ra, cầm nửa bát canh nhỏ lên, hướng về phía một bên hung hăng ném đi.
Bát nện ở trên tường, vỡ thành mảnh nhỏ, nước canh văng bốn phía, dọc theo bức tường trắng tinh quanh co chảy ra mấy vệt nước.
Bởi vì sức quan sát của người uống rượu trên bàn vốn rất kém, hơn nữa mặc dù Đường Thời không vui, cũng rất nhanh liền che giấu.
Mọi người cũng không có phát hiện có gì không thích hợp.
Hiện tại Đường Thời bất chợt đập bát, bầu không khí bên trong, trong nháy mắt liền tĩnh lại.
Mọi người đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, sau đó liền để ly rượu trong tay xuống, ánh mắt rơi vào gương mặt âm trầm của Đường Thời.
Đáy mắt mỗi người, đều hiện lên sự nghi hoặc, tuy nhiên lại không ai dám mở miệng hỏi.
Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt nhìn nhau, hai người mặc dù không biết đến tột cùng rốt cuộc phát sinh cái gì, nhưng nhìn đến ánh mắt Cố Khuynh Thành kinh hoảng, cũng mơ hồ đoán được một ít.
Trên thế giới này, có thể khiến Đường Thời không khắc chế nổi tâm tình, mất đi mình chỉ có Cố Khuynh Thành.
Tứ Nguyệt rất sợ Đường Thời làm trò trước mặt mọi người trong phòng, phát hỏa với Cố Khuynh Thành, âm thầm hướng về phía Tô Niên Hoa nháy mắt.
Tô Niên Hoa hiểu rõ ý tứ Tứ Nguyệt, vội vã đứng lên, nụ cười âm ấm hướng về phía người trong phòng, giơ ly rượu lên, nói: “Thật ngại quá, lần tới tôi sẽ an bài một buổi gặp khác tốt hơn, một lần nữa mời mọi người.”
Lời này của Tô Niên Hoa là có ý gì, lòng tất cả mọi người biết rõ.
Tất cả mọi người rối rít giơ ly rượu lên, đều tự tìm mượn cớ, nói trong nhà còn có việc, nói mình uống nhiều, nói chờ chút hẹn bạn, sau đó lần lượt uống rượu, rời đi.
Rất nhanh, toàn bộ người bên trong, chỉ còn lại có Đường Thời, Cố Khuynh Thành, Tô Niên Hoa, Tứ Nguyệt, vả cả hai người phục vụ.
Tô Niên Hoa đưa cho người phục vụ một đạo ánh mắt, người phục vụ thức thời rời đi, còn thân thiết đóng cửa phòng lại.
Trong phong an tĩnh đến mức quỷ dị.
Bốn người, người nào cũng không mở miệng nói chuyện.
Quá một lúc, Đường Thời đá văng cái ghế sau lưng ra, đứng lên, cầm áo khoác của mình, tùy ý vắt lên cánh tay, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành:“ĐI theo tôi.”
Vừa nói liền vươn tay, kéo Cố Khuynh Thành đi.
Cố Khuynh Thành vốn là sợ, thấy hành động của anh, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Sắc mặt của Đường Thời trong nháy mắt lạnh xuống: “Buổi chiều ở sân golf, cũng không phát hiện cô hận không thể lẩn tránh tôi thật xa như thế?”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ