Hôn Sai 55 Lần
Chương 260: Cuối cùng cô cũng mở to mắt rồi (14)
Cố Khuynh Thành chân trước rời đi, sau đó Đường Thời cũng từ trong suối nước nóng trở về phòng thay đồ nam, anh thay quần áo xong, lúc đi ra, vừa nghe nhân viên hỏi Cố Khuynh Thành: “Cố Tiểu Thư, cô sẽ chờ Đường Tiên Sinh sao?”
Cước bộ của anh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt rơi thẳng vào trên người Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành giống như nghe được cái gì nguyền rủa, cả người giật mình một cái, cũng không để ý đến lời nhân viên, cầm chặt túi của mình, như tên rời cung xoay người lao ra ngoài cửa, cô chạy vừa vội vừa nhanh, giống như đi muộn một bước, sẽ bỏ mạng vậy.
Nhân viên đứng ở bên cạnh Đường Thời, thấy Cố Khuynh Thành chạy trối chết, biểu tình trở nên có chút phòng bị, thận trọng liếc mắt Đường Thời một cái: “Đường Tiên Sinh, ngài còn cần gì không?”
Dĩ nhiên Cố Tiểu Thư không đợi Đường Tiên Sinh, lại vội vội vàng vàng chạy đi như vậy, nhất định tâm tình Đường Tiên Sinh sẽ không tốt.
Đường Thời hoàn hồn, liếc mắt nhìn nhân viên, mặt mày ôn hòa, ưu nhã bước chân đi ra ngoài cửa, không có chút tực giận nào cả.
Chờ đến khi Đường Thời ra cửa, nhân viên làm việc bên trong suối nước nóng, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, một bộ kinh ngạc.
Lúc này chính là lúc mặt trời lặn, Đường Thời híp mắt, nhìn một mảnh màu hồng phía tây, trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Khuynh Thành như là con nai con bị kinh háchchạy trối chết, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
Một lúc lâu, anh hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm cái tay bị Cố Khuynh Thành đánh đánh vào lúc ở trong suối nước nóng, mơ hồ còn có thể cảm giác được nhiệt độ của cô lưu lại.
Anh không nhịn được nhẹ nhàng bật cười, tay kia như có như không vuốt ve chỗ đã bị Cố Khuynh Thành vỗ vào.
Cả ngọn núi, bị ánh chiều tà của mặt trời lặn nhuộm thành màu hồng.
Đường Thời đứng tại chỗ, gió của buổi tối từ từ thổi vào vạt áo sợi tóc của anh, thẳng tắp thổi tới đáy lòng của anh, chậm rãi mềm mại gây rối tim anh, mang theo một cỗ rung động không còn cách nào đè nén.
Khi gần tối, Cố Khuynh Thành và cha mẹ cùng nhau trở về thành phố.
Cố Chính Nam ngồi ở phía trước hết sức chuyên chú lái xe, mẹ thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế, một mình cô ngồi phía sau.
Xe lái ra khỏi sơn trang nghỉ phép Hồng Viên ước chừng 5 cây số, điện thoại di động của cô bất chợt vang lên một tiếng, Cố Khuynh Thành cầm lên, phát hiện là nhắc nhở wechat, mở ra, mới biết được là Đường Thời đồng ý xin kết bạn của cô.
Cố Khuynh Thành liền nhớ lại trước đó không lâu ở trong suối nước nóng, cảnh tượng bản thân cùng với Đường Thời, mặc dù đã quá được lúc lâu, lúc Đường Thời dán bên tai cô nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào gò má của cô, hiện lên lần nữa trông rất sống động.
Mặt của Cố Khuynh Thành, trong nháy mắt trở nên nóng bừng.
Cước bộ của anh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt rơi thẳng vào trên người Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành giống như nghe được cái gì nguyền rủa, cả người giật mình một cái, cũng không để ý đến lời nhân viên, cầm chặt túi của mình, như tên rời cung xoay người lao ra ngoài cửa, cô chạy vừa vội vừa nhanh, giống như đi muộn một bước, sẽ bỏ mạng vậy.
Nhân viên đứng ở bên cạnh Đường Thời, thấy Cố Khuynh Thành chạy trối chết, biểu tình trở nên có chút phòng bị, thận trọng liếc mắt Đường Thời một cái: “Đường Tiên Sinh, ngài còn cần gì không?”
Dĩ nhiên Cố Tiểu Thư không đợi Đường Tiên Sinh, lại vội vội vàng vàng chạy đi như vậy, nhất định tâm tình Đường Tiên Sinh sẽ không tốt.
Đường Thời hoàn hồn, liếc mắt nhìn nhân viên, mặt mày ôn hòa, ưu nhã bước chân đi ra ngoài cửa, không có chút tực giận nào cả.
Chờ đến khi Đường Thời ra cửa, nhân viên làm việc bên trong suối nước nóng, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, một bộ kinh ngạc.
Lúc này chính là lúc mặt trời lặn, Đường Thời híp mắt, nhìn một mảnh màu hồng phía tây, trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Khuynh Thành như là con nai con bị kinh háchchạy trối chết, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
Một lúc lâu, anh hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm cái tay bị Cố Khuynh Thành đánh đánh vào lúc ở trong suối nước nóng, mơ hồ còn có thể cảm giác được nhiệt độ của cô lưu lại.
Anh không nhịn được nhẹ nhàng bật cười, tay kia như có như không vuốt ve chỗ đã bị Cố Khuynh Thành vỗ vào.
Cả ngọn núi, bị ánh chiều tà của mặt trời lặn nhuộm thành màu hồng.
Đường Thời đứng tại chỗ, gió của buổi tối từ từ thổi vào vạt áo sợi tóc của anh, thẳng tắp thổi tới đáy lòng của anh, chậm rãi mềm mại gây rối tim anh, mang theo một cỗ rung động không còn cách nào đè nén.
Khi gần tối, Cố Khuynh Thành và cha mẹ cùng nhau trở về thành phố.
Cố Chính Nam ngồi ở phía trước hết sức chuyên chú lái xe, mẹ thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế, một mình cô ngồi phía sau.
Xe lái ra khỏi sơn trang nghỉ phép Hồng Viên ước chừng 5 cây số, điện thoại di động của cô bất chợt vang lên một tiếng, Cố Khuynh Thành cầm lên, phát hiện là nhắc nhở wechat, mở ra, mới biết được là Đường Thời đồng ý xin kết bạn của cô.
Cố Khuynh Thành liền nhớ lại trước đó không lâu ở trong suối nước nóng, cảnh tượng bản thân cùng với Đường Thời, mặc dù đã quá được lúc lâu, lúc Đường Thời dán bên tai cô nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào gò má của cô, hiện lên lần nữa trông rất sống động.
Mặt của Cố Khuynh Thành, trong nháy mắt trở nên nóng bừng.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ