Hôn Sai 55 Lần
Chương 230: Chỉ lo thân mình (4)
Tất cả mọi người ở đây, đều biết Phùng Y Y là con gái riêng Phùng gia, vào năm mười tuổi, mới nhận tổ quy tông,được đưa trở về Phùng gia.
Lời này Đường Thời, mặc dù là đang nói sợ Phùng Y Y bị ngộ nhận là con riêng Đường Gia, thế nhưng, vẫn có chút chiếu rọi vào chuyện Phùng Y Y là con riêng.
Sắc mặt Phùng Y Y, từ hồng bỗng thành tái nhợt, cô ta nắm chặt đôi đũa trong tay, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên có chút trắng bệch.
Dù sao cũng là chuyện xấu Phùng gia, ngay cả chị dâu Đường Thời, trên mặt cố giả bộ đang tươi cười, cũng biến mất theo.
Ngay mặt nói rõ chỗ yếu, khiến bầu không khí ở bên trong phòng có chút kỳ lạ, chẳng qua, những trưởng bối ở đây đều là người từng trải, thấy bầu không khí trở nên như vậy, mọi người cũng rối rít lên tiếng, bắt đầu cứu vãn.
Trong đó mẹ của Đường Thời, biểu hiện trực tiếp nhất, đầu tiên bà răn dạy Đường Thời: “A Thời, sao con lại nói chuyện như vậy!”
Sau đó liền an ủi Phùng Y Y và chị dâu tư Đường Thời nói: “A Thời nó nói không nghĩ, mọi người đừng để trong lòng.”
Đường Thời nghe được mẹ mình răn dạy, đầu tiên vẻ mặt vô tội liếc mắt sang Phùng Y Y một cái, sau đó giống như thật sự bừng tỉnh nghĩ đến cái gì, gật đầu, xem ra là giống như rất vô ý, thốt ra: “Thực xin lỗi, tôi quên, cô thật sự là con gái riêng.”
Nếu như nói, ví dụ vừa rồi Đường Thời có thể giữ lại cho Phùng Y Y mấy phần mặt mũi, thì hiện tại, anh nói thẳng là mình quên Phùng Y Y là con gái riêng, đó là trực tiếp đưa đâm nát mặt cô ta.
Tứ Nguyệt vẫn đang cầm cốc uống nước, nghe được Đường Thời nói câu vô tội này, nhất thời không nhịn được, bất chợt cười rộ lên, kết quả khiến mình sặc, quay đầu ho kịch liệt.
Người khác không hiểu Đường Thời, nhưng mấy người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng Đường Thời, nên rất hiểu.
Anh ở đây nói quên, rõ ràng là anh làm bộ như không nhớ kỹ.
Toàn bộ người trong nhà hàng, ngoại trừ tiếng ho của Tứ Nguyệt, những người khác đều yên tĩnh, biểu tình trên mặt đều thấy xấu hổ.
Trong mắt Phùng Y Y, hiện lên một tầng sương mù, giống như tùy thời nước mắt sẽ rơi.
Ngay cả Cố Khuynh Thành vẫn rất ghét Phùng Y Y, thấy bộ dáng cô ta như vậy, đều mơ hồ có chút đồng tình.
Cố Khuynh Thành giương mắt lên, liếc mắt nhìn Đường Thời trước mặt mình một cái, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như tẻ ngắt trong phòng không có quan hệ gì với bản thân, một lúc sau, anh mới giả bộ giơ tay lên, hơi chà xát môi của mình, giả bộ ra bản thân lỡ lời, sau đó trên mặt mang hầu như không thấy một chút áy náy, mở miệng với Phùng Y Y, dùng lời mẹ mình vừa mới răn dạy mà nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nói không có suy nghĩ.”
Lời này Đường Thời, mặc dù là đang nói sợ Phùng Y Y bị ngộ nhận là con riêng Đường Gia, thế nhưng, vẫn có chút chiếu rọi vào chuyện Phùng Y Y là con riêng.
Sắc mặt Phùng Y Y, từ hồng bỗng thành tái nhợt, cô ta nắm chặt đôi đũa trong tay, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên có chút trắng bệch.
Dù sao cũng là chuyện xấu Phùng gia, ngay cả chị dâu Đường Thời, trên mặt cố giả bộ đang tươi cười, cũng biến mất theo.
Ngay mặt nói rõ chỗ yếu, khiến bầu không khí ở bên trong phòng có chút kỳ lạ, chẳng qua, những trưởng bối ở đây đều là người từng trải, thấy bầu không khí trở nên như vậy, mọi người cũng rối rít lên tiếng, bắt đầu cứu vãn.
Trong đó mẹ của Đường Thời, biểu hiện trực tiếp nhất, đầu tiên bà răn dạy Đường Thời: “A Thời, sao con lại nói chuyện như vậy!”
Sau đó liền an ủi Phùng Y Y và chị dâu tư Đường Thời nói: “A Thời nó nói không nghĩ, mọi người đừng để trong lòng.”
Đường Thời nghe được mẹ mình răn dạy, đầu tiên vẻ mặt vô tội liếc mắt sang Phùng Y Y một cái, sau đó giống như thật sự bừng tỉnh nghĩ đến cái gì, gật đầu, xem ra là giống như rất vô ý, thốt ra: “Thực xin lỗi, tôi quên, cô thật sự là con gái riêng.”
Nếu như nói, ví dụ vừa rồi Đường Thời có thể giữ lại cho Phùng Y Y mấy phần mặt mũi, thì hiện tại, anh nói thẳng là mình quên Phùng Y Y là con gái riêng, đó là trực tiếp đưa đâm nát mặt cô ta.
Tứ Nguyệt vẫn đang cầm cốc uống nước, nghe được Đường Thời nói câu vô tội này, nhất thời không nhịn được, bất chợt cười rộ lên, kết quả khiến mình sặc, quay đầu ho kịch liệt.
Người khác không hiểu Đường Thời, nhưng mấy người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng Đường Thời, nên rất hiểu.
Anh ở đây nói quên, rõ ràng là anh làm bộ như không nhớ kỹ.
Toàn bộ người trong nhà hàng, ngoại trừ tiếng ho của Tứ Nguyệt, những người khác đều yên tĩnh, biểu tình trên mặt đều thấy xấu hổ.
Trong mắt Phùng Y Y, hiện lên một tầng sương mù, giống như tùy thời nước mắt sẽ rơi.
Ngay cả Cố Khuynh Thành vẫn rất ghét Phùng Y Y, thấy bộ dáng cô ta như vậy, đều mơ hồ có chút đồng tình.
Cố Khuynh Thành giương mắt lên, liếc mắt nhìn Đường Thời trước mặt mình một cái, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như tẻ ngắt trong phòng không có quan hệ gì với bản thân, một lúc sau, anh mới giả bộ giơ tay lên, hơi chà xát môi của mình, giả bộ ra bản thân lỡ lời, sau đó trên mặt mang hầu như không thấy một chút áy náy, mở miệng với Phùng Y Y, dùng lời mẹ mình vừa mới răn dạy mà nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nói không có suy nghĩ.”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ