Hôn Sai 55 Lần
Chương 188: Ấm áp gặp gỡ (2)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Thời điểm Đường Thời đi tới cửa đột nhiên dừng bước chân, sau đó đột nhiên lại xoay người đi trở về bên giường, nhìn chăm chú ánh mắt Cố Khuynh Thành đã khóc sưng, âm thầm cắn chặt răng, ngồi ở cạnh giường.
Anh còn chưa mở miệng, vẻ mặt cũng đã có vẻ có chút mất tự nhiên: “Được rồi, đừng khóc.”
Đường Thời nói xong câu đó, trên mặt trắng nõn tuấn tú hiện lên một nét hồng, anh hơi hơi gục đầu xuống liếm liếm cánh môi mình, phát hiện cô gái bên cạnh đắm chìm ở trong nước mắt như cũ, không có phản ứng chút nào, cổ họng Đường Thời lăn lăn, giơ tay lên xoa xoa trán mình, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi liền hướng bàn tay về phía trên mặt Cố Khuynh Thành, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô, lau từng giọt từng giọt nước mắt cô.
Thân thể Cố Khuynh Thành cứng ngắc một chút nhưng không có ngừng khóc.
Đường Thời không có mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng giúp đỡ Cố Khuynh Thành lau nước mắt.
Động tác của anh thời điểm ban đầu có vẻ có chút cứng nhắc, về sau càng ngày càng tự nhiên, thậm chí đến cuối cùng, Đường Thời vươn tay ôm lấy Cố Khuynh Thành vào trong lòng mình, lấy tay nâng mặt cô, lau nước mắt cô đi, sau đó ấn đầu cô trên bả vai mình, vỗ phía sau lưng cô, như là dỗ đứa nhỏ nhẹ nhàng mà vuốt ve, ngữ khí khàn khàn trầm thấp: “ Đều đã khóc lâu như vậy, cũng khóc đủ rồi, em xem, mắt đều đã khóc sưng lên, ngày mai em còn muốn gặp người khác hay không?”
Cố Khuynh Thành khóc hốt hoảng, chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng, trên lông mi của cô vẫn treo nước mắt, nhẹ nhàng chớp chớp, nước mắt liền rơi vào trên vai Đường Thời.
Đường Thời cảm giác rõ ràng một tia rất nhỏ rơi xuống, anh nhẹ nhàng mà thở một hơi, đè cô gái vào trong lòng mình, sau đó dùng một bàn tay khác chậm rãi theo tóc dài ướt sũng Cố Khuynh Thành, thanh âm thật thấp nói: “ Ngoan, em đừng khóc có được hay không?”
Nói xong, Đường Thời dùng mặt cọ xát đầu cô, dán ở lỗ tai của cô, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe thấy, nhẹ nhàng mà nói một chữ “Uh`m“.
Giọng nói của anh rất nhẹ, từ lỗ tai Cố Khuynh Thành thẳng tắp chui vào đáy lòng cô, làm cho trái tim của cô hung hăng run run hai lần, nước mắt cô trong nháy mắt ngừng lại, chỉ để lại tiếng nức nở.
Không biết có phải bởi vì khóc đến lâu lắm hay không, đầu cô bởi vì thiếu dưỡng khí nên có chút trì độn hay không, lúc này cô hoàn toàn quên mình né tránh và băn khoăn bất an ở trước mặt Đường Thời không kịp. Người đàn ông ôm ấp ấm áp mà lại rộng lớn cho cô một loại cảm giác yên ổn, mấy ngày này cô thật sự mệt chết đi, cô vẫn rất muốn có một cái cảng có thể dựa vào, cho nên dựa mình vào bờ vai của anh, ru rú ở trong lòng anh
Thời điểm Đường Thời đi tới cửa đột nhiên dừng bước chân, sau đó đột nhiên lại xoay người đi trở về bên giường, nhìn chăm chú ánh mắt Cố Khuynh Thành đã khóc sưng, âm thầm cắn chặt răng, ngồi ở cạnh giường.
Anh còn chưa mở miệng, vẻ mặt cũng đã có vẻ có chút mất tự nhiên: “Được rồi, đừng khóc.”
Đường Thời nói xong câu đó, trên mặt trắng nõn tuấn tú hiện lên một nét hồng, anh hơi hơi gục đầu xuống liếm liếm cánh môi mình, phát hiện cô gái bên cạnh đắm chìm ở trong nước mắt như cũ, không có phản ứng chút nào, cổ họng Đường Thời lăn lăn, giơ tay lên xoa xoa trán mình, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi liền hướng bàn tay về phía trên mặt Cố Khuynh Thành, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô, lau từng giọt từng giọt nước mắt cô.
Thân thể Cố Khuynh Thành cứng ngắc một chút nhưng không có ngừng khóc.
Đường Thời không có mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng giúp đỡ Cố Khuynh Thành lau nước mắt.
Động tác của anh thời điểm ban đầu có vẻ có chút cứng nhắc, về sau càng ngày càng tự nhiên, thậm chí đến cuối cùng, Đường Thời vươn tay ôm lấy Cố Khuynh Thành vào trong lòng mình, lấy tay nâng mặt cô, lau nước mắt cô đi, sau đó ấn đầu cô trên bả vai mình, vỗ phía sau lưng cô, như là dỗ đứa nhỏ nhẹ nhàng mà vuốt ve, ngữ khí khàn khàn trầm thấp: “ Đều đã khóc lâu như vậy, cũng khóc đủ rồi, em xem, mắt đều đã khóc sưng lên, ngày mai em còn muốn gặp người khác hay không?”
Cố Khuynh Thành khóc hốt hoảng, chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng, trên lông mi của cô vẫn treo nước mắt, nhẹ nhàng chớp chớp, nước mắt liền rơi vào trên vai Đường Thời.
Đường Thời cảm giác rõ ràng một tia rất nhỏ rơi xuống, anh nhẹ nhàng mà thở một hơi, đè cô gái vào trong lòng mình, sau đó dùng một bàn tay khác chậm rãi theo tóc dài ướt sũng Cố Khuynh Thành, thanh âm thật thấp nói: “ Ngoan, em đừng khóc có được hay không?”
Nói xong, Đường Thời dùng mặt cọ xát đầu cô, dán ở lỗ tai của cô, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe thấy, nhẹ nhàng mà nói một chữ “Uh`m“.
Giọng nói của anh rất nhẹ, từ lỗ tai Cố Khuynh Thành thẳng tắp chui vào đáy lòng cô, làm cho trái tim của cô hung hăng run run hai lần, nước mắt cô trong nháy mắt ngừng lại, chỉ để lại tiếng nức nở.
Không biết có phải bởi vì khóc đến lâu lắm hay không, đầu cô bởi vì thiếu dưỡng khí nên có chút trì độn hay không, lúc này cô hoàn toàn quên mình né tránh và băn khoăn bất an ở trước mặt Đường Thời không kịp. Người đàn ông ôm ấp ấm áp mà lại rộng lớn cho cô một loại cảm giác yên ổn, mấy ngày này cô thật sự mệt chết đi, cô vẫn rất muốn có một cái cảng có thể dựa vào, cho nên dựa mình vào bờ vai của anh, ru rú ở trong lòng anh
Tác giả :
Diệp Phi Dạ