Hôn Sai 55 Lần
Chương 180: Khóc tới mê man (26)
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành cứng ngắc một cái, lập tức nói một câu: “Con làm sao sẽ không muốn đi làm chứ.
Cố phu nhân không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, một lúc sau, mở miệng có vẻ hơi nghiêm túc: “Hoặc có lẽ là, Khuynh Khuynh, con kỳ thực không muốn gặp A Thời.”
Lúc này Cố phu nhân dùng câu khẳng định, mà không phải câu nghi vấn.
Tay Cố Khuynh Thành cầm cốc xoài ép mà nhẹ nhàng mà run một cái, sau đó cúi đầu uống một hớp nước xoài, ổn định tâm tư bối rồi của mình một chút, lập tức thần thái tự nhiên ngẩng đầu, nhìn Cố phu nhân, mặt mày cong cong, ngữ điệu hòa hoãn nói: “Mẹ, sao mẹ lại có thể nghĩ như thế chứ?”
Lúc này Cố phu nhân không có mở miệng nói chuyện, so với lần trước dài hơn rất nhiều.
Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt, trên mặt vẫn treo nụ cười bình thường như trước, mở miệng, nói: “Mẹ, mẹ đừng có đoán mò...”
”Khuynh Khuynh...” Sắc mặt Cố phu nhân có chút ngưng trọng cắt đứt lời Cố Khuynh Thành nói, bà nhìn Cố Khuynh Thành xem lúc, mới nói tiếp:“Con bị thương nhiều như vậy, A Thời chưa từng tới thăm con, con nói, ta là đoán mò sao?”
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành có chút cứng ngắc, cô cố gắng nhếch môi, nặn ra một nụ cười: “Đường Thời rất bận rộn, khả năng anh ấy không có thời gian.”
”Con đã từng bị gió thổi một cái, bị cảm lạnh, chỉ có chút cảm mạo, A Thời đều có thể bay từ nước ngoài trở về để đến gặp con, khi đó A Thời, không bận rộn sao?”
Cố Khuynh Thành bị một câu nói này của Cố phu nhân, có chút không nói ra lời, nụ cười cô cố kéo, từ từ thu liễm từng chút.
Tuy trong lòng cô rõ ràng Đường Thời chán ghét và lạnh lùng với cô, thế nhưng cô vẫn không thể để cho cha mẹ của mình lo lắng, mà hết sức che dấu.
Hiện tại, cuối cùng cô cũng không che dấu được?
Trong phòng trở nên có chút vắng vẻ, qua một lúc lâu, Cố phu nhân mới lại mở miệng, nói: “Khuynh Khuynh, con không cần gạt ta, trước đó con và Tiểu Nguyệt nói chuyện, ta nghe thấy.”
Kỳ thực Cố phu nhân cũng không phải là có ý muốn nghe trộm Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt nói chuyện, Cố Khuynh Thành bị thường nhiều như vậy, Đường Thời chẳng bao giờ tới thăm, trong lòng của bà vốn có một chút tâm thần không yên, cho nên khi bà nghe Tứ Nguyệt hỏi Cố Khuynh Thành có phải không thể tốt lại như lúc ban đầu với Đường Thời không, thì liền không có cắt đứt nói chuyện giữa Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt.
Từ nhỏ Tứ Nguyệt và Cố Khuynh Thành đã là bạn tốt, trong lòng Cố Khuynh Thành có nỗi phiền gì, sẽ nói với Tứ Nguyệt, cũng không biết biểu hiện với họ ra ngoài.
Trong lòng của bà vẫn luôn muốn biết rốt cuộc tình huống giữa Cố Khuynh Thành và Đường Thời như thế nào.
Khi bà nghe được Tứ Nguyệt hỏi thăm một câu “Cậu đang sinh khí với anh ấy sao? “ Bà mới biết được, giống như suy đoán của bà, Cố Khuynh Thành thật sự giận dỗi cùng với Đường Thời, mà ngược lại, không phải Đường Thời sinh khí với cô, mà là cô sinh khí với Đường Thời.
Cố phu nhân không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, một lúc sau, mở miệng có vẻ hơi nghiêm túc: “Hoặc có lẽ là, Khuynh Khuynh, con kỳ thực không muốn gặp A Thời.”
Lúc này Cố phu nhân dùng câu khẳng định, mà không phải câu nghi vấn.
Tay Cố Khuynh Thành cầm cốc xoài ép mà nhẹ nhàng mà run một cái, sau đó cúi đầu uống một hớp nước xoài, ổn định tâm tư bối rồi của mình một chút, lập tức thần thái tự nhiên ngẩng đầu, nhìn Cố phu nhân, mặt mày cong cong, ngữ điệu hòa hoãn nói: “Mẹ, sao mẹ lại có thể nghĩ như thế chứ?”
Lúc này Cố phu nhân không có mở miệng nói chuyện, so với lần trước dài hơn rất nhiều.
Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt, trên mặt vẫn treo nụ cười bình thường như trước, mở miệng, nói: “Mẹ, mẹ đừng có đoán mò...”
”Khuynh Khuynh...” Sắc mặt Cố phu nhân có chút ngưng trọng cắt đứt lời Cố Khuynh Thành nói, bà nhìn Cố Khuynh Thành xem lúc, mới nói tiếp:“Con bị thương nhiều như vậy, A Thời chưa từng tới thăm con, con nói, ta là đoán mò sao?”
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành có chút cứng ngắc, cô cố gắng nhếch môi, nặn ra một nụ cười: “Đường Thời rất bận rộn, khả năng anh ấy không có thời gian.”
”Con đã từng bị gió thổi một cái, bị cảm lạnh, chỉ có chút cảm mạo, A Thời đều có thể bay từ nước ngoài trở về để đến gặp con, khi đó A Thời, không bận rộn sao?”
Cố Khuynh Thành bị một câu nói này của Cố phu nhân, có chút không nói ra lời, nụ cười cô cố kéo, từ từ thu liễm từng chút.
Tuy trong lòng cô rõ ràng Đường Thời chán ghét và lạnh lùng với cô, thế nhưng cô vẫn không thể để cho cha mẹ của mình lo lắng, mà hết sức che dấu.
Hiện tại, cuối cùng cô cũng không che dấu được?
Trong phòng trở nên có chút vắng vẻ, qua một lúc lâu, Cố phu nhân mới lại mở miệng, nói: “Khuynh Khuynh, con không cần gạt ta, trước đó con và Tiểu Nguyệt nói chuyện, ta nghe thấy.”
Kỳ thực Cố phu nhân cũng không phải là có ý muốn nghe trộm Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt nói chuyện, Cố Khuynh Thành bị thường nhiều như vậy, Đường Thời chẳng bao giờ tới thăm, trong lòng của bà vốn có một chút tâm thần không yên, cho nên khi bà nghe Tứ Nguyệt hỏi Cố Khuynh Thành có phải không thể tốt lại như lúc ban đầu với Đường Thời không, thì liền không có cắt đứt nói chuyện giữa Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt.
Từ nhỏ Tứ Nguyệt và Cố Khuynh Thành đã là bạn tốt, trong lòng Cố Khuynh Thành có nỗi phiền gì, sẽ nói với Tứ Nguyệt, cũng không biết biểu hiện với họ ra ngoài.
Trong lòng của bà vẫn luôn muốn biết rốt cuộc tình huống giữa Cố Khuynh Thành và Đường Thời như thế nào.
Khi bà nghe được Tứ Nguyệt hỏi thăm một câu “Cậu đang sinh khí với anh ấy sao? “ Bà mới biết được, giống như suy đoán của bà, Cố Khuynh Thành thật sự giận dỗi cùng với Đường Thời, mà ngược lại, không phải Đường Thời sinh khí với cô, mà là cô sinh khí với Đường Thời.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ