Hôn Sai 55 Lần
Chương 141: Tâm tư mang thai (15)
Đồng tử Đường Thời hơi co lại, nhìn chằm chằm mắt Cố Khuynh Thành, nhìn một hồi thật lâu mới lên tiếng, so với ý tứ đùa cợt vừa nãy càng sâu hơn vài phần: “Cứ như vậy trở về, sao không làm thêm hai lần nữa? Không làm nhiều hơn hai lần, sao cô dám bảo đảm cô sẽ mang thai?”
Thời điểm Cố Khuynh Thành nghe người đàn ông nói xong, đáy lòng cô hơi hồi hộp một chút, anh nói lời này là có ý gì?
Lẽ nào anh đã biết mục đích của cô?
Thế nhưng, cái tâm tư này, chỉ là một cái tâm tư nhỏ của cô...
Chẳng lẽ đây chỉ là suy đoán của anh?
Cố Khuynh Thành miễn cưỡng đè xuống sự thấp thỏm của bản than xuống đáy lòng, nhìn biểu tình Đường Thời hơi thu liễm một chút, liền giả vở tỏ vẻ rất vô tội bị Đường Thời oan uổng, rũ mi mắt, từ từ mở miệng nói: “Hôm qua em chưa về nhà, Gố Gia đã gọi rất nhiều cú điện thoại, em sợ bọn họ lo lắng...”
”Ah...” Đường Thời bất chợt cười khẽ một tiếng, nét mặt đùa cợt, hơi trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
Anh chỉ cười một tiếng.
Âm sắc lạnh lẽo, ngắn ngủi, hơi mang theo sự trào phúng tối tăm.
Chỉ là, bên trong sự trào phúng, còn cất giấu một cổ tâm tình Cố Khuynh Thành không hiểu được, khiến đáy lòng Cố Khuynh Thành hung hăng run rẩy hai cái.
Một giây kế tiếp, Đường Thời liền vươn tay, bắt lấy cổ tay Cố Khuynh Thành, kéo cô vào trong ngực của anh.
Anh và cô đều không mặc quần áo, da thịt chặchẽ dính vào với nhau, Cố Khuynh Thành rõ ràng có thể cảm giác được mạch đập của anh, từng cái từng cái, kích thích đến nỗi toàn thân cô trở nên căng thẳng, đầu cũng hơi rủ xuống theo, không dám nhìn Đường Thời.
Đường Thời nhìn chằm chằm mái tóc mượt mà của Cố Khuynh Thành một hồi, sau đó giơ tay lên, nắm lấy cằm Cố Khuynh Thành, nâng đầu của cô lên, ép cô nhìn vào mắt của anh.
Đáy mắt người đàn ông đen kịt thâm thúy, không có chút tâm tình nào, thần thái lãnh đạm không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì.
Mặc dù như thế, anh vẫn có thể dễ dàng làm nên một loại trùng kích kinh diễm.
Thường ngày thần thái của Đường Thời hầu nhưu đều là cao ngạo và lãnh đạm như vậy, thế nhưng đêm nay, trực giác của phái nữ nói cho Cố Khuynh Thành biết, phía sau vẻ mặt như thế của anh, hình như còn cất dấu nồng đậm song to gió lớn.
Rõ ràng anh không hề nói gì, chỉ cùng cô nhìn nhau chằm chằm, thế nhưng Cố Khuynh Thành lại cảm giác được một cổ cảm giác áp bách nồng đậm, quét sạch toàn thân.
Đó là một loại áp lực vô hình, mạnh mẽ mãnh liệt, lại khiến cho không một ai có thể né tránh, không thể phản kháng.
Chẳng qua Cố Khuynh Thành cảm thấy tim mình như ngừng đập, cảm xúc trên gương mặt cô, dần dần hơi lắng lại.
Đường Thời chăm chú quan sát khuôn mặt dần cứng ngắc lại của Cố Khuynh Thành, bất chợt nở ra nụ cười nhàn nhạt, ngón tay của anh từ từ vuốt ve cằm của cô, động tác dịu dàng không gì sánh được, phảng phất như đang vuốt ve một món báu vật yêu quý nào đó.
Thời điểm Cố Khuynh Thành nghe người đàn ông nói xong, đáy lòng cô hơi hồi hộp một chút, anh nói lời này là có ý gì?
Lẽ nào anh đã biết mục đích của cô?
Thế nhưng, cái tâm tư này, chỉ là một cái tâm tư nhỏ của cô...
Chẳng lẽ đây chỉ là suy đoán của anh?
Cố Khuynh Thành miễn cưỡng đè xuống sự thấp thỏm của bản than xuống đáy lòng, nhìn biểu tình Đường Thời hơi thu liễm một chút, liền giả vở tỏ vẻ rất vô tội bị Đường Thời oan uổng, rũ mi mắt, từ từ mở miệng nói: “Hôm qua em chưa về nhà, Gố Gia đã gọi rất nhiều cú điện thoại, em sợ bọn họ lo lắng...”
”Ah...” Đường Thời bất chợt cười khẽ một tiếng, nét mặt đùa cợt, hơi trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
Anh chỉ cười một tiếng.
Âm sắc lạnh lẽo, ngắn ngủi, hơi mang theo sự trào phúng tối tăm.
Chỉ là, bên trong sự trào phúng, còn cất giấu một cổ tâm tình Cố Khuynh Thành không hiểu được, khiến đáy lòng Cố Khuynh Thành hung hăng run rẩy hai cái.
Một giây kế tiếp, Đường Thời liền vươn tay, bắt lấy cổ tay Cố Khuynh Thành, kéo cô vào trong ngực của anh.
Anh và cô đều không mặc quần áo, da thịt chặchẽ dính vào với nhau, Cố Khuynh Thành rõ ràng có thể cảm giác được mạch đập của anh, từng cái từng cái, kích thích đến nỗi toàn thân cô trở nên căng thẳng, đầu cũng hơi rủ xuống theo, không dám nhìn Đường Thời.
Đường Thời nhìn chằm chằm mái tóc mượt mà của Cố Khuynh Thành một hồi, sau đó giơ tay lên, nắm lấy cằm Cố Khuynh Thành, nâng đầu của cô lên, ép cô nhìn vào mắt của anh.
Đáy mắt người đàn ông đen kịt thâm thúy, không có chút tâm tình nào, thần thái lãnh đạm không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì.
Mặc dù như thế, anh vẫn có thể dễ dàng làm nên một loại trùng kích kinh diễm.
Thường ngày thần thái của Đường Thời hầu nhưu đều là cao ngạo và lãnh đạm như vậy, thế nhưng đêm nay, trực giác của phái nữ nói cho Cố Khuynh Thành biết, phía sau vẻ mặt như thế của anh, hình như còn cất dấu nồng đậm song to gió lớn.
Rõ ràng anh không hề nói gì, chỉ cùng cô nhìn nhau chằm chằm, thế nhưng Cố Khuynh Thành lại cảm giác được một cổ cảm giác áp bách nồng đậm, quét sạch toàn thân.
Đó là một loại áp lực vô hình, mạnh mẽ mãnh liệt, lại khiến cho không một ai có thể né tránh, không thể phản kháng.
Chẳng qua Cố Khuynh Thành cảm thấy tim mình như ngừng đập, cảm xúc trên gương mặt cô, dần dần hơi lắng lại.
Đường Thời chăm chú quan sát khuôn mặt dần cứng ngắc lại của Cố Khuynh Thành, bất chợt nở ra nụ cười nhàn nhạt, ngón tay của anh từ từ vuốt ve cằm của cô, động tác dịu dàng không gì sánh được, phảng phất như đang vuốt ve một món báu vật yêu quý nào đó.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ