Hôn Sai 55 Lần
Chương 129: Tâm tư mang thai (3)
Cố Khuynh Thành chạy tới cửa lới Xí Nghiệp Thịnh Đường, đồ ăn khuya vừa đưa đến.
Lại lộn trở về tàng chót lần nữa, Cố Khuynh Thành đặt hộp đựng thức ăn lên bàn làm việc của mình, liếc mắt nhìn phòng làm việc Đường Thời sáng đèn, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó mang theo hộp đựng thức ăn, đi tới cửa phòng làm việc Đường Thời.
Khoảng cách tới cửa phòng làm việc càng ngày càng gần, tốc độ tim đập của Cố Khuynh Thành cũng càng lúc càng nhanh, cô thực sự rất muốn cứ như vậy xoay người mang theo hộp đựng thức ăn chạy trốn.
Đến cuối cùng, Cố Khuynh Thành cảm giác hai chân của mình trở nên có chút nặng nề, giống như phải dùng sức lực chín trâu hai hổ, mới đi đến được trước cửa phòng làm việc Đường Thời.
Cố Khuynh Thành giơ tay lên, nhiều lần muốn gõ cửa, cuối cùng lại ngượng ngùng hạ xuống, nhiều lần nhiều lần, cuối cùng Cố Khuynh Thành khẽ cắn môi, nhẹ nhàng đập ba cái lên cửa.
Cố Khuynh Thành chẳng qua cảm thấy tim mình đập nhanh như muốn ngưng đập, cô bình ổn hô hấp, dựng thẳng lỗ tai ước chừng hai giây, nghe bên trong truyền đến một giọng lạnh lùng ngắn gọn: “Vào đi.”
Cố Khuynh Thành lén lút một khe của, xuyên qua khe, cô nhìn thấy Đường Thời ngồi ở trước bàn làm việc, vô cùng chuyên chú nhìn tập văn kiện trong tay.
Anh mặc một bộ quần áo màu xám tro nhạt, cũng không có đeo caravat, cổ áođã thóa hai cúc, lộ ra chiếc xương quai xanh đẹp mà tinh tế, trông thanh cao, mang theo vài phần tùy tính.
Mặc dù anh biết có người gõ cửa, tuy nhiên từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu, lông mi của anh rất dài, bởi vì cúi đầu xem báo cáo, hơi rũ, như là cánh bướm, được đèn trong phòng làm việc chiếu sáng, tạo thành cái bóng ở dưới mi mắt.
Không biết có phải văn kiện trong tay xảy ra vấn đề gì hay không, mi anh hơi nhíu lại, lập tức cầm bút, vạch ra hai cái ở trên văn kiện.
Hành động của anh, ngắn gọn không mất ưu nhã, mang theo một sức hấp dẫn trí mạng.
Cố Khuynh Thành cảm giác tốc độ nhịp tim của mình nhanh hơn, cô nắm thật chặt hộp đựng thức ăn trong tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mang theo hộp đựng thức ăn, đi tới ghế sa lon ở một bên, bày đồ ăn lên bàn trà, nghiêng đầu tiếp tục liếc mắt nhìn sang Đường Thời, người đàn ông này còn đang chuyên chú xử lý văn kiện trong tay, Cố Khuynh Thành cũng không có đi quấy rầy.
Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng Đường Thời lật dở văn kiện phát ra, còn không có tiếng động khác.
Cố Khuynh Thành quy củ đứng ở một bên, như là một không khí.
Một lát sau, hình như Đường Thời phát hiện lại không có ai lên tiếng, lúc này mới đánh nâng mí mắt, khi nhìn thấy bóng Cố Khuynh Thành, mi tâm của anh khẽ nhíu một cái, đáy mắt thoáng hiện một tầng kinh ngạc vô cùng khó thấy, sau đó liền cúi đầu, phảng phất như không có chuyện gì, mở miệng như gió thoảng qua: “Tại sao em còn chưa tan tầm?
Lại lộn trở về tàng chót lần nữa, Cố Khuynh Thành đặt hộp đựng thức ăn lên bàn làm việc của mình, liếc mắt nhìn phòng làm việc Đường Thời sáng đèn, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó mang theo hộp đựng thức ăn, đi tới cửa phòng làm việc Đường Thời.
Khoảng cách tới cửa phòng làm việc càng ngày càng gần, tốc độ tim đập của Cố Khuynh Thành cũng càng lúc càng nhanh, cô thực sự rất muốn cứ như vậy xoay người mang theo hộp đựng thức ăn chạy trốn.
Đến cuối cùng, Cố Khuynh Thành cảm giác hai chân của mình trở nên có chút nặng nề, giống như phải dùng sức lực chín trâu hai hổ, mới đi đến được trước cửa phòng làm việc Đường Thời.
Cố Khuynh Thành giơ tay lên, nhiều lần muốn gõ cửa, cuối cùng lại ngượng ngùng hạ xuống, nhiều lần nhiều lần, cuối cùng Cố Khuynh Thành khẽ cắn môi, nhẹ nhàng đập ba cái lên cửa.
Cố Khuynh Thành chẳng qua cảm thấy tim mình đập nhanh như muốn ngưng đập, cô bình ổn hô hấp, dựng thẳng lỗ tai ước chừng hai giây, nghe bên trong truyền đến một giọng lạnh lùng ngắn gọn: “Vào đi.”
Cố Khuynh Thành lén lút một khe của, xuyên qua khe, cô nhìn thấy Đường Thời ngồi ở trước bàn làm việc, vô cùng chuyên chú nhìn tập văn kiện trong tay.
Anh mặc một bộ quần áo màu xám tro nhạt, cũng không có đeo caravat, cổ áođã thóa hai cúc, lộ ra chiếc xương quai xanh đẹp mà tinh tế, trông thanh cao, mang theo vài phần tùy tính.
Mặc dù anh biết có người gõ cửa, tuy nhiên từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu, lông mi của anh rất dài, bởi vì cúi đầu xem báo cáo, hơi rũ, như là cánh bướm, được đèn trong phòng làm việc chiếu sáng, tạo thành cái bóng ở dưới mi mắt.
Không biết có phải văn kiện trong tay xảy ra vấn đề gì hay không, mi anh hơi nhíu lại, lập tức cầm bút, vạch ra hai cái ở trên văn kiện.
Hành động của anh, ngắn gọn không mất ưu nhã, mang theo một sức hấp dẫn trí mạng.
Cố Khuynh Thành cảm giác tốc độ nhịp tim của mình nhanh hơn, cô nắm thật chặt hộp đựng thức ăn trong tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mang theo hộp đựng thức ăn, đi tới ghế sa lon ở một bên, bày đồ ăn lên bàn trà, nghiêng đầu tiếp tục liếc mắt nhìn sang Đường Thời, người đàn ông này còn đang chuyên chú xử lý văn kiện trong tay, Cố Khuynh Thành cũng không có đi quấy rầy.
Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng Đường Thời lật dở văn kiện phát ra, còn không có tiếng động khác.
Cố Khuynh Thành quy củ đứng ở một bên, như là một không khí.
Một lát sau, hình như Đường Thời phát hiện lại không có ai lên tiếng, lúc này mới đánh nâng mí mắt, khi nhìn thấy bóng Cố Khuynh Thành, mi tâm của anh khẽ nhíu một cái, đáy mắt thoáng hiện một tầng kinh ngạc vô cùng khó thấy, sau đó liền cúi đầu, phảng phất như không có chuyện gì, mở miệng như gió thoảng qua: “Tại sao em còn chưa tan tầm?
Tác giả :
Diệp Phi Dạ