Hôn Sai 55 Lần
Chương 120: Yêu cô, là kịch câm hoàn mỹ (4)
Editor: Quỳnh Nguyễn Đôi khi, Đường Thời khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một chút sai lầm.
Cái gọi là sai lầm, chính là viết sai một lỗi chính tả, hoặc là thời điểm viết Anh văn trong lúc đó vô ý viết sai một chữ cái tiếng anh.
Giáo viên luôn luôn Hỏa Nhãn Kim Tinh ( mắt tinh), có thể ở trong nhiều bài tập như vậy, chuẩn xác tìm ra sai lầm không rõ ràng như thế dùng bút màu đỏ đánh dấu.
Mỗi lần đến lúc này, Cố Khuynh Thành sẽ chỉ vào màu đỏ trên bài tập của mình, vẻ mặt tức giận bất bình nói với Đường Thời: “Đường Thời, anh rốt cuộc viết bài tập như thế nào, anh đều đã năm lớp sáu, năm lớp sáu, vậy mà còn hiện ra sai lầm yếu kém như vậy!”
” Đường Thời, anh có biết hay không, anh sai một chữ cái tiếng anh như vậy, cô giáo vậy mà để cho em sao chép từ này ba mươi lần!”
Rõ ràng ba mươi lần kia sẽ không phải Cố Khuynh Thành viết, nhưng mà Cố Khuynh Thành lại cứ biểu hiện giống như chính mình viết, dậm chân, cắn chặt hàm răng tiếp tục la hét: “ Ba mươi lần! Ba mươi lần!”
Trái ngược với Cố Khuynh Thành kích động, biểu hiện của Đường Thời giúp cô làm bài tập còn bị cô chỉ trích lại đặc biệt bình tĩnh, lúc ấy anh mặc dù mới lên năm lớp sáu, nhưng mà mở miệng lại có thể làm cho Cố Khuynh Thành lập tức á khẩu không trả lời được: “Nếu để cho em viết, phỏng chừng hôm nay em bị phạt không phải ba mươi lần, mà là ba trăm lần.”
Cố Khuynh Thành không phục trừng mắt, vừa định phản bác, Đường Thời lại mở miệng một lần nữa nói, lập tức làm cho cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại: “ Có bản lĩnh bài tập hôm nay tự mình viết.”
Lúc ấy anh mới mười hai tuổi, miệng nói ra đều đã mang theo một cỗ quyết đoán.
Nhưng mà, trên tay anh lấy ra sách bài tập của cô, bắt đầu giúp cô viết từ đơn ba mươi lần, lại dễ dàng tan rã quyết đoán của anh.
Cái thời điểm kia, Cố Khuynh Thành cảm thấy Đường Thời thật vô sỉ.
Miệng khi dễ cô như thế mà lại hành động giúp đỡ cô.
Để cho cô muốn chán ghét đều không chán ghét nổi!
Trong trí nhớ Cố Khuynh Thành, Đường Thời chân chân chính chính vô sỉ không phải những thứ này, mà là một lần duy nhất cô lấy lấy hạng nhất trong tiểu học.
Mặc dù Cố Khuynh Thành không viết bài tập, nhưng mà cô cũng không ngu dốt, nên học gì đều đã học xong, nhưng mà vì lười biếng, thỉnh thoảng vẫn mơ mơ hồ hồ một nửa chữ hoặc là từ đơn, dẫn đến lúc thi đa số đều có sai lầm.
Lúc ấy còn không có lưu hành cái từ học phách ( có lẽ là đứng đầu, hoặc học giỏi chi đó), nhưng mà Đường Thời xứng đáng cái tên học phách.
Tất cả giáo viên trường học đều đặc biệt thích anh, thế cho nên lúc anh chủ động mở miệng giúp đỡ giáo viên phê duyệt bài kiểm tra cuối kỳ, ánh mắt giáo viên vậy mà cũng không nháy trực tiếp đồng ý.
Cố Khuynh Thành đương nhiên sẽ không biết, Đường Thời luôn luôn khinh thường hỗ trợ, sở dĩ một lần mở miệng hỗ trợ kia là vì giáo viên của anh vừa lúc phụ trách bài thi cuối kỳ cái lớp học Cố Khuynh Thành kia.
Cái gọi là sai lầm, chính là viết sai một lỗi chính tả, hoặc là thời điểm viết Anh văn trong lúc đó vô ý viết sai một chữ cái tiếng anh.
Giáo viên luôn luôn Hỏa Nhãn Kim Tinh ( mắt tinh), có thể ở trong nhiều bài tập như vậy, chuẩn xác tìm ra sai lầm không rõ ràng như thế dùng bút màu đỏ đánh dấu.
Mỗi lần đến lúc này, Cố Khuynh Thành sẽ chỉ vào màu đỏ trên bài tập của mình, vẻ mặt tức giận bất bình nói với Đường Thời: “Đường Thời, anh rốt cuộc viết bài tập như thế nào, anh đều đã năm lớp sáu, năm lớp sáu, vậy mà còn hiện ra sai lầm yếu kém như vậy!”
” Đường Thời, anh có biết hay không, anh sai một chữ cái tiếng anh như vậy, cô giáo vậy mà để cho em sao chép từ này ba mươi lần!”
Rõ ràng ba mươi lần kia sẽ không phải Cố Khuynh Thành viết, nhưng mà Cố Khuynh Thành lại cứ biểu hiện giống như chính mình viết, dậm chân, cắn chặt hàm răng tiếp tục la hét: “ Ba mươi lần! Ba mươi lần!”
Trái ngược với Cố Khuynh Thành kích động, biểu hiện của Đường Thời giúp cô làm bài tập còn bị cô chỉ trích lại đặc biệt bình tĩnh, lúc ấy anh mặc dù mới lên năm lớp sáu, nhưng mà mở miệng lại có thể làm cho Cố Khuynh Thành lập tức á khẩu không trả lời được: “Nếu để cho em viết, phỏng chừng hôm nay em bị phạt không phải ba mươi lần, mà là ba trăm lần.”
Cố Khuynh Thành không phục trừng mắt, vừa định phản bác, Đường Thời lại mở miệng một lần nữa nói, lập tức làm cho cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại: “ Có bản lĩnh bài tập hôm nay tự mình viết.”
Lúc ấy anh mới mười hai tuổi, miệng nói ra đều đã mang theo một cỗ quyết đoán.
Nhưng mà, trên tay anh lấy ra sách bài tập của cô, bắt đầu giúp cô viết từ đơn ba mươi lần, lại dễ dàng tan rã quyết đoán của anh.
Cái thời điểm kia, Cố Khuynh Thành cảm thấy Đường Thời thật vô sỉ.
Miệng khi dễ cô như thế mà lại hành động giúp đỡ cô.
Để cho cô muốn chán ghét đều không chán ghét nổi!
Trong trí nhớ Cố Khuynh Thành, Đường Thời chân chân chính chính vô sỉ không phải những thứ này, mà là một lần duy nhất cô lấy lấy hạng nhất trong tiểu học.
Mặc dù Cố Khuynh Thành không viết bài tập, nhưng mà cô cũng không ngu dốt, nên học gì đều đã học xong, nhưng mà vì lười biếng, thỉnh thoảng vẫn mơ mơ hồ hồ một nửa chữ hoặc là từ đơn, dẫn đến lúc thi đa số đều có sai lầm.
Lúc ấy còn không có lưu hành cái từ học phách ( có lẽ là đứng đầu, hoặc học giỏi chi đó), nhưng mà Đường Thời xứng đáng cái tên học phách.
Tất cả giáo viên trường học đều đặc biệt thích anh, thế cho nên lúc anh chủ động mở miệng giúp đỡ giáo viên phê duyệt bài kiểm tra cuối kỳ, ánh mắt giáo viên vậy mà cũng không nháy trực tiếp đồng ý.
Cố Khuynh Thành đương nhiên sẽ không biết, Đường Thời luôn luôn khinh thường hỗ trợ, sở dĩ một lần mở miệng hỗ trợ kia là vì giáo viên của anh vừa lúc phụ trách bài thi cuối kỳ cái lớp học Cố Khuynh Thành kia.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ