Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên
Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tám năm trước, kinh thành.
Tô Nghi tắm rửa ở trong hồ nước xong đi lên, tiện tay cầm quần áo bẩn không chịu nổi của mình mặc vào, từ bên hồ chạy ra ngoài. Gần đây Hoàng cung *đại hưng thổ mộc, hắn theo lệnh triệu tập mà đến chỗ *lâm viên này làm khuân vác, ban ngày lao động, nhá nhem tối thì vụng trộm tắm rửa ở trong hồ này. Nơi này địa điểm vắng lặng, không dễ bị người phát hiện, cùng lắm cũng chỉ là bị muỗi đốt vài nhát.
(đại hưng thổ mộc: khởi công xây dựng công trình bằng gỗ quy mô lớn)
lâm viên
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả gương mặt hiện ra mắt mày như tranh, khí chất hơn người, bộ dáng này tuyệt đối không giống xuất thân bần cùng. Tô Nghi rất sợ bản thân bị người nhìn trúng, đang định lấy bùn trát lên mặt mình, đột nhiên cửa nhỏ phía bên kia truyền đến tiếng bước chân, hắn còn chưa kịp trốn, một thiếu niên mặc áo trắng đã đi tới.
Hai người mặt đối mặt, cả hai đều sửng sốt.
Tướng mạo thiếu niên áo trắng thật sự rất đẹp mắt, mắt đào hoa, lông mày dài mảnh, thanh nhã tuấn tú, so với chính Tô Nghi còn dễ nhìn hơn vài phần. Y phục trên người không giống *thâm y và tam trọng y người bình thường mặc, rộng thùng thình thoải mái, cũng không phải thêu hoa văn mà là thêu hình bát quái, xem ra là xuất thân Đạo gia, thế nhưng cũng không giống đã xuất gia.
Tô Nghi lo lắng thiếu niên nói ra chuyện mình tắm ở đây, bất chấp tất cả lao qua cửa bỏ chạy. Thiếu niên bị hắn đẩy lảo đảo, cổ chân trật một cái, lập tức kêu đau ngã xuống. Đồng tiền trong tay đinh đinh đang đang lăn trên mặt đất, thiếu niên cũng không kịp nhặt, bụm cổ chân ngồi dưới đất.
Tô Nghi chạy được vài bước, thấy thiếu niên kia đau đến không đứng dậy nổi, đầy mặt đau đớn, trong lòng chung quy cũng có chút áy náy, bốc bùn bôi lên mặt, một lần nữa trở lại ngồi xổm trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên thấy hắn ngồi xổm xuống, nhìn mặt của hắn giật mình: “Tướng mạo của ngươi vốn cực tốt, nhất định là xuất thân đại phú đại quý, dùng bùn che làm gì.” Nói xong cũng mặc kệ cổ chân của mình, lấy tay giúp hắn lau sạch.
Tô Nghi nhìn thiếu niên vóc dáng mười ba mười bốn tuổi, thế nhưng gương mặt thoạt nhìn vẫn nhỏ, trong lúc nhất thời cũng không đoán ra tuổi của thiếu niên, chỉ cảm thấy thiếu niên này có chút khí tức mọt sách, cổ chân của mình mặc kệ, trước tiên quản tướng mạo của hắn đã.
Thiếu niên lau mặt cho hắn xong, lại cẩn thận cầm tay hắn xem chỉ tay, lẩm bẩm cảm thán nói: “Thì ra là xuất thân con nhà quan, không ngờ trong nhà lại xảy ra biến cố. Chuyện này ước chừng hai ba năm trước, hai ba năm trước xảy ra đại sự gì nhỉ?” Nói xong bản thân giật mình cả kinh: “A! Chẳng lẽ lại là con trai của Khánh Dương công?”
(Khánh Dương công: công ở đây là tước Công thời phong kiến, tước Công đứng đầu trong ngũ đẳng là ” Công, Hầu, Bá, Tử, Nam”, được phong tặng cho con cháu Hoàng tộc và bậc khai quốc công thần.)
Trong lòng Tô Nghi nhất thời cả kinh, vội vàng rút tay về, nói: “Nói bậy!”
Thiếu niên sững sờ trong chốc lát, dường như muốn phản bác bản thân không có xem sai, đột nhiên lại giống như biến chuyển suy nghĩ, sắc mặt trắng nhợt, lập tức nói: “Cả nhà Khánh Dương công bị đày đi biên ải, đã chết trên đường rồi, là ta xem sai, là ta xem sai… Vị tiểu ca này ngày hôm nay coi như chưa từng thấy qua ta.”
Thiếu niên lẩm bẩm nói xong, khập khiễng muốn đứng dậy, chính là tư thế sợ hãi muốn chạy lấy mạng, chỉ có điều vết thương ở chân nghiêm trọng, nửa bước cũng khó, nhịn không được nghẹn ra nước mắt. Tô Nghi thấy bộ dáng khổ sở của thiếu niên, trong lòng cũng có chút áy náy, bế thiếu niên lên đi vào trong đình ngồi, nói: “Đau như vậy sao.”
Thiếu niên thấy hắn không có ý muốn giết mình, lá gan lớn hơn một chút, hỏi: “Ngươi ở kinh thành làm gì?” Nói xong lại hơi sửng sốt: “Khánh Dương công năm đó bị người hãm hại, đến giờ vẫn chưa trả được thù, cừu nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật… Ngươi chẳng lẽ là, chẳng lẽ là đến báo thù hay sao?”
Tô Nghi nghiến răng nhìn y. Thiếu niên này đến tột cùng là ai, chuyện biết rõ cũng nhiều quá rồi.
Thiếu niên thấy hắn ánh mắt sắc bén, sắc mặt lại trắng bệch: “Trong lòng ta kính trọng Khánh Dương công, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết…”
Tô Nghi cúi đầu xuống, chuyên tâm vì y mà xoa bóp mắt cá chân, trong lúc nhất thời lặng im không nói lời nào, bầu không khí cũng dần dần thả lỏng.
Thiếu niên lại nhịn không được tiếp tục tường tận tỉ mỉ xem xét mặt hắn, cười nói: “Thật sự là tốt tướng a, so với ta tốt hơn nhiều.”
Tô Nghi thầm nghĩ không biết thiếu niên này xem tướng kiểu gì, tướng mạo y rõ ràng còn đẹp hơn mình, thế mà lại khăng khăng nói mình tốt hơn y. Tay thiếu niên ở trên mặt hắn sờ rồi lại sờ, rốt cuộc thở dài: “Là của mình thì chính là của mình, không phải là của mình thì không phải là của mình, không thể cưỡng cầu.”
Tô Nghi bị ngữ khí thấu rõ hồng trần, thông tỏ đại ngộ của thiếu niên làm cho cười rộ lên: “Ngươi mới bao nhiêu, những thứ này đều đã hiểu ư?”
Thiếu niên gật gù đắc ý: “Ngươi đừng thấy ta tuổi còn nhỏ, chuyện ta có thể tính ra được cũng không ít đâu.”
“Hửm? Vậy chắc hẳn ngươi biết bây giờ ta đang ở đâu?” Tô Nghi cúi đầu xoa bóp mắt cá chân cho y, giống như thăm dò mà nói.
Thiếu niên cúi đầu nhìn hắn: “Cũng không phải. Chúng ta xem bói không phải cái gì cũng có thể tính ra, hơn nữa ta chỉ là đoán đoán, căn bản không biết ngươi là ai.”
“Ngươi là thầy bói hay sao?”
Trong lúc nhất thời thiếu niên không biết nên trả lời thế nào, nói: “Gần đây ta vừa học được xem bói cát hung, sư phụ kêu ta tìm một trăm người luyện tập, ta xem cho ngươi nhé?”
Tô Nghi thấy thiếu niên tuổi không lớn lắm, trong lòng cũng không đem thiếu niên coi thành chuyện gì to tát, cười nói: “Ngươi đã học bao lâu rồi?”
“Năm năm.” Thiếu niên quy củ xòe bàn tay ra, “Đã học năm năm.”
“Ngoại trừ xem cát hung thì còn có thể xem gì nữa?” Tô Nghi cười tranh luận với thiếu niên, “Có tính ra hôm nay đi ra ngoài sẽ gặp phải ta, còn bị trật chân không?”
Thiếu niên rất nghiêm túc nói: “Sư phụ nói, đạo trời có trật tự, tuy rằng chúng ta thông hiểu *Tiên Thiên diễn toán, duy chỉ có mạng của chính mình là tính không ra. Sáng sớm lúc đi ra ngoài sư phụ giúp ta xem một quẻ, nói hôm nay ta gặp được nhân duyên, vậy nên đã cho ta ăn mặc thật đẹp.” (cưng >w<)
(Tiên Thiên diễn toán: cách tính các quẻ trong bói toán)
Tô Nghi thấy bộ dáng trịnh trọng của y liền buồn cười: “Hôm nay ngươi gặp tiểu thư nhà nào rồi? Bộ dạng khó coi thì phải làm sao?”
Thiếu niên lại lắc lắc đầu nói: “*Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, bộ dạng khó coi thì là bộ dạng khó coi.” Nói xong lại nói: “Người đời đều nói *Mô Mẫu, Vô Diệm xấu xí, ta nghiên cứu tướng mạo các nàng, thế nhưng đều là tướng đại quý vượng phu đó.”
(Mệnh lý hữu thì chung tu hữu: trong cuộc sống không phải cứ cố hết sức là có thể đạt được, hết thảy đều do số mệnh an bài)
(Mô Mẫu, Vô Diệm là 2 trong số 5 người xấu nhất Trung Hoa cổ đại, ngũ xú Trung Hoa:v, Mô Mẫu là vợ Hoàng đế, Vô Diệm là vợ vua Tề Nguyên Vương, một người khác trong ngũ xú là Hoàng Nguyệt Anh là vợ của Gia Cát Lượng.)
Tô Nghi biết ánh mắt thiếu niên này nhìn người có chút bất đồng so với người thường, vừa cười vừa nói: “Nếu như năm đó Vô Diệm có thể gặp được ngươi, cũng không cần *tự đề cử mình rồi.”
(Để hiểu câu “tự đề cử mình” thì mọi người đọc cái này:)
Thiếu niên bối rối trong chốc lát: “Tướng mạo của ngươi cũng không tệ đâu.”
Tô Nghi thầm nghĩ cho dù tướng mạo ta tệ cũng sẽ không gả cho ngươi, kéo thiếu niên từ trên bàn đá trong đình nghỉ mát xuống, hỏi: “Ngươi muốn giúp ta bói như thế nào?”
Thiếu niên cúi đầu tìm tiền đồng rơi lung tung trên mặt đất, Tô Nghi nhặt lên cho y, cười nói: “Ngươi muốn dùng tiền đồng tính cho ta?”
“Đây là quẻ sáu hào, sư phụ chúng ta tinh thông thuật này nhất.” Nói xong có bài bản hẳn hoi tung tiền đồng lên không trung, nhìn hồi lâu nói, “Ở đây không hợp, nơi này kìm hãm ngươi, nếu như ở lại chỗ này sẽ không làm nên thành tựu gì.”
Tô Nghi ở kinh thành ở một năm, vốn muốn liều mạng giết chết cừu gia báo thù, thế nhưng hắn thế đơn lực bạc, ngay cả mặt cừu nhân cũng không thấy được, lại rất sợ bị người nhìn ra thân phận, vẫn chưa làm nên chuyện gì. Những lời này của thiếu niên trái lại thật sự chọc trúng tâm tư của hắn, trong lòng Tô Nghi không khỏi sinh ra chút bất an, lại hỏi: “Ta đây nên đi nơi nào?”
Thiếu niên nhìn quẻ tượng nói: “Từ phương vị mà nói, ra khỏi kinh thành đi về phía Đông Nam, nói không chừng sẽ có chút thành tựu.”
Tô Nghi ách họng không nói gì.
Phía Đông Nam cụ thể là ở đâu, đi rồi sẽ phát sinh chuyện gì, liệu có đường sống hay không? Lời nói của hài tử không biết mấy tuổi như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự phải nghe?
“Ngươi nói ngươi vừa học được quẻ sáu hào? Nếu tính không chính xác thì sao?” Tô Nghi cúi đầu nhìn thiếu niên.
Thiếu niên đỏ mặt: “Ta vừa học được không lâu, bây giờ vẫn còn đang luyện tập, tính cũng chưa chắc đã chuẩn.” Thật ra thiếu niên muốn đợi ca ca này tự nói với mình, rốt cuộc mình xem có đúng hay không.
Thế nhưng thiếu niên không biết rằng lúc này trong lòng Tô Nghi đã *phiên giang hải đảo. Tô Nghi hiện tại mười sáu tuổi, lúc trước còn nhỏ xúc động đi tới kinh thành, dựa vào nhiệt huyết muốn giết người báo thù, thế nhưng qua một năm lớn lên rồi lại tỉnh táo không ít, biết rằng với năng lực của mình bây giờ cái gì cũng không làm được. Thời gian lưu lại càng dài, Tô Nghi càng bất an, sợ nhất chính là hao phí thời gian ở trong kinh thành, không thu hoạch được gì.
(phiên giang hải đảo: dời sông lấp biển, ý nói chấn động mạnh)
Thiếu niên này nói hắn đi về phía Đông Nam sẽ có lối ra, dù sao ở đây cũng không có kết quả, có phải hắn nên đi ra ngoài trui rèn hay không?
Tô Nghi cười nói: “Nếu ta nghe lời ngươi đi về phía Đông Nam, ngộ nhỡ không cẩn thận mất mạng thì phải làm sao?”
Thiếu niên vừa nghe thấy hắn nói muốn tiếp nhận đề nghị của mình, lập tức trong lòng kích động, vội vàng lại bói cho hắn hai lần, gian nan nói: “Đều, đều là quẻ cát.”
Tô Nghi ở trong đình nghỉ mát cúi đầu đứng hồi lâu, cũng không nói lời nào, cuối cùng hắn cười quay đầu lại, tựa hồ đã hạ quyết tâm: “Ta đây nghe lời ngươi nói, đi về phía Đông Nam lăn lộn thử xem.”
Thiếu niên nghe xong không biết nên nói gì, trong lòng thực sự cũng có chút bất an. Vừa rồi y không dám nói thật, thật ra y cũng chỉ mới luyện tập được mấy lần với các sư huynh sư đệ, ở trước mặt người ngoài xem bói vẫn là lần đầu tiên. Y chỉ là tuân theo lệnh sư phụ tập luyện toán mệnh, lại không nghĩ rằng người này vậy mà thật sự muốn nghe lời mình nói, trong lúc nhất thời có chút chột dạ, thầm nghĩ bản thân cách lúc xuất sư còn xa lắm, nếu không cẩn thận hại hắn thì phải làm sao đây?
Thiếu niên suy nghĩ hồi lâu, từ trong ngực móc ra một đạo phù được gấp thành hình tam giác, nói: “Vật này là phù bình an do sư phụ ta làm, có thể tránh hung tìm cát, bảo hộ người bình an. Sư phụ ta bản lĩnh lớn hơn ta, ngươi cất trong người, thời khắc nguy cấp nói không chừng có thể bảo vệ tính mạng ngươi.”
Tô Nghi vừa rồi chẳng qua chỉ là trêu chọc y, thiếu niên này nhìn qua đã biết vẫn chưa có bao nhiêu tự tin, toán mệnh là một chuyện, đi về phía Đông Nam thế nhưng lại là quyết định của chính hắn, cho dù có chết thật cũng sẽ không oán trách thiếu niên này. Thế nhưng thấy y lương tâm bất an tặng mình phù bình an như vậy, lại sợ mình nhìn ra y chột dạ, Tô Nghi thấy cũng có chút buồn cười.
Hắn cho rằng cái phù này cùng lắm là đồ chơi làm an lòng người, một đồng có thể mua một cái, cũng yên tâm thoải mái nhận lấy: “Đa tạ ngươi, nếu tương lai ta có thành tựu, nếu có may mắn gặp lại ngươi, nhất định sẽ báo đáp. Hôm nay ngươi tặng ta một đồng, tương lai ta trả ngươi một vạn.”
Thiếu niên thoáng chốc bối rối. Đạo phù này là do quốc sư tự tay chế ra, cho dù không dựa vào danh tiếng của sư phụ thì cũng đáng giá hai trăm ba trăm đồng, ca ca này khẩu xuất cuồng ngôn, chẳng lẽ tương lai muốn táng gia bại sản hay sao? Y ngẩn người suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đầu óc lại chuyển, ca ca này nói là nói mà thôi, sao mình lại tưởng thật chứ.
Tô Nghi lại hỏi: “Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi —— ”
Lời vừa nói được một nửa, đột nhiên từ cửa nhỏ trong vườn có một thiếu niên mặc áo trắng đi tới, niên kỷ tương tự Tô Nghi, quần áo giống thiếu niên trật chân, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Tuyên Minh, sư phụ tìm ngươi.”
Tô Nghi thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Đây là sư huynh ta Phong Dương.” Thiếu niên lặng lẽ đáp một tiếng, vội vàng cà nhắc chân đi về phía Phong Dương.
Tô Nghi lại nói: “Ngươi tên là Tuyên Minh? Sau này ta đi đâu tìm ngươi?”
Thiếu niên quay đầu lại cười nói: “Sau này sẽ còn gặp lại. Ta là Tuyên Minh, *Minh trong minh lượng, tương lai ta với sư huynh ta đều sẽ danh dương thiên hạ đấy, ngươi nhất định có thể tìm thấy ta.”
(minh trong minh lượng: sáng trong sáng ngời)
Tô Nghi sững sờ trong chốc lát, thầm nghĩ thiếu niên này cũng thật là nói khoác mà không biết ngượng, nói ra lời này mà mặt không đỏ thở không gấp. Chỉ có điều loại hùng tâm tráng chí này thật ra rất hợp khẩu vị của hắn, Tô Nghi nhìn thiếu niên theo Phong Dương rời đi, chỉ cười không nói.
Ngày hôm sau hắn rời Kinh Thành đi về phía Đông Nam, dọc đường nhiễm ôn dịch thiếu chút nữa mất mạng, cũng không biết có phải vận khí quá tốt hay là Địa phủ cũng ngại hắn phiền toái, đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan rồi lại bình phục. Hắn lang thang hai ba năm, cuối cùng gia nhập quân khởi nghĩa trên núi Lục Lâm, bởi vì đánh giặc dũng mãnh, lại là người khôn ngoan có tâm nhãn, cuối cùng trở thành huynh đệ tâm phúc bên người Lưu Tú.
Thế nhưng chờ đợi đã lâu, danh dương thiên hạ lại chỉ có Phong Dương, thế nhưng chưa từng nghe qua Tuyên Minh.
Tám năm trước, kinh thành.
Tô Nghi tắm rửa ở trong hồ nước xong đi lên, tiện tay cầm quần áo bẩn không chịu nổi của mình mặc vào, từ bên hồ chạy ra ngoài. Gần đây Hoàng cung *đại hưng thổ mộc, hắn theo lệnh triệu tập mà đến chỗ *lâm viên này làm khuân vác, ban ngày lao động, nhá nhem tối thì vụng trộm tắm rửa ở trong hồ này. Nơi này địa điểm vắng lặng, không dễ bị người phát hiện, cùng lắm cũng chỉ là bị muỗi đốt vài nhát.
(đại hưng thổ mộc: khởi công xây dựng công trình bằng gỗ quy mô lớn)
lâm viên
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả gương mặt hiện ra mắt mày như tranh, khí chất hơn người, bộ dáng này tuyệt đối không giống xuất thân bần cùng. Tô Nghi rất sợ bản thân bị người nhìn trúng, đang định lấy bùn trát lên mặt mình, đột nhiên cửa nhỏ phía bên kia truyền đến tiếng bước chân, hắn còn chưa kịp trốn, một thiếu niên mặc áo trắng đã đi tới.
Hai người mặt đối mặt, cả hai đều sửng sốt.
Tướng mạo thiếu niên áo trắng thật sự rất đẹp mắt, mắt đào hoa, lông mày dài mảnh, thanh nhã tuấn tú, so với chính Tô Nghi còn dễ nhìn hơn vài phần. Y phục trên người không giống *thâm y và tam trọng y người bình thường mặc, rộng thùng thình thoải mái, cũng không phải thêu hoa văn mà là thêu hình bát quái, xem ra là xuất thân Đạo gia, thế nhưng cũng không giống đã xuất gia.
Tô Nghi lo lắng thiếu niên nói ra chuyện mình tắm ở đây, bất chấp tất cả lao qua cửa bỏ chạy. Thiếu niên bị hắn đẩy lảo đảo, cổ chân trật một cái, lập tức kêu đau ngã xuống. Đồng tiền trong tay đinh đinh đang đang lăn trên mặt đất, thiếu niên cũng không kịp nhặt, bụm cổ chân ngồi dưới đất.
Tô Nghi chạy được vài bước, thấy thiếu niên kia đau đến không đứng dậy nổi, đầy mặt đau đớn, trong lòng chung quy cũng có chút áy náy, bốc bùn bôi lên mặt, một lần nữa trở lại ngồi xổm trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên thấy hắn ngồi xổm xuống, nhìn mặt của hắn giật mình: “Tướng mạo của ngươi vốn cực tốt, nhất định là xuất thân đại phú đại quý, dùng bùn che làm gì.” Nói xong cũng mặc kệ cổ chân của mình, lấy tay giúp hắn lau sạch.
Tô Nghi nhìn thiếu niên vóc dáng mười ba mười bốn tuổi, thế nhưng gương mặt thoạt nhìn vẫn nhỏ, trong lúc nhất thời cũng không đoán ra tuổi của thiếu niên, chỉ cảm thấy thiếu niên này có chút khí tức mọt sách, cổ chân của mình mặc kệ, trước tiên quản tướng mạo của hắn đã.
Thiếu niên lau mặt cho hắn xong, lại cẩn thận cầm tay hắn xem chỉ tay, lẩm bẩm cảm thán nói: “Thì ra là xuất thân con nhà quan, không ngờ trong nhà lại xảy ra biến cố. Chuyện này ước chừng hai ba năm trước, hai ba năm trước xảy ra đại sự gì nhỉ?” Nói xong bản thân giật mình cả kinh: “A! Chẳng lẽ lại là con trai của Khánh Dương công?”
(Khánh Dương công: công ở đây là tước Công thời phong kiến, tước Công đứng đầu trong ngũ đẳng là ” Công, Hầu, Bá, Tử, Nam”, được phong tặng cho con cháu Hoàng tộc và bậc khai quốc công thần.)
Trong lòng Tô Nghi nhất thời cả kinh, vội vàng rút tay về, nói: “Nói bậy!”
Thiếu niên sững sờ trong chốc lát, dường như muốn phản bác bản thân không có xem sai, đột nhiên lại giống như biến chuyển suy nghĩ, sắc mặt trắng nhợt, lập tức nói: “Cả nhà Khánh Dương công bị đày đi biên ải, đã chết trên đường rồi, là ta xem sai, là ta xem sai… Vị tiểu ca này ngày hôm nay coi như chưa từng thấy qua ta.”
Thiếu niên lẩm bẩm nói xong, khập khiễng muốn đứng dậy, chính là tư thế sợ hãi muốn chạy lấy mạng, chỉ có điều vết thương ở chân nghiêm trọng, nửa bước cũng khó, nhịn không được nghẹn ra nước mắt. Tô Nghi thấy bộ dáng khổ sở của thiếu niên, trong lòng cũng có chút áy náy, bế thiếu niên lên đi vào trong đình ngồi, nói: “Đau như vậy sao.”
Thiếu niên thấy hắn không có ý muốn giết mình, lá gan lớn hơn một chút, hỏi: “Ngươi ở kinh thành làm gì?” Nói xong lại hơi sửng sốt: “Khánh Dương công năm đó bị người hãm hại, đến giờ vẫn chưa trả được thù, cừu nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật… Ngươi chẳng lẽ là, chẳng lẽ là đến báo thù hay sao?”
Tô Nghi nghiến răng nhìn y. Thiếu niên này đến tột cùng là ai, chuyện biết rõ cũng nhiều quá rồi.
Thiếu niên thấy hắn ánh mắt sắc bén, sắc mặt lại trắng bệch: “Trong lòng ta kính trọng Khánh Dương công, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết…”
Tô Nghi cúi đầu xuống, chuyên tâm vì y mà xoa bóp mắt cá chân, trong lúc nhất thời lặng im không nói lời nào, bầu không khí cũng dần dần thả lỏng.
Thiếu niên lại nhịn không được tiếp tục tường tận tỉ mỉ xem xét mặt hắn, cười nói: “Thật sự là tốt tướng a, so với ta tốt hơn nhiều.”
Tô Nghi thầm nghĩ không biết thiếu niên này xem tướng kiểu gì, tướng mạo y rõ ràng còn đẹp hơn mình, thế mà lại khăng khăng nói mình tốt hơn y. Tay thiếu niên ở trên mặt hắn sờ rồi lại sờ, rốt cuộc thở dài: “Là của mình thì chính là của mình, không phải là của mình thì không phải là của mình, không thể cưỡng cầu.”
Tô Nghi bị ngữ khí thấu rõ hồng trần, thông tỏ đại ngộ của thiếu niên làm cho cười rộ lên: “Ngươi mới bao nhiêu, những thứ này đều đã hiểu ư?”
Thiếu niên gật gù đắc ý: “Ngươi đừng thấy ta tuổi còn nhỏ, chuyện ta có thể tính ra được cũng không ít đâu.”
“Hửm? Vậy chắc hẳn ngươi biết bây giờ ta đang ở đâu?” Tô Nghi cúi đầu xoa bóp mắt cá chân cho y, giống như thăm dò mà nói.
Thiếu niên cúi đầu nhìn hắn: “Cũng không phải. Chúng ta xem bói không phải cái gì cũng có thể tính ra, hơn nữa ta chỉ là đoán đoán, căn bản không biết ngươi là ai.”
“Ngươi là thầy bói hay sao?”
Trong lúc nhất thời thiếu niên không biết nên trả lời thế nào, nói: “Gần đây ta vừa học được xem bói cát hung, sư phụ kêu ta tìm một trăm người luyện tập, ta xem cho ngươi nhé?”
Tô Nghi thấy thiếu niên tuổi không lớn lắm, trong lòng cũng không đem thiếu niên coi thành chuyện gì to tát, cười nói: “Ngươi đã học bao lâu rồi?”
“Năm năm.” Thiếu niên quy củ xòe bàn tay ra, “Đã học năm năm.”
“Ngoại trừ xem cát hung thì còn có thể xem gì nữa?” Tô Nghi cười tranh luận với thiếu niên, “Có tính ra hôm nay đi ra ngoài sẽ gặp phải ta, còn bị trật chân không?”
Thiếu niên rất nghiêm túc nói: “Sư phụ nói, đạo trời có trật tự, tuy rằng chúng ta thông hiểu *Tiên Thiên diễn toán, duy chỉ có mạng của chính mình là tính không ra. Sáng sớm lúc đi ra ngoài sư phụ giúp ta xem một quẻ, nói hôm nay ta gặp được nhân duyên, vậy nên đã cho ta ăn mặc thật đẹp.” (cưng >w<)
(Tiên Thiên diễn toán: cách tính các quẻ trong bói toán)
Tô Nghi thấy bộ dáng trịnh trọng của y liền buồn cười: “Hôm nay ngươi gặp tiểu thư nhà nào rồi? Bộ dạng khó coi thì phải làm sao?”
Thiếu niên lại lắc lắc đầu nói: “*Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, bộ dạng khó coi thì là bộ dạng khó coi.” Nói xong lại nói: “Người đời đều nói *Mô Mẫu, Vô Diệm xấu xí, ta nghiên cứu tướng mạo các nàng, thế nhưng đều là tướng đại quý vượng phu đó.”
(Mệnh lý hữu thì chung tu hữu: trong cuộc sống không phải cứ cố hết sức là có thể đạt được, hết thảy đều do số mệnh an bài)
(Mô Mẫu, Vô Diệm là 2 trong số 5 người xấu nhất Trung Hoa cổ đại, ngũ xú Trung Hoa:v, Mô Mẫu là vợ Hoàng đế, Vô Diệm là vợ vua Tề Nguyên Vương, một người khác trong ngũ xú là Hoàng Nguyệt Anh là vợ của Gia Cát Lượng.)
Tô Nghi biết ánh mắt thiếu niên này nhìn người có chút bất đồng so với người thường, vừa cười vừa nói: “Nếu như năm đó Vô Diệm có thể gặp được ngươi, cũng không cần *tự đề cử mình rồi.”
(Để hiểu câu “tự đề cử mình” thì mọi người đọc cái này:)
Thiếu niên bối rối trong chốc lát: “Tướng mạo của ngươi cũng không tệ đâu.”
Tô Nghi thầm nghĩ cho dù tướng mạo ta tệ cũng sẽ không gả cho ngươi, kéo thiếu niên từ trên bàn đá trong đình nghỉ mát xuống, hỏi: “Ngươi muốn giúp ta bói như thế nào?”
Thiếu niên cúi đầu tìm tiền đồng rơi lung tung trên mặt đất, Tô Nghi nhặt lên cho y, cười nói: “Ngươi muốn dùng tiền đồng tính cho ta?”
“Đây là quẻ sáu hào, sư phụ chúng ta tinh thông thuật này nhất.” Nói xong có bài bản hẳn hoi tung tiền đồng lên không trung, nhìn hồi lâu nói, “Ở đây không hợp, nơi này kìm hãm ngươi, nếu như ở lại chỗ này sẽ không làm nên thành tựu gì.”
Tô Nghi ở kinh thành ở một năm, vốn muốn liều mạng giết chết cừu gia báo thù, thế nhưng hắn thế đơn lực bạc, ngay cả mặt cừu nhân cũng không thấy được, lại rất sợ bị người nhìn ra thân phận, vẫn chưa làm nên chuyện gì. Những lời này của thiếu niên trái lại thật sự chọc trúng tâm tư của hắn, trong lòng Tô Nghi không khỏi sinh ra chút bất an, lại hỏi: “Ta đây nên đi nơi nào?”
Thiếu niên nhìn quẻ tượng nói: “Từ phương vị mà nói, ra khỏi kinh thành đi về phía Đông Nam, nói không chừng sẽ có chút thành tựu.”
Tô Nghi ách họng không nói gì.
Phía Đông Nam cụ thể là ở đâu, đi rồi sẽ phát sinh chuyện gì, liệu có đường sống hay không? Lời nói của hài tử không biết mấy tuổi như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự phải nghe?
“Ngươi nói ngươi vừa học được quẻ sáu hào? Nếu tính không chính xác thì sao?” Tô Nghi cúi đầu nhìn thiếu niên.
Thiếu niên đỏ mặt: “Ta vừa học được không lâu, bây giờ vẫn còn đang luyện tập, tính cũng chưa chắc đã chuẩn.” Thật ra thiếu niên muốn đợi ca ca này tự nói với mình, rốt cuộc mình xem có đúng hay không.
Thế nhưng thiếu niên không biết rằng lúc này trong lòng Tô Nghi đã *phiên giang hải đảo. Tô Nghi hiện tại mười sáu tuổi, lúc trước còn nhỏ xúc động đi tới kinh thành, dựa vào nhiệt huyết muốn giết người báo thù, thế nhưng qua một năm lớn lên rồi lại tỉnh táo không ít, biết rằng với năng lực của mình bây giờ cái gì cũng không làm được. Thời gian lưu lại càng dài, Tô Nghi càng bất an, sợ nhất chính là hao phí thời gian ở trong kinh thành, không thu hoạch được gì.
(phiên giang hải đảo: dời sông lấp biển, ý nói chấn động mạnh)
Thiếu niên này nói hắn đi về phía Đông Nam sẽ có lối ra, dù sao ở đây cũng không có kết quả, có phải hắn nên đi ra ngoài trui rèn hay không?
Tô Nghi cười nói: “Nếu ta nghe lời ngươi đi về phía Đông Nam, ngộ nhỡ không cẩn thận mất mạng thì phải làm sao?”
Thiếu niên vừa nghe thấy hắn nói muốn tiếp nhận đề nghị của mình, lập tức trong lòng kích động, vội vàng lại bói cho hắn hai lần, gian nan nói: “Đều, đều là quẻ cát.”
Tô Nghi ở trong đình nghỉ mát cúi đầu đứng hồi lâu, cũng không nói lời nào, cuối cùng hắn cười quay đầu lại, tựa hồ đã hạ quyết tâm: “Ta đây nghe lời ngươi nói, đi về phía Đông Nam lăn lộn thử xem.”
Thiếu niên nghe xong không biết nên nói gì, trong lòng thực sự cũng có chút bất an. Vừa rồi y không dám nói thật, thật ra y cũng chỉ mới luyện tập được mấy lần với các sư huynh sư đệ, ở trước mặt người ngoài xem bói vẫn là lần đầu tiên. Y chỉ là tuân theo lệnh sư phụ tập luyện toán mệnh, lại không nghĩ rằng người này vậy mà thật sự muốn nghe lời mình nói, trong lúc nhất thời có chút chột dạ, thầm nghĩ bản thân cách lúc xuất sư còn xa lắm, nếu không cẩn thận hại hắn thì phải làm sao đây?
Thiếu niên suy nghĩ hồi lâu, từ trong ngực móc ra một đạo phù được gấp thành hình tam giác, nói: “Vật này là phù bình an do sư phụ ta làm, có thể tránh hung tìm cát, bảo hộ người bình an. Sư phụ ta bản lĩnh lớn hơn ta, ngươi cất trong người, thời khắc nguy cấp nói không chừng có thể bảo vệ tính mạng ngươi.”
Tô Nghi vừa rồi chẳng qua chỉ là trêu chọc y, thiếu niên này nhìn qua đã biết vẫn chưa có bao nhiêu tự tin, toán mệnh là một chuyện, đi về phía Đông Nam thế nhưng lại là quyết định của chính hắn, cho dù có chết thật cũng sẽ không oán trách thiếu niên này. Thế nhưng thấy y lương tâm bất an tặng mình phù bình an như vậy, lại sợ mình nhìn ra y chột dạ, Tô Nghi thấy cũng có chút buồn cười.
Hắn cho rằng cái phù này cùng lắm là đồ chơi làm an lòng người, một đồng có thể mua một cái, cũng yên tâm thoải mái nhận lấy: “Đa tạ ngươi, nếu tương lai ta có thành tựu, nếu có may mắn gặp lại ngươi, nhất định sẽ báo đáp. Hôm nay ngươi tặng ta một đồng, tương lai ta trả ngươi một vạn.”
Thiếu niên thoáng chốc bối rối. Đạo phù này là do quốc sư tự tay chế ra, cho dù không dựa vào danh tiếng của sư phụ thì cũng đáng giá hai trăm ba trăm đồng, ca ca này khẩu xuất cuồng ngôn, chẳng lẽ tương lai muốn táng gia bại sản hay sao? Y ngẩn người suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đầu óc lại chuyển, ca ca này nói là nói mà thôi, sao mình lại tưởng thật chứ.
Tô Nghi lại hỏi: “Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi —— ”
Lời vừa nói được một nửa, đột nhiên từ cửa nhỏ trong vườn có một thiếu niên mặc áo trắng đi tới, niên kỷ tương tự Tô Nghi, quần áo giống thiếu niên trật chân, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Tuyên Minh, sư phụ tìm ngươi.”
Tô Nghi thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Đây là sư huynh ta Phong Dương.” Thiếu niên lặng lẽ đáp một tiếng, vội vàng cà nhắc chân đi về phía Phong Dương.
Tô Nghi lại nói: “Ngươi tên là Tuyên Minh? Sau này ta đi đâu tìm ngươi?”
Thiếu niên quay đầu lại cười nói: “Sau này sẽ còn gặp lại. Ta là Tuyên Minh, *Minh trong minh lượng, tương lai ta với sư huynh ta đều sẽ danh dương thiên hạ đấy, ngươi nhất định có thể tìm thấy ta.”
(minh trong minh lượng: sáng trong sáng ngời)
Tô Nghi sững sờ trong chốc lát, thầm nghĩ thiếu niên này cũng thật là nói khoác mà không biết ngượng, nói ra lời này mà mặt không đỏ thở không gấp. Chỉ có điều loại hùng tâm tráng chí này thật ra rất hợp khẩu vị của hắn, Tô Nghi nhìn thiếu niên theo Phong Dương rời đi, chỉ cười không nói.
Ngày hôm sau hắn rời Kinh Thành đi về phía Đông Nam, dọc đường nhiễm ôn dịch thiếu chút nữa mất mạng, cũng không biết có phải vận khí quá tốt hay là Địa phủ cũng ngại hắn phiền toái, đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan rồi lại bình phục. Hắn lang thang hai ba năm, cuối cùng gia nhập quân khởi nghĩa trên núi Lục Lâm, bởi vì đánh giặc dũng mãnh, lại là người khôn ngoan có tâm nhãn, cuối cùng trở thành huynh đệ tâm phúc bên người Lưu Tú.
Thế nhưng chờ đợi đã lâu, danh dương thiên hạ lại chỉ có Phong Dương, thế nhưng chưa từng nghe qua Tuyên Minh.
Tác giả :
Cổ Ngọc Văn Hương