Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên
Chương 20
Lần này hồi kinh Tô Nghi không thông báo ra ngoài, bởi vậy đám huyện lệnh thái thú đều không biết chuyện, đến lúc cuối chiều, sự vụ trong ngoài phủ tất cả đều đã xử lý xong xuôi, tùy thời có thể đi. Tô Nghi nói với tùy tùng: “Sau khi ta lên đường, ngươi đến nhà Tuyên Minh ở. Nếu như ta xảy ra chuyện, ngươi đã biết phải làm gì?”
“Đã biết, đưa bọn họ đi.” Tùy tùng lại tiếp tục nói, “Đưa đến phía Bắc Trường Thành.”
Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau thời điểm Tuyên Minh đến bên ngoài phủ Tô Nghi, Tô Nghi đã sớm không còn ở đây, chỉ có tùy tùng đang chờ ở đại môn. Tùy tùng cung kính nói: “Đêm qua Hầu gia đã lên đường, lo lắng Tuyên tiên sinh vì hắn nhọc lòng, bởi vậy mới không nói.”
Tuyên Minh không gặp được hắn, trong ngực hiển nhiên có chút thất vọng, chỉ có điều nhớ tới Tô Nghi chuyến này bình an vô sự, ngược lại cũng nhẹ lòng một chút. Từ đó tùy tùng ở lại trong nhà Tuyên Minh, chiếu cố Tuyên Minh sinh hoạt thường ngày giống như hầu hạ Tô Nghi, chờ đợi phân phó.
Tuyên Minh ngoài miệng không nói, sinh hoạt vẫn như ngày thường, nhưng trong lòng vẫn nôn nóng chờ đợi thư của Tô Nghi, thỉnh thoảng để cho Noãn Yên đi ra cửa nhìn thử. Noãn Yên cũng không rõ lắm Tuyên Minh bảo bé nhìn cái gì, dứt khoát kéo kiếm Tô Nghi tặng bé đứng ở cổng vung loạn, tùy tùng thấy không ổn, kêu Noãn Yên thu kiếm lại, dạy bé bắt đầu luyện từ bước đứng tấn cơ bản nhất.
Cứ yên bình như vậy qua hơn mười ngày, ngoài cổng có một con *khoái mã chạy như bay đến, móng ngựa đạp trên mặt đất rung như gõ trống, ngay sau đó hí một tiếng dài, cứng rắn ở dừng lại trước cổng nhà Tuyên Minh.
(khoái mã: ngựa chạy nhanh, dùng để đưa tin)
Triêu Dương hầu gửi thư đến! Noãn Yên vội vàng xông vào mật báo, Tuyên Minh bước nhanh từ trong sân đi ra.
Tín sử cưỡi ngựa thở dốc chưa ổn định lại, xuống ngựa, từ trong bao quần áo lấy ra một hộp gỗ chạm trổ tinh xảo, trình lên cho Tuyên Minh nói: “Hầu gia kêu ta truyền tin, nói hắn ở kinh thành bình yên vô sự, đáng tiếc một chốc chưa trở về được. Hầu gia kêu thuộc hạ đưa cho tiên sinh một vật, nói thời điểm tiên sinh nhớ hắn, có thể nhìn xem.”
Tuyên Minh nghe nói hắn không có việc gì, trái tim mấy ngày liên tiếp căng thẳng đột nhiên thả lỏng rất nhiều, mời đến tín sử tiến vào dùng cơm. Tín sử nói còn có việc bề bộn, thấp giọng nói nhỏ vài câu với tùy tùng rồi lên ngựa rời đi.
Tuyên Minh trở lại trong phòng, thấy hộp gỗ này được niêm phong kỹ, lại hơi nặng, tưởng là đoản kiếm phòng thân, mở ra nhìn qua, thì ra là một ngọc trụ màu trắng trơn bóng.
Chất ngọc dịu mát trơn nhẵn, phần đỉnh được đánh bóng đến mượt mà, dài ngắn chừng nửa xích, kích thước không khác lắm so với vật kia của Tô Nghi. Bên cạnh có thư Tô Nghi viết cho y: “Đặc biệt làm cho ngươi, đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta, không có việc gì thì dùng luyện nhiều một chút, thời điểm nhớ ta cũng có thể dùng.”
Tuyên Minh mím môi, trong hộp gỗ còn có một lọ hoa cao nhỏ, Tô Nghi quả thật là chuyện gì cũng thay y suy tính.
Y để chiếc hộp ở một bên không quản, buổi tối trước lúc sắp ngủ mở ra nhìn nhìn, lại thu lại cất kỹ. Trời tối như mực, nằm cả buổi, Tuyên Minh đột nhiên trở mình dậy, từ trong hộp gỗ lấy ngọc trụ kia ra trở lại trong chăn.
Tô Nghi nói lúc nhớ hắn có thể dùng, những lời này giống như hạ chú Tuyên Minh, vậy mà ở trong đầu không xua đi được.
Đầu Tuyên Minh che ở trong chăn, nằm nghiêng quay mặt về phía tường, màn giường cũng kéo xuống, tối đen như mực không thấy một chút ánh sáng, tư mật yên tĩnh.
Đầu tiên là ngậm trong miệng liếm, liếm đến toàn thân Tuyên Minh nóng lên, mút từ dưới lên trên đến khi trơn trượt, xâm nhập vào trong cổ họng rồi lại rút ra. Quần áo tản ra, Tuyên Minh sờ xuống thứ kia của chính mình, tiếp tục mút ngọc trụ trong miệng. Y cũng không biết bản thân đang làm gì, vừa nghĩ tới đây là Tô Nghi đã cảm thấy tà hỏa trong cơ thể bộc phát.
Quá hạ lưu rồi, nhưng mà không ai biết.
Kích thước tương tự, Tuyên Minh nhắm mắt lại, cảm thấy Tô Nghi đang ở ngay bên mình. Y một phát không thể vãn hồi, dùng ngọc trụ chậm rãi lướt trên thân thể của mình, từ trong lọ nhỏ lấy ra một ít hoa cao, bôi xung quanh tiểu huyệt, bôi lên ngọc trụ.
Y sờ ngọc trụ ở trong miệng đưa đẩy một lát, chậm rãi cầm nó hướng đến bên trong hậu huyệt chính mình đưa vào.
Đau, cũng có chút lạnh, nhưng cảm giác thật sự có điểm giống. Tuyên Minh cắn răng đẩy ngọc trụ vào, vật kia ở bên trong không lên không xuống, Tuyên Minh nhịn không được lại tưởng niệm Tô Nghi.
Nhớ đến đây là Tô Nghi đưa cho mình, Tuyên Minh nhịn không được lại muốn, đem ngọc trụ ở trong hậu huyệt chậm rãi đâm vào. Tô Nghi đưa cho y vật này, thuyết minh cho việc Tô Nghi muốn làm y, trong lòng Tuyên Minh tình triều mãnh liệt, hậu huyệt cũng không biết thế nào lại ướt át. Y một bên phủ lộng vật kia của mình, một bên nắm ngọc trụ trong người đưa đẩy, tốc độ càng lúc càng nhanh, ma sát chỗ mẫn cảm bên trong huyệt, Tuyên Minh nhịn không được rên rỉ ra tiếng, thân thể run rẩy, chui ở trong chăn kêu tên Tô Nghi.
Giằng co non nửa canh giờ, toàn thân y mềm nhũn nằm ở trên giường, mồ hôi đầm đìa, trong hậu huyệt vẫn cắm vật kia không có lấy ra. Tuy là bắn, nhưng tư vị so với Tô Nghi thực sự kém xa, làm cho y nhớ lại từng chút một lúc hai người hoan ái, tưởng niệm tiêu hồn thực cốt. Thứ này căn bản không phải vì an ủi nỗi khổ tương tư, mà là nhắc nhở Tuyên Minh rằng hắn có bao nhiêu tốt.
Tình triều dần lui, tâm tình Tuyên Minh từ từ bình phục, lý trí rốt cuộc cũng quay về. Y lau khô nước mắt trên khóe mắt, không nói tiếng nào đem ngọc trụ lau sạch bỏ lại trong hộp gỗ, đặt vào dưới đáy hòm cất lại. Từ đó, rút cuộc không dám đụng tới nó nữa.
Tiếp tục yên lặng trôi qua hơn mười ngày, sáng hôm nay nổi lên trận tuyết nhỏ, trời đất trắng xoá. Không bao lâu ngoài đại môn đột nhiên có một đội nhân mã chỉnh tề đi tới, trùng trùng điệp điệp, rất có khí thế. Noãn Yên chưa từng thấy loại tình cảnh này, thấy xe ngựa của huyện lệnh cũng đi theo phía sau, vào cửa hoảng hốt kêu lên: “Tiên sinh, bên ngoài có rất nhiều người đến, đều cưỡi ngựa, ngay cả huyện lệnh cũng đến.”
Tuyên Minh đang xem sách, vừa nghe việc này trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng mang theo đám người tùy tùng ra đón. Người dẫn đầu xuống ngựa, thân mặc cung phục, khoác áo choàng màu đen, nói: “Tuyên Minh đang ở?”
Tuyên Minh tiến lên một bước: “Thảo dân Tuyên Minh.”
Người nọ cao thấp quan sát y một lượt, chỉ thấy y thân thể đơn bạc, mặc y phục vải thô màu trắng, trên má trái thoáng có chút vết sẹo, thế nhưng dung mạo mặt mày lại vô cùng tốt. Tay hắn cầm chiếu thư, đọc: “Tuyên Minh nghe chỉ.”
Tuyên Minh trong lòng hơi chấn động, vội vàng dẫn tất cả mọi người quỳ xuống, rầm rập đồng nhất trên mặt tuyết. Y cúi đầu quỳ, chỉ nghe người nọ lưu loát đọc một tấm chiếu thư lớn, sau cùng nói ra: “… Tuyên Minh ngay trong ngày lập tức vào kinh diện thánh, không được sai sót.”
Chiếu thư này hiển nhiên là gọi y vào cung gặp vua, thời điểm Tuyên Minh đứng dậy, trực giác cảm thấy có chút không tốt. Lúc y ở trong địa lao của Phong Dương trong đã từng nhìn thấy Lưu Tú hôn mê, năm đó chính là y ra tay tính ra chỗ ẩn thân của Lưu Tú, bây giờ sao có thể muốn đi gặp hắn?
Tuyên Minh tiếp chỉ, kéo huyện lệnh qua hỏi: “Không biết huyện lệnh có biết, Hoàng thượng triệu ta vào cung là có ý gì?”
Huyện lệnh len lén nhìn trộm người trong nội cung tới kia, đầu lắc như trống bỏi: “Tại hạ quan nhỏ chức bé, khó mà đoán được thánh ý, tiên sinh hỏi ta cũng không biết.”
Ý của mấy người này là y phải lập tức thu thập hành lí lên đường, Tuyên Minh không kịp nghĩ nhiều, kéo tùy tùng và Nõa Yên sang một bên: “Lần này đi không biết là phúc hay họa, các ngươi ở nhà chiếu cố sư phụ cho tốt, nếu như ta xảy ra chuyện —— ”
Noãn Yên lập tức nói: “Ta đi với ngươi!” Tùy tùng cũng có chút khó xử: “Hầu gia để ta chiếu cố tiên sinh, ta phải đi theo tiên sinh.”
Tuyên Minh cau mày nói: “Các ngươi đều đi, vậy sư phụ phải làm sao bây giờ? Vạn nhất ta ở kinh thành tính khó giữ được tính mạng, chẳng phải Noãn Yên cũng sẽ phải chết ư? Ta đi rồi các ngươi lập tức lên đường, tìm một chỗ tránh đi, đợi đến khi không còn chuyện gì thì trở lại.”
Tùy tùng suy nghĩ trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu, lại nói: “Hầu gia ở kinh thành đến nay vô sự, chuyến này chưa hẳn đã không tốt, tiên sinh không nên quá lo lắng. Nếu quả thật xảy ra chuyện, ta dùng tính mạng đảm bảo Giản sư phụ và Noãn Yên sẽ không có chuyện gì.”
Noãn Yên đương nhiên không nghĩ tới sự tình biến hóa nhanh như vậy, trong nội tâm cũng hoảng hốt, ôm thắt lưng Tuyên Minh: “Không đi được không? Bây giờ chúng ta lén lút chạy trốn.”
“Không đi sao được? Hầu gia đang ở kinh thành, hắn với ta vận mệnh tương liên, ta không đi chính là hại hắn.” Giờ phút này Tuyên Minh cũng không có cách nào trấn an bé, chỉ nói, “Noãn Yên, sư phụ giao cho ngươi chăm sóc, có biết không?”
Noãn Yên nghèn nghẹn nước mắt gật đầu: “Tiên sinh cẩn thận.”
Ở đây bàn bạc thỏa đáng, Tuyên Minh thu thập xong hành lý, Giản Bình đã sớm chống quải trượng từ trong phòng đi ra, run run rẩy rẩy nói: “Ngươi phải vào kinh diện thánh?”
Tuyên Minh suy nghĩ hồi lâu, cười nói với Giản Bình: “Vốn định không để cho sư phụ lo lắng, bây giờ nghĩ lại còn không bằng xin sư phụ tính cho ta một quẻ.”
Giản Bình gật đầu nói: “Ngươi đi vào theo ta.”
Hai người đóng cửa, ngồi vào trước bàn trong phòng Giản Bình, tiếng động ồn ào huyên náo bên ngoài lập tức nhỏ đi, trong phòng tối trầm tĩnh mật. Giản Bình cầm đồng tiền lên, tay tung một quẻ, nhìn qua quẻ tượng kia không nói tiếng nào. Tuyên Minh ngồi ở đối diện khó nhìn rõ ràng, chỉ cảm thấy sư phụ mặt không thay đổi, nhẹ giọng hỏi: “Không biết chuyến này ta liệu có gặp nguy hiểm? Hầu gia có gặp nguy hiểm?”
Giản Bình thu đồng tiền về, lại tung một quẻ, nhìn một lát quay đầu hỏi: “Tuyên Minh, ngươi có hạ quyết tâm một đời này ở bên Triêu Dương hầu, sinh tử bất phân?”
Tuyên Minh không biết hắn hỏi những lời này là có ý gì, trong lòng bất an, gật đầu nói: “Vâng, sinh tử bất phân.”
Giản Bình lại trầm mặc hồi lâu, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hơi có chút ướt, khẽ nói: “Sinh tử bất phân, tốt, rất tốt.” Nói xong Giản Bình quay đầu lại nhìn y, thản nhiên nói: “Ngươi đi đi, chuyến này vô sự, là quẻ đại cát.”
Trong lòng Tuyên Minh cảm thấy có chút không đúng, rồi lại nói không ra là chuyện gì, đang muốn hỏi lại, tùy tùng bên ngoài chợt gõ cửa nói: “Tuyên tiên sinh, cần phải đi rồi, người ở bên ngoài đều đang đợi.”
Tuyên Minh nhìn qua thân thể suy yếu của Giản Bình: “Sư phụ, ngươi đã khá hơn chưa?”
Giản Bình chậm rãi đứng lên: “Thân thể này của ta coi như tạm, ngươi không cần thấp thỏm lo lắng. Ngươi đi đi, chuyện trong nhà không cần quan tâm, nhân duyên khó có được, kiếp này hảo hảo cùng Triêu Dương hầu bên nhau.”
Tuyên Minh còn muốn hỏi tiếp, chỉ có điều bên ngoài hình như lại có người tới, hỏi Tuyên Minh lúc nào mới có thể đi, tùy tùng khó có thể thoái thác, nói: “Tuyên tiên sinh đang nói lời cáo biệt với sư phụ, sau đó sẽ đi.”
Tuyên Minh biết nếu còn không đi thì không được, quỳ xuống hướng về phía Giản Bình dập đầu một cái, đứng dậy đi ra ngoài, người tới vây quanh y lên xe ngựa. Ngồi ở trên xe ngựa nhìn về phía sau, Noãn Yên cùng tùy tùng đứng ở cửa ra vào nhìn y rời đi, Noãn Yên vành mắt phiếm hồng, không bao lâu Giản Bình thân thể đơn bạc cũng từ trong sân đi ra.
Sư phụ nói là quẻ đại cát, nhưng trên đường đi tâm trạng Tuyên Minh lại bất an không yên, mí mắt giật liên tục, lần này có thể sống đã chính là chuyện vô cùng may mắn, sao có thể nói là đại cát?
Không biết đi bao lâu, đột nhiên Tuyên Minh nhíu mày. Lúc trước sư phụ hỏi y ngày sinh tháng đẻ của Tô Nghi. Xem bói đâu có cần ngày sinh tháng đẻ, hỏi để làm gì?
Y ngưng hơi nín thở, bình ổn tâm trạng, lấy tiền đồng ra bói một quẻ, tay run lên, trong lòng trăm sự hỗn loạn. Y lập tức nhấc rèm kêu lên: “Các vị quan gia đi *phương tiện, để ta trở về một chuyến, sư phụ ta đã xảy ra chuyện.”
(phương tiện: đại tiểu tiện)
Người trong nội cung căn bản không thèm để ý: “Mùa đông ngày ngắn, hơn hai canh giờ nữa trời sẽ tối đen, chúng ta phải mau chóng đi tìm nơi trọ. Nếu tiên sinh thật sự có việc gấp, đợi đến khi vào kinh sẽ phái người trở về lo liệu sau.”
Trong lòng Tuyên Minh lo lắng cũng không giải quyết được gì, những người này y không hề có giao tình, lại phải gấp rút lên đường báo cáo kết quả, dù hối lộ cũng chưa chắc đã có tác dụng, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Lại gần một canh giờ trôi qua, đoàn người dừng lại để mọi người đi tiểu, sửa sang sơ lại. Tuyên Minh xuống xe ngựa, cà nhắc bước đi thong thả, nói với một binh sĩ đang uống nước như tán chuyện phiếm: “Con ngựa này của ngươi xem ra rất ngoan.”
Binh sĩ kia tựa hồ có chút chất phác, cười nói: “Già rồi, so với những con khác đều nghe lời hơn.”
“Thật sao? Ta có thể cưỡi thử không?”
“Có thể, chưa bao giờ đả thương người.” Binh sĩ thấy y khí chất hơn người, tướng mạo lại không tầm thường, bất tri bất giác sinh ra hảo cảm, cười nói, “Không tin ta đỡ ngươi lên thử xem.”
Tuyên Minh cầu còn không được, trên mặt lại không thể lộ ra bất cứ điều gì, được binh sĩ kia đỡ lên ngựa. Y nắm dây cương thử, chậm rãi đi trên đường vài chục bước, binh sĩ kia vẫn không biết, hỏi: “Có phải tính tình rất tốt không?”
Tuyên Minh gật đầu đồng ý, nhớ tới lúc trước Tô Nghi ở trên lưng ngựa dạy y bí quyết, hít sâu một hơi, cầm roi ở trên mông ngựa thật mạnh vung xuống. Ngựa hí kêu lên một tiếng, tung vó liều mạng chạy về phía trước, người phía sau lập tức hoảng hốt, kêu to: “Ngươi đi đâu? Chớ đi! Không được trốn!”
Tuyên Minh chỉ lo tiến về phía trước, tiếng gió bên tai vù vù rung động, truy binh sau lưng từng bước ép sát. Không bao lâu những người kia đã ngăn y lại, Tuyên Minh bị vây ở chính giữa không có chỗ để đi, bình tĩnh nói: “Ta không phải là muốn chạy, ta tính ra sư phụ xảy ra chuyện, phải trở về xem hắn.”
Người dẫn đầu mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, Tuyên Minh lại nói: “*Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ, mời các vị đi phương tiện, để ta trở về nhà nhìn qua, không phải chuyện gì cũng có thể nói rõ. Ta mang ơn, tuyệt sẽ không bạc đãi các vị.”
(Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ: một ngày làm sư phụ, cả đời làm cha)
Người dẫn đầu vẫn không chịu gật đầu, trong những người còn lại có người thương xót y, nhẹ giọng hướng về phía người dẫn đầu góp lời nói: “Lúc nãy hắn cũng chưa thu xếp ổn thỏa, nói không chừng người nhà thực sự đã xảy ra chuyện. Hiện tại làm ầm ĩ như vậy, dù chúng ta tiếp tục lên đường thì trước lúc trời tối cũng không thể tìm được nơi trọ, không bằng trở lại huyện kia chỉnh đốn một đêm, ngày mai lại khởi hành. Huống hồ hoàng thượng gọi hắn vào kinh là muốn hắn nguyên lành, nếu hắn cứ nháo như vậy, cuối cùng xảy ra chuyện, chúng ta cũng khó báo cáo.”
Người dẫn đầu cắn răng, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu như trong nhà tiên sinh có chuyện, vậy thì quay về thị trấn thu xếp một đêm, sáng mai lại đi.”
Trời vừa sẩm tối, một đoàn người trùng trùng điệp điệp về tới thị trấn. Còn chưa vào cửa, xa xa đã thấy Noãn Yên cùng tùy tùng đứng ở cổng lớn, cửa sân đóng chặt. Tuyên Minh xuống xe ngựa, Noãn Yên lập tức chạy tới: “Tiên sinh sao đã trở về rồi, đã xảy ra chuyện ư?”
Tuyên Minh hỏi: “Sư phụ đâu?”
“Hai canh giờ trước Giản sư phụ kêu chúng ta đi ra, một mình ở bên trong không biết đang làm gì.”
Tuyên Minh không quản được nhiều, kêu tùy tùng phá cửa xông vào.
Trong sân có một trận pháp đơn giản, tám phương vị đều đốt nhang, Giản Bình một mình ngồi trong trận, quần áo phủ kín bông tuyết, vẫn không nhúc nhích.
Tuyên Minh chầm chậm tiến lên phía trước quỳ gối trước mặt Giản Bình, sắc mặt Giản Bình trắng bệch tái xanh, bờ môi cũng lộ ra màu xanh nhợt nhạt, hô hấp ôn hòa yếu ớt, hai mắt nhắm giống như đang ngủ. Tuyên Minh cúi đầu xuống nắm chặt tay Giản Bình, hai giọt nước mắt rớt vào lòng bàn tay hắn.
Giản Bình khẽ mở mắt, dường như ý thức đã có chút hỗn loạn, khẽ nói: “Phong Dương, giúp ta đi đóng cửa sổ lại, gió lên rồi.”
Tuyên Minh lắc đầu: “Sư phụ, là ta, Tuyên Minh.”
Sắc mặt Giản Bình hơi đổi, dường như ùa lên rất nhiều áy náy, im lặng không biết nên nói gì, cuối cùng khẽ cười nói: “Tuyên Minh, ngươi đã trở về.”
“Sư phụ, sáng nay tính ra là quẻ hung, phải không.” Tuyên Minh cúi đầu, hai giọt nước mắt lại rơi xuống.
Giản Bình không nói gì, hồi lâu mới cười nói: “Tuyên Minh, Phong Dương thật có lỗi với ngươi, hại ngươi thành bộ dạng này. Ta không thể làm gì cho ngươi, trong lòng còn từng trách cứ ngươi giết Phong Dương, đều là do ta không đúng, hôm nay ta là lấy công chuộc tội, ngươi không cần vì ta mà khổ sở.”
Trong lòng Tuyên Minh càng thêm khó chịu, khóc nói: “Trong lòng ta đã từng, đã từng oán hận sư phụ, tại sao lại thương Phong Dương như vậy, nhưng hiện tại ta đã rõ, đã minh bạch…”
Ánh mắt Giản Bình ướt nước: “Là ta không tốt, là ta quá thiên vị hắn, thật xin lỗi ngươi.” Giản Bình nắm chặt tay của y, hai mắt đục ngầu mở ra, âm thanh run rẩy: “Triêu Dương hầu tuy là mệnh đại phú đại quý, nhưng cũng là mệnh chết sớm, trong ba mươi năm tất có mầm tai họa. Hôm nay ta vì hắn sửa mệnh, từ nay về sau *bình thuận nhất sinh, thọ chung chính tẩm. Cái này, liệu có thể, có thể triệt tiêu bất công của Phong Dương đối với ngươi hay không?”
(bình thuận nhất sinh, thọ chung chính tẩm: một đời suôn sẻ, sống thọ và chết tại nhà)
Tuyên Minh ra sức gật đầu: “Có thể.”
Giản Bình nhắm mắt lại, nước mắt tuôn đầy mặt: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nghiệt trái đời này của Phong Dương, ta giúp hắn trả.”
Tuyên Minh nhẹ nhàng vuốt mái tóc muối tiêu của Giản Bình: “Sư phụ, để ta đỡ ngươi vào nhà.”
Giản Bình khẽ lắc đầu: “Không cần, ở đâu cũng là chết, còn không bằng chết ngoài sân, dù sao so với gian phòng không ánh sáng kia vẫn tốt hơn.” Nói xong lại run giọng nói: “Tuyên Minh, ta lại cầu ngươi một việc được không?”
“Sư phụ nói.”
“Mọi chuyện, mọi chuyện năm đó, đều bởi vì ta không nên, không nên đối với hắn…” Hai mắt Giản Bình ửng đỏ, “Nếu không phải ta, chuyện gì cũng sẽ không phát sinh. Gần đây ta nhớ tới hắn một thân một mình bị khóa ở trong thân thể kia ngàn năm, ta liền, ta liền… ăn không ngon, ngủ không yên, ngươi có thể hay không…” Nói đến đây rồi lại cảm thấy khó có thể mở miệng, không nói tiếp được.
Tuyên Minh gật gật đầu, ánh mắt chua xót: “Ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp chôn cất ngươi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng sư phụ có thể đi nhìn hắn một chút.”
“Đa tạ, đa tạ.” Giản Bình nghe xong nước mắt trào ra, hồi lâu, tâm tình dần dần thư hoãn, tựa như tất cả tâm nguyện đều đã chấm dứt, nước mắt kết băng, khóe miệng cũng dâng lên nụ cười.
“Sư phụ yên tâm.”
Giản Bình nhẹ gật đầu, vẫn ngồi không nhúc nhích, lại khẽ nói: “Tham sống sợ chết rất nhiều năm, không biết nên đi con đường nào, rốt cuộc hôm nay đã có thể không còn bận lòng mà đi.”
Tuyên Minh yên tĩnh ở bên cạnh hắn, lau nước mắt cười nói: “Để ta thêm nước, lại pha cho sư phụ một ấm trà ngon.”
Giản Bình cầm tay y nắm chặt, cười nói: “Cả đời ta đều thiên vị Phong Dương, sau khi gặp chuyện không may lại càng chỉ nghĩ đến hắn, lúc nào cũng không để ý tới đồ đệ ngoan là ngươi. Đừng pha trà nữa, hôm nay để ta trước khi chết chỉ nhìn ngươi, nói chuyện với ngươi.”
Tuyên Minh quỳ gối bên cạnh hắn nói không nên lời, Giản Bình đỡ đầu y dựa vào vai mình, nói: “Sư phụ thật xin lỗi ngươi.”
Cổ họng Tuyên Minh nghẹn ngào, nước mắt trào ra, khẽ nói: “Sư phụ đừng nói như vậy, sư phụ đón tiểu ăn mày là ta về trong nhà, dạy ta bản lĩnh, dạy ta quẻ tính. Nếu không phải sư phụ, chỉ sợ ta đã sớm mất mạng.”
Hai người yên tĩnh dựa vào nhau, Tuyên Minh lại nghĩ tới hình ảnh khi còn bé Giản Bình dạy y xem quẻ, nhịn không được nói vài câu, Giản Bình khẽ cười. Hai người đã rất lâu không mở rộng tâm tư mà trò chuyện như vậy, hôm nay chỉ sợ so với quá khứ bao năm trước đều nói nhiều hơn.
Bất tri bất giác, bàn tay đặt trên tóc Tuyên Minh vô lực buông xuống, thân thể lay nhẹ, tiếng cười cũng không còn. Tuyên Minh ngẩng đầu nắm vai hắn, Giản Bình sắc mặt an tường, lại giống như đang ngủ.
Y vươn tay dò xét hơi thở Giản Bình, lạnh lẽo, đã đi.
“Đã biết, đưa bọn họ đi.” Tùy tùng lại tiếp tục nói, “Đưa đến phía Bắc Trường Thành.”
Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau thời điểm Tuyên Minh đến bên ngoài phủ Tô Nghi, Tô Nghi đã sớm không còn ở đây, chỉ có tùy tùng đang chờ ở đại môn. Tùy tùng cung kính nói: “Đêm qua Hầu gia đã lên đường, lo lắng Tuyên tiên sinh vì hắn nhọc lòng, bởi vậy mới không nói.”
Tuyên Minh không gặp được hắn, trong ngực hiển nhiên có chút thất vọng, chỉ có điều nhớ tới Tô Nghi chuyến này bình an vô sự, ngược lại cũng nhẹ lòng một chút. Từ đó tùy tùng ở lại trong nhà Tuyên Minh, chiếu cố Tuyên Minh sinh hoạt thường ngày giống như hầu hạ Tô Nghi, chờ đợi phân phó.
Tuyên Minh ngoài miệng không nói, sinh hoạt vẫn như ngày thường, nhưng trong lòng vẫn nôn nóng chờ đợi thư của Tô Nghi, thỉnh thoảng để cho Noãn Yên đi ra cửa nhìn thử. Noãn Yên cũng không rõ lắm Tuyên Minh bảo bé nhìn cái gì, dứt khoát kéo kiếm Tô Nghi tặng bé đứng ở cổng vung loạn, tùy tùng thấy không ổn, kêu Noãn Yên thu kiếm lại, dạy bé bắt đầu luyện từ bước đứng tấn cơ bản nhất.
Cứ yên bình như vậy qua hơn mười ngày, ngoài cổng có một con *khoái mã chạy như bay đến, móng ngựa đạp trên mặt đất rung như gõ trống, ngay sau đó hí một tiếng dài, cứng rắn ở dừng lại trước cổng nhà Tuyên Minh.
(khoái mã: ngựa chạy nhanh, dùng để đưa tin)
Triêu Dương hầu gửi thư đến! Noãn Yên vội vàng xông vào mật báo, Tuyên Minh bước nhanh từ trong sân đi ra.
Tín sử cưỡi ngựa thở dốc chưa ổn định lại, xuống ngựa, từ trong bao quần áo lấy ra một hộp gỗ chạm trổ tinh xảo, trình lên cho Tuyên Minh nói: “Hầu gia kêu ta truyền tin, nói hắn ở kinh thành bình yên vô sự, đáng tiếc một chốc chưa trở về được. Hầu gia kêu thuộc hạ đưa cho tiên sinh một vật, nói thời điểm tiên sinh nhớ hắn, có thể nhìn xem.”
Tuyên Minh nghe nói hắn không có việc gì, trái tim mấy ngày liên tiếp căng thẳng đột nhiên thả lỏng rất nhiều, mời đến tín sử tiến vào dùng cơm. Tín sử nói còn có việc bề bộn, thấp giọng nói nhỏ vài câu với tùy tùng rồi lên ngựa rời đi.
Tuyên Minh trở lại trong phòng, thấy hộp gỗ này được niêm phong kỹ, lại hơi nặng, tưởng là đoản kiếm phòng thân, mở ra nhìn qua, thì ra là một ngọc trụ màu trắng trơn bóng.
Chất ngọc dịu mát trơn nhẵn, phần đỉnh được đánh bóng đến mượt mà, dài ngắn chừng nửa xích, kích thước không khác lắm so với vật kia của Tô Nghi. Bên cạnh có thư Tô Nghi viết cho y: “Đặc biệt làm cho ngươi, đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta, không có việc gì thì dùng luyện nhiều một chút, thời điểm nhớ ta cũng có thể dùng.”
Tuyên Minh mím môi, trong hộp gỗ còn có một lọ hoa cao nhỏ, Tô Nghi quả thật là chuyện gì cũng thay y suy tính.
Y để chiếc hộp ở một bên không quản, buổi tối trước lúc sắp ngủ mở ra nhìn nhìn, lại thu lại cất kỹ. Trời tối như mực, nằm cả buổi, Tuyên Minh đột nhiên trở mình dậy, từ trong hộp gỗ lấy ngọc trụ kia ra trở lại trong chăn.
Tô Nghi nói lúc nhớ hắn có thể dùng, những lời này giống như hạ chú Tuyên Minh, vậy mà ở trong đầu không xua đi được.
Đầu Tuyên Minh che ở trong chăn, nằm nghiêng quay mặt về phía tường, màn giường cũng kéo xuống, tối đen như mực không thấy một chút ánh sáng, tư mật yên tĩnh.
Đầu tiên là ngậm trong miệng liếm, liếm đến toàn thân Tuyên Minh nóng lên, mút từ dưới lên trên đến khi trơn trượt, xâm nhập vào trong cổ họng rồi lại rút ra. Quần áo tản ra, Tuyên Minh sờ xuống thứ kia của chính mình, tiếp tục mút ngọc trụ trong miệng. Y cũng không biết bản thân đang làm gì, vừa nghĩ tới đây là Tô Nghi đã cảm thấy tà hỏa trong cơ thể bộc phát.
Quá hạ lưu rồi, nhưng mà không ai biết.
Kích thước tương tự, Tuyên Minh nhắm mắt lại, cảm thấy Tô Nghi đang ở ngay bên mình. Y một phát không thể vãn hồi, dùng ngọc trụ chậm rãi lướt trên thân thể của mình, từ trong lọ nhỏ lấy ra một ít hoa cao, bôi xung quanh tiểu huyệt, bôi lên ngọc trụ.
Y sờ ngọc trụ ở trong miệng đưa đẩy một lát, chậm rãi cầm nó hướng đến bên trong hậu huyệt chính mình đưa vào.
Đau, cũng có chút lạnh, nhưng cảm giác thật sự có điểm giống. Tuyên Minh cắn răng đẩy ngọc trụ vào, vật kia ở bên trong không lên không xuống, Tuyên Minh nhịn không được lại tưởng niệm Tô Nghi.
Nhớ đến đây là Tô Nghi đưa cho mình, Tuyên Minh nhịn không được lại muốn, đem ngọc trụ ở trong hậu huyệt chậm rãi đâm vào. Tô Nghi đưa cho y vật này, thuyết minh cho việc Tô Nghi muốn làm y, trong lòng Tuyên Minh tình triều mãnh liệt, hậu huyệt cũng không biết thế nào lại ướt át. Y một bên phủ lộng vật kia của mình, một bên nắm ngọc trụ trong người đưa đẩy, tốc độ càng lúc càng nhanh, ma sát chỗ mẫn cảm bên trong huyệt, Tuyên Minh nhịn không được rên rỉ ra tiếng, thân thể run rẩy, chui ở trong chăn kêu tên Tô Nghi.
Giằng co non nửa canh giờ, toàn thân y mềm nhũn nằm ở trên giường, mồ hôi đầm đìa, trong hậu huyệt vẫn cắm vật kia không có lấy ra. Tuy là bắn, nhưng tư vị so với Tô Nghi thực sự kém xa, làm cho y nhớ lại từng chút một lúc hai người hoan ái, tưởng niệm tiêu hồn thực cốt. Thứ này căn bản không phải vì an ủi nỗi khổ tương tư, mà là nhắc nhở Tuyên Minh rằng hắn có bao nhiêu tốt.
Tình triều dần lui, tâm tình Tuyên Minh từ từ bình phục, lý trí rốt cuộc cũng quay về. Y lau khô nước mắt trên khóe mắt, không nói tiếng nào đem ngọc trụ lau sạch bỏ lại trong hộp gỗ, đặt vào dưới đáy hòm cất lại. Từ đó, rút cuộc không dám đụng tới nó nữa.
Tiếp tục yên lặng trôi qua hơn mười ngày, sáng hôm nay nổi lên trận tuyết nhỏ, trời đất trắng xoá. Không bao lâu ngoài đại môn đột nhiên có một đội nhân mã chỉnh tề đi tới, trùng trùng điệp điệp, rất có khí thế. Noãn Yên chưa từng thấy loại tình cảnh này, thấy xe ngựa của huyện lệnh cũng đi theo phía sau, vào cửa hoảng hốt kêu lên: “Tiên sinh, bên ngoài có rất nhiều người đến, đều cưỡi ngựa, ngay cả huyện lệnh cũng đến.”
Tuyên Minh đang xem sách, vừa nghe việc này trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng mang theo đám người tùy tùng ra đón. Người dẫn đầu xuống ngựa, thân mặc cung phục, khoác áo choàng màu đen, nói: “Tuyên Minh đang ở?”
Tuyên Minh tiến lên một bước: “Thảo dân Tuyên Minh.”
Người nọ cao thấp quan sát y một lượt, chỉ thấy y thân thể đơn bạc, mặc y phục vải thô màu trắng, trên má trái thoáng có chút vết sẹo, thế nhưng dung mạo mặt mày lại vô cùng tốt. Tay hắn cầm chiếu thư, đọc: “Tuyên Minh nghe chỉ.”
Tuyên Minh trong lòng hơi chấn động, vội vàng dẫn tất cả mọi người quỳ xuống, rầm rập đồng nhất trên mặt tuyết. Y cúi đầu quỳ, chỉ nghe người nọ lưu loát đọc một tấm chiếu thư lớn, sau cùng nói ra: “… Tuyên Minh ngay trong ngày lập tức vào kinh diện thánh, không được sai sót.”
Chiếu thư này hiển nhiên là gọi y vào cung gặp vua, thời điểm Tuyên Minh đứng dậy, trực giác cảm thấy có chút không tốt. Lúc y ở trong địa lao của Phong Dương trong đã từng nhìn thấy Lưu Tú hôn mê, năm đó chính là y ra tay tính ra chỗ ẩn thân của Lưu Tú, bây giờ sao có thể muốn đi gặp hắn?
Tuyên Minh tiếp chỉ, kéo huyện lệnh qua hỏi: “Không biết huyện lệnh có biết, Hoàng thượng triệu ta vào cung là có ý gì?”
Huyện lệnh len lén nhìn trộm người trong nội cung tới kia, đầu lắc như trống bỏi: “Tại hạ quan nhỏ chức bé, khó mà đoán được thánh ý, tiên sinh hỏi ta cũng không biết.”
Ý của mấy người này là y phải lập tức thu thập hành lí lên đường, Tuyên Minh không kịp nghĩ nhiều, kéo tùy tùng và Nõa Yên sang một bên: “Lần này đi không biết là phúc hay họa, các ngươi ở nhà chiếu cố sư phụ cho tốt, nếu như ta xảy ra chuyện —— ”
Noãn Yên lập tức nói: “Ta đi với ngươi!” Tùy tùng cũng có chút khó xử: “Hầu gia để ta chiếu cố tiên sinh, ta phải đi theo tiên sinh.”
Tuyên Minh cau mày nói: “Các ngươi đều đi, vậy sư phụ phải làm sao bây giờ? Vạn nhất ta ở kinh thành tính khó giữ được tính mạng, chẳng phải Noãn Yên cũng sẽ phải chết ư? Ta đi rồi các ngươi lập tức lên đường, tìm một chỗ tránh đi, đợi đến khi không còn chuyện gì thì trở lại.”
Tùy tùng suy nghĩ trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu, lại nói: “Hầu gia ở kinh thành đến nay vô sự, chuyến này chưa hẳn đã không tốt, tiên sinh không nên quá lo lắng. Nếu quả thật xảy ra chuyện, ta dùng tính mạng đảm bảo Giản sư phụ và Noãn Yên sẽ không có chuyện gì.”
Noãn Yên đương nhiên không nghĩ tới sự tình biến hóa nhanh như vậy, trong nội tâm cũng hoảng hốt, ôm thắt lưng Tuyên Minh: “Không đi được không? Bây giờ chúng ta lén lút chạy trốn.”
“Không đi sao được? Hầu gia đang ở kinh thành, hắn với ta vận mệnh tương liên, ta không đi chính là hại hắn.” Giờ phút này Tuyên Minh cũng không có cách nào trấn an bé, chỉ nói, “Noãn Yên, sư phụ giao cho ngươi chăm sóc, có biết không?”
Noãn Yên nghèn nghẹn nước mắt gật đầu: “Tiên sinh cẩn thận.”
Ở đây bàn bạc thỏa đáng, Tuyên Minh thu thập xong hành lý, Giản Bình đã sớm chống quải trượng từ trong phòng đi ra, run run rẩy rẩy nói: “Ngươi phải vào kinh diện thánh?”
Tuyên Minh suy nghĩ hồi lâu, cười nói với Giản Bình: “Vốn định không để cho sư phụ lo lắng, bây giờ nghĩ lại còn không bằng xin sư phụ tính cho ta một quẻ.”
Giản Bình gật đầu nói: “Ngươi đi vào theo ta.”
Hai người đóng cửa, ngồi vào trước bàn trong phòng Giản Bình, tiếng động ồn ào huyên náo bên ngoài lập tức nhỏ đi, trong phòng tối trầm tĩnh mật. Giản Bình cầm đồng tiền lên, tay tung một quẻ, nhìn qua quẻ tượng kia không nói tiếng nào. Tuyên Minh ngồi ở đối diện khó nhìn rõ ràng, chỉ cảm thấy sư phụ mặt không thay đổi, nhẹ giọng hỏi: “Không biết chuyến này ta liệu có gặp nguy hiểm? Hầu gia có gặp nguy hiểm?”
Giản Bình thu đồng tiền về, lại tung một quẻ, nhìn một lát quay đầu hỏi: “Tuyên Minh, ngươi có hạ quyết tâm một đời này ở bên Triêu Dương hầu, sinh tử bất phân?”
Tuyên Minh không biết hắn hỏi những lời này là có ý gì, trong lòng bất an, gật đầu nói: “Vâng, sinh tử bất phân.”
Giản Bình lại trầm mặc hồi lâu, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hơi có chút ướt, khẽ nói: “Sinh tử bất phân, tốt, rất tốt.” Nói xong Giản Bình quay đầu lại nhìn y, thản nhiên nói: “Ngươi đi đi, chuyến này vô sự, là quẻ đại cát.”
Trong lòng Tuyên Minh cảm thấy có chút không đúng, rồi lại nói không ra là chuyện gì, đang muốn hỏi lại, tùy tùng bên ngoài chợt gõ cửa nói: “Tuyên tiên sinh, cần phải đi rồi, người ở bên ngoài đều đang đợi.”
Tuyên Minh nhìn qua thân thể suy yếu của Giản Bình: “Sư phụ, ngươi đã khá hơn chưa?”
Giản Bình chậm rãi đứng lên: “Thân thể này của ta coi như tạm, ngươi không cần thấp thỏm lo lắng. Ngươi đi đi, chuyện trong nhà không cần quan tâm, nhân duyên khó có được, kiếp này hảo hảo cùng Triêu Dương hầu bên nhau.”
Tuyên Minh còn muốn hỏi tiếp, chỉ có điều bên ngoài hình như lại có người tới, hỏi Tuyên Minh lúc nào mới có thể đi, tùy tùng khó có thể thoái thác, nói: “Tuyên tiên sinh đang nói lời cáo biệt với sư phụ, sau đó sẽ đi.”
Tuyên Minh biết nếu còn không đi thì không được, quỳ xuống hướng về phía Giản Bình dập đầu một cái, đứng dậy đi ra ngoài, người tới vây quanh y lên xe ngựa. Ngồi ở trên xe ngựa nhìn về phía sau, Noãn Yên cùng tùy tùng đứng ở cửa ra vào nhìn y rời đi, Noãn Yên vành mắt phiếm hồng, không bao lâu Giản Bình thân thể đơn bạc cũng từ trong sân đi ra.
Sư phụ nói là quẻ đại cát, nhưng trên đường đi tâm trạng Tuyên Minh lại bất an không yên, mí mắt giật liên tục, lần này có thể sống đã chính là chuyện vô cùng may mắn, sao có thể nói là đại cát?
Không biết đi bao lâu, đột nhiên Tuyên Minh nhíu mày. Lúc trước sư phụ hỏi y ngày sinh tháng đẻ của Tô Nghi. Xem bói đâu có cần ngày sinh tháng đẻ, hỏi để làm gì?
Y ngưng hơi nín thở, bình ổn tâm trạng, lấy tiền đồng ra bói một quẻ, tay run lên, trong lòng trăm sự hỗn loạn. Y lập tức nhấc rèm kêu lên: “Các vị quan gia đi *phương tiện, để ta trở về một chuyến, sư phụ ta đã xảy ra chuyện.”
(phương tiện: đại tiểu tiện)
Người trong nội cung căn bản không thèm để ý: “Mùa đông ngày ngắn, hơn hai canh giờ nữa trời sẽ tối đen, chúng ta phải mau chóng đi tìm nơi trọ. Nếu tiên sinh thật sự có việc gấp, đợi đến khi vào kinh sẽ phái người trở về lo liệu sau.”
Trong lòng Tuyên Minh lo lắng cũng không giải quyết được gì, những người này y không hề có giao tình, lại phải gấp rút lên đường báo cáo kết quả, dù hối lộ cũng chưa chắc đã có tác dụng, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Lại gần một canh giờ trôi qua, đoàn người dừng lại để mọi người đi tiểu, sửa sang sơ lại. Tuyên Minh xuống xe ngựa, cà nhắc bước đi thong thả, nói với một binh sĩ đang uống nước như tán chuyện phiếm: “Con ngựa này của ngươi xem ra rất ngoan.”
Binh sĩ kia tựa hồ có chút chất phác, cười nói: “Già rồi, so với những con khác đều nghe lời hơn.”
“Thật sao? Ta có thể cưỡi thử không?”
“Có thể, chưa bao giờ đả thương người.” Binh sĩ thấy y khí chất hơn người, tướng mạo lại không tầm thường, bất tri bất giác sinh ra hảo cảm, cười nói, “Không tin ta đỡ ngươi lên thử xem.”
Tuyên Minh cầu còn không được, trên mặt lại không thể lộ ra bất cứ điều gì, được binh sĩ kia đỡ lên ngựa. Y nắm dây cương thử, chậm rãi đi trên đường vài chục bước, binh sĩ kia vẫn không biết, hỏi: “Có phải tính tình rất tốt không?”
Tuyên Minh gật đầu đồng ý, nhớ tới lúc trước Tô Nghi ở trên lưng ngựa dạy y bí quyết, hít sâu một hơi, cầm roi ở trên mông ngựa thật mạnh vung xuống. Ngựa hí kêu lên một tiếng, tung vó liều mạng chạy về phía trước, người phía sau lập tức hoảng hốt, kêu to: “Ngươi đi đâu? Chớ đi! Không được trốn!”
Tuyên Minh chỉ lo tiến về phía trước, tiếng gió bên tai vù vù rung động, truy binh sau lưng từng bước ép sát. Không bao lâu những người kia đã ngăn y lại, Tuyên Minh bị vây ở chính giữa không có chỗ để đi, bình tĩnh nói: “Ta không phải là muốn chạy, ta tính ra sư phụ xảy ra chuyện, phải trở về xem hắn.”
Người dẫn đầu mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, Tuyên Minh lại nói: “*Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ, mời các vị đi phương tiện, để ta trở về nhà nhìn qua, không phải chuyện gì cũng có thể nói rõ. Ta mang ơn, tuyệt sẽ không bạc đãi các vị.”
(Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ: một ngày làm sư phụ, cả đời làm cha)
Người dẫn đầu vẫn không chịu gật đầu, trong những người còn lại có người thương xót y, nhẹ giọng hướng về phía người dẫn đầu góp lời nói: “Lúc nãy hắn cũng chưa thu xếp ổn thỏa, nói không chừng người nhà thực sự đã xảy ra chuyện. Hiện tại làm ầm ĩ như vậy, dù chúng ta tiếp tục lên đường thì trước lúc trời tối cũng không thể tìm được nơi trọ, không bằng trở lại huyện kia chỉnh đốn một đêm, ngày mai lại khởi hành. Huống hồ hoàng thượng gọi hắn vào kinh là muốn hắn nguyên lành, nếu hắn cứ nháo như vậy, cuối cùng xảy ra chuyện, chúng ta cũng khó báo cáo.”
Người dẫn đầu cắn răng, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu như trong nhà tiên sinh có chuyện, vậy thì quay về thị trấn thu xếp một đêm, sáng mai lại đi.”
Trời vừa sẩm tối, một đoàn người trùng trùng điệp điệp về tới thị trấn. Còn chưa vào cửa, xa xa đã thấy Noãn Yên cùng tùy tùng đứng ở cổng lớn, cửa sân đóng chặt. Tuyên Minh xuống xe ngựa, Noãn Yên lập tức chạy tới: “Tiên sinh sao đã trở về rồi, đã xảy ra chuyện ư?”
Tuyên Minh hỏi: “Sư phụ đâu?”
“Hai canh giờ trước Giản sư phụ kêu chúng ta đi ra, một mình ở bên trong không biết đang làm gì.”
Tuyên Minh không quản được nhiều, kêu tùy tùng phá cửa xông vào.
Trong sân có một trận pháp đơn giản, tám phương vị đều đốt nhang, Giản Bình một mình ngồi trong trận, quần áo phủ kín bông tuyết, vẫn không nhúc nhích.
Tuyên Minh chầm chậm tiến lên phía trước quỳ gối trước mặt Giản Bình, sắc mặt Giản Bình trắng bệch tái xanh, bờ môi cũng lộ ra màu xanh nhợt nhạt, hô hấp ôn hòa yếu ớt, hai mắt nhắm giống như đang ngủ. Tuyên Minh cúi đầu xuống nắm chặt tay Giản Bình, hai giọt nước mắt rớt vào lòng bàn tay hắn.
Giản Bình khẽ mở mắt, dường như ý thức đã có chút hỗn loạn, khẽ nói: “Phong Dương, giúp ta đi đóng cửa sổ lại, gió lên rồi.”
Tuyên Minh lắc đầu: “Sư phụ, là ta, Tuyên Minh.”
Sắc mặt Giản Bình hơi đổi, dường như ùa lên rất nhiều áy náy, im lặng không biết nên nói gì, cuối cùng khẽ cười nói: “Tuyên Minh, ngươi đã trở về.”
“Sư phụ, sáng nay tính ra là quẻ hung, phải không.” Tuyên Minh cúi đầu, hai giọt nước mắt lại rơi xuống.
Giản Bình không nói gì, hồi lâu mới cười nói: “Tuyên Minh, Phong Dương thật có lỗi với ngươi, hại ngươi thành bộ dạng này. Ta không thể làm gì cho ngươi, trong lòng còn từng trách cứ ngươi giết Phong Dương, đều là do ta không đúng, hôm nay ta là lấy công chuộc tội, ngươi không cần vì ta mà khổ sở.”
Trong lòng Tuyên Minh càng thêm khó chịu, khóc nói: “Trong lòng ta đã từng, đã từng oán hận sư phụ, tại sao lại thương Phong Dương như vậy, nhưng hiện tại ta đã rõ, đã minh bạch…”
Ánh mắt Giản Bình ướt nước: “Là ta không tốt, là ta quá thiên vị hắn, thật xin lỗi ngươi.” Giản Bình nắm chặt tay của y, hai mắt đục ngầu mở ra, âm thanh run rẩy: “Triêu Dương hầu tuy là mệnh đại phú đại quý, nhưng cũng là mệnh chết sớm, trong ba mươi năm tất có mầm tai họa. Hôm nay ta vì hắn sửa mệnh, từ nay về sau *bình thuận nhất sinh, thọ chung chính tẩm. Cái này, liệu có thể, có thể triệt tiêu bất công của Phong Dương đối với ngươi hay không?”
(bình thuận nhất sinh, thọ chung chính tẩm: một đời suôn sẻ, sống thọ và chết tại nhà)
Tuyên Minh ra sức gật đầu: “Có thể.”
Giản Bình nhắm mắt lại, nước mắt tuôn đầy mặt: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nghiệt trái đời này của Phong Dương, ta giúp hắn trả.”
Tuyên Minh nhẹ nhàng vuốt mái tóc muối tiêu của Giản Bình: “Sư phụ, để ta đỡ ngươi vào nhà.”
Giản Bình khẽ lắc đầu: “Không cần, ở đâu cũng là chết, còn không bằng chết ngoài sân, dù sao so với gian phòng không ánh sáng kia vẫn tốt hơn.” Nói xong lại run giọng nói: “Tuyên Minh, ta lại cầu ngươi một việc được không?”
“Sư phụ nói.”
“Mọi chuyện, mọi chuyện năm đó, đều bởi vì ta không nên, không nên đối với hắn…” Hai mắt Giản Bình ửng đỏ, “Nếu không phải ta, chuyện gì cũng sẽ không phát sinh. Gần đây ta nhớ tới hắn một thân một mình bị khóa ở trong thân thể kia ngàn năm, ta liền, ta liền… ăn không ngon, ngủ không yên, ngươi có thể hay không…” Nói đến đây rồi lại cảm thấy khó có thể mở miệng, không nói tiếp được.
Tuyên Minh gật gật đầu, ánh mắt chua xót: “Ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp chôn cất ngươi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng sư phụ có thể đi nhìn hắn một chút.”
“Đa tạ, đa tạ.” Giản Bình nghe xong nước mắt trào ra, hồi lâu, tâm tình dần dần thư hoãn, tựa như tất cả tâm nguyện đều đã chấm dứt, nước mắt kết băng, khóe miệng cũng dâng lên nụ cười.
“Sư phụ yên tâm.”
Giản Bình nhẹ gật đầu, vẫn ngồi không nhúc nhích, lại khẽ nói: “Tham sống sợ chết rất nhiều năm, không biết nên đi con đường nào, rốt cuộc hôm nay đã có thể không còn bận lòng mà đi.”
Tuyên Minh yên tĩnh ở bên cạnh hắn, lau nước mắt cười nói: “Để ta thêm nước, lại pha cho sư phụ một ấm trà ngon.”
Giản Bình cầm tay y nắm chặt, cười nói: “Cả đời ta đều thiên vị Phong Dương, sau khi gặp chuyện không may lại càng chỉ nghĩ đến hắn, lúc nào cũng không để ý tới đồ đệ ngoan là ngươi. Đừng pha trà nữa, hôm nay để ta trước khi chết chỉ nhìn ngươi, nói chuyện với ngươi.”
Tuyên Minh quỳ gối bên cạnh hắn nói không nên lời, Giản Bình đỡ đầu y dựa vào vai mình, nói: “Sư phụ thật xin lỗi ngươi.”
Cổ họng Tuyên Minh nghẹn ngào, nước mắt trào ra, khẽ nói: “Sư phụ đừng nói như vậy, sư phụ đón tiểu ăn mày là ta về trong nhà, dạy ta bản lĩnh, dạy ta quẻ tính. Nếu không phải sư phụ, chỉ sợ ta đã sớm mất mạng.”
Hai người yên tĩnh dựa vào nhau, Tuyên Minh lại nghĩ tới hình ảnh khi còn bé Giản Bình dạy y xem quẻ, nhịn không được nói vài câu, Giản Bình khẽ cười. Hai người đã rất lâu không mở rộng tâm tư mà trò chuyện như vậy, hôm nay chỉ sợ so với quá khứ bao năm trước đều nói nhiều hơn.
Bất tri bất giác, bàn tay đặt trên tóc Tuyên Minh vô lực buông xuống, thân thể lay nhẹ, tiếng cười cũng không còn. Tuyên Minh ngẩng đầu nắm vai hắn, Giản Bình sắc mặt an tường, lại giống như đang ngủ.
Y vươn tay dò xét hơi thở Giản Bình, lạnh lẽo, đã đi.
Tác giả :
Cổ Ngọc Văn Hương