Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên
Chương 8
Ba ngày chớp mắt đã trôi qua, đồng hồ phát ra âm thanh “Tích tắc” “Tích tắc”, chậm rãi quay đến điểm năm giờ sáng. Mạc Thanh đã liên tục hai đêm không ngủ, mặt xanh môi trắng, đã đến trạng thái không thể chống đỡ được nữa.
Hắn xoa xoa đôi mắt mệt mỏi màu xanh, hai mí mắt rồi lại không tự chủ nửa khép lại, cầm cốc cà phê uống vài ngụm, ngón tay chuyển động ở trên con chuột, xuất ra tất cả tuyệt kỹ. Mạc Thanh là người có thể ngủ ở bất cứ đâu, cảm giác vĩnh viễn cũng ngủ không đủ, chưa từng nghĩ tới hắn cũng sẽ cả đêm chơi điện tử không ngừng chỉ để không ngủ mất. Mà bây giờ cuộc sống như vậy thế mà đã thành thói quen.
Toàn bộ sự tình đều rất kỳ lạ, nhưng Mạc Thanh nghĩ mãi không rõ đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, tất cả đành phải đợi đến khi hắn đi kiểm chứng nam nhân kia.
Cuối cùng Mạc Thanh chậm chạp đứng dậy đi vào trong giường, hắn thầm nghĩ chỉ nằm một lát thôi, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, tuyệt đối sẽ không ngủ. Một giây sau hai má của hắn áp ở trên gối đầu mềm mại, hai mắt nhắm nghiền, không bao lâu liền phát ra âm thanh ngủ say rất nhỏ.
Trong giấc mơ, cảm giác thân thể không trọng lực rơi xuống rất nhanh truyền đến, Mạc Thanh lập tức bừng tỉnh, thế nhưng lại không khống chế được thân thể của mình. Bất ngờ không kịp đề phòng, hắn lấy tư thế cực kì bất nhã ngã xuống chiếc giường cứng rắn lạnh lẽo mà vô cùng quen thuộc, lập tức lật mình ngồi dậy.
Rồi lại sửng sốt một chút.
Giường sàng trống không, nam nhân kia vậy mà không có ở đây.
Tâm tình Mạc Thanh bất chợt trở nên trống rỗng, lập tức kéo màn che cửa sổ ra.
Gian phòng rộng rãi trống trải, diện tích xung quanh ước chừng tám mươi chín mươi mét vuông, vật dụng cùng một loại màu mang không khí thâm trầm hơn so với miêu tả trong phim cổ trang. Trên tường treo một thanh trường cung, bảo kiếm đặt ở bên cạnh, trên bàn là một cây đào cắm ở trong bình sứ, tản ra mùi thơm thoang thoảng nhàn nhạt.
Đây chính là phòng ngủ của nam nhân kia.
Nam nhân không có ở đây, cơ hội không thể bỏ lỡ. Mạc Thanh lập tức trở mình xuống giường, tìm kiếm tất cả những thứ có thể trở thành manh mối.
Bên trong tủ sách lớn toàn bộ đều là kiếm phổ, binh pháp, quyền phổ, cũng có chút thơ từ và sách sử, một loạt được sắp xếp gọn gàng. Mạc Thanh lật ra vài quyển nhìn nhìn, chữ cổ bên trong tối nghĩa khó hiểu, căn bản nhìn không ra, lập tức lại buông xuống.
Đúng lúc này cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, truyền đến tiếng nói của hai nam hài, tuổi không lớn lắm, dường như cũng đang vào thời kì vỡ giọng, có một chút non nớt.
“Hôm qua tướng quân một đêm không ngủ, hôm nay tâm tình hình như không tốt lắm, vừa sáng sớm đã đi luyện võ rồi.”
“Nửa đêm hôm qua lúc ta ta tiến vào dâng trà, tướng quân —— ”
Giọng nói đột nhiên ngừng lại.
Mạc Thanh không có chỗ tránh, cũng không quá e ngại hai hài tử không lớn không nhỏ này, tranh thủ dịp này bắt lấy bọn họ để hỏi tin tức luôn, cứ như vậy đứng ở trước tủ sách, hai bên chống mắt nhìn nhau.
Hai người kia đều ngẩn ra một chút.
Mạc Thanh còn chưa mở miệng nói chuyện, một trong hai người kia đã run rẩy hét lớn: “Quỷ! Quỷ a!”
Người còn lại hình như còn nhát gan hơn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, cổ họng giống như bị mắc kẹt, giọng nói cũng thay đổi: “Quỷ… Thật sự là quỷ…”
Hai người xoay người lại muốn chen nhau trốn ra bên ngoài, nhưng bọn hắn chưa từng học qua công phu, thân thủ đương nhiên không nhanh nhẹn bằng Mạc Thanh. Mạc Thanh ngược lại dư sức đối phó, hai tay giữ chặt cổ áo hai người: “Quỷ nào hả?”
Một người lông tơ dựng đứng, hoảng sợ hét lên: “Tay thật lạnh! Quỷ aaa!”
Hai người này không ngừng la hét ầm ĩ, cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn người khác tới. Mạc Thanh nhíu nhíu mày, tay phải dứt khoát bổ một nhát lên cổ người nhát gan hơn, trước mắt tiểu tư kia lập tức biến thành màu đen, ngất đi.
Mạc Thanh đóng cửa lại, chỉ vào người còn lại uy hiếp nói: “Ngươi im miệng cho ta.”
Tiểu tư còn lại hồng hộc thở gấp, thế nhưng khí thế một chút cũng không suy giảm:
“Lạc thị vệ ngươi làm gì? Chết chính là chết, sao bây giờ lại trở về hù dọa chúng ta?”
Mạc Thanh chẳng hiểu gì cả.
Hắn kéo tiểu tư đi tới cạnh cửa sổ, đang muốn giáo huấn tiểu tư nọ phải biết nghe lời, lại không hề chú ý tới sắc trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sáng. Một luồng dương quang từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống bên mặt với cánh tay Mạc Thanh.
Ngay tức khắc trên mặt của hắn bốc lên khói xanh, da thịt bị ánh mặt trời chiếu lên như bị lửa thiêu đốt, đau đớn.
“Quả nhiên là quỷ a… Gặp ánh sáng sẽ lập tức biến thành tro bụi…” Sắc mặt tên tiểu tư trở nên trắng bệch, sợ hãi lui về phía sau, nhân cơ hội lao ra bên ngoài. Còn chưa đi được bao lâu đã thấy nam nhân quen thuộc xách theo tên tiểu tư kia đi vào, có chút không kiên nhẫn quăng ngã hắn trên mặt đất: “Gọi cái gì?”
Mạc Thanh mê man đứng dưới ánh mặt trời, khói xanh túa ra, chỉ cảm thấy thân thể bỏng rát đau đớn không chịu nổi, rồi lại giống như bị người làm thuật định thân, không thể di dịch một bước. Nam nhân cắn răng xông lên giữ chặt hắn, thanh âm có một tia nghẹn ngào không minh bạch: “Thanh Ninh…”
Hắn xoa xoa đôi mắt mệt mỏi màu xanh, hai mí mắt rồi lại không tự chủ nửa khép lại, cầm cốc cà phê uống vài ngụm, ngón tay chuyển động ở trên con chuột, xuất ra tất cả tuyệt kỹ. Mạc Thanh là người có thể ngủ ở bất cứ đâu, cảm giác vĩnh viễn cũng ngủ không đủ, chưa từng nghĩ tới hắn cũng sẽ cả đêm chơi điện tử không ngừng chỉ để không ngủ mất. Mà bây giờ cuộc sống như vậy thế mà đã thành thói quen.
Toàn bộ sự tình đều rất kỳ lạ, nhưng Mạc Thanh nghĩ mãi không rõ đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, tất cả đành phải đợi đến khi hắn đi kiểm chứng nam nhân kia.
Cuối cùng Mạc Thanh chậm chạp đứng dậy đi vào trong giường, hắn thầm nghĩ chỉ nằm một lát thôi, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, tuyệt đối sẽ không ngủ. Một giây sau hai má của hắn áp ở trên gối đầu mềm mại, hai mắt nhắm nghiền, không bao lâu liền phát ra âm thanh ngủ say rất nhỏ.
Trong giấc mơ, cảm giác thân thể không trọng lực rơi xuống rất nhanh truyền đến, Mạc Thanh lập tức bừng tỉnh, thế nhưng lại không khống chế được thân thể của mình. Bất ngờ không kịp đề phòng, hắn lấy tư thế cực kì bất nhã ngã xuống chiếc giường cứng rắn lạnh lẽo mà vô cùng quen thuộc, lập tức lật mình ngồi dậy.
Rồi lại sửng sốt một chút.
Giường sàng trống không, nam nhân kia vậy mà không có ở đây.
Tâm tình Mạc Thanh bất chợt trở nên trống rỗng, lập tức kéo màn che cửa sổ ra.
Gian phòng rộng rãi trống trải, diện tích xung quanh ước chừng tám mươi chín mươi mét vuông, vật dụng cùng một loại màu mang không khí thâm trầm hơn so với miêu tả trong phim cổ trang. Trên tường treo một thanh trường cung, bảo kiếm đặt ở bên cạnh, trên bàn là một cây đào cắm ở trong bình sứ, tản ra mùi thơm thoang thoảng nhàn nhạt.
Đây chính là phòng ngủ của nam nhân kia.
Nam nhân không có ở đây, cơ hội không thể bỏ lỡ. Mạc Thanh lập tức trở mình xuống giường, tìm kiếm tất cả những thứ có thể trở thành manh mối.
Bên trong tủ sách lớn toàn bộ đều là kiếm phổ, binh pháp, quyền phổ, cũng có chút thơ từ và sách sử, một loạt được sắp xếp gọn gàng. Mạc Thanh lật ra vài quyển nhìn nhìn, chữ cổ bên trong tối nghĩa khó hiểu, căn bản nhìn không ra, lập tức lại buông xuống.
Đúng lúc này cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, truyền đến tiếng nói của hai nam hài, tuổi không lớn lắm, dường như cũng đang vào thời kì vỡ giọng, có một chút non nớt.
“Hôm qua tướng quân một đêm không ngủ, hôm nay tâm tình hình như không tốt lắm, vừa sáng sớm đã đi luyện võ rồi.”
“Nửa đêm hôm qua lúc ta ta tiến vào dâng trà, tướng quân —— ”
Giọng nói đột nhiên ngừng lại.
Mạc Thanh không có chỗ tránh, cũng không quá e ngại hai hài tử không lớn không nhỏ này, tranh thủ dịp này bắt lấy bọn họ để hỏi tin tức luôn, cứ như vậy đứng ở trước tủ sách, hai bên chống mắt nhìn nhau.
Hai người kia đều ngẩn ra một chút.
Mạc Thanh còn chưa mở miệng nói chuyện, một trong hai người kia đã run rẩy hét lớn: “Quỷ! Quỷ a!”
Người còn lại hình như còn nhát gan hơn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, cổ họng giống như bị mắc kẹt, giọng nói cũng thay đổi: “Quỷ… Thật sự là quỷ…”
Hai người xoay người lại muốn chen nhau trốn ra bên ngoài, nhưng bọn hắn chưa từng học qua công phu, thân thủ đương nhiên không nhanh nhẹn bằng Mạc Thanh. Mạc Thanh ngược lại dư sức đối phó, hai tay giữ chặt cổ áo hai người: “Quỷ nào hả?”
Một người lông tơ dựng đứng, hoảng sợ hét lên: “Tay thật lạnh! Quỷ aaa!”
Hai người này không ngừng la hét ầm ĩ, cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn người khác tới. Mạc Thanh nhíu nhíu mày, tay phải dứt khoát bổ một nhát lên cổ người nhát gan hơn, trước mắt tiểu tư kia lập tức biến thành màu đen, ngất đi.
Mạc Thanh đóng cửa lại, chỉ vào người còn lại uy hiếp nói: “Ngươi im miệng cho ta.”
Tiểu tư còn lại hồng hộc thở gấp, thế nhưng khí thế một chút cũng không suy giảm:
“Lạc thị vệ ngươi làm gì? Chết chính là chết, sao bây giờ lại trở về hù dọa chúng ta?”
Mạc Thanh chẳng hiểu gì cả.
Hắn kéo tiểu tư đi tới cạnh cửa sổ, đang muốn giáo huấn tiểu tư nọ phải biết nghe lời, lại không hề chú ý tới sắc trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sáng. Một luồng dương quang từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống bên mặt với cánh tay Mạc Thanh.
Ngay tức khắc trên mặt của hắn bốc lên khói xanh, da thịt bị ánh mặt trời chiếu lên như bị lửa thiêu đốt, đau đớn.
“Quả nhiên là quỷ a… Gặp ánh sáng sẽ lập tức biến thành tro bụi…” Sắc mặt tên tiểu tư trở nên trắng bệch, sợ hãi lui về phía sau, nhân cơ hội lao ra bên ngoài. Còn chưa đi được bao lâu đã thấy nam nhân quen thuộc xách theo tên tiểu tư kia đi vào, có chút không kiên nhẫn quăng ngã hắn trên mặt đất: “Gọi cái gì?”
Mạc Thanh mê man đứng dưới ánh mặt trời, khói xanh túa ra, chỉ cảm thấy thân thể bỏng rát đau đớn không chịu nổi, rồi lại giống như bị người làm thuật định thân, không thể di dịch một bước. Nam nhân cắn răng xông lên giữ chặt hắn, thanh âm có một tia nghẹn ngào không minh bạch: “Thanh Ninh…”
Tác giả :
Cổ Ngọc Văn Hương