Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng
Chương 27
Editor: Á bì
“Thủ trưởng, thủ trưởng…” Trình Cốc Tâm vừa vào cửa liền nghe từng trận khẩu lệnh hô to rất nhịp nhàng.
“Trời ơi chị dâu, chúng ta tới chậm quá. Nhưng đoạn đặc sắc vừa bắt đầu, chị nhìn xem!” Theo ngón tay của Khưu Nhĩ chỉ tới một vị trí, cô vừa vặn thấy Đồng Hàn Thành bước ra từ ghế lãnh đạo.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Lại thấy người nhiều ngày đã không gặp, Trình Cốc Tâm cảm thấy phức tạp không nói nên lời. Lần đầu tiếp xúc, anh cẩn thận hữu lễ; sau khi cưới không bao lâu, anh quan tâm chăm sóc, cùng cô bảo trì cự ly thích hợp; sau khi làm ra chuyện vượt rào, thái độ liền tỏ ra có chút vô lại. Cô cảm thấy căn bản cô chưa bao giờ nhìn rõ anh, một chút cũng không hiểu anh là một người như thế nào.
“Người đứng đầu mỗi năm phải đấu với thủ trưởng, chỉ có điều mỗi năm đều bị thủ trưởng đánh bại, không biết năm nay tình thế sẽ như thế nào.” Khưu Nhĩ nhìn hai người đứng giữa sân, vô cùng chờ mong.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Đồng Hàn Thành thật tự tin đứng ở trước mặt binh lính kia, đưa tay lên ra hiệu anh ta có thể bắt đầu. Ngược lại vị binh lính kia nhìn có vẻ khẩn trương, luôn vung quyền dò xét, không dám ra chiêu thật. Trình Cốc Tâm có chút khinh thường anh binh lính kia, không phải chỉ là sư trưởng thôi sao, cũng chẳng phải sẽ ăn anh ta, có cần sợ như vậy hay không? Tốt xấu gì anh ta cũng là quán quân được chọn ra trong hàng ngàn người, dù sao thực lực cũng sẽ không tệ, dựa vào năng lực của anh ta đánh một cái không được sao. Không biết vì sao, Trình Cốc Tâm âm thầm muốn nhìn thấy anh ta đánh bại Đồng Hàn Thành.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Vị binh lính kia lúc thì vung quyền lúc thì đá chân, đều bị Đồng Hàn Thành thoát được, ngược lại làm mình bị trúng một quyền. Cái này làm cho toàn bộ khán đài thở dài, xem ra tất cả mọi người đều hi vọng anh ta có thể đánh thắng Đồng Hàn Thành. Không tới vài lần, anh ta đã bị Đồng Hàn Thành đánh ngã, mọi người nhao nhao thất vọng và tiếc nuối.
“Trời ơi, xem ra vẫn không có ai có thể đánh thắng thủ trưởng.” Khưu Nhĩ thở dài nói.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Trình Cốc Tâm cũng cảm thấy tiếc cho anh ta, nhìn biểu hiện vừa nãy, anh ta hoàn toàn không thể phát huy được năng lực của mình, chỉ là khiếp sợ Đồng Hàn Thành, điều này hoàn toàn do nhân tố tâm lý đưa tới. “Anh ta hoàn toàn không tự tin, đây mới là điểm mấu chốt.”
“Nếu không thì chị dâu, chị ra đấu một trận với thủ trưởng đi, nói không chừng chị có thể đánh bại thủ trưởng đó!” Đây mới chính là tính toán nho nhỏ ở trong lòng Khưu Nhĩ, dù Trình Cốc Tâm không đánh thắng được Đồng Hàn Thành, thì anh cũng có thể nhường vài chiêu.
Cái này đối với Trình Cốc Tâm mà nói nó chính là đầm rồng hang hổ, đối với đấu vật tự do trước giờ cô hoàn toàn không biết một chút nào. Mặc dù Trình Cốc Tâm rất lợi hại về phương diện này, nhưng cô ấy đã chết rồi, cũng chẳng lưu lại cho cô một chút trí nhớ nào, bằng không cô cũng có thể nhớ được vài chiêu. Cô lập tức từ chối, “Không không không, nhất định tôi không đánh thắng.”
“Chị dâu, chị đừng mất tự tin như vậy chứ, trước kia chị rất được nhiều người khen, nhất định cũng là người có thực lực. Hơn nữa dù chị và thủ trưởng có đánh nhau, cuối cùng thủ trưởng cũng sẽ nhường chị mấy chiêu thôi.” Vẻ mặt của Khưu Nhĩ cười xấu xa nói, nói xong còn không chờ Trình Cốc Tâm cự tuyệt, lập tức hô to lên, “Mấy anh em, có muốn thấy vợ thủ trưởng và thủ trưởng đánh nhau không?”
Câu trả lời của vấn đề này tất nhiên là rất rõ ràng, tất cả mọi người ồn áo nói muốn. Nghe thấy mọi người ầm ĩ, lúc này Đồng Hàn Thành ở trên khán đài mới phát hiện ra Trình Cốc Tâm. Cách quá xa nên không thấy rõ biểu cảm của cô, hình như là cô đang bị đẩy về phía anh. Sau đó rất nhanh anh đã hiểu rõ ý của mọi người, là muốn cô so tài với anh.
Trình Cốc Tâm bị ép dẫn tới giữa sân khấu, không có ai hỏi qua ý kiến của cô. Đối với trận so tài này Đồng Hàn Thành cũng không bài xích nó, bởi vì anh biết rõ Trình Cốc Tâm là quán quân đấu vật tự do, và anh cũng có ý muốn đấu với cô. Anh lại lần nữa làm ra tư thế mời, ý bảo cô có thể bắt đầu trước. Nhưng Trình Cốc Tâm vẫn sững sờ đứng tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa ra động tác, nên đã đẩy sự cao trào của trận đấu lên cao.
Đứng ở chỗ đó, cô vẫn luôn cố gắng tìm cớ để tránh trận đấu này. Bởi vì cô ngay cả một chiêu cũng không biết, trước kia cô cũng chưa bao giờ học qua mấy thứ này, cho nên nếu cô để lộ ra sơ hở thì cô xong đời. Thu lại suy nghĩ, biện pháp chính là không nghĩ tới, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, bây giờ tên đã lên cung không bắn không được. Bên tai vẫn vang lên những tiếng thúc giục không ngừng, cô đành phải quyết tâm, cắn chặt răng.
Đồng Hàn Thành đang chờ cô đánh, nhưng cô lại không có tí hành động nào, thật sự rất nghi ngờ không biết cô đang suy nghĩ cái gì. Trong lúc không phòng bị, lại đột nhiên nhận được một cú của cô. Chức năng trong thân thể của anh tương đối nhạy cảm, nhanh chóng né được chiêu đó. Nếu cô đã ra chiêu, vậy thì anh cũng có thể bước vào trạng thái rồi. Điều làm anh kinh sợ đó là cách ra chiêu của Trình Cốc Tâm không hề có trong sách, nói trắng ra chính là hoàn toàn vung tay bậy bạ. Lúc đó anh chỉ cho rằng cô đang thăm dò anh, mỗi chiêu sau đó anh chỉ có thể đề phòng chứ không có đánh tới. Càng về sau anh lại càng thấy có chỗ không thích hợp, đây hoàn toàn không phải là động tác của một người đã từng học qua chuyên môn đấu vật tự do, càng không phải là quán quân đấu vật tự do.
Chỉ có điều Trình Cốc Tâm đánh rất sảng khoái, cô liên tục bức Đồng Hàn Thành lùi về phía sau, làm cho cô rất khó chịu vì anh đã lùi. Cho nên cô càng tấn công tới tấp, trong đầu Đồng Hàn Thành nghĩ, cô đang tấn công bậy bạ, những người có mặt sẽ sớm nhìn ra vấn đề. Mặc dù anh lại không biết cô đang làm sao vậy, nhưng anh không thể để cô tiếp tục như vậy được.
Anh nhanh chóng quét chân làm cho Trình Cốc Tâm ngã nhào xuống đất, nghiêng người đè cô lên mặt đất. Trình Cốc Tâm ngã trên mặt đất nhưng tinh thần vẫn ngang bướng như trước, vẫn không buông tay, muốn giơ chân lên đánh anh, chỉ có điều hình như không có hiệu quả, đánh hai ba lần anh đều có thể né được. Ở phía sau mấy anh lính nhiệt liệt hô to, kết quả của trận đấu này đã quá rõ, ai cũng không thể đánh bại Đồng Hàn Thành.
Cuối cùng Đồng Hàn Thành chậm rãi chặn tay cô lại, đứng dậy. Cũng không phòng bị Trình Cốc Tâm đánh tới, đá một cước lên đùi anh. Vốn cô chỉ muốn hả giận, nào biết đùi của anh lại cứng như vậy, không ngờ mình lại té xuống đất lần nữa, hơn nữa hình như cổ chân cũng đã mất cảm giác.
“Em làm sao vậy?” Đột nhiên cảm thấy đùi mình bị va chạm, lại nghe thấy tiếng răng rắc, vừa quay đầu lại, cô lại ngã trên mặt đất.
“Ai cần anh lo!” Trình Cốc Tâm thật sự không trộm được gà mà còn mất luôn nắm gạo, nghĩ muốn đứng dậy nhưng lại không có sức.
Mọi người nhìn tình huống này cảm thấy rất nghi ngờ, Khưu Nhĩ vội vàng chạy tới hỏi thăm vấn đề, “Chị dâu, sao chị còn ngồi trên đất vậy?”
Trình Cốc Tâm bất đắc dĩ liếc mắt cá chân mình, “Dậy không nổi, hình như chân bị trật rồi.”
“Không nghiêm…”
Khưu Nhĩ còn chưa nói xong, Đồng Hàn Thành bước lên xoay người ôm lấy Trình Cốc Tâm, nâng cô dậy từ mặt đất. Mặc dù trong lúc đó Trình Cốc Tâm có cố gắng phản kháng, không muốn để anh chạm vào cô, “Anh muốn làm gì? Để tôi xuống!”
Ngược lại với tính tình nóng nảy của Trình Cốc Tâm, Đồng Hàn Thành dịu dàng nói ở bên tai cô, “Em có thể đi sao? Cũng là em cảm thấy đau, nên làm sao anh có thể để người khác ôm em?”
Anh thở nhẹ ở trong lỗ tai của cô, hơi thở của môi với răng không có cách nào chạy thẳng lên não cô, ngứa ngáy làm cho cô rất mẫn cảm, bộ dáng nghiêm chỉnh xấu hổ đỏ mặt. Da mặt cô quá mỏng nên không thể phản bác lại, ngoan ngoãn chờ ở trong lòng anh.
Mặc dù không thấy được cảnh vợ thủ trưởng chế ngự được thủ trưởng, nhưng nhìn thấy được cảnh thủ trưởng ôm vợ mình, những anh lính cũng rất hưng phấn mà la hét. Bình thường ở trước mặt bọn họ sư trưởng luôn nghiêm túc và nghiêm chỉnh, lúc này thì có thể thấy được một tia dịu dàng.
Một mạch trở về ký túc xá, Trình Cốc Tâm bị Đồng Hàn Thành ôm cảm thấy rất bối rối không biết để đâu cho hết, mắt thì không biết nên liếc chỗ nào. Rất khác với lần trước anh cõng cô, lần này cô đang trong tình trạng tỉnh táo. Quan trọng là chẳng phải bọn họ đang chiến tranh lạnh sao?
Vào phòng, Đồng Hàn Thành đặt cô lên giường, liền xoay người đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy bóng lưng anh, Trình Cốc Tâm lén chửi anh, chẳng lẽ anh cứ mặc kệ để cô ở trong phòng sao? Chân cô đang bị thương, phải làm sao bây giờ? Lúc cô còn chưa mắng xong, Đồng Hàn Thành đột nhiên xuất hiện ở cửa, lần này anh cầm một hòm thuốc ở trong tay.
“Cởi giầy ra đi.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, để hòm thuốc xuống.
Trường hợp này mà ra lệnh thì Trình Cốc Tâm cảm thấy bối rối, cô ngơ ngác nhìn anh chẳng biết mình nên làm gì.
“Muốn anh giúp em cởi sao?” Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Đồng Hàn Thành nhịn không được mà trêu chọc.
“Hả? Không cần!” Cô lúng túng thu lại suy nghĩ của mình, nắm lấy dây giày của mình kéo. Kết quả chính là, dây giày bị cô kéo thật lâu mới cởi ra được.
Đồng Hàn Thành đổ một chút rượu thuốc, muốn xoa lên mắt cá chân của cô, Trình Cốc Tâm theo phản xạ tự nhiên muốn rút chân lại. “Em rụt cái gì hả? Chân của em cũng chẳng phải anh chưa bao giờ sờ qua.” Vẻ mặt của anh ghét bỏ.
Đối với hành động vừa rồi của anh cô cảm thấy có chút cảm động, bây giờ thì hảo cảm đã biến mất. Anh dám cười nhạo cô, chẳng lẽ anh không biết phụ nữ rất rụt rè sao? Trình Cốc Tâm vừa giận vừa thẹn, loại lời nói này khó mà mở miệng, chỉ có thể chôn nó ở trong bụng. Hung hăng liếc anh một cái, mới đưa chân ra.
“A!” Anh vừa xoa lên, cô liền la to.
“Em chịu đựng một chút, xoa như vậy mới hết nhanh được.” Anh ngẩng đầu quăng tới cho cô một ánh mắt an tâm.
Trình Cốc Tâm chau mày gật đầu, không biết tại sao, mặc dù trải qua việc đó, trong tiềm thức của cô vẫn muốn giao mình cho anh.
Đồng Hàn Thành ra tay rất nhanh, mới mấy lần mà đã xoa xong, cả quá trình cũng không có dày vò cô quá nhiều. Trình Cốc Tâm thở nhẹ thật sâu, nhưng cô có một vấn đề, sao thủ pháp của anh thông thạo như vậy, “Đã tốt chưa?”
“Ừ, được rồi, mấy ngày tới chân này của em không thể dùng sức quá nhiều.” Anh vừa dọn dẹp vừa nói.
“Làm sao anh biết làm những thứ này?”
“Ha ha, bị thương trong lúc diễn tập hay huấn luyện là chuyện bình thường, cho nên chí ít cũng phải biết chút sơ cứu chứ.” Đồng Hàn Thành vừa đóng hòm thuốc, vừa ngẩng đầu lên nhìn cô lần nữa, cười khẽ trả lời.
“Bình thường anh bị thương nhiều lắm sao?” Những lời này thậm chí chưa qua sự kiểm diệt của đại não đã hỏi ra ngoài.
“Cũng không nhiều.”
Đôi mắt sâu đen ở trước mặt mình, mũi cao thẳng, mi rậm, da tay ngâm đen, khóe miệng kéo lên nở nụ cười nhợt nhạt, anh làm cho cô nhìn đến hút hồn.
“Ring…” Điện thoại ở trong túi của Trình Cốc Tâm vang lên không đúng lúc, phá vỡ đi không khí có chút mờ ám này. Nhưng trên màn hình lại hiện lên một dãy số lạ, ở trước mặt Đồng Hàn Thành, cô vẫn phải bắt lên, “A lô?”
“Cô Trình hả, tôi là Bành Lâm.”
“À anh Bành, có chuyện gì sao?”
Giọng nói tao nhã và nhẹ nhàng truyền vào tai cô, Trình Cốc Tâm bừng tỉnh nhớ ra.
“Mấy ngày tới cô có rảnh không, tôi muốn mời cô tới trang viên của tôi thưởng thức rượu, gần đây mới có mấy loại mới.” Bành Lâm không biết tại sao dù biết cô đã có chồng, nhưng vẫn luôn nhớ cô.
“Hả…gần đây chỉ sợ là không được, chờ thêm mấy ngày nữa có được không?” Thật ra cô rất muốn đi, nhưng lần trước uống say làm bậy, với lại cô còn phải lên lớp, những trở ngại đó cũng ngăn không nổi sự yêu thích của cô đối với rượu.
“Được, không sao, chờ khi nào cô rảnh, bên tôi lúc nào cũng có thể chờ.”
“Ừ, vậy thì nói chuyện sau nhé, tạm biệt.” Nghĩ đến chuyện có thể thưởng thức rượu, trong lòng của Trình Cốc Tâm lập tức vui lên.
Quan sát biểu cảm khi Trình Cốc Tâm nghe điện thoại, nghe hai ba câu cô nói, Đồng Hàn Thành có rất nhiều câu hỏi, anh Bành là ai? Có phải là ông chủ trang viên rượu mà lần trước Phi Phi có nhắc với anh hay không? Vậy bọn họ hẹn với nhau cái gì sao? Anh đối với ông chủ trang viên này sinh ra rất nhiều lòng thù địch.
“Điện thoại của ai vậy?”
“Là ông chủ trang viên mà lần trước chúng ta tới chụp ảnh cưới.” Không phát hiện thấy Đồng Hàn Thành có lòng thù địch và có ý thăm dò, cô trả lời mà không chút suy nghĩ.
“Sao hai người lại quen biết nhau?”
Đột nhiên nhận ra anh có ý thăm dò cô, Trình Cốc Tậm vội ngậm miệng lại, “Tôi không nói cho anh nghe.”
Đồng Hàn Thành ngượng ngùng nhíu mày, xem ra phản ứng của cô cũng không phải quá ngốc, “Chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Sau đó lập tức đứng dậy, ôm hòm thuốc đi ra ngoài, làm ra vẻ như chuyện vừa rồi chẳng có liên quan gì tới anh.
Vẻ mặt của Trình Cốc Tâm ngơ ngác không hiểu gì hết nhìn theo.
“Thủ trưởng, thủ trưởng…” Trình Cốc Tâm vừa vào cửa liền nghe từng trận khẩu lệnh hô to rất nhịp nhàng.
“Trời ơi chị dâu, chúng ta tới chậm quá. Nhưng đoạn đặc sắc vừa bắt đầu, chị nhìn xem!” Theo ngón tay của Khưu Nhĩ chỉ tới một vị trí, cô vừa vặn thấy Đồng Hàn Thành bước ra từ ghế lãnh đạo.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Lại thấy người nhiều ngày đã không gặp, Trình Cốc Tâm cảm thấy phức tạp không nói nên lời. Lần đầu tiếp xúc, anh cẩn thận hữu lễ; sau khi cưới không bao lâu, anh quan tâm chăm sóc, cùng cô bảo trì cự ly thích hợp; sau khi làm ra chuyện vượt rào, thái độ liền tỏ ra có chút vô lại. Cô cảm thấy căn bản cô chưa bao giờ nhìn rõ anh, một chút cũng không hiểu anh là một người như thế nào.
“Người đứng đầu mỗi năm phải đấu với thủ trưởng, chỉ có điều mỗi năm đều bị thủ trưởng đánh bại, không biết năm nay tình thế sẽ như thế nào.” Khưu Nhĩ nhìn hai người đứng giữa sân, vô cùng chờ mong.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Đồng Hàn Thành thật tự tin đứng ở trước mặt binh lính kia, đưa tay lên ra hiệu anh ta có thể bắt đầu. Ngược lại vị binh lính kia nhìn có vẻ khẩn trương, luôn vung quyền dò xét, không dám ra chiêu thật. Trình Cốc Tâm có chút khinh thường anh binh lính kia, không phải chỉ là sư trưởng thôi sao, cũng chẳng phải sẽ ăn anh ta, có cần sợ như vậy hay không? Tốt xấu gì anh ta cũng là quán quân được chọn ra trong hàng ngàn người, dù sao thực lực cũng sẽ không tệ, dựa vào năng lực của anh ta đánh một cái không được sao. Không biết vì sao, Trình Cốc Tâm âm thầm muốn nhìn thấy anh ta đánh bại Đồng Hàn Thành.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Vị binh lính kia lúc thì vung quyền lúc thì đá chân, đều bị Đồng Hàn Thành thoát được, ngược lại làm mình bị trúng một quyền. Cái này làm cho toàn bộ khán đài thở dài, xem ra tất cả mọi người đều hi vọng anh ta có thể đánh thắng Đồng Hàn Thành. Không tới vài lần, anh ta đã bị Đồng Hàn Thành đánh ngã, mọi người nhao nhao thất vọng và tiếc nuối.
“Trời ơi, xem ra vẫn không có ai có thể đánh thắng thủ trưởng.” Khưu Nhĩ thở dài nói.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Trình Cốc Tâm cũng cảm thấy tiếc cho anh ta, nhìn biểu hiện vừa nãy, anh ta hoàn toàn không thể phát huy được năng lực của mình, chỉ là khiếp sợ Đồng Hàn Thành, điều này hoàn toàn do nhân tố tâm lý đưa tới. “Anh ta hoàn toàn không tự tin, đây mới là điểm mấu chốt.”
“Nếu không thì chị dâu, chị ra đấu một trận với thủ trưởng đi, nói không chừng chị có thể đánh bại thủ trưởng đó!” Đây mới chính là tính toán nho nhỏ ở trong lòng Khưu Nhĩ, dù Trình Cốc Tâm không đánh thắng được Đồng Hàn Thành, thì anh cũng có thể nhường vài chiêu.
Cái này đối với Trình Cốc Tâm mà nói nó chính là đầm rồng hang hổ, đối với đấu vật tự do trước giờ cô hoàn toàn không biết một chút nào. Mặc dù Trình Cốc Tâm rất lợi hại về phương diện này, nhưng cô ấy đã chết rồi, cũng chẳng lưu lại cho cô một chút trí nhớ nào, bằng không cô cũng có thể nhớ được vài chiêu. Cô lập tức từ chối, “Không không không, nhất định tôi không đánh thắng.”
“Chị dâu, chị đừng mất tự tin như vậy chứ, trước kia chị rất được nhiều người khen, nhất định cũng là người có thực lực. Hơn nữa dù chị và thủ trưởng có đánh nhau, cuối cùng thủ trưởng cũng sẽ nhường chị mấy chiêu thôi.” Vẻ mặt của Khưu Nhĩ cười xấu xa nói, nói xong còn không chờ Trình Cốc Tâm cự tuyệt, lập tức hô to lên, “Mấy anh em, có muốn thấy vợ thủ trưởng và thủ trưởng đánh nhau không?”
Câu trả lời của vấn đề này tất nhiên là rất rõ ràng, tất cả mọi người ồn áo nói muốn. Nghe thấy mọi người ầm ĩ, lúc này Đồng Hàn Thành ở trên khán đài mới phát hiện ra Trình Cốc Tâm. Cách quá xa nên không thấy rõ biểu cảm của cô, hình như là cô đang bị đẩy về phía anh. Sau đó rất nhanh anh đã hiểu rõ ý của mọi người, là muốn cô so tài với anh.
Trình Cốc Tâm bị ép dẫn tới giữa sân khấu, không có ai hỏi qua ý kiến của cô. Đối với trận so tài này Đồng Hàn Thành cũng không bài xích nó, bởi vì anh biết rõ Trình Cốc Tâm là quán quân đấu vật tự do, và anh cũng có ý muốn đấu với cô. Anh lại lần nữa làm ra tư thế mời, ý bảo cô có thể bắt đầu trước. Nhưng Trình Cốc Tâm vẫn sững sờ đứng tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa ra động tác, nên đã đẩy sự cao trào của trận đấu lên cao.
Đứng ở chỗ đó, cô vẫn luôn cố gắng tìm cớ để tránh trận đấu này. Bởi vì cô ngay cả một chiêu cũng không biết, trước kia cô cũng chưa bao giờ học qua mấy thứ này, cho nên nếu cô để lộ ra sơ hở thì cô xong đời. Thu lại suy nghĩ, biện pháp chính là không nghĩ tới, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, bây giờ tên đã lên cung không bắn không được. Bên tai vẫn vang lên những tiếng thúc giục không ngừng, cô đành phải quyết tâm, cắn chặt răng.
Đồng Hàn Thành đang chờ cô đánh, nhưng cô lại không có tí hành động nào, thật sự rất nghi ngờ không biết cô đang suy nghĩ cái gì. Trong lúc không phòng bị, lại đột nhiên nhận được một cú của cô. Chức năng trong thân thể của anh tương đối nhạy cảm, nhanh chóng né được chiêu đó. Nếu cô đã ra chiêu, vậy thì anh cũng có thể bước vào trạng thái rồi. Điều làm anh kinh sợ đó là cách ra chiêu của Trình Cốc Tâm không hề có trong sách, nói trắng ra chính là hoàn toàn vung tay bậy bạ. Lúc đó anh chỉ cho rằng cô đang thăm dò anh, mỗi chiêu sau đó anh chỉ có thể đề phòng chứ không có đánh tới. Càng về sau anh lại càng thấy có chỗ không thích hợp, đây hoàn toàn không phải là động tác của một người đã từng học qua chuyên môn đấu vật tự do, càng không phải là quán quân đấu vật tự do.
Chỉ có điều Trình Cốc Tâm đánh rất sảng khoái, cô liên tục bức Đồng Hàn Thành lùi về phía sau, làm cho cô rất khó chịu vì anh đã lùi. Cho nên cô càng tấn công tới tấp, trong đầu Đồng Hàn Thành nghĩ, cô đang tấn công bậy bạ, những người có mặt sẽ sớm nhìn ra vấn đề. Mặc dù anh lại không biết cô đang làm sao vậy, nhưng anh không thể để cô tiếp tục như vậy được.
Anh nhanh chóng quét chân làm cho Trình Cốc Tâm ngã nhào xuống đất, nghiêng người đè cô lên mặt đất. Trình Cốc Tâm ngã trên mặt đất nhưng tinh thần vẫn ngang bướng như trước, vẫn không buông tay, muốn giơ chân lên đánh anh, chỉ có điều hình như không có hiệu quả, đánh hai ba lần anh đều có thể né được. Ở phía sau mấy anh lính nhiệt liệt hô to, kết quả của trận đấu này đã quá rõ, ai cũng không thể đánh bại Đồng Hàn Thành.
Cuối cùng Đồng Hàn Thành chậm rãi chặn tay cô lại, đứng dậy. Cũng không phòng bị Trình Cốc Tâm đánh tới, đá một cước lên đùi anh. Vốn cô chỉ muốn hả giận, nào biết đùi của anh lại cứng như vậy, không ngờ mình lại té xuống đất lần nữa, hơn nữa hình như cổ chân cũng đã mất cảm giác.
“Em làm sao vậy?” Đột nhiên cảm thấy đùi mình bị va chạm, lại nghe thấy tiếng răng rắc, vừa quay đầu lại, cô lại ngã trên mặt đất.
“Ai cần anh lo!” Trình Cốc Tâm thật sự không trộm được gà mà còn mất luôn nắm gạo, nghĩ muốn đứng dậy nhưng lại không có sức.
Mọi người nhìn tình huống này cảm thấy rất nghi ngờ, Khưu Nhĩ vội vàng chạy tới hỏi thăm vấn đề, “Chị dâu, sao chị còn ngồi trên đất vậy?”
Trình Cốc Tâm bất đắc dĩ liếc mắt cá chân mình, “Dậy không nổi, hình như chân bị trật rồi.”
“Không nghiêm…”
Khưu Nhĩ còn chưa nói xong, Đồng Hàn Thành bước lên xoay người ôm lấy Trình Cốc Tâm, nâng cô dậy từ mặt đất. Mặc dù trong lúc đó Trình Cốc Tâm có cố gắng phản kháng, không muốn để anh chạm vào cô, “Anh muốn làm gì? Để tôi xuống!”
Ngược lại với tính tình nóng nảy của Trình Cốc Tâm, Đồng Hàn Thành dịu dàng nói ở bên tai cô, “Em có thể đi sao? Cũng là em cảm thấy đau, nên làm sao anh có thể để người khác ôm em?”
Anh thở nhẹ ở trong lỗ tai của cô, hơi thở của môi với răng không có cách nào chạy thẳng lên não cô, ngứa ngáy làm cho cô rất mẫn cảm, bộ dáng nghiêm chỉnh xấu hổ đỏ mặt. Da mặt cô quá mỏng nên không thể phản bác lại, ngoan ngoãn chờ ở trong lòng anh.
Mặc dù không thấy được cảnh vợ thủ trưởng chế ngự được thủ trưởng, nhưng nhìn thấy được cảnh thủ trưởng ôm vợ mình, những anh lính cũng rất hưng phấn mà la hét. Bình thường ở trước mặt bọn họ sư trưởng luôn nghiêm túc và nghiêm chỉnh, lúc này thì có thể thấy được một tia dịu dàng.
Một mạch trở về ký túc xá, Trình Cốc Tâm bị Đồng Hàn Thành ôm cảm thấy rất bối rối không biết để đâu cho hết, mắt thì không biết nên liếc chỗ nào. Rất khác với lần trước anh cõng cô, lần này cô đang trong tình trạng tỉnh táo. Quan trọng là chẳng phải bọn họ đang chiến tranh lạnh sao?
Vào phòng, Đồng Hàn Thành đặt cô lên giường, liền xoay người đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy bóng lưng anh, Trình Cốc Tâm lén chửi anh, chẳng lẽ anh cứ mặc kệ để cô ở trong phòng sao? Chân cô đang bị thương, phải làm sao bây giờ? Lúc cô còn chưa mắng xong, Đồng Hàn Thành đột nhiên xuất hiện ở cửa, lần này anh cầm một hòm thuốc ở trong tay.
“Cởi giầy ra đi.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, để hòm thuốc xuống.
Trường hợp này mà ra lệnh thì Trình Cốc Tâm cảm thấy bối rối, cô ngơ ngác nhìn anh chẳng biết mình nên làm gì.
“Muốn anh giúp em cởi sao?” Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Đồng Hàn Thành nhịn không được mà trêu chọc.
“Hả? Không cần!” Cô lúng túng thu lại suy nghĩ của mình, nắm lấy dây giày của mình kéo. Kết quả chính là, dây giày bị cô kéo thật lâu mới cởi ra được.
Đồng Hàn Thành đổ một chút rượu thuốc, muốn xoa lên mắt cá chân của cô, Trình Cốc Tâm theo phản xạ tự nhiên muốn rút chân lại. “Em rụt cái gì hả? Chân của em cũng chẳng phải anh chưa bao giờ sờ qua.” Vẻ mặt của anh ghét bỏ.
Đối với hành động vừa rồi của anh cô cảm thấy có chút cảm động, bây giờ thì hảo cảm đã biến mất. Anh dám cười nhạo cô, chẳng lẽ anh không biết phụ nữ rất rụt rè sao? Trình Cốc Tâm vừa giận vừa thẹn, loại lời nói này khó mà mở miệng, chỉ có thể chôn nó ở trong bụng. Hung hăng liếc anh một cái, mới đưa chân ra.
“A!” Anh vừa xoa lên, cô liền la to.
“Em chịu đựng một chút, xoa như vậy mới hết nhanh được.” Anh ngẩng đầu quăng tới cho cô một ánh mắt an tâm.
Trình Cốc Tâm chau mày gật đầu, không biết tại sao, mặc dù trải qua việc đó, trong tiềm thức của cô vẫn muốn giao mình cho anh.
Đồng Hàn Thành ra tay rất nhanh, mới mấy lần mà đã xoa xong, cả quá trình cũng không có dày vò cô quá nhiều. Trình Cốc Tâm thở nhẹ thật sâu, nhưng cô có một vấn đề, sao thủ pháp của anh thông thạo như vậy, “Đã tốt chưa?”
“Ừ, được rồi, mấy ngày tới chân này của em không thể dùng sức quá nhiều.” Anh vừa dọn dẹp vừa nói.
“Làm sao anh biết làm những thứ này?”
“Ha ha, bị thương trong lúc diễn tập hay huấn luyện là chuyện bình thường, cho nên chí ít cũng phải biết chút sơ cứu chứ.” Đồng Hàn Thành vừa đóng hòm thuốc, vừa ngẩng đầu lên nhìn cô lần nữa, cười khẽ trả lời.
“Bình thường anh bị thương nhiều lắm sao?” Những lời này thậm chí chưa qua sự kiểm diệt của đại não đã hỏi ra ngoài.
“Cũng không nhiều.”
Đôi mắt sâu đen ở trước mặt mình, mũi cao thẳng, mi rậm, da tay ngâm đen, khóe miệng kéo lên nở nụ cười nhợt nhạt, anh làm cho cô nhìn đến hút hồn.
“Ring…” Điện thoại ở trong túi của Trình Cốc Tâm vang lên không đúng lúc, phá vỡ đi không khí có chút mờ ám này. Nhưng trên màn hình lại hiện lên một dãy số lạ, ở trước mặt Đồng Hàn Thành, cô vẫn phải bắt lên, “A lô?”
“Cô Trình hả, tôi là Bành Lâm.”
“À anh Bành, có chuyện gì sao?”
Giọng nói tao nhã và nhẹ nhàng truyền vào tai cô, Trình Cốc Tâm bừng tỉnh nhớ ra.
“Mấy ngày tới cô có rảnh không, tôi muốn mời cô tới trang viên của tôi thưởng thức rượu, gần đây mới có mấy loại mới.” Bành Lâm không biết tại sao dù biết cô đã có chồng, nhưng vẫn luôn nhớ cô.
“Hả…gần đây chỉ sợ là không được, chờ thêm mấy ngày nữa có được không?” Thật ra cô rất muốn đi, nhưng lần trước uống say làm bậy, với lại cô còn phải lên lớp, những trở ngại đó cũng ngăn không nổi sự yêu thích của cô đối với rượu.
“Được, không sao, chờ khi nào cô rảnh, bên tôi lúc nào cũng có thể chờ.”
“Ừ, vậy thì nói chuyện sau nhé, tạm biệt.” Nghĩ đến chuyện có thể thưởng thức rượu, trong lòng của Trình Cốc Tâm lập tức vui lên.
Quan sát biểu cảm khi Trình Cốc Tâm nghe điện thoại, nghe hai ba câu cô nói, Đồng Hàn Thành có rất nhiều câu hỏi, anh Bành là ai? Có phải là ông chủ trang viên rượu mà lần trước Phi Phi có nhắc với anh hay không? Vậy bọn họ hẹn với nhau cái gì sao? Anh đối với ông chủ trang viên này sinh ra rất nhiều lòng thù địch.
“Điện thoại của ai vậy?”
“Là ông chủ trang viên mà lần trước chúng ta tới chụp ảnh cưới.” Không phát hiện thấy Đồng Hàn Thành có lòng thù địch và có ý thăm dò, cô trả lời mà không chút suy nghĩ.
“Sao hai người lại quen biết nhau?”
Đột nhiên nhận ra anh có ý thăm dò cô, Trình Cốc Tậm vội ngậm miệng lại, “Tôi không nói cho anh nghe.”
Đồng Hàn Thành ngượng ngùng nhíu mày, xem ra phản ứng của cô cũng không phải quá ngốc, “Chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Sau đó lập tức đứng dậy, ôm hòm thuốc đi ra ngoài, làm ra vẻ như chuyện vừa rồi chẳng có liên quan gì tới anh.
Vẻ mặt của Trình Cốc Tâm ngơ ngác không hiểu gì hết nhìn theo.
Tác giả :
Không Có Mắt