Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!
Chương 98
Quá nửa đêm, Ninh Tự Thủy lần nữa từ trong cơn ác mộng thoát ra, đưa tay lau đi nước mắt nhòe trên gương mặt, vẻ mặt hờ hững, giống như đó chỉ là một giọt nước mưa, chứ không phải là nước mắt của cô. Quần áo cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ban đêm, lạnh buốt người, thân thể nhỏ bé run rẩy.
Nghiêng đầu nhìn sự tĩnh lặng ngoài cửa sổ, đôi mắt hờ hững hư không, không có một tiatiêu cự, ánh mắt ảm đạm. Hình như thấy được cái gì đó ở nơi rất xa, nhưng hình như cũng không thấy cái gì.
Vén chỗ bị thương lên, chân không đi trên đất, một tia lạnh lẽo đau đớn bao trùm lấy cô, nhưng theo thói quen thì cô không có cảm giác. Bước từng bước chân cứng ngắc, từng bước từng bước đi ra bên ngoài, hành lang mờ tối, dưới ánh đèn màu cam, bóng lưng gầy gò ảm đạm vô cùng thê lương.
Một nỗi đau vô hình không thể chạm tới. Bước qua phòng trực thấy y tá đang nhẹ nhàng ngáy, không thể nào nhìn thấy cô, đi ngang qua. Ra khỏi cửa khu nội trú, trên đất đầy nước sau khi tuyết tan ra, lạnh thấu xương, cô giẫm lên không có cảm giác, đi từng bước từng bước, đáy mắt là một khoảng vắng vẻ âm u, sâu hun hút không thấy đáy, bất kể bên trong thả thứ gì, cũng sẽ giống như đồng hồ cát, sẽ bị sót lại một chút.
Dưới một cây đại thụ, bước chân dừng lại, trầm ngâm nhìn một mảnh trời sáng, một chút mây đen cũng không có, sạch sẽ giống như là có người lau qua. Mấy vì sao ở như ẩn như hiện, lóe ra ánh sáng. Phía tây, có một ngôi sao lớn nhất sáng nhất, không ngừng sáng lên màu bạch kim, giống như ánh mặt trời ấm áp ôm lấy cô. . . . . .
Trong nháy mắt đó, gió thổi vào mặt, đáy mắt u ám không tiếng động chảy ra từng giọt nước, như thế nào cũng không ngăn nổi nó tràn ra. Bờ vai gầy nhỏ nhẹ nhàng run rẩy, nhưng vẻ mặt cô vẫn như cũ, không có bất kỳthay đổi.
Lòng cô thật thê lương, hoang vắng. . . . . .
Quần áo trên người mỏng manh, chân giẫm lên nước băng tan, rét lạnhđáng sợ, dù thế nào cũng không sánh bằng lạnh buốt trong tim cô.
Sinh mạng yếu ớt, hai bàn tay trắng. Tình yêu không có, nhà không có, hôn nhân không có, đứa nhỏ của cô —— cũng không có!
Hôm nay, cô hai bàn tay trắng!
Hận, cô hận Kỷ Trà Thần! Thậm chí muốn mạnh bạo trả thù hắn, mỗi đêm cô thoát khỏi ác mộng, nhưng hiện tại cô không có cái gì, lấy gì để trả thù hắn? Làm sao có năng lực để so sánh với người đàn ông ác ma kia?
Con à, con nói cho mẹ, nên làm như thế nào?
Nên làm như thế nào? Mắt chậm rãi nhắm lại, nước mắt chậm rãi tuôn ra cũng không có ngừng, mãnh liệt mà chảy, trong lòng đau đớn, đè nén, không chỗ phát tiết. Toàn bộthế giới cũng lừa cô, tất cả mọi người đều lừa cô. . . . . .
Thân thể gầy yếu bị gió lạnh thổi tới, phù phù một tiếng ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Nếu như có thể, cô tình nguyện ngủ say như vậy cả đời, vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Con à, chúng ta ở trong mộng đừng tỉnh nữa nhé, không tỉnh lại cũng sẽ không có khổ sở nhiều như vậy, không tỉnh lại mẹ sẽ không mất đi con!
Buổi sáng bác sĩ Hoàng tìm được Ninh Tự Thủy té xỉu trên mặt đất, cô lại phát sốt, nhiệt độ rất cao. Nhíu chặt chân mày, vội vã ôm cô trở về phòng.
Ninh Tự Thủy lần này bệnh rất nguy kịch, cũng không dậy nổi, sốt cao không lùi, thậm chí ngay cả một phút tỉnh táo cũng không có. Mỗi ngày đều dựa vào nước biển để duy trì sự sống, cả người gầy teo đi, gương mặt nhô xương ra thật đáng sợ, cằm nhọn như thanh đao, ngón tay khô gầy chỉ còn dư lại một lớp da bao lấy xương, nằm ở trên giường, yên tĩnh mà bình thản, bộ dáng như đèn sắp cạn dầu.
Bác sĩ Hoàng cũng hết cách, cô là cố ý, cô cố ý hành hạ thân thể của mình, trong lòng cô đau đớn không còn biện pháp. Nếu cứ tình trạng như thế này, cô nhất đinh sẽ chết mất.
Bác sĩ Hoàng vẫn ngồi bên bên giường, vuốt nhè nhẹ gương mặt của cô, da thịt không hề có cảm giác trơn mềm như nước nữa, chỉ như con người cô hiện giờ khí cạn lực cùng. Hốc mắt hắn đã đỏ gần hết, nghẹn ngào mấy cái, mới mở miệng: "Ninh Tự Thủy, tôi van cầu cô, xem như tôi cầu xin cô. . . . . . Đừng chết, đừng buông tha chính mình! Cho dù không có ai yêu cô, cô cũng nên yêu bản thân mình! Cầu xin cô đừng dùng cái chết để trừng phạt người khác, không đáng giá. . . . . . Thật không đáng giá. . . . . ."
Đừng tỉnh, tôi không muốn tỉnh nữa, tôi không muốn tách khỏi đứa nhỏ..
Con à, chúng ta phải vĩnh viễn ở chung một chỗ, không ai có thể tách chúng tar a.
Một chút động tĩnh của lông mi cũng không có, cho dù bên tai xẹt qua những lời nói rất đau lòng, rất cảm động, nhưng cô cũng không muốn tỉnh lại. Tỉnh lại đối mặt với đau đớn cũng thống hận, cô không chịu nổi, nói cô nhát gan cũng được, yếu đuối cũng chẳng sao, cô cái gì cũng không muốn nữa rồi, không muốn Kỷ Trà Thần, không muốn bất cứ kẻ nào, chỉ muốn yên lặng cùng đứa nhỏ ở chung một chỗ, như vậy là đủ rồi.
"Bác sĩ Hoàng, có điện thoại trong phòng làm việc tìm anh." Y tá mới đến đứng ngoài cửa, ánh mắt tò mò nhìn "Hoạt Tử Nhân" trên giường bệnh.
Đây chính là “Kẻ điên” trong lời đồn đại của các y tá bác sĩ ở đây sao?
Bác sĩ Hoàng cúi đầu mấy giây, sau khi khôi phục như bình thường, lúc này mới đứng lên, gật đầu: "Tôi biết rồi, làm phiền cô giúp tôi chăm sóc cho cô ấy."
"A, tốt!" Y tá trẻ mới tới gật đầu, nhìn bóng lưng kì quái của hắn biến mất nơi hành lang, bác sĩ Hoàng vừa mới khóc sao? Sao mắt lại hồng như vậy?
Đi vào phòng bệnh, trong lúc vô hình có một loại đè nén khiến cô phải nhẹ nhàng, cẩn thận kiểm tra thiết bị để không xảy ra vấn đề gì. Lúc này mới quan sát cẩn thận người trên giường, quá gầy, y như quỷ vậy. Nếu như có thể trắng hơn, béo hơn một chút, hẳn là một đại mỹ nhân.
Không biết vì sao a, ý tá trẻ cảm giác được khuôn mặt cô chứa đựng nồng nặc bi thương, không khỏi khiến cho người ta đau lòng, sinh ra một loại lo lắng.
"Làm sao cô ở chỗ này?" Y tá trưởng đi tới, ánh mắt quét qua Ninh Tự Thủy một giây.
Y tá trẻ sợ hết hồn, lập tức xoay người lắp bắp nói: "Phải . . . . . Phải . . . . . Bác sĩ Hoàng dặn tôi chăm sóc cho cô ấy. . . . . ."
Y tá trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, than thở thật sâu: "Cho dù cô có chăm sóc nữa cũng vô dụng, là tự cô ấy không muốn sống!"
"À?" Y tá trẻ kinh ngạc, không nhịn được tò mò hỏi: "Tại sao vậy?"
"Tóm lại, cô không cần phải hỏi nhiều. Công việc như chúng ta có rất nhiều điều không thỏa đáng, chăm sóc bệnh nhân là chức trách của chúng ta, những thứ khác cái gì cũng không cần quản. Cho dù có nghe được cái gì, cũng phải làm bộ như không biết. Hiểu không?" Y tá trưởng nghiêm mặt khiển trách.
Y tá trẻ cái hiểu cái không"A..." Một tiếng.
"Đúng rồi, tháng này tờ báo nổi tiếng có nói một phụ nữ quốc tịch Trung Quốc bị tai nạn xe cộ ở Hàn Quốc, thi thể vẫn chưa tìm được, bước đầu dự đoán là chết rồi. Cô không phải là nói muốn đi Hàn Quốc du lịch sao? Tôi khuyên vẫn là đừng đi thì hơn, huống chi bệnh viện gần đây rất bận rộn, cô ở lại mà học hỏi."
Y tá trưởng ngôn từ chính nghĩa, thật ra thì chính là không muốn để cho cô y tá trẻ nghỉ.
"Đã chết rồi sao? Thật hay giả? Tôi sợ không dám đi nữa rồi, tờ báo đâu? Tôi đều không thấy. . . . . ." Mới tốt nghiệp ra nên ý tá trẻ rất đơn thuần, người khác nói cái gì sẽ tin cái đó.
"Ai, chính là phần này, xem thật kỹ đi! Quốc gia mình không xem cho hết, cần gì đi Hàn Quốc chứ. Những người có tiền này không có việc gì liền thích bày trò, chơi đùa tới mạng sống cũng không còn. . . . . ."
Nghiêng đầu nhìn sự tĩnh lặng ngoài cửa sổ, đôi mắt hờ hững hư không, không có một tiatiêu cự, ánh mắt ảm đạm. Hình như thấy được cái gì đó ở nơi rất xa, nhưng hình như cũng không thấy cái gì.
Vén chỗ bị thương lên, chân không đi trên đất, một tia lạnh lẽo đau đớn bao trùm lấy cô, nhưng theo thói quen thì cô không có cảm giác. Bước từng bước chân cứng ngắc, từng bước từng bước đi ra bên ngoài, hành lang mờ tối, dưới ánh đèn màu cam, bóng lưng gầy gò ảm đạm vô cùng thê lương.
Một nỗi đau vô hình không thể chạm tới. Bước qua phòng trực thấy y tá đang nhẹ nhàng ngáy, không thể nào nhìn thấy cô, đi ngang qua. Ra khỏi cửa khu nội trú, trên đất đầy nước sau khi tuyết tan ra, lạnh thấu xương, cô giẫm lên không có cảm giác, đi từng bước từng bước, đáy mắt là một khoảng vắng vẻ âm u, sâu hun hút không thấy đáy, bất kể bên trong thả thứ gì, cũng sẽ giống như đồng hồ cát, sẽ bị sót lại một chút.
Dưới một cây đại thụ, bước chân dừng lại, trầm ngâm nhìn một mảnh trời sáng, một chút mây đen cũng không có, sạch sẽ giống như là có người lau qua. Mấy vì sao ở như ẩn như hiện, lóe ra ánh sáng. Phía tây, có một ngôi sao lớn nhất sáng nhất, không ngừng sáng lên màu bạch kim, giống như ánh mặt trời ấm áp ôm lấy cô. . . . . .
Trong nháy mắt đó, gió thổi vào mặt, đáy mắt u ám không tiếng động chảy ra từng giọt nước, như thế nào cũng không ngăn nổi nó tràn ra. Bờ vai gầy nhỏ nhẹ nhàng run rẩy, nhưng vẻ mặt cô vẫn như cũ, không có bất kỳthay đổi.
Lòng cô thật thê lương, hoang vắng. . . . . .
Quần áo trên người mỏng manh, chân giẫm lên nước băng tan, rét lạnhđáng sợ, dù thế nào cũng không sánh bằng lạnh buốt trong tim cô.
Sinh mạng yếu ớt, hai bàn tay trắng. Tình yêu không có, nhà không có, hôn nhân không có, đứa nhỏ của cô —— cũng không có!
Hôm nay, cô hai bàn tay trắng!
Hận, cô hận Kỷ Trà Thần! Thậm chí muốn mạnh bạo trả thù hắn, mỗi đêm cô thoát khỏi ác mộng, nhưng hiện tại cô không có cái gì, lấy gì để trả thù hắn? Làm sao có năng lực để so sánh với người đàn ông ác ma kia?
Con à, con nói cho mẹ, nên làm như thế nào?
Nên làm như thế nào? Mắt chậm rãi nhắm lại, nước mắt chậm rãi tuôn ra cũng không có ngừng, mãnh liệt mà chảy, trong lòng đau đớn, đè nén, không chỗ phát tiết. Toàn bộthế giới cũng lừa cô, tất cả mọi người đều lừa cô. . . . . .
Thân thể gầy yếu bị gió lạnh thổi tới, phù phù một tiếng ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Nếu như có thể, cô tình nguyện ngủ say như vậy cả đời, vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Con à, chúng ta ở trong mộng đừng tỉnh nữa nhé, không tỉnh lại cũng sẽ không có khổ sở nhiều như vậy, không tỉnh lại mẹ sẽ không mất đi con!
Buổi sáng bác sĩ Hoàng tìm được Ninh Tự Thủy té xỉu trên mặt đất, cô lại phát sốt, nhiệt độ rất cao. Nhíu chặt chân mày, vội vã ôm cô trở về phòng.
Ninh Tự Thủy lần này bệnh rất nguy kịch, cũng không dậy nổi, sốt cao không lùi, thậm chí ngay cả một phút tỉnh táo cũng không có. Mỗi ngày đều dựa vào nước biển để duy trì sự sống, cả người gầy teo đi, gương mặt nhô xương ra thật đáng sợ, cằm nhọn như thanh đao, ngón tay khô gầy chỉ còn dư lại một lớp da bao lấy xương, nằm ở trên giường, yên tĩnh mà bình thản, bộ dáng như đèn sắp cạn dầu.
Bác sĩ Hoàng cũng hết cách, cô là cố ý, cô cố ý hành hạ thân thể của mình, trong lòng cô đau đớn không còn biện pháp. Nếu cứ tình trạng như thế này, cô nhất đinh sẽ chết mất.
Bác sĩ Hoàng vẫn ngồi bên bên giường, vuốt nhè nhẹ gương mặt của cô, da thịt không hề có cảm giác trơn mềm như nước nữa, chỉ như con người cô hiện giờ khí cạn lực cùng. Hốc mắt hắn đã đỏ gần hết, nghẹn ngào mấy cái, mới mở miệng: "Ninh Tự Thủy, tôi van cầu cô, xem như tôi cầu xin cô. . . . . . Đừng chết, đừng buông tha chính mình! Cho dù không có ai yêu cô, cô cũng nên yêu bản thân mình! Cầu xin cô đừng dùng cái chết để trừng phạt người khác, không đáng giá. . . . . . Thật không đáng giá. . . . . ."
Đừng tỉnh, tôi không muốn tỉnh nữa, tôi không muốn tách khỏi đứa nhỏ..
Con à, chúng ta phải vĩnh viễn ở chung một chỗ, không ai có thể tách chúng tar a.
Một chút động tĩnh của lông mi cũng không có, cho dù bên tai xẹt qua những lời nói rất đau lòng, rất cảm động, nhưng cô cũng không muốn tỉnh lại. Tỉnh lại đối mặt với đau đớn cũng thống hận, cô không chịu nổi, nói cô nhát gan cũng được, yếu đuối cũng chẳng sao, cô cái gì cũng không muốn nữa rồi, không muốn Kỷ Trà Thần, không muốn bất cứ kẻ nào, chỉ muốn yên lặng cùng đứa nhỏ ở chung một chỗ, như vậy là đủ rồi.
"Bác sĩ Hoàng, có điện thoại trong phòng làm việc tìm anh." Y tá mới đến đứng ngoài cửa, ánh mắt tò mò nhìn "Hoạt Tử Nhân" trên giường bệnh.
Đây chính là “Kẻ điên” trong lời đồn đại của các y tá bác sĩ ở đây sao?
Bác sĩ Hoàng cúi đầu mấy giây, sau khi khôi phục như bình thường, lúc này mới đứng lên, gật đầu: "Tôi biết rồi, làm phiền cô giúp tôi chăm sóc cho cô ấy."
"A, tốt!" Y tá trẻ mới tới gật đầu, nhìn bóng lưng kì quái của hắn biến mất nơi hành lang, bác sĩ Hoàng vừa mới khóc sao? Sao mắt lại hồng như vậy?
Đi vào phòng bệnh, trong lúc vô hình có một loại đè nén khiến cô phải nhẹ nhàng, cẩn thận kiểm tra thiết bị để không xảy ra vấn đề gì. Lúc này mới quan sát cẩn thận người trên giường, quá gầy, y như quỷ vậy. Nếu như có thể trắng hơn, béo hơn một chút, hẳn là một đại mỹ nhân.
Không biết vì sao a, ý tá trẻ cảm giác được khuôn mặt cô chứa đựng nồng nặc bi thương, không khỏi khiến cho người ta đau lòng, sinh ra một loại lo lắng.
"Làm sao cô ở chỗ này?" Y tá trưởng đi tới, ánh mắt quét qua Ninh Tự Thủy một giây.
Y tá trẻ sợ hết hồn, lập tức xoay người lắp bắp nói: "Phải . . . . . Phải . . . . . Bác sĩ Hoàng dặn tôi chăm sóc cho cô ấy. . . . . ."
Y tá trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, than thở thật sâu: "Cho dù cô có chăm sóc nữa cũng vô dụng, là tự cô ấy không muốn sống!"
"À?" Y tá trẻ kinh ngạc, không nhịn được tò mò hỏi: "Tại sao vậy?"
"Tóm lại, cô không cần phải hỏi nhiều. Công việc như chúng ta có rất nhiều điều không thỏa đáng, chăm sóc bệnh nhân là chức trách của chúng ta, những thứ khác cái gì cũng không cần quản. Cho dù có nghe được cái gì, cũng phải làm bộ như không biết. Hiểu không?" Y tá trưởng nghiêm mặt khiển trách.
Y tá trẻ cái hiểu cái không"A..." Một tiếng.
"Đúng rồi, tháng này tờ báo nổi tiếng có nói một phụ nữ quốc tịch Trung Quốc bị tai nạn xe cộ ở Hàn Quốc, thi thể vẫn chưa tìm được, bước đầu dự đoán là chết rồi. Cô không phải là nói muốn đi Hàn Quốc du lịch sao? Tôi khuyên vẫn là đừng đi thì hơn, huống chi bệnh viện gần đây rất bận rộn, cô ở lại mà học hỏi."
Y tá trưởng ngôn từ chính nghĩa, thật ra thì chính là không muốn để cho cô y tá trẻ nghỉ.
"Đã chết rồi sao? Thật hay giả? Tôi sợ không dám đi nữa rồi, tờ báo đâu? Tôi đều không thấy. . . . . ." Mới tốt nghiệp ra nên ý tá trẻ rất đơn thuần, người khác nói cái gì sẽ tin cái đó.
"Ai, chính là phần này, xem thật kỹ đi! Quốc gia mình không xem cho hết, cần gì đi Hàn Quốc chứ. Những người có tiền này không có việc gì liền thích bày trò, chơi đùa tới mạng sống cũng không còn. . . . . ."
Tác giả :
Kỷ Hy Yên